42 Chương 42: Căn nhà ma.
Đại Minh đứng ở trước cửa nhà mà rất lâu rồi minh không thấy, trong long tràn đầy cảm thán. Chẳng biêts là Mĩ Hạnh ba người bây giờ thế nào, chính mình đã rất lâu rồi không gặp.
- Vô Ngân, em thấy ổn chứ ?
Thi Hàm có điểm lo lắng hỏi. Vô Ngân xuất than từ Côn Lôn tiên cảnh đối với sự huyên náo của thành phố thì cực kỳ không quen. Ngòai chuyện không khí ô nhiễm, mà còn khói xe bay ra cùng với tro bụi… làm cho Vô Ngân vừa mới rời khỏi Côn Lôn không thích ứng được, mũi với mắt đều hồng hồng. A Ngốc biến thành con mèo nhỏ cùng với tiểu hồ ly Mỵ Nhân cũng cùng một dạng như thế.
- Mmm! Em không có sao cả. Một thời gian nữa em sẽ quen thôi.
- Đừng có miễn cưỡng quá. Không chịu được thì phải nói để chị còn nghĩ biện pháp. Xem ra lần này Đại Minh trở về thì ý nghĩ đầu tiên chính là điều đó, không muốn cho dạng tiên nữ như Vô Ngân bị nhiễm trần tục. Thế nhưng ở đây không khí ô nhiễm quá nghiêm trọng, đi đến nơi nào cũng giống như thế, điều này làm cho Đại Minh suy nghĩ rất nhiều.
Bởi vì sừng nhỏ ở trên đầu của Vô Ngân rất đặc biệt nên hấp dẫn người nhìn, cho nên Thi Hàm đã cho nàng đội hai cái bao nho nhỏ, thuận tiện thêm cái mũ nữa, với hình dạng như thế thì không còn phải băn khoăn nữa. Nếu không thì Vô Ngân khẳng định sẽ bị bắt đi làm vật triển lãm.
Ở dưới lầu thì viên quản lí nhìn thấy Đại Minh trở về thì lập tức gật đầu chào hỏi, sau đó thuận tiện thông báo cho thượng cấp.
Khi cửa nhà mở thì Đại Minh gặp một cảnh ở trước mặt mình.
- Hoan nghênh trở về.
Bốn cô gái mặc quần áo giống nhau đang quỳ gối ở hai bên cửa, cung kính hướng về Đại Minh hành lễ.
- Các cô là ai?... Mĩ Hạnh, Thiên Đại Hoa Quỳ đang ở đâu rồi?
Đại Minh cảm thấy kỳ quái , bốn cô thì đến ba cô chưa bao giờ thấy mặt, mà tự nhiên xuất hiện những cô bé này. Từ quần áo cùng với hoa văn Nguyệt Luân thì các nàng chính là người của Minh Nguyệt Lưu.
- Vì sắp có cử hành đại hội. thế nên ba vị tỷ tỷ đã bị triệu hồi trở về để chuẩn bị công tác sắp tới, chính vì lí do này mà chúng em đến để hầu hạ ngự chủ.
- Các cô trước hết cứ đi xuống đi! Có việc gì thì tôi sẽ gọi các cô.
- Dạ Vâng!
Bốn cô gái lùi ra cửa phòng rồi xuống lầu. Các cô gái này giống như các nàng Mĩ Hạnh hồi trước, đều như là người máy, chỉ có biết nghe lệnh của gia tộc, ngay cả một điểm ý thức đều không có.
Đang ngồi ở phòng khách thì Vô Ngân đã xem rõ tình huống , thế nhưng mũi cũng đã hồng hồng, nhìn Đại Minh với ánh mắt rất yêu thương. A Ngốc cùng với Mị Nhân thì dáng vẻ rất mệt mỏi nằm ở trên ghế, không hề động đậy một chút nào cả.
- Thi Hàm, anh muốn chuyển chỗ ở.
Đại Minh đem ý nghĩ của chính mình nói ra, đã muốn lập gia đình rồi, Đại Minh cũng không nghĩ ở tại nơi này, bởi vì ở nơi này có rất nhiều người nhìn hắn nhất cử nhất động, bầy giờ Đại Minh muốn tìm chính là không gian riêng cho hắn cùng với Thi Hàm và Vô Ngân sống.
- Bây giờ muốn đi đâu ?
Thi Hàm cũng hiểu được điều mà Đại Minh đang lo lắng.
- Trước mắt thì tìm một nơi người ở thưa thớt, một nơi mà ở đó hòa nhập với tự nhiên. Anh bây giờ không phải là người bình thường, càng xa đám đông thì sẽ càng ít phát sinh phiền tóai. Em đã biết điều đó thì kiếm một chỗ nào cho tốt nhé.
- Được rồi việc đó để cho em.
Lâm Thi Hàm cầm lấy điện thoại, nhấn số rồi gọi đi.
Sự thật đã chứng mình, người có tiền thì làm việc bao giờ cũng tốt. Ngắn ngủi vài giờ thì mấy người Đại Minh đã đứng ở trước nhà mới để nhìn phòng ở.
Căn nhà này là một khu biệt thự ba tầng, làm cho Đại Minh nhìn nó với ánh mắt khác chính là nó được bao xung quanh nhà chính là một khu vườn như rừng rậm, các loại thực vật đang sinh sống khắp không gian xung quang khu nhà. Các căn phòng thì ở trên núi, xung quanh không có nhà ở, thật sự là rất thích hợp.
Mặc dù cso cách xa trường học, nhưng điều đó không thành vấn đề. Điều quan trọng nhất làm cho Đại Minh thích thú chính là các căn phòng ở cùng với môi trường xung quang, cây cối thì rất nhiều. Tuy nói bây giờ kinh tế không nhiều lắm nhưng cũng không như ngày trước.
- Cái này một căn nhà quỷ, nó là một căn nhà tương đối nổi danh. Những người ở căn nhà này không phải làm ăn phá sản thì cũng bị bệnh nặng mà mất, nghe nói có người đã nhìn thì bảo nơi đây là nơi ở của quỷ.
Lâm Thi Hàm nhìn trên tay tư liệu mà nói.
- Bây giờ ta còn có sợ điều chi sao?
Đại Minh cười thật sảng khóai , nơi này chính là vì hắn mà chuẩn bị, chính là căn nhà quỷ ám sẽ làm cho rất ít người muốn tiến đến nơi này.
- Vô Ngân, em cảm thấy tốt chứ. Từ nay về sau chúng ta sẽ ở nơi này.
Đại Minh nhìn thấy Vô Ngân tinh thần đã tốt lên rất nhiều, làm cho hắn càng có ý định ở nơi này trong đầu. Không cần nó quỷ quái điều gì, chỉ cần dám đến tác quái thì Đại Minh sẽ làm cho nó chết rất khó khăn.
- Ân.
Vô Ngân ưng thuận gật đầu.
A Ngốc rất cao hứng ở trên mặt đất chạy đi chạy lại, nơi này so với cái địa phương quỷ quái kia thì tốt hơn rất nhiều, nhưng thật ra thì Mị Nhân cứ một mực ở trong phòng nhìn mà chẳng biết đang nhìn cái gì.
- Nhìn thấy cái gì sao?
Đại Minh ôm lấy Mị Nhân rồi nhìn xung quang xem có gì tồn tại hay không. Mị Nhân chỉ ôm lấy cánh tay của Đại Minh rồi sau đó không nói gì nữa cả.
Đến ngày chủ nhật thì Đại Minh cũng chuẩn bị những đồ dùng cho nhà ở mới. Những đồ vật làm cho ba người để thành một hàng dài. Có nhiều thứ mà Vô Ngân không có xem qua như Ti Vi, máy vi tính, điện sang…. Cứ những thứ gì liên quan đến điện thì đều làm cho nàng tìm hiểu một trận.
Chuẩn bị bữa cơm cũng chính là một vấn đề. Mĩ Hạnh đã vắng mặt., mà hai cô kia đều không phải người làm cơm được cho nên Đại Minh đành phải tự mình nấu ăn. Bằng kinh nghiệm mấy năm tu luyện tại Yêu Tháp thì hắn đã phát huy hòan tòan bản lĩnh của mình. Nhìn thấy ánh mắt của hai nàng vừa ăn vừa sung bái thì Đại Minh chẳng biết vẻ mặt của mình thế nào nữa.
Sau bữa ăn thì Đại Minh ngồi ở trên ghế xem ti vi, hai người còn lại ở trong bếp để rửa mọi thứ, công việc này thì Thi Hàm cũng đã làm qua cho nên so với Vô Ngân tốt hơn nhiều, Vô Ngân thì lại gặp một kiều rồng nước mới thế nên hai người vừa làm vừa cười nói rất vui vẻ.
Đến sang ngày hôm sau… Đã phải đến trường học rồi, chẳng biết A Đức cùng với Lão Hiếu ra sao nữa. Đại Minh nghĩ đến hai tên chơi với mình cùng với giáo viện lâu không thấy, hắn không khỏi cảm thán, sáu năm, thật là một quãng ngày dài.
- A Nguy rồi.
Đại Minh nghĩ đến một điều hết sức quan trọng.
- Có chuyện gì sao?
Hai cô gái nghe thấy Đại Minh kêu thì lập tức chạy từ ở trong phòng bếp ra.
- Không có điều gì cả.
Đại Minh cười trừ. Bởi vì hắn lăn lộn ở trong Luyện Yêu Tháp sáu năm, trơng thời gian này hắn không có tiếp xúc gì với những việc hắn đã học , chính vì thế hắn đã hòan tòan quên việc học ở trường đi rồi.
Bây giờ đành phải bắt đầu khổ học, bằng không đầu năm sẽ bị đánh trượt.
Buổi tối ba người cứ theo quan hệ trước mắt cho nên cũng phân phòng ra mà ngủ. A Ngốc tại phòng khách tìm một chỗ ngủ,đầu vắt qua chân ngủ ngon lành. Mị Nhân thì ở trên cầu thang chạy bốn phía , mà ở trong mắt hiện ra tia lục quang khó dò.
Khi Mị Nhân đi đến cầu thang lầu ba thì đột nhiên dừng lại. Đó chính là ở trước cửa phòng mà không có ai ở cả. Đại Minh thậm chí ngay cả cửa phòng này cũng không có mở ra.
Lúc này cửa kia đột nhiên chậm rãi mở ra, thổi ra ngòai từng trận gió lạnh. Mị Nhân lục quang trong mắt sáng rực, đuôi giơ cao.
- Chỉ là một con hồ ly nhỏ.
Ở trong cửa vang ra một âm thanh thê lương, nghe giọng nói tràn ngập ý khinh thường, Mị Nhân nghe xong thì không tốt. Nàng tốt xấu gì cũng là một con Cửu Vĩ Thiên Hồ nổi danh, bây giờ cư nhiên bị một oan hồn nhỏ nhoi không coi vào đâu.
Đuôi của Mị Nhân giơ cao lên, một đòan lửa xanh biếc ở trên hiện lên, rồi xoay người hướng vào bên trong cửa.
- Có một chút đạo hạnh, thế nhưng cũng không dùng được.
Trong phòng nổi lên một đòan sương mù màu đen trong chớp mắt đã ăn mòn hết lửa do Mị Nhân phóng ra.
- Đã lâu rồi không có người sống tiến đến rồi, dĩ vãng ta lưu tình rất nhiều, bây giờ còn người dám đến quấy rầy ta, xem ra lại phải chết nhiều người mới được. Tiểu Hồ Ly trước hết đem ngươi khai đao.
Hắc vụ tan đi thì xuất hiện một bong quỷ tòan than màu đen.
Trong phòng bóng quỷ một câu đã nói xong, thì từ trong người tóat ra một tia hắc khí nhằm thẳng cổ của Mị Nhân phóng tới,đưa nàng lơ lửng ở giữa không trung. Mị Nhân cực lực giãy dụa, lửa ở đuôi phát ra nhưng hòan tòan không có tác dụng. Mị Nhân biết chính mình từ sau khi phế đạo hạnh thì đã biến thành mười phần yếu ớt, chỉ là không nghĩ yếu đến độ này, ngày cả một oan hồn cũng không đối phó được.
Mị Nhân không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, cũng chính mình ác nghiệt nhiều lắm thế nên mới có kết quả như thế này.
Đúng lúc Mị Nhân tuyệt vọng thì có một đạo kiếm khí chém sợi dây đen ở trên người của Mị Nhân thành từng đoạn. Mị Nhân ở trên không trung không còn khí lực, thân thể rơi xuống đất.
- Cẩn thận.
Lâm Thi Hàm vươn hai tay nhẹ nhàng đón lấy Mị Nhân.
- Thật đúng là như thế. Tưởng là ngày hôm nay trước tiên phải đi học đã, nghỉ học thì mới đi giải quyết ngươi, không ngờ ngươi đã muốn sinh sự, thật sự là muốn chết mà.
Đại Minh chẳng biết lúc nào đã dựa vào tường trong phòng, giọng nói rất là không kiên nhẫn.
Quỷ ảnh nhìn thấy ngòai cửa với ở trong phòng tự nhiên xuất hiện người thì bị dọa một trận, đúng lúc này thì một thanh trường kiếm màu lam đã đâm vào ngực của hắn,hồn phách đều không thoát ra được.
- Tướng công, bây giờ phải xử lý làm sao đây a ?
Thủy Vô Ngân nhìn về phía Đại Minh hỏi.
- Ác! Thế phải làm sao bây giờ ?
- Với loại oan hồn có đạo hạnh trăm năm thì đều rất khó để độ hóa, thông thường đều trực tiếp tiêu diệt thì nhanh hơn rất nhiều so với phương pháp khác, mà lại còn chắc chắn hồn phi phách tán. Nếu nặng thì có thể làm cho nó bị luyện ngục chi hỏa, không thể siêu sinh.
- A a, thật là đáng sợ.
Bóng ma nghe thấy hai người nói chuyện thì hai chân như nhũn ra ( nếu như còn chân ), trong lòng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- Không cần a! Mong hãy buông tha cho ta. Nhỏ không nhìn được núi thái sơn, đắc tội mấy vị đại sư. Thỉnh các vị cao sĩ buông than cho nhỏ này một mạng.Kỳ thật thì nhỏ này vận mạng cũng thật là bi thảm, từ khi từ khi…. Tiếp tới là một lọat sự kiện được nói ra nhu hí kịch.
Chủ giác khi sinh thì vận mệnh đã rất là bi thảm, cuối cùng bị người hãm hại chết đi mà biến thành quỷ hồn. Bởi vì óan hận thiên lí bất công, cho nên chủ giác bắt đầu trở thành óan linh đến nơi nơi gây chuyện, sau đó thì đột nhiên sám hối, tự bảo mình thế nào …..
Đại Minh nghe được điều này thì không khỏi vỗ tay kêu hảo giống như thấy con quỷ này khi còn sống nói bậy nhiều lắm thì mới bị người chém chết.
- Câm miệng cho ta! Bằng không bây giờ ta bổ ngươi.
Thủy Vô Ngân nghe không thể chịu được nữa, nàng từ trước đến giờ luôn quan niêm, ác thì chỉ có là quỷ.
Bóng ma lập tức nhắm mồm lại, thật sự theo tiêu chuẩn hiếp kẻ thiện sợ kẻ ác.
- Bây giờ thì làm sao bây giờ ? Lão công, anh bảo làm gì đi.
Lâm Thi Hàm bế Mị nhân tiến đến.
- Trước tiên cứ buông tha cho nó đã, anh nghĩ để nó bên cạnh thì có việc sử dụng. Ngươi nói ngươi gọi tên là gì?
- Nhỏ được gọi là Thường Chi.
Thường Chi căng thẳng trả lời.
- Trường Thiệt a….. thật là một cái tên tốt.
Đại Minh cười thật là vui vẻ, Thường Chi nhìn thấy thì da đầu run lên, Đại Minh trên mặt đang cười thì như thấy nụ cười của ác ma.
Cũng từ lúc này , nhà của Đại Minh đã có một tên quỷ giữ nhà, chuyên môn phụ trách dò xét xung quanh, nếu có người đến thì hắn chỉ cần dọa cho người ta sợ. Không cần phải mất tiền thật sự là quá lời.
Sáng sớm, Đại Minh ăn xong bữa sáng chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi thì bảo A Ngốc hòan hảo coi nhà đừng có đi đâu cả. Đại Minh cũng chẳng biết Thi Hàm đang làm gì mà không có đi học, thế nhưng sự việc của nàng thì hắn không quan tâm chỉ cần nàng cao hứng là tốt rất.
Còn Thị Kiềm từ khi rời khỏi Luyện Yêu Tháp đến nay, cũng chẳng thấy hiện thân ra mà không hiểu nàng hiện giờ suy nghĩ điều gì. Vốn muốn tìm nàng để đến nhìn nhà mà bây giờ gọi cũng không thấy đâu.
Trường học… là ở hướng này rồi.
Đại Minh tính tóan khỏang cách , chân phải dùng sức một cái, người như một ánh sao phá không mà tới. Ở trên không trung thì Đại Minh nhìn thấy cảnh vật ở trên mặt đất rất nhanh trôi qua. Hắn nghĩ ở trong lòng đi học kiểu này thật sự nhanh chóng.
- A đi quá rồi, xem ra là dùng nhiều sức rồi.
Thân thể của Đại Minh đã bay qua trường học,mà tốc độ không hề có chậm lại, nếu cứ để như thế này thì chẳng biết bay đến đâu nữa.
Đại Minh quay người lại, đem chân phải đạp vào chân trái mượn lực. Tại không trung thay đổi phương hướng nhằm mặt đất hạ xuống.
- Cuồng long chuyển phong !
Xung quanh thân thể của Đại Minh bị một tầng long quyển phong vây, chậm lại thân thể hạ xuống tốc độ. Đại Minh một chân bước xuống đất, lập tức ổn định thân thể. Hiện trường ngoại trừ như một trận gió thổi qua, như việc gì cũng chưa hề phát sinh.
Đại Minh ngơ ngác đứng ở trước cửa trường học, nhìn thấy sáu năm không thấy trường học. Lúc này cũng sắp đến giờ vào học nên nhiều người bắt đầu tiến vào cửa trường, gặp thấy Đại Minh ngây ngốc đứng ở trước cửa thì đều dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn.
Đang lúc Đại Minh nhìn xuất thần, thì phía sau lưng bị người vỗ một cái thật lớn. Đại Minh theo thói quen tại Luyện Yêu Tháp, tay trái tự động ngưng khởi kiếm khí, phản xạ muốn rat ay. Tay trái sắp sửa động thì Đại Minh lập tức nhớ lại nơi này không phải Luyện Yêu Tháp, vội vàng dừng tay trái lại,tán đi kiếm khí. Mà người đứng ở phía sau Đại Minh chẳng biết chính mình vừa từ Quỷ môn quan trở lại.
- Trở về đúng rồi, thật là đúng, đã nghỉ nhiều rồi mà không nói một câu. Ngươi không biết ta lo lắng lắm sao.
Người ở phía sau Đại Minh giọng nói ai óan giống như Đại Minh thiếu hắn rất nhiều tiền.
Thật là quen thuộc a! Đại Minh mất một lúc mà không nghĩ được người ở phía sau mình là , vì vậy quay đầu lại xem.
- Làm sao mà lại ngẩn người ra như thế? Có phải thấy ta dạo này trở nên đẹp trai lên rất nhiều không? Khó trách ngươi không nhận ra được.
Với dạng ngốc tử như thế này thì Đại Minh nhận biết chỉ có thể là một người.
- Nói ít thôi! A Đức ngươi dạo này đã câu dẫn bao nhiêu con gái nhà lành a.
Đại Minh nói chuyện thì dáng vẻ rất là kích động.
- Đừng có nói câu dẫn, thật là khó nghe. Ta A Đức là một người bác ái, ta giúp những nữ tử tịch mịch được tình yêu của ta làm dịu đi.
- Quỷ mới tin ngươi. Sắc phôi thì là sắc phôi, không cần kiểu nói khác khó nghe lắm.
- Nói đúng lắm.
Lão Hiếu cũng tại lúc này đi tới gật đầu nói.
- Oa! Không ngờ các ngươi vừa đến thì liên thủ để khi dễ ta.
A Đức bắt đầu tự than thở, dáng vẻ như đang bị ăn hiếp. Thế nhưng Đại Minh cùng với Lão Hiếu không để ý tới hắn.
- Thật lâu không thấy rồi.
- Đúng vậy, đã lâu rồi không thấy. ( Sáu năm không phải là dài sao ?) - Thay Đổi.
Lão Hiếu cảm giác như Đại Minh thay đổi rất nhiều, thế nhưng nhìn thế nào cũng không thể nhìn ra.
- Ân ! Không sai. Tử mập mập một thời gian này ngươi đi lăn lộn ở nơi đâu thế ?
A Đức biểu diễn khóc xong thì trở lại bộ dáng thường ngày.
- Ta lăn lộn ở địa ngục.
Hắn nói cũng chính là sự thật, Luyện Yêu Tháp làm cho hắn cảm giác như địa ngục, mặc dù hắn chưa hề qua địa ngục bao giờ thế nhưng đại khải cũng giống như o trong tháp mà thôi.
Buổi học thứ nhất , Đại Minh do nghỉ lâu rồi thế nên nhìn thấy vị giáo viên anh văn mới thì đã quên rồi, Đại Minh cũng không lưu ý tới nữa. Thế nhưng vị giáo viên kia đã nhìn thấy Đại Minh thì lập tức chú ý đến hắn.
Khi buổi học thứ nhất nghỉ thì Lưu sư phụ đi đến bên cạnh Đại Minh nói : Vương Đại Minh đồng học! Có thể mời em đến công thất được không? Ta có chút việc để nói.
- Được!
Đại Minh ngòai miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng cảm thấy kỳ quái chính mình có làm sự việc gì sao? Hay là muốn tìm chuyện với mình.
- Vương đồng học hai tuần nay không thấy mặt có chuyện gì sao? Ma em cả học kì này hình như xin nghỉ không ít, chắc là có phát sinh chuyện gì sao?
- Không có vấn đề gì đâu, chỉ là em có chuyện cá nhân, cho nên sắp tới lịch học em sẽ cố gắng để đuổi kịp tiến độ.
Nhưng thực ra ở trong lòng Đại Minh đang nói mình đã hòan tòan quên hết mọi thứ rồi.
- Thật sự! Nếu vậy thì yên tâm rồi! Có việc gì thì cứ nói đi, sư phụ sẽ giúp .
- Nhưng không có việc gì mà, sư phụ không phải lo lắng đâu.
Òai sư phụ này thật là quan tâm quá.
- Được rồi, đây là tư liệu của hai tuần vừa rồi, em hãy cầm lấy mà nhìn, nếu không hiểu thì tìm ta để hỏi nhé.
- Dạ!
Đại Minh tiếp nhận bài giảng, hành lễ xong thì yên tâm chạy ra khỏi phòng của thầy giáo.
Tiếp tới những buổi học tiếp theo thì những giáo viên gặp Đại Minh trở về thì đều coi như không biết. Bởi vì Đại Minh ở trong thời gian này xin nghỉ rất nhiều cho nên các sư phụ cũng đều coi như bình thường.
- Cuối ngày học thì chúng ta tụ họp chứ.Đã lâu rồi chúng ta không có tụ họp rồi.
Đến buổi trưa thì A Đức đột nhiên nhắc tới sự việc này.
- Không được rồi, lão bà mới của ta không có quen công việc này, ta còn muốn trở về để tiếp nàng.
Đại Minh thuận miệng trả lời, nói xong mới nghĩ đến….thảm rồi, nói sai rồi.
Quả nhiên A Đức cùng với lão Hiếu đều trừng mắt lên nhìn vào Đại Minh.
- Được tiểu tử này! Có lão bà mới. Nguyên là hai tuần này đi tán con gái,còn không nói rõ cho chúng ta.
- Oan Uổng a. Đại Nhân. Kia chính là việc ngòai ý muốn, ta cũng không muốn vậy.
Đại Minh hô thảm lên một tiếng cầu xin tha thứ. Ba người trêu đùa một lúc, cảnh thật sự kịch liệt.
- Ti bỉ! Cư nhiên sử dụng chiêu Hầu Tử thâu đào, muốn cho ta tuyệt tử tuyệt tôn sao, ta còn muốn thú lão bà.
Đại Minh lui ra phía sau một bước, nguy hiểm thật thiếu chút nữa bị chụp tới rồi.
- Khốn kiếp! Ngươi không phải sử dụng chiêu “ thần tiên thải bồ đào”, muốn vặt long nhũ của ta sao. Đây chính là tòan thế giới ức vạn cô gái bởi vì thiếu cái này của ta mà khóc đấy.
A Đức xoa xoa bộ ngực, thật đáng giận. Bị trảo thật là đau, thâm tím hết cả.
- Cái kia chính là lão Hiếu sử dụng, chứ ta thì sử dụng chiêu “ đồng tử bái quan âm “ - Nguyên lai là ngươi.
Lão Hiếu lạnh lùng nói, vừa rồi nguyên là Đại Minh vặt hắn.
- A! bị phát hiện rồi.
Đại Minh cười trừ, không xong rồi, lão Hiếu càng tỉnh táo thì sắp tới sẽ trảo càng cuồng.
Ba người lại động thủ đồng thời, đã làm cho nhìn thấy lại tam quốc hỗn chiến. Đánh nhau một hồi thì ba người đồng thời nằm xuống dưới đất.
- A Minh, ngươi thật sự biến đổi nhiều.
Nghỉ ngơi một hồi thì A Đức bắt đầu mở miệng nói chuyện.
- Thật sao, sao mà ta không nhìn thấy nhỉ?
Hắn vừa rồi hết sức giữ lại, nếu không sẽ bị nhìn ra sơ hở nhiều hơn.
- Ngươi đã trở nên khỏ lắm, ta cùng với lão Hiếu liên thù mà cư nhiên không chụp được ngươi, mà ngươi thì tựa hồ còn có thừa lực. Thật là đáng sợ nếu ngươi mà phát huy tòan lực thì ta không dám tưởng tượng.
- Đúng vậy.
Lão Hiếu cũng phụ họa theo.
- Mà trên người ngươi phát ra khí thế trầm ổn không giống so với hồi trước. Mà cái này chỉ có thể thấy được ở lão ba cùng với Đoạn thúc của ta mà, cái này chính là chỉ có nhân tài ở giang hồ mới xuất hiện thôi. Nếu không phải tiểu tử này cá tính không có thay đổi thì ta cho rằng quái vật đang ở dưới lốt của Đại Minh thôi.
- Các ngươi muốn biết sự tình thật sự không?
Đại Minh chậm rãi nói.
- Muốn chứ! Thế nhưng điều đầu tiên ta muốn ngươi nguyện ý, ta không muốn ngươi miễn cưỡng nói.
Chẳng biết A Đức hai người biết sự thực thì làm sao mà tưởng tượng được. Đây không phải là hai bằng hữu tốt nhất của mình sao. Mình không muốn hai người mình quen rồi cũng mất đi trên thế gian này.
- Nếu ngươi thật sự muốn biết phải cẩn thận nhìn nhé.
Đại Minh quyết định cho dù mất đi hai bằng hữu tốt thì chính mình cũng không nên lừa gạt hai người nữa.
Đại Minh lấy tay bỏ mắt kính xuống chính thức cho hai người bạn tốt nhìn thấy mặt thật của mình. Tiếp tới không để ý tới hai người đang trợn mắt há hốc mồm, đem tay trái thú hóa, nhẹ nhàng nhằm đất trảo một cái.
Lúc này ở trên mặt đất giống như đậu hủ, Đại Minh dễ dàng đem lên một hòn đá rồi sau đưa một tia chân khí vào, cả hòn đá ở trong gió biến thành bột phấn.
- Các ngươi nói bây giờ ta có phải là quái vật hay không?
Đại Minh nói xong thì lập tức biến tay trở lại bình thường. Đầu cũng không có nhìn lại mà tiêu sái xuống dưới lầu, rời đi nóc nhà.
Từ sau buổi trưa chấm dứt đến buổi học chiều , thì trong thời gian này A Đức cùng với lão Hiếu không hề nói với Đại Minh một câu mà chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
Cái này xem như đồ vật mới. Đại Minh trong lòng thở dài, thu thập mọi thứ chuẩn bị trở về nhà. Hắn nghĩ bây giờ đã vĩnh viễn mất đi hai người bằng hữu tốt rồi.
Khi đến cửa thì không có nghĩ thấy một cảnh cũ quen thuộc lại diễn ra.
Rất nhiều xe ô tô ngoại quốc đang đứng ở trước cửa trường học,một hàng rất dài bảo tiêu mặc quần áo đen đứng ở trước hàng xe. Khi nhìn thấy Đại Minh đi đến thì lập tức vây quanh hắn.
- Các ngươi muốn làm gì?
A Đức cùng với lão Hiếu từ phía sau Đại Minh thoát ra,một tả một hữu đứng ở trước người của Đại Minh.
- Các ngươi… Đại Minh không tưởng được hai người có thể vì hắn mà xuất đầu.
- Thật là xin lỗi! A Minh. Ta thật sự bị dọa cho nên chẳng biết phản ứng thế nào. Nhưng dù thế nào ta nói kệ ngươi muốn biến thành dạng nào ta vĩnh viễn đều là bằng hữu của ngươi.
- Thật là không được.
Lão Hiếu cũng gật gật đầu nói.
Đại Minh hai tay ôm lấy bả vai của hai ngươi : các ngươi chính là bằng hữu của ta không cần nói gì đâu.
- A A được. Nhưng bây giờ phải làm sao? Những người này thế nào?
- Không cần lo lắng, hắn chính là người của Thi Hàm.
Đại Minh vỗ vỗ bả vai hai người tiếp tục nói : không phải ta nói ngoa, trên trái đất này người muốn làm thương tổn ta thì không có xuất hiện, chỉ cần ta cố ý hủy diệt vài tòa thành thị cũng chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, không cần phải lo lắng đâu.
- Oa thật là uy mãnh.
- Hì Hì ta thật là quái vật mà, ta đi trước,tình hình thế nào thì ngày mai đi học ta sẽ nói cho các ngươi.
- Đi thôi.
Đại Minh đi đến trước mặt nhóm bảo tiêu nói một câu, mà nhóm bảo tiêu cũng rất lão luyện đưa Đại Minh lên trên xe, không có biện pháp cái này thật sự làm vài lần nên quen rồi. Bảo tiêu cũng chẳng biết Đại Minh là ai, chính là lão bản ra lệnh thế nên bọn hắn cũng chỉ có thể nghe theo.
- A! thật là hòai niệm.
Đại Minh ngồi ở trong phòng chiêu đãi, mỗi lần hắn tới Lâm gia thì đều ngồi ngây ngốc ở đây, thế nhưng nghĩ lại thật lâu rồi không có ngồi ở đây.
- Đã lâu rồi không thấy a , Lâm Bá Phụ.
Đại Minh cười nói, cha của Lâm Thi Hàm tiến vào trong cửa phất tay bảo mọi người đi ra ngòai, hắn hiện tại muốn cùng với Đại Minh nói chuyện.
- Nói sự thật, ta không có thời gian để lãng phí tại trên người ngươi. Thế nhưng vì Thi Hàm cho nên ta muốn nói chuyện cùng với ngươi.
- Tâm tình của ngài thì cháu đã hiểu, chỉ là cháu một tiểu tử vô danh, ngài muốn cùng với cháu nói chuyện gì sao?
Đại Minh dụng từ tương đối bén nhọn, thế nhưng Lâm Phụ không hổ là người kinh doanh nổi tiếng không hề biến sắc mặt.
- Thi Hàm đã một tháng không có trở về nhà, ta chẳng biết vì sao mà nha đầu kia ăn thứ gì mà lại đi theo ngươi. Thế nhưng ta chỉ có một nữ nhi bảo bối,mà chúng ta là cha mẹ không thể mặc kệ được.
- Thế chú để cô ấy đi bốn phía đi chơi mà cũng không lo lắng điểm gì sao?
- Nha đầu kia bắt ép ta , cháu bảo ta phải làm sao bây giờ?
Đại Minh trầm mặc xuống, hắn không nghĩ tới Thi Hàm làm tới bước đó, vì hắn mà không tiếc cùng với gia đình quyết liệt.
- Cháu nói trước, cháu cùng với Thi Hàm hòan tòan trong sạch, chú muốn cháu phải làm sao?
Điều này mới là quan trọng, Lâm Phụ không thể ở phía sau hắn làm âm mưu gì.
- Cháu không thể cho con gái ta hạnh phúc. Thi Hàm từ nhở đều sử dụng những thứ tốt nhất, mà cháu thì sống khổ từ bé , cháu có thể cho Thi Hàm những thứ gì?
- Chú nói điều này thì chứng tỏ một câu chú không hiểu được con gái của mình, Thi Hàm so với tưởng tượng của chú còn kiên cường hơn nhiều, buồn cười chú là cha mà đối với điều cơ bản của con gái mà cũng không hiểu. Đúng là không có sai, Thi Hàm đi với cháu thì chịu rất nhiều đau khổ, cháu đem cho nàng cũng không nhiều lắm, nhưng mà cháu đối với nàng là thật tình, ta sẽ cố gắng hết sức để đem lại hạnh phúc cho Thi Hàm.
Lâm Phụ nhìn Đại Minh nói một hồi rồi nói.
- Cháu có thể khai giá tiền, muốn nhiều ít bao nhiêu thì cháu mới có thể rời đi Thi Hàm.
Lâm Phụ xuất ra chi phiếu, rất nhanh viết một hàng số.
- Như thế này thì tiểu tử ngươi có thể cả đời cơm áo vô ưu vô lo.
Lâm Phụ đặt ở trên mặt bàn. Đại Minh nhìn thấy một ức, chẳng biết Thi Hàm nếu biết chính mình giá trị một ức thì trên mặt biểu hiện như thế nào.
- Chú cho rằnn tiền là vạn năng sao? Cái gì cũng sử dụng tiền là giải quyết tất cả sao?
- Đúng vậy, trước mắt của ta thì cái gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết được.
Đại Minh không nói gì từ trong lòng ngực đem ra một bộ chi phiếu, chính là Mĩ Hạnh trước khi đi đem giao cho hắn, nói với hắn muốn nhiều ít bao nhiêu tiền đều có thể dùng. Lúc này Đại Minh chính là lần đầu tiền sử dụng chi phiếu.
- Nếu vậy cháu dùng tấm chi phiếu này để mua Thi Hàm, để đem cho nàng hạnh phúc.
Đại Minh viết sau rồi đem chi phiếu đưa cho Lâm Phụ.
Lâm Phụ tiếp nhận chi phiếu, kích động một lúc rồi thở dài nói : Nữ nhân a! Nhìn người so với ta tốt hơn, vi phụ cũng không thể so với cháu được, ta đã phục cháu rồi tiểu tử!