Trở về truyện

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn - Chương 11 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

11 Chương 11 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

“Là chỗ này thưa công tử!” - Một tên hộ vệ có tu vi Khai Mệnh Cảnh Trung Kỳ nói

Người thanh niên này tên là Hắc Vũ Đoàn, đệ tử chân truyền của Hắc Vũ Môn, tướng mạo người này phi thường lợi hại. Được Ấu Thể hệ Phong gia trì, nên cước lực và nhục thể cực kì mạnh.

Hắc Vũ Đoàn kéo theo một đám hộ vệ, cộng thêm những người ở Hồng Hoa Điếm, con số có thể lên tới 1 vạn.

Hắn đứng sừng sững trên hư không, phẫn nộ quát :”Giao ra nữ đạo tặc,nếu không! Chết!”

Đáp lại lời nói đó, Y Nha Tử cũng hơi nhún vai một cái, hắn quay sang Thiên Khư Ngọc hỏi :”Tên thần kinh đó quen ngươi à?”

Thiên Khư Ngọc nhún vai đáp :”Đâu có, ta tới tửu lâu thưởng thức trà đạo, thì bọn hắn muốn sàm sỡ ta. Ta đương nhiên là không cho nên bọn chúng mới đuổi theo ta!”

Y Nha Tử há hốc mồm trợn mắt, có quỷ mới tin được lời ngươi nói ý! Còn nữa, đừng gọi ta là phụ thân có được hay không?

Không khí bỗng nhiên ồn ào chưa từng thấy, 1 toán người trên không trung tuông ra một trận chửi bới hướng về phía dưới.

“Vô liêm sỉ!”

“Làm gì có chuyện đó! Tiện nhân, ngươi đừng ngậm máu phun người!” - Hắc Vũ Đoàn lông mày run rẩy quát

Đừng lo lắng, ta hiểu cảm giác của các ngươi mà. Tiểu nữ nhà ta thật không giỏi việc gì ngoài việc đi chọc chó a

Hết cách rồi, ai biểu nàng là con gái rượu của ta chứ.

Thiên Khư Ngọc nhỏen miệng cười tươi nói :”Phụ thân tốt! Ngươi giải quyết giúp ta lần này đi! Hôm nay ta dạo quanh bí cảnh, tình cờ có được kỳ ngộ! Thôn phệ được 30 năm tu vi của người đó! Bây giờ ta cần phải vào Mộng Cảnh Chi Tinh để tiêu hóa!”

Y Nha Tử hơi ngơ ra một chút, hắn nghe cái từ 30 năm tu vi sao có cảm giác quen quen? Nhưng chưa kịp hỏi gì thì đã nghe một giọng cười lớn

“Haha! Muốn chạy?” - Hắc Vũ Đoàn cười phá lên một tiếng, hắn hơi lia mắt một cái. Một đám hộ vệ vội lao tới, từ lọng bàn tay hình thành hai cái lưỡi dao mà chém tới.

“Cái này là Bán Nguyệt Trảm” - Có người ở xa quan chiến kinh ngạc nói.

Một lão già chống gậy lãnh đạm nói :”Lữ Nguyên Đoàn môn đồ nổi tiếng nhất là biết cách lợi dụng lỗ hổng mà dùng công pháp cấp cao hơn mình, chưa nói đến ngộ tính. Việc sử dụng được công pháp cao hơn cũng là thâm bất khả trắc a!”

Ánh mắt của Hắc Vũ Đoàn hơi híp lại, trên bộ mặt lộ ra vẻ phách lối không sao kể siết. Bởi vì công pháp những người này đang tri triển, có đẳng cấp Kết Tinh Cảnh cường giả mới có thể sử dụng.

Mà để được hợp tác làm ăn với Lữ Nguyên Đoàn, cha hắn đã bỏ một cái giá rất lớn. Ít nhiều Lữ Nguyên Đoàn cũng là một tổ chức sát thủ khét tiếng nhất Nam Vực, không ngoại trừ trong Nhân Thập Đế Quốc ra.

Tiếng gió như cứa nát một khoảng không vô định trước mắt, tốc độ của vầng trăng màu ánh kim lao cực kì nhanh tới trước mắt Thiên Khư Ngọc, vừa mới ra tay liền là đòn sát thủ! Thật sự là muốn phanh thây nàng ra hàng trăm mảnh.

Mảnh đất phía trước bị cứa ra làm hai, vì dư âm công kích mà nứt toạc để lại ra một vết rãnh! Khỏi phải nói sức công phá của 4 tên Hộ vệ có tu vi Khai Mệnh Cảnh Hậu Kỳ mạnh như thế nào.

Chỉ vừa mới cách thân thể Y Nha Tử chừng mấy mấy phân mà thôi, nhưng đúng lúc này một bàn tay mềm mại vuốt tới, mái tóc nàng ẩn lên trong làng sương bụi mà chặn đi thứ công kích sắt bén ấy.

Ầm! Ầm!

“Làm sao có khả năng?” - 4 tên hộ vệ bịt kín mặt hoảng sợ nói

Bọn chúng từ lúc sinh ra tới giờ được huấn luyện cực kì khắc nghiệt, chọn lọc ra hơn 1000 người mới có mấy người mạnh. Một lần ra tay hầu như 100% là dùng toàn lực, ấy thế mà những thứ vũ khí mà bọn hắn luôn luôn tự hào lại bị chặn đơn giản bởi một bàn tay của một thiếu nữ tóc trắng!

Làn bụi mờ tan đi, lộ ra thân ảnh kiều mạo của một vị thiếu nữ, khí chất thanh thoát. Đường cong cơ thể mê người, dung mạo rám nắng, bờ môi còn vương một tí ngọc dịch, khuôn mặt có vẻ rất say ngủ, nhưng cũng nhờ mái tóc bạch kim che đi một phần dung nhan, mọi người mới không thể thấy hết toàn bộ vẻ mặt của nàng lúc này.

Tay ngọc nàng vuốt khẽ lưỡi kiếm xuống đất, vạt áo thướt tha, từ miệng nhỏ thở ra mấy câu chậm rãi…

“Con c-c!” Ta #%$$ các ngươi, đem các ngươi cắt đi con @%#$ xong rồi @@^%^^&!!!!”

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Toàn thể đám người lảo đảo một cái, miệng không kiềm được phun ra một bộc ga mặn, hai con mắt muốn lòi ra ngoài nhìn lấy thân ảnh nữ nhân kia.

“Con mẹ nó nữ nhân điên này vẻ ngoài quyến rũ mê người nhưng tại sao lời nói có vẻ hơi thối?” - Một tráng tử bất ngờ há hốc mồm lên tiếng

Thiếu nữ giận run người, vừa lại tính chửi cái gì đó thì thấy một bàn tay quen thuộc che miệng nàng lại, thân thể nàng khẽ run một cái rồi mềm nhũn xong rồi té vào trong lòng hắn.

Y Nha Tử lắc đầu ngao ngán, để nàng ra ngoài là vậy! Thần trí nàng từ lúc bị tên điên ở thời hiện đại tha hóa! Lúc tỉnh dậy tự nhiên mơ hồ như người điên quẫn trí, lúc nào cũng chửi bậy.

“Được rồi! Cẩm Tú ngoan! Ta hiểu ngươi đang rất tức giận vì có người khác phá giấc ngủ của ngươi, nhưng cũng không phải vì thế mà cứ chửi sảng lên như vậy! Lại ngủ đi thôi, lát nữa ta vào thưởng cho ngươi được chứ?” - Y Nha Tử vừa nói, bàn tay sờ xuống cặp mông nàng vỗ vào một cái bốp!

Cả đám người từ trên hư không thấy được tình cảnh này, ai nấy cũng đều mặt đỏ lên như trái ớt, hận không thể bay xuống một chưởng trấn nát hai người thành cát bụi.

Cẩm Tú hơi ngượng mặt len lén cong mày liễu nhìn hắn rồi mở miệng nói :”Ta muốn ngươi #$%% ta tới có thai, xong rồi #$$%% khỏa thân , nhét cái $^#^ vào#^”

Phốc!

Phốc!

“Con bà nó! Các ngươi có thôi đi không hả?” - Hắc Vũ Đoàn miệng sừng co quắp, có loại cảm giác muốn giết người đến cực điểm.

Chưa kể bị nữ tiện nhân kia cướp của, đến nơi đây còn chưa kịp làm gì đã phải ăn cơm tró, bảo sao hắn lại không tức cơ chứ?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.