34 Chương 34: Côn Lôn Tiên Cảnh.
Nghiệp Vân vừa dừng xe lại thì lập tức tắt máy, thuận tiện khóa xe lại, gần nhất tình hình trị an không được tốt mấy, cẩn thận là không thừa.Nghiệp Vân lại coi chiếc xe này như bảo bối.
-Vân Vân!Theo như lời của ngươi nói thì Diệp gia thực sự ở tại nơi này sao?
Đại Minh nhìn cảnh tượng trước mặt thì có điểm ngạc nhiên nói không ra lời.
-Đúng vậy mà.
Nghiệp Vân thuận miệng trả lời, cái này có gì kì quái sao?
Ở trong ý nghĩ của Đại Minh thì Diệp gia phải ở những nơi không phải là thâm sơn cùng cốc cũng thì cũng phải là trang nghiêm cổ tháp chùa miếu một dạng. Mà không phải như trước mắt là nơi huyên náo buôn bán.
-Ngươi xác định.
Đại Minh bất an hỏi.
-Hắc Hắc, ngươi đi vào thì biết mà.
Nghiệp Vân ở phía trước Đại Minh mở đường,trong đám người đông đúc mà xuyên qua.
Từ khi biết Lâm Thi Hàm quyết tâm cùng với minh kết hôn, Đại Minh trong lòng lúc nào cũng nghĩ biện pháp muốn chạy trốn.Không phải hắn không muốn hoan hỉ cùng với Lâm Thi Hàm, mà vì nàng lại trốn gia trưởng để trộm kết hôn, cách làm tiền trảm hảo tấu làm cho Đại Minh không thể chấp nhận được. Cho nên Đại Minh liên lạc với Diệp Nhược Thu,nói lên muốn đến Diệp gia, bởi vì Diệp Nhược Thu trước mắt không có thời gian cho nên bảo Nghiệp Vân tới đón Đại Minh.
Với sự hỗ trợ của A Đức cùng với Lão Hiếu thì Đại Minh đã tìm ra tất cả nhũng thiết bị tín hiệu ở trên người mình, hơn nữa ba người còn ở Wc làm việc để tránh cho mọi người nhìn thấy, làm cho Đại Minh lặng lẽ đi khỏi.
Thi Hàm nàng bây giờ nhất định đang tức giận rồi,nàng rất mong chờ điều này thế mà mình lại đi, không thể nghi ngờ đã dội một gáo nước lạnh vào tâm hồn đang bừng bừng luẳ nóng của nàng.Nếu nàng chán ghét mình thì Đại Minh cũng nhận thôi, dù sao thì hai người vốn không phải cùng giai cấp,cái dạng này thì có thể chấp nhận, nhưng mà Đại Minh thì không chấp nhận Lâm Thi Hàm đó là sử dụng biện pháp cực đoan.
Ngươi đã nhìn báo của ngày hôm nay chưa?
Nghiệp Vân mua tờ báo đưa cho Đại Minh nhìn.Tại tiêu đề đầu tiên là chữ rất to màu đỏ “ mất tích Tiêu Minh” Cảnh cáo chồng bỏ chạy.
Hạn cho anh phải nhanh chóng liên lạc với gia đình, nếu không bị bắt trở về thì lập tức bị chánh pháp nhất quyết không dung tha.
Vợ, Hàm.
-Nhìn thạt tốt, năm nay lại có bà vợ ở trên báo tìm chồng, chẳng biết gia đình bị làm sao nữa.
Nghiệp Vân nói rất dễ dàng thỏai mái.
Thế nhưng Đại Minh nhìn thì thấy rợn cả tóc gáy,Lâm Thi Hàm quả nhiên sẽ không buông tha cho.
-Tiến đến đây.
Nghiệp Vân đưa Đại Minh đi đến một cửa hàng trong đó chính là quán của thầy tướng số. Mà quán của thầy tướng số nhìn bề ngòai nho nhỏ thế nhưng bên trong bày biện rất cổ kính, ngồi rất nhiều người. Nhìn không được một quán nhỏ thầy tướng số sinh ý thật tốt.
- Lão Nâm tốt chứ.
Nghiệp Vân nhiệt tình hướng tới một bạch phát lão nhân hỏi,lão nhân không quan tâm tới lời chào hỏi của Nghiệp Vân, mà chỉ chuyên tâm làm công việc của mình.
-Đi bên này.
Nghiệp Vân đưa Đại Minh đi vào mặt sau của quán thầy tướng số.
Những gì mà ngươi nhìn thấy thì hi vọng ngươi không có nói ra bên ngòai, mặc dù ngươi được hộ pháp tin tưởng vào ngươi, nhưng ta muốn nhắc lại ngươi một lân, bởi vì nơi này là bí mật của tòan thể Diệp gia.
- Ừm, ta biết mà.
Đại Minh gật đầu đồng ý.
Diệp Vân đi đến một vách tường, trên tường có rất nhiều hoa văn kì quái, nhìn một đống loạn cào cào đó chẳng biết là họa cái gì. Diệp Vân hai tay đưa một khối ngọc ấn, trong miệng niệm niệm một câu, trong ngọc ấn thì trung tâm hoa văn hiện lên, trung tâm điểm phát ra từ từ quang mang, sau đó ánh sáng hình thành một mô hình hoa văn.Diệp Vân hạ ngọc ấn xuống trực tiếp nhằm cửa sáng mà đến , rồi biến mất trước mặt của Đại Minh.
- Nhanh tiến tới đi.
Nghiệp Vân trước khi biến mất thì lưu lại một câu, Đại Minh cắn răng rồi lập tức đuổi theo,nhiều nhất thì hắn cũng va vào tường không phải sợ.
Đi qua cửa ánh sáng, Đại Minh thấy cảnh tượng trước mắt của mình thay đổi.Bầu trời màu lam đang có những đóa mây trắng trôi nhẹ nhàng,gió mát ôn hòa thổi khắp thảo nguyên cùng với rừng cây, khiến cho người đi vào cảm giác thả hồn.
Trên thảo nguyên rộng lớn thì Đại Minh nhìn thấy những sinh vật mình chưa có bao giờ xem qua đó là sinh vật đang cúi đầu gặm quả tử màu đỏ hoặc là đang đuổi nhau chơi đùa dưới ánh mặt trời, có con chó nhỏ nhìn giống bên ngòai nhưng khác bên ngòai là có đôi thỏ tử nhìn rất đáng yêu.
Kia gọi là thỏ nghĩ, rất là tinh quái, ta khuyên ngươi đùng có lại gần sát, cái này mặc dù là vô hại nhưng khi đòan kết thì rất mạnh, chỉ cần có lòai khác tiến vào địa bàn của nó thì chúng nó sẽ quần khởi công kích, thật là bất hảo chấp nhận.
-Nơi này là đâu?
Đại Minh rất là tò mò, hắn vừa mới gặp một loại chim mặt người đang bay.
- Nơi này chính là Diệp gia bí cảnh tương truyền, Côn Lôn. Đồng thời cũng là thánh địa cao nhất của Diệp gia.Trong trí nhớ của ta thì ngươi là người đầu tiên không phải của Diệp gia tiến vào đây.
- Nơi đây là công viên động vật hoang dã sao?
Đại Minhnhìn bốn phía có rất nhiều lòai sinh vật mà hắn không có nhìn qua bao giờ.
A A .... cái kia là picachu.
Đại Minh không dám tin tưởng vào ánh mắt của mình.
Một con chuột đầu vàng đang từ trên cây hái xuông một khỏa thủy quả, đang muốn ăn thì cố một con chim cánh dài bay tới muốn cướp của nó, thì con chuột không cam lòng yếu thế, lập tức sử dụng tuyệt chiêu thành danh đó là đưa ra mười vạn volts điện.
-Pi Ca chu..!
Trên người con chuột phát ra kịch liệt điện lưu, tương con chim cánh dài thành đen xì. Con chim cánh dài kêu rên bay rời khỏi không dám tái trêu chọc nữa.
- Nơi này sinh vật đều là nhỏ yếu yêu ma quỷ quái hoặc biến dị tính mạng thể mặc dù không thể tạo thành thương tổn gì, bất quá nếu tại xã hội cũng có thể làm cho tao động, cho nên người của Diệp gia đểu đưa cho bọn chúng an trí tại nơi này.
- Không phải! Ta muôn hỏi là vì cái gì mà xuất hiện loại picachu .
- Ặc, đó là phải nói điên cuồng cơ nhân khoa học gia Nhật Bản làm ra tác phẩm thất bại, muốn biến loại sinh vật, hắn tưởng tạo ra một loại sinh vật cường đại dùng nó làm binh khí, nhưng nghiên cứu không có thành công, đang ở trong thực nghiệm thất thì bị Diệp giâ đánh bất ngờ mà bị thất bại,bây giờ đang bị chính phủ bí mật cầm tù, mà những sinh vật thí nghiêm thì không thể công khai cho nên đều an trí ở nơi này.
Gặp lại Đại Minh đang hăng hái nhìn xung quang thì Nghiệp Vân lại nói : Đi thôi phía trước còn rất nhiều điều hay ho để nhìn. Diệp gia ngàn năm tích lũy rất nhiều thú, nhưng sẽ làm cho ngươi mở rộng tầm mắt.
Tại Diệp Vân đưa đi, Đại Minh nhìn thấy một địa phương,ở nơi này cso rất nhiều kiến trúc, mà ở đó có rất nhiều người.
- Nơi này đều là người của Diệp gia phải không?
Đại Minh nhìn trước thì ít nhất cũng phải ba bốn ngàn người, mà đủ loại người nhân loại.Diệp gia quy mô kích thước thật sự là khổng lồ.
Gọi là môn nhân của Diệp gia thì không phải chỉ là người có họ Diệp.Diệp gia từ ngàn năm đều tương truyền, khai chi tán diệp, phân phái lâm lập, trải rộng tòan cầu, chỉ cần bái sư tại môn hạ Diệp gia thì đã là môn nhân của Diệp gia, bất quá điều kiện tuyển đồ đệ rất nghiêm khắc cho nên Diệp gia không phải dễ tiến vào.
Thiếu niên, có muốn nhìn cái hộ thân phú không, đại sư tự mình gia trì, nếu ngươi dùng thì không tưởng được hảo hảo vận.
Đại Minh bị âm thanh phía sau dọa một trận,kia chính là nơi bán sản phẩm, trên bản tòan các loại vật phẩm phù.. Ở môt bên có một ải tiểu lão bà đang cầm một loại phù hướng tới Đại Minh mời gọi. Nói là ải tiểu thì cũng không quá sai vì lão bà lớn nhỏ chỉ cũng chỉ cao năm phân, đang lúc Đại Minh mở to mắt thì lão bà xuất ra một thứ đặt trước người của Đại Minh.
- Nhìn thấy thế nào! Bà bà này thủ nghệ tốt lắm, bán thứ gì đều rất có hiệu quả,Như ta thì cũng có rất nhiều.
Diệp Vân xuất ra một cái chìa khóa nho nhỏ cho Đại Minh nhìn.
A A,là Tiểu Vân à, thật lâu không thấy, sao không trở về, đây là bằng hữu của cháu sao?
Phúc khí bà bà nói.
- Cháu trở về làn này đề bàn bạc chút chuyện.
- Đã là bằng hữu của cháu thì lão thân cũng không lấy tiền. Tiểu hải tửm cái này là là lễ gặp mặt của bà bà cho cháu.
- Phúc khí bà bà đưa một đai lưng Trung Quốc cho Đại Minh, mà Đại Minh cũng chỉ ngây ngốc thu lại nói một câu cảm ơn sau đó Diệp Vân đưa Đại Minh chào tạm biệt rồi đi.
- Vừa rồi lão bà bà kia không phải lòai người sao?
- Đúng vậy! Chính là phúc thần.
- Phúc Thần?
Đại Minh có điểm không quá tin tưởng, trên thế giới thật sự có tồn tại thần sao?
Diệp Vân mua vài thứ lặt vặt sau đó cùng với Đại Minh rời khỏi địa phương này. Đại Minh tại nơi này gặp rất nhiều loại người có hình dạng kì quái trong lòng tràn đầy nghi vấn, nơi này rốt cuộc là địa phương gì?
Cứ thế đi, hai người rời khỏi kiến trúc buôn bán ngày càng xa,rối lại tới một cái cầu, cái cầu này xây thật tinh tế .
-Nơi này rất trọng yếu, đúng là Diệp gia cấm địa, ngọai trừ cho phép ,như vừa rồi ngươi gặp đó chính là thần kì tự do thông hành.
-Thần kì?
-Nói lại thì ta cũng chẳng biết nữa bởi vì ta cũng chưa có đi qua đó. Nghe nói có một chỗ thần kì tụ cưa thôn lạc, thế nhưng ta khuyên ngươi đừng có quá tiếp cận,.Những nơi thần kì đại bộ phận đều bởi vì lòai người khai phát đất đai, ô nhiễm môi trường làm cho không có đất sống cho sơn thần thổ địa.... sau lại được Diệp gia an bài ở nơi này sống, hắn đối với lòai người tuyệt đố không có hảo cảm, tùy ý lại gần sẽ bị công kích, còn ở một họ từ thật lâu trước kia ở Côn Lôn định cư đó là thần tộc, cũng không chào đón lòai người, ngươi cần phải cẩn thận.
- Ta biết mà, ngươi không thể đưa ta đi vào sao?
- Ta hòan tòan không đủ tư cách, người mà ngươi muốn gặp chính là nhân vật có địa vị tối cao của Diệp gia. Tại trong mắt mọi người của Diệp gia thì ngài như là thần. Chỉ mười năm trước chỉ có Diệp hộ pháp thông qua cấm địa gặp ngài một lần để nhận sự chỉ đạo của ngài.
Trong mắt của Diệp Vân tràn đầy sự sùng kính.
- Vậy thì ta đi đâu để gặp hắn?
Đại Minh nghe Diệp Vân nói thì như là cấm địa có cái gì đó rất nguy hiểm, nhưng chính mình thì không có vấn đề gì cả.
Diệp Vân chỉ vào một đồ vật ở đằng xa, Đại Minh nhìn kĩ một lúc thì mới nhìn được rõ đó là một tòa tháp.
- Kia chính là nơi mà ngươi phải đến, mặc dù ta chẳng biết ngươi vì cái gì muốn đi gặp ngài một lần, thế nhưng cũng phải cẩn thận.Nhiều năm gần đây ngoại trừ Diệp hộ pháp cùng với gia chủ, với mấy người trưởng lão thì không có người tự tiến vào mà sau đó có thể trở về.
Diệp Vân nói những lời này làm cho Đại Minh nghe mà da đầu run lên. Diệp Nhược Thu sao lại tiến cử hắn vào một địa phương nguy hiểm, bất quá đã tiến đến đây thì không thể buông tha được.
Đại Minh đi qua cây cầu rồi quay đầu hướng tới Diệp Vân phất tay một cái, Diệp Vân cũng đáp lại một cái rồi rời khỏi.
- A A chỉ còn lại một mìh ta.
Đại Minh nhìn về tháp ở phương xa, xem ra phải đi thật lâu đây, nghĩ đến lời của Diệp Vân thì Đại Minh trên đường đi luôn luôn lo lắng cảnh giới, chỉ là đi một lúc lâu mà cũng không có phát sinh chuyện gì cả.
- Diệp Vân sẽ không nói dối ta đâu.
- Đại Minh vừa đi vừa tự vấn mình, đi tới nơi có hai đường đi, xem ra lại phải chọn một đường đi rồi.
- Nghỉ ngơi đã.
Đại Minh ngồi bên cạnh đường thuận tay hai một quả ở trên cây xuống.
A Đức cùng với Lão Hiếu chắc giờ đang đi học, mình thì đã xin nghỉ không có thời hạn, chẳng biết mình rồi có thể tốt nghiệp được hay không? Mình có nên còn tiếp tục đi học hay không? Đại Minh luôn suy nghĩ về vấn đề này. Bây giờ trường học đối với hắn mà nói chỉ là địa phương có bằng hữu của hắn mà thôi.A Đức cùng với lão Hiếu đều có cuẳ chính mình học cao, mà chính mình thì sao? Đại Minh cảm thấy tiền đồ chỉ rất xa vời.
Tiếp tục đi học? Đại Minh biết chính mình học không tốt, dù sao từ nhỏ mình học cũng không tốt, nếu thế thì không nên tốn thời gian với tiền bạc, sau khi xong chuyện này thì chính mình sẽ quyết định?
Không có một kĩ năng sinh tồn ở xa hội thì căn bản không tìm được công tác, mặc dù Đại Minh có thể tiếp tục cùng với Thi Hàm, Mỹ Hạnh các nàng an dưỡng, bất quá Đại Minh thân là nam nhân tự tôn sẽ không cho phép loại này phát sinh.
Tốt nghiệp tính sau, Đại Minh bây giờ hòan tòan không có chắc chắn, đó là hắn bệnh tật không biết có giải quyết được không, nếu không thì cái gì cũng không làm được.
- Oh, kia là....?
Cách sườn núi không xa có một thành trấn có kiến trúc cổ đại, bởi vì vừa rồi Đại Minh đang suy nghĩ xuất thần không có chú ý tới nó tồn tại, xem ra nơi này đúng là theo lời Diệp Vân nói, chính là di khí thần kì chỗ ở.
Đại Minh không nghĩ đi quấy rầy thầ kì, mặc dù hắn tò mò, thế nhưng thần kì không thích lòai người, chính mình dùng khuôn mặt gì đi gặp đây? Đại Minh suy nghĩ một lúc rồi cũng quyết đinh đi đường vòng tránh cái thôn này.
- Không xong.
Đại Minh lúc này mới nghĩ đến một sự kiện, hắn đã quên hỏi Diệp Nhược Thu sư phụ của nàng có hình dạng thế nào, tên gì Đại Minh đều chẳng biết đến lúc đó làm sao nhận được người.
-A Một tiếng kêu bén nhọn ở cây tùng bên phải của Đại Minh vang lên, làm cho Đại Minh lo sợ, lúc này hắn đã rời khỏi thôn kia một khỏang cách xa, không nên ở nơi này xuất hiện cư dân tung tích chứ. Đại Minh nghe tiếng kêu lên bên cạnh còn có tiếng thú rống giận, mà còn hai loại tiếng kêu,tỏ vẻ là quái thú kia không chỉ có một con.
Đang lúc Đại Minh lo lắng có hay không tham gia vào hỗn loạn này thì có hai loại dã thú tạo thành một đòan từ cây tùng thoát ra nhằm hướng Đại Minh mà tới, Đại Minh căn bản không kịp né tránh.
- Lại phiền tóai rồi.
Đại Minh óan thầm trong đầu, mặc kệ thế nào thì hắn cũng đã dính vào rồi, Đại Minh sớm nhận mệnh, nếu là hắn còn lực lượng thì không coi ra gì nhưng bây giờ thì phiền tóai không nhỏ.
Một loại là Sư tử màu lam so với sư tử bình thường ngòai đời còn gấp đôi, một lòai là cọp, thế nhưng lông trắng che kín cả màu da đen, mà con cọp này như người có thể đứng thẳnng bằng hai chân, hai tay thì đấu quyền với sư tử, hình thể của nó ít nhất cũng phải lớn hơn Đại Minh gấp ba.
- Cẩn thận, mau né tránh.
Một tiếng kếu kinh hỏang rơi vào lỗ tai của Đại Minh, Đại Minh cũng rất muốn tránh nhưng hai con thú tốc độ tới quá nhanh, mà với công lực của Đại Minh hiện giờ thì căn bản không né tránh được.
Hổ nhân màu trắng bàn tay vung lên nhằm đầu của Đại Minh đánh xuống, Đại Minh ngay cả triệu hồi hoang thú thời gian cũng không có, đành phải tự lấy thân mình chống lại. Đại Minh vận lực thì quần áo vỡ tan lộ ra tay trái long trảo.
Ài! Lại mất một bộ quần áo rồi. Đại Minh rất là bất mãn vì mỗi lần sử dụng tay trái thì không tiên khí nổi lên thì lại đi mua một bộ quần áo mới, nhưng mỗi lần sử dụng tay trái trảo thì đều có sự kiện bột phát, cho nên Đại Minh mua quần áo thì so với Lâm Thi Hàm còn nhiều hơn.
Đại Minh dùng tay trái trảo đỡ lấy bàn tay của nhân hổ trắng đánh xuông,màu trắng nhân hổ bị lăng đi một chút, Đại Minh thừa dịp này giữu lấy cổ tay của nhân hổ màu trắng, chân phải đánh tới, mượn lực đưa ra rất mạnh.
Một âm thanh vang lên : Binh Binh.
Màu trắng hổ nhân thân hình ngã ra trên mặt đất, làm cho tất cả ở nơi này yên lặng, ánh mắt đều tập trung chú ý tới Đại Minh. Mà Đại Minh lúc này mới nhìn rõ lúc này màu trắng hổ nhân ở trên đầu còn có ánh mắt thứ ba.
Màu trắng hổ nhân lúc này ba con mắt đều tràn ngập nghi vấn, hòan tòan không rõ phát sinh sự việc gì, cuối cùng ba ánh mắt đều chuyển qua nhìn Đại Minh, rất là hung hăng chằm chặp vào Đại Minh.
Oa! Rất là tức giận, màu trắng hổ nhân xoay người, thân thủ như chớp chộp tới Đại Minh,động tác nhanh làm cho Đại Minh thiếu chút nữa nhìn không ra, Đại Minh lùi một bước tránh móng vuốt của hổ nhân, nhưng mà màu trắng hổ nhân lợi hại chính là trảo phong cũng làm cho mắt kính ở trên mặt Đại Minh vỡ ra, biến thành hai mảnh rơi ở trên mặt đất. Vì vậy lúc này Đại Minh cũng trở lại hình dáng, mà màu trắng hổ nhân đang lảo đảo ở trên mặt đất tự nhiên thấy một người thay đổi hình dáng, nhưng hắn mặc kệ vòng chân ra sức đánh tới.
-Mưu Già Lam!
Tiếng thét vừa rồi vang lên thì chủ nhân của giọng nói đó như là của cô gái, nhưng Đại Minh không có nhìn nàng, nếu thực sự bị một cước này thì hắn có thể ngay cả xương đầu cũng có thể nát thành phấn.
Đại Minh nhằm sang bên phải tiến tới, tránh đi cước của màu trắng hổ nhân. Thủy lam sư tử lúc này hướng tới màu trắng hổ nhân đánh tới, giải cứu cho Đại Minh khỏi bị nguy cơ tiếp tục bị truy kích.
-Mưu Già Lam, cố gắng trụ vững, ta đi tìm sư phụ tới.
Thủy lam sư tử hống lên một tiếng, như là đáp lại lời nói của cô gái kia, mà cô gái kia nói xong thì không còn thấy hình bóng nữa, Đại Minh căn bản không có nhìn thấy hình dáng của nàng. Thế nhưng nghe âm thanh cũng thấy còn trẻ.
Có nên hỗ trợ không? Thế nhưng chính mình chẳng biết sự tình gì, biết giúp bên nào, trong lúc Đại Minh đang suy nghĩ thừa dịp này li khai khỏi nơi này thì màu trắng hổ nhân lại vọt tới.
-Muốn chết a.
Đại Minh quyết định đánh rồi tính sau.
-Đến đi! Ô Nha Thiên Cẩu.
Cùng với màu trắng hổ nhân đánh được thì chỉ có Ô Nha Thiên Cẩu có khí lực.Hiện tại ở đây hình thành cục diện ba bên đánh nhau, thế nhưng màu trắng hổ nhân không hề sợ hãi , điên cuồng vung trảo đánh, Đại Minh lúc này cũng không có biện pháp chỉ có thể tiếp tục giằng co.
Màu trắgn hổ nhân kêu lên, bốn phía bắt đầu nổi lên cuồn phong, tập trung ở xung quanh của hổ nhân, đang lúc Đại Minh cảm thấy sự tình cổ quái thì đã chậm một bước, một đạo cuồng phong đã thổi qua bên cạnh Đại Minh,đánh trúng vào thân đại thụ ba người cũng không thể nào ôm hết, mà cây đại thụ bị đánh trúng hiện ra một lỗ hổng, đã không đủ lực chống đỡ được sức nặng của cây đại thụ.
Lại tiếp tục có một vài đạo cuồng phong thổi qua, Đại Minh biết chính là màu trắng hổ nhân sử dụng phong đạn vô hình bắt đầu công kích,loại này sự dụng mật độ cao không khí đánh, uy lực không hể nhỏ, thế nhưng xem ra màu trắng hổ nhân điều khiển không tốt, không có một phát nào trúng đích cả.
-Trở về đi! Ô Nha Thiên Cẩu.
Đại Minh thu hồi Ô Nha Thiên Cẩu bởi vì hình thể của nó rất lớn, nói không chừng bị dính một luồng thì chết, trước tiên nên thu nó trở về, thủy lam sư tử nhảy tới trước người của Đại Minh, mở ra một đạo màu lam quang.
- Cảm ơn.
Đại Minh cũng chẳng biết mình nói nó có hiểu không, thế nhưng thủy lam sư tử gầm nhẹ một tiếng coi như hiểu được lời của Đại Minh.
- Cẩn thận!
Đại Minh nhìn thấy màu trắng nhân hổ đưa ra một phong đạn chính xác nhằm hướng hắn xông tới, mà nhìn số lượng thì đợt này rất là đặc biệt.
Phong đạn khi tới màu lam quang thì tựa như đánh lên tường, động cũng không động được, nhưng mà thủy lam sư tử có vẻ cố hết sức, hú lên một tiếng thì màu lam quang gia tăng lên mấy lần đem phong đạn bắn trở về. Màu trắng hổ nhân không đề phòng ăn chính mình phát ra một đòn nghiêm trọng, thân thể bị đánh bay ra ngòai, thân thể ngã xuống đất không dậy nổi, thủy lam sư tử cũng cố hết sức nên lúc này cũng nôgi ở trên mặt đất, không ngừng thở ram xem ra đòn vừa rồi đã mất rất nhiều tinh lực của nó.
Thế nào rồi? Đại Minh nhìn thấy màu trắng hổ nhân đang ở trên mặt đất động cũng không động, còn tưởng rằng nó đã chết, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu thực sự dễ giải quyết thì cô gái kia không cần chạy đi cầu cứu.
Quả nhiên là màu trắng hổ nhân đang chậm rãi đứng dậy, đầu lúc ẩn lúc hiện, vừa rồi thì cũng không tạo ra thương tổn thực chất gì với nó cả.
- Oa! Thật là yêu mãnh.
Đại Minh lúc này tựa như gặp quỷ.
Màu trắng hổ nhân đứng lên đánh tới thủy lam sư tử, thủy lam sư tử mặc dù đã mệt chết người nhưng cũng phải chuẩn bị tốt để ứng chiến.Đang lúc hai thú chuẩn bị chiến đấu thì một khỏa lam cầu lớn chính là hòn đá nhằm đầu của màu trắng hổ nhân tới.
-Uy lại đây, vừa rồi còn không có tính.
Đại Minh vừa nói trên tay vừa cầm một khối đá.Quả nhiên là đứng đầu trong bảy ám khí,tảng đá nếu ở ven đường thì rất là bình thường không co phát sinh điều gì,thế nhưng nếu ở trong tay một người thì nó có thể phát huy thật lớn sát thương lực.
Màu trắng hổ nhân rất tức giận,đang không có đi tìm hắn thì tiểu tử này tự nhiên còn dám gây sự với nó.Màu trắng hổ nhân lập tức không để ý tới tảng đá lập tức nhắm tới Đại Minh. Đại Minh dẫn dụ màu trắng hổ nhân đi vào trong rừng, tránh xa khỏi thủy lam sư tử.
Đại Minh thân thể so với màu trắng hổ nhân nhỏ rất nhiều, chuyên tìm những chỗ nhỏ bé để vào, thế nhưng cũng không có tác dụng gì cả, màu trắng hổ nhân trảo cuồng bắt đầu,nếu là cây nhỏ thì bị một trảo là phân thành hai,còn to một chút thì hỏ nhân hai tay ôm lấy nhấc lên ném sang một bên để thuận tiện đuổi theo Đại Minh. Đại Minh ngoại trừ liều mạng ngăn cản bây giờ còn phải lưu ý cây cối bay loạn.
- Thật đáng giận.
Đại Minh thầm mắng, nếu hắn trên người lực lượng còn thì đã đem hổ nhân giết chết, không cần phải ở nơi này chạy trốn cứu mạng,trốn chui trốn lủi như con côn trùng.
- Ngươi thật là phiền tóai.
Đại Minh giơ lên tảng đá ném ra ngòai.
-Kháo, thế này cũng được.
Đại Minh ném bừa ra ngòai mà cũng trúng màu trắng hổ nhân, mà lại vào trán nữa, với vị trí lúc nãy giống hệt, liên tiếp bị hai ba lần bị Đại Minh vũ nhục, màu trắng hổ nhân điên cuồng, nếu không phải nó có trái tim lớn mạnh, đã sớm bị bệnh tim phát ra mà chết.
Nghĩ đến lúc này, màu trắng hổ nhân phát huy tới 200% sức lực, cứ phăm phăm tiến tới mở đường, tạo phúc cho không ít người sau này, sau này con đường này kêu là bạch hổ.Thế nhưng cái đó là việc sau này, bây giờ một điểm quan hệ cũng không có.
Đại Minh nhìn thấy hổ nhân đột nhiên tốc độ tăng nhanh, mắt thấy bị bắt thì sợ hãi, mà màu trắng hổ nhân càng hưng phấn, mắt thấy có thể bắt được thì càng phải tung sức, một người một thú khỏang cách càng ngày càng gần, mắt thấy Đại Minh ở vị trí mình có thể bắt được thì màu trắng hổ nhân dùng sức lao tới.
Thế nhưng bàn tay của hổ nhân nắm vào khỏng không làm cho màu trắng hô nhân ngây ngốc ở hiện trường, Đại Minh cư nhiên ở tại chỗ biến mất không thấy đâu, mà lúc này ở trên khỏang không ở trên đầu của màu trắng hổ nhân chính là Đại Minh.Chính là Đại Minh giở trò quỷ, Đại Minh lúc nguy cấp tay trái cốt luyện nhằm vào cây đại thụ thóat ly được phạm vi công kích của hổ nhân.
Màu trắng hổ nhân ngẩng đầu nhìn, thấy Đại Minh đang ở trên cây làm mặt quỷ đối với nó, rất là tức khí nhằm cây đại thụ tiến tới, Đại Minh lại tung ra cốt luyện nhằm tới cây đại thụ khách , hổ nhân lại nhằm tới cây đại thụ đó nhổ lên.
Cứ như thế Đại Minh hóa thân thành tắc zăng, tại rừng cây nhảy nhót, đống thời miệng học tắc zăng hú lên.
Oh.... Ô ô. ..
Đồng thời Đại Minh thu thập một tảng đá bắt đầu nhằm màu trắng hổ nhân ném tới.
Ta ném , ta ném, ta ném ném ném. Đại Minh càng lúc càng cao hứng, mà ném càng lúc càng thuận tay.
Đến cuối cùng, màu trắng hổ nhân đứng ở trong rừng, bắt đầu gầm gừ, nghe như là khóc , mà kiểu như khóc rất thương tâm. Làm cho Đại Minh nghe xong cũng không khỏi cảm thấy thương cảm, đã quên chính mình là người gây ra họa.
Đại Minh rơi xuống đất, cùng với màu trắng hổ nhân bảo trì một khỏang cách xa, bắt đầu nhìn nó, thế nhưng màu trắng hổ nhân không chút nào để ý tới Đại Minh, khóc rất là bi thương.
- Câm miệng! Đàn ông lệ không thể rơi. Nam tử hán đại trượng phu, sao chỉ vì điểm nhỏ mà lại khóc thành dạng này.
Đại Minh đột nhiên kêu lên, dạy bảo nó,thế nhưng Đại Minh nói cái gì đều không có tác dụng.
Màu trắng hổ nhân nhìn Đại Minh một cái rồi lại tiếp tục thương tâm khóc lóc không có để ý tới Đại Minh, cái này làm cho Đại Minh nhìn có điểm không tốt. Còn khóc thì ta sẽ ném tảng đá vào ngươi đấy.
Đại Minh cầm lấy tảng đá hình dáng như sắp sửa ném, một bên hét lên dọa người, Hổ nhân nhìn thấy tảng đá ở trên tay của Đại Minh lập tức đình chỉ khóc lóc.
-Thế là được rồi, ta không chơi nữa, ngươi cũng đừng có theo ta, biết chứ.
Đại Minh dụng mệnh lệnh với màu trắng hổ nhân, bạch hổ nghe xong thì gật gật đầu.
Không được, đã khuya rồi, phải nhanh chóng tới tòa tháp kia thôi. Đại Minh nhìn thấy trời đã đen, chính mình đã lãng phí rất nhiều thời gian, Chỉ là Đại Minh đi ở trong rừng không thể tìm được đường ra.
- Thật khốn nạn, ta lạc đường rồi, sẽ không như thế chứ.
Đại Minh nhìn bốn phía đều là rừng cây, mà trời thì tối, căn bản không thể nhìn được ra cái gì.