Trở về truyện

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn - Chương 2 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

2 Chương 2 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

“Cổ thi thể này cũng vừa mới tỉnh giấc cách đây không lâu, ta cũng vừa mới được chuyển sinh vào thân xác này. Vốn muốn cuộc đời trầm lặng an tĩnh, nhưng xem ra lần này đã có thể trở về thế giới thật rồi” - Y Nha Tử lạnh lùng nói, hắn thu lấy thân xác còn lại cho vào trong Kính Vạn Hoa.

Ngoại tộc có thể xuất hiện ở thế giới này, không hoài nghi xung quanh toàn bộ Tinh Cầu cũng sẽ có Kết Giới khác ngẫu nhiên tồn tại, nhờ thế. Hy vọng trở về Thiên Tinh Đại Lục có khả năng sẽ thành sự thật, đến lúc đó. Nợ máu sẽ trả bằng máu.

Cẩm My ánh mắt hơi nhíu lại mà nhìn lấy thân ảnh Y Nha Tử. Cuối cùng không dặn được lòng mà nói : “Thiếu chủ…, không phải cứ sống một đời an ổn sẽ tốt hơn sao?”

Y Nha Tử nghe xong cũng không nói gì, hắn đỡ lấy tiểu thiếu nữ có mái tóc bạch kim lên, cho nàng uống một ít nước rồi nhẹ nói :”Nàng có sao không? Tại sao bọn họ lại muốn bắt nàng?”

Thiếu nữ dường như cảm nhận được một tia ấm áp khác lạ, nàng e thẹn nói :”Máu của ta có thể khiến tu sĩ tăng tiến tuổi thọ…”

“Ồ… vậy sao?” - Ánh mắt hắn hơi khép lại rồi nói tiếp :”Thế thì ngươi hôm nay sẽ phải chết!”

“Không!? Cái gì?” - Thiếu nữ hoảng hốt phát ra một tiếng nhói lòng, nàng cả đời cũng không nghĩ được một tên thiếu niên trầm lặng, nói chuyện nhẹ nhàng lại tàn ác tới như vậy.

Nàng thật muốn đánh mình mấy cái bạt tai vì sự ngu dốt của mình, tại sao lại có thể dễ dàng nói ra điều bí mật thầm kín bấy lâu nay cho người khác biết.

Y Nha Tử một tay chạm khẽ lên cổ thiếu nữ tóc bạch kim, hắn hơi dùng lực ấn xuống một cái như muốn bóp cổ nàng chết vậy..

Cảm thấy đôi bàn tay của nam nhân đụng chạm vào thân thể mình, thiếu nữ tóc bạch kim run rẩy cơ thể, một mực lẩm bẩm mấy tiếng van xin :”Không, ta xin ngươi! Không tiên trưởng, không chủ nhân! Ta xin người đừng giết ta, làm ơn!”

Nàng quỳ xuống lạy lụt van xin, đầu dập mấy cái xuống nền đất khiến cho máu tươi tuông ra không ngớt.

Lần đầu tiên nàng có loại cảm giác muốn sống như thế này, nam nhân trước mặt nàng tỏa ra một khí chất mà người khác không thể đoán trước được, mới cách đây vài phút hắn còn nhẹ nhàng âu yếm, giờ đây đã muốn giết nàng. Uống máu của nàng.

“Thiếu chủ! Người đùa hơi quá rồi” - Cẩm My lạnh lùng nói lên một tiếng

Phốc!

Y Nha Tử phun ra một bộc ga mặn, mắt hắn nheo lại ngó tới Cẩm My, giống như đang muốn trách móc nàng vậy.

Một bên thiếu nữ tóc bạch kim lại không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng ngước mắt lên. Thấy sắc mặt Y Nha Tử đang nhe hàm răng cười cợt, tình thế có hơi lúng túng.

Y Nha Tử vỗ lên vai thiếu nữ bạt bạt mấy cái rồi cười nói :”Giỡn vui! Đừng để ý, lâu rồi ta mới có cảm giác được sống trong thế giới cổ đại, người sống ta chết. Còn không mau giao ra huyết hồn!”

“Vâng vâng!” - Thiếu nữ gật đầu lia lịa, từ trên trán lóe ra một viên thủy tinh màu đỏ truyền vào thần niệm Y Nha Tử

“Từ này cả thân thể ngươi, tâm hồn ngươi. Tất cả đều thuộc về ta? Hiểu chứ?” - Y Nha Tử báu lấy cổ họng nàng và kéo tới sát miệng nói

Thiếu nữ càng sợ hãi, vỏn vẹn vài câu nói đã khiến trái tim nàng như ngừng lại, nàng chỉ như con hươu chạy loạn gật đầu lia lịa

“Ngươi thấy ta đáng sợ lắm à?” - Y Nha Tử hồn nhiên hỏi rồi nói tiếp :”Cái thứ dưới đây còn đáng sợ hơn ta nhiều!”

Cẩm Tú hơi đỏ mặt lia mắt đến phía dưới đũng quần hắn, khúc côn thịt hồi nào giờ đã lộ ra, nhưng chẳng hiểu sao nàng lại có một loại cảm giác thích thú tới như vậy. Ít ra nhan sắc của nàng không tệ.

“Thiếu chủ!”

“Được rồi được rồi, ta giỡn thôi mà. Ngươi lo liệu cho Cẩm Tú đi, thần thức của nàng sau khi bị nhiều người truy đuổi mà suy kiệt, bồi dưỡng nàng cho tốt một tí”

[Chúc mừng bạn đã thu được một nô lệ, từ nay bạn sẽ được tha hồ chơi nàng tới hư. Hắc hắc]

Một giọng nói khàn đặc văng vẳng trong đầu, tông giọng rất giống Y Nha Tử nhưng trầm và khàn hơn, giống như một bản sao từ cái ác của hắn.

“Mày không mở miệng tao cũng không nói mày bị câm!” - Y Nha Tử cau mày nói

“Khặc khặc, gì gắt vậy man, tao chỉ nói sự thật thôi. Có được nó rồi chẳng phải ngày đêm đều đem con đĩ này ra chơi nát, sau đó hấp thu lấy Huyết Tinh và tăng tiến tuổi thọ sao?” - Giọng nói khàn đặc lại vang lên

“Thì biết là thế nhưng mồm mày dơ lắm, câm một chút đi!”

“Hắc hắc! Chờ đến khi qua được Thiên Tinh Đại Lục, mày phải hảo hảo thu nhiều đàn bà một chút. Thất Tình Lục Dục đã đến được 6 bậc thang rồi, chỉ còn lại chữ Dục là chưa tới đỉnh, nếu mày không phiền!. Hắc hắc!”

Y Nha Tử lắc đầu mấy cái, bản tính tà ác này của hắn cũng dần thức tỉnh khi hắn vừa chết từ thế giới cũ sau khi đột phá đến Kết Tinh Cảnh, vì oán niệm quá nhiều. Linh trí sinh ra ác tâm.

Chuyến xe bắt đầu khởi hành, loáng một cái đã tới dạ hội. Lần dạ hội này lập ra để kỉ niệm suốt 100 năm ngày thành lập nên quy mô khá lớn.

“Đứng lại! Vé của ngươi đâu?” - Một tên công tử quát lớn về phía Y Nha Tử

Chẳng hiểu tại sao, hắn cảm thấy tên này thật đáng ghét. Vừa vào đây cùng lúc đã đem hai mỹ nhân hướng tới, là một nam nhân như hắn làm sao có thể chịu nổi.

“Vé?” - Y Nha Tử nghi hoặc nói rồi đột nhiên nhớ ra thứ gì đó, từ trong vạt áo lấy ra một tấm vé màu đen

Tên công tử lông mày rậm cầm lấy xem xét một hồi rồi phá lên cười :”Con mẹ nó, thời buổi này còn đi làm vé giả vô đây?” - Nói xong hắn xé rách tấm vé, quăng lại về phía Y Nha Tử, làm một bộ dáng đuổi người

Hắn ngẫng mặt lên nói, bộ dáng cực kì xấc xược: “Xùy xùy, cút, cút về ngay! Nơi đây không phải là nơi một tên ăn mày có thể vào được”

“Hắc hắc, nhưng mà nếu ngươi để hai vị cô nương này hậu hạ một đêm! Có thể miễn cưỡng cho ngươi…”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.