Trở về truyện

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn - Chương 10 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

10 Chương 10 Sắc Tử Đại Đế Và Những Chiếc Bình Chứa Tôn Của Hắn

Kinh Vân Trấn

Trong một ngôi làng nhỏ, vắt ngang qua lũy tre làng là một bãi đất cát, có trẻ con nô đùa. Cuộc sống nông thôn vồn vã mà bận rộn

Ỡ giữa phiến đất trống, nhô ra căn dinh phủ. Đây là ngôi biệt thự có thể cho là lớn nhất trong ngôi làng, nghe nói căn dinh phủ này chỉ có một người quản gia ở đây trông non, nhà cửa luôn luôn đóng kín. Ấy thế mà từ khi có một chàng trai xuất hiện, bầu không khí có vẻ tươi mới hơn nhiều.

Bóng dáng thanh niên đứng trong cây Bàng to cỡ nữa cái mái nhà, hắn bận y phục tử sắc. Mái tóc dài xõa tự do tung bay, gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng, dáng vẻ phong độ, thư thái ngút trời, đoán chừng là một người trưởng thành chừng 30 tuổi.

Xung quanh hắn có mấy vị mỹ phụ đang quỳ gối trước mặt, dạ vâng thưa khẽ.

“Nhân chi sơ… tính lười nhác à nhầm tính bản thiện.. con người sinh ra ai nấy cũng đều là người tốt! Nhưng nếu có ai đó bỗng nhiên quá tốt với mình, các ngươi phải giết chết người đó, nếu là đàn ông thì tận diệt sinh cơ, xóa đi bản mệnh. Nếu là phụ nữ, thì bắt về cho ta, đã nhớ chưa?” - Chàng trai vừa cầm phấn vừa ghi chép vừa nói.

Cả đám người mỹ phụ đồng loạt kêu lớn :”Vâng! Nô lệ biết rồi ạ!”

[Keng! Ngươi từ lúc về già, cật lực dạy dỗ nô lệ, đạt được 30 năm tu vi và một phần thưởng đặc biệt. Xin mời vào Mộng Cảnh Chi Tinh lĩnh thưởng]

“Cái đ- má! Lại còn thế nữa à?” - Chàng thanh niên vẻ ngoài vẫn khí phái chân chất, mưu lược hùng tráng, vẻ mặt lạnh như tiền. Nhưng bên trong hắn đang khóc ra nước mắt.

Ác tâm lúc này mới trỗi dậy mà cười khằng khặc nói :”Haha! Ta thấy ngươi có vẻ rất ra dáng rồi đấy! Ngươi đánh đổi toàn bộ căn nguyên và cảnh giới để giúp cho hai người kia còn sống. Hồn vô thức nhập vào thân xác một phàm nhân, đó là phúc không phải họa, khóc làm gì! Hắc hắc!”

“Con mẹ ngươi! Ngươi có biết bao lâu mới lên được Kết Tinh Cảnh không hả?” - Y Nha Tử uất ức nói.

Ác tâm nghiêm nghị suy nghĩ một chút rồi nói :”Chính xác là 250 năm ở thân xác cũ, Tụ Lực Cảnh tốn 10 năm, Khai Mệnh Cảnh 40 năm, Kết Tinh Cảnh 200 năm”

“Cái đ- má! Ngươi còn kể chi tiết ra làm gì, tính chọc lão tử tức tới chết à?” - Y Nha Tử cầm viên phấn quăng vào khoản không vô định.

Ác tâm lại cười lớn khoái chí rồi nói :”Suy nghĩ một chút đi! Ngươi từ thân xác cũ mất 250 năm mới lên được Kết Tinh Cảnh, nhưng ở nhục thể này thì thế nào? Từ lúc ngươi nhập vào đứa trẻ 15 tuổi này cũng chỉ tốn 15 năm đã lên được lại Khai Mệnh Cảnh Hậu Kỳ còn gì?”

“Mấy tháng nay nện căn cơ vững chắc nên vẫn không muốn đột phá đúng chứ? Còn chưa kể đại hội Loạn Vực Chi Sơ khởi tranh, lúc đó giết đi mấy đứa, thu về chục phụ nữ. Lên Kết Tinh Cảnh dễ như trở bàn tay a, hắc hắc”

Y Nha Tử trầm tư trong thoáng chốc nói :”Tính ra ngươi cũng thông minh!”

“Thật ra là ngươi ngu thôi!” - Ác tâm nhún vai nói

“Ngu cái con @&^#” - Y Nha Tử quát lớn

“Chủ nhân, người lại tức giận chuyện gì sao? Ta nhớ rằng hôm qua chẳng phải đã hầu hạ ngài rất tốt sao? Không lẽ thiếp kỹ năng vẫn chưa đủ tốt” - Giang Tử Nguyệt dùng bộ ngực cạ sát vào thân thể hắn nũng nịu nói

Y Nha Tử nuột một ngụm nước bọt, hắn vô thức đưa bàn tay thô ráp ấn vào một phía bên kia ngực nhưng cũng không thể bóp chặt được hết, vú nàng to như quả dưa hấu! Thu nữ nhân này! Quá đáng a!

“À không! Ta đang tự trách ta là vì tại sao lại thu các nàng quá trễ ấy mà! Ta nên đánh mình vài cái thật đau a…” - Y Nha Tử làm ra bộ dạng tủi hờn nhìn lấy đám nữ nói.

“Trời ơi thật sao! Ta yêu chủ nhân quá mất ! hic hic” - Cả đám nữ òa lên khóc lóc mùi mẫn, vội bay tới ôm lấy hắn

Giang Tử Nguyệt, Doãn Tích Miên, Nữu Phi Hồ đều chung một hoàn cảnh đó là bị gia tộc bỏ rơi vì tư chất kém, không được Ấu Thể chấp nhận, tình cờ gặp hắn ở trong Hỏa Tinh Chi Địa, nhờ vào thanh côn thịt, hắn đã trấn áp được 3 chị em nhà này!

Cả ba đồng loạt buông xuống xiêm y, mỗi người mỗi vẻ hoang dã gợi dục.

Giang Tử Nguyệt có mái tóc màu nâu đất, làng da tuy không trắng xóa như băng sương, nhưng lại có vẻ ngoài cực kì cao ngạo, sự sắc sảo trong từng cử chỉ làm thần thái và lời nói của nàng quyến rũ hơn, là kiểu người phụ nữ thông minh.

Doãn Tích Miên lại giống một cô gái chưa lớn, kiểu bộ dáng của một tiểu thư khuê cát chưa trải sự đời, nhưng đừng vì vẻ ngoài ngây thơ của nàng mà bị đánh lừa, thật ra nàng có kỹ năng blowjobs đỉnh nhất trong hàng nô lệ, vì lưỡi nàng cực kì dài.

Nữu Phi Hồ có mái tóc bạch kim, nàng là kiểu người thẳng thắng, nhưng tông giọng lại rất mềm mại, là loại người thành thật chất phát, nhưng khi lâm trận lại cực kì hoang dã và vụng dại.

Các nàng thừa biết hắn rất ưa thích đùa nghịch trên thân thể mình nên từ lúc ở chung, được hắn dạy dỗ kĩ càng… mãi về sau ai nấy cũng một lòng phục tùng…

Cả ba đều như hiểu ý, ngồi bệch xuống đất, khủy tay banh ra mép l-n của mình hướng về phía hắn đồng loạt hô “Bồn chứa tinh đang thiêú tinh trùng của chủ nhân!”

“Mẹ nhà nó! Nhìn thấy cảnh tượng này làm ta muốn đi đầu thai quá!” - Ác tâm kinh tâm động phách lẩm bẩm.

Suy nghĩ của hắn như thế nào thì Y Nha Tử cũng y hệt vậy, bởi vì cả hai như hai mà một nên nếu Y Nha Tử có lỡ may chết. Linh hồn ác tâm cũng sẽ tiêu tán ngay.

Lưng quần hắn hơi cứng, y phục có vẻ có một sự va chạm mãnh liệt mà nhô ra hết cỡ, nhìn thấy cảnh tượng này! Thật sự không muốn tu tiên nữa rồi, nhưng khi hắn còn chưa kịp chuẩn bị làm gì.

Đúng lúc này, một tiếng gió lớn thổi qua…

Thân ảnh một thiếu nữ mặc xiêm y trắng xoá vút tới người hắn, nàng cười tủm tỉm vác theo một cái bao cười nói “Phụ thân! Ta về rồi”

“Thiên Khư Ngọc? Ngươi… ngươi đi đâu từ sáng tới giờ mới về?” - Y Nha Tử lên tiếng trách móc.

Ở Thiên Tinh Đại Lục cũng có người tên Thiên Khư Ngọc, trùng hợp thay lại là hài nữ ruột của hắn, hắn cũng chẳng rõ ràng chuyện gì, chỉ biết từ sau khi nhập vào thân xác của thiếu niên 15 tuổi, thì trên lưng đã cõng theo một đứa bé.

Những chẳng hiểu làm sao, từ lúc nuôi nàng cho tới lớn đều rất bình thường, mãi tới khi nàng chừng 14 tuổi thì bị bệnh. Hắn đã phải rất vất vả lắm mới chăm sóc nàng, giúp nàng bình phục lại. Kể từ khi nàng bình phục trở lại, tính cách nàng cũng từ đó mà thay đổi. Mãi cho tới bây giờ, đôi lúc hắn còn nghĩ, không biết tiểu nha đầu này họa chăng bị người khác đoạt xá rồi?

Y Nha Tử vừa thốt lên một câu nói liền cảm thấy có gì đó là lạ, hắn mảy may hướng mắt ngó lên trời. Ở tít xa mấy chục dặm, có cả hàng vạn người đang lơ lửng trên không, ánh mắt căm thù nhìn xuống…

“Con gái mẹ nó! Làm sao lại có nhiều người tới như vậy?”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.