Trở về truyện

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn - Chương 8 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

8 Chương 8 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

Y Nha Tử ngồi trên bệ đá cổ, từ trán nhô ra một giọt tinh huyết nhiễu xuống đĩnh đầu những vết rạch lọc sọc trên có in hình hoa văn, bất chợt lúc này Bệ Đá Cổ bắt đầu cảm ứng, nó cấp tốc tuông ra vô vàn linh khí.

Cứ thế từng ký tự trên bờ mặt bắt đầu sáng lên, hình thành ra một kết giới.

Hắn hơi liếc mắt nhìn mọi thứ xung quanh khán đài, chú ý một cái dung mạo mà hắn thường ngày hay đùa giỡn. Không phải là Thiên Khư Ngọc thì là ai…

Miệng Y Nha Tử lẩm bẩm trách móc khi thấy Trần Lâm đến trễ :”Thằng khốn này! Giờ này mới đến!”

Một cảm giác khó tả không thể nói hết thành lời.

Y Nha Tử lắc đầu, cười trừ mấy cái. Nợ máu vẫn còn, hắn phải trả thù, để tâm tình an ổn xong xuôi. Khi nào trở thành thần, hắn sẽ trở về đây gặp những người bạn thân này.

Từ trong ánh mắt của hắn qua một hình ảnh thu nhỏ phát ra, có thể thấy rằng! Mãnh lục địa này, không khí này! khung cảnh này! Thật sự! Đó chính là Thiên Tinh Đại Lục. Là mái nhà xưa của hắn.

Y Nha Tử nhắm mắt lại, cùng ác tâm đồng loạt khởi pháp quyết!

Chỉ là khi bắt đầu chuẩn bị, niệm chú lực, hắn nghe một âm thanh kỳ lạ vang lên, tông giọng rất quen thuộc nhưng lại trìu mến

“Ngươi! Ngươi biết phép thuật, đ- má con chó! Giỏi mạy!”

Y Nha Tử lúng túng mở mắt ra, đập trước mắt hắn là bộ ngực sữa của Thiên Khư Ngọc chạm tới, một mùi hương nữ tính đầy khêu gợi quen thuộc không lẫn vào đâu được

Chẳng phải nàng vẫn còn trong hoang tưởng hay sao?

Bản thân hắn dù đã từng là cường giả tung hoành ngang dọc, nhưng trước khi biết đến Thức Thần cũng đã trải qua biết bao nhiêu hiểm cảnh ngặt nghèo mới vượt qua được, khõi phải nói Thức Thần nguy hiểm đến mức nào. Thế mà nàng lại không bị tác động gì?

“Tao thấy là, thằng này nó bị đoạt xá rồi! Nói không chừng nó sẽ giết cả mày và tao đây Ngọc ạ” - Trần Lâm một bên nhún vai giễu cợt nói

“Cái gì? Thiệt?” - Thiên Khư Ngọc há hốc mồm.

Nàng càng tiến sát lại gần hắn hơn, từ vạt áo lộ ra cặp nhũ hoa khêu gợi mà cạ cạ vào mặt hắn rồi nói :”Đấy đấy! Giết tao đi! Hiếp tao đi!

Không khí trở nên vui vẻ đến lạ thường! Y Nha Tử thở ra một tràn khí lạnh não nề, hắn hơi lia mắt nhìn hai người, bắt đầu thuật lại toàn bộ câu chuyện.

Mãi tới một thời gian sao!

Trần Lâm và Thiên Khư Ngọc hai mắt nhìn nhau rồi gật đầu một cái rồi đồng loạt nói :”Bọn tao muốn đi theo mày!”

Ánh mắt Y Nha Tử như nheo lại, trong thân tâm có một cảm giác vui vẻ lẫn khó chịu.

“Tụi mày điên rồi à? Không được! Qua đó bọn mày sẽ chết chắc, chưa kể! Ở đó rất khác ở đây! Nếu bọn mày không mạnh, chắc chắn sẽ chết!” - Y Nha Tử lớn tiếng hâm dọa

“Nhất là mày! Con đĩ! Mày là nữ nhân! Qua đó, không bị giết cũng bị làm lô đỉnh, hằng ngày bị kẻ xấu đem ra chơi tới chết” - Y Nha Tử một lần nữa trầm trọng nói.

Đáp lại lời hù dọa đó, Thiên Khư Ngọc cười ra thành tiếng giễu cợt :”Haha! Mày đừng làm vậy, tao thích lắm!!”

Con bà nhà nó! Biết thế bố mày không thèm kể cho tụi mày nghe!

Y Nha Tử tự trách mình.

Mất khoản 20’ học tập pháp quyết, cả hai giống như sinh ra đã là ngộ tính rất cao, chỉ bằng vài lời nói của hắn đã thông thạo pháp quyết để khởi trận Kết Giới!

Cả ba đồng loạt hô lớn!

“Khởi!”

Lần này Kết Giởi tỏa ra mạnh hơn, ngoài trừ ác tâm của Y Nha Tử đang cười thầm ở bên trong ra thì hầu như 3 người cũng không rõ tình trạng mình gặp phải lúc này là gì.

Chỉ biết rằng, từ khi câu thông lẫn nhau, Kết Giới từ bệ đá cổ đã hóa thành màu lam huyền, trước đó nó là màu trăng tinh khiết!

Ngay khi cả 3 dần biến mất trong hư vô, chỉ còn lại một âm thanh khàn khàn phát ra vài câu từ ác tâm của Y Nha Tử :”Tiểu tử ngốc, ngươi không thể nắm giữ được vận mệnh của người khác thì làm sao có thể gặp nhau ở trên một phương thế giới! Cũng là trách ta vì quá coi trọng ngươi a!”

Ác tâm hiện ra một khung ảnh y hệt Y Nha Tử, chỉ là tròng mắt lúc này đỏ rực. Hắn hận vì Y Nha Tử quá sức hiền lành, nhưng cũng vì tính nết đấy, mới khiến ác tâm này một lòng đi theo Y Nha Tử. Kiếm một người như vậy rất khó, tương lai sau này nói không chừng hắn có thể thành Đế, hoặc thành Thần chẳng hạn.

Tràn cảnh xuất hiện một đóm đỏ chót trên chánh điện, một giọt huyết tinh tồn đọng được một thời gian rồi vỡ òa ra bắn về phía đám người trước mắt, cả vạn con người trong phút chốc hóa thành khô lâu.

Đôi mắt ác tâm nhắm hờ lại, miệng lẩm bẩm :”Nếu ngươi sợ mình dơ tay không làm, vậy thì những việc này cứ để ta! Sức mạnh này ngươi phải lấy! Sau khi về Thiên Tinh Đại Lục, chấn hưng lai gia tộc! Một đường thành thần!”

Nói xong ác tâm này biến mất.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.