21 Chương 21: Cắm Trại
"Rây vào người của Huyết Diễm rồi? Không biết ngài là trời sinh rách việc, hay số mạng đen đủi nữa, chỉ giỏi gây phiền phức." Thị Kiếm không hề khách khí chỉ trích Đại Minh.
"Thôi tôi xin cô, đừng có nói năng thô lỗ thế, phụ nữ nên chú ý hình tượng một chút, đừng có làm Tiểu Tuyết bắt chước." Việc Thị Kiếm nói, Đại Minh không phản bác. Từ lần bị tống lên thuyền cùng Lâm Thi Hàm, Đại Minh đã biết vận hắn không phải đi đen bình thường, có điều không ngờ lại đến mức này.
"Năm nay mình gặp hạn sao?" Đại Minh than thở.
"Tuần sau phải đi miếu, thắp hương lễ bái, rồi giải hạn." Lâm Thi Hàm vừa bế Tiểu Tuyết vừa nói. Tiểu Tuyết đã biến trở lại như cũ, y phục cũng thay, con bé im lặng ngồi trong lòng Lâm Thi Hàm.
"Xem ra đối phương đã biết Tuyết Cơ tại Đài Loan, không biết sẽ xẩy ra chuyện gì nữa. Ngự chủ, ngài có muốn về Nhật Bản tránh một thời gian không." Thiên Đại bình tĩnh phân tích.
"Không cần, dù sao khuôn mặt bị bọn họ nhìn thấy cũng không phải Vương Đại Minh, chỉ cần tôi không dùng bộ mặt kia xuất hiện, không ai tra đến Vương Đại Minh, có điều." Đại Minh nhìn ba người Thiên Đại nói, "Đối phương hình như biết mọi người, nếu mọi người hay gặp Vương Đại Minh, có thể khiến bọn họ hoài nghi, mọi người đều ở Đài Loan, động cơ khiến người khác không khỏi nghi ngờ."
"Ngự chủ muốn chúng tôi về Nhật Bản ư?" Sắc mặt Mỹ Hạnh trở nên khó coi.
"Nói là nói thế, nhưng mấy người nghe theo mới lạ. Thôi vậy, tôi cực một chút, kẻ nào tìm đến cửa thì đá bay hắn đi." Nghe Đại Minh nói thế, Mỹ Hạnh mới yên tâm.
"Phải cải thiện phòng thủ và giám thị ở khu vực này, mạng lưới tình báo cũng cần củng cố, cái tay Y Ân gần đây làm trò lâu như vậy mà không ai biết." Quỳ nghiến răng nghiến lợi nói.
Đại Minh: "Làm bí mật một chút, khoa trương quá chẳng khác nào lậy ông tôi ở bụi này.", lúc không đeo kính, Đại Minh nói có phần uy nghiêm, Quỳ bất giác gật đầu.
"Tay tổ trưởng ở Huyết Diễm dường như không đơn giản, có thể tra ra lai lịch của hắn không?"
Thiên Đại trả lời.
"Tôi sẽ cố, có điều cơ hội thành công rất nhỏ, không nhiều người truy được thông tin về Huyết Diễm, hơn nữa hắn lại là một kẻ cấp cao, tìm khắp thế giới cũng chưa chắc đã được."
Đại Minh: "Cố là được rồi, người đó dùng quân đao giỏi, xem có thể bắt đầu từ đó không, tôi thấy thanh đao đó cũng cũ rồi, xem xem có ai chuyên môn sưu tập đồ cổ không, trực giác mách bảo tôi, Huyết Diễm không dễ đối phó đâu, thêm được chút tư liệu, chắc chắn hơn một phần."
Thiên Đại: "Đúng vậy."
"Có cần tôi chỉ cho ngài toàn bộ Thiên Địa tâm pháp không? Xem ra ngài đang rất lo lắng, có thể mạnh lên một chút sẽ dễ đối phó hơn." Giọng Thị Kiếm vang lên trong đầu Đại Minh.
"Vẫn chưa cần, tôi lo vì tay trái tôi càng lúc thú hóa càng nghiêm trọng, tôi sợ có ngày không khống chế được, lúc này chưa thích hợp nâng cao sức mạnh." Đại Minh chán nản.
"Ồ, anh lên TV rồi kìa, A Minh." Lâm Thi Hàm gọi.
"Gì cơ?"
"Nhìn xem." Lâm Thi Hàm chỉ TV, TV đang chiếu thông tin buổi tối.
"Hôm nay trên đường cao tốc xẩy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, một bà mẹ và đứa con bị mắc kẹt dưới một container, có thể nguy hiểm đến tính mạng, may là có một thanh niên tóc xanh thần bí đã giúp đỡ, hai người mới bình yên vô sự, dân chúng xung quanh đã chụp được sự kiện này."
Sau đó TV đổi cảnh. Trên màn hình xuất hiện một người, đang nâng thùng container lên cao, nhưng chất lượng hình ảnh kém, không nhìn rõ khuôn mặt người đó.
"Đây không phải kỹ xảo, rất nhiều người có mặt tại hiện trường đã tận mắt nhìn thấy người thanh niên này nâng cả thùng container, hơn nữa còn dùng tay không xé rách oto cứu bà mẹ và đứa bé bị kẹt bên trong, sau đó bỏ đi mất, chi tiết thế nào, bản đài sẽ điều tra tiếp."
"Lần này anh nổi tiếng rồi." Lâm Thi Hàm cười.
"Sao lại có người chụp được nhỉ?" Đại Minh ôm đầu.
Thị Kiếm: "Đành chịu, ai khiến ngài xuất hiện."
Sáng sớm ngày thứ 3, lớp học ồn ào, mọi người đều thảo luận tin tức ngày hôm trước, về người thiếu niên thần bí tóc xanh lam.
"Lừa đảo đấy, đấy là ảo thuật, lừa được người khác chứ làm sao lừa được tao."
"Nhưng ông già tao kể hôm đấy nhìn thấy tận mắt, ông ý về nhà cứ luôn mồm nói người đó lợi hại thế nào, khả năng giả là không lớn, hơn nữa trên TV có nói, một nhóm cảnh sát, nhân viên cứu nạn, cứu hộ cùng những người đi đường đều chứng kiến."
"Có khả năng là ảo giác tập thể."
"Với tất cả mọi người ở trên đường cao tốc xao, khoa trương quá."
"Có phải là superman không?"
"Tao đoán là người ngoài hành tinh, chứ ai mà nâng nổi cả thùng container?"
"Mày bảo là giống sứ giả chính nghĩa, Siêu Nhân Hột Vịt Muối hả?"
"Sứ giả chính nghĩa..." Một đám học sinh nghe thấy tên đó mắt sáng rực. Đại Minh nghe thấy không biết nên khóc hay cười.
"Có khi là quái vật đấy." Có người đột nhiên nói.
Vậy là có người trả lời đúng rồi, nhưng không có phần thưởng. Đại Minh cười khổ, nhưng chẳng còn cách nào, người ta nói sự thật, bản thân đúng thật là nửa người nửa yêu.
"Nghe cái gì mà chăm chú vậy." A Đức vỗ vai Đại Minh. Do Đại Minh đang tập trung nghe mọi người thảo luận, nên không chú ý A Đức tới từ lúc nào.
"Không." Đại Minh không thể nói gì. Chẳng nhẽ lại bảo việc hôm qua là tao làm, những chuyện thế này chỉ có thể giữ bí mật thôi.
"Đúng rồi, mày xem tin tức tối qua chưa?" A Đức hào hứng thảo luận.
"Quái sự." Lão Hiếu cũng vào lớp rồi, nghe A Đức nói liền trả lời 2 tiếng.
"Đúng vậy, quái sự năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều." Đại Minh có chút cảm khái. Năm nay những chuyện hắn gặp đều không phải tầm thường.
"Ngày mai nhớ tập hợp trước cổng trường lúc 7 giờ sáng, đừng có đến muộn." Lớp trưởng phát biểu.
Đại Minh: "Làm gì?"
"Cắm trại. Mày quên mất đại kế tán gái của bọn ta à?" A Đức nhìn Đại Minh nói.
"Ừ, tao quên mất." Đại Minh chợt nhớ, gần đây quá nhiều việc xẩy ra, trong lúc nhất thời quên hết mọi việc. Giờ nghỉ trưa, tam quái cùng ăn trên sân thượng, lúc đó Đại Minh hỏi A Đức.
"A Đức, mày biết Huyết Diễm Khô Lâu đoàn không?"
A Đức vừa nghe thấy, chai nước đang tu một nửa phụt ra hết sạch, may là hai người kia nhanh chân, mới tránh khỏi tao ương. "Khặc, khặc... mày nghe Huyết Diễm Khô Lâu đoàn ở đâu đấy." A Đức vội vàng hỏi.
"Biết qua một người bạn, có cần phải kích động như thế không?" Đại Minh thấy A Đức phản ứng hơi quá, xem ra Huyết Diễm đúng là không đơn giản.
"Mày đừng hỏi nữa, sự đáng sợ của Huyết Diễm Khô Lâu đoàn người thường không tưởng tượng được đâu, ông già tao dù làm bố già của một băng đảng quốc tế, cũng không muốn chọc tức người của Huyết Diễm." A Đức cực kỳ nghiêm túc.
Đại Minh: "Thật à, nói xem đáng sợ thế nào?" Lão Hiếu dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
"Vì sao mày muốn biết chuyện của Huyết Diễm." A Đức hỏi.
Đại Minh: "Bạn tao và Huyết Diễm có chút xung đột, nhưng Huyết Diễm Khô Lâu đoàn quá thần bí, không tìm được tư liệu gì hết. Tao nghĩ với gia thế nhà mày, không chừng lại có liên hệ với Huyết Diễm.
A Đức: "Bảo bạn mày tránh đi, tuy tao thấy là chết chắc rồi, nhưng bây giờ tao nói cái này, tuyệt đối bọn mày đừng để lộ ra ngoài." Đại Minh và Lão Hiếu đều gật đầu đồng ý.
"Huyết Diễm Khô Lâu đoàn, nói là một băng nhóm xã hội đen thì không giống, vì chưa ai thấy người của Huyết Diễm tranh dành địa bàn, có lẽ bọn chúng không có trụ sở cố định. Huyết Diễm chỉ cần có tiền là việc gì cũng làm, ám sát, dọa dẫm, bảo tiêu, tìm đồ... nhưng giá tiền không rẻ, thường khiến người thuê khuynh gia bại sản. Nhưng những nhiệm vụ mà Huyết Diễm nhận, từ xưa tới nay chưa bao giờ thất bại. Vì thế ngày nào cũng có người mang tiền đến nhờ Huyết Diễm làm, có điều không phải dễ, nghe nói danh sách có khi phải chờ đến 2, 3 năm.
"Chuyện mày nói bạn tao đại khái cũng biết, có tin tức nào nữa không?" Nghe Đại Minh nói, A Đức trầm ngâm.
"Hai năm trước có một tổ chức tội phạm quốc tế, định dụ người của Huyết Diễm về phe mình, vì thế dùng toàn bộ nhân thủ đi tìm tin tức về Huyết Diễm. Hình như cuối cùng cũng tìm được manh mối, nhưng manh mối thế nào chẳng ai biết, vì toàn bộ ban lãnh đạo trong tổ chức, cả những tay đầu não, đều biến mất chỉ trong 1 đêm, mọi người nghi ngờ do Huyết Diễm làm. Nhưng không có chuwgns cứ, thêm vào không thể truy cứu người của Huyết Diễm, cuối cùng đành dừng lại, cho tới năm trước..."
A Đức dừng lại một chút, nuốt ực một tiếng rồi nói.
"Năm trước, ở một đất nước hoang lương nhỏ bé, phát hiện một ngọn núi nhỏ, nhưng không phải do đất đắp thành mà là do máu và xác người đắp thành, sau khi xét nghiệm DNA, những người đó là thành viên trong băng đảng đã biến mất 1 năm trước. Đương nhiên tin tức như vậy không thể xuất hiện trên truyền thông. Ở ngọn núi xác chết đó, có một chiếc đầu lâu màu máu đỏ, trên đó có dòng chữ."
"Gì?" Đại Minh thấy sắc mặt A Đức bồn chồn.
"Vinh diệu của ta không thể bị xâm phạm, với danh dự của Gia Na Liệt Tư, mang cái chết và nỗi sợ hãi ban cho kẻ địch của ta, chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch tội lỗi của chúng. Cuối cùng, Gia Na Liệt Tư dang đôi cánh, khiến cội nguồn của bóng đêm rơi vãi khắp mặt đất." A Đức nói liền một hơi.
"Băng đảng đó không động tĩnh gì à? Thế là xong?" Đại Minh nghĩ một lúc, Gia Na Liệt Tư, đấy là gì? Nghe như một vị thần, chẳng lẽ Huyết Diễm là một giáo phái.
A Đức: "Sau đó đương nhiên có bang định can thiệp, nhưng không tìm được tung tích của Huyết Diễm, cuối cùng cũng bỏ cuộc."
"Huyết Diễm nhận nhiệm vụ thế nào, không thể bắt đầu theo dõi từ đó sao?" Đại Minh nghĩ ra một vấn đề.
"Nghe nói Huyết Diễm tiếp thu công tác qua một website, người ủy thác lưu lại thông tin trên đó, nếu người của Huyết Diễm đồng ý sẽ liên lạc. Trang web đó rất bình thường, không tìm được thông tin gì. Cũng có người giả làm người ủy thác định dẫn xuất Huyết Diễm nhưng không có kết quả gì. Huyết Diễm đúng là bí ẩn." A Đức xua tay, ý nói chỉ biết thế thôi.
"Mày biết địa chỉ của trang web đó không?" Đại Minh định lên đó xem xét, không chừng lại tìm thấy gì đó.
"Không biết, A Đức lắc đầu, đột nhiên như nhớ ra điều gì liền nói: "Theo truyền ngôn, Huyết Diễm thường dùng những thứ kỳ quái và quái vật thực hiện nhiệm vụ, chi tiết thế nào tao cũng không rõ lắm."
Đại Minh tiếp tục suy nghĩ, cuộc nói chuyện với A Đức dường như không tìm được nhiều tin tức lắm, chẳng nhẽ không có manh mối nào sao? Lúc tan học, Lão Hiếu đưa cho Đại Minh một mẩu giấy có địa chỉ của một trang web.
"Đây là?" Đại Minh nhìn Lão Hiếu hỏi.
"Huyết Diễm." Lão Hiếu bình tĩnh trả lời.
"Cám ơn." Đại Minh nghe thấy liền kinh ngạc, sau đó mới bình tĩnh. Công lực của Hắc Hiệp quả nhiên không tầm thường, thứ này cũng biết.
"Cẩn thận." Lão Hiếu nói xong liền bỏ đi.
Đại Minh bước vào một cửa hàng internet, định thử vào địa chỉ Lão Hiếu đưa cho, do không biết thế nào, Đại Minh không dám thử ở nhà. Đại Minh vào trang web nhìn một lúc thấy toàn là tiếng Anh, Đại Minh không hiểu gì, chỉ đành save lại, đưa cho mấy người Thiên Đại nghiên cứu.
Tới hôm cắm trại.
"Mày xem, thế này là thế nào." A Đức giật áo lớp trưởng hỏi. Các học sinh nữ trường K cũng đi, nhưng lại ở cách một cái hồ. Mắt thấy mỹ nhân trước mặt, nhưng lại ngăn cách giữa một cái hồ, khiến A Đức thất vọng. Hiện tại hắn đang nghĩ không biết có nên bơi qua không.
"Đừng vội, nghe tao nói đã. Hôm nay có hội, hoạt động cả ngày, các bạn nữ cũng tới. Cơ hội ngay trước mặt, có thể ôm người đẹp mang về hay không thì phải xem công lực của mọi người thế nào." Lớp trưởng không hề hoang mang trả lời, lúc đấy A Đức mới hài lòng buông tay, thấy A Đức tươi cười, Đại Minh và Lão Hiếu đều thấy kiểu cười đó thật dâm tiện.
Hoạt động bận rộn xuốt cả ngày, tới chiều, mọi người chuẩn bị bữa tối. Tam quái đương nhiên tụ thành một tổ, phải tự dựng lều, tự nhóm lửa, tự nấu ăn. Tốt thôi. Dựng lều là chuyện nhỏ, dù sao cũng chỉ cần có chỗ ngủ là được. Nhóm lửa tuy không quen, nhưng miễn cưỡng cũng làm được, nhưng ai nấu cơm đây.
Ba người mày nhìn tao, tao lại nhìn mày. Bình thường Lão Hiếu ở nhà có em gái nấu cơm cho, Lão Hiếu chỉ phụ trách ăn là tốt. Đại Minh cũng không có kinh nghiệm xuống bếp, trước đây có mẹ, bây giờ có Mỹ Hạnh, Đại Minh không hề có cơ hội động thủ. Còn A Đức thì càng không phải nói, với tính cách của hắn có khi lúc ăn bốn người Xuân Hạ Thu Đông phải đút cho. Vì thế 3 thằng lôi đồ ăn ra, xem có thể chế biến gì không.
Đại Minh được chia cho một mớ rau, một miếng cá sống, hai cái xúc xích, một quả trứng và gạo. Làm cái gì đây? Đại Minh nhìn đống thực vật trước mặt, suy nghĩ.
"Là thế này... thế nyaf, thêm chút gia vị, thêm chút... ừm, được rồi." Đại Minh nhìn thành phẩm của mình, có vẻ kỳ lạ. "Kỳ quái, sao không giống mình tưởng tượng."
Đại Minh định dùng gạo, trứng, xúc xích, và rau làm món cơm chiên. Chiên thì chiên ra rồi, nhưng gạo không biến mềm ra mà cứng như đá, vì thế Đại Minh cố chiên thêm một lúc, đến lúc rau, trứng cháy thành than, gạo vẫn chưa có hiện tượng mềm ra, cuối cùng Đại Minh đành bỏ cuộc. Miếng cá sống, Đại Minh định nướng, nhưng nướng xong còn cứng hơn sắt, cắn mãi không ăn thua. Cũng không còn cách nào đành phải lôi ra hiến bảo.
Nhưng lúc 3 người nhìn các món ăn người kia làm, đều không nhịn được cười ha hả. Hóa ra đều như nhau cả.
Lão Hiếu làm một đống lộn xộn, nhiều màu, trông cũng đẹp. Nhưng đống lộn xộn có ý nghĩa là trộn tất cả vào, xem nó thành cái gì. Nhưng Đại Minh cũng không nhận ra được đó là thứ gì, dù có ép hắn cũng không ăn món đó.
Món A Đức làm càng khoa trương hơn, tuy trang trí hoa lệ, nhưng nhìn như bị bánh xe chẹt lên mấy phát.
"Xem ra tối nay uống nước canh rồi, biết sớm thế này mang phích điện đi rồi." Đại Minh đổ hết đi, rồi thở dài.
"Ừ." Lão Hiếu đồng tình.
"Đừng bi quan thế, tao sớm biết sẽ thế này, nên chuẩn bị hết rồi. A Đức nói xong, vẩy tay tách một cái, bốn người Xuân Hạ Thu Đông liền xuất hiện, vội vàng bưng tới một cái bàn, rồi đưa ra rất nhiều món ăn, bầy kín bàn. Do Đại Minh chọn chỗ ở vắng người, cách xa các nhóm khác, nên không sợ bị phát hiện.
Đại Minh: "Mẹ, đã chuẩn bị rồi sao không mang ra sớm. Lại còn trêu bọn tao."
A Đức: "Mang ra sớm còn gì hay nữa." Đám người cười nói ăn xong bữa tối. Nhưng Đại Minh cảm thấy Thu Nguyệt hình như đối với mình đặc biệt tốt, không ngừng gắp món ăn phục vụ, Đại Minh nhìn món nào, Thu Nguyệt tự động gắp ngay món đó cho hắn, nước hết lại rót đầy. Chắc mình nghĩ nhiều quá. Sau bữa, A Đức sợ buồn, liền rũ mấy người đánh mạt chược.
"Sáu vạn."
"Chờ chút, tao nhầm."
Đại Minh nhìn trận sát phạt trước mặt, cũng chẳng hứng thú lắm, vì thế một mình đi dạo, cứ đi, không biết từ lúc nào đã tới bờ hồ. Hôm nay trăng sáng, trên trời có trăng, mặt nước cũng phản chiếu trăng. Đại Minh tìm một khối đá ngồi xuống.
"Ra đi." Đại Minh chậm rãi nói. Mỹ Hạnh bước ra từ bóng tối, toàn thân y phục đen, tay còn cầm một hộp thức ăn. Đại Minh: "Em nói rồi, mấy hôm nay các chị đừng đi theo em nữa, sao chẳng ai nghe gì cả."
"Chị lo mọi người đói." Mỹ Hạnh đưa hộp cơm tới. Đại Minh mở nắp hộp, bên trong toàn các món ngon.
"Đừng đối tốt với em thế, các chị có bỏ ra cái gì, em cũng chẳng đền đáp được đâu." Đại Minh nói, rồi đậy nắp hộp lại. Mỹ Hạnh chỉ cười không trả lời.
"Em giữ lại ăn đêm, chị về sớm đi, chuyện cơm nước mấy ngày hôm nay bọn em tự xử lý được, chị đừng lo nữa." Đại Minh không muốn từ chối ý tốt của Mỹ Hạnh, nhìn Mỹ Hạnh vui vẻ rời đi, Đại Minh thầm thở dài trong lòng.
Lúc trước vì béo, tự ti, đứng cạnh ai cũng thấy mình kém cỏi. Sau đó biến thành đẹp trai rồi, nhưng lại là quái vật, Đại Minh không dám tiếp thu tình cảm của bất kỳ ai, ai biết sau này mình sẽ biến thành cái gì. Đột nhiên một còn thuyền nhỏ lướt tới gần, Đại Minh chú ý tới bóng người đứng trên thuyền.
"Nhất Diệp Tri Thu,... sao mụ ta lại ở đây nhỉ?" Đại Minh lẩm bẩm, hắn không muốn chạm trán với cô ta, nhỡ đâu cô ta nổi hứng, tiện tay tế sống hắn. Đúng lúc Đại Minh định bỏ đi, có mấy người tới.
"Là mày à?" Người nói là một thanh niên cùng tuổi với Đại Minh. Đại Minh nhận ra hắn, hắn là bạn học thời cấp 2 của Đại Minh, bình thường hay cầm đầu trêu trọc hắn. Tuy quên tên rồi, nhưng bộ dạng của hắn Đại Minh vẫn nhớ. Tuy thế, Đại Minh không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây.
"Bọn mày xem, đây là con lợn vô dụng mà tao thường kể với bọn mày đấy. Ha ha..." Người đó và những người đứng cạnh bắt đầu cười lớn. Đại Minh cũng không muốn dây vào bọn này, cầm hộp cơm Mỹ Hạnh đưa định bỏ đi.
"Đừng đi nhanh thế chứ, nói chuyện với bọn tao một lúc." Bọn kia cậy đông người, bao vây lấy Đại Minh.
"Bọn mày định làm gì?" Đại Minh nhìn quanh, tổng cộng có 7 người, đều là bọn lưu manh vớ vẩn, giải quyết trong nháy mắt, nhưng Đại Minh không có hứng động thủ.
"Không có gì, có điều tao nhìn mày ngứa mắt lâu rồi, hôm nay đúng cơ hội cho tao động tay động chân, làm sao lại để mày đi nhanh thế."
"Chán chết." Đại Minh cũng chẳng muốn để ý bọn chúng, vượt qua đám người bỏ đi. Một người phía tay trái đạp hắn, mục tiêu là hộp cơm trên tay Đại Minh. Đại Minh đương nhiên không muốn để lòng tốt ucar Mỹ Hạnh bị loại người này phá hoại, tay trái khẽ đưa lên, khiến người kia đá hụt.
"Hơn một năm không gặp cũng tiến bộ đấy, lên." Sau tiếng ra lệnh của người kia, toàn bộ bắt đầu động thủ. Nhưng sau một cơn gió, Đại Minh đã biến mất.
Không chỉ Đại Minh biến mất, nhưng người còn lại đều không thể cử động, không thể nói được, chỉ còn con ngươi chuyển động. Đại Minh không muốn động thủ với bọn chúng, chỉ làm bẩn tay, liền điểm huyệt tê và huyệt câm, để bọn chúng đứng đó đến sáng. Đại Minh vừa về tới lều, bốn người Xuân Hạ Thu Đông đá bỏ đi, chỉ còn A Đức và Lão Hiếu đánh bài.
"Ăn khuya." Đại Minh giơ hộp cơm trong tay.
"Được, vừa đúng lúc tao đang đói." A Đức cầm lấy hộp cơm rồi ăn.
"Vừa rồi còn nhiều đồ ăn lắm cơ mà." Đại Minh hỏi, vừa rồi trên bàn cả đống thức ăn, bây giờ sao lại không thấy.
A Đức: "Đừng nói nữa, vừa rồi đội ngủ của thằng lớp trưởng đi càn quét cứu tế rồi, xem ra tối nay bọn nó cũng nhịn đói, mà này, cái này từ đâu ra đấy, ngon lắm, chẳng thua gì nhà hàng hạng nhất."
"Bạn tao đưa tới." Đại Minh lấy một miếng cơm nắm kiểu Nhật, tiện miệng trả lời.
"Con gái phải không, xem món ăn trang trí cẩn thận thế này, có lẽ là loại tính tình dịu dàng, lại giỏi việc nhà." A Đức nhìn đi nhìn lại rồi kết luận.
Đại Minh: "Có ăn là tốt rồi, nghĩ linh tinh gì nữa." Vừa quen phụ nữ cũng không thoát khỏi ánh mắt hắn.
"Vậy Thu Nguyệt nhà tao thì thế nào." A Đức lại nói.
"Liên quan gì đến Thu Nguyệt." Đại Minh hỏi.
A Đức: "Con bé đó sau lần ở bãi tha ma được mày cứu, hình như thích mày thì phải."
"Không phải chứ, mày đừng có lừa tao." Đại Minh chẳng cao hứng nổi, chẳng trách hôm nay Thu Nguyệt sử sự khác thường, nhưng ở nhà có bốn ả vừa lớn vừa nhỏ khiến hắn đau đầu lắm rồi, không thích hợp thêm Thu Nguyệt nữa.
"Tao không lừa mày đâu, ai bảo hôm đó mày biểu hiện anh dũng quá, tay không bóp nát xác chết, nếu là tao chắc chắn không làm nổi. Tao thấy mày biến đổi nhiều quá, xẩy ra chuyện gì vậy." A Đức nói xong, Lão Hiếu cũng gật đầu tán thành.
Đại Minh: "Bảo Thu Nguyệt quên đi, con bé đẹp như thế tao không xứng đâu."
"Tao phải nói cho rõ, mấy con bé đó cùng lớn lên với tao, tao đối đãi như em gái, tao không để cho ai bắt nạt bọn nó, chỉ cần bọn nó muốn, sao tao cũng hái." A Đức nói rất thật.
"Nhưng mà tao không tiếp thụ được." Đại Minh kiên quyết lắc đầu.
"Chẳng lẽ mày chê Thu Nguyệt chưa đủ xinh đẹp." A Đức đổi giọng, nếu Đại Minh không trả lời vừa ý hắn, có khi hắn giở mặt ngay lập tức.
"Không có, nhưng bốn con hổ cái nhà tao không đáp ứng đâu." Đại Minh cười khổ.
"Là mẹ và chị em mày hả? Dễ lắm..." A Đức cao hứng nói, nếu như vậy, sự tình giải quyết dễ rồi. Nhưng chưa nói xong, đã bị Đại Minh ngắt lời.
"Không phải, là vợ tao."
Nhìn A Đức và Lão Hiếu trợn tròn mắt như hai quả trứng gà, miệng há đến trật quai hàm, Đại Minh biết hai người còn chưa chịu nổi sự đả kích lớn như thế.
"Ngủ đi, tao ngủ trước đây." Đại Minh nghĩ hai thằng chắc phải ngây ra rất lâu.
Đêm rồi, ngày mai còn phải dậy sớm.