Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 26: Thực Yêu Trùng

Dị Hiệp

26 Chương 26: Thực Yêu Trùng

"Xin lỗi, xin lỗi, là mobile của tôi kêu." Đại Minh vội vàng xin lỗi rồi móc mobile ra cho mọi người xem, chứng minh nó không phải là ma vật nào cả. Sau đó trả lời, "Ai tìm tôi vậy. Có lời mau nói. Tôi bận lắm."

"A Minh, anh đang bận cái gì?" Giọng Lâm Thi Hàm vang lên.

"Uống trà cùng với Tần Thủy hoàng. Em đang ở đâu, về chưa?"

"Uống trà cùng với Tần Thủy hoàng mà không gọi em à?" Tính tiểu thư của Lâm Thi Hàm lại phát tác. Chẳng kể Đại Minh nói thật hay đùa?

"Không phải lúc đùa đâu, tìm anh có chuyện gì vậy?"

"Vừa rồi có mấy người mặc áo đỏ từ trong động đi ra, đã bị người của Diệp gia bắt, họ đã hỏi được một số tin tức."

"Tin tức gì?"

"Những người đó là thuộc hạ cấp thấp giữa đường bỏ chạy, nên không biết nhiều. Hình như là tìm một thứ gì đó."

"Thứ gì?"

"Ti Liệt giả."

"Tên thật quái lạ, nghe là biết không phải thứ tốt lành gì. Còn có tin tức gì không?"

"Không có, nếu có tin gì mới em liên lạc sau."

"Mà này, không phải anh bảo em về đi cơ mà? Chỗ đó nguy hiểm lắm."

"Không cần, dù sao cũng có ba người Thiên Đại ở cùng, em chờ tới lúc anh ra." Lâm Thi Hàm nói xong liền dập máy.

"Thế nào? Có chuyện gì không?" Diệp Nhược Thu thấy Đại Minh trầm tư như đang nghĩ gì đó liền hỏi.

"Vừa ròi Thi Hàm gọi điện thoại, bên ngoài bắt được mấy người của Huyết Diễm tách đoàn, nghe bọn họ nói, bọn họ tìm một thứ gọi là Ti liệt giả gì đó, nhưng tôi không rõ là cái gì. Là đồ hay là tên ma vật?"

"Ti Liệt Giả." Diệp Nhược Thu cũng không nghĩ được đó là thứ gì?

"Đây là cái gì, sao lại nói được, bên trong có người à?" Không chỉ Tần Thủy hoàng mà mọi người có mặt đều tỏ vẻ tò mò nhìn mobile trong tay Đại Minh.

"Đây là mobile, còn gọi là điện thoại di động. Sản phẩm 2000 năm sau, có thể liên lạc với người khác dù xa đến mấy, rất tiện lợi."

"Xem ra thế giới bên ngoài biến hóa rất nhiều, thứ nhỏ thế này cũng liên lạc được."

"Mobile cũng chỉ là đồ sinh hoạt bình thường thôi. Hiện tại còn bay được trên trời bằng máy bay nữa."

"Thật à?" Nét mặt Tần Thủy hoàng lộ vẻ hoài nghi.

"Ừ, hiện tại tiến bộ đến mức mọi người khó mà tưởng tượng. Con người đã lên tới cả mặt trăng."

Đại Minh nói khiến Tần Thủy hoàng há hốc miệng không thốt ra lời.

"Chi."

Một cục cầu bông không biết từ đâu nhẩy lên người Đại Minh, nó to bằng con chuột, đuôi xoăn tít, lông màu lửa, lưng có vằn đen, đầu có một cái sừng nhỏ.

"Hỏa vĩ, không được thế." Thằng bé vội cản.

"Đây là vật nuôi của em à?" Đại Minh đưa tay trái lên, hỏa vĩ liền bò theo cánh tay lên đến lòng bàn tay rồi nằm đó. Đại Minh đưa tay kia vuốt ve nó.

"Đại ca lợi hại. Hoa vĩ vốn không ưa người khác sờ nó, trừ ta ra, ai sờ nó cũng bị cắn." Thằng bé lộ vẻ tôn sùng.

"Nó ở đâu ra thế." Đại Minh cười trừ đáp trả, Hỏa Vĩ trên tay truyền đến một cảm giác quen thuộc. Cảm giác giống như những hoang thú như Tật Phong mang lại cho hắn.

"Em cũng quên rồi." Thằng bé gãi đầu nói, "Hồi xưa em đi chơi ở gần đây phát hiện ra nó."

"Đúng rồi, em tên là gì?" Đại Minh hỏi thằng bé.

"Doanh Tang." Cha mẹ đều gọi em là Tang Nhi." Doanh Tang lần đầu tiên thấy có người đàn ông khác ngoài cha hắn, nên rất cao hứng. Vội hỏi Đại Minh mọi thứ bên ngoài.

Đại Minh cũng quý thằng bé nên bắt đầu kể chuyện. Doanh Tang cũng chăm chú lắng nghe.

Đột nhiên mặt đất rung chuyển, phía trên thạch huyệt không ngừng rơi đá xuống, mấy người thị nữ bắt đầu hét lên kinh hoàng, mẹ của Doanh Tang vội ôm chặt nó vào lòng. Bọn họ chưa từng gặp tình cảnh này, trong chốc lát cũng không biết ứng phó thế nào?

"Im lặng." Tần Thủy hoàng hét lớn khiến mọi người đều bình tĩnh.

"Ta nghĩ chắc việc này có liên quan đến 2 vị phải không?" Tần Thủy hoàng quay người hỏi Đại Minh. Bọn họ vừa tới đây thì xẩy ra chuyện, tuyệt đối không thể là tình cờ.

"Nói đúng ra, là những người bên ngoài làm. Chúng tôi cũng theo dõi bọn họ mà tới đây, có lẽ phải ra ngoài xem mới biết được." Đại Minh chẳng cần nghĩ cũng biết là bọn Huyết Diễm làm. Chỉ không biết là bọn họ hiện đang làm gì mà rung chuyển khắp nơi.

Đại Minh nhìn Diệp Nhược Thu, nếu như không tìm thấy Ti Liệt Giả ở đây thì chỉ còn cách hỏi người của Huyết Diễm rồi. Hai người vừa bước đi, Tần Thủy hoàng đá cản.

"Chờ một chút, ta cũng đi. Ta phải tự thân bảo vệ cung điện của ta." Tần Thủy hoàng vừa nói xong, một thị nữ liền dâng lên một thanh cự kiếm. Ba người lập tức hướng cổng đi ra.

"Hỏa vĩ, không được đi." Trong lòng mẫu thân Doanh Tang gọi theo. Vì hỏa vĩ cứ dính vào người Đại Minh, ra ngoài theo hắn.

Ba người bước ra từ dưới bia đá, đồng hành còn có hai tướng quân đá canh cửa.

"Thật là ghê gớm! Làm sao Huyết Diễm làm được thế này." Đại Minh nhìn mấy cái động lớn trước mặt, cung điện đá cũng đỗ vỡ quá nửa.

Một con quái vật giống sứa, đầu to, nửa người dưới mọc đầy xúc tua bạch tuộc xuất hiện trước mặt ba người. Con quái vật vươn người lao tới chỗ ba người. Xúc tua của nó to hơn cả đùi Đại Minh, quật vào không khí kêu vun vút.

Đại Minh lập tức vung thạch kiếm cắt đứt xúc tua. Diệp Nhược Thu cũng rút trường kiếm, dùng kiếm khí tấn công. Tần Thủy hoàng thì dùng cự kiếm trong tay múa thay khiên chắn. Hai tướng quân đá cũng sẵn sàng ứng phó.

"Đây là quái vật gì?" Đại Minh vừa chặt vừa hét.

"Thực yêu trùng."

Đại Minh lần trước ở nghĩa địa đã nghe qua thực yêu trùng, có điều chưa thấy tận mắt.

"Bọn Huyết Diễm ngu ngốc, rõ ràng biết thực yêu trùng hấp thụ yêu khí mà sinh, lại dám thả ra chỗ tràn đầy yêu khí như thế này, thực yêu trùng đương nhiên điên cuồng hấp thụ yêu khí. Khiến thực lực hiện tại của thực yêu trùng quá mạnh, không thể không chế, đành để nó phá hoại khắp nơi."

"Vậy phải đối phó thế nào?"

"Nhược điểm của thực yêu trùng tại khối đá trên đầu, chỗ đó là nơi chuyển hóa và lưu giữ yêu lực. Đánh vỡ khối đá đó, thực yêu trùng không thể hoạt dông nữa."

Đại Minh nhìn thực yêu tùng giống như một tòa nhà 10 tầng, lại không thể dùng hoang thú, làm sao leo lên.

"Mau lùi lại." Tần thủy hoàng hét lớn. Một cái xúc tua khổng lồ quét tới, làm cầu đá, nhà đã vỡ nát, lao tới bọn họ.

Diệp Nhược Thu và Tần Thủy hoàng đều tung mình nhẩy tránh. Một tướng quân đá không tránh kịp, nửa người dưới bị xúc tua quật nát. Nhưng hắn chẳng hề cảm thấy đau đớn gì, hay tay cứ cào cào mặt đất, sau đó bị một căn xúc tua khác quất bay không rõ đi đâu, biến mất phía xa xa.

Đại Minh cũng nhẩy lên cao tránh, nhưng lại rơi xuống một căn xúc tua khác. Hai tay Đại Minh nắm chặt thạnh kiếm, thuận theo xúc tua leo lên thân thể thực yêu trùng.

"Chẳng qua cũng chỉ là con bạch tuộc to một chút, xem ta làm thịt nhắm rượu ngươi." Đại Minh vung kiếm không ngừng, chém đứt hết những căn xúc tua xung quanh, đánh thẳng tới thực yêu trùng.

Thực yêu trùng thấy tình thế không ổn, căn xúc tua dưới chân Đại Minh hất mạnh, tung Đại Minh lên không trung, đồng thời mấy căn xúc tua khác lao thẳng tới hắn.

Đại Minh vận kiếm cương giữa không trung, thân thể quay như chong chóng, lợi dụng lực ly tâm dùng thạch kiếm, chém xúc tua thành từng tảng thịt.

Đại Minh cảm thấy chóng mặt, thực yêu trùng chớp lấy thời cơ, một căn xúc tua quấn lấy chân Đại Minh, sau đó hất lên.

Đại Minh bị tung lên trên không tới gần đầu thực yêu trùng. Thực yêu trùng hà miệng cố đưa Đại Minh tới gần phía trên miệng.

Đại Minh thấy miệng thực yêu trùng như một cái hố lớn, bên tròng hàm rằng sắc nhọn không ngừng chuyển động.

Hộ thân cương khí của Đại Minh bùng lên phá tan xúc tua rơi xuống đầu thực yêu trùng.

"Không ngờ thế này lại lên được." Đại Minh thầm nhủ.

Thực yêu trùng cảm giác không ổn, bắt đầu lắc mạnh đầu, định hất ngã Đại Minh, hơn nữa không ngừng dùng xúc tua với lên đầu.

"Cứng quá." Đại Minh dùng thạch kiếm chém, nhưng không làm gì được cục đá. Lúc đó thực yêu trùng lắc mạnh đầu như động đất cấp 7, Đại Minh đứng cũng khó.

Đầu thực yêu trùng nhẵn bóng, không có chỗ nào bám. Đại Minh hóa thú tay trái, dùng móng vuốt cắm vào đầu thực yêu trùng. Tay phải cầm thạch kiếm lấy lực chẩn bị tấn công thực yêu tùng.

Thực yêu trùng đột nhiên ngả người về một bên, Đại Minh cố dùng móng vuốt bám chặt vào nhưng mấy căn xúc tua liền quét tới. Bất đắc dĩ Đại Minh đành nhẩy lên, vừa kịp tránh, nhưng lại văng ra khỏi đầu thực yêu trùng.

Đại Minh không dễ dàng leo lên được, chẳng ngờ đã phải rơi xuống. Hắn muốn dùng móng vuột bấu vào thân thể thực yêu trùng, nhưng hai cái sừng trên tay còn nhanh hơn. Lập tức cắm vào người thực yêu trùng. Lúc đó thạch kiếm trên tay Đại Minh đã tích đầy chân khí.

Đại Minh lại lao lên đầu thực yêu trùng. Hai tay nắm chặt thạch kiếm đâm xuống.

Tinh thạch trên đầu thực yêu trùng vỡ nát, sức ép đẩy Đại Minh văng lên trên không.

"Lần này xem ngươi chết hay không."

"Cẩn thận phía sau." Diệp Nhược Thu hét.

Một căn xúc tua to gần bằng người Đại Minh đập vào phía sau lưng hắn, đó là đòn phẫn nộ của thực yêu trùng trước lúc lâm chung. Đại Minh bị đánh trúng, miệng phun ra máu, lao thẳng xuống đất, bụi bay mù mịt, không rõ sống chết.

Thực yêu trùng ngã ra, Diệp Nhược Thu định tới chỗ Đại Minh xem tình hình, nhưng chợt vang lên tiếng súng lên đạn, liền nấp tránh. Đồng thời cũng vẫy tay ra hiệu Tần Thủy hoàng núp. Chỉ còn một tên tướng quân đá không kịp phản ứng, bị mưa đạn làm cho tan thành bụi.

"Thằng kia hình như là người mà tổ trưởng tổ hành động nói. Thật đáng sợ, một mình hắn cũng đánh được thực yêu trùng."

"Cũng may có nó, nếu không chúng ta cũng không biết làm thế nào xử lý thực yêu trùng."

"Tóc màu lam, bộ dạng cũng rất giống. Nhưng chúng mày có thấy tay trái của nó không, đấy không phải là tay người. Thân phận của nó rất đàng ngờ, ta thấy khả năng không phải là người."

"Chuyện này lúc về nhất định phải báo lên trên. Ta thấy hắn cũng không sống nổi đâu, một đòn toàn lực của thực yêu trùng không thể có ai chịu nổi."

"Tìm thấy Ti Liệt giả xong tiện đường xem thế nào, dù là thi thể, đối với tổ chức cũng có giá trị sử dụng."

"Có vị trí Ti Liệt giả chưa?"

"Căn cứ kết quá của máy đo, ở phía kia." Một tên đưa tay chỉ. Hướng đó chính là bia đá cửa vào lăng mộ, nhưng đã bị vỡ nát, lộ ra thông đạo.

Diệp Nhược Thu thấy còn không tới mười người. Xem ra vừa rồi đám binh mã cũng khiến Huyết Diễm thiệt hại không ít người, vì thế chẳng còn cách nào phải sử dụng thực yêu trùng. Diệp Nhược Thu còn nhận ra một người, chính là lão già áo đỏ hôm trước xuất hiện ở nghĩa địa.

"Ngài ở phía dưới sống lâu thế có thấy cái gì kỳ quái mà bọn chúng gọi là Ti Liệt giả không?"

Tần Thủy hoàng lắc đầu: "Không có, ta ở lâu như thế cũng chưa phát hiện gì khác lạ."

"Cơ quan còn tác dụng không?"

"Chỉ cần bọn chúng bước vào, ta cam đoan chỉ có chết."

Mấy tên áo đỏ đứng trước thông đạo nhìn vào bên trong, hiển nhiên chúng cũng biết bên trong cơ quan trùng trùng. Một tên trong đám người mở một cái bao vàng, thả ra một con ma vật đầu trâu, mấy người lùa nó xuống thông đạo.

Tiếng kêu gào thảm thiết của ma vật đầu trâu từ thông đạo truyền ra không ngừng, sau một lúc thì dừng lại, xem ra chết rồi. Tên áo đỏ lập tức mở thêm mấy cái bao, lùa ma vật mở đường.

Một lúc sau trong thông đạo không còn động tĩnh gì, một tên áo đỏ bước vào thông đạo, đi một lúc gọi lại, "Được rồi, cơ quan hết rồi."

"Chẳng nhẽ như vậy là bọn chúng tránh được hết cơ quan ư?"

"Trong đó còn rất nhiều cơ quan, không phải dễ dàng như thế đâu." Tần Thủy hoàng đáp.

Tên áo đỏ vừa nói xong, một khối đá trên đầu hắn lập tức rơi xuống, ép hắn thành thịt băm.

"Chỉ cần đứng im một chỗ lâu hơn 5 giây đều bị như hắn."

"Lợi hại. Ai thiết kế đấy."

"Ta không biết." Năm xưa Tần Thủy hoàng giao toàn quyền thiết kế cho một người thần bí, còn ông ta chỉ cung cấp nhân lực và tiền bạc, chứ không can thiệp.

"Khốn nạn, chẳng nhẽ không còn biện pháp nào? Khó khăn lắm mới tìm được chỗ này, không thể quay về tay không được."

"Lần này tổn thất nhiều người quá, hay quay lại tập hợp nhân mã, dù sao chúng ta cũng biết chỗ rồi, không sợ nó chạy mất."

"Không được, lần hành động này đã làm cho Diệp gia chú ý rồi. Nếu chúng biết mục đính của bọn ta, khả năng lớn sẽ phong bế cửa động."

"Vậy dùng máu của chân thần dung hóa tạo thành đường đi thẳng tới."

"Cũng không được, máu của thần có hạn, dùng để mở không gian phía dưới mộ, không thể lãng phí."

"Ti Liệt giả thật ở dưới mộ huyệt chứ?"

"Không sai, toàn bộ bên trong ma quật, nơi này âm khí nặng nhất, hơn nữa cực âm sinh ra một điểm dương tại chính tại dưới mộ huyệt. Ti Liệt giả nhất định nằm đó."

"Vậy làm sao tới được, trong này cơ quan nhiều quá."

Lúc mấy người Huyết Diễm suy tính, một thằng bé từ trong thông đạo chạy ra, phía sau còn có mấy nữ nhân đuổi theo.

"Tang nhi... không được chạy lung tung, mau trở về, bên ngoài nguy hiểm lắm."

"Ta phải tìm hỏa vĩ về." Doanh Tang quay đầu nói. Đoàn người thấy bọn Huyết Diễm bên ngời liền giật bắn mình, vội vàng quay đầu chạy.

"Bắt lấy bọn chúng, nhất định bọn chúng biết làm thế nào qua thông đạo."

Bọn Huyết Diễm rút ra bao tải dán đầu phù. Doanh Tang chịu nạn đầu tiên, bị bắt. Những người còn lại đã chạy vào trong thông đạo, Huyết Diễm thấy đuổi không kịp, rút súng ra bắn.

Bình thường, quỷ hồn là linh thể, súng đạn không có tác dụng với bọn họ, nhưng loại đạn đặc chế của Huyết Diễm lại có tác dụng với linh thể. Ai trúng đạn, dù bị sượt qua cũng đủ để mất mạng.

"Mẹ..." Doanh Tang gào.

"Tang nhi..." Mỹ phụ cung trang ngã xuống đất, nói cũng khó khăn. Như những thị nữ bị trúng đạn khác, thân thể cô ta từ từ tan biến.

Tần Thủy hoàng không ngờ xẩy ra chuyện này, nhất thời sững sờ, thấy biểu hiện của Doanh Tang liền biết mẹ nó nhất định có chuyện, vội vàng chạy ra, Diệp Nhược Thu muốn giữ lại cũng không kịp.

"Phu nhân... mau thả Tang nhi ra." Tân Thủy hoàng chỉ kiếm vào bọn chúng, do phẫn nộ, toàn thân phát ra bá khí. Bọn Huyết Diễm ban đầu bị khí thế đó chấn động, nhưng lập tức chĩa súng vào đầu Doanh Tang.

"Ngươi không muốn nó chết chứ."

Tần Thủy hoàng tức điên, chỉ đành buông kiếm. Nghĩ năm xưa ông ta uy phong thế nào, hôm nay lại bị người uy hiếp. Một tên áo đó chĩa súng định giải quyết kẻ xem ra rất nguy hiểm trước mặt.

"Chờ một chút, ta còn cần hắn dẫn đường, ai biết bên trong có cơ quan gì. Lão quỷ, nếu như không muốn thằng tiểu quỷ này bị làm sao thì ngoan ngoãn gỡ bỏ cơ quan."

"Cha. Mẹ và mọi người bị bọn chúng giết biến mất rồi." Tần Thủy hoàng nghe Doanh Tang nói, đầu nổi gân sanh, giận đùng đùng.

"Mau lên, bọn tao không ai có tính nhẫn nại đâu." Bọn Huyết Diễm vừa dọa dẫm vừa dùng súng chỉ vào đầu Doanh Tang.

Doanh Tang trong tay bọn chúng, Tần Thủy hoàng lại biết thứ bọn chúng cầm lợi hại, phu nhân của ông ta bị thứ đó giết. Vì thế Tần Thủy hoàng cũng không có cách phản kháng, chỉ lấy ly châu luôn mang theo mình, gỡ bỏ cơ quan.

Nhưng không giống động tắc lúc trước của Đại Minh, Tần Thủy hoàng bỏ ly châu lại cơ quan, lại chẳng may ấn nhầm vào một khối đá bên cạnh. Cơ quan từ từ đi lên, nhưng phía đưới trống rỗng.

"Được rồi mau đi, đừng làm trò. Nếu không ngươi và thằng tiểu quỷ này đừng mong sống sót." Dưới sự bức bách của Huyết Diễm, Tần Thủy hoàng từ từ bước vào thông đạo. Diệp Nhược Thu lén lút bám theo sau, chờ thời cơ ra tay.

Diệp Nhược Thu vừa bước vào thông đạo, vật thể phát quang trên đầu đột nhiên tối đi. Cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu xụp đổ. Hoa đá, cây đá, chẳng mấy chốc hóa thành cát. Nơi vốn dĩ tráng lệ nguy nga, hiện tại biến thành một sa mạc chết.

Bọn Huyết Diễm đi tới trung ương lăng mộ, tên cầm máy đo lập tức cao hứng nói: "Đúng là chỗ này, Ti Liệt giả nằm bên trong."

"Vậy nhanh lên, đừng phí thời gian nữa, mang chân thần huyết ra đây."

Bọn Huyết Diễm nghe thấy, liền cởi cái hòm đeo trên vai, lấy ra mấy ống nghiệm nhỏ, bên trong có chất lỏng màu vàng sẫm. Chúng cẩn thân đổ chất lỏng bên trong ra.

Dịch thể vàng sẫm chạm vào mặt đất, nhanh chóng tạo thành một cái động lớn, khói bay ra, tốc độ càng lúc càng nhanh, diện tích cửa động càng lúc càng lớn.

"Hai thằng này xử lý thế nào?"

"Mang về, tổ nghiên cứu nhất định sẽ thích."

"Khỏi cần, loại âm hồn này rời khỏi đây sẽ tan biến, giải quyết cho sớm, đỡ sau này phiền phức."

"Để tao xử lý." Một tên Huyết Diễm đưa súng lên.

Lúc này Tần Thủy hoàng cũng bị trói bằng vải dán phù, hai cha con bị trói chung 1 chỗ. Đối với hành vi của Huyết Diễm chỉ trợn mắt tức giận.

Một bóng người màu xanh đột nhiên xuất hiện, bọn Huyết Diễm liên tục bắn, nhưng đều không trúng.

Tất nhiên đó là Diệp Nhược Thu. Tốc độ của Diệp Nhược Thu tuy không nhanh như đạn, nhưng chỉ cần nhìn rõ hướng nóng súng và động tác nhanh nhẹn cũng không phải vấn đề.

"Shit! Hết mẹ đạn rồi."

Diệp Nhược Thu lập tức lao tới kéo cha con Tần Thủy hoàng đi. Không ngờ bọn Huyết Diễm còn có chuẩn bị, có tên lập tức rút súng trong túi. Tuy Diệp Nhược Thu đã cố hết sức né tránh, nhưng Doanh Tang cũng bị trúng đạn.

"Hỏng rồi, là Nhất Diệp Tri Thu, không ngờ bọn Diệp gia truy nhanh đến thế."

"Động huyệt đã xong rồi, mau đi. Đừng đối đầu với con mụ ấy, tìm Ti Liệt giả xong rồi tính." Mấy tên Huyết Diễm chạy vào động.

Diệp Nhược Thu gỡ bỏ cấm chế trên hai người, im lặng đứng bên cạnh. Tần Thủy hoàng ôm chặt Doanh Tang đang dần biến mất, Doanh Tang chỉ mỉm cười sờ mặt Tần Thủy hoàng sau đó từ từ biến mất. Diệp Nhược Thu không biết quỷ có khóc được không nhưng cô ta vẫn có thể thấy ánh lệ trong mắt Tần Thủy hoàng.

"Không..." Tần Thủy hoàng như muốn với lấy thứ gì đó, nhưng chẳng có gì. Nỗi đau to lớn khiến ông ta ngẩng đầu hét lớn. Diệp Nhược Thu định khuyên bảo mấy câu nhưng cuối cùng đứng im.

"Đều tại các ngươi..." Tần Thủy hoàng mất bình tĩnh, định tấn công Diệp Nhược Thu.

Diệp Nhược Thu chỉ khẽ tránh, tuy cô ta không ưa gì yêu ma quỷ quái, hơn nữa những ma vật dám tấn công cô ta chưa có ai sống sót. Nhưng đối diện Tần Thủy hoàng, kẻ đã mất tất cả, đang điên cuồng tấn công, Diệp Nhược Thu không có chút sát khí nào. Cảm giác mất người thân cô ta đã từng nếm qua, vì thế cũng hiểu.

"Ngươi có thể làm loạn chỗ này, nhưng trong lúc đó, hung thủ thực sự đã chạy xa rồi, chẳng nhẽ ngươi không muốn trả thù sao?" Diệp Nhược Thu lạnh lùng hỏi.

Trả thù. Tần Thủy hoàng nghe thấy, lập tức trầm tĩnh, đứng im. Cả người phát ra một luồng sát khí âm ám.

"Ngươi nói đúng, ta phải trả thù." Nói xong một mình bước vào miếu. Cũng không biết Tần Thủy hoàng làm gì, vật thể phát quang trên đỉnh từ từ tối đi, ánh sáng đều tập trung vào trong miếu. Lúc Tần Thủy hoàng bước ra, tòa miếu liền sụp đổ. Nơi này cũng biến thành cát như những chỗ khác. Đối với Tần Thủy hoàng, chỗ này đã không còn ý nghĩa gì.

"Ông biết làm vậy hậu quả thế nào chứ?"

"Biết. Vì trả thù, ta nguyện ý làm tất cả, chỉ cần giết sạch bọn chúng." Tần Thủy hoàng cười hung dữ.

Diệp Nhược Thu hỏi vậy là có nguyên nhân. Tuy không biết Tần Thủy hoàng làm gì mà có thể lấy toàn bộ chân dương nơi này thu vào trong cơ thể, nhưng cô ta cũng hiểu được đôi chút. Làm vậy tuy có được một sức mạnh lớn, nhưng tác dụng phụ rất đáng sợ.

Đó gọi là vật cực tất phản (mọi thứ sẽ phát triển theo hướng ngược lại khi đạt tới cực điểm). Chân dương khí sinh ra tại nơi cực âm này còn mạnh hơn cả dương khí bình thường. Hơn nữa trong dương có âm, âm dương luân chuyển không ngừng. Nếu vận dụng đúng sẽ được lợi lớn, đối với việc tu hành cũng trợ giúp rất nhiều.

Nhưng nén chân dương khí với mật độ lớn, ngay cả người bình thường cũng không tiếp cận được huống chi âm hồn. Âm hồn bình thường tiếp xúc với thứ này, giống như tảng băng gặp mặt trời. Tan biến rất nhanh. Quá trình đó tuy nhanh nhưng khổ sở vô cùng.

Nhưng Tần Thủy hoàng 2000 năm nay liên tục sống trong chân dương chi khí, không còn là âm hồn bình thường, vì thế có thể chịu nổi chân dương khí mà không chết. Nhưng bản chất ông ta vẫn là âm hồn, sử dụng sức mạnh vẫn phải chịu đau đớn. Có điều ông ta đã là người chết, không bị thọ mệnh hạn chế.

Vì thế sự khổ sở này như bị khóa lại, vĩnh viễn đi theo ông ta tới khi diệt vong. Có chân dương khí bảo hộ, trên đời chẳng có thứ gì có thể làm thương Tần Thủy hoàng, Diệp Nhược Thu cũng không chắc mình có thể không.

Có nghĩa Tần Thủy hoàng dù báo được thù cũng vĩnh viễn phiêu dạt trên thế giới này, tới lúc địa cầu diệt vong mới được giải thoát. Diệp Nhược Thu nhìn nụ cười hung ác của Tần Thủy hoàng, trong lòng thầm nghĩ, Tần Thủy hoàng quả thực đã từ bỏ tất cả.

Huyết Diễm, các ngươi có biết các ngươi đã khiến cho một quân vương truyền thuyết ngủ say 2000 năm lao vào hồng trần.

Mục tiêu là giết sạch các ngươi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.