Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 19: Tai Nạn Giao Thông

Dị Hiệp

19 Chương 19: Tai nạn giao thông

Đại Minh hai tay bê đống đồ mới mua cao ngất ngưởng chật vật đẩy cửa bước vào nhà, hắn để ý thấy Tiểu Tuyết đang nằm ườn ra bàn hai tay chống cằm chăm chú nghe Thị Kiếm giảng giải gì đó mà cả hai đều có vẻ rất nhập tâm. “Tiểu Tuyết!” Lâm Thi Hàm vừa bước vào nhà đã nhào đến ôm chầm lấy Tiểu Tuyết mà nựng nịu, Tiểu Tuyết cũng đã quen với cảnh này nên không còn phản kháng như lúc trước, dù sao có chống cự cũng không thoát khỏi bàn tay ma quỉ của bà chị này được. “Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Đại Minh đặt đống đồ trên tay vào một góc rồi bước đến hỏi. “Thị Kiếm tỷ tỷ đang kể chuyện cổ tích cho Tiểu Tuyết.” Tiểu Tuyết ôm một quyển sách sách dày cộp như ôm bảo vật trên tay cẩn thận nâng lên cho Đại Minh xem, cao hứng nói. “Không phải chứ, em nghe có hiểu gì không?” Đại Minh giật mình nhìn kỹ cuốn sách kia, đó chính là quyển sách giáo khoa môn văn học của hắn mà chắc hẳn hầu hết học sinh trung học bình thường đều vất vả khi phải tiêu hoá môn học này. “Trật tự, trật tự, giáo viên đang giảng bài. Học sinh mau ngồi xuống!” Thị Kiếm đeo cặp kính không độ, tay cầm thước bản nhịp nhịp, ra dáng một cô giáo nghiêm khắc đang phê bình học sinh. Bất quá nếu thay thước bản bằng roi da, một tay cầm đen cầy và một chân đặt lên ghế thì càng hấp dẫn hơn.

Đại Minh: “Thôi mà, hôm nay Tiểu Tuyết chắc học cũng nhiều rồi đúng không, nghỉ ngơi một chút cho thoải mái đi” Dám cải biên sách giáo khoa trung học thành truyện cổ tích để lừa gạt trẻ em, Thị Kiếm cũng thật là ... (=.=!) “Hừm, thôi được. Hôm nay tạm kết thúc ở đây. Cho lớp nghỉ!” Thị Kiếm vẻ mặt không cam lòng, giận dỗi ngồi phịch lên ghế, xem ra Thị Kiếm thật sự nhiệt tình với công tác phổ cập giáo dục. “Hôm nay Tiểu Tuyết ở nhà có thấy buồn chán không?” Lâm Thi Hàm dịu dàng xoa đầu Tiểu Tuyết ân cần hỏi. Tiểu Tuyết lắc đầu tỏ vẻ không sao cả. “Nếu không phải sợ Tiểu Tuyết ra khỏi nhà có thể làm đảo lộn thời tiết thì anh cũng muốn dắt em dạo chơi đó đây cho khuây khoả, chứ ở mãi trong nhà buồn chết được.” Đại Minh cảm thấy ân hận nói. “Tôi có cách rồi.” Lâm Thi Hàm mỉm cười thần bí mở chiếc hộp nhỏ đựng trang sức ra.

Lâm Thi Hàm: “Mấy bữa nay tôi và Thiên Đại cùng nhau nghiên cứu cấm chế thuật pháp, cộng với sự góp ý nhiệt tình của Thị Kiếm, cuối cùng mới chế được món này.” “Ồ, cái này có tác dụng gì?” Trên tay Đại Minh là một chiếc kẹp tóc hình bông mai làm bằng thuỷ tinh xinh xắn, nhìn rất trang nhã nhưng không hiểu nó có tác dụng gì.

Lâm Thi Hàm: “Chiếc kẹp tóc này và cặp mắt kính của anh có tác dụng gần giống nhau, cái của anh là kính ảo thuật, còn kẹp tóc này là một loại cấm chế thu nhỏ.” Đại Minh: “Cấm chế có tác dụng gì?” “Dùng để áp chế bớt lực lượng trên người Tiểu Tuyết, mặc dù người bình thường chạm vào Tiểu Tuyết vẫn bị hoá thành băng trụ nhưng cấm chế này giúp hạn chế khả năng làm thời tiết biến đổi bất thường.”Lâm Thi Hàm xoay tròn chiếc kẹp tóc trên tay, hào hứng giới thiệu. “Có chắc không đó?” Đại Minh nghi ngờ hỏi, cô nàng này xem ra đã chuyển hứng thú sang trò chơi chế tác đồ thủ công mỹ nghệ rồi.

Lâm Thi Hàm: “Ngày mai dắt Tiểu Tuyết ra ngoài dạo chơi, sẵn thử nghiệm tính năng của kẹp tóc luôn cho biết.” Đại Minh: “Ậy, coi chừng nó không có tác dụng thì nguy.” “Anh coi thường tôi dữ vậy sao, mà lỡ có gì thì cứ đổ lỗi cho mấy đợt khí lạnh bất thường là xong.” Lâm Thi Hàm trả lời vô trách nhiệm.

Đúng lúc hai người sắp sửa bùng nổ thành tranh cãi thì ba người bọn Mỹ Hạnh bước vào, Lâm Thi Hàm lập tức bỏ rơi Đại Minh xoay qua mấy tỷ muội của nàng nói chuyện rồi lôi bọn họ vào phòng thay đồ để mặc thử mấy bộ quần áo mới mua hôm nay.

Đại Minh nhìn quanh thấy chỉ còn mình hắn cô độc trong phòng, mới vừa rồi còn ầm ầm ào ào mà bây giờ chung quanh yên ắng dị thường. Hắn bình thản nhắm mắt ngồi trên ghế sa lông để hưởng thụ cảm giác trống trải hiếm hoi. Gần đây hắn luôn được mọi người vây quanh chăm sóc nên gần như đã quên mất cảm giác tịch mịch của cuộc sống trước đây.

Đại Minh thả lỏng toàn thân, rũ bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, cố giữ cho tâm hồn thanh tĩnh rồi từ từ trải rộng niệm lực ra chung quanh để cảm ứng niệm lực trong tự nhiên. Từ sau khi được Diệp Nhược Thu giúp mở ra tâm nhãn, giác quan thứ sáu của hắn đột nhiên tăng mạnh đến mức có thể cảm thụ biến đổi của niệm lực chung quanh. Từ đó hắn bắt đầu phát hiện cách dùng niệm lực của bản thân để thăm dò sự vật dưới dạng năng lượng thể, mở ra cả một không gian cảm thụ mới lạ về năng lượng trong tự nhiên. Tuy nhiên hiện tại khoảng cách thăm dò niệm lực của hắn chỉ gói gọn trong khoảng 10m vuông ngắn ngủi, vì vậy mỗi khi rảnh rỗi hắn thường xuyên luyện tập mở rộng thần thức như lúc này đây. “Nhìn” sự vật dưới dạng năng lượng là cả một niềm vui thích, mỗi một sự vật dù có hay không có sự sống đều toả ra một màu sắc năng lượng bất đồng. Các vật thể chết đều có năng lượng tối màu còn vật sống có năng lượng mang nhiều màu đa dạng hơn. Một thế giới năng lượng đầy màu sắc trải rộng 10m vuông trong tâm thức của Đại Minh. (Giống thằng Neo trong film Matrix ở giai đoạn cuối nè >.<) Chẳng hạn như bức tường trong phòng có màu xám xịt nhưng những bức tranh treo trên tường lại có một dài màu riêng biệt thể hiện cảm xúc tinh thần của tác giả, bên trong vách tường lại có những tia màu đỏ ngang dọc đan xen thành một cái lồng kín đó là hình ảnh của kết giới quanh phòng. Đại Minh mở rộng niệm lực hơn nữa thì thấy được mấy cô gái đang thay đồ trong căn phòng bên cạnh. Cái này tuyệt đối không giống như nhìn trộm vì hắn không thấy hình ảnh thực mà chỉ thấy từng đoàn năng lượng đang chuyển động mà thôi. (Lý luận niệm lực chôm trong manga HunterXHunter >.<) Khoản màu vàng chói lọi là nguồn năng lượng lớn nhất, mạnh nhất và quen thuộc với hắn nhất rõ ràng là Thị Kiếm. Nguồn năng lượng xanh trắng đan xen lớn thứ hai chính là Tiểu Tuyết. Hai người đó dễ nhận ra nhất vì năng lượng của họ vượt xa so với người thường không biết bao nhiêu mà kể, Tiểu Tuyết tuy kém hơn một ít so với Thị Kiếm nhưng cũng rất cường đại. Ba chiếc bóng toả sáng bàng bạc bên cạnh tuy không có khí chất cường đại nhưng ít nhất cũng gấp mấy chục lần người thường. Từ màu sắc khác nhau Đại Minh phân biệt ra được: màu cam hoạt bát là quỳ, màu tím điển nhã là Thiên Đại, màu hồng ôn nhu là Mỹ Hạnh.

Đặc biệt là một khoản năng lượng tuy kém vài phần so với Tiểu Tuyết nhưng lại mang đủ bảy sắc cầu vồng đẹp mắt. Lấy nguồn năng lượng màu xanh lam làm chủ đạo các màu sắc khác bao bọc chung quanh như quần tinh ủng nguyệt. Loại năng lượng màu lam này Đại Minh không lạ vì chính bản thân hắn là một khối năng lượng màu lam siêu bự, nhưng màu lam kia đã có một bộ phận nhỏ chuyển thành màu vàng không khác mấy so với Thị Kiếm. Xem ra Lâm Thi Hàm dưới sự dạy dỗ của Thị Kiếm đã có những biến hoá kinh người, đệ tử của quái vật đúng là quái ... thai. (=.=!) Thị Kiếm: “Xem ra ngươi cũng tiến bộ rất nhanh.” trong đầu Đại Minh vang lên âm thanh của Thị Kiếm.

Đại Minh: “Cô cảm nhận được niệm lực của tôi sao?” Thị Kiếm: “Ta chính là linh thể, dĩ nhiên cực kỳ mẫn cảm với những chủng loại tinh thần lực, mặt khác bản thể của ta còn ở trong người ngươi, đối với tinh thần lực của ngươi cảm ứng nhạy hơn vài phần, chỉ là ...” Thị Kiếm ngập ngừng như có chuyện khó nói.

Đại Minh: “Chỉ là sao nữa?” Thị Kiếm: “Chỉ là mặc dù ta đã cố né tránh không chỉ dạy nhiều công pháp tu hành cho ngươi, không ngờ bản thân ngươi tự tiến bộ lại quá nhanh như vậy, ngay cả Thiên địa tâm nhãn cũng đả thông được, ngẫu nhiên tiến vào cảnh giới Thần Du Thái Hư.” “Tại sao?” Đại Minh cảm thấy khó hiểu. Khó trách Thị Kiếm ngoại trừ Thiên Địa Tâm Pháp ra, còn lại không dạy công phu gì khác cho hắn, ngoài ra còn giả vờ lấy cớ cố ý trốn biệt ở nhà Lâm Thi Hàm, thì ra là để né tránh vô tình chỉ dẫn công pháp tu luyện cho mình. “Công lực của ngươi càng mạnh thì ta càng lo lắng.” Thị Kiếm thở dài nói. “Lo lắng một ngày nào đó “Tuyệt” đột nhiên tỉnh lại mà ta không có khả năng khống chế được nó đúng không?” Đại Minh mơ hồ nhận ra nguyên nhân trong đó.

Thị Kiếm: “Không hẳn vậy, ta đã từng nói “Tuyệt” và “Thương Minh” tuy đối lập nhau nhưng đều là những thực thể mạnh nhất trên Trái Đất. Nay cả hai ở chung trong người ngươi, sợ rằng nếu có xảy ra chuyện gì đáng tiếc thì ta cũng không thể đảm bảo an toàn cho ngươi được.” Đại Minh: “Không phải vì chuyện này mà ta đã chăm chỉ tu luyện Thiên Địa Tâm Pháp đó sao?” Thị Kiếm: “Thiên Địa tâm pháp chỉ có khả năng áp chế quá trình thú hoá mà thôi, huống chi đó cũng chỉ là một phần phương pháp luyện khí, tuyệt không có khả năng biến người bình thường thành siêu nhân có khả năng chống chịu hai loại lực lượng đồng thời bạo phát. Ngày ngươi luyện hết Thiên Địa Tâm Kinh phối hợp cùng Thương Minh thành một chỉnh thể thống nhất mới có khả năng phát huy hết lực lượng của nó, đó cũng là hy vọng cuối cùng của chúng ta.” Đại Minh: “Vậy cô thành thật trả lời cho ta biết, có phải cô toàn tâm toàn ý dạy dỗ Lâm Thi Hàm là hy vọng mai này dù ta có bạo phát lực lượng đến mức tẩu hoả nhập ma thì cũng có người đủ khả năng đối phó thu thập ta, đúng không?” Thị Kiếm: “...” “Xem ra ta đoán không sai rồi.” Đại Minh cất tiếng cười thê thảm tự chế giễu chính mình. “Đây chỉ là biện pháp phòng hờ, dù sao ngươi có tẩu hoả nhập ma hay không cũng chưa biết chắc.” Thị Kiếm vội vã giải thích.

Đại Minh: “Thi Hàm có biết ý định của cô không?” Thị Kiếm: “Thi Hàm tất nhiên không hay biết gì, tâm ý của nàng chắc ngươi cũng hiểu, nếu cô ta biết rõ mọi chuyện thì nhất định sẽ từ bỏ không tu luyện nữa.” Đại Minh: “Vậy thì cô càng phải giữ kín chuyện này, tôi van cô đấy.” “Kiếm linh và chủ nhân tâm ý tương thông, nếu người không muốn thì ta muốn nói cũng không nói được, nhưng giấu diếm cũng không phải là cách hay, lỡ có chuyện gì xảy ra thì tất cả chúng ta đều đau khổ.” Nói đến đây Thị Kiếm hơi run giọng, có vẻ như nàng đang cố kìm nén đau thương và xúc động mãnh liệt.

Đại Minh: “Còn một chuyện nữa, nếu lỡ như ta thật sự chết đi thì cô sẽ ra sao?” Thị Kiếm: “Thương Minh giờ đây cùng với người đã hoà thành một thể không thể phân ly, chuyện này trước đây cũng chưa từng xảy ra. Nhưng có một điều chắc chắn rằng nếu ngươi chết đi thì Thương Minh cũng sẽ vĩnh viễn biến mất, bản thể bị huỷ diệt thử hỏi kiếm linh làm sao sống nổi.” Đại Minh: “Cũng phải, dù sao đến lúc đó cô cũng không thể khống chế được bản thể nữa, để lại một người khác rãnh tay thu thập chúng ta là lựa chọn sáng suốt nhất.” Thị Kiếm: “Ta sẽ làm hết sức mình, nhất định không thể để chuyện đó xảy ra.” “Ai mà đoán trước được tương lai, còn vận mệnh thì luôn đùa cợt với nỗ lực của con người, ta chỉ hy vọng nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ đổ hết lên thân ta để không liên luỵ đến ai cả. Thị Kiếm à, chuyện này cô đã xử lý rất tốt, bây giờ nếu có sai sót gì xảy ra thì chúng ta cứ bình thản đối mặt với nó mà thôi, cùng lắm cô và tôi, hai ta cùng nhau xuống địa ngục. Ha ha ha ...” Đại Minh bất đắc dĩ cười vang, hắn tin tưởng vào lựa chọn của Thị Kiếm. Dù sao bây giờ Đại Minh cũng không còn là người bình thường, còn chuyện gì mà hắn phải sợ nữa chứ, hắn chết đi nhiều khi còn giúp thế giới loại bỏ bớt một com quái vật khủng khiếp.

Khi Đại Minh thu hồi lại niệm lực thì cửa phòng bên cạnh cũng bật tung. “Sao hả, nhìn xem có đẹp không?” Lâm Thi Hàm đẩy Tiểu Tuyết bước ra phía trước. Tiểu Tuyết đã thay bộ kimono cổ trang thường ngày bằng một bộ đầm mới tinh màu xanh nước biển, mái tóc tết thành hai búi nhỏ dễ thương, phần đuôi tóc kéo dài ở hai bên đầu trông rất nhí nhảnh đáng yêu. (Giống kiểu tóc của Chibi-usa trong Thuỷ thủ mặt trăng đây mà, lão tác giả này lậm manga-anime quá =.=!) “Đáng yêu quá!” Đại Minh hết lời khen ngợi, trìu mến giang tay ôm lấy Tiểu Tuyết. Tay nghề trang đểm của Thi Hàm quả thật xuất thần nhập hoá, nếu để cho hắn làm thì cao lắm chỉ biết lấy lược chải tóc cho xuông mà thôi. “Hay lắm!” Lâm Thi Hàm tự hài lòng khi nhìn thấy biểu hiện của Đại Minh.

Đại Minh: “Tiểu Tuyết, em thích mặc như vậy không?” “Thích lắm!” Tiểu Tuyết vui vẻ đáp ngay. “Vậy quyết định sáng mai cả nhà sẽ đi công viên quốc gia vui chơi cho thoải mái!” Lâm Thi Hàm lớn tiếng tuyên bố. “Không được, chỗ đó quá đông người.” Đại Minh lo lắng bất an, thể chất đặc biệt của Tiểu Tuyết tối kỵ đến những nơi đông người. “Không sao đâu, có tôi canh chừng, anh còn lo gì nữa. À, cả ba cô cũng phải đi theo, ngày mai không cần làm nhẫn giả, mọi người vui vẻ thư giãn một ngày cho thoải mái.” Lâm Thi Hàm tự mình chỉ tay quyết định. Trong nhà này hễ Lâm Thi Hàm ra lệnh thì không ai có thể cãi lại, mọi người chỉ còn biết răm rắp chấp hành. “Vậy hôm nay tôi sẽ ngủ lại đây luôn, Tiểu Tuyết ngủ chung với chị nha.” Lâm Thi Hàm thừa cơ cao hứng nói.

Đại Minh: “Này, cô không sợ ba mẹ lo lắng hay sao mà làm liều vậy?” “Hì hì, giờ này chắc ba mẹ đã đáp máy bay đi Pháp rồi, tôi cũng đã gọi điện xin phép, bảo đảm OK.” Lâm Thi Hàm chặn đứng đường lùi của Đại Minh, rồi không để hắn kịp phản ứng, xoay lại bồng Tiểu Tuyết trốn vào trong phòng. “Vậy các cô cũng quay về phòng mình nghỉ ngơi sớm đi, dù sao hôm nay mọi người cũng vất vả nhiều rồi.” Đại Minh cười khổ quay sang ba người bọn Mỹ Hạnh nói.

Đợi cho mọi người đi hết, nụ cười trên mặt Đại Minh bỗng tắt ngấm, hắn thả người đánh phịch xuống ghế sa lông ngẫm nghĩ. Cuộc đối thoại hôm nay với Thị Kiếm quả thật khiến hắn cảm thấy bị sốc, cần có thời gian để chấp nhận sự thật phũ phàng. “Bồ để bổn vô thụ, minh kính diệc phi đài. Bổn lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai.” Đại Minh đứng dậy khẽ ngâm hai câu kinh Adiđà, ý nói mọi việc chung quy đều là không, hễ nhìn được nhân quả của nó thì không phải lo được mất. Hiện giờ hắn đã mang trên người đủ loại phiền toái, thêm vào một việc nữa cũng vậy mà bớt đi một việc cũng xong.

Đối với hắn mà nói, những chuyện giải quyết được mà không giải quyết mới đáng gọi là phiền não, còn những chuyện không thể giải quyết được thì chỉ còn chờ chấp nhận sự thật mà thôi. Giặc đến thì đánh, nước lên thì ngăn, có lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì.

Sáng hôm sau mấy cô gái bất ngờ dậy sớm lục đục gì đó mà âm thanh khua loảng xoảng ầm ĩ cả lên, bộ muốn phá nhà hay sao ta? Dù sao Đại Minh đã quá mệt mỏi trùm chăn kín đầu không thèm quan tâm đến tiếng ồn chung quanh nữa. Nhưng ước mơ ngủ nướng của hắn cũng không kéo dài được lâu. “Dậy mau lên!” Lâm Thi Hàm đứng trứơc giường của gã kêu réo, nhưng Đại Minh rõ ràng không muống dậy, hắn bịt tai xoay mình sang hướng khác. Thật kỳ quái, chẳng phải trước khi đi ngủ mình đã khoá cửa rất kỹ hay sao, làm sao cô ta mò vào được nhỉ?

Lâm Thi Hàm kêu mấy lần mà hắn vẫn án binh bất động, sau đó không nghe thấy tiếng kêu nữa. Hà hà dưới công phu ngủ nướng của ta thì dù mẹ ta tới đây cũng phải thúc thủ bó tay mà thôi, cỡ cô làm sao qua được, bất ngờ ...

Một tràng âm thanh kim loại va đập khủng bố vang lên bên tai Đại Minh còn hơn cả vài trăm chiếc đồng hồ báo thức gộp lại khiến Đại Minh giật mình đứng bật dậy, cơn buồn ngủ tan biến đâu mất hết. Nhìn lại gương mặt người vừa gây ra âm thanh kia, Đại Minh ngã lăn ra giường ôm bụng cười như điên. “Ha ha ha ha ...” “Sao hả? Có chuyện gì buồn cười lắm hay sao?” Lâm Thi Hàm tò mò nhìn kỹ Đại Minh, lo sợ hắn vừa trúng gió nên bị khùng. “Không có gì, không có gì, ... khục, khục, chết cười mất thôi, ha ha ha ...” Đại Minh cố trấn tĩnh nhưng da mặt gã giật giật biểu tình thống khổ ... cuối cùng cũng chịu hết nỗi lại tiếp tục cười nghiêng ngả.

Lâm Thi Hàm khoác một chiếc tạp dề loang lỗ vết dầu ăn, quần xắn lên đầu gối, tay áo xắn đến tận khuỷu, một tay cầm cái chảo khét, một tay cầm cái xẻng nấu ăn cháy xém đen thui, gương mặt ám khói đen nhẻm, trên tóc còn dính vải mẩu trứng chiên vàng vàng, hoàn toàn mất sạch hình tượng yểu điệu thục nữ thường ngày, mà giống như một bà mẹ trẻ lần đầu xông pha nhà bếp nấu ăn cho chồng con. “Anh thử cười thêm lần nữa xem, tôi cho anh khỏi dậy luôn.” Lâm Thi Hàm giơ cao cái xẻng nấu ăn lên hăm dọa, vẻ mặt ác ma lại xuất hiện. “Đừng! Đừng xúc động!” Đại Minh cố gắng nén lại tiếng cười, mặc dù hắn vẫn còn muốn cười tiếp nhưng dù sao tính mạng vẫn quan trọng hơn. “Mau ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt nào.” Lâm Thi Hàm nhẹ nhàng thúc giục hắn. “Yes, madam. Ủa mà sao mặt cô lại lấm lem thế này?” Đại Minh xé khăn giấy, cẩn thận lau sạch vết nhọ trên mặt nàng rồi gỡ hết những miếng trứng vụn còn dính trên tóc Thi Hàm. Đại Minh nhìn kỹ lại lần nữa, ừm, khá hơn rồi đó. Mà sao cô ta lại đỏ mặt khi nhìn mình nhỉ? “Anh, anh mau đeo .... kính!” Lâm Thi Hàm khó khăn lắm mới thốt ra được hết câu. “Ah, phải rồi!” Đại Minh chợt nhớ tới cặp kính ảo thuật, cả ngày hắn chỉ tháo nó xuống lúc tắm và lúc ngủ mà thôi, sáng nay bị Lâm Thi Hàm gọi dậy bất ngờ hắn lại quên mang kính vào. “Anh rửa mặt xong rồi ra ăn sáng.” Lâm Thi Hàm gấp gáp nói hết câu liền chuồn ra khỏi phòng nhanh như ... hoả tiễn. Nàng nấp vào một góc quanh rồi hỗn hển đứng thở, lắng nghe tim mình đập ầm ầm như trống làng. Vừa nãy hai người có những cử chỉ tiếp xúc thân mật, đã lâu rồi nàng chưa có dịp ngắm kỹ gương mặt thật của Đại Minh, không ngờ hắn lại trở nên ... đẹp trai quá xá, hơn nữa khi ngủ hắn không mặc áo nên để lộ nửa thân trên cường tráng hết sức nam tính. Nghĩ đến đây Lâm Thi Hàm không khỏi cảm thấy cả người nóng bừng, hai má đỏ gay như say rượu. “Ah, đáng ghét!” Lâm Thi Hàm hết lắc đầu lại dậm chân như muốn xoá tan những hình ảnh tưởng tượng trong đầu mình. (>”<) Trong phòng vệ sinh, Đại Minh đang ngắm nhìn diện mạo của mình trong gương. Mấy ngày nay do siêng năng luyện tập nội công nên gương mặt của hắn không ngừng thay đổi. Từ chỗ tuấn tú đẹp trai búng ra sữa, đã có thêm nét thành thục cương nghị đầy nam tính, ẩn ẩn lại toát ra vẻ uy nghiêm bá đạo, ngay cả chính hắn nhìn thấy còn phải giật mình. Đại Minh mặc kệ gương mặt kia biến đổi ra sao, hắn cứ đeo cặp kính vào là lại trở về với chính mình. “Hà hà, vẫn là vẻ mặt này đẹp trai hơn.” Đại Minh thổi một hơi lên mặt kính, tự đắc nói. (Ặc ặc =.=!) Hôm nay cả nhà cùng đi nên nhân số lên đến bảy người, dĩ nhiên phương tiện lưu thông số một được họ lựa chọn là xe du lịch. Bất quá cả đám xếp hàng đứng ngẩn người nhìn chiếc xe vì ... không ai biết lái cả. Do hôm qua Lâm Thi Hàm ra lệnh không cho ai khác đi theo quấy rầy nên Thiên Đại cho đám nhân viên vệ sĩ nghỉ phép cả ngày hôm nay, cả tài xế cũng không còn một ai. “Để tôi lái cho.” Thị Kiếm trong trang phục nam giới bất ngờ xuất hiện ở vị trí lái xe. Bọn Mỹ Hạnh cũng biết nam nhân này là Đại tỷ cải trang, cũng đã từng thấy Thị Kiếm xuất hiện trong trang phục nam giới nên không lấy làm lạ.

Đại Minh: “Cô biết lái thật không? Mà cô đã có bằng lái chưa lỡ như...” Đại Minh chưa kịp nói xong Thị Kiếm đã rút ra hai tấm thẻ hình vuông vung vẩy trước mặt gã.

Đại Minh kinh ngạc hét lên: “Giấy chứng minh nhân dân và bằng lái xe, không thể tin nổi, làm sao cô có được?” “Thị Kiếm hay cùng tôi ra ngoài mua sắm nên tôi phải giúp chị ấy tạo một thân phận giả. Ngoài ra Thị Kiếm cũng rất hứng thú với xe hơi nên sẵn làm giấy chứng minh tôi cho làm luôn một cái bằng lái.” Lâm Thi Hàm dường như phớt lờ mấy bộ giấy tờ này là thật hay giả.

Đại Minh: “Ặc ặc!” Thị Kiếm: “Thôi khỏi nói nhiều nữa, chúng ta lên đường nào.” hớn hở chụp lấy chìa khoá xe, Thị Kiếm hùng hổ nổ máy, sang số, nhấn ga. “Xuất phát!” Theo tiếng hô của Thị Kiếm, thân hình cả bọn ngã dúi về phía trước vì chiếc xe bất ngờ nhào về ... phía sau đụng văng cái bô rác dựng ở góc đường, khựng lại một chút, rồi giật giật như con bò đực động tình lết từ từ về phía trước. “Thành thật xin lỗi quý khách, do lúc trước thi lái xe ... bốn chỗ nên bây giờ có chút trặc, an tâm đi, từ từ quen tay là hết ngay, hì hì ...” Thị Kiếm tươi cười quay đầu lại giải thích.

Đại Minh: “Thị Kiếm, tôi hỏi thật, đây là lần thứ mấy chị lái xe từ sau khi lấy bằng lái?” “Trước khi lấy bằng lái thì nhiều lần rồi, nhưng sau đó thì ...” Thị Kiếm cười cười nhìn mọi người rồi bẽn lẽn nói tiếp: “... đây mới là lần đầu tiên.” Vừa nói xong cô ta nhả phanh khiến chiếc xe bất ngờ vọt lên ... 150km/h. Cả bọn xanh mặt vừa líu ríu cầu nguyện trời phật phù hộ vừa vội vã xiết chặt dây an toàn. “Oh, no!”Lâm Thi Hàm thở dài than vãn.

Đại Minh: “Hôm nay là ngày lễ mà, dù sao cũng sắp tới rồi, cô cố chịu đựng một chút.” Thú vui tốc độ của Thị Kiếm không kéo dài được lâu, vừa ra tới xa lộ một lúc cả đám bị vướng vào một vụ kẹt xe kép dài hàng cây số muốn quay về cũng không được, bọn họ đã ngồi trong xe gần hai tiếng. Phía trước hình như vừa xảy ra một vụ tai nạn gì đó khá lớn khiến cảnh sát công lộ chặn hết đường lại khiến luồng xe dồn ứ thành một cục. Tuy nhiên người đi đường đã quá quen thuộc với cảnh kẹt xe kéo dài hàng tiếng đồng hồ nên không ai có thái độ phản ứng quá khích. “Chờ chờ chờ, chờ đến tối quay về khỏi đi chơi gì luôn.” Lâm Thi Hàm buồn bực vừa than thở vừa xoay qua chơi đùa với Tiểu Tuyết cho đỡ buồn. “Đây chính là quang cảnh “Kẹt xe truyền kỳ” đó sao?” Thị Kiếm hưng phấn nghiên cứu đề tài mật độ giao thông thành phố. Ba người bọn Mỹ Hạnh thì ngồi im như tượng, một lời nói đùa cũng không có, xem ra nhẫn giã đúng là có ... “nhẫn thuật”, sức chịu đựng cũng cao hơn người bình thường nhiều.

Nhìn mọi người khổ sở chịu đựng, Đại Minh nghĩ ra một ý liền hạ cửa kính xe rồi tháo cặp mắt kính ảo thuật xuống. Mọi người trong xe đều giật mình sửng sốt, đây là lần đầu tiên họ thấy Đại Minh tháo mắt kính để lộ chân diện mục. Bình thường Đại Minh luôn xuất hiện với cặp mắt kính dính chặt trên sống mũi, nhưng sao hôm nay ... “Tôi đi lên phía trước xem xét một chút, mọi người ở yên trong xe nhé.” Đại Minh nói xong liền luồng qua cửa sổ nhảy lên nóc xe rồi lao đi vun vút. Tốc độ của hắn quá nhanh đến mức người khác chỉ thấy một luồng gió nhẹ ào qua mà thôi. “Khủng khiếp thật!” Đại Minh đến sát hiện trường vụ tai nạn cẩn thận quan sát đánh giá tình hình.

Một chiếc xe container to vật vã bị lật nhào nằm vắt ngang mặt đường, đè lên hai chiếc xe du lịch chắc lúc đó vô tình chạy sát bên nó. Do chiều dài xe tải cộng với thùng container phía sau vừa đủ chắn hết chiều ngang mặt đường cao tốc nên những chiếc xe phía sau không cách nào lọt qua được. Hơn nữa vì đường cao tốc chỉ có một chiều nên nhất thời không thể cho xe cẩu đến kéo chiếc container đi, trừ phi phái trực thăng vận tải đến cẩu nó đi hoặc chặn luôn đầu bên kia của đường cao tốc lại. Bên ngoài là một đám đông người qua đường đang đứng lại xem náo nhiệt trong lúc chờ đợi hết kẹt xe, bên trong cảnh sát giao thông, lính cứu hoả và nhân viên cứu thương đang tất bật làm việc nhằm nhanh chóng giải quyết vụ tai nạn. “Không có cách gì cứu người bị kẹt trong hai chiếc xe kia sao?” Mấy người qua đường tò mò lên tiếng hỏi nhân viên cảnh sát đang cố ngăn họ lại gần hiện trường. “Không có cách nào khác, xe cẩu lớn không đến kịp, còn xe cẩu nhỏ không đủ sức kéo chiếc xe tải ra.” Đội trưởng đội cứu hoả than thở, thời gian không cho phép họ chần chừ thêm nữa khi sức nặng của chiếc xe tải đang không ngừng ép bẹp hai chiếc xe du lịch kia. “Trời ơi, trong xe có nhiều phụ nữ, trẻ em và người bị thương đang mất máu nữa, phải nhanh chóng cắt khung xe cứu họ ra để cầm máu.” Mấy nhân viên cứu thương la hoảng.

Cả hai chiếc xe xấu số kia là xe của trường tiểu học đưa học sinh đi tham quan công viên quốc gia, dĩ nhiên trong xe có nhiều học sinh và cả thầy cô giáo của chúng. Do hai chiếc xe bị đè hoàn toàn dưới thùng container chỉ hở ra một nửa thân xe và không ngừng bị ép dần xuống, nếu nhân viên cứu hoả mạo hiểm cắt khung xe cứu người thì phần khung xe còn lại sẽ không chịu nổi toàn bộ sức nặng khổng lồ kia. “Tránh ra, đừng dùng dụng cụ cắt khung xe!” Đội trưởng cứu hỏa nhanh chóng lên tiếng cảnh báo, tình hình mấy chiếc xe hiện giờ đang trong thế cân bằng một cách kỳ diệu, chỉ cần một lực tác động không đúng xen vào thì tai nạn sẽ hoá thành thảm hoạ. Nguy hiểm hơn, một trong hai chiếc xe đang rò rỉ xăng, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng đủ khiến cả hiện trường nổ tung như một quả bom kim loại, những người chung quanh không một ai trốn thoát.

Lúc này khung xe du lịch lại bị ép xuống một chút nữa, tiếng kim loại vặn vẹo ma sát ken két điếc tai, thoáng nghe tiếng đứt gãy răng rắc ở đâu đó nữa. Tiếng trẻ con la khóc rùm trời khiến lòng người thêm quặn thắt. “Chẳng lẽ ta chỉ đứng đây trơ mắt nhìn những sinh mạng vô tội kia chết đi hay sao?” Nhiều người đang đứng xem bất nhẫn trước sự bất lực của mình bật khóc rấm rứt. “Chỉ cần dời thùng container kia đi là được chứ gì.” Mọi người quay đầu lại nhìn ngừơi vừa phát ngôn hàm hồ kia, chỉ thấy đó là một thanh niên tóc xanh mắt xanh gương mặt anh tuấn, khí thế bất phàm. “Nói thì dễ, làm mới khó.” Vị đại tá cảnh sát giao thông đang chỉ huy hiện trường lắc đầu phản đối. “Ta làm được!” Thiếu niên tóc xanh vừa nói xong thân hình loáng cái đã xuất hiện bên cạnh chiếc xe container, giơ hai tay đỡ lấy thùng xe. “Đừng liều lĩnh, coi chừng nguy hiểm!” Mọi người vội vã lên tiếng cảnh báo thiếu niên tóc xanh, tuy họ còn nghi ngờ nhưng từ khí thế của chàng trai khiến họ dấy lên một niềm mãnh liệt vào kỳ tích, dù sao cũng không ai còn cách giải quyết nào khác trong khi quỹ thời gian đang cạn dần. “Lên!” Trứơc con mắt ngạc nhiên của mọi người thiếu niên tóc xanh dõng dạc hét lớn một tiếng, rồi một cảnh tượng giống như trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng về siêu nhân người hùng công chiếu gần đây diễn ra, chiếc xe container nặng gần nghìn tấn chậm rãi nâng lên khỏi mặt đất. Những người chung quanh nín thở, dõi mắt theo sát từng động tác của chàng thiếu niên kia. Mọi người đều hồi hộp đến cực độ, phụ nữ bám vào đàn ông, trẻ con bám vào cha mẹ, ông già bám vào ... cây gậy. Nhiều người yếu tim lên tăng xông mắt trợn trắng dã, miệng sùi bọt mép ngã vật ra đất như đốn chuối. “Để đâu bây giờ?” Thiếu niên tóc xanh hai tay nâng chiếc xe container lên trời nhẹ nhàng như nâng một túi bông gòn, xoay người lại mỉm cười rạng rỡ hỏi vị đại tá vừa mới lớn tiếng ngăn cản chàng. Vị đại tá chỉ huy trợn mắt thiếu điều muốn lòi tròng ra ngoài, miệng mồm há hốc, vô thức đưa tay chỉ vào bãi đất trống bên kia rào chắn cạnh dường cao tốc.

Thiếu niên tóc xanh không chút chần chừ liền tung mình lên mang theo cả chiếc container kia nhảy vào bãi đất trống rồi từ từ đặt chiếc xe khổng lồ xuống đánh “Ầm!” một tiếng, nền đất cứng rắn liền lún xuống vài phân chứng tỏ chiếc xe không hề nhẹ đi chút nào. Chàng trai phủi tay như không có gì xảy ra, xoẹt một cái như thuấn di lại xuất hiện trước hai chiếc xe du lịch, giơ cao tay trái lên, chỉ thấy tay trái của chàng loé lên một tần ánh sáng xanh biếc rồi vung nhẹ cánh tay vài đường, mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì khung xe bẹp dí của hai chiếc xe kia đã bị chia đều thành nhiều mảnh sắt vụn rơi loảng xoảng xuống đất mà ngừơi bên trong không hề hấn gì, ai ai cũng đờ ngừơi ra ngây ngốc. “Còn nhìn gì nữa, nhanh vào cứu người đi.” Thanh âm thiếu niên vang lên cực kỳ uy nghiêm như đi thẳng vào óc mọi người, khiến họ choàng tỉnh tất bật lao lên cứu người bị thương đồng thời đưa lũ trẻ đến nơi an toàn, khung cảnh càng thêm hỗn loạn nên không ai chú ý đến thiếu niên vừa rồi nữa. Đến khi công tác cứu hộ qua đi, mọi người nhìn lại thì không ai biết người anh hùng trẻ tuổi đã biến đi đâu mất dạng.

Không phải mình đang nằm mơ đấy chứ? Mọi người đều có cùng một điểm nghi vấn nhưng hiện trường vương vãi vụn kim loại và máu thịt bầy nhầy cảnh tỉnh họ đây là một sự thật không thể chối cãi. “Thần thánh hiển linh!” Mấy con đề máu mê lập tức bày bàn thờ hương án bên góc đường quỳ bái lâm râm xin số. Một vài tín đồ tôn giáo nhanh chóng rao giảng rộng rãi về một vị thần mới giáng trần để cứu nhân độ thế. Thậm chí những phần tử khủng bố cực đoan cũng chớp thời cơ để kêu gọi thánh chiến theo hiệu triệu của vị tân thần.

Hãng film quốc gia lập tức viết ngay kịch bản làm phim nhiều tập về siêu anh hùng tóc xanh mắt xanh làm say đắm con tim của nhiều trẻ em trên toàn quốc, nhất là dưới sự cỗ vũ của mấy đứa trẻ trong vụ tai nạn. Mấy cô gái trẻ và mấy bà nội trợ chuyền tay nhau cuộn phim quay lén cảnh chàng hoàng tử đẹp trai ra tay cứu người để rồi suốt đêm mơ mộng còn hơn mơ về mấy anh diễn viên Hàn Quốc. Thậm chí nhuộm tóc xanh đeo kính sát tròng màu xanh cũng trở thành trào lưu thời trang mới của giới trẻ. Tóm lại là hậu quả của lần xuất hiện này nhiều không kể xiết.

Đại Minh lúc này vẫn không hay biết gì, vừa mới chui vào trong xe thì gặp ngay Lâm Thi Hàm đang chuẩn bị tư thế để tra tấn gã. “Anh mới đi đâu về? Làm gì mà lâu vậy? Sao khắp người lại lấm lem bùn đất thế kia? Có léng phéng với con nào không? Bà mà biết là chết với bà nhé!” Lâm Thi Hàm xả nguyên một tràng liên thanh khiến Đại Minh tối tăm mặt mũi. “Không có gì, không có gì, chỉ là vận động tay chân một lúc thôi mà, phía trước sắp hết kẹt xe rồi, chúng ta chuẩn bị đi tiếp thôi.” Đại Minh một mặt vội vã giải thích một mặt đeo lại cặp kính muôn thuở của mình. “Đừng nói là ngươi ra tay giải quyết đó nha?” Thị Kiếm nghi ngờ hỏi.

Lâm Thi Hàm: “Không phải anh rất ghét nổi danh hay sao?” “Dù sao diện mạo kia cũng coi như không tồn tại trong xã hội, làm sao có thể truy ra là ai được. Vương Đại Minh vẫn chỉ là một học sinh bình thường, đối với siêu anh hùng vừa rồi không có quan hệ gì cả, vả lại ...” Đại Minh vô tư lôi đại một lý do chống chế. “Dù sao nhìn vẻ mặt chờ đợi ủ dột của cô tôi cũng không chịu nổi, người đẹp như cô phải luôn nở nụ cười tươi tắn mới đúng.” Khoảng chừng 15 phút sau đoàn xe lại tiếp tục lăn bánh như không có gì xảy ra. Trải qua chuyện vừa rồi đã đem lại cho Đại Minh nhiều cảm xúc mới.

Năng lực càng cao thì trách nhiệm càng nhiều. Đến bây giờ Đại Minh mới hiểu được 1 phần ý nghĩa của câu nói ấy, đó bản thân phải có trách nhiệm khi mình sở hữu năng lực có thể giúp đỡ nhiều người khác. Nhưng hắn không nghĩ câu nói này còn một ý nghĩa khác: “Mày có khả năng cứu được bao nhiêu người chứ, nằm mơ đi ku.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.