Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 39: Người Trời !

Dị Hiệp

39 Chương 39: Người trời !

Cứ thế một ngày, hai ngày đã qua ....chớp mắt đã bốn ngày. Mà những ngày này là rất dài đồi với Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân, hai người đều ngày ngày ở bên cạnh luyện yêu tháp để chờ chồng. Thế nhưng vẫn không hề có tin tức của Đại Minh.

Hai người đều ngày ngày tự an ủi nhau nếu không thì cũng khó vượt qua. Cũng chẳng biết lúc nào hai người đã rất nhanh bồi dưỡng được một tình hữu nghị.

Buổi chiều của ngày thứ tư đã chuẩn bị đi qua thế mà luyện yêu tháp cứ như trước không hề có tiếng động, yên lặng nằm đó.

- A Minh......

Mà trong lúc này ở trong tháp Đại Minh đang ngồi ở trên đầu của A Ngốc, có điểm không kiên nhẫn nhìn Mục Đồng.

- Cứ đi như thế này không phải vậy chứ ?

Mục đồng vừa đi vừa tự hỏi, Đại Minh nhìn mà cảm thấy đầu chóang váng.

Ở luyện yêu tháp thì thời gian trôi qua quá đặc biệt, ở bên ngòai một ngày thì ở trong này cứ như đã trôi qua một năm. Mà rất nhanh thời gian ước định ba năm ( thời gian ở luyện yêu tháp ) đã trôi qua, Đại Minh có thể hòan tòan nắm được sức mạnh của chính mình, hơn nữa còn vận dụng tự nhiên. Mà Đại Minh vẫn chưa có đi ra ngòai bởi vì.... hắn lạc đường, mà hắn đã lạc đường hơn một năm rồi.

Luyện yêu tháp ở bên ngòai nhìn thì ở bên trong hòan tòan khác, ở trong như một thế giới rộng lớn vô cùng, nơi này không có sáng sớm hòang hôn, cũng không có mặt trời chiếu sáng. Mỗi tầng lầu đều có chiếu sáng khác nhau, mà bây giờ bọn Đại Minh đang ở tần lầu thứ sáu. Đúng là một không gian yêu dị màu đỏ.

- A Ngốc. Ngươi có biết đường đi hay không?

Đại Minh cúi đầu hỏi, mà A Ngốc cũng chỉ biết lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Từ tầng một đi lên tầng năm thì có A Ngốc dẫn đường,đi một mạch rất là vui ve, thế nhưng A Ngốc trước kia ở luyện yêu tháp họat động phạm vi cũng chỉ ở năm tầng mà thôi.

Đại Minh ngày hôm nay đã hòan tòan nắm ở trong tay sức mạnh của mình, cũng bởi vì nhàn cư vi bất thiện thuận tiện những chiêu thức võ công của mục đồng cũng hòan tòan hấp thu được cả.

- Đi lối này nào !

Mục đồng hạ tay xuống chỉ ra một hướng rồi bước đi. Đại Minh chỉ có thể kiềm chế xúc động, bây giờ hắn chỉ có thể tìm cách đi xuống để ra ngòai chứ còn phương pháo nào nữa không ?

- Thật nhiều xương đầu a !

Đi được một lúc thì không khí phát tán ra mùi làm người khác phải chực nôn, đó chính là mùi thịt trương, mà ở trên mắt đất tràn đầy những bộ xương trắng.

Đại Minh theo kinh nghiệm những năm ở trong luyện yêu tháp thì nơi này chính là sào huyệt của yêu mà, mà từ diện tích của đống xương trắng thì xem ra yêu ma này cũng rất là lợi hại. Cũng có thể là từ khi Đại Minh tiến vào luyện yêu tháp mới gặp được yêu ma cực mạnh như này.

- Phải đi vào hay sao ?

Ngồi ở trên bả vai của Đại Minh chính là Thị Kiếm có điểm không muốn, cô không có thói quen ngửi mùi máu tanh ở địa phương này.

- Nói bậy, không đi vào sao tìm được truyền tống trận chứ.

Đại Minh muốn tìm lúc này chính là một Thái Cực Bát quái thạch bàn truyền tống điểm, từ tầng này đi tầng nọ cũng chỉ có thể đi qua truyền tống, mà để cho bọn Đại Minh đi lên tầng bảy cũng phải tìm ra nơi đó, bởi vì luyện yêu tháp ở đỉnh chính là tầng thứ mười mới có thể đi ra ngòai .

Luyện yêu tháp có thiết kế rất đặc thù, càng tầng cao thì yêu ma có sức mạnh càng lớn. Hạ tầng thì yêu ma có thể lên trên tầng cao, nhưng mà yêu ma ở cao tầng thì không thể tới được hạ tầng.

Theo thông lệ mà nói, tiểu đầu mục yêu quái ở tầng năm có thể qua truyền tống trận để đi tới tầng sáu, nhưng yêu ma ở tầng sáu thì không thể xuống được tầng năm. Chính bởi vì truyền tống trận có lực lượng hạn chế. Nếu nói yêu quái mà ở tầng năm lên tầng sáu mà may mắn không chết, sức mạnh tự nhiên tăng lên thì nó cũng không thể về được tầng năm.

Nhưng A Ngốc chính là một ngoại lệ. A Ngốc có năng lực tự do biến thân để điều chỉnh sức mạnh, cho nên mới có thể từ tầng năm về xuống tầng một, hơn nữa thừa dịp người của Diệp gia đem yêu ma vào phong ấn ở trong luyện yêu tháp thì chạy ra ngòai.

Đại Minh cũng nghĩ đến Thị Kiếm chính là một loại chánh khí kiếm linh thể chất, không có thói quen ở nơi huyết tinh dơ bẩn này. Mới quay sang nàng nói :

- Cô hãy trở về Thương Minh đi, nơi này để cho ta đối phó.

Thị Kiếm nghe xong thì gật đầu nói : có việc thì hãy gọi ta nhé, ta đáp ứng với Thi Hàm là sẽ đưa ngươi bình an trở về.

Nói xong thì Thị Kiếm nhanh chóng trở vào trong Thương Minh.

- Đi thôi !

Đại Minh xử lý xong chuyện của Thị Kiếm, thì hai người một thú đi vào trong vùng xương trắng. Điểm truyền tống t rận cũng không tồn tại ở cố định, nó có thể xuất hiện ở mọi địa phương, cho nên mỗi địa phương đều phải tìm tòi cho kĩ.

Đại Minh còn nhớ rõ, tầng hai lên tầng ba thì điểm truyền tống cư nhiên có yêu quái chọn làm đồ trang sức ở trên tường, nếu không phải A Ngốc chỉ dẫn thì hắn thật sự tìm không ra.

- Hống....

A Ngốc dừng lại bước chân, tê rống lên một tiếng. Đại Minh cùng với Mục Đồng đã trải qua mấy năm ở chung, cũng đại khái biết tiếng hô của A Ngốc biểu chưng cho điều gì, bây giờ tiếng hô của A Ngốc chính là cảnh báo.

Một con xà tinh rất lớn từ trong đám xương đi đến.Không biết là nó bao nhiêu tuổi rồi? Như theo Đại Minh xem ra thì con rắn này rất lớn, còn chiều dài thì Đại Minh cũng chẳng biết nói ra sao, bởi vì Đại Minh nhìn thấy con rắn kia còn hai phần ba còn chưa lộ ra, hắn không có hứng thú đem đào đống xương này lên để xem chiều dài của nó.

- Rắn à !

Đại Minh từ nhỏ đối với loại động vật này rất là phản cảm, mà từ hồi trải qua ở hoang đảo vô danh thì Đại Minh gặp ở trên TV có rắn thì cũng rất nhanh chuyển kênh.

Bây giờ gặp phải một con rắn siêu lớn thì Đại Minh tòan thân da gà nổi hết lên. Mà con rắn động tác cũng rất là nhanh chóng, đảo mắt đã vọt tới trước người nhóm Đại Minh.

Đại Minh nhìn thấy mồm của con rắn cứ như một động khẩu, thật là dọa chết người.

- Chạy !

Đại Minh rất nhanh kêu lên, thế nhưng không cần nhiều lời thì A Ngốc cũng đã tự động chạy trốn chết, nó đã đưa ra tốc độ cực nhanh làm cho Đại Minh cùng với Mục Đồng phải giữ chặt lấy lông của A Ngốc để khỏi phải rơi xuống.

A Ngốc nhanh ! Nhưng con rắn còn nhanh hơn so với nó.

Trong nháy mắt con rắn đã dùng thân thể bao quanh đám người Đại Minh hai vòng, tựa như một bức tường chắn gió, con rắn đầu lăng bên này lăng bên kia tựa như rất hài lòng. Sau đó nó mới mở ra mồm lớn nhằm mấy người Đại Minh xông tới.

Thế nhưng cự xa này lao xuống đều cắn phải đám xương chứ không có cắn vào mấy người Đại Minh. Con rắn cảm thấy cắn không được thì mới thu người lại định cán mấy người thế nhưng nhìn lại thì thấy nhóm Đại Minh đang bay ở trên không trung.

Nguyên là Đại Minh đã lâph tức thú hóa đem Mục Đồng cùng với A Ngốc bay ở trên không trung.

- A Ngốc! Người nặng chết người, có thể biến nhỏ đi một chút không ?

Đại Minh giữ lấy cổ A Ngốc bay giữa không trung, hình dáng có điểm buồn cười.

A Ngốc hống lên một tiếng, thân thể cuộn nhỏ lại biến thành một con mèo nhỏ màu trắng. Từ lần trước bị Thủy Vô Ngân bắt thì A Ngốc không hiểu làm sao có thể biến thành một con mèo nhỏ.

Giảm bớt sức nặng thì Đại Minh phi rất cao lên, đến lúc này thì Đại Minh mới có thể thấy rõ được hình dáng của con rắn. Con rắn này có vảy màu đỏ, cứ như một dòng sông đỏ uốn lượn ở trên thảo nguyên tòan xương trắng. Máu tươi đối lập với xương trắng làm cho không khí âm trầm đáng sợ.

- Hòan hảo là ta bay được.

Đại Minh thở ra một hơi, cho dù con răn kia rất là đáng sợ nhưng sẽ không bay lên được tới cắn hắn. Chính là Đại Minh đã yên tâm quá sớm, một khi có thể ở luyện yêu tháp tầng sáu xưng hùng thì con rắn này không chỉ có như thế.

- Ta nhớ ra rồi, ta trước kia đã nhìn thấy nó.

Mục Đồng vỗ đầu nói : Trước kia nó còn là một con giun, tại trước mắt ta bay tới bay lui, nếu biết trước thì ta đã thuận tay giết nó rồi.

Mục Động hiển nhiên là mười phần tiếc hận.

Còn nói nữa, bây giờ nó có thể dễ dàng giết được ngươi. Đại Minh giống như đột nhiên nghĩ đến một sự kiện đáng sợ, mắt lồi .

- Ông nói là nó có thể bay.

Đại Minh run rẩy hỏi.

Ừm. Huyết xà tinh một khi lớn thì có thể bay được không có sai.

Nghe xong Mục Đồng nói thì Đại Minh nhanh chóng nhìn lại.

Huyết xà tinh chẳng biết khi nào đã mở ra được cánh ( tựa như hình dáng của ngô công, thân thể mỗi một đoạn thì có một đôi cánh). Tại không trung bay lượn, động tác thậm chí so với Đại Minh còn linh họat hơn rất nhiều.

Đại Minh quay đầu lại nhìn thì huyết xà tinh đã há mồm lặng lẽ bay tới gần. Đại Minh phải bạt mạng bay đi, lộ tuyến bay thì thay đổi liên tục góc 90 độ để tránh đi những cú đớp của huyết xà tinh.

Huyết xà tinh tựa như một sợi dây, lợi dụng thân thể siêu lớn tại chung quanh Đại Minh lưu lại tàn ảnh đem hắn bao quanh, mà thỉnh thỏang lại dùng đầu tiến hành đột kích.

- Bây giờ làm sao để đối phó với nó đây ?

Đại Minh hỏi ý kiến của Mục Đồng, qua mấy năm này thì trừ yêu ma cực kỳ hung ác bằng không Đại Minh cùng với Mục Đồng cũng sẽ không tùy tiện ra tay công kích, cho dù bị Đại Minh lấy làm đối tượng luyện công thì cũng chỉ đánh nó một trận thôi, đến lúc tối hậi thì cũng tha cho nó một đường, không lấy tính mạng.

- Ai. Huyết xà tinh cũng xem là một yêu ma hiếm có. Cả tòa luyện yêu tháp này cũng chỉ có một con mà thôi.

Mà lúc này huyết xà tinh đột nhiên đánh bất ngờ thiếu chút nữa thì đầu của Mục Đồng bị cắn mất.

- Lập tức bổ nó ra.

Mục Đồng phẫn nộ kêu lên.

- Đã biết.

Đại Minh lúc này trong bụng cũng rất tức giận, tòan thân nhằm huyết xà tinh đang vây quanh lao tới.

Đại Minh đem Mục Đồng cùng với A Ngốc giữ lấy vai mình, lúc này thì Đại Minh mới thi triển thân thủ, trải qua mấy năm huấn luyện thì Đại Minh đã có khả năng khống chế được thú hóa bộ phận.

Như hiện tại thì Đại Minh đã thú hóa một nửa hai cánh tay chứ không cần thú hòa tòan bộ cánh tay, mà với dạng này thì khi chiến đầu linh họat có thể gia tăng không ít.

Đại Minh cầm bạch cốt kiếm trượng, lẳng lặng nhằm huyết xà tinh phát động công kích. Huyết xà tinh không chú ý, truy đi lên há mồm cắn.

Đại Minh lúc này tòan thân đều phát ra khí thế, ba năm sở học đều thi triển ra. Huyết xà tinh tốt xấu thì cũng đã nhiều năm tuổi, gần như thông linh, gặp phải Đại Minh có cỗ khí thế này thì trong lòng biết không ổn, đem thân thể né tránh.

Ngoại thần nội liễm, lúc này thì Mục Đồng ngày ngày ở bên tai của Đại Minh nói. Mục Đồng đều luốn dạy Đại Minh làm như thế nào vận dụng được sức mạnh ở trên người mình, phải biết vận dụng tất cả không cần lãng phí một chút nào. Cho nên bồi dưỡng Đại Minh sức mạnh chân khí tiếp cận tùy tâm. Huấn luyện chính mình đối với chân khí nắm trong tay thuần thục.

- Kiếm ngạo Thần Châu !

Đại Minh cổ tay phát ra một kiếm khí, Huyết xà tinh hết sức tránh né nhưng bởi vì thân thể quả lớn không tránh được, bị kiếm khí của Đại Minh đoạn ra làm đôi.

Huyết xà tinh kêu lên một tiếng, từ trên không trung quay cuồng ngã xuống trên mặt đất. Ở trên mặt đất không ngừng giãy dụa, thật lớn thân thể đau nhức mà cuồng loạn vặn vẹo làm cho bay lên không ít hài cốt, từ miện vết thương bay ra không ít máu vấy đầy xương trắng làm cho không khí càng thêm thê lương, làm cho mây người cũng không nghĩ nhìn tới.

- Đại ca của A Ngốc cũng đồng một dạng là A Ngốc. Ngốc vô cùng.

Mục Đồng bắt đầu óan niệm.

- Một kiếm này ra tay sức lực thời cơ hòan tòan không đúng, làm uổng phí ta dạy ngươi nhiều ngày. Ta làm sao mà bất hạnh thế, lại đi nhận được một đồ đề như thế này. Hắn hai lão bà tư chất so với hắn còn gấp trăm ngàn lần.

Mục Đồng tự mình than thở, ngữ khí cứ như là bị đầu tư phá sản, lão bà cùng với người bỏ đi, cả nhà tan nát.

- Lão đầu từ, nếu như người còn không câm miệng, cẩn thận ta đem ngươi xuống cho rắn cắn.

Sống hơn năm trăm năm rồi, lão nhân cũng thật là biến hóa thất thường, Đại Minh cùng với hắn ở chung mấy năm, nhưng cá tính của hắn thì rất rõ, đơn giản sử dụng tám chữ để hình dung. “ Phong hoa tuyết nguyệt, vô bệnh thân ngâm” ( Sống quá lâu rồi, không bệnh cũng rên rỉ ). Mà hắn muốn đưa Đại Minh vào trong luyện yêu tháp bồi dưỡng nguyên nhân cũng chỉ là hắn rất nhàm chán, muốn tìm một sự tình để làm.

- Oh, cái kia ta không có nói.

Mục Đồng nhắm mặt lại, bộ dáng rất tội nghiệp.

- Meo...

Đúng lúc đó thì con mèo nhỏ A Ngốc nhắc nhở Đại Minh đi giải quyết huyết xa tinh. Đại Minh gật đầu muốn đi sớm giải thoát cho nó. Đại Minh múa kiếm trượng,bốn phía đều nổi lên một trận cuồng phong.

- Cương phong tóai ma trận .

Bạch cốt kiếm trượng chém xuống thì những cuồng phong ở bên cạnh Đại Minh biến thành mười phiến lá gió oanh tạc huyết xà tinh ở trên mặt đất.

Cương phong tóai ma trận chính là Mục Động dạy cho Đại Minh đó chính là kiếm chiêu uy lực thập phần cường đại mà chỉ có một thức. Trong trận thì gió lợi hại dị thường, bị nó đánh thì huyết tinh xà không có khả năng thoát khỏi chết .

- Ngươi không thể dùng kiếm thức này chứ? Thật là ác tâm.

Mục Đồng không nhẫn được nói một câu.

- Nếu vậy sao ông không chính mình động thủ đi ?

Đại Minh nhìn Mục Đồng nói một câu Thế nhưng hình ảnh trước mắt thì thực sự không muốn nhìn . Huyết tinh xà bị những lưỡi đao gió cắt thành mười đoạn rơi lung tung ở các nơi, máu nhiễm hồng cả bình nguyên xương trắng .

- Ha Ha, tìm được .

Mục Đồng một bên cười to, một bên lôi tóc của Đại Minh.

- Vì sao thế ? Lão nhân, ông bị điên rồi sao ?

- Ha ha ngươi nhìn kìa !

Mục Đồng cao hứng chỉ ngón tay.

Đại Minh theo ngón tay của Mục Đồng chỉ thì cũng không khỏi vui mừng ở giữa không chung, thế nhưng hưng phấn quá đà thì Đại Minh thiếu chút nữa vứt Mục Đồng cùng với A Ngốc quẳng xuống dưới.

Một đống xương bị huyết xà tinh đẩy ra lộ ra một cái thạch bàn, đó chính là mấy người Đại Minh tìm một năm hơn truyền tống điểm. Tìm được cái này thì bọn Đại Minh có thể trở về nhà gần hơn một bước.

Đại Minh trong đầu hiện lên hình ảnh Lâm Thi Hàm cùng với VÔ Ngân, mặc dù bên ngòai thế giới mới trôi qua bốn ngày, nhưng hắn ở trong tháp đã trôi qua bốn năm. Đại Minh tại đây bốn năm phát hiện ra mình nhớ tới hai nàng.

Đợi ta nhé. Vợ yêu của ta, ta rất nhanh trở về.

Bọn người Đại Minh bước trên truyền tống điểm, thì một trận quang mang bao phủ, biến mất ở tầng sáu.

Mà tại ngòai tháp thì hòang hôn ngày thứ tư đã trôi quá, hai cô gái vẫn đứng ở tại chỗ, bộ dáng rất là si ngốc. Có một con chim đang nhìn hai người , đó chính là con chim năm màu đã đứng ở trên tay của Thủy Vô Ngân, trên người nó mơ hồ các loại màu sắc. Li Âm chính là con chim năm màu cho dù ở trong bóng tối cũng phát ra nhàn nhạt ánh sáng.

Li Âm dụng âm thanh cao thấp tạo thành tiếng chim kêu, hướng tới Thủy Vô Ngân nhắn một tin tức, mà cái này cũng là công tác của nó, Côn Lôn lớn nhỏ sự việc tin tức đều do Li Âm một tộc phụ trách. Nhưng thân là tộc trưởng Li Âm thế nhưng phải chính mình xuất động thì tin tức mười phần trọng yếu. Nghe được Li Âm kêu thì Diệp Nhược Thu cũng từ ở trong phòng chạy nhanh đến.

- Ở nhà ta đã xảy ra chuyện.

Thủy Vô Ngân sắc mặt khẽ biến.

Diệp Nhược Thu hỏi : Chuyện gì thế?

- Ta chẳng biết nữa, chỉ là Li Âm nói là rất khẩn cấp, bảo ta chạy trở về .

- Nếu thế thì trước tiên trở về đi.

- Vậy còn tướng công ?

- Ở đây đã có ta nhìn không có chuyện gì đâu.

Diệp Nhược Thu khẳng định nói. Thủy Vô Ngân có chút chần chờ, cúi đầu suy nghĩ một lúc.

- Nếu vậy giúp ta, ta rất nhanh trở lại. Mưu Già!

Thủy Vô Ngân triệu hồi ra Thủy Lam Sư Tử rồi nhảy lên trên lưng nó, cũng không có nghĩ đến Lâm Thi Hàm cũng nhảy lên.

- Tỷ! Thế này là sao?

Do mấy ngày gần nhau nên hai cô gái đã bắt đầu xưng tỷ muội, gặp hành động của Lâm Thi Hàm thì Thủy Vô Ngân hiển nhiên rất lạ lùng.

- Chuyện của nhà muội thì cũng là chuyện của ta.

- Nếu tướng công trở về không tìm được chúng ta thì sao ?

- Không quản tới hắn! Ai kêu hắn bắt ta chờ hắn nhiều ngày, nếu thật sự hắn trở về, hắn không tìm đến ta cũng tốt .

Lâm Thi Hàm óan trách nói. Đại Minh chết tiệt, qua nhiều ngày mà còn không có ra.

- Nhưng thế thì không tốt.

Thủy Vô Ngân giật mình nhìn Lâm Thi Hàm, Lâm Thi Hàm bị nhìn cũng có điểm không chịu được.

- Chỉ nói giỡn thôi. Còn có Tiểu Thu cô cô ở nơi này, yên tâm đi.

Ai! Cô cô. Nguyên lai mình đã già rồi. Diệp Nhược Thu bất giác vuốt ve đôi gò má đầy đặn của mình. Thời gian trôi nhanh mình cũng đã sắp ba mươi ba, thế nhưng ông trời cũng hậu đãi nàng. Dung mạo của nàng vẫn như củ bảo trì ở tuổi hai mươi.

Nhìn bóng lưng hai nàng đi xa, đột nhiên Diệp Nhược Thu hiểu được các nàng hạnh phúc hơn rất nhiều so với mình. Các nàng dung nhan xinh đẹp, còn có thể chính mình âu yếm một người mà lo lắng, còn mình thì sao? Trả lời Diệp Nhược Thu cũng chỉ vầng trăng.

Đi vào trong trấn thì hai nàng từ Mưu Già nhảy xuống. Cho dù Thủy Vô Ngân có lớn mật cũng không dám cưỡi Mưu Già đi vào trong trấn hòanh hanh. Tuy bây giờ buổi tối nhưng nhà nào cũng có đèn lồng, thể hiện một cảnh trí khác.

- Phát sinh chuyện gì vậy ?

Lâm Thi Hàm nhớ rõ ngày trước mình đến không có giống như bây giờ.

- Cái này chính là nghi thức tiếp đón.

- Tiếp đón? Nhưng mà tiếp đón ai?

Lâm Thi Hàm nhìn thấy quy mô này thì cảm giác đối phương có thân phận không nhỏ đây.

- Em đã từng nghe qua, ngòai Côn Lôn tiên cảnh thì còn có một thần giới khác, gọi là Thiên giới, đó chính là giấc mộng lí tưởng của các tiên nhân. Thế nhưng em cứ tưởng đó là một truyền thuyết , nhưng từ cổ thử ghi lại xem ra chính là người trời xuống Côn Lôn này.

- Người trời ?

- Những người ở Thiên giới thì đều được xưng là người trời .

- Thế hắn đến đây có chuyện gì vậy?

- Cái này thì em chẳng biết, thế nhưng em nghĩ rằng ở nhà có chuyện phát sinh là liên quan tới người trời.

- Thế khi chúng ta về nhìn là sẽ biết thôi.

Thủy Vô Ngân gật gật dầu, cùng với Lâm Thi Hàm rất nhanh trở về nhà, mà ở đằng sau Mưu Già cũng đang tung chân chạy theo.

Tại cửa phủ, xa xa có thể nhìn thấy một đám người đang vây quay, tất cả những người này đều là thích náo nhiệt mà đến. Bởi vì những ngày trước thì tường phủ bị Lâm Thi Hàm phá hư chưa chữa cho nên cư dân mới có thể đến nhìn.

Lâm Thi Hàm ở ngòai cửa thì dừng chân lại, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ. Dù sao thì cũng là đại môn của người ta nhưng chính mình phá hoại, giờ còn nghênh ngang đi vào thì không được rồi.

Thủy Vô Ngân tựa hồ nhìn ra nét khó xử của Thi Hàm nói : Có em ở đây thì không sao cả.

Sau đó nắm chặt tay Lâm Thi Hàm, hai người đi vào trong phủ.

Mọi người nhìn thấy có người đi vào phủ thì đều mở ra một đường đi vào. Đối với thủy phủ thì dạo này phát sinh nhiều chuyện lạ. Đầu tiên thì có loài người ở trong phủ đi ra, đêm đó thì có tiếng sấm nổ dọa khiếp mọi người, cách một ngày thì ở thủy phủ có một phiến hài cốt, mà đêm nay lại có người trời đến, không biết rốt cục phát sinh chuyện gì ?

Từ lúc Thủy Vô Ngân, Thi Hàm, Đại Minh ba người phá đình viện thì giờ đã sửa lại, bây giờ không thể nhìn ra nơi này từng có dấu vết chiến đấu.

Tại nơi mà Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân chiến đấu thì đang có một nam một nữ. Hai người đều mang cổ trang, khí thế rất phi phàm .

Nam thì đầu đội thông thiên quan,mặc long lân giáp, đai lưng to màu xanh, chân đi kim chiến hài.

Nữ thì cài một thủy tinh trâm, một thân quàn áo màu tím, bên hồng một ngọc bội như ý, chân đi vân hài.

Nam thì nho nhã , nữ thì tuyệt đẹp phàm trần, nhìn hình dáng cũng biết chính là thiên thượng tiên. Mà cả hai người đều giống nhau một điểm, đứng không chạm đất, thân thể hòan tòan lơ lửng ở không trung. Nhìn tuổi thì xem ra mới hai mươi tuổi. Thế nhưng theo Lâm Thi Hàm nghĩ thì không biết thực sự mấy người tuổi đã vượt qua bao nhiêu rồi, không biết bọn hắn bảo dưỡng làm sao nữa.

Thủy Long Vương đưa tất cả mọi người trong phủ cung cung kính kính đứng ở trước mặt hai người, thần sắc nghiêm trang không một chút bất kính. Côn Lôn cũng chỉ là thổ địa tấn tiên, cùng với trước mắt người trời căn bản không phải cùng một tầng lớp.

Lâm Thi Hàm cùng với Thủy Vô Ngân nhìn thấy hai người này thì cũng ngây ngốc một lúc. Đồng thời trong lòng thầm than. Quả đúng là người trời , phàm trần không thể tìm được người như thế này. Đại khái thì Thủy Vô Ngân còn có thể so ở dung mạo nhưng khí chất thì kém rất xa.

- Hai vị người trời, tiểu nữ đã trở về, kể lại tình huống thì ngài có thể hỏi nàng rõ ràng hơn.

Thủy Long Vương khom người hướng tới hai người nói.

Tìm ra sao? Thủy Vô Ngân cảm thấy mê hồ, rốt cuộc là phát sinh ra chuyện gì ?

Cô nương, cô nương là Thủy Vô Ngân phải không ?

Nữ người trời thân thiết hướng tới Thủy Vô Ngân hỏi .

- Đúng .

Thủy Vô Ngân gật đầu trả lời.

- Ta là Mộng Vô Nhai, còn vị này là Thái Tuế, ta muốn hỏi cô nương vài vấn đề, nếu cô nương biết thì có thể trả lời cho chúng ta. Có được không?

Thanh âm của Mộng Vô Nhai rất mềm mại làm cho người ta có một cảm giác rất thỏai mái, Thủy Vô Ngân hòan tòan lâm vào một thần thái ngơ ngác, chỉ có thể ngơ ngác đáp ứng.

Lâm Thi Hàm nhìn tình huống có chút không đúng, nhìn Thủy Vô Ngân giống như là bị thôi miên, nhưng mà cha của Thủy Vô Ngân cũng không có ý kiến gì cả thế nên Lâm Thi Hàm cũng không thể xuất đầu ra. Mà Mưu Già ở bên trái nàng cũng không có động đậy gì cả tỏ vẻ là Thủy Vô Ngân không có nguy hiểm gì cả.

- Ứớc chừng vài tháng trước, thiên giới phát hiện tại nhân gian có một cỗ sức mạnh dị thường cường đại xuất hiện, nhưng thiên giố không có nhúng tay vào chuyện của thế gian nên không động tác gì cả, thế nhưng đã có người xem xét quá, mà cỗ sức mạnh này đã từng ở nhân gian xuất hiện vài lần rồi lại biến mất, thế nhưng ta cũng không tìm được nguyên nhân. Mà mấy ngày trước cỗ sức mạnh kia so với hồi trước còn mạnh hơn và xuất hiện ở Côn Lôn, cho nên làm cho thiên giới chú ý.

Lâm Thi Hàm nghe được thì trong tim nhảy bình bịch, như nàng ta nói thì đó chính là Đại Minh mà.

- Cho nên thiên giới phái hai chúng ta xuống điều tra. Nhưng khi chúng ta đi vào Côn Lôn thì cỗ sức mạnh kia lại biến mất không bóng dáng. Tối hậu là ta truy ra được ở nơi này, mà như cha cô nói thì mấy ngày trước người có cỗ sức mạnh kia đã rời đi. Cô nương có biết người kia bây giờ đang ở đâu hay không ?

Thủy Vô Ngân nghe xong thì ý thức muốn nói Đại Minh đi về phía nào, nhưng trong lòng lại hiện lên hình dáng của Đại Minh. Ánh mắt của Thủy Vô Ngân đang tan rã thì hồi phục lại, thần tình hiện lên nét đề phòng, đồng thời lui ra đằng sau một bước.

- Ngươi muốn gì đối với phu quân của ta ?

Những sự việc liên quan đến Đại Minh thì Thủy Vô Ngân đặc biệt cẩn thận, không có để cho người trời mê hoặc.

Tốt lắm Thủy Vô Ngân. Lâm Thi Hàm đáy lòng vỗ tay khen tốt, Thủy Vô Ngân lúc tối hậu cũng không có bán đứng Đại Minh, xem ra Đại Minh ở trong tâm đã có rất lớn phân lượng.

Hai người trời cũng không có nghĩ nhận được ngập tràn địch ý trả lời. Thái Tuế tay từ từ nắm lấy chuôi kiếm. Mộng Vô Nhai dương tay một cái lập tức dùng lại động tác của Thái Tuế.

- Tất cả chỉ là hiểu lầm ! Chúng ta không có làm gì nguy hại đến người kia. Ta chỉ có chút sự tình hướng tới hắn hỏi thôi.

- Tòan là lừa người ! Quỷ mới tin được.

Lâm Thi Hàm nhỏ giọng nói, nhưng mà Mông Vô Nhai lỗ tai rất thính, nghe được âm thanh óan của Lâm Thi Hàm thì quay sang nhìn nàng cười một cái.

- Vị này là ai?

Mộng Vô Nhai có chút không giải thích được, mặc dù nàng đối với Côn Lôn không biết nhiều lắm nhưng cũng biết một người xuất hiên ở nơi này thì đã bất bình thường. Hơn nữa cỗ sức mạnh kia ban đầu xuất hiện ở tại nhân gian giới, cô gái kia cùng với cỗ sức mạnh có điều liên quan với nhau.

Mộng Vô Ngân cẩn thận nhìn Lâm Thi Hàm một hồi, nàng phát hiện Lâm Thi Hàm trên người có một cỗ sức mạnh mặc dù bạc nhược rất nhiều nhưngvới cỗ sức mạnh thần bí mà hắn đang truy tìm kia thì cũng rất giống.

Thủy Vô Ngân đến phía trước người Lâm Thi Hàm, có điểm muốn bảo vệ. Thế nhưng Lâm Thi Hàm vỗ vỗ lưng nàng bảo nàng không cần lo lắng. Nếu muốn đánh thì chưa bắt đầu cũng đã biết ai thắng ai thua rồi.

- Ta chỉ tại hồng trần thế tục là một nho nhỏ nữ tử, không đáng giá để hai vị động lòng, thế nhưng hai vị muốn tìm chính là phu quân của chúng ta, cho nên chúng ta thê tử tự nhiên phải hỏi, hai vị đối với tướng công chúng ta có chuyện gì chỉ giáo.

Lâm Thi Hàm nói xong thì chờ đợi hai người trả lời, ngữ khí tuy không có khinh miệt nhưng cũng nhìn ra không chút gì cung kính.

Hai người trời này ở thên giới cũng có thân phận, người tầm thường gặp bọn hắn thì cũng phải giữ lễ, bây giờ một người ở nhân gian giới một tiểu cô nương, đứng ở trước mặt hắn thẳng mặt nói chuyện, cư nhiên là có chút .... vô lễ.

Điều này làm cho hai người có một chút thời gian chẳng biết phản ứng như thế nào.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.