17 Chương 17: Nhất diệp tri thu
Ba gã đạo sĩ áo đỏ cẩn thận nâng cô gái thuần âm lên cao rồi vừa nhử nhử quỷ vương vừa từ từ lùi về hướng trung tâm tế đàn, con Devil King Slime (theo cách gọi của Đại Minh) cũng chậm rãi lết theo ba gã kia. Nhìn bộ dạng của ba tên đạo sĩ thúi hình như đang muốn dụ quỷ vương vào giữa trận pháp của chúng.
Nhìn thấy Tẩu Nhận đã dọn sạch đám zombie Đại Minh thu nó trở về nguyên bản. "Ngươi là Đông Phương thức thần chưởng khống giả, hay Tây Phương triệu hoán sư?" Bạch y nữ tử hỏi. (HolyBeast Master vs Summoner) "Đều không phải, chỉ là ngẫu nhiên có được năng lực này mà thôi." Đại Minh lắc đầu trả lời. "Ồ xem kìa, cô có thấy mấy người kia cố ý dẫn dụ Devil King Slime vào trận pháp của họ hay không, xem ra họ sắp thu phục được nó rồi." Đại Minh chỉ chỉ. "Ừm nhìn sơ qua là biết, đây chính là Đạo môn Bát quái phục ma trận, căn cứ vào thời gian và địa điểm bố trí trận này là hoàn toàn chính xác, thế nhưng trận cơ quá yếu không thể khống chế nổi quỷ vương đâu, họ đã quá coi thường nó rồi." Bạch y nữ tử nói.
Ba lão đạo sĩ thúi cứ lui dần lui dần, thân hình của quỷ vương cũng từ từ nhích tới giữa tế đàn. “Đúng lúc rồi!” Hồng bào lão đại hét to đồng thời thả cô gái trên tay xuống đất, hai tên sư đệ lập tức kéo mạnh hai đầu sợi thừng dấu sẵn gần đó làm bốn phương tám hướng bung lên mấy chục đạo bùa vẽ hình bát quái to như cánh buồm bao vây quỷ vương lại.
Cùng lúc mấy chục cái kính chiếu yêu nhanh chóng được dựng lên hấp thu ánh trăng hóa thành mấy luồng sáng màu vàng thánh khiết rồi chiếu vào người quỷ vương, quỷ vương đối với loại ánh sáng này hình như rất phản cảm, nó uốn éo thân hình để né tránh đồng thời tìm cách tháo chạy nhưng không được nên cứ xoay vòng vòng một chỗ. Nhìn thấy cảnh này Đại Minh có cảm giác như con Devil King Slime này giống như miếng thạch dừa sơ chế được người ta cho vào máy xay sinh tố để làm món sinh tố thạch.
Thân thể quỷ vương xem ra cũng đồng dạng với chất lỏng, hoàn toàn không có hình dạng nhất định, nó không ngừng uốn éo múa may phình lên xẹp xuống lúc thì dài như trái chuối, lúc thì vuông vức như bánh flan, khi thì xòe ra như bàn tay nói chung là biến thành đủ loại hình dạng “đáng yêu”. "Nó đang chơi uốn dẻo hay sao vậy kìa?" Đại Minh tự hỏi, hắn hoàn toàn không nhìn ra con Devil King Slime kia có khả năng gì có thể sát thương người khác.
Bạch y nữ tử: "Ngươi chưa được khai mở tâm nhãn nên không nhìn thấy chỗ đáng sợ của quỷ vương." "Làm sao để mở được tâm nhãn?" Đại Minh cảm thấy khó hiểu hỏi lại. "Với khả năng của ngươ hiện giờ, chỉ ít lâu sau là tâm nhãn tự động khai mở. Bất quá, hôm nay gặp nhau xem như là duyên phận, để ta giúp ngươi một tay." Bạch y nữ tử nói xong, bàn tay đặt lên đỉnh đầu Đại Minh. Đại Minh chỉ cảm thấy có một luồng điện cực mạnh trực tiếp đánh thẳng vào não bộ. "Đau..." Đại Minh ôm đầu hét. Nhưng khi ngẩn đầu lên thì hắn thấy một cảnh tượng khủng khiếp cơ hồ khiến hắn phát ói ngay tại chỗ.
Vốn Đại Minh nghĩ thân thể quỷ vương là do một hỗn hợp trong suốt tạo thành. Nhưng bây giờ nhìn kỹ, Đại Minh mới thấy thân thể đó là do một hỗn hợp giữa máu và đầu lâu người tạo thành. Thật ra cũng không thể gọi đó là đầu lâu được vì mặc dù chúng gom thành một mớ nhưng vẫn còn giữ được mặt người sống cùng một cái đuôi dài dài nhìn như mấy con … tinh trùng. Thỉnh thoảng có một vài cái đầu lâu mạnh mẽ muốn bứt phá ra ngoài nhưng lại bị những cái khác cắn xé lôi ngược vào trong. "Ọc ọc ..." Đại Minh chịu hết nổi ói sạch thức ăn trong bụng ra.
Bạch y nữ tử vẫn mặt lạnh như tiền nói: "Oán linh đó, những người chết oan còn vương vấn hồng trần thường không thể siêu sinh mà ở lại thế gian để làm loạn, cũng có khi gọi là âm hồn, quỷ vương thích nhất là thu thập những linh hồn này để gia tăng sức mạnh." Đại Minh: "Sao cô rành mấy chuyện này thế, có vẻ như cô không sợ chúng?" "Bệnh nghề nghiệp thôi, kỳ thật trước kia ta cũng sợ lắm, chỉ là bây giờ công việc buộc ta phải thường xuyên tiếp xúc mấy thứ dơ bẩn này." Bạch y nữ tử lạnh nhạt nói. “Cô làm nghề gì mà ghê vậy?” Đại Minh tò mò hỏi.
Bạch y nữ tử: "Hàng yêu phục ma, mọi người thường gọi là Diệt tà sư" (gọi là The witcher hay Warlock >.<) Đại Minh: "Vậy hôm nay cô đến để diệt Quỷ vương hay sao?" "Không, chỉ là ta đang có việc đi ngang qua vùng này, phát hiện nơi này quỷ khí âm sâm có vẻ bất bình thường, bệnh nghề nghiệp nổi lên nên tạt vào xem cho biết. Nếu biết có quỷ vương ở đây, ta đã đem theo đầy đủ đồ chơi đồ nghề để “thịt” nó chứ đâu có đi mình không như bây giờ." Bạch y nữ tử có vẻ chán nản lắc đầu trả lời.
Quỷ vương bắt đầu phát sinh biến hóa, trên thân thể nó xuất hiện ba cái hắc động đen ngòm, hai nhỏ một to. Đại Minh suy đoán đại khái đó là hai mắt và miệng của nó. Từ trong miệng quỷ vương phun ra một đoàn … tinh trùng … à quên, đầu người, giống như đại pháo đang nã đạn. (Cái này phải gọi là Quỷ vương tự sướng mới đúng =.=!) Đạn pháo đầu người bắn lên kính chiếu yêu tức thì khiến cả hai cùng vỡ vụn. Trận thế bị đột phá, quang mang màu vàng bao phủ Quỷ vương giảm đi rõ rệt, quỷ vương từ trên người hóa ra hai cánh tay to bè ngắn ngủn, xoay một vòng đập nát tất cả kính chiếu yêu. "Lão Đại, làm sao bây giờ, nó bò đến kìa." hai tên sư đệ sợ sệt bám vào người Hồng bào lão đại run rẩy hỏi. "Hay quá, bọn mày thấy không, ngay cả Bát quái phục ma trận cũng không làm gì nổi nó, con này là con mạnh nhất mà tao từng thấy, ha ha ha …" Hồng bào lão đại hưng phấn bật lên một tràng cười thô bỉ. "Hai đứa chúng mày an tâm, đại ca chúng bay là ai chứ, siêu cấp đạo sĩ pháp thuật thông thiên đối phó với con quỷ tép riu này không có vấn đề gì đâu, xem đây!" Hồng bào lão Đại tự tin lôi từ trong áo thụng ra một cái hộp nhỏ, sau đó mở nó ra, bên trong có một quả trứng so với trứng gà cũng không lớn hơn bao nhiêu nhưng lại có màu xanh biếc. "Thì ra là thực yêu trùng, khó trách ba tên tay ngang này dám cả gan thách thức quỷ vương." Bạch y nữ tử nhìn thấy cái trứng kia tức thì sắc mặt có chút rung động. "Thực yêu trùng? Là giun đũa hay giun kim?" Đại Minh tưởng tượng cảnh ba tên đạo sĩ thúi bỏ thực yêu trùng vào bụng của Devil King Slime vừa hút hết sức mạnh của nó vừa khiến nó bị ngứa hậu môn mà ôm bụng cười lăn lộn.
Bạch y nữ tử vẫn lạnh lùng muôn thuở: "Thực yêu trùng sống ký sinh trong người linh thể hay ma vật, hấp thu tinh khí của vật chủ để trưởng thành, là một ma trùng cực kỳ khó kiếm. Gã kia chắc định dùng Bát quái phục ma trận để tiêu giảm bớt lực lượng của quỷ vương sau đó mới dùng thực yêu trùng thu thập nó." Đại Minh: "Có thể sao? Quỷ vương không phải rất mạnh ư?" "Quỷ vương càng mạnh, thực yêu trùng hút lấy sức mạnh đó sẽ càng thêm mạnh. Cuối cùng lại sinh ra một quỷ vương mới mạnh hơn gấp bội phần, ta không có thời gian nói nhiều nữa, ngươi tự bảo trọng, nhớ kỹ thân thể quỷ vương không thể công kích được." Bạch y nữ tử nói xong lập tức đứng dậy chạy về phía quỷ vương và ba tên đạo sĩ.
Hồng bào lão Đại dùng sức ném thực yêu trùng vào miệng quỷ vương, đột nhiên một viên đá nhỏ bắn xéo tới đẩy quả trứng bay lệch đi. Ba gã đạo sĩ thúi mở to miệng nhìn quả trứng thực yêu trùng bay hết một vòng rồi rơi vào tay bạch y nữ tử.
Hồng bào lão nhị hét lên: "Thì ra là Diệp gia các ngươi chuyên phá hỏng chuyện tốt của bọn ta.” Hồng bào lão tam tiếp lời: "Thì ra là lão bà nương Nhất diệp tri thu, mẹ ơi." "Diệp gia các ngươi với môn phái bọn ta vốn nước sông không phạm nước giếng, hôm nay ngươi hết phá hỏng cuộc săn của bọn ta lại trộm mất trứng thực yêu trùng là nghĩa làm sao?" Hồng bào lão Đại trầm giọng hỏi.
Bạch y nữ tử khoan thai nâng quả trứng thực yêu trùng lên ngắm nghía, sau đó cất giọng lãnh đạm nói: "Mau cút đi, dù sao các ngươi bắt được quỷ vương xong 80% là dùng nó để làm chuyện xấu, đến lúc đó ta lại phải ra tay thu thập, chi bằng giải quyết luôn bây giờ cho rồi, phòng bệnh hơn chữa bệnh mà." "Dám động đến bọn ta, chán sống rồi!" Hồng bào lão Đại nanh nọc hung hăng đe dọa.
Bạch y nữ tử: "Có ý kiến hả, thích thì nhào vô, ta chiều tất!" "Ngươi … ngươi nhớ kỹ đó, chuyện hôm nay chưa kết thúc đâu, đi tụi bay.” Hồng bào lão đại phất tay ra hiệu, cả ba tên lập tức cuống quýt chuồn đi mất dạng như chó nhà có tang.
Quỷ vương giống như đang trong cơn tức giận, hai cánh tay không ngừng huy động đập nát tất cả bùa chú, sau đó dường như thấy hai tay không đã, nó xuất ra thêm hai tay nữa là bốn tay để tàn phá hết cảnh vật chung quanh. Tế đàn thì khỏi phải nói, ngay cả bia mộ chung quanh cũng bị đập cho tan nát.
Bạch y nữ tử ôm lấy cô gái trên mặt đất, Đại Minh cũng đi bên cạnh để bảo vệ cho hai người.
Đại Minh: "Tiếp theo thì sao, cô có cách nào hạ quỷ vương không?" Bạch y nữ tử: "Quỷ vương thật ra không khó đối phó, chỉ là bên ngoài nó dùng một tầng âm hồn tạo thành một cơ thể bất tử bảo hộ, quỷ vương thật sự ẩn mình ở bên trong điều khiển cơ thể này, nếu không có cách phá vỡ tầng bảo hộ để công kích bản thể thì không thể tiêu diệt nó được." Đại Minh: "Thật vậy sao? Bây giờ bọn mình phải làm gì?” Bạch y nữ tử: "Về nhà ngủ thôi, quậy phá hết một ngày nó sẽ quay lại trạng thái ngủ đông là xong." "Ặc!" Đại Minh bó tay xoay người bước đi. "Coi chừng đó!" Bạch y nữ tử lên tiếng cảnh cáo, Đại Minh lập tức dừng lại.
Một tràng đạn … tinh trùng, sorry, đầu người từ miệng quỷ vương phun ra như machine gun, dày đặc nhắm hướng Đại Minh mấy người vọt tới. Bạch y nữ tử như đã dự đoán sẵn nàng cầm tiên phù trong tay nhanh như cắt bày ra một kết giới, bao quanh cả mình lẫn Đại Minh. Tuy nhiên đám đầu người như kẹo cao su dính nhơm nhớp lên trên kết giới rồi từ từ ăn mòn nó. Nhìn thấy một đám đầu người vẻ mặt thống khổ không ngừng đập đầu hay há miệng cắn xé mặt ngoài kết giới khiến cho Đại Minh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Đại Minh: "Làm sao bây giờ?" Bạch y nữ tử: "Xem ra quỷ vương thật sự nổi giận rồi. Đáng tiếc hôm nay ta ra đi vội vã không có mang theo pháp khí trong người, chỉ có một đạo tiên phù cũng xài luôn rồi, xem ra muốn chống cự đến sáng, khó lắm. Xin lỗi nha, tụi mình cứ an tâm ngồi đây chờ chết đi." Đại Minh: "Cô nói thiệt hay nói chơi đây trời, không phải còn cái trứng thực yêu trùng sao?" Bạch y nữ tử: "Không được à, cái trứng này hồi nãy ta khó khăn lắm mới “mượn” được của 3 tên kia, không cho xài đâu, vả lại làm sao ném nó vào miệng quỷ vương đây, bây giờ mà mở kết giới ra, mấy thứ dơ bẩn kia sẽ dính lên người ta ghê lắm, người ta mắc bệnh sạch sẽ mà".
Hai người bình tĩnh tranh cãi nhau thật hăng say mặc cho kết giới đang bị ăn mòn chỉ còn mỏng hơn tờ giấy. "Tẩu Nhận" Cuối cùng Đại Minh cãi không lại nên đành chịu lép vế, hắn gọi ra Tẩu Nhận rồi huy động nó chém điên cuồng lên thân hình quỷ vương, nhưng Tẩu Nhận hễ chạm vào Devil King Slime là bị lớp chất lỏng bên ngoài hất văng ra mà quỷ vương ngay cả một vết thẹo cũng không có. "Vô dụng thôi, ta đã nói cơ thể bên ngoài của nó là linh thể, vật lí công kích không có tác dụng gì đâu." Bạch y nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu nói, Đại Minh cũng đành thu hồi lại Tẩu Nhận. "Linh thể ..., linh thể, có cách rồi!" Đại Minh đang lúc bế tắc đột nhiên nghĩ đến một việc, hắn rút ra một lá bài rồi vui mừng cười như điên. "Đến đây mau, Atula!" Lá bài Atula trong tay Đại Minh bay lên cao lóe sáng rồi biến mất, tại không trung hóa thành yêu đao Murasame. Murasame bay hết một vòng, rồi cắm thẳng suống đất, mặt đất vỡ tung rồi toát ra hắc khí nồng đậm, thân ảnh Atula thong thả từ trong hắc khí mọc lên.
Đại Minh: "Mau đem khối sinh sa siêu bự kia băm vằm thành sinh sa hột lựu cho ta." Vô số đạn pháo đầu lâu bắn vào người Atula, vừa đúng lúc Atula nhận được lệnh của Đại Minh, hai mắt hắn lục mang đại thịnh. Nhẹ nhàng đưa tay rút Murasame lên, khẽ đảo mình một cái, Atula đã chém hết mớ đầu người kia thành 2 phần bằng nhau. Những cái đầu bị trảm hóa thành những đốm lửa màu xanh biếc, phiêu phù nhập vào người của Atula, Atula giống như vừa được chích doping vẻ mặt càng thêm hưng phấn, ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng trầm đục.
Atula càng chém càng hăng say, ra tay càng lúc càng nhanh, yêu đao Murasame kết thành một màn ánh sáng, đạn pháo đầu lâu tới bao nhiêu bị băm nát bấy nhiêu như đầu bếp băm hành tỏi. Sóng đao hết lớp này đến lớp khác quét qua không gian siêu độ hết mớ oan hồn vào … người của Atula. Thỉnh thoảng có mấy cái đầu như hoảng sợ cố gắng tránh thoát khỏi lưỡi đao Murasame nhưng lại bị mũi đao xiên qua như xiên cá viên chiên, hai mắt oán hồn không chút sinh khí mở to nhìn lên trời như tiếc nuối rồi xèo xèo hóa thành lửa xanh, bị Murasame hút sạch như hút sinh tố.
Đại Minh: "Nào hỗ trợ thêm một tay, đến đây đi, Dạ Xoa.", Đại Minh chẳng biết gọi Dạ Xoa ra có tác dụng gì hay không. Bất quá Dạ Xoa cũng thuộc hàng … ác quỷ nên chắc nó cũng phải có chỗ hữu dụng. (=.=!) Một đoàn hắc cầu xuất hiện trước mắt Đại Minh, từ lần chiến đấu trước thân thể của nó đã bị Đại Minh chém nát nên lần này Dạ Xoa xuất hiện mà không có bản thể nhất định. Chỉ thấy một đám hắc cầu lượn qua lượn lại chung quanh Đại Minh, Đại Minh cũng bó tay, cố nhịn cười chỉ vào quỷ vương ra lệnh. "Dạ Xoa, mày có cách gì “luộc” nó không?" Dạ Xoa xoay vòng vòng, rồi cũng chẳng biết nó có hiểu ý chủ nhân hay không mà bay thẳng vào miệng quỷ vương rồi chui tọt vào trong. Quỷ vương nãy giờ đã phun ra không ít đầu người nên thân thể từ từ thu nhỏ lại chỉ còn cao bằng một tầng lầu mà thôi. Sau khi Dạ Xoa chui vào trong miệng nó không lâu, quỷ vương đột nhiên ngừng hẳn việc phun đầu người, thân thể nó còn không ngừng rung động rồi đột nhiên chảy nhão ra thành bùn, xem ra Dạ Xoa cũng có chút tác dụng.
Đột nhiên một tiếng thét thất thanh vang lên, Đại Minh chợt nhớ tới Quỳ đang nhắm mắt dưỡng thương đằng kia. "Không xong!" Đại Minh thầm kêu lên rồi lao ra khỏi kết giới, cũng may đám đầu người bên ngoài kết giới đã được Atula dọn sạch, bây giờ nó đang tung tăng đuổi theo mấy con oán hồn đang bỏ chạy để ăn cho bằng hết. Thỉnh thoảng có mấy con oán hồn lăm le bay sang tấn công Đại Minh, chỉ thấy hai mắt Atula lóe sáng nhanh chóng “thịt” hết những con … tinh trùng, à không, oán hồn không nghe lời đó.
Quỳ vừa tỉnh lại, đột nhiên thấy một khối chất nhầy nhơm nhớp đang chậm chạp bò lên chân mình (Nãy giờ Quỳ không nhìn thấy trận chiến, cũng như không biết đó là chân thân quỷ vương), không khỏi kêu lên một tiếng thất thanh, nhưng thân thể nàng vẫn còn suy nhược không thể cử động được.
Đại Minh kịp thời phi thân đến dùng tay phải ôm lấy Quỳ còn tay trái chụp quỷ vương định ném ra xa, nhưng cũng đã chậm một bước. Toàn bộ tay trái của gã nhanh chóng bị quỷ vương bao lại, sau đó hiện ra mấy chục cái đầu tranh nhau cắn xé cánh tay Đại Minh. "Aaaa ..." Cơn đau mãnh liệt truyền lại khiến Đại Minh phải hét toáng lên, Đại Minh cố gắng rút tay ra, nhưng cánh tay của hắn đã bị đám đầu người cắn chặt không nhả, Đại Minh cũng không biết phải làm sao.
Đột nhiên Đại Minh cảm thấy lực lượng toàn thân của gã điên cuồng vận chuyển lên cánh tay trái, tập trung rồi lại tập trung, cuối cùng toàn bộ nguồn sức mạnh này nổ tung. Thân hình quỷ vương bị một kích này hất văng ra xa không ngừng lăn lông lốc như một trái banh da.
Đại Minh vội buông Quỳ ra cắn răng ôm chặt cánh tay trái, nhìn hình dáng của hắn hết sức thống khổ. Chẳng những hơi thở hắn đứt quãng mà toàn thân mồ hôi lạnh đổ ra ròng ròng. Cả cánh tay trái của hắn mọc ra vảy giáp kéo dài đến tận đầu ngón tay thì kéo dài thành móng vuốt, vừa nóng đỏ vừa bốc khói nghi ngút như vừa ra khỏi lò hấp. Chẳng những vậy, những ngón tay của hắn vặn vẹo đủ mọi hướng như không có xương cũng như không theo bất kỳ sự điều khiển nào của bản thân, những móng vuốt màu lam khủng bố dưới ánh trăng bạc tỏa ra hàn khí sâm sâm, thật sự hãi nhân.
Quỳ nhìn biến hóa của Đại Minh mà choáng váng (lúc trước ở Nhật Bản, việc Đại Minh hóa thành bán thú bán nhân được dấu kín, chỉ có mình Triệt Nhất Lang biết mà thôi), nàng chỉ biết mở to hai mắt ra nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt.
Đau, cơn đau xé tâm can khiến Đại Minh chỉ muốn điên cuồng hét lên. Mà cánh tay trái dường như muốn cắt đứt sự không chế của gã nên không ngừng uốn éo tìm cách tách ra, Đại Minh buộc phải vận hết khí lực để áp chế nó. "Mau chế trụ nó, bằng không lại dẫn đến lục lượng bạo phá. Cứ làm vậy, đúng rồi, tại sao ngươi luôn đem phiền toái đến cho ta vậy?” Thanh âm của Vô quát lên trong não của Đại Minh. "Ngươi tưởng rằng ta thích làm vậy sao, toàn là chuyện ngoài ý muốn thôi. Mà tiếp theo phải làm sao?" Đại Minh dồn ý nghĩ vào trong đầu hỏi ngược lại Vô.
Vô: "Dùng tâm hồi tưởng lại lúc ngươi vẫn còn cánh tay trái, từ từ nhớ lại cảm giác điều khiển cánh tay này mau." Đại Minh: "Cảm giác đó là như thế nào?" “Thân thể của ngươi sao lại hỏi ta, có muốn mất luôn cánh tay trái hay không thì bảo?” Vô rống lên giận dữ.
Phải một lúc sau Đại Minh mới ổn định lại được hơi thở, cánh tay trái cũng im lặng không còn cựa quậy nữa.
Vô: "Xem như nhân họa đắc phúc, ngươi đã thành công khai thông được lực lượng của cánh tay trái rồi." "Hết rồi, hết rồi!" Đại Minh hiểu được hắn càng ngày càng không giống loài người nữa.
Vô: "Câm miệng, than thở cái gì, có thời gian thì lo luyện tập sử dụng cho thành thạo cánh tay trái đi. Đến lúc ta phải đi rồi!" "Này, chờ đã! Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi, này!" Đại Minh tập trung tinh thần thầm hô hoán, nhưng không có ai trả lời hắn nữa.
Luyện tập tay trái là ý gì, hừm đồ bất lịch sự, không chịu nói rõ đầu đuôi đã bỏ chạy đi đâu mất. Đại Minh thầm chửi … chính hắn trong đầu. (=.=!) Khi Đại Minh ngẩng đầu lên lại, thì thấy bạch y nữ tử đang đứng chắn trước mặt hắn. "Ngươi cũng không phải là người sao?" Bạch y nữ tử vẫn dùng chất giọng hờ hững hỏi, giọng nàng lạnh như băng giá, giống như có thù mười mấy kiếp với Đại Minh. Vừa rồi nói chuyện tuy biết nàng là người khó gần, nhưng cũng không lạnh lùng như bây giờ. Có lẽ nàng đã xem mình hạ cấp thành yêu ma quỷ quái rồi, Đại Minh chỉ biết cười khổ trong lòng. "Ta trở thành như vậy là ngoài ý muốn mà." Đại Minh bất đắc dĩ nói. "Ngươi hãy giữ mạng cho tốt, bây giờ ngươi là vật săn của ta, hôm nay ngươi không có làm việc xấu nên tha ngươi một mạng, tốt nhất là ngươi và ta đừng bao giờ gặp lại nữa, đối với yêu ma quỷ quái ta tuyệt không lưu tình đâu." Nói xong, bạch y nữ tử xoay người đi thẳng một mạch. "Muốn giết ta cũng phải lưu lại cái tên chứ!" Đại Minh gọi với theo. "Diệp thị tộc nhân, nhất diệp tri thu, Diệp Nhược Thu" Chiếc bóng trắng của nàng đã hòan toàn tan biến trong ánh trăng bàng bạc, nhưng giọng nàng vẫn còn đọng lại trong không gian. "Diệp Nhược Thu …, lại thêm một quái nhân nữa a!" Đại Minh thở dài đầy cảm thán.
Atuala đã làm xong nhiệm vụ thịt hết đám đầu lâu kia, lẳng lặng quay về đứng phía sau Đại Minh. Quỷ vương cũng như vậy, nằm im không nhúc nhích.
Dạ Xoa đâu nhỉ? Đại Minh buồn bực hỏi. "Dạ Xoa mày đang ở đâu?" Đại Minh gào lên. Bất chợt thân hình quỷ vương rùng rùng chuyển động rồi đứng lên (phải gọi là phồng lên mới đúng) và từ từ lết tới, quỷ vương vốn không có chân nên chỉ có thể lết như sên bò, khiến cho Đại Minh bị dọa đến mất hồn.
Đại Minh: "Dừng lại!", quỷ vương ngoan ngoãn nghe theo lời hắn dừng lại ngay. Không phải chứ, Đại Minh nghĩ thầm, chẳng lẽ Dạ Xoa đã chiếm lĩnh luôn thân thể của quỷ vương hay sao? "Dạ Xoa, mau biến thành hình dáng dễ thương một chút coi." Đại Minh tiếp tục ra lệnh.
Thân thể quỷ vương từ từ chuyển động biến thành hình cái bánh pudding, bất quá do mớ đầu người và máu me bầy nhầy xếp thành hình cái bánh pudding, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy dễ thương chỗ nào cả.
Đại Minh: "Được rồi, nhiệm vụ kết thúc, hai đứa tụi bay có thể quay về." Đại Minh thu vào tay hai lá bài Atula và Dạ Xoa, hắn phát hiện hình vẽ trên lá bài Dạ Xoa đã biến đổi thành hình “Bánh pudding quỷ vương”.
Quỳ vẫn ở trong trạng thái khiếp sợ như cũ cả người cứng đờ, thật lâu mà vẫn chưa hồi phục. "Bớ ba hồn chín vía, lay tỉnh, lay tỉnh!" Đại Minh đung đưa ngón tay trước đôi mắt vô hồn của Quỳ kêu gọi một hồi lâu Quỳ mới tỉnh lại. "Ngự chủ, người thật ra là ..." Quỳ lập tức tra hỏi. "À, thật ra ta không phải loài người , ta vốn là người ngoài hành tinh đến từ sao hỏa âm mưu thôn tính địa cầu, hiện giờ đã bị cô phát hiện rồi ..." Đại Minh ngượng ngùng trả lời. "Á ..." Quỳ hét lên một tiếng khủng khiếp, hiển nhiên trải qua chuyện vừa rồi nàng hoàn toàn tin những lời hắn nói là thật. "Trở về rồi nói sau, nếu cô dám tiết lộ, hắc hắc ..." Đại Minh cười gian ác đe dọa.
Quỳ: "..." (T-T)
Cô gái kia có lẽ đã được Diệp Nhược Thu mang về nhà nên hắn tìm mãi mà không thấy, vết thương của Quỳ cũng đã ổn định. Trên đường về Đại Minh thấy bọn a Đức đang ngồi trên mặt đất chờ hắn, thì ra năm người đã sớm tỉnh lại nhưng không dám bỏ đi lung tung, tiếp đó cả bọn gặp lão Hiếu và em gái hắn đứng chờ dưới chân núi vẻ mặt lo lắng vì sợ cả bọn xảy ra chuyện, gặp lại Đại Minh tất cả đều vui mừng hớn hở.
Sau đó a Đức dưới cơn thịnh nộ của mọi người phải chắp tay cầu xin tha thứ và cam đoan lần sau sẽ không nảy ra những ý định tương tự nữa.
A Đức: "Để đền bù chuyện lần này, lần sau tao hứa sẽ dẫn cả bọn đi nghỉ mát ở một căn nhà … ma của một anh hùng dân tộc, chịu không?" Thấy mọi người nhìn hắn bằng con mắt mang hình viên đạn, a Đức tủi thân thu mình vào trong góc vừa khóc vừa trồng nấm. "Không thích thì thôi, việc gì phải liếc người ta ghê vậy, hix …" Mọi người nhìn nhau cười to, chấm dứt một đêm kinh hoàng của đời học sinh.