12 Chương 12: Chắc không?
Trời ơi, nàng ta thật sự nổi điên rồi, quỷ thật, Đại Minh thầm than. “Đại tỉ, để xem ngươi thực sự có khả năng đó hay không đã." Thiên Đại từ sau lưng rút ra hai thanh đoản đao, lắc mình lao đến, ánh đao trực chỉ thân hình Lâm Thi Hàm. "Muội tử à, vừa gặp đại tỉ đã dâng lên đại lễ như vậy, đại tỉ nhân không nổi đâu." Lâm Thi Hàm một mặt nói, một mặt nhẹ nhàng đảo thân hình né tránh thế công lăng lệ. Bộ pháp thuận theo tự nhiên uyển chuyển như dương liễu trong gió, mặc cho đao phong điên cuồng quét sát thân mình vẫn chẳng mảy may suy xuyển.
Đại Minh nhìn mà mồ hôi lạnh túa ra tràn trề, thời gian này không hiểu Thị Kiếm rốt cuộc dạy nàng cái gì mà trở nên lợi hại như vậy? Thị Kiếm, nhắc đến Thị Kiếm, sao không thấy bóng dáng của y đâu?
Thiên Đại thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, đoản đao trên tay tốc độ cũng chậm đi nhiều, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt, chỉ bằng vào nghị lực chống cự đến giờ nhưng thân hình lảo đảo như sắp ngã. Mọi người đều hiểu Thiên Đại đang đánh đến sống chết, chỉ là Đại Minh không rõ Thiên Đại nàng rốt cuộc vì cái gì mà cố gắng chiến đấu đến vậy.
Lâm Thi Hàm từ đầu đến cuối đều không có ra tay, Thiên Đại thân thể rốt cục cũng không chi trì thêm được nữa , đoản đao buông rơi cắm phập trên mặt đất, rồi quỵ xuống. "Thiên Đại!" Mĩ Hạnh cùng cô gái kia chạy đến bên cạnh Thiên Đại, xem xét tình hình của nàng ta. Đại Minh vì cả người bị trói chặt bằng dây thừng, chỉ có thể bắt chước cương thi nhảy từng chút đến bên cạnh Thiên Đại. "Tại sao phải khổ vậy chứ?" Đại Minh thở dài ảo nảo, tứ nữ đều quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn thầm mắng "Tại anh chứ tại ai". “Đừng nhìn ta, ta đâu có muốn chuyện này xảy ra, ta cũng là người bị hại mà." Đại Minh nhìn ánh mắt bất hảo của bốn cô gái trong lòng cũng cảm thấy nao nao.
Lâm Thi Hàm nhìn thấy ánh mắt sắc lang của Đại Minh, lập tức tung một cước, tống Đại Minh lăn mấy chục vòng trên mặt tuyết, sau đó chụp chân Đại Minh lôi đi xềnh xệch, quay đầu nhìn ba cô gái kia nói: "Lần này xem ra ông chồng của ta đem đến cho gia môn các người không ít phiền toái, yên tâm, ta sẽ đem hắn trở về nghiêm khắc quản giáo, bảo đảm từ nay về sau hắn sẽ không dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt lung tung nữa" Lâm Thi Hàm chỉ vào Đại Minh nói. "Không được!" Ba cô gái đồng thanh ngăn cản. “Ông xã à, xem ra anh thật sự gây cho người ta không ít phiền toái nha." Sau khi Lâm Thi Hàm nói xong, tay phải phẩy một cái, mấy đống tuyết phía xa tựa hồ động đậy như có người ẩn nấp. “Này nhé, không phải tôi thích chạy tới mấy chỗ này đâu, mà sao cô tìm đến đây được?" Đại Minh ngạc nhiên hỏi. "Anh mất tích cả hai ba tuần nay, một chút tin tức cũng không có, ngay cả Thị Kiếm cũng cảm ứng không ra vị trí của anh, anh thử nghĩ xem tôi có lo lắng hay không?" Trong lời nói của Lâm Thi Hàm biểu lộ sự quan tâm chân thành không thể nghi ngờ. Đại Minh không hiểu, chính mình đối với nàng mà nói, bất quá chỉ là một món đồ chơi mà thôi, việc gì phải lo lắng như vậy chứ? Đột nhiên Đại Minh cảm thấy tim mình nhói đau, cảm giác tê tái thấm sâu vào phế phủ, trái tim đập dữ dội liên hồi, máu huyết toàn thân sôi trào như đang chảy nhanh hơn gấp mấy trăm lần. Chuyện gì thế này? Đại Minh muốn thét lên mà cổ họng tắc nghẹn ý thức dần dần trở nên mơ hồ. "Mau chạy, lão nhân kia sắp sửa đuổi đến nơi rồi." Thị Kiếm đi điều tra tình hình địch vừa mới quay về, đương nhiên ba cô gái kia đều không nhìn thấy Thị Kiếm. "Lão ông ngoan cố kia thật khó đối phó a, chào các vị, bọn ta xin phép đi trước nhé." Lâm Thi Hàm rất có lễ phép nhã nhặn từ biệt mọi người xong, chuẩn bị lôi Đại Minh bỏ đi, nhưng ba cặp đoản đao xuất hiện ngăn trở đường tiến của Lâm Thi Hàm.
Tam nữ vây quanh người Đại Minh, dùng hành động chứng minh ý tứ của các nàng, xem ra không dùng vũ lực không được rồi, Lâm Thi Hàm thở dài một hơi.
Lâm Thi Hàm đưa tay về phía trước bắt ra một loạt ấn quyết, Thị Kiếm không truyền thụ cho nàng nhiều về "Võ", Thị Kiếm nói tư chất nàng thích hợp nhất để luyện "Thuật", cũng là phương thức khống chế lực lượng của đại tự nhiên. "Phong chuyển!", cùng với âm thanh của Lâm Thi Hàm triệu hoán, cuồng phong bắt đầu hướng về phía tam nữ tụ tập lại, rồi xoay vòng quanh người họ hình thành một cơn lốc xoáy. "Chút tài mọn!" Ba cô gái mạnh mẽ vùng thoát ra, bình thường thuật gọi gió tác dụng không lớn lắm, nhưng nếu kết hợp với tác dụng cực mạnh của thuốc ngủ do Đại Minh bào chế, hiệu quả dĩ nhiên sẽ bất đồng.
Tam nữ hiển nhiên chưa có phát hiện điểm này, Thiên Đại cùng cô gái kia bị trúng chiêu, liền bị hôn mê ngay, chỉ còn Mỹ Hạnh miễn cưỡng dùng tinh thần chống chọi nói: "Không, không được … Đại Minh. Xin đừng… mang đi, đại tỉ" Nói xong nàng cũng hôn mê ngất đi.
Lâm Thi Hàm không có nghĩ đến thật sự có người lại chịu gọi nàng là đại tỉ, hơi chần chừ một chút, nhưng cuối cùng đã quyết định vẫn phải quay về nên tiếp tục bước tới. Nhìn thấy Đại Minh tình hình có vẻ không đúng lắm, từ nãy đến giờ hắn hoàn toàn im lặng không thấy lên tiếng hay phản ứng gì nữa.
Lâm Thi Hàm vừa định đến gần gã, đột nhiên một giọng nói vang lên "Nha đầu lợi hại thật!" Lâm Thi Hàm lập tức dừng lại, Ngự Đường Triệt Nhất Lang đã đuổi đến đây rồi.
Ngoại trừ Triệt Nhất Lang còn lại không có ai khác tiến vào, xem ra những người nàng mang tới đã thành công chế trụ toàn bộ khu vực này nên không có ai đến quấy rầy bọn họ. Nhiệm vụ trước mắt là làm thế nào để thu thập Triệt Nhất Lang mà không kéo dài gây kinh động đến những người khác, bất quá chuyện này thật không dễ dàng. "Hi hi hi hi, đúng là không thể nào thoát khỏi pháp nhãn của ngài, Ngự Đường lão gia gia." Lâm Thi Hàm ngoài mặt tỏ ra vui vẻ thoải mái, nhưng trong lòng chỉ chực tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Triệt Nhất Lang: "Tiểu cô nương, đã biết là ta mà còn dám chạy tới chỗ này làm loạn, lá gan quả không nhỏ a." "Không có cách nào khác, ai kêu ông xã của ta bị các người giam lỏng làm chi, là vợ của hắn thì không thể không nghe không hỏi đến hắn a." Lâm Thi Hàm ngoài miệng nói vậy, nhưng thân hình chực nhằm phía Đại Minh đằng kia sẵn sàng cướp người bỏ chạy. "Chuyện này đơn giản dễ giải quyết mà, vợ chồng các ngươi đều lưu lại đây là được." Triệt Nhất Lang cũng không có nói xuông, thân ảnh nhoáng cái đã đến bên Đại Minh.
Lâm Thi Hàm mặc dù biết Triệt Nhất Lang thực lực cao thâm không lường, nhưng tận mắt chứng kiến lão ông răng long đầu bạc, tuổi tác cũng thuộc hàng “bảo vật quốc gia”, mà khi xuất thủ tốc độ chính mình cũng nhìn không rõ khiến nàng càng thêm kinh ngạc. "Thị Kiếm tỉ, giao cho tỉ đó!" Lâm Thi Hàm chỉ mới luyện được một ít khinh công, nếu chính diện đối kháng Triệt Nhất Lang, chỉ có chết không sai.
Thị Kiếm toàn thân phát ra quang mang, sau đó bắt đầu biến to lên, sau khi quang mang tiêu thất, xuất hiện lại không phải là bộ dáng quen thuộc của Thị Kiếm, mà chính là nam tử ngày trước Đại Minh từng gặp tại trạm xe lửa thấy đi cùng với Lâm Thi Hàm. Nam tử mặc cổ trang, bên hông đeo hờ hững một thanh trường kiếm, giống như một hiệp khách thời cổ phong lưu tiêu sái. "Ngươi giống như tiểu tử kia, cũng có năng lực tự do sử dụng thức thần sao, ta đối với các ngươi càng ngày càng cảm thấy hứng thú đó." Triệt Nhất Lang bị Thị Kiếm cản đường, cước bộ dừng lại, lão cảm thấy Thị Kiếm cũng thuộc dạng thức thần cao cấp. Thị Kiếm rút trường kiếm bên hông ra, liên tiếp công tới Triệt Nhất Lang mấy chiêu, kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân, bức cho Triệt Nhất Lang phải luống cuống chân tay. “Thức thần phải sử dụng thức thần để đối phó." Triệt Nhất Lang lôi từ sau lưng ra một vật quấn chặt bằng vải trắng, sau đó mở từng lần vải bọc ra, khi phần chuôi bọc bị bóc trần có thể nhìn thấy đó là một thanh đao Nhật Bản, nổi bật trên nền vải trắng một màu máu tươi đõ sậm vẽ chi chít đủ loại ma chú cổ văn huyết quang ẩn hiện, nếu Đại Minh không có bị hôn mê , sẽ nhận ra ngay thanh đao này chính là thứ đã khiến hắn phải nếm mùi đau khổ ngày hôm đó, chủ thể của một cường đại thức thần, yêu đao Murasame.
Triệt Nhất Lang nắm chuôi đao, dùng sức xả mạnh một nhát, vỏ đao quấn bằng vải trắng bị chém đứt tung bay đầy trời, lộ ra thân đao toả hàn quang lạnh ngắt, không khí chung quanh cũng giống như bị phân ra quay cuồng xoắn sít thật là kỳ quái, Lâm Thi Hàm chợt nảy sinh một cảm giác bất an. "Các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, hôm nay được tận mắt chứng kiến thức thần bảo hộ của Nguyệt Lưu gia tộc, bài danh đệ nhị [Chiến thần Atula]" Nói xong lão cắm thẳng Murasame xuống đất, rồi nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
Thân kiếm Murasame bắt đầu toả ra hắc khí nồng đậm, từ từ tụ lại trên mặt đất chung quanh Murasame. Một bóng người chậm rãi từ trong hắc khí mọc lên, mặc dù rất thong thả, nhưng mỗi khi bóng người kia xuất hiện thêm một phân, tại hiện trường áp lực càng nặng thêm một ít. Đến khi toàn bộ thân thể đều đi lên hoàn toàn, Lâm Thi Hàm ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Lâm Thi Hàm có thể nhìn thấy rõ ràng, bóng đen hiện ra chính là một cỗ khôi giáp Nhật Bản cổ xưa màu xám xịt, toàn thân trên dưới không có lấy một chỗ hở, trên chiếc mặt nạ xù xì chạm khắc thành hình quỷ diện, ánh mắt là bộ phận duy nhất trống rỗng, bên trong hốc mắt tối đen như hai hang động sâu hoắm, không có chút sinh khí.
Triệt Nhất Lang vận khí hét lớn một tiếng, hai hốc mắt trống không của Atula đột nhiên bừng lên hai đốm lửa lân tinh xanh lè, phảng phất như cửu u quỷ hoả vô cùng khủng bố. Tay phải Atula thong thả di động, nhẹ nhàng rút Murasame cắm trên mặt đất ra, dưới sự điều động của Triệt Nhất Lang, từng bước từng bước tiến về phía Thị Kiếm.
Thị Kiếm lần đầu tiên gặp phải đối thủ khó chơi, trường kiếm trên tay lập tức xuất chiêu, nhằm vào điểm yếu duy nhất ở hai mắt Atula tấn công, tốc độ cực nhanh tựa như lưu tinh điện hoả. Nhưng chiến thần Atula nào phải tay vừa, Murasame trên tay nhìn nặng nề mà xuất chiêu như chớp giật, chém ra một nhát khí thế như lôi đình vạn quân bức Thị Kiếm phải liên tục di chuyển, mặc dù bộ khôi giáp này trông có vẻ thô kệch nặng nề nhưng sức mạnh của nó vô cùng khủng khiếp cộng với đao pháp quỷ khốc thần sầu một đao chém ra bằng bốn năm kiếm của Thị Kiếm cộng lại, trước mắt Lâm Thi Hàm nếu Thị Kiếm là một chiếc xe đua F1 thì chiến thần Atula chính là xe tăng M1-Ambram chẳng sai.
Thị Kiếm tuy bộ pháp trác tuyệt, kiếm pháp tinh thông nhưng trường kém đâm chém trên người Atula như gãi ngứa không hề gây ra chút thương tích nào mà điểm yếu nơi mắt của Atula lại được hắn phòng thủ vô cùng nghiêm mật. Mặt khác, Thị Kiếm đối với thanh đao Murasame tựa hồ có điều cố kị, thường phải phân thần tránh né va chạm trực tiếp với Murasame, dần dần bị vây vào thế hạ phong. Nhìn thấy tình huống hung hiểm của Thị Kiếm, Lâm Thi Hàm vô cùng lo lắng. “Có sao không, Thị Kiếm tỉ?" Thị Kiếm không có trả lời, vì trận chiến đã khiến nàng phải xuất toàn lực, căn bản không có tinh thần cũng như không có thời gian trả lời câu hỏi của Lâm Thi Hàm. Lâm Thi Hàm cũng nhìn ra tình hình bất lợi, ngón tay nàng bắt đầu vẽ trên mặt tuyết một đồ án kỳ dị. "Băng đột thứ" vô số băng trụ bén nhọt từ mặt đất đâm lên, vốn đủ để băm nát thường nhân thành vô số tiểu băng trụ, nhưng đối với thân thể cứng rắn như đá của Atula không có lấy nửa điểm tác dụng, Atula dễ dàng dẫm nát từng trụ băng thành vô số mảnh nhỏ như ngừơi ta xay nước đá.
Atula lại tung ra một đao chém xuống, Thị Kiếm chớp thời cơ ngay khi mũi đao vừa hạ xuống liền đâm thẳng vào mắt Atula, mũi kiếm phân thành hai điểm tinh quang xạ vào hai mắt hắn, bất ngờ trong mắt Atula lục mang đại thịnh, hắn đã nhìn ra chiến thuật của Thị Kiếm nên cố tình giả vờ lộ yếu điểm, đường đao đang chém xuống đột nhiên Murasame xoay chuyển góc độ một cách kỳ diệu hoá thành quét ngang đao đi như phá không gian lật đổ mọi định luật vật lý, Thị Kiếm cấp tốc lui về phía sau, nhưng trên thân đã xuất hiện một vết chém kéo dài thành một vết thương lớn. Thị Kiếm bộ dạng đau đớn, lảo đảo chống kiếm lùi về bên cạnh Lâm Thi Hàm. (Lời dịch giả: dịch đoạn này phê quá tưởng tượng như Berserker đấu với Saber trong Fate/Stay Night, còn Lâm Thi Hàm đóng vai Rin hỗ trợ >.<) "Có sao không?" Lâm Thi Hàm lo lắng hỏi, nhưng Thị Kiếm chỉ cắn răng ôm chặt vết thương mắt vẫn cảnh giác nhìn về phía Atula.
Vết thương trên người Thị Kiếm tịnh không có chảy máu (Nói nhảm, Thị Kiếm có phải người đâu mà có máu để chảy), mà từ miệng vết thương phần cơ thể chung quanh dần dần biến mất, rồi chậm rãi lan dần ra toàn thân. “Tên khốn kia đang hấp thu dần linh hồn ta, thân thể này chỉ là linh thể ảo hoá mà thành, dĩ nhiên cũng phải chịu ảnh hưởng, nếu năng lượng của ta có thể phát huy hoàn toàn thì mười tên như thế ta cũng không sợ." Thị Kiếm thống khổ đáp. "Thế nào, có muốn đầu hàng không?" Triệt Nhất Lang không tấn công tiếp mà mở miệng hỏi.
Lâm Thi Hàm và Thị Kiếm yên lặng không nói gì lộ ra thần sắc chán nản, mùi vị thất bại cay đắng thật sự khó tiếp thu. Lâm Thi Hàm liếc nhìn sợi dây chuyền trên ngực nàng, sự thực đây là một thiết bị phát tín hiệu, xung quanh chỗ này đã được nàng bố trí một toán đặc nhiệm vũ trang tận răng, khi nãy cái phất tay của Lâm Thi Hàm ám chỉ cho bọn họ án binh bất động. Chỉ cần bây giờ Lâm Thi Hàm ấn nút báo động, những chiến binh bên ngoài sẽ tấn công vào mang nàng rời đi, bất quá nếu làm vậy chẳng biết sẽ hại chết bao nhiêu nhân mạng, huống hồ lão ông này xem ra không có ý định giết mình, thật sự không cần kêu đám người bên ngoài liều mạng xông vào, nhưng tình huống của Thị Kiếm xem ra không ổn, phải làm gì bây giờ?
Trong khi Lâm Thi Hàm đang trù trừ chưa quyết thì thân thể Thị Kiếm bắt đầu phát ra quang mang, thân hình Thị Kiếm cũng dần khôi phục nguyên dạng. "Chuyện gì xảy ra vậy?" Lâm Thi Hàm hỏi.
Thị Kiếm: "Năng lượng từ Thương Minh kiếm đột nhiên tăng vọt cho nên sức mạnh của ta cũng gia tăng theo." Lâm Thi Hàm: "Là Đại Minh làm sao?" Thị Kiếm gật đầu đồng ý. Hiện trường đột nhiên vang lên một tiếng hét thất thanh, mọi người đều tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh, cũng chính là nơi Đại Minh nằm lăn lóc trên mặt đất.
Từ khi Đại Minh nằm úp mặt trên tuyết, chẳng biết là bao lâu, tóc hắn đã biến thành màu xanh đen. "Không hay rồi!" Thị Kiếm và Lâm Thi hàm biết ngay dấu hiệu đó đại biểu cho cái gì. Hai người lập tức chạy đến bên Đại Minh, một tiếng gầm giận dữ vang lên, sấm sét trên trời đột nhiên xẹt xuống đánh ầm một tiếng, hai nàng bị tiếng nổ làm cho ngừng bước.
Chỉ thấy thân hình Đại Minh từ chỗ nằm thẳng đuột trên đất đang từ từ đứng dậy. Người này chính là Đại Minh sao, bóng người trứơc mắt cơ thể không ngừng kéo dài ra khiến cho quần áo rách bung. Da trên tay hắn không theo kịp tốc độ kéo dãn của xương thịt, bị xé toạt ra, máu văng tung toé. Hai nàng thấy cảnh tượng khủng khiếp trứơc mắt chỉ biết đứng nhìn ngây ngốc.
Một lúc sau, thân thể Đại Minh đột ngột vặn vẹo thu ngắn lại, chầm chậm khôi phục hình dáng cũ, bất quá toàn thân gã đã sớm dính đầy máu tươi của chính mình, đồng tử Đại Minh hoá thành màu xanh đậm, ánh mắt ảm đạm không chút sinh khí quét qua toàn trường. "Đại Minh, anh có sao không?" Lâm Thi Hàm thử hỏi, nhưng Đại Minh không trả lời. Lâm Thi Hàm đưa tay tính lau vết máu trên mặt hắn, nhưng da tay chưa kịp chạm vào thì đầu ngón tay giật bắn rụt về, cảm giác tê tê như bị điện giật, rốt cuộc sức mạnh này là gì? "Cẩn thận!" Thị Kiếm kéo Lâm Thi Hàm nhanh chóng lùi lại, né tránh ánh đao của Atula quét qua. Không ngờ, mục tiêu của Atula không phải hai người mà chính là Đại Minh. Triệt Nhất Lang cảm giác phong ấn trên ngừơi Đại Minh chẳng những bị đột phá mà lực lượng của hắn còn cuồng bạo tăng lên, mặc dù lão chẳng biết chuyện gì phát sinh, nhưng trứơc tiên cứ chế trụ Đại Minh đã rồi tính tiếp vì lão không nắm chắc lần sau có còn đánh bại được gã hay không.
Đối mặt với thế công của Atula, Đại Minh tựa hồ không có phản ứng. Đao phong của Murasame sắc bén như chính bản thân lưỡi đao theo quỹ tích kỳ dị quất thẳng lên người hắn mà Đại Minh chỉ nhẹ nhàng đưa hai ngón tay ra đã kẹp dính lấy sống đao một cách chuẩn xác. "Không biết sống chết, ngươi đủ khả năng khiến ta bị thưong sao, hẳn là ngươi đã quên đi sự tồn tại của ta rồi chứ gì?" Cuối cùng Đại Minh cũng mở miệng nói nhưng không phải cách nói chuyện bình thường của hắn, mà là một thanh âm trầm muộn xa xăm đầy cảm khái. Atula nghe thấy giọng nói đó cả người bắt đầu run rẩy kịch liệt, cuối cùng buông rơi cả Murasame. "Chuyện quái quỷ gì thế này?" Triệt Nhất Lang lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, lão cảm thấy Atula đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế của lão, tình huống mà trước giờ chưa từng thấy phát sinh.
Atula cả thân mình quỳ mọp trên mặt đất, dập đầu như đang chờ phán quyết của Đại Minh. Đại Minh chuyển sang Murasame, nhẹ nhàng cầm thanh đao lên ngắm nghía. "Quả là một thanh tuyệt thế hung đao, ngươi và nó đúng là một đôi thiên cổ tuyệt phối, hẳn là ngươi thích nó lắm?" Đại Minh hỏi Atula, Atula liền gật đầu lia lịa. "Vậy ngươi có thể mang nó theo, cả hai cùng rời khỏi thế giới này đến chỗ của ta, khi nào cần thiết, ta sẽ gọi ngươi ra trợ giúp." Nói xong, Đại Minh cầm lấy Murasame từ từ cắm ngập vào trán Atula, Atula cũng dần dần đồng hoá với Murasame, tuyết trắng phau cả hai hoá thành một tia sáng đen tuyền vỡ tung trên mặt tuyết, sau đó tan đi theo bông tuyết tung bay trong gió. "Rốt cuộc ngươi là Đại Minh hay là Tuyệt?" Khi Thị Kiếm chạy đến hỏi, Đại Minh chỉ lắc đầu.
Đại Minh: "Đều không phải, Tuyệt đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, ngươi có thể gọi ta là Vô." "Đại Minh không bị ảnh hưởng chứ?" Lâm Thi Hàm vội vã hỏi. "Yên tâm, ta xuất hiện chỉ để giúp Đại Minh không chế bớt lực lượng trong người hắn, sau này các ngươi nên nhắc hắn thường xuyên luyện công, cơ thể hiện tại của hắn không thích hợp với cường độ năng lượng mới cho nên ta phải thay đổi cải tạo chút ít, đợi cho Đại Minh hoàn toàn nắm giữ lực lượng này, hắn sẽ tự có cách khôi phục lại hình dáng cũ. Tốt lắm, chuyện cần làm cũng đã làm rồi, nữ nhân, trước khi đi ta có vài lời khuyên dành cho ngươi." Vô chỉ vào Lâm Thi Hàm. "Đại Minh tính tình có phần hướng nội, hễ gặp chuyện thì hắn sẽ đổ lỗi cho bản thân, do đó hắn không dám yêu ai vì sợ không đối mặt được với thực tế, đối với ngươi cũng vậy. Nếu ngươi muốn sống hạnh phúc bên cạnh Đại Minh, ngươi phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt với tất cả, tương lai của Đại Minh …à mà thôi, có vài việc phải tự mình trải nghiệm thì mới trưởng thành được, ngươi tự quyết định lấy." Vô nói xong, Đại Minh đột nhiên gục đầu xuống. Khi Đại Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt đã khôi phục như trước kia. Hắn thấy khắp người mình toàn là máu, còn xương cốt toàn thân thì râm rẩm đau nên hoảng sợ một phen, không hiểu khi mình bất tỉnh đã gặp phải chuyện gì. Nhìn lại Lâm Thi Hàm và thằng đàn ông lạ mặt kia đang giương mắt nhìn mình, Đại Minh suy nghĩ một hồi, đột nhiên chợt nhớ ra mình đang tò mò muốn biết quan hệ giữa Lâm Thi Hàm và gã kia. Vì vậy quay qua hướng Lâm Thi Hàm hất hàm hỏi: "Ê, thằng này là bạn trai mới của cô hả?" Lâm Thi Hàm lập tức không để ý gì đến hình tượng thục nữ nữa, nhằm ngay mặt Đại Minh tống ra một quyền, sau khi Vô biến mất, hộ thân cương khí trên người Đại Minh cũng biến mất, Lâm Thi Hàm không hề gặp trở ngại tặng cho Đại Minh trọn một quyền vào má trái khiến hắn gần như “răng môi lẫn lộn”. Lâm Thi Hàm lờ mờ bắt đầu hiểu ra những lời khuyên tối nghĩa của Vô, chẳng lẽ Đại Minh đối với mình không có chút tín nhiệm nào hay sao? "Đồ ngốc, là tôi đây!" Thị Kiếm cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Đại Minh vừa nghe lập tức nhận ra giọng của Thị Kiếm.
Đại Minh: "Thị .... Thị ... Thị Kiếm hả?" Thị Kiếm nhẹ gật đầu. "Thì ... Thì ra cô là đồ biến thái." Đại Minh giật mình rút ra kết luận. Thị Kiếm không nói gì hung hăng tung một cú đá cầu vồng 360 độ chuẩn xác vào má phải của Đại Minh. “Hoạ vô đơn chí” Đại Minh hoàn toàn không có chuẩn bị gì bị trúng một cước như trời giáng, hắn loạng choạng lui về phía cái hố tự tạo đầy mê dược của mình rồi lọt luôn xuống đó, nằm ngáy pho pho.
Câu chuyện đi săn đến đây là hết rồi, cầu chúc mọi người một đêm an giấc.
“Chiến thần Atula” Màu sắc: đen Thuộc tính: hệ đặc chất Cấp độ: 7 Hình dáng: Nhân hình hoang thú Mô tả: Có khả năng bắt lấy những linh hồn bị hắn chém trúng để ăn từ đó nâng cao sức mạnh bản thân Vũ khí: Yêu đao Murasame