30 Chương 30: Thất Tung
"Cô định làm cái gì đấy." Đại Minh choáng váng. Lâm Thi Hàm ăn no không có việc gì làm hay sao mà lại nói với người nhà hắn như thế.
"Tôi nói sai à?" Lâm Thi Hàm tiếp tục: "Anh xem thì cũng xem rồi, ôm cũng ôm rồi. Sớm muộn gì chẳng phải cưới. Quen biết sớm một chút cũng hay."
"2 lần đó đều do bất ngờ." Đại Minh nói.
"Để tôi bàn chuyện này với bác Vương xem." Lâm Thi Hàm quay lưng bỏ đi.
Đại Minh vội vàng kéo lại.
"Tôi biết anh không yên tâm, nhưng cứ để tôi lo chuyện người nhà." Lâm Thi Hàm thay đổi chính sách. Dỗ dành Đại Minh.
"Chuyện lần này cũng chẳng còn cách nào. Anh cũng biết tình trạng của mình rồi đấy. Mọi người không yên tâm để anh 1 mình."
"Ít nhất cũng thương lượng trước với tôi chứ." Giọng Đại Minh không còn cứng nữa.
"Chuyện xẩy ra bất ngờ, với lại lúc đó anh đang ngủ." Lâm Thi Hàm mở to đôi mắt long lanh, nhìn chằm chằm Đại Minh.
Đại Minh thở dài. Chuyện đã xẩy ra vậy cứ để kệ nó.
Lâm Thi Hàm mỉm cười, vội tới gần người nhà của Đại Minh. CŨng không biết Lâm Thi Hàm nói chuyện gì với họ. Chỉ thấy 3 người nhà Đại Minh cùng Lâm Thi Hàm cười nói vui vẻ. Sau đó người nhà Đại Minh cười tươi đi ra khỏi ga, quên mất sự tồn tại của Đại Minh. Lâm Thi Hàm vẫy tay chào bọn họ.
"Mọi người đi đâu thế? Cô nói chuyện gì với họ thế?" Đại Minh biết Lâm Thi Hàm miệng lưỡi lợi hại. Nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy.
"Đấy là bí mật. Tôi cũng cho người bố trí cho mọi người ở khách sạn tốt nhất ở đây. Lại có cả người phục vụ nữa."
"Thế tôi thì sao?" Đại Minh tự chỉ vào mình. Vậy khác nào hắn bị bỏ rơi.
"Yên tâm. Tôi nói với bác rồi, ngày mai sẽ trả anh lại cho họ. Hiện tại đi cùng mọi người." Lâm Thi Hàm nói xong. Thị Kiếm, Tiểu Tuyết và 3 người Thiên Đại liền xuất hiện.
Ngoài ga có một dẫy xe taxi chờ khách. Sau khi mọi người lên xe xong. Đại Minh hỏi.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đáng nhẽ định đến biệt thự nhà tôi, nhưng sợ ba mẹ tôi biết được thì càng phiền phức. Thế nên mọi người tuân theo ý Thiên Đại, để Thiên Đại sắp xếp."
"Vâng, nhưng xin ngự chủ hóa trang 1 chút."
"Hóa trang, vì sao phải hóa trang."
"Lần này chúng ta tới chi nhánh tại Đài Loan của tập đoàn Tam Nguyệt Ấn. Với bộ dạng của Vương Đại Minh xuất hiện không thích hợp. Vì thế xin ngài xuất hiện với thân phận Ngự Đường Tam Lang."
Đại Minh còn chưa kịp phản đối, mọi người đã ra tay. Khiến Đại Minh không kịp phản ứng.
Đầu tiên bọn họ tháo kính cho Đại Minh. Dùng bình xịt nhuộm tóc hắn thành màu đen, rồi đeo kính sát tròng cho hắn, biến con ngươi thành màu đen.
Đó là vì mái tóc xanh lam của Đại Minh không chỉ bắt mắt, mà đã từng xuất hiện trên TV. Nếu như không thay đổi, rất dễ chuốc lấy phiền phức.
Đại Minh không rõ mình bị sửa thành bộ dạng thế nào, chỉ đành ngồi im cùng Tiểu Tuyết.
"Được rồi." Sau khi chỉnh đầu tóc cho Đại Minh, mọi người rất hài lòng. Sau đó lấy một bộ veston đưa cho Đại Minh thay.
"Có cần phải long trọng thế không?" Đại Minh chán nản thay đồ.
"Bây giờ anh làm phó tổng rồi, không thể ăn mặc lôi thôi đến công ty được." Lâm Thi Hàm vừa nói vừa giúp Đại Minh thắt cravat.
"Không đi không được à?" Đại Minh không hề muốn tới chỗ đó chút nào.
"Không được. Lần này chú Xuyên Điền vừa có việc tới Đài Bắc. Thấy ngài cũng tới nên chú ý nói dù thế nào cũng phải mời bằng được ngài tới để xin lỗi chuyện lần trước."
"Không cần, tôi không để ý chuyện đó đâu, mà cũng đừng nhắc đến nó nữa." Đại Minh biết Mỹ Hạnh nhắc đến chuyện lần trước bị Xuyên Điền bắt cóc đưa tới Nhật Bản. Nhưng hắn không phải là người hẹp hòi, chuyện này hắn đã sớm quên sạch rồi.
"Nhưng mà chú Xuyên Điền không quên được. Hơn nữa hiện tại ngài còn là cấp trên của chú ý, bảo không để ý cũng khó."
Vừa đi vừa nói, xe cũng sắp tới nơi cần đến.
Tại vùng thương nghiệp phát triển, người đông như kiến. Bọn Đại Minh vừa xuống xe lền thu hút ánh mắt của mọi người.
Bao nhiên mỹ nữ bình thường khó gặp tụ lại một chỗ. Người thanh niên đi cùng bọn họ thì khỏi phải nói. Tuy trông còn trẻ con, nhưng cao to anh tuấn, khí thế xuất chúng.
Từ lúc sinh ra tới giờ Đại Minh lần đầu tiên trở thành mục tiêu của đám đông, ánh mắt của đám đông khiến hắn rất khẩn trương.
Lâm Thi Hàm thấy tình hình của Đại Minh, liền nắm bàn tay lạnh cóng của hắn nói: "Yên tâm đi, bị nhìn nhiều cũng quen. Anh đừng để ý."
"Cô từ nhỏ đã bị người ta nhìn thế rồi à, quả là ghê ghớm." Cảm giác này khiến Đại Minh không muốn chịu dù chỉ một phút. Lâm Thi Hàm sống trong hoàn cảnh này mười mấy năm, quả thực không đơn giản.
"Hít mạnh một hơi vào. Đừng có tưởng lúc sinh ra tôi đã quen người khác nhìn rồi, đầu tiên tôi cũng rất bất an, nhưng cha tôi dậy cho 1 phương pháp, lâu dần cũng quen."
"Phương pháp gì?" Đại Minh đang rất cần.
"Anh ngẩng cao càm lên, như vậy người ta sẽ không thấy sự hoảng loạn trong mắt hanh. Mà ngược lại còn cho răng anh đang kiêu ngạo nhìn họ, theo phản xạ họ sẽ né tránh."
"Chẳng tránh lúc ở Trung Quốc, cô cứ ra vẻ lạnh lùng, hóa ra cũng do sợ." Đại Minh có chút tức cười.
"Chẳng nhẽ trong ấn tượng của anh tôi kém thế à?" Lâm Thi Hàm trợn mắt nhìn Đại Minh.
"Lúc đó cô cũng nổi tiếng. Ngoại hiệu Bắc cực băng sơn (Núi băng bắc cực) vang dội khắp trong ngoài trường. Trừ cô ra còn ai không biết nữa."
"Hừ." Lâm Thi Hàm véo Đại Minh một cái.
"Á... Là tôi sai, tôi không phải..." Đại Minh nửa khóc nửa cười, sau một đợt cười nói, không biết từ lúc nào thần kinh Đại Minh bớt căng thẳng nhiều.
Thiên Đại đi trước dẫn đường. Thị Kiếm, Thi Hàm đi 2 bên Đại Minh, Mỹ Hạnh và Quỳ đi phía sau. Tiểu Tuyết bị Đại Minh dắt.
Đoàn người đi vào cao ốc. Bước chân Đại Minh có phần cứng ngắc, nhưng sắc mặt tốt hơn nhiều.
"Này." Đại Minh đột ngột nhớ đến một việc.
"Ngự Đường Tam Lang là người Nhật Bản, thế mà không biết chữ tiếng Nhật nào, người khác dùng tiếng Nhật hỏi tôi mấy câu có phải lộ hết rồi không."
"Yên tâm, có mấy người Thiên Đại đi theo bên cạnh, chuyện này để cho họ giải quyết."
Vừa tiến vào sảnh, nhân viên đón tiếp thấy đám người có vẻ lai lịch lớn, không châm trể, vội bước tới nghênh tiếp. Thiên Đại dùng tiếng Nhật nói mấy câu. Nhân viên tiếp đón vốn hòa nhã nay lại thêm mấy phần cung kính.
Có người vội vàng gọi điện thoại.
"Thư ký Hoàng. Có người tự xưng là người của phó tổng nói muốn gặp ngài Xuyên Điền."
Đại Minh tai thính, thêm vào bọn họ dùng tiếng Trung nói chuyện nên nghe được hết.
"Phó tổng? Phó tổng nào, sao tôi chưa nghe thấy bao giờ. Hơn nữa ngài Xuyên Điền hiện tại không có ở công ty." Người bên kia đường dây tỏ vẻ khó chịu.
"Là vị Ngự Đường Tam Lang cách đây không lâu tổng công ty ở Nhật đã thông báo, được chỉ định là người kế thừa tập đoàn sau này."
"Gì cơ." Thư ký Hoàng giật mình.
"Cô bảo bọn họ chờ một chút, thôi đi báo cáo với giám đốc." Nói xong dập điện thoại.
"Xin đi theo thôi." Nhân viên tiếp đãi đưa đoàn người Đại Minh tới phòng tiếp khách, rồi bưng trà lên.
"Xin lỗi. Hình như chú Xuyên Điền chưa nhắc việc chúng ta tới cho cấp dưới." Thiên Đại áy náy. Đường đường là phó tổng mà công ty của mình cũng không được vào, đúng là buồn cười.
"Không cần phải xin lỗi đâu." Đại Minh lắc đầu. Dù sao hắn cũng chẳng phải người để ý lắm đến thể diện.
Chờ một lúc. Cửa phòng tiếp khách chợt mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào. Sau khi chào Đại Minh xong liền xổ 1 tràng tiếng Nhật.
"Nói tiếng Trung đi! Chúng tôi hiểu." Thiên Đại có chút không vui. Tuy ba gia tộc đều không trực tiếp can thiệp vào công việc của tập đoàn. Nhưng đón tiếp thế này cũng khiến người ta khó chịu.
"Vâng, vì ngài Xuyên Điền không nhắc gì, nên chúng tôi không ngờ phó tổng lại tới. Thành thật xin lỗi vì đã đón tiếp chậm trễ." Người đàn ông trung niên vội vàng nói.
"Vậy ngài Xuyên Điền đang ở đâu?" Thiên Đại cũng không muốn truy cứu.
"Đang cùng một vị khách ngoại quốc rất quan trọng dùng bữa, vì thế hiện tại không về được. Nhưng thư ký của ngài đã nhắc phải chiêu đãi các vị tử tế."
Thiên Đại nhìn Đại Minh chờ quyết định, Đại Minh lắc đầu. Nếu Xuyên Diền không có mặt, ở đây cũng lãng phí thời gian. Thiên Đại gật đầu báo hiệu đã hiểu.
Người trung niên thấy đám người định bỏ đi, không khỏi toát mồ hôi. Nếu bọn Đại Minh tức giận bỏ đi, khéo ngày mai hắn phải thu dọn hành lý rồi.
"Xin chờ một chút." Người trung niên gọi lại.
Thiên Đại: "Còn có chuyện gì?" Đại Minh nghe theo lời Lâm Thi Hàm ngẩng cao đầu nhìn người trung niên. Người đó thấy ánh mắt Đại Minh lại càng sợ. Trán lấm tấm mồ hôi. Đại Minh cảm thấy tức cười.
Địa vị là thứ này. Có lúc thật kỳ lạ. Chẳng làm gì cả cũng khiến người khác sợ hãi.
"Các vị mà bỏ đi thế này, tôi cũng khó mà báo cáo với cấp trên. Xin các vị nán lại, để chúng tôi khoản đãi 1 phen." Người trung niên vừa nói vừa lấy khăn lau mồ hôi.
Lâm Thi Hàm giật y phục Đại Minh, ngầm bảo hắn đồng ý. Dù sao chân ướt chân ráo tới đây, không nên ra vẻ. Nếu không sẽ khiến người khác nghĩ mình khó gần, ảnh hưởng sau này.
Đại Minh cũng không muốn làm khó người khác, liền gật đầu với Thiên Đại.
"Tùy ngài. Nhưng chúng tôi cũng không có nhiều thời gian.
"Vâng xin theo tôi."
Người trung niên dẫn Đại Minh đi lên thang máy.
"Chào phó tổng."
Cửa thang máy vừa mở, trước mặt Đại Minh mười mấy người cúi chào. Khiến Đại Minh giật mình.
Làm việc trên tầng này, đều là những trí thức học nhiều hiểu rộng, có kinh nghiệm lăn lộn trên thương trường. Hiện tại những nhân tài kinh doanh, từng người cung kính cúi chào hắn, một kẻ chưa tốt nghiệp phổ thông. Đại Minh nghĩ đến đó chẳng biết nói gì.
"Chào. Tôi là người phụ trách khu vực Đài Loan của tập đoàn Tam Nguyệt Ấn, họ Trần." Một người khoảng hơn 50 tuổi, tóc đã bạc gần nửa nói sang sảng. Thân thể và tinh thần vẫn còn vẻ tráng kiện.
"Chào ông Trần." Bọn Đại Minh cũng lịch sự chào lại. Đối với một người tuổi bằng ông mình, Đại Minh không muốn thất lễ.
"Mời vào." Ông Trần mở cửa phòng mời bọn Đại Minh vào.
Đại Minh vừa khuất sau cánh cổng, mọi người liền thảo luận sôi nổi. Vị phó tổng này hóa ra là một người thanh niên anh tuấn. Công ty này lại lắm mỹ nữ, không khỏi khiến bọn họ thảo luận không ngớt.
"Không biết phó tổng đến có việc gì?"
Đối với vấn đề của ông Trần, Thiên Đại trả lời: "Chúng tôi chỉ thuận tiện đến gặp ngài Xuyên Điền, không có việc gì đặc biệt."
"Các vị là?" Ông Trần rất tò mò thân phận của mấy cô gái. Bọn Thiên Đại liền tự giới thiệu qua loa. Ông Trần nghe xong há hôc miệng.
Mấy người đi theo thiếu niên này đều là người của 3 gia tộc, hơn nữa đều có quan hệ thân thích, đặc biệt Mỹ Hạnh là cháu gái của ông tổng. 3 gia tộc tuy không trực tiếp can thiệp vào việc trên thương trường, nhưng những nhân viên cao cấp đều biết 3 gia tộc có quyền cao nhất với tập đoàn.
Thấy mấy cô này đều tuân theo Đại Minh răm rắp. Khiến ông Trần tò mò không biết thiếu niên này lai lịch thế nào. Bởi vì gia tộc Ngự Đường không có ai tên là Tam Lang.
Lâm Thi Hàm giới thiệu xong. Ông Trần lại càng kinh ngạc.
"Lâm Thi Hàm, không biết có phải con gái của tổng giám đốc tập đoàn họ Lâm không?" Ông Trần hỏi, Lâm Thi Hàm mỉm cười không nói.
"Các vị ăn trưa chưa? Nếu chưa để tôi mời." Ông Trần vừa nói vừa gọi cấp dưới chuẩn bị.
Bọn Đại Minh được ông Trần đưa đến một phòng ăn cao cấp. Do mặc veston khó chịu, không thoải mái nên Đại Minh thay một bộ khác.
Vì đám người khá bắt mắt nên ông Trần chọn 1 phòng kín. Bữa này được ông Trần nhiệt tình chiêu đãi, ăn cũng ngon miệng.
Xong bữa, phục vụ dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, rồi dọn đồ uống theo sở thích từng người lên. Lúc đó ông Trần hỏi.
"Tiếp theo các vị định thế nào? Định ở lại tới lúc nào."
"Chúng tôi chắc ở tới khoảng sáng mai. Hiện tại đi tham thú đây đó."
Bọn Đại Minh từ chối ý tốt muốn đưa mọi người đi thăm quan của ông Trần, đi tới siêu thị đông đúc nhất Đài Bắc.
"Vì sao tới Đài Bắc mà vẫn đi siêu thị." Đại Minh hỏi.
"Ít khi được tới đây." Lâm Thi Hàm nói thế càng khiến Đại Minh sợ.
Lần trước đi dạo với Lâm Thi Hàm Đại Minh vẫn chưa quên. Lần này còn có một đám đi theo, Đại Minh định mua một cái xe đẩy, nếu không tý nữa sợ là không cầm được đồ.
"Đông quá." Dù hôm nay là cuối tuần, người nhất định đông. Nhưng Đại Minh cũng không ngờ đông tới mức này. Đài Bắc quả thực không chỉ đông bình thường.
Đại Minh nhìn khắp bốn phía, chỉ toàn thấy đầu người lô nhô. Tiểu Tuyết cũng không quen chỗ đông người, lần đầu tiên chủ động biến thành thẻ.
"Xem này, Tiểu Tuyết cũng không chịu nổi rồi."
"Vậy cũng tốt, như thế không phải lo nữa. Đi nhanh lên." Một bầy phụ nữ đẩy Đại Minh tới khu vực thời trang cho đàn ông.
Đại Minh cảm thấy kỳ lạ, đáng nhẽ phải tới khu vực thời trang cho phái nữ, hay trang sức, hóa trang mới đúng.
Lâm Thi Hàm cười: "Nhân vật chính hôm nay là anh đấy."
Lâm Thi Hàm đưa Đại Minh đến phòng thử đồ, trên đường tiện tay lấy một bộ trang phục rồi nói: "Thử xem."
Người trong khu vực này đã chú ý đến bọn Đại Minh. Thấy tình hình đều buồn cười. Đại Minh càng ngại, đứng im trước cửa phòng.
"Anh có tự thay không? Hay là phải nhờ người khác thay cho. Bọn Thiên Đại thèm rỏ dãi lâu rồi đấy."
Lâm Thi Hàm nói xong. Đại Minh vội vàng vào phòng thử đồ, rồi đóng cửa lại.
Thấy thế mấy người lập tức che miệng cười. Quen Đại Minh càng lâu, mọi người càng hiểu tính nết hắn. Nên lúc rỗi hay trêu chọc hắn.
Lâm Thi Hàm là con một, cha mẹ lại hay công tác nước ngoài. Từ nhỏ tới giờ Lâm Thi Hàm toàn đối mặt với những người nịnh nọt, bợ đỡ. Nói thẳng ra đều vì tiền của nhà họ Lâm.
Điều đó khiến tuổi thơ của Lâm Thi Hàm không vui vẻ mấy. Cô lớn lên trong lòng tràn đầy hoài nghi, tạo thành tính cách cao ngạo, lạnh lùng.
Lâm Thi Hàm tới trường nơi Đại Minh học cũng để tránh những người đó. Sau khi tốt nghiệp, Lâm Thi Hàm cũng trưởng thành nhiều nên mới trở về. Nhưng điều đó cũng khiến Lâm Thi Hàm càng đề phòng và lạnh lùng.
Nhưng sau khi quen Đại Minh, vì Đại Minh chẳng theo đuổi thứ gì khiến Lâm Thi Hàm cảm thấy thoải mái, khiến Lâm Thi Hàm lần đầu tiên quan hệ với người khác mà không phải suy nghĩ. Sau đó lại quen những chị em tốt như Thị Kiếm, Thiên Đại, Mỹ Hạnh, Quỳ, Tiểu Tuyết. Đó là chuyện trước đây Thi Hàm không dám nghĩ tới.
Trước đây nói với cha mẹ muốn lấy Đại Minh cũng chỉ trong lúc tức giận nhất thời. Giận vì cha mẹ không để ý đến mình, nói thể để dọa bọn họ. Nhưng dần dần, Lâm Thi Hàm càng có thiện cảm với Đại Minh, cũng càng lúc càng hài lòng với kiểu sinh hoạt này.
Ý niệm muốn sống cả đời với Đại Minh hình thành một hạt giống, nó từ từ mọc và bám rễ vào trong lòng Lâm Thi Hàm, cuối cùng nở thành một đóa hoa tươi đẹp. Lâm Thi Hàm cảm thấy càng ngày càng hạnh phúc, thường xuyên mỉm cười.
Tuy trên người Đại Minh có chút biến hóa, nhưng Lâm Thi Hàm không để ý. Có thể cùng người thương yêu nhất nắm tay trọn đời, đối với cô ta mà nói, trên đời này không có gì tuyệt vời hơn.
Thấy khuôn mặt tràn trề hạnh phúc của Lâm Thi Hàm, Thị Kiếm cảm thán.
Tương lai thế nào không ai biết. Thị Kiếm cũng hy vọng Lâm Thi Hàm được toại nguyện.
Nhưng...
Phòng thử đồ có một tấm gương cao. Lúc đó Đại Minh mới biết bọn Lâm Thi Hàm hóa trang mình thành cái gì.
Khác với khí thế lúc tóc lam. Tóc đen khiến người ta cảm giác thanh nhã, như một thư sinh trói gà không chặt. Đại Minh nhìn như 2 người khác nhau, không thể liên tưởng tới thiếu niên tóc lam. Thế này người khác không thể nhận ra hán được.
Thay y phục xong, Đại Minh đi ra quay 1 vòng. Đám phụ nữ bắt đầu thảo luận chỗ nào được, chỗ nào chưa. Rồi đưa mấy bộ quần áo cho Đại Minh thử.
Một lúc lâu xong mọi người mới hài lòng.
"Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng xong." Đại Minh thở dài.
"Ai bảo thế, còn phải đi những hãng khác nữa."
"..."
Lúc chuẩn bị sang hãng khác, đột nhiên một biển người xuất hiện làm nhóm của Đại Minh bị chia 5 xẻ 7. Lâm Thi Hàm, Thị Kiếm, 3 người Mỹ Hạnh cố gắng lắm mới tụ lại được, nhưng không thấy Đại Minh đầu. Mọi người nháo nhác nhìn quanh, nhưng bặt tăm.
Lâm Thi Hàm đột nhiên sực tỉnh, vội lấy điện thoại gọi cho Đại Minh.
Tiếng chuông reo lên, nhưng reo lên từ túi xách của Mỹ Hạnh. Lúc bấy giờ mọi người mới nhớ, lúc thử đồ Đại Minh đều đưa đồ đạc cho mọi người.
"Phải làm sao đây?" Quỳ hoảng hốt nói. Người quá đông, dù bọn họ là ninja hạng nhất cũng không thể dễ dàng tìm người.
Thiên Đại: "Yên tâm, ngự chủ không phải trẻ con, tự biết tìm đường về, chúng ta đi ra nhà hàng chờ."
Nghe Thiên Đại nói, mấy người đều yên tâm.
Mỹ Hạnh chợt hỏi, "Có ai nói cho hắn biết nhà hàng nào ở đâu không?"
"..."
Một con quạ đen bay qua trên đầu đám người, mọi người đều liếc mắt nhìn nhau. Rõ ràng không ai nói cho Đại Minh biết địa điểm dừng chân tiếp theo.
"Đừng lo, còn có chị Thị Kiếm mà."
Do quan hệ với Thương Minh, Thị Kiếm có thể cảm ứng được Đại Minh.
"Từ lúc Đại Minh mắc chứng ngủ, sự liên hệ của ta và Thương Minh đột nhiên không còn. Hiện tại ta không có biện pháp nào tìm thấy vị trí của Đại Minh."
Nghe Thị Kiếm nói, mọi người đều hoảng hốt. Đặc biết khi nghe đến từ chứng ngủ. Trong lòng kinh hoàng, không rõ Đại Minh ngủ ở đâu rồi.
"Trước tiên tìm Đại Minh rồi nói sau, có người nào thì dùng hết." Lâm Thi Hàm liền hạ lệnh, điều động bộ đội MIB của Lâm gia ở Đài Bắc.
Lâm Thi Hàm quá hiểu năng lực thu hút phiền phức của Đại Minh. Lần này không thấy khả năng sẽ xẩy ra phiền phức. Lâm Thi Hàm thầm cầu nguyệt.
Đừng có xẩy ra chuyện gì.