9 Chương 9: Tuyết Trắng
Đến tiết 3, lớp Đại Minh học môn thể dục. Mọi người đều mang cặp tới sân tập, chờ hết tiết là về.
Đại Minh nằm trên bãi cỏ, các học sinh khác còn đang bàn luận về trận tuyết giữa trưa hôm nay, thêm vào đó mấy ngày nay tiết trời nóng lạnh thay đổi liên miên, mọi người bắt đầu phát biểu cao kiến, nhưng cuối cùng họ kết luận đó là hiện tượng thánh hiện làm việc tốt, Đại Minh càng nghe càng buồn cười.
Mà lại nói, không biết chuyện bên mấy người Nhật Bản làm thế nào cho ổn. Thôi kệ, đánh thì đánh, chẳng nhẽ mình lại sợ. "A Minh, cuối tuần này dẫn Tiểu Tuyết đi chơi đi." A Đức hạ giọng nài nỉ. "Lượn đi, hôm qua mày bán đứng tao, tao còn chưa tính sổ đấy." Đại Minh từ chối, nếu như để A Đức nhìn thấy Tiểu Tuyết lớn. Chẳng khác nào sói thấy thịt tươi, thế nào hắn cũng nuốt sống Tiểu Tuyết. Huống chi suy nghĩ của Tiểu Tuyết còn chưa thành thục, không thể để cho thằng A Đức háo sắc gặp mặt được.
A Đức: "Đừng làm thế.", trông hắn có vẻ đáng thương. Đại Minh đuổi cũng không đi, trời mới biết hắn dùng chiêu này lừa bao nhiêu thiếu nữ rồi. "Muộn lắm rồi, Tiểu Tuyết cùng ba mẹ về bắc bộ rồi." Đại Minh nói dối, trận tuyết hôm nay nhất định khiến nhiều người chú ý, xem ra không thể để Tiểu Tuyết xuất hiện sớm, cũng may con bé ở trong thẻ cũng không buồn, Đại Minh không lo Tiểu Tuyết cảm thấy tịch mịch.
A Đức như bị sét đánh, im lặng một lúc lâu.
Đại Minh: "Mày thôi khỏi nghĩ đến Tiểu Tuyết đi, con bé là bảo bối của bố mẹ nó đấy, chắc chắn không cho một người háo sắc lại hơn con bé mười mấy tuổi lại gần nó đâu. Muốn theo đuổi Tiểu Tuyết, chờ mười năm nữa đi, nếu lúc đấy mày chưa cạn kiệt chết." "A.. a..." A Đức khóc rất thương tâm, lần đầu tiên hắn thất tình, đối tượng là một con bé 5 tuổi.
Đại Minh: "Đừng khóc nữa, đàn ông mà khóc thì ra gì. Mà chẳng phải mày còn có Thần Cung Thiên Đại sao?" "Đừng nói nữa, thủ đoạn của con bé đó lợi hại lắm. Bề ngoài thì tỏ vẻ thân thiết với mày, nhưng bên trong thì chẳng coi mày ra gì, cái loại con gái mặt khác lòng đấy, làm sao bằng được Tiểu Tuyết khả ái lại thuần khiết của tao." Nói đến Tiểu Tuyết, mắt A Đức sáng rực. Đáng tiếc, một công tử dân chơi lại bị một đứa con nít hút hồn, có lẽ là báo ứng.
Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người chuẩn bị về nhà. "Ngày mai nói chuyện tiếp đi, tao phải chờ xe bus." Đại Minh vẫy tay chào A Đức. Gần đây đành ngoan ngoãn đi xe bus, tránh phiền phức.
Đại Minh đứng trong trạm xe, nhìn chiếc xe thứ 11 lăn bánh. Giờ tan học, trên xe chật kín người, không thể nhồi thêm được. Vì thế xe bus không dừng lại, chạy thẳng một mạch.
Đại Minh nhìn đồng hồ, hơn 7 giờ tối rồi, nhưng chẳng có cách nào, tiếp tục chờ thôi.
Một chiếc xe hơi trắng dừng trước mặt Đại Minh, cửa sau xe bật mở. Một người đàn ông mặc đồ tây bước xuống, dáng vẻ uy nghiêm. "Ngài Vương Đại Minh?" Người đàn ông hỏi. Đại Minh không hiểu gật đầu, từ lúc nào mình biến thành danh nhân rồi, ngay ngoài đường cũng gặp người biết mặt.
Đại Minh: "Chúng ta gặp ở đâu chưa?" Người đàn ông đáp: "Trưa hôm trước chúng ta có gặp qua điện thoại." "Hóa ra là tiên sinh Xuyên Điền, có chuyện gì vậy." Đại Minh cũng thầm đoán được một chút, chắc là chuyện liên quan đến hai người Thảo Trĩ.
Xuyên Điền: "Không biết Vương tiên sinh có rảnh không đi ăn tối không?" Có người mở cửa xe chào. "Cũng được." Dù sao Đại Minh cũng đói rồi, hơn nữa chuyện này muốn tránh cũng không được.
Xuyên Điền đưa Đại Minh đến một nhà hàng món ăn Nhật cao cấp, nơi này Đại Minh cả đời chưa bao giờ dám nghĩ tới. Trong đó đẩy rẫy nhưng người giầu có, so với Đại Minh, toàn thân đồng phục lấm lem, lại càng bị chú ý. Lúc hai người tiến vào phòng VIP, những người khác bắt đầu bàn luận, Xuyên Điền Chính Phu là một người nổi tiếng, không thể cùng một học sinh bình thường dùng bữa, nhiều người bắt đầu đoán thân phận của Đại Minh.
Chiếc bàn lớn giữa phòng bầy đầy các món Nhật, trong phòng ngoài hai người, còn có có hai người phục vụ.
Đại Minh ngồi vắt chéo chân, cũng không để ý trang phục không thích hợp. "Thái độ bình tĩnh của Vương tiên sinh thật khiến tại hạ kính phục, xin mời ngài một chén." Xuyên Điền nâng ly uống một hơi hết sạch.
Đại Minh thử một ngụm, nóng như lửa, đây là rượu sake của Nhật à? "Xin lỗi, tôi còn vị thành niên, xin đổi cho tôi thứ khác." Đại Minh nói với người phục vụ bên cạnh rồi chuyển hướng tới Xuyên Điền. "Bọn họ là mây tôi là bùn, trong con mắt bọn họ, tôi chỉ là một hồi ức không vui vẻ gì, chớp mắt là quên ngày, việc gì phải để ý." Xuyên Điền: "Kiến giải của Vương tiên sinh thật khác người, với thực lực của Vương tiên sinh mà nói, khắp thiên hạ, thật khó tìm được mấy người đẳng cấp như ngài." "Có chuyện gì xin ngài nói thẳng ra đi." Đại Minh cầm đồ uống mới được dọn ra, vị ngọt, cũng không tồi, không biết là thứ gì, chắc cũng là đồ cao cấp.
Xuyên Điền: "Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề, ngài muốn bao nhiêu tiền mới giao Tuyết Cơ ra." "Ông trả bao nhiêu?" Đại Minh hỏi lại. Không dùng được vũ lực thì dùng cách khác. Cũng tiện thử xem Tiểu Tuyết quan trọng thế nào đối với bọn họ. "Một trăm triệu USD." Xuyên Điền thấy Đại Minh im lặng, vội vàng bổ xung, "Giá cả có thể thương lượng thêm." Một trăm triệu đô la Mỹ? Từng đó tiền đủ đè chết Đại Minh rồi, xem ra Tiểu Tuyết rất quan trọng với bọn họ. Nhưng bọn họ cần Tiểu Tuyết để làm gì? Nhìn vẻ mặt lo lắng của Xuyên Điền, Đại Minh trả lời. "Tôi nghĩ ngài hiểu nhầm rồi, Xuyên Điền tiên sinh, tôi chưa từng nghĩ đến việc bán Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết không phải hàng hóa, tuy các ngài coi con bé là thức thần, nhưng Tiểu Tuyết cũng có ý thức, con bé đã nói không muốn về. Dù bất kỳ lý do gì, cũng mong các ngài thôi không làm phiền tôi nữa. Đương nhiên nếu muốn đánh tôi cũng không sợ.
Xuyên Điền Chính Phu lộ vẻ thất vọng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, bầu không khí trở lên mất tự nhiên, Đại Minh biết mình đến lúc phải đi rồi. Nhưng lúc hắn đứng dậy chợt thấy hoa mắt chóng mặt, tứ chi mềm nhũn.
Xuyên Điền trầm giọng nói: "Nếu đã như vậy tại hạ đành phải dùng thủ đoạn rồi." Đại Minh cảm thấy trước mặt tốt sầm, ngã lăn ra đất. ...
Tiếng động ồn ào làm Đại Minh thức tỉnh, còn có tiếng nước chảy róc rách. Đại Minh mở mắt, trời sáng rồi. Không biết mấy giờ, còn phải đi học nữa.
Nhưng hắn nhìn thấy trần nhà thật lạ lẫm. Đại Minh bật dậy nhìn quanh bốn phía, bốn bề đều trang hoàng kỳ lạ theo kiểu kiến trúc cổ Nhật Bản.
Đại Minh đang mặc một bộ áo ngủ, bộ đồng phục của hắn đã được giặt sạch sẽ, gấp ngay ngắn đặt bên cạnh, còn có cặp sách của hắn, xích xương và mấy tấm thẻ.
Đại Minh mặc lại đồng phục, nhặt xích xương và thẻ song, rồi mở cửa. Trước mặt bừng sáng, Đại Minh giơ tay che mắt, một lúc sau mới thích ứng được.
Đập vào mắt hắn là một thế giới băng tuyết. Trên cây, mặt đất đều phủ một lớp tuyết dầy. Đại Minh có thể thấy khu vườn trước mặt, con suối nhỏ chưa đóng băng đang chảy róc rách. Một ống tre rất có quy luật được đổ đầy nước, chuyển động đập vào tảng đá, tiếng động vang khắp khu vườn yên tĩnh.
Hành lang ngoài cửa, Đại Minh nhìn cả hai phía nhưng không thấy một bóng người. Đại Minh đi theo dẫy hành lang, nhà này lớn thật, đó là cảm tưởng của Đại Minh sau một lúc đi. Đây không phải là môt căn phòng mà do nhiều phòng kết hợp thành, giữa chúng đường đi chằng chịt, giống như mê cung. Đại Minh đi được một lúc vẫn không thấy người nào, hắn cảm thấy kỳ quái, định quay trở về thì phát hiện đã lạc đường.
Đại Minh đành cố đi tiếp. Một lúc sau hắn nghe thấy có tiếng hát, giọng hát rất dễ nghe, nhưng Đại Minh không hiểu lời ca.
Đại Minh tìm chỗ phát ra tiếng ca, tới một khu vườn, Đại Minh tìm ra nguồn gốc tiếng ca. Một thiếu nữ đang ngồi trên một tảng đá, cô ta đang hát.
Chiếc áo màu trắng rộng, quần màu hồng, trang phục cùng kiểu vữ vu với Thiên Đại. Nhưng thiếu nữ không đẹp như Thiên Đại, mà nhìn rất thanh tú, khiến người khác cảm giác rất thân thiết. Như lúc này, mấy con chim nhỏ đang bay lượn xung quanh cô, có một con còn đậu trên ngón tay cô nữa.
Đại Minh cảm giác như mình đang làm phiền người khác.
Thiếu nữ nhìn thấy Đại Minh liền lịch sự chào. Rồi hỏi mấy câu, nhưng là tiếng Nhật, Đại Minh không hiểu nửa chữ.
Đại Minh lập tức suy nghĩ tìm biện pháp. Thiếu nữ thấy hắn có vẻ khó khăn liền nói. "Ngài không biết tiếng nhật à?" Lần này thiếu nữ dùng tiếng Trung nói với Đại Minh, Đại Minh cao hứng gật đầu.
Thiếu nữ: "Xin hỏi ngài tới đây có việc gì?" Việc gì, Đại Minh lúc bấy giờ mới sực nhớ mình bị bắt tới đây, tốt nhất nên rời đi càng nhanh càng tốt. "Tôi muốn hỏi cách rời khỏi đây thế nào, sắp muộn giờ học rồi." Đại Minh vội vàng.
Thiếu nữ: "Trường ngài ở đâu?" "Thành phố K." Đại Minh trả lời.
Thiếu nữ: "Thành phố K ở Đài Loan ý à?" Đại Minh gật đầu. "Vậy có lẽ ngài không kịp tới lớp rồi, đây là Nhật Bản." Thiếu nữ trả lời. "Gì cơ?" Đại Minh trợn mắt nhìn. "Xuyên Điền Chính Phu, ông làm trò gì thế?" "Ngài quen chú Xuyên Điền à?" Thiếu nữ tò mò. "Ông ta đâu." Đại Minh trầm giọng hỏi. "Chú với cả các ông đang họp ở đại đường." Thiếu nữ chỉ căn phòng lớn nhất rồi nói. Thấy Đại Minh quay người đi, thiếu nữ liền hỏi. "Ngài muốn đi đâu?" "Đi tính sổ." Đại Minh không quay đâu, trầm giọng đáp trả. ... "Chính Phu, thật ra đã phát sinh chuyện gì?" Một lão già uy nghiêm hỏi.
Trong thính đường rộng lớn, hai bên có hơn mười người ngồi, lão già vừa nói ngồi chính giữa đại đường, tuy râu tóc bạc phơ, nhưng thân thể lão già vẫn tráng kiện, tràn đầy sức sống. Xuyên Điền đang quỳ dưới đất, im lặng không nói. "Đúng đấy, Chính Phu, ngươi vừa trở về đã triệu tập mọi người, sao không nói đã xẩy ra chuyện gì?" Người nói là một người đàn ông trung niên, đứng đầu hàng bên phải. "Là chuyện có liên quan đến Tuyết Cơ." Một lúc sau, Xuyên Điền Chính Phu mới mở miệng, những người trong đường hơi rung động. Tuy đã bỏ rất nhiều nhân lực vật lực, nhưng cuối cùng đã tìm được Tuyết Cơ, mọi người đều không khỏi lộ vẻ vui mừng. "Nhưng mà..." Câu nói tiếp theo của Xuyên Điền phá tan sự vui mừng. "Tuyết Cơ đã nhận chủ rồi, hơn nữa nói thế nào cũng không muốn về." Xuyên Điền nói. "Lúc cần thiết thì phải dùng vũ lực, chuyện của Tuyết Cơ không phải tầm thường, ta nhớ Thiên Đại và Cương vẫn đi theo ngươi phải không, bọn chúng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thực lực không tồi." Xuyên Điền: "Thiên Đại và Cương đã nói chuyện với người đó, thậm chí còn động thủ, nhưng cuối cùng..." "Cuối cùng làm sao?" Thủ tọa 2 bên tả hữu đều hỏi. "Nhưng cuối cùng thất bại, đến thức thần cũng bị người đó lấy mất. Hiện tại Thiên Đại và Cương đang ở bệnh viện. Tuy không nguy hiểm đến tính mệnh, nhưng cũng phải nghỉ ngơi một thời gian. "Không thể nào, một khi thức thần nhận chủ, trừ khi chủ chết, nếu không thức thần không thể rời khỏi chủ." Lão già lộ vẻ không tin.
Xuyên Điền: "Nhưng sự thật là vậy." "Vậy kẻ đó hiện tại ở đâu?" Giọng lão già trở lên tràn đầy sát khí. Xuyên Điền đang định trả lời. Đột nhiên ngoài cửa có tiếng ồn. "Chuyện gì thế kia." Lão giả tỏ vẻ không hài lòng. Liền đó một bóng người bước vào, chính là Đại Minh. "Người hộ đường đi đâu hết rồi, bắt thằng nhãi kia cho ta." Lão già hét liền mấy tiếng, nhưng không ai trả lời.
Đại Minh không hiểu lão già nói gì, nhưng cũng đại khái đoán được ý lão, nhưng mấy người mặc võ phục ngoài cửa, thân thủ khôn tồi đã bị Đại Minh cho đo đất rồi.
Đứng trước mặt lão già, Đại Minh không hiểu gì, hắn liền cười sằng sặc. "Ai phiên dịch giùm tôi với." "Để tôi." Thiếu nữ Đại Minh vừa gặp bước tới.
Đại Minh: "Vậy xin đa tạ, ông ta đang nói gì thế?" Thiếu nữ: "Ông tôi hỏi ngài là ai?" Đại Minh: "Là ông của cô à, bảo với ông ta, tôi không có quan hệ gì với ông ta, tôi tìm Xuyên Điền." Thiếu nữ liền dịch trả lời, mặt lão già lúc xanh lúc trắng, xem ra rất tức giận, lão già lại nói mấy câu.
Thiếu nữ: "Ông nói từ xưa tới nay chưa ai dám vô lễ với ông như thế." Đại Minh: "Trước đây chưa có không có nghĩa là không có, ít ra đây là một ví dụ tốt." Đại Minh vừa nói xong, có mấy người liều xông lên. Đại Minh tung mấy đòn, biểu đạt trong lòng bất mãn, sau đó tiện tay điểm huyệt bọn họ.
Xuyên Điền tiên sinh, nếu ngài không có việc gì, làm ơn đưa tôi về nhà đi." Đại Minh nói với Xuyên Điền. "Ông nói hiện tại bọn họ đang hỏi chú Xuyên Điền ai đã đánh Thiên Đại và Tiểu Cương bị thương, không thể để chú Xuyên Điền đi được." Thiếu nữ vẫn cẩn thận phiên dịch. "Tôi đánh đấy." Đại Minh trả lời. Sắc mặt của mọi người liền biến đổi, xem ra bọn họ hiểu Đại Minh nói gì. Đại Minh cười thầm, rõ ràng là hiểu, nhưng không ai dùng tiếng Trung để nói chuyện với mình, có lẽ là coi thường mình.
Thiếu nữ: "Ông nói không tin, muốn ngài chứng minh." "Mẹ kiếp." Đại Minh cực kỳ khó chịu, tưởng ta là người mại nghệ sao. Thiếu nữ đỏ mặt, ngập ngừng không nói, làm sao lại để một cô gái nói bậy. Nhưng những người trong đường đều hiểu, họ liền tỏ vẻ ngạc nhiên.
Sau đó Đại Minh dùng ngôn ngữ quốc tế thông dụng biểu đạt suy nghĩ, cái gọi là ngôn ngữ quốc tế thông dụng chính là, nắm tay ngửa lên trên, sau đó xòe ngón giữa ra, đơn giản hiệu quả, nhìn là hiểu.
Quả nhiên, những người trong đường đều tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng ngược lại, lão già bắt đầu bình tĩnh. Đại Minh nói tiếp. "Có câu kính nhân giả, nhân hằng kính chi, các vị đã coi tôi là rác rưởi, tôi cũng chẳng coi các vị là người. Nếu không vừa ý, thì tới đi, đánh xong tôi tự tìm đường về nhà, nhanh lên." "Ngươi định mưu đồ gì?" Lão già nói, lần này không dùng tiếng nhật mà là tiếng trung.
Đại Minh: "Không hiểu sao tôi lại bị đưa tới đây, tôi muốn hỏi cái này. Tôi còn phải đi học. "Chính phu, xẩy ra chuyện gì vậy?" Lão già hỏi, Xuyên Điền liền kể mọi chuyện.
Lão già: "Đối với việc chính phu làm, ta cũng chỉ có thể xin lỗi, nhưng Tuyết Cơ là thứ rất quan trọng với chúng ta, vì thế ta nghĩ Chính Phu làm không sai." "Thứ..." Đại Minh cười lạnh. "Tiểu Tuyết chẳng là thứ gì của ai cả." Đại Minh phản bác.
Lão già: "Tuyết cơ là thức thần tổ tiên của ta truyền lại, sự quan trọng của Tuyết Cơ, người ngoài như ngươi không hiểu nổi đâu, nếu như hiện tại ngươi trả lại Tuyết Cơ, ta sẽ bỏ qua mọi chuyện trước đây. "Ông nói không sai, đó không phải chuyện của tôi, nhưng là chuyện của Tuyết Cơ, Tuyết Cơ." Đại Minh rút thẻ Tuyết Cơ rồi triệu hoán.
Tiểu Tuyết nhìn thấy những người xung quanh liền sợ hãi ôm chặt lấy Đại Minh. Mọi người đều trợn tròn mắt, từ xưa tới nay chưa thấy ai bế Tuyết Cơ mà vẫn sống. "Ngoan, đừng sợ, có anh đây." Đại Minh thấy Tiểu Tuyết sợ như vậy liền hiểu những người này đối đãi với con bé thế nào.
Những người trong đường khi nhìn thấy Tiểu Tuyết đều lộ vẻ vui mwungf. Nhưng Đại Minh có thể thấy trong đó còn có chút đề phòng, bọn họ coi Tiểu Tuyết như vũ khí. Giống như nhà máy điện nguyên tử, mọi người đều sợ bị rò rỉ hạt nhân, nhưng không thể không dùng. "Tiểu Tuyết có biết mấy người này không?" Đại Minh nhẹ giọng hỏi, Tiểu Tuyết gật đầu.
Đại Minh: "Vậy em bảo với họ, em không muốn ở lại đi." "Tuyết không ở lại đâu, Tuyết không thích tịch mịch và cô đơn, Tuyết ghét tất cả các người, Tuyết thích Vương, Tuyết không rời Vương đâu." Giọng nói non nớt của Tiểu Tuyết tuy không lớn, nhưng đã truyền rõ ràng tới tai từng người, biểu đạt kháng nghị. Nói đến câu cuối, con bé rơi nước mắt, giọt nước kết thành băng rơi xuống sàn nhà. "Đừng khóc nữa, không phải chúng ta đã ngoặc tay rồi sao, anh không bỏ em đâu." Đại Minh an ủy. Một lúc sau Tiểu Tuyết mới ngừng khóc, sắc mặt những người trong đường đều khó coi. "Chắc mọi người đều nhìn thấy rồi, Tiểu Tuyết đã nói điều con bé muốn, tôi hy vọng mọi người đừng làm phiền nữa." Đại Minh nói rành mạch. "Chúng ta về nhà đi, Tiểu Tuyết." Đại Minh xoa đầu Tiểu Tuyết. "Xin dừng bước." Lão già gọi. "Tuy Tuyết Cơ đã biểu đạt ý nguyện, nhưng chuyện này không phải tầm thường, đành phải xin lỗi." Lão già nói. "Muốn đánh hả, vậy thì tới đi, tôi vội lắm rồi."