16 Chương 16: Đêm kinh hoàng
Chỉ có a Đức và Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn nàng là cảm thấy thích thú mà thôi, Đại Minh để ý thấy Xuân, Hạ, Thu, Đông mỗi cái nhấc tay động chân đều rất có phong cách chứng tỏ bọn họ đều trải qua huấn luyện cẩn thận, xem ra những người hầu cận của a Đức toàn là ngoạ hổ tàng long a. "Đáng tiếc, đêm nay trăng đẹp thế kia, tao cũng đã cất công mời rất nhiều em xinh tươi mà đến phút cuối lại biến sạch, làm hỏng hết kế hoạch giúp bọn mày giải quyết thân đồng nam a." A Đức giở giọng cảm khái nói. “Hoạ may chỉ có nữ quỷ mới tới mấy chỗ này, mày bị điên hay sao mà lại chọn cái nghĩa địa quỷ quái này làm nơi họp mặt?" Đại Minh đã kịp lấy lại bình tĩnh, bắt đầu nhằm a Đức điên cuồng xả đạn nứơc bọt.
A Đức: "Chúng mày đúng là bọn vô ơn. Suy nghĩ kỹ lại đi, tao đã cố tình chọn đúng cái nghĩa địa trên núi vừa hoang vắng vừa rùng rợn này để tổ chức thi kể chuyện ma, lúc đó tao sẽ sắp xếp cho mỗi thằng ngồi kế 2,3 em xem bọn con gái đó sẽ có phản ứng thế nào hắc hắc …" "Hãi hùng!" Lão Hiếu cuối cùng cũng mở miệng.
A Đức: "Chính xác, vậy tiếp theo khi sợ hãi bọn con gái sẽ hành động ra sao?" “Nhảy lên đè ba người các anh dẹp lép như con tép." Hiểu Văn mở miệng trả lời. Cũng bởi lão Hiếu sau vụ bắt cóc con tin kia không dám để em gái ở nhà một mình nữa, nên nàng đành phải lẽo đẽo bám theo ông anh đến địa phương quỷ quái này. "Sai rồi, phải gọi là những cái ôm nhiệt tình và nóng bỏng mới đúng." A Đức đính chính lại lời Hiểu Văn.
Hiểu Văn: “Anh coi thường con gái như vậy sao, đồ đầu heo!" Hai người này này hễ mở miệng ra là không ngừng đấu khẩu. "Dzô mày!" Đại Minh nâng ly lên mời, dĩ nhiên bên trong không phải là rượu mà là bia Heiniken lon cao loại nửa lít. "Dzô!" Lão Hiếu cũng nâng chén lên cụng ly hưởng ứng nhiệt từng.
Hai người tránh dây vào đám cãi nhau kia ngồi sang bàn bên cạnh, trừ yếu tố địa lý không thích hợp ra đêm nay đúng là một đêm trung thu tuyệt vời, thời tiết cũng rất thích hợp để ngắm trăng tán chuyện. Xuân, Hạ, Thu, Đông vây quanh nhiệt tình bồi tiếp chuốc hai thằng uống say tí bỉ. "Hiu hiu gió thổi đầu non Mấy thằng uống rượu là con Ngọc Hoàng Ngọc Hoàng ngự ở trên trời Thấy con uống rượu hai hàng lệ rơi Tưởng rằng con uống chơi chơi Ai dè con uống con rơi dzô .. hòm!” Hơi men ngà ngà khiến Đại Minh tức cảnh sinh tình, hết nhìn trời lại nhìn mấy ngôi mộ, thuận miệng ngâm nga mấy câu thơ con cóc. "Nhảm!" Lão Hiếu thẳng thắn phê bình không thương tiếc. "Phải ha, nhảm thiệt, tao tạ lỗi với mày một ly, dzô mày! Hôm nay hai đứa mình uống tới dzô hòm luôn." Đại Minh nâng ly lên uống cạn. Không biết trong mấy ngôi mộ này có ai thực sự chết vì uống rượu hay không, nếu có dám con ma đó sẽ hiện hồn về vặn cổ thằng tiểu quỷ bố láo này mất.
Hai ngừơi nâng ly uống liên tục, còn bên kia a Đức và Hiểu Văn tựa hồ chuyển đề tài cãi lộn từ mối quan hệ nam nữ bình đẳng đến vai trò phụ nữ thời hiện đại, hai ngừơi chia hai chiến tuyến, biến nghĩa trang thành diễn đàn lý luận xã hội học, Xuân, Hạ, Thu, Dông cũng hùa vào tranh luận đến say mê.
Đại Minh thấy cả bọn hôm nay sắp phá được hai kỷ lục thế giới, một là kỷ lục mở tiệc tùng nhậu nhẹt rứơc đèn trung thu ở nghĩa trang, hai là kỷ lục giáo dục lối sống lành mạnh cho người chết, không biết có được cho vào sách kỷ lục Ghiness hay không. Bất quá, chuyện này nói ra chắc cũng chả ai thèm tin.
Sáng nay, Đại Minh đã nhờ Mỹ Hạnh tiếp tục trông nom Tiểu Tuyết ở nhà thay hắn, nhưng nếu nàng bí mật bám theo thì hắn cũng không có cách nào ngăn cản. Do môn tuyệt kỹ đắc ý nhất của Mỹ Hạnh là Thuỷ độn tiềm hành ẩn thân thuật, cho dù cho Đại Minh có cảm ứng lực siêu phàm đi nữa cũng không thể dễ dàng dò ra hơi thở của nàng. Đại Minh nhiều lần dụ dỗ Mỹ Hạnh truyền tuyệt kỹ này cho hắn, nhưng nàng luôn lấy lý do tuyệt kỹ bất truyền ra để khéo léo từ chối. Thật ra Đại Minh biết, nếu nàng dạy cho hắn bí kỹ này, sau này hắn dùng nó để chạy trốn thì các nàng muốn bắt đựơc hắn còn khó hơn lên trời.
Đại Minh làm ra vẻ đang ngẩn người suy nghĩ, nhưng lỗ tai siêu nhạy của hắn khẽ dò xét hết mọi thanh âm chung quanh. “Mọi người, làm ơn giữ yên lặng một chút!" Đại Minh giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng. Tất cả bị cử động bất ngờ của hắn làm cho giật mình, bất quá cả bọn cũng ngoan ngoãn ngậm miệng. Đại Minh dỏng tai nghe ngóng một hồi nhưng vẫn không tra ra chút động tĩnh nào khác lạ. “Cậu tính dọa bọn này chứ gì, cậu …” Hạ Nhật sợ hãi ôm ngực kháng nghị, nhưng chưa kịp nói xong thì ...
Tùng tùng tùng … Một tràng âm thanh trầm đục vang lên, thanh âm này ban đầu rất nhỏ, gần như tai ngừơi không thể nghe thấy, nhưng lại có xu hướng ngày càng rõ dần. Âm thanh cổ quái kia như hàm chứa ma lực, mọi người đều có cảm giác đang “nghe” được âm thanh đó ngay trong đầu mình, hoà cùng một thể với nhịp tim của mỗi người. Chuỗi âm thanh đó càng lúc càng dồn dập khiến nhịp tim mọi người trở nên gấp gáp khó chịu, tình hình thập phần nguy ngập. "Anh hai ..." Hiểu Văn căn thẳng bám chặt lấy lão Hiếu. "Thiếu gia ..." Xuân, Hạ, Thu, Đông cũng nhào vào lòng a Đức, mặc dù các nàng đều là sát thủ từng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt. Khi cần có thể giết người mà mặt không biến sắc, nhưng chung quy cũng chỉ là những cô gái trẻ, đối với những sự việc không thể giải thích được vẫn tồn tại một nỗi sợ vô hình.
A Đức cố làm ra vẻ ung dung nhưng sắc mặt cũng đã rất khó coi, còn lão Hiếu tuy vẫn bảo trì được gương mặt vô cảm nhưng hai tay đang nắm chặt lại. Cũng may Đại Minh đã trải qua đủ loại biến cố kỳ quái nguy hiểm nên hắn bình tĩnh có thừa trong thời khắc nguy hiểm này. "Về thôi!" Đại Minh khẩn cấp ra lệnh, sự tình này đích thực quá quái dị. "Uhm!" Lão Hiếu cũng gật đầu đồng ý. “Không được về, bọn mày sợ gì ba cái trò giả thần giả quỷ này, bây giờ mà chạy về thì mấy đứa con gái biết chuyện sẽ cười tao đến chết mất." A Đức trầm giọng quát, lão Hiếu và Đại Minh chưa báo giờ thấy a Đức ra vẻ nghiêm túc như vậy. Dĩ nhiên một khi gã đã trở nên nghiêm túc thì nghĩa là có việc rất quan trọng xảy ra, ví dụ như khi a Đức vừa bị nhỏ bồ nào đó đá chẳng hạn.
Đại Minh: "Không cho đi vậy mày tính sao đây?" A Đức: "Đương nhiên phải truy ra ai đang giả quỷ hù doạ bọn mình chứ." "Không hay!" Lão Hiếu lắc đầu phản đối, hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, làm gì có ai rỗi hơi đến nỗi nửa đêm ra nghĩa địa khua chiêng gõ trống.
Đại Minh: “Tao đồng ý với lão Hiếu, lúc này lúc nào mà mày lo đến mặt mũi thể diện.” “Vậy coi như tao không quen tụi bay, tao tự đi tìm hiểu." A Đức nói xong hầm hầm quay đầu bước đi. Xuân, Hạ, Thu, Đông mặc dù sợ hãi, nhưng vì trách nhiệm buộc họ phải bám theo a Đức. “Tò mò hại chết voi” Đại Minh thở dài, a Đức một khi đã quyết định chuyện gì đó thì trở nên vô cùng cố chấp. Lão Hiếu cũng định bước theo, nhưng Đại Minh cản hắn lại. "Không được, mày còn phải lo cho em gái, mạo hiểm như vậy không đáng, cứ ở yên đây để tao đi khuyên nó cho.” Đại Minh nói xong, móc trong túi ra một cây pháo hiệu nhét vào tay lão Hiếu.
Đại Minh: "Nếu gặp chuyện gì thì bắn cái này lên trời, sẽ có người tiếp ứng." Lão Hiếu chần chừ một chút nhưng cũng đành gật đầu, Đại Minh vừa định chạy đi, thì Hiểu Văn níu áo hắn lại nói: “Anh cầm theo cái này, chắc sẽ cần dùng đó.” Hiểu Văn đưa cho hắn một cái bọc nhỏ.
Đại Minh: "Cái gì vậy?" Bên trong bọc là một vật hình cầu màu đen cỡ bằng trái cam. "Pháo sáng mới cải tạo, tên là Bạo Lôi, chỉ cần dùng sức ném nó xuống đất là nổ." Đại Minh: "Cảm ơn, có cái này dù chạy trốn cũng an tâm hơn.", rồi nghĩ cái này chẳng qua là pháo sáng thôi mà, chắc nổ không mạnh lắm, an tâm an tâm.
Nhưng trong lúc hắn đang chạy đi thì nghe Hiểu Văn gọi với theo: “Pháo sáng này sức nổ không thua lựu đạn đâu, anh nhớ cẩn thận khi sử dụng. Nhớ kỹ, lực ném càng mạnh thì sức nổ càng lớn đó nha." Đại Minh nghe vậy chỉ biết cười khổ trong lòng, ai bảo hắn có bạn đều thuộc loại phần tử nguy hiểm làm chi.
Thân ảnh Đại Minh từ từ chìm dần vào trong màn đêm nơi mộ địa.
Tiếng trống quái dị kia từ phía bên kia đỉnh núi truyền lại, muốn qua được bên đó trứơc hết phải băng qua khu mộ địa này. "Nam mô, nếu con có lỡ quấy rầy ông bà cô chú yên nghỉ thì cũng xin tha lỗi cho con." Đại Minh chắp tay xá một vòng rồi nhanh chóng lao theo hướng a Đức vừa đi. Đại Minh nhẹ nhàng nhún chân một cái, thân hình tà tà bốc lên cao, chân không chạm đất mà đạp trên cành cây, nhánh cỏ hay bia mộ lướt tới trước như đang chạy trên đất bằng một cách tự nhiên.
Đêm trung thu tuy ánh trăng sáng tỏ hơn ngày thường, nhưng cũng không đủ chiếu sáng đường đi trong khu mộ địa. A Đức lập tức rút cặp kính nhìn đêm bảo bối ra đeo vào chạy như bay, Xuân Hạ Thu Đông bám theo sát gót. Năm người thân thủ quả không tồi, dễ dàng tránh né những bụi cỏ mác gai góc mọc đầy trên mặt đất. Bất quá trước mộ phần người khác mà cứ nhảy tới nhảy lui có vẻ hơi bất kính với người đã khuất.
Một lúc sau … “Này, mùi gì mà hôi vậy?” Năm người vội vã bịt mũi do phía trước xộc lại một mùi xú uế tởm lợm buộc họ phải dừng chân. "Mùi xác chết đó!", phía sau năm người đột nhiên vang lên một giọng nói âm trầm khiến cả năm giật mình đánh thót. Năm người cùng lúc xoay mình lại thủ thế chuẩn bị ra đòn, thì ra Đại Minh chẳng biết từ lúc nào lù lù xuất hiện phía sau bọn họ.
A Đức “Mày là người hay ma sao xuất hiện đột ngột vậy, hại tao xém lên cơn đau tim." "Mày đừng có cứng đầu nữa, bây giờ quay về vẫn còn kịp mà." Đại Minh cố gắng khuyên nhủ a Đức, lúc trước Đại Minh từng đi hốt cốt cho ông nội hắn, cái mùi tử khí xú uế này đã khắc sâu trong ký ức hắn không thể nào quên. "No, thanks!Tao nhất định phải đi xem ai đang hù ma nhát quỷ, mày muốn về thì cứ về, còn chuyện của tao tự tao lo." A Đức kiên quyết khẳng định lập trường. Đại Minh chỉ còn biết thở dài ngao ngán.
Đại Minh "Mày nghĩ sao vậy, tao đâu phải loại bỏ rơi bạn bè, muốn đi thì cùng đi.” Phía bên kia đỉnh núi là một bãi đất trống, chính giữa có bày một tế đàn, hai bên đèn đuốc sáng choang, còn chung quanh đặt vài chục cỗ quan tài, mấy cái quan tài này nhìn như mới vừa được đào lên, nhưng không hề có dấu vết cạy phá, trên quan tài còn dính đầy bùn đất. Trong số đó có một vài cỗ áo quan bị mục mất nắp, mùi xú uế đúng là từ những cái đó phát ra.
Trên tế đàn có ba lão thầy pháp mặc áo thụng màu đỏ, một người đang ra sức đánh trống thùng thùng còn hai người kia say sưa vung vẩy múa may mộc kiếm trên tay. Trên tế đàn có phủ một tấm vải liệm màu vàng cực lớn không biết là để che cái gì bên dưới. "Này, mày thoã mãn rồi chứ, bọn họ chỉ làm phép siêu độ cho người chết thôi mà, bây giờ về được chưa?" Đại Minh quay sang a Đức nhỏ giọng nói, nãy giờ bọn hắn núp sau một tảng đá to quan sát tế đàn kia. "Về hả, chán lắm!" A Đức đúng là đang định quay về nhưng mấy lời của Đại Minh lại kích thích trí tò mò của gã. "Lão đại, quỷ vương có đến thật không?" một lão đạo áo đỏ mở miệng hỏi. "Hôm nay là ngày âm khí đại thịnh, lại có ánh trăng dẫn đường, nó nhất định sẽ bò ra khỏi ổ. Tại chỗ này đã được ta dày công bố trí Âm Sát Tuyệt Trận để hấp thu hết âm khí chung quanh, hơn nữa còn có ..." Gã pháp sư được gọi là lão đại nở nụ cười cực kỳ nham hiểm lấy tay kéo tấm vải liệm màu vàng. "Hơn nữa còn có cô gái này sinh ngày âm tháng âm năm âm, thuần âm nữ nhân là món khoái khẩu của nó, mày nghĩ nó có tới hay không, hắc hắc …" Trên chiếc bàn đá lạnh lẽo lộ ra một thiếu nữ tóc dài cực kỳ xinh đẹp mặc đồng phục nữ sinh, nàng nằm yên không động đậy dường như bị trúng phải mê dược gì đó.
Đại Minh thầm kêu hỏng rồi, hắn vội vã ôm chặt a Đức không cho gã động đậy, do sức đề kháng của a Đức đối với gái đẹp gần như là zero, nhất là khi có dịp cần anh hùng cứu mỹ nhân thì hắn không bao giờ khoanh tay đứng nhìn cho được, nhất là cô gái còn là mỹ nhân khó gặp mới chết.
Đại Minh: "Mày ráng nhịn một chút, xem tình hình thế nào hãy tính." "Còn chờ cái gì nữa, thả tao ta, thả tao ra!" A Đức cố sức vùng vẫy muốn thoát khỏi đôi tay rắn chắc như gọng kìm của Đại Minh , nhưng Đại Minh nhất quyết không để gã xổng ra. Trong lúc hai thằng đang giằng co thì nhiệt độ chung quanh đột ngột hạ thấp, không chỉ gây ra cái lạnh bên ngoài thân thể mà cả linh hồn dường như cũng run rẩy theo. "Đến rồi, bọn mày cẩn thận!” Hồng bào lão đại hét lớn.
Mấy chục cái quan tài chung quanh tế đàn rung lên từng chập, đột nhiên đám zombie bất ngờ đứng bật dậy như trời trồng. Mùi tử khí xú uế bốc lên nồng nặc khiến Xuân Hạ Thu Đông quay đầu ói hết mật xanh mật vàng.
Hồng bào lão đại hét lớn: “Quỷ vương đang mượn xác phàm, mau kết trận ép nó hiện nguyên hình”. Ba người nhanh chóng lập thành Tam Tài Trận đứng ở ba góc tế đàn, trên tay lăm lăm mấy chục đạo bùa ném ra chung quanh, dồn bọn cương thi vào giữa trận. “Chạy mau!” Đại Minh vội vã thét lên. Có lẽ ngửi được hơi người một đám zombie tách ra lù lù lết đến chỗ cả bọn đang núp. “Còn cô gái kia thì sao?” A Đức gân cổ lên cãi lại dù cảnh tượng trước mắt đã vượt quá khả năng nhận thức của gã. “Mẹ nó, giờ này mày còn muốn làm anh hùng sao, giữ cái mạng lại mới cứu người được mày hiểu chưa?” Đại Minh tức giận quát. "Lão đại, đàng kia có người!” Một lão đạo sĩ đã phát hiện ra cử động bất thường của đám zombie.
Hồng bào lão Đại: "Đừng quan tâm, dù sao bọn nó cũng chết chắc, mày cứ giữ vững vị trí, quỷ vương sắp xuất hiện rồi." "Ah!" Thu Nguyệt hét lên một tiếng thất thanh rồi ngã nhào trên đất, chân nàng đang bị một cánh tay thối rữa vùng lên giữ chặt. Mặt đất chung quanh cũng rùng rùng chuyển động theo, dám chắc đám zombie dưới đất cũng đang muốn phá quan chui lên. Nhìn thấy Thu Nguyệt bị ngã, đám zombie lập tức chuyển hướng tập trung về phía nàng. Xuân Hạ Đông đồng loạt kéo váy lên, rút mấy khẩu Colt Python giấu trong tất chân ra, bắn xối xả vào đám zombie, nhưng súng đạn đối với đám zombie đông như kiến này tác dụng cũng chỉ hữu hạn, mặc dù có thể bắn vỡ đầu hay tứ chi của chúng thì hết con này ngã lại có con khác nhào lên thế chỗ, máu thịt lầy nhầy văng đầy mặt đất tạo nên cảnh tượng rùng rợn như trong Resident Evil.
Đại Minh dùng sức nhổ bật một gốc cây khô, rồi toàn lực quét ngang một vòng đẩy đám zombie bật văng ra, hắn dùng sức quá mạnh khiến cho mấy con zombie bị thân cây chính diện quét trúng đều bị chấn tan thành thịt vụn. Tay trái Đại Minh chụp lấy cánh tay zombie thối nát đang cố níu chân Thu Nguyệt, bóp nát nó thành bụi phấn. "Chạy nhanh lên!" Đại Minh vừa nói, vừa huy động thân cây trên tay liên tục đẩy lùi đám zombie ương ngạnh. A Đức và Xuân Hạ Thu Đông được Đại Minh yểm hộ nhanh chóng rút lui. Khi bọn họ lùi xa khỏi đám zombie được một khoảng, Đại Minh rút Bạo Lôi trong chiếc túi của Hiểu Văn giao cho hắn thủ thế chuẩn bị. “Cảm ơn bọn bay đã cho chúng tao một đêm trung thu vui vẻ. Fire in the hold!” Nói xong, Đại Minh ném thẳng Bạo Lôi vào chỗ đám zombie tụ tập đông đúc nhất. Hắn nhớ kỹ lời dặn của Hiểu Văn nên khi ném đã dồn cả nội lực bản thân vào đó. "Nằm xuống!" Đại Minh nhanh chóng lao đến đẩy cả bọn A Đức ngã nhào xuống đất, mọi ngừơi nhanh chóng ép mình sát mặt đất bịt chặt tai lại. “Oành!” Trong đêm tối tăm một tiếng nổ khủng khiếp vang lên kèm theo vầng ánh sáng chói loà như mặt trời, một cột khói hình nấm bốc lên kèm theo sức ép cuồng bạo xô tới làm đám zombie nổ tung thành từng mảnh, óc thịt văng tung tóe, tứ chi vương vãi trên bia một, cành cây như một rừng thịt người, khu vực trung tâm của vụ nổ hình thành một cái hố to sâu hoắm. "Mẹ nó, có cần phải nổ mạnh vậy không?" Đại Minh trợn mắt há mồm thốt lên, hắn không ngờ một trái cầu nhỏ xíu mà sức nổ không kém gì bom nguyên tử mini. "Bây giờ làm sao đây?" A Đức run rẩy hỏi. “Quay về trước rồi nói!”, Đại Minh lấy ra năm trái Bạo Lôi đưa cho a Đức và Xuân Hạ Thu Đông 5 người để phòng thân. “Còn mày thì sao?”A Đức lo lắng hỏi.
"Tao còn cả đống đây này." Đại Minh vỗ vỗ túi đựng Bạo Lôi của hắn, nói một cách tự tin. “Tao đảm bảo bọn mình có thể an toàn quay về, còn phải đem kinh nghiệm tróc quỷ trừ ma đêm nay ra lưu lại cho hậu thế nữa chứ!” Nhìn thấy vẻ mặt chần chừ của a Đức, Đại Minh mỉm cười an ủi hắn.
Sáu người khẩn trương quay về theo lối cũ, hễ gặp zombie thì ném Bạo Lôi ra giải quyết hết, mặc dù có vẻ nhẫn tâm khi nhìn mấy cái xác chết không toàn thây vĩnh viễn không thể siêu sinh nhưng họ cũng không còn cách nào khác. Mặc dù trên đường đi gặp chút khó khăn nhưng cuối cùng cả bọn cũng có thể quay về điểm tập kết an toàn.
Tuy nhiên, sát khí trong không khí không giảm mà càng lúc càng nồng đậm một cách quỷ dị. Khu vực bên này tuyệt không có zombie xuất hiện, nhưng chung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, trong không khí phảng phất một mùi nhang trầm tang tóc.
Bịch!
A Đức và Xuân Hạ Thu Đông năm người đột ngột ngã xuống bất tỉnh nhân sự, Đại Minh bị dọa giật nảy mình, vội vã đảo mắt nhìn quanh, không có ai, thân thể không sao, tim phổi hoàn toàn bình thường, chỉ là cảm giác ớn lạnh trong lòng vẫn còn. “Ngươi là ai, người bị trúng mê hồn hương của ta mà vẫn không bị hôn mê, thế gian này hiếm gặp.” Đại Minh nhìn về nơi phát ra thanh âm, bóng một cô gái mặc áo trắng phau đang nhẹ nhàng đung đưa trên cành cây xa xa. Trong một sát na thời gian, Đại Minh tưởng rằng hắn nhìn thấy Thị Kiếm. Bởi vì cô gái kia tạo cho hắn một cảm giác quen thuộc như khi ở bên Thị Kiếm, đó là loại khí chất siêu trần thoát tục khó diễn tả bằng lời. Bất quá hắn lại càng phải đề cao cảnh giác, bởi vì cô gái kia mặc dù dung mạo không thua kém gì Thị Kiếm, nhưng trên người toát ra một hơi thở lạnh lẽo như băng, vẻ mặt nàng cũng lạnh lẽo như trái tim nàng không có một chút biểu hiện tình cảm, nhìn kỹ gương mặt nàng giống Thị Kiếm như tạc. Thế nhưng không hiểu sao Đại Minh lại nhìn thấy torng mắt nàng là sự bi thương vô hạn.
Lợi hại, trực giác của Đại Minh nhanh chóng đề tỉnh hắn, nữ tử trứơc mặt này sức mạnh tuyệt đối không thua kém mình. "Cô cũng đến ngắm trăng à?" Đối với lời khen của cô gái áo trắng kia dành cho gã, Đại Minh bật ra một câu hỏi bâng quơ không chút liên quan. "Ngươi hãy ở yên đây, khi mặt trời sáng tỏ cũng là lúc các ngươi có thể an toàn quay về."Bạch y nữ tữ không quan tâm đến câu hỏi của Đại Minh, lạnh lùng cảnh báo hắn. "Ta còn có hai người bạn nữa, họ đang ở đâu?" Đại Minh vội hỏi, không biết lão Hiếu và em gái hắn đã an toàn rời đi hay chưa? "Hai người đó đã được ta đưa xuống núi an toàn, nhưng có một cô gái mặc trang phục nhẫn giả không chịu nghe lời khuyên của ta đã chạy sang bên kia." Bạch y nữ tử khẽ nâng ngón tay ngọc ngà lên chỉ hướng, đúng là chỗ bọn zombie mà mấy người Đại Minh vừa chạy thoát. "Chết tiệt, à xin lỗi cô, ngừơi đó cũng là bằng hữu của ta, tạm biệt!" Đại Minh nói xong lập tức cắm đầu chạy về chỗ kia, không biết là Mĩ Hạnh, Thiên Đại hay Quỳ đây, trong ba người đối với Đại Minh ai cũng quan trọng như nhau, hắn không hy vọng các nàng gặp phải chuyện đáng tiếc.
Nhìn theo bóng lưng của Đại Minh, thân ảnh bạch y nữ tử như hoá thành một cơn gió nhẹ nhàng biến mất trong không trung.
Quỳ loạng choạng vịn vào một thân cây, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng lên được, trên người nàng dính vô số vết thương đang rướm máu. Toàn bộ ám khí nàng mang theo đã ném hết, đoản đao cũng đã gãy thành hai khúc, đối mặt với đám zombie đang lết đến gần, Quỳ cũng không còn khả năng ngăn cản chúng, chỉ biết nhắm mắt lại chờ chết. "Tẩu Nhận!" Kèm theo tiếng thét như sấm dậy là một thanh đao bay vụt đến, ánh trăng rằm phản chiếu thành muôn tia sáng bạc lấp lánh trên thân đao, vẽ lên trong không trung một chiếc cầu vồng như làm bằng ánh sáng. Đám zombie trước mặt Quỳ bị ánh đao loá mắt chẻ thành muôn vạn đoạn, hiện ra thân hình hùng vĩ của Đại Minh đang dang hai tay chắn hết những mảnh thi thể ô uế không để chúng chạm vào người nàng. "Cô làm tôi lo muốn chết, sao lại mò đến đây làm gì, chỉ có mình cô đến hay sao?"Đại Minh cẩn thận xem xét những vết thương trên ngừơi Quỳ, miệng vết thương chẳng những rất sâu mà còn không ngừng rỉ ra máu đen, xem ra cô bé này thụ thương không nhẹ. "Chị Mĩ Hạnh ở nhà trông nom Tiểu Tuyết, Thiên Đại theo Thi Hàm đi shopping, những người khác đều đi nghỉ mát, hôm nay chỉ có mình tôi đến." Quỳ mở miệng trả lời một cách khó khăn, ý thức nàng dường như có chút mơ hồ. "Trong này có thuốc trị thi độc, trong uống ngoài xoa." Một chiếc bình nhỏ đưa đến trước mặt Đại Minh, hắn không cần quay đầu chỉ cần nghe giọng là đã nhận ra ngay bạch y nữ tử lúc nãy. "Cảm ơn!" Đại Minh không có thời gian nghĩ ngợi nhiều lập tức lấy thuốc chữa trị cho Quỳ. "Cô cố chịu đau một chút để tôi buộc chặt vết thương lại cầm máu, rất nhanh thôi, rồi tôi sẽ đưa cô về nhà, bây giờ hãy nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi." Đại Minh vừa thao tác sơ cứu vừa ân cần dặn dò. "Ừm!" Quỳ ôn nhu gật đầu, dược liệu cũng bắt đầu phát huy tác dụng, nàng nhẹ nhàng chìm dần vào giấc ngủ.
Đại Minh từ tốn đứng lên trong khi Tẩu Nhận vẫn đang tung hoành quần nát đám zombie không chừa một con.
Lúc này mặt đất đột nhiên rung động dữ dội, ma khí từ dưới lòng đất không ngừng phụt lên. "Cẩn thận, quỷ vương xuất hiện đó." Bạch y nữ tử nghiêm túc cảnh báo.
Tế đàn bằng đá ở đằng xa đột nhiên nứt toác rồi vỡ ra, từ bên trong không ngừng phun ra một mớ chất nhầy nhớp nhúa như bùn đất , sau đó lớp chất nhầy dần dần tụ lại thành một con quái vật hình cầu cao gần bằng toà nhà 3 tầng, nhìn nó lỏng lỏng trong khe giống như là một khối sinh sa (thạch). Đây rõ ràng là một con quái vật trùm “Slime” như trong game nhập vai thường thấy. (=.=!)