Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 35: Tự Thủy Vô Ngân

Dị Hiệp

35 Chương 35: Tự thủy vô ngân

Đại Minh mặc dù không nghĩ ở địa phương này qua đêm, thế nhưng chạy loạn bốn phía thì rất có thể nguy hiểm, mà nhân hổ màu trắng đang ngủ ở trong rừng, không biết là nó có đột nhiên nghĩ thông suốt chạy tới truy mình,mà ngoại trừ nhân hổ màu trắng hay còn có quái vật gì tồn tại, chính mình cần phải cẩn thận.

Tại u ám trong rừng rậm, Đại Minh lấy ra bó củi làm ra nho nhỏ ngọn đuốc, cái này để cho Đại Minh đi, bởi vì chẳng biết ở nơi này thời gian mất bao lâu cho nên phải chuẩn bị kĩ, thế nhưng Đại Minh đang ở trong đêm thì nghe được từ ở phương xa truyền đến một tiếng kêu, làm cho Đại Minh có chút rợn cả tóc gáy. Nói cho thật sự thì cảm giác này không thể tốt.

- Đi đến đây đi! Không cần ở kia giả thần giả quỷ.

Đại Minh hua hua ngọn đuốc rồi nói.

Hổ nhân màu trắng thân ảnh chậm rãi từ trong bóng tối đi ra ánh sang rồi tiến đến.Chính là từ lúc đầu hổ nhân đã đi theo phía sau của Đại Minh, nhưng nó không có cử động gì đặc biệt cả, Đại Minh cũng không muốn quan tâm tới nó, nhưng bị theo dõi thì cảm giác thật không tốt cho nên Đại Minh tửơng sớm giải quyết việc này. Hổ nhân ánh mắt không có cuồng bạo hơi thở nữa, chỉ có im lặng ngồi ở đối diện Đại Minh.

- Sao không trở về nhà? Cứ chậm thế không sợ mọi người ở trong gia đình lo lắng sao?

Đại Minh không suy nghĩ gì cả hỏi một câu rất cơ bản, hắn đã đưa hổ nhân màu trắng trước mắt trở thành người. Hổ nhân cũng không có nghĩ đến Đại Minh hỏi câu này, sửng sốt một chút rồi sau đó lắc đầu.

-Ngươi không có gia đình sao?

Đại Minh chẳng biết Hổ nhân là loại gì, có hay không cha mẹ chăm sóc.

Hổ nhân màu trắng ảm đạm gật đầu, dùng lợi trảo viết trên mặt đất hai kí tự : “ Đã chết”

- Bị ai giết?

Đại Minh không có nghĩ là hổ nhân màu trắng còn có thể viết được chữ.

-Chẳng biết nữa.

Hổ nhân màu trắng trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.

-Cho nên ngươi biến thành cô nhi, bắt đầu nhằm bốn phía phá lung tung.

Đại Minh thử hỏi một câu, nhìn hổ nhân màu trắng cúi đầu thì Đại Minh biết là mình đã đúng rồi.

- Chính là ngươi cứ như thế thì có thể phát tiết, nhưng cứ như thế thì trở thành bản tính đấy.

Hổ nhân màu trắng vẻ mặt rất buồn, mà Đại Minh còn nói một câu.

- Ngươi có vui sướng không?

Hổ nhân màu trắng bắt đầu oa oa khóc lớn, mà Đại Minh cũng không có ngăn cản, chỉ là hổ nhân đang khóc thì Đại Minh hung hăng đánh nó một quyền.

Hổ nhân màu trắng mở mắt to nhìn Đại Minh.

- Khóc cái gì nữa. Hạnh phúc là chính tự mình mà có chứ không phải từ sự thương hại của người khác,đem nước mắt lau đi, từ ngày mai ngươi chính là tiểu đệ của ta, ta sẽ phụ trách giáo dục ngươi thành một nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất.

Hổ nhân màu trắng vẫn như cũ bất động.

- Hòai nghi à! Nghe ta đứng lên nào.

Đại Minh hít một hơi hét một tiếng thật to, làm cho hổ nhân màu trắng như nghe tiếng sấm lập tức đứng dậy. Đại Minh ngẩng đầu nhìn hình thể so với chính mình còn lớn gấp ba, hiểu được cứ nói mà ngước đầu lên thì rất là mỏi cổ.

- Có thể nhỏ đi một chú không, làm đại ca mà phải ngẩng đầu lên cùng với tiểu đệ nói chuyện thì thành cái dạng gì.

Đại Minh bất mãn nói.

Chỉ thấy hổ nhân màu trắng ở trên đầu con mắt thứ ba nhắm lãi, mà hình thể cũng chậm rãi thu nhỏ biến thành một con cọp trắng bình thường.

- Ha Ha.

Đại Minh phát ra một trận cười dữ dội, nguyên lai là hổ nhân màu trắng khi con mắt thứ ba nhắm lại thì biến thành dạng ngốc này.

- Thế từ sau này ta gọi ngươi la A Ngốc.

Đại Minh đối với cái tên mình vừa gọi ra thì rất là hài lòng,gật đầu một cái, chỉ là A Ngốc không hiểu vì nhận đại ca này là biến trở thành dạng này.

- Oa! Lại đây đi .

Đại Minh bắt đầu nằm xuống, thời gian ngủ đã tới.

-A ngốc, đưa ta tới cái tháp kia.

Đại Minh nhắm mắt lại, hắn tịnh chẳng có biết A Ngốc đang nghĩ gì, hoặc là thừa dịp hắn ngủ bả hắn thành mảnh nhỏ, hắn không quan tâm nữa.

A Ngốc nhìn Đại Minh suy nghĩ một hồi lâu , sau đó dùng móng vuốt cào đất lên bao trùm đống lửa làm cho đống lửa tắt ngay, sau đó ngậm lấy áo của Đại Minh đưa Đại Minh biến mất tại bóng tối.

Đại Minh gặp cái tháp kia, được gọi là luyện yêu tháp,bình thường chỉ dùng để tù cấm yêu ma thần kì, mà những yêu ma thần kì này đã bị ngoại lực ảnh hưởng thay đổi cá tính, biến thành tàn nhẫn khát máu.

Truyền thuyết là đại thiên thần đã đưa những yêu ma thần kì giam cầm tại trong tháp, hu vọng sử dụng thiết kế đặc biệt của luyện yêu tháp để chậm rãi luyện khí óan hận, thế nhưng tất cả cũng chỉ là truyền thuyết, luyện yêu tháp so với Diệp gia thời gian dài hơn rất nhiều, mà đến nay những yêu ma quỷ quái bị giam không còn có khả năng sống đến bây giờ.

Cho nên trừ phi là cùng hung cực ác yêu ma nếu không thì Diệp gia không có dễ dàng sử dụng luyện yêu tháp, mà cũng vì luyện yêu tháp quản lí nhiều lắm thượng cổ yêu ma cho nên Diệp gia cẩn thận canh giữ.

A ngốc có thể nó là từ nhỏ ở tại luyện yêu tháp mà lớn lên, tại đó không có trật tự như thế giới, mà chỉ có lực lượng mới đúng là vương giả, cho nên A ngốc đã dùng hai bàn tay từ nhỏ lập nên tất cả, đó là vì sinh tồn.Mà lúc này Diệp gia cũng không biết vì dù sao từ lâu không có người tiến tới luyện yêu tháp.

Lúc này A ngốc đang vọt tới luyện yêu tháp.Tại chỗ này nó đã gặp thủy lam sư tử cùng với cô gái, bởi vì họ muốn bắt chính mình trở về cho nên A ngốc cùng với bọn họ đã bắt đầu đánh nhau, sau đó lại gặp gỡ Đại Minh.

A Ngốc cho rằng ở thế giới này sức mạnh chính là tất cả, thế nhưng niềm tin này đã hòan tòan bị Đại Minh phá vỡ, rõ ràng không có sở hữu sức mạnh mà có thể làm cho mình chịu bao đau khổ, làm cho A Ngốc đối với Đại Minh sinh ra sự tò mò.Sau đó nói chuyện thì làm cho A Ngốc cảm thấy người ta đối xử với hắn rất tốt, mặc dù Đại Minh ngữ khí nói có chút kì quái thế những A Ngốc cũng có thể cảm thấy lời nói của Đại Minh quân tâm tới nó.

A Ngốc đi xung quanh ngọn tháp, nhìn lại nơi mình hồi nhỏ sống, A Ngốc cảm thấy rất thế lương, thế nhưng A Ngốc không thể nói lên lời.

A Ngốc tìm một địa phương bí ẩn rồi buông Đại Minh xuống , sau đó chính mình nằm ở bên cạnh Đại Minh, nó không có ý nghĩ tiếp cận ngọn tháp kia, bởi vì ở đó có rất nhiều điều nó không muốn nhớ lại.Nghĩ thì không muốn nghĩ, A Ngốc chẳng biết lúc nào đã tiến vào trong giấc ngủ, mà cũng lâm vào giấc mộng, trong mộng thì từ lâu mà nó chưa từng tới lại xuất hiện đó chính là ba và mẹ.

- Ngủ thật là tốt.

Tại ánh mắt trời cùng với tiếng chim buổi sáng thì Đại Minh cũng đã bắt đầu dậy tập thể dục, mà cũng thấy A Ngốc thật sự đã đưa chính mình tới xung quanh tháp, Đại Minh cũng cảm thấy một trận sợ hãi, vốn hắn nói nhưng không có kì vọng A Ngốc sẽ làm.

- Tỉnh dậy rồi a!

Đại Minh nhìn thấy A Ngốc đang chậm rãi mở hai mắt, xem ra A Ngốc cũng vừa mới tỉnh dậy. Đại Minh rất là nhiệt tình chào đón A Ngốc thế nhưng phản ứng của nó thật bất thường, nhằm về hướng của Đại Minh đánh tới. “ Sẽ không phải thế chứ”. Đại Minh hòan tòan không rõ phát sinh ra cơ sự gì, vừa mới tốt như thế mà đã trở mặt rồi, mặc dù là sự việc phát sinh đột biến thế nhưng Đại Minh trải qua những ngày sinh tử đánh nhau thế nên thần kinh phản ứng cũng dị thường linh mẫn.

Đại Minh phản xạ thật là tinh chuẩn rút ra bạch cốt kiếm để ứng phó, thế nhưng chỉ thấy A Ngốc phóng qua đỉnh đầu của Đại Minh, miệng kêu lên một tiếng.

Có người! Đại Minh lập tức biết có điều xảy ra, lập tức quay lại đằng sau đề phòng.

Một cô gái tuyệt sắc từ đằng sau cây đại thụ đi ra, trên tay cầm một thanh trường kiếm màu làm, một tay thì cầm một sợ dây, hơn nữa xoay xoay thanh kiếm đánh với A Ngốc, đồng thời nói.

- Trốn nhanh đi!

-Chạy!

Đại Minh có điểm không hiểu, có ai nói cho hắn tình huống bây giờ không?

Thân thủ của cô gái kia đúng là không sai. A Ngốc động tác đã rất nhanh nhẹn, mà cô gái kia so với nó còn nhanh hơn, trường kiếm trên tay gắt gao vây trụ A Ngốc, xem ra A Ngốc không có biến thân thành hình dáng hổ nhân thì không có phát huy được chiến lực. Đại Minh đang suy nghĩ như thế thì A Ngốc rống lên một tiếng, trên đầu ánh mắt thứ ba chậm rãi mở ra.

- Đi nhanh lên! Còn ngây ngốc ở chỗ đó làm gì.

Cô gái biết một khi hổ nhân biến thân thì cả hai người đều không phải đối thủ của nó. Vì vậy cô gái thân hình như thiểm điện lao đến bên cạnh Đại Minh muốn lôi hắn chạy.

Đại Minh chỉ là từ từ thong thả tránh cô gái., đến lúc này hắn đại khái biết phát sinh ra cái gì. Cô gái này chắc là tưởng A Ngốc đang gây nguy hiểm cho mình nên tới cứu mình, thế nhưng sự tình không phải như nàng tưởng tượng.

- Im lặng đi nào! Không hề như cô nghĩ đâu, đánh nhau tốt lắm sao?

Đại Minh không để ý tới ánh mắt lo lắng của cô gái, đưa bàn tay che ánh mắt thứ ba của A Ngốc , ánh mắt nghiêm lên nhìn. A Ngốc bị ánh mắt của Đại Minh nhìn thì trong lòng cảm thấy sợ hãi, bèn trầm thấp rống lên một hồi sau đó im lặng xuống.

Mặc dù Đại Minh bây giờ không có lực lượng gì cả, nhưng hắn trên người có hơi thở đủ để áp chế vạn thú, dù sao Tuyệt cũng là thượng cổ hoang thú vương giả, uy nghiêm không hề nhỏ.

- Ngươi rốt cục là ai? Đi vào nơi này có việc gì?

Cô gái thấy người này co năng lực ngăn cản A Ngốc ma hóa thì không khỏi cảm thấy tò mò và vài phần đề phòng, - Oh! Ta đi đến đây để kiếm người.

Đến lúc này thì Đại Minh mới nhìn rõ được dung mạo của cô gái kia. Theo lí mà nói Đại Minh đã nhìn Lâm Thi Hàm, Thị Kiếm, Diệp Nhược Thu, Cập Gia Lí Đằng... đều là những vị tuyệt sắc mỹ nữ mà không có phản ứng gì cả. Nhưng Đại Minh gặp cô gái này thì nhẫn không được cảm thấy kinh diễm.

Tuyệt đối là ngũ quan hòan mĩ ở trên khuôn mặt bạch ngọc, hòan tòan không có điểm tì vết, mà tóc cô gái cũng mà nhàn nhạt thủy lam, mắt cũng màu như thế, chỉ là trên đỉnh đầu có hai tiểu giác, hình thù cùng với lộc nhung rất là giống.

Không phải là lòai người rồi. Cái này chính là cảm tưởng sau khi nhìn một lượt của Đại Minh.

- Vui lòng đưa ma thú giao cho ta , nó từ ở trong luyện yêu tháp trốn ra, ta phải bắt nó trở về.

- Ma thú? Đó chính là tên gọi của A Ngốc sao?

Mà lúc này A Ngốc đang lẳng lặng nằm ở trên mặt đất tùy ý Đại Minh bắt nó làm ghế ngồi, đối với cô gái thì một điểm phản ứng nó cũng không có.

- Tiểu đệ của ta có làm gì xấu sao? Vì điều gì mà nhất quyết phải bắt nó.

Đại Minh trừng mắt lên hỏi.

-Ma thú chính là óan khí quá nặng , phải cho nó vào trong tháp thì mới làm mất đi được.

- Tiểu đệ của ta tính tình có chút kì quái nhưng không cần phải bắt nó.

Đại Minh sờ sờ vào đầu của A Ngốc, giọng nói rất nghiêm trọng.

- Cùng với anh nói cũng không có tác dụng gì.

Cô gái không muốn giải thích với Đại Minh, hoa sợi dây trên tay muốn trói người.

- Thật vậy uh! Cô tưởng là chính mình một người có thể làm được sao?

Cô nàng sẽ không quên mới hôm qua còn phải bỏ chạy sao? Hôm nay sao lại có dũng khí đến bắt người.

- Ai nói ta chỉ có một người.

Đằng sau cô gái đi ra một thủy lam sư tử chính là Đại Minh ngày hôm qua đã gặp, mặt khác còn cố một con chim ngũ sắc đang ở trên cành cây nhìn mọi người. Đại Minh nhìn thấy con chim kia thì biết nó không phải dễ đối phó.

Ba đánh hai a. Đại Minh đang tính cách chiến đấu, nếu hắn có thể gọi ra được hoang thú thì chiến thắng chỉ là chuyện đơn giản, thế nhưng dạng này thì không có ý nghĩa, ngoại trừ song phương cừu hận vô cùng mới thế.

Đại Minh suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định.

- Ta không muốn cùng với các ngươi đánh nhau, cũng không thể nhìn tiểu đệ ta bị bắt đi, có thể có biện pháp khác không?

- Có thể, chỉ cần làm rơi trường kiếm ở trên tay ta thì ta có thể cho anh rời đi.

Cô gái tự tin nói.

Điểm này thì khó khăn đây, Đại Minh vừa mới nhìn thấy cô gái cùng với A Ngốc đánh nhau rồi, bây giờ chính mình đánh nhau với cô ta thì không có hi vọng.

Trường kiếm ở trên tay cô gái vẽ ra từng đường trên không khí, Đại Minh nghĩ muốn thắng thì phải chơi bẩn.

- Ta sẽ cùng chơi với cô, nhưng cô cam đoan là ta đánh rơi kiếm thì không có cùng với tiểu đệ ta phiền tóai chứ.

- Đương nhiên , ta Thủy Vô Ngân một lời đã định, nhưng ta hòai nghi là anh không có thực lực để làm việc đó.

Nói xong thì Thủy Vô Ngân đánh ra một kiếm, kiếm này rất nhanh làm cho Đại Minh kinh hãi, tuy nhiên kiếm này chỉ để dọa cho nên ra tay có phân tấc. Mũi kiếm ở cách mi tâm của Đại Minh một chút thì dùng lại. Đại Minh trên mặt không có chút lo sợ chỉ nhìn Thủy Vô Ngân.

- Tốt! Rất có đảm thức, thế nhưng bản cô nương rất ghét người nào không biết tiến biết lùi.

Thủy Vô Ngân trừng mắt nhìn Đại Minh một cái, trên tay kiếm thức lại biến đổi.

Đại Minh chỉ là thong thả cười, không phải hắn có lá gan lớn mà đem mạng ra chơi đùa. Hắn biết kiếm của Thủy Vô Ngân rất nhanh chỉ là không nghĩ đến nhanh đến như thế, hơn nữa hắn không có chú tâm, đợi đến lúc phát giác ra thì kiếm của người ta đã ở trước đầu mình. Nhìn thấy kiếm của Thủy Vô Ngân biến đổi thì Đại Minh không dám phân tâm, tinh thần tòan bộ chăm chú nhìn.

Lúc này Đại Minh đã có chuẩn bị thế nhưng kiếm pháp của Thủy Vô Ngân quá nhanh vượt quá sự tưởng tượng của Đại Minh. Đại Minh từ trước đến nay chưa xem được người sử dụng kiếm nhanh đến như thế này, ngay cả Diệp Nhược Thu cũng không thể so được.

Như nước chảy không hình, lúc này ở trong ý nghĩ của Đại Minh thì kiếm pháp của Thủy Vô Ngân cũng như tên của nàng, hòan tòan làm cho Đại Minh không tìm được sơ hở để công kích, bây giờ Đại Minh ngoại trừ chật vật tránh ở bên ngòai căn bản không có biện pháp khác.

Cũng chẳng biết là Thủy Vô Ngân cố tình hay vô ý, lưỡi kiếm luôn tiến sát vào Đại Minh thì lại lặng lẽ rời đi cho nên Đại Minh xem như chỉ có kinh hãi mà không có nguy hiểm. Đánh được một thời gian thì Thủy Vô Ngân cũng không còn được kiên nhẫn nói : ta đã ra tay rất lưu tình rồi, nếu ngươi không biết tiến biết lùi thì đừng có trách ta không có khách khí.

- Thật là có lỗi, ta sẽ không để cho tiểu đệ của ta bị người bắt đi.

- Nếu vậy thì ngươi tiếp chiêu.

Thủy Vô Ngân nói xong thì lập tực nhằm Đại Minh xuất ra một kiếm.

-Oa! Quần áo của ta.

Tay trái của Đại Minh đã không còn vải che, mà bây giờ trước ngực cũng đã mất đi một đoạn, có thể nói là bộ quần áo này không còn nữa.

Không xong! Quần áo của mình không còn nhiều lắm, cứ như thế này thì không còn gì để mà mặc nữa. Nhưng Thủy Vô Ngân cứ trên người mình rạch tiếp quần áo ra, cuối cùng Đại Minh không thể kiên nhẫn được nữa.

- Êu! Cô là con gái mà chẳng biết sỉ nhục là gì cả cư nhiên rạch quần áo của con trai.

Đại Minh hét lên một tiếng, làm cho Thủy Vô Ngân lúc này mới nghĩ được sự kiện này, trên mặt hồng lên mà trường kiếm cũng đình xuống.

Nhìn thấy hình dáng xấu hổ của Đại Minh thì Thủy Vô Ngân không chịu được cũng nở ra một nụ cười.

- Rất đáng cười sao?

Đại Minh không cam lòng hét lên. Nếu mà lực lượng của hắn còn thì hắn đã đánh cho Thủy Vô Ngân rơi rụng rồi.

- Vậy để ta hớt tiếp tóc của anh, để anh có cái đầu bóng lóang nhé.

Thủy Vô Ngân nở nụ cười nói, đống thời trường kiếm trên tay nhằm trên đầu Đại Minh đánh tới.

- Thật hay nói giỡn! Bị ngươi làm cho đầu ta bóng lưỡng thì chết a.

Đại Minh tay trái cốt kiếm bay ra đẩy vào trường kiếm của Thủy Vô Ngân.

- Ô?

Thủy Vô Ngân tò mò nhìn trên tay Đại Minh hình dáng bạch cốt kiếm lạ kì, nàng đối với thân phận của Đại Minh rất là hứng thú.

- Ta hỏi lại lần nữa, anh rốt cục là ai? Đến nơi này có mục đích gì?

- Không phải đã nói với cô rồi sao, ta đến đây tìm người.

- Anh là người của Diệp gia sao?

- Không phải, nhưng....

Đại Minh hòan tòan không có nói xong thì Thủy Vô Ngân đã xuất thủ căn bản không cho Đại Minh có cơ hội giải thích.

- Đã đi vào cấm địa của Diệp gia thì hậu quả rất là nghiêm trọng,mà ngươi lại là ngoại nhân, trước tên bắt ngươi đã rồi nói sau.

Nếu nói lúc trước Thủy Vô Ngân còn ngoạn nháo, thì bây giờ nàng rất là chăm chú, kiếm pháp như nước chảy làm cho Đại Minh càng khó có thể ứng phó.

Đáng giận thật! Nữ tử này sao lại chơi ta như vậy chứ.

Đại Minh lúc này cảm thấy rất tức giận, Thủy Vô Ngân có thể đem biến mình thành vật chê cười, nhưng Đại Minh còn có bạch cốt kiếm hộ thân chỉ thể ở trạng thái phòng thủ.

Thủy Vô Ngân kiếm pháp cực kì tinh kỳ so với Diệp Nhược Thu còn hơn, mà Đại Minh sau khi bị họa thì chiêu thức rất là hỗn độn không thể cùng với nàng so bì được, một khi hắn không có lực lượng cường đại làm hậu thuẫn thì Đại Minh biến thành một dạng phế nhân. Nguyên lai là không có lực lượng, chính mình cũng như trước kia của chính mình, thật sự là vô dụng, chỉ có ngày ngày chờ chết chính là Vương Đại Minh.

Đại Minh đột nhiên phát giác hắn không thể trở lại như trước kia được là một Vương Đại Minh bất tài, Bị Thi Hàm, Mỹ Hạnh cùng với hắn ngày ngày sống cùng, thì Đại Minh cảm giác mình đã biến đổi không ít.

Mà chiến đầu thì tối kiêng kị phân tâm . Đại Minh lúc này lại đang nghĩ ngợi lung tung đối với một kiếm của Thủy Vô Ngân không quan tâm.

Thủy Vô Ngân cũng bị sợ hãi, đối với biểu hiện lúc nãy của Đại Minh thì hắn có thể tránh được kiếm này, thế nhưng kiếm thức quá mau, cho dù Thủy Vô Ngân muốn thu tay lại cũng không thể được.

Khi trường kiếm đã đánh tới bụng của Đại Minh thì tay trái của Đại Minh đột nhiên thú hóa cầm lấy thanh kiếm, hơn nữa thuận tay kéo một cái vào trường kiếm, Thủy Vô Ngân chân không ngừng tiến tới thân thể Đại Minh.

Thủy Vô Ngân đột nhiên thấy Đại Minh thú hóa tay trái thì rất là sửng sổt, đối với chiêu này của Đại Minh căn bản không có phòng bị, hai người vì vậy lăn ở trên mặt đất thành một đống, Đại Minh khi hồi thần lại được thì đã thấy Thủy Vô Ngân nhằm mình phóng tới, hòan tòan không rõ phát sinh ra sự việc gì, Đại Minh đã bị Thủy Vô Ngân làm ngã ở trên mặt đất.

Đại Minh tay phải định chống xuống đất thì phát hiện ngòai ý muốn .... mặt đất sao lại rất chi là mềm mại.

Khi Đại Minh cúi đầu nhìn thì thấy Thủy Vô Ngân cư nhiên bị chính mình đặt ở dưới thân,hai người dáng vẻ cực kì thân mật. Thủy Vô Ngân trên mặt nổi lên hòng thẹn, mắt ónh ánh tòan nước. Đại Minh đưa ánh mắt nhìn xuống thì mới biết chuyện gì.

Thủy Vô Ngân đang mặc một bộ quần áo màu vàng , mà tay phải của Đại Minh cư nhiên cái gì không để lại dán ở tại người ta chính là ....bộ ngực.

Đại Minh lập tức từ trên người của Thủy Vô Ngân nhảy xuống, mặt mũi đỏ bừng, chỉ có thể nói được một câu: không phải như vậy, không phải như vậy.....

Thủy Vô Ngân thẹn thùng ngồi dậy, không nói câu nào cầm lấy kiếm đánh tới, Đại Minh không có phòng bị chỉ có thể miễn cưỡng tránh đi, nhưng bụng đã xuất hiện một vết máu.

- Dâm tặc!

Thủy Vô Ngân hét lên một câu, trường kiếm trên tay tựa như sóng lớn nhắm hướng Đại Minh đánh tới, lúc này xem ra Thủy Vô Ngân mới tòan lực ra tay.

- Hiểu lầm thôi, việc vừa rồi chỉ là ngòai ý muốn.

Đại Minh còn muốn giải thích thế nhưng tốc độ công kích của Thủy Vô Ngân rất nhanh làm cho nói cũng không ra được, kiếm chiêu của Thủy Vô Ngân tái biến, như sóng biển mười ba thức tòan lực đánh tới.

Đại Minh lúc này mới biết được Thủy Vô Ngân đáng sợ, cái này một chiêu hắn cũng không tiếp được, Đại Minh chỉ có thể dùng tay trái cùng với tay phải cốt kiếm bảo vệ trên người những chỗ yếu hại,ngạnh đỡ một chiêu này của Thủy Vô Ngân.

Kiếm chiêu uy lực vượt quá Đại Minh tưởng tượng, Đại Minh trên người nhiểu vết thương chảy máu, thả thân thể ngồi ở A Ngốc bên cạnh.

Nhìn thấy sự việc biến ra như vậy thì A Ngốc nhất thời biến thân, nhưng Đại Minh đem bạch cốt kiếm che ở trước người của A Ngốc, ngăn lại hành động của A Ngốc.

- Không có chuyện của em, không cần ra tay.

A Ngốc mặc dù nghe thấy Đại Minh nói thế nhưng thân thể còn muốn tiến tới.

- Lui ra.

Đại Minh quát lên một tiếng, A Ngốc cũng đành phải theo lời nói của Đại Minh trở lại ngồi ở trên mặt đất.

Đại Minh trên người lực lượng mặc dù đã mất, nhưng hắn thể chất kỳ dị thế nên vết thương trên người rất nhanh khép lạp, thế nhưng Thủy Vô Ngân không để cho Đại Minh có cơ hội thở, một thức kiếm nữa lại nhằm Đại Minh đánh tới.

Thảm quá! Đại Minh vừa mới bị thương thân thể còn chưa có hồi phục, động tác của thân thể không thể linh họat, một kích này thì Đại Minh không còn lối thoát.

Đại Minh đột nhiên ở trước cái chết giác ngộ, thời khắc này hắn trong lòng hiện lên vẻ mặt xinh đẹp của Lâm Thi Hàm, ta không thể giữ lời hửa rồi vợ ơi.

Mà một thức này của Thủy Vô Ngân lúc này nhằm cổ họng của Đại Minh, nếu ngay cả đầu cũng bị bổ thì dù có cường thịnh trở lại thì cũng không có biện pháp.Nhưng lúc này một đại màu lam bóng từ đằng sau đẩy vào thân thể của Thủy Vô Ngân, làm cho chiêu thức của Thủy Vô Ngân hóa thành vô dụng.

- Mưu Già, ngươi làm cái gì vậy?

Thủy Vô Ngân hét lớn.

Bị gọi là Mưu Già chính là thủy lam sư tử lao ra cứu một mạng của Đại Minh, đối với lời hỏi của Thủy Vô Ngân thì Mưu Già cũng rống lên một tiếng.

- Ta mặc kệ! Cho dù trở về bị xử phạt ta ngày hôm nay cũng phải giết dâm tặc này.

Thủy Vô Ngân một bên lau nước mắt , một bên nói.

Tại Côn Lôn sát sanh là một tội rất là nghiêm trọng.

- Tất cả cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà.

Đại Minh thấp giọng nói ,từ những lần chạy trốn đã cho hắn kinh nghiệm phải làm sao vào lúc này.

Mưu Già cũng dùng một tiếng hô trả lời, tương tự cùng với Thủy Vô Ngân đối thoại một dạng, song phương cách nói rất là kịch liệt.

Đại Minh thừa dịp nhìn xung quanh thì mới biết đi cùng với Thủy Vô Ngân là bảy dắc chim to cư nhiên không thấy đâu, cũng chẳng biết đã bay đến nơi nào nữa, mà lúc này những vết thương trên người của Đại Minh cũng đã tốt rất nhiều rồi.

- Ngươi không cần quan tâm tới ta.

Thủy Vô Ngân thét lên một tiếng, thanh âm bén nhọn làm Đại Minh không được phải che đi lỗ tai.

Thật là lợi hại âm thanh công kích a. Đang lúc Đại Minh tưởng tượng thì trên tay Thủy Vô Ngân cái dây đã trói Mưu Gia không nhúc nhích được.

- Mưu Già.

Thủy Vô Ngân hai tay đặt nhẹ nhạng ở trên dầu của Mưu Già nói : Ngươi cùng với ta từ nhỏ lớn lên, ta cũng không xa được ngươi, ta biết pháp tắc của Côn Lôn, giết hắn xong thì ta sẽ tự vận để tạ tội cho nên tái kiến nhé.

Thủy Vô Ngân rời khói bên người Mưu Già, chậm rãi nhặt lên trường kiếm.

Đại Minh nghe xong mà rất là kinh ngạc, tự vận, tạ tội, sự tình có phải nghiêm trọng như vậy không? Sự tình không phải đến như thế chứ. Đại Minh suy nghĩ một lúc vội nhảy lên trên người A Ngốc chỉ về phía luyện yêu tháp.

- Nhanh chạy!

A Ngốc không dám chần chờ, lập tức chạy như điên, xem ra sự việc này chỉ có thể thỉnh su phó của Diệp Nhược Thu ra mặt giải quyết,mà Thủy Vô Ngân không bắt được người lại tự sát thì sự tình so với Đại Minh tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.

- Chạy nơi nào?

Không phải như vậy chứ? Đại Minh nhìn thấy Thủy Vô Ngân ở trong rừng tốc độ chạy so với A Ngốc không phân cao thấp, mà còn có thể từng chút đuổi tới gần, cuối cùng Đại Minh bị dừng lại.

Thủy Vô Ngân cầm kiếm ở trên đường, trên mặt tràn đầy vẻ thê lương.

Không phải như thế chứ, ta mới là muốn khóc đây này . Đại Minh nghĩ hiểu được mình mới chính là người bị hại.

- Chẳng lẽ sự tình không có phương pháp nào giải quyết nữa sao? Mà chỉ có chém ta mới được à?

Đại Minh hỏi một câu.

- Không được! Bởi vì ngươi chính là lòai người.

Thủy Vô Ngân lúc này mới chú ý tới tay trái của Đại Minh, nếu là người thì không có được như thế.

- Ngươi rốt cục là ai? Người, Ma hay tiên?

- Nói bậy! Ta đương nhiên là lòai người.

Đại Minh kêu lên .

- Nếu là người thì chết.

Thủy Vô Ngân huy kiếm muốn động thủ.

- Không phải như thế chứ, nếu ta không phải lòai người thì sao? Còn có phương pháp giải quyết hòa bình sao?

Đại Minh chạy nhanh thét lên.

Thuỷ Vô Ngân dừng trường kiếm lại, đồng thời sắc mặt đỏ hồng.

Đại Minh bắt đầu hổi tưởng tiểu thuất lãng mạn, thậm chí còn nghĩ đến cổ trang hí kịch, giống như nhân vật chính gặp phải chỉ có một dạng hạ tràng.

- Ngươi sẽ không muốn ta cưới ngươi chứ?

Đại Minh thất thanh kêu lên.

Thủy Vô Ngân thần tình đỏ bừng,xem ra rất là cam chịu.

- Không được ! Ta ở nhà đã có bốn, năm người rồi.

Bây giờ Đại Minh mà đưa thêm Thủy Vô Ngân về thì mỗi người cho hắn một cước cũng đã chết rồi.

Thủy Vô Ngân nghe được Đại Minh nói thì sắc mặt biến sắc.

- Nếu thế thì ngươi đi vào địa ngục đi nha ! Sau đó ta sẽ tựu đến cùng với ngươi, đến lúc đó ngươi đúng là cùng một loại với ta thì ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.

Thủy Vô Ngân giọng nói rất là ôn nhu nhưng làm cho Đại Minh thấy rét trong lòng.

Thủy Vô Ngân vũ động trường kiếm, thân thể co lại, mặc dù nhìn như bình thường, nhưng Đại Minh có thể cảm giác trong đó không tầm thường hơi thở. Thủy Vô Ngân cực mạnh sát chiêu có thể chính là đây.

- A Ngốc mau chạy!

Đại Minh vỗ vào chân của A Ngốc bảo nó rời đi. Thủy Vô Ngân đánh tới chính mình, nhưng không có tất yếu ngay cả A Ngốc cũng chôn cùng, thế nhưng mặc cho Đại Minh làm cái gì thì A Ngốc cũng không rời đi.

Thủy Vô Ngân từ từ cười một cái, nhìn rất là xinh đẹp, dù đang ở trong trạng thái nguy cấp thì Đại Minh nhẫn không được nhìn đến ngây người.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.