Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 40: Mị Hoặc

Dị Hiệp

40 Chương 40: Mị hoặc

Lâm Thi Hàm từ nhỏ đã người nào còn không có gặp qua, từ hòang thân quốc thích hoặc quan cao đại nhân, mỗi ngày đều gặp không có ít. Hơn nữa Lâm Thi Hàm từ nhỏ đã lạnh lùng, ứng phó với những người này đều có sự tự tôn.

Mặc dù hai người trước mắt này so với phàm phu tục tử hơn rất nhiều, nhưng sự tình có liên quan đến Đại Minh, Lâm Thi Hàm chỉ có thể miễn cưỡng cổ vũ chính mình, không cho chính mình lâm vào hạ phong.

Kỳ thật hai người trời này nhìn Lâm Thi Hàm, con mắt đều là trừng lớn, hít một hơi lãnh khí nghĩ thầm : nữ oa nhi này rốt cuộc có đảm thức , cư nhiên sử dụng loại thái độ này đối đãi với người trời.

Thái Tuế bề ngòai xem ra nho nhã, thế nhưng cá tính ở thiên giới nổi danh nóng tính lãng tử. Nếu không phải Lâm Thi Hàm là một nữ tử thì một kiếm đã được xuất ra. Thế nhưng hắn cũng đã quyết định làm cho nữ tử nhân gian này một điểm giáo huấn nho nhỏ Thái Tuế không hề có dấu vết nào đã ngưng tụ một đám nước , từ từ thong thả đám nước này ở giữa không trung hóa thành một con rắn nước thật lớn, nhằm Lâm Thi Hàm phi tới.

- Băng hà chướng bích !

Lâm Thi Hàm không hề hốt hỏang, đưa ra một trượng thì một bức tường băng đã xuất hiện tại trước mặt của Lâm Thi Hàm cùng với Vô Ngân.

Thủy xà tới tường băng thì lập tức đông cứng lại thành băng xà. Bởi vì lực đánh quá lớn cho nên băng xà cùng với tường đá vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Lâm Thi Hàm hướng tới Thủy Vô Ngân đang rút kiểm nở nụ cười, khẩn trương bảo Thủy Vô Ngân thu hồi trường kiếm. Chính nàng cũng chẳng biết vừa mới rồi Đại Minh cũng khổ sở vì rắn .

Thái Tuế lúc này mới chú ý tới Lâm Thi Hàm, tiểu nữ tử này không phải là một người cuồng vọng không biết gì, mà thực sự là có chân tài thực học.

- Thái Tuế! Ta không muốn quản chuyện của ngươi, thế nhưng ngươi phải chú ý tới chính mình hành động, đừng để cho thiên giới xấu hổ.

Mộng Vô Nhai nói ra một tiếng.

Thái Tuế cúi đầu, một câu cũng không nói đứng ra phía sau của Mộng Vô Nhai.

- Xin lỗi rất nhiều, đã làm cho ngươi kinh sợ rồi.

Mộng Vô Nhai hướng tới Lâm Thi Hàm hai người cúi mình một cái.

- Không có gì, chút tài mọn đó với bổn tiểu thư không để ở trong mắt.

Nghe được Lâm Thi Hàm nói thì Thái Tuế không có làm gì cả chỉ là cười mỉm một cái .

Hắn điên rồi sao? Hay là thần kinh không bình thường? Lâm Thi Hàm không hiểu được... mà nghĩ ra thì đó không phải là chuyện của nàng.

- Chẳng biết phu quân ngươi hiện giờ ở nơi nào? Ta chính là có chuyện muốn tìm hắn.

Mộng Vô Nhai tu dưỡng quả nhiên không nhỏ, đến bây giờ còn có thể cùng với Lâm Thi Hàm hòa hõan nói chuyện.

Lâm Thi Hàm cũng không muốn cùng với hắn lớn tiến nữa, nói : ta trước tiên muốn biết thiên giới đối với phu quân của ta có cái nhìn thế nào? Dù sao hắn bây giờ cũng không phải người bình thường.

Lâm Thi Hàm nói lời này tự nhiên có dụng ý của nàng. Đại Minh thân thể dị biến, rất dễ làm cho người ta biến trở thành yêu ma quỷ quái, nàng trước tiên muốn biết rõ ý đồ của thiên giới Đối với vấn đề của Lâm Thi Hàm thì Mộng Vô Nhai suy nghĩ một lúc rồi cũng quyết định trả lời, bởi vì mặc dù thời gian gặp mặt có ngắn ngủi nhưng mà Mộng Vô Nhai cũng đã nhìn ra Lâm Thi Hàm rất khó nhằn, sự tình càng nhanh giải quyết thì càng tốt.

- Trước tiên ta nói qua, Côn Lôn chính là tiếp cận sự tồn tại của thiên giới, có thể nói là phòng tuyến cuối cùng của thiên giới, mặc dù các vị ở Côn Lôn xuất hiện chẳng biết vì việc gì nhưng lệnh phu quân xuất hiện... nói thẳng ra là đủ để uy hiếp tới thiên giới. Dạng này xuất hiện tại Côn Lôn làm cho người ở thiên giới rất là bối rồi, cho nên chúng ta trước tiên tìm lệnh phu quân ý muốn thế nào, sau đó mới có thể quyết định được bước hành động tiếp theo.

- Quyết định muốn giết đúng không ?

Lâm Thi Hàm ngữ khí có chút gay gắt.

- Chúng ta thức sự không muốn như thế, nhưng nếu tình huống không thể dàn xếp thì chúng ta đành phải sử dụng vũ lực để giải quyết.

- Nếu thế thì các người yên tâm đi, chúng ta lão công không có chí lớn, đến Côn Lôn cũng bởi vì ngòai ý muốn, đừng tưởng muốn tới thiên giới.

- Sự việc trong đại cũng muốn cô nương nói là sự thật, thế nhưng chúng ta hai người đều muốn nhìn để xác nhận mới được, mà chúng ta còn có một sự kiện thỉnh giáo hắn.

- Ặc, chuyện gì vậy ?

- Về sức mạnh ở trên người của phu quân cô nơi nào mà có được, ngay cả thiên giới tất cả trưởng lão đều tra không ra, chỉ biết là một cỗ sức mạnh rất lớn từ thời xưa, mà ... có quan hệ với rồng.

Mông Vô Nhai nói đến đây thì quay đầu nhìn về phía Thủy Long Vương.

Thân là một phần tử của long tộc, thì Thủy Long Vương cảm ứng lực so với chính mình còn lớn hơn.

- Đúng vậy ! Vào buổi tối hôm đó, ta cũng cảm ứng được,mặc dù chúng ta một gia tộc nho nhỏ, trừ tiểu nữ có tư chất bỏ đi phàm thai chuyển tiến hóa long thần, ta chỉ là một nhỏ nhỏ thủy mạch thần, nhưng ta từ bản năng cùng với máu thịt ở trên người đều cảm giác tới được cái kia chính là viễn cổ sức mạnh long thần, thậm chí với tất cả long thần từ trước đến giờ sức mạnh còn cường đại hơn.

Rồng, từ khi sinh ra đã rất khó khăn, một con rồng nhỏ sau khi sinh ra vài tháng sẽ nhận được thí luyện, tồn tại được thì mới có thể thành rồng lớn, mà chết đi thì hóa thánh bọt nước tan vào trong trời đất.

Lớn lên thì rồng có năng lực hô phong hóan vũ, chính thức trở thành thủy thần, trải qua tu luyện thì có thể biến thành người. Rồng sống rất lớn phổ biến tầm bốn, năm trăm tuổi.

Mà ở long tộc còn có long thần tồn tại, chỉ có tư chất siêu phàm xuất chúng ở long tộc mới có hy vọng trải thiên lôi tịnh thân, phi thăng thiên giới trở thành long thần.

Chỉ có thể thành công không thể thất bại. Nếu thất bại bởi lôi kiếp thì kết quả vẫn như cũ tiêu tán vào trong không khí.

Long thần pháp lực vô biên, tu hành tới mức cuối cùng thì có thể thọ ngang trời đất. Nhưng cả thiên giới cũng chỉ có ba vị long thần mà thôi.

- Giống như lời của long vương thì thiên giới ba vị long thần trưởng lão cũng nói như thế . Cho nên thiên giới quyết định truy tới cùng, cường đại sức mạnh sẽ không phải vô duyên vô cớ mà thức tỉnh được.

Không tốt, chân chính là ngòai ý muốn . Lâm Thi Hàm tự nhiên biết theo lời hắn nói chính là “ Tuyệt “. Thế nhưng nàng cùng với Đại Minh vì vô tình mà giết “ Tuyệt “ thế nhưng đó chính là ngòai ý muốn mà. Lâm Thi Hàm đột nhiên nhớ tới từ khi Đại Minh có sức mạnh thì phát sinh những chuyện gì.... nghĩ một hồi thì hai tay vung vây một cái.

Lâm Thi Hàm nghĩ đến lúc này thì đột nhiên khong rét mà rung, vận mệnh cuối cùng đưa nàng cùng với Đại Minh đưa tới phương nào đây? Nàng tự nhiên cảm thấy con đường phía trước trở nên mù mịt mơ hồ....

- Anh ấy giờ không ở nơi này. Ít nhất bây giờ cũng chưa có đây, ta cũng đang chờ anh ấy trờ về.

Lâm Thi Hàm đưa ánh mắt nhìn về phía xa xa.

- Nếu vậy thì hắn bây giờ đang ở thế giới người...

- Ta chẳng biết đó là địa phương gì, nhưng người ta gọi đó là ... luyện yêu tháp.

Lâm Thi Hàm giơ cao tay chỉ vào đêm đen hướng tới luyện yêu tháp chỉ tới.

- Luyện yêu tháp.... sẽ không như thế chứ?

Hai vị người trời sợ hãi không kém.

Luyện yêu tháp, chính là có thượng cổ yêu ma tồn tại, đồng thời cũng là thiên giới dùng để giam cầm người trời, tại thiên giới cũng là tương đương nổi danh.

Luyện yêu tháp thời gian, thì đã sắp tới sáu năm .

- Tốt quá ! Đã tới tầng chín rồi.

Đại Minh lớn tiếng hoan hô,cao hưng lôi kéo A Ngốc nhảy múa, xoay chuyển đầu của A Ngốc theo hướng nhay múa.

Chỉ cần tìm được điểm truyền tống là tới tầng mười có thể trở về nhà, nói sao Đại Minh không cảm thấy hưng phấn cơ chứ ?

Tầng chín thì màu sắc không phải là màu lam, tuy ở đây không có mặt trời nhưng so với không gian bên ngòai thì cũng giống nhau, điều này làm cho Đại Minh tâm tình rất sung sướng, sáu năm chưa từng gặp qua trời xanh à.

- Oa! Nơi này còn có quả táo nuẵ. Rất nhiều là cây ăn quả.

Đại Minh vui vẻ cười to, Nguyên nhân là đã qua nhiều năm ở phía dưới tám tầng thì căn bản không có gặp qua thực vật màu xanh. Hắn gặp qua là những cây cổ quái còn lại thực vật chính là yêu ma mà thôi.

- Trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một lúc đã. Ăn một chút rồi đi tiếp.

- Ân, A Ngốc!.

Đại Minh gọi A Ngốc đi tới, hạ trên người nó những đồ dùng.

A Ngốc những năm này ngoại trừ được dùng làm ngựa cưỡi mà còn phải gánh nặng khổ cực, xem ra như một nỗi khổ.

- Oa không xong! Lương thực không còn nhiều nữa., thịt trâu cũng đều ăn hết rồi.

Đại Minh nhìn hộp để,nhìn chỗ còn lại thì chỉ ngày mai là ăn hết.

Đại Minh sở dĩ giữ thịt trâu không phải vì thích mà là vì tầng tám có một loại trâi rất hung mãnh. Loại trâu này hình thể so với trâu bình thường lớn hơn, còn có lợi hại răng nanh, có thể đâm thủng mọi thứ, gặp phải nguy hiểm sẽ giật lùi về đằng sau, đưong nhiên nếu chỉ có thế thì không thể sinh tồn được ở tầng tám.

Chính là đám trâu này đều quây thành đàn lại hành động, chúng đông thành hàng ngàn hàng vạn con, tốc độ không như con trâu bình thường, ở địa hình nào cũng phi như gió trừ đầm lầy.

Nếu như ngươi hỏi Đại Minh, là thịt của bọn chúng có mùi vị như thế nào? Hắn chỉ có thế nói cho ngươi biết sự thật so với thịt trâu không khác nhiều lắm.

- Trước tiên đi hái quả đã, rồi tiếp theo tìm nơi có thức ăn.

Cái này chính là công tác của bọn Đại Minh mỗi khi đến một tầng, chính là tìm nước cùng với nơi có thức ăn.

Đại Minh tại xung quanh chạy một chuyến, phát hiện tại nơi này có một tiểu đảo lơ lửng ở không trung, mà xung quanh đều có mây mù che phủ làm cho không thể nhìn được bên trong có cái gì cả.

Đại Minh từ khi tiến vào trong luyện yêu tháp thì chứng kiến rất nhiều chuyện cổ quái : tầng bảy là thế giới nước, tầng tám là thế giới tòan đất, tất cả đều làm cho hắn chịu nhiều đau khổ. Bây giờ tòan thân Đại Minh thần kinh đều được tôi luyện đến một mức điên cuồng rồi, trước mắt xem mây mù với khí mờ ảo thì trong đó chẳng biết che dấu bao nhiêu nguy hiểm đây.

Đại Minh nhìn cảm giác nghi hoặc, Hiên Viên Mục Đồng đi đên bên cạnh người hắn nói : ta đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể tiếp tục đi lên phía trước mới có thể tìm được đường về nhà.

- Con biết rồi.

Đi tiếp nhiều ngày, bọn người Đại Minh tiếp tục đi tới trên con đường đá.

- Con đường này thật là dài.

Đại Minh kêu lên một tiếng .

Đã đi được ba bốn ngày rồi mà con đường đá vẫn chưa thấy điểm cuối, mà nơi này thì không có sáng tối nên thời gian cũng chỉ có thể phỏng chừng mà thôi.

Điển chính là bọn Đại Minh đã ăn hết thức ăn rồi, mặc dù bọn hắn đều không phải là người bình thường, một tháng không ăn không uống thì cũng không vấn đề gì cả, nhưng chẳng may đường này phải đi tới một năm thì phải làm sao đây ?

Theo lời Hiên Viên Mục Đồng nói thì ấn tượng của hắn với tầng chín không như thế này cho nên không thể đưa ra được đề nghị gì cả.

- Đừng có nóng nảy, ta còn có đem theo lương thực.

Mục Đồng nhìn A Ngốc cười với tâm ý không tốt.

- Đúng thế ! Hăc hắc hắc!

Đại Minh cũng nhì A Ngốc nở nụ cười .

Sẽ không phải như thế chứ .

A Ngốc sợ tới mức lùi ra phía sau một bước, sao mình lại xấu số như thế lại phải trở thành thức ăn . Ô ô.

- A Ngốc đúng là A Ngốc, chúng ta chỉ nói giỡn thôi mà, làm sao mà khẩn trương như thế ?

Đại Minh lấy tay xoa xoa đám lông ở trên đầu của A Ngốc.

Đi tiếp nhiều ngày, bọn người Đại Minh đều mang một bụng đói mà đi, tòan thân đã căng trì đến cực hạn, nếu bây giờ muốn chửi rủa hay chỉnh lý hắn thì thực sự phi thường thích hợp.

Quả nhiên sự việc cũng tới, một âm thanh từ trên tầng mây truyền đến, xung quanh biển mây không ngừng quay cuồng .

- Dát.

Một con mình gấu đầu lạc đà từ trong biển mây vọt tới, hình thể so với A Ngốc lúc ma hóa không khác nhiều lắm, con này giơ miệng khổng lồ hú lên một tiếng, diện mục dữ tợn, nhìn khí thế bức người.

Đại Minh nở nụ cười, Hiên Viên mục đồng nở nụ cười, A Ngốc cũng nở nụ cười, thức ăn chính mình đưa đến đây, tại sao không cười cơ chứ ?

Nhưng mà muốn có thịt để mà ăn thì Đại Minh lại phải ra tay, mà đáy lòng hắn thì không muốn .

- Vừa rồi phái Tà Kiêu đi đánh, kết quả như thế nào ?

Trong một đại sảnh rất là xa xỉ hào hao, một nữ lang dâm tà kiều mỵ đang ngồi ở trên ghế, ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt xung quanh cái chén, chậm rãi nhấm nháp chất lỏng ở trong chén, hỏi hạ nhân.

Nữ lang trên người mặc rất ít quần áo, căn bản không gọi là mặc, ngoại trừ những chỗ phải che chứ da thịt đến chín mươi chín phần trăm đã lộ ra ở bên ngòai.

- Tà Kiêu.... hắn đã bị người ta ăn.

Ở phía dưới quỳ một con thân chó đầu quái vật trả lời, hình dáng run rẩy vì sợ nữ lang không vừa ý.

- Cái gì?

Nữ lang xoau người ngồi dậy, những trọng điểm quần áo che cũng phi lên, lộ ra xuân quang vô cùng, nhưng cẩu đầu nhân ngay cả nhìn cũng không dám nhìn một cái .

Nữ lang biết nhiều ngày trước ở truyền tống trận phát hiện hai người một thú, mặc dù bề ngòai nhìn rất chi là bình thường, nhưng đã có thể lên được đến tầng chín thì không phải dễ bắt nạt. Vì để kiểm tra thực lực của hai người kia nữ lang thậm chí phái ra Tà Kiêu để thử.

- Thế hắn dùng mấy chiêu để đối phó với Tà Kiêu ?

- Chẳng biết nữa, trộng yếu là hắn ra tay thì phương thức thế nào cũng không nhìn rõ ràng được, Tà Kiêu trong nháy mắt bị biến thành một đống thịt.

Thâm tàng bất lộ đây ! Nữ lang đối với bọn hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú, mà bọn chúng còn có hai nam nhân. Nghĩ đến điều này thì nữ nhân rất là hưng phấn, hai chân quấn chặt vào nhau, một chất lỏng trong suốt không ngừng từ chân chảy xuống trên mặt đất. ( con này dâm vãi )

- Trước hết đem ngươi sử dụng đã.

Nữ lang mắt mơ màng, mặt tràn đầy xuân ý nhìn cẩu đầu nhân đang ở trên mặt đất.

Cẩu đầu nhân nghe được thì xoay người chạy nhanh ra phía ngòai, đồng thời miệng hô : tha mạng, đại nhân!

Nữ lang từ phía sau bay ra một tấm lụa màu trắng bắt cẩu đầu nhân trở về.... không bao lâu thì chỉ còn một bộ xương bị vứt ra ngòai cửa.

- Không có mùi vị, không biết bọn chúng có... hay không thỏa mãn được ta ?

Nữ lang cắn đầu ngón tay, lại chìm vào trong ảo tưởng, xem ra nàng phải tự mình ra tay thôi.

- Làm sao bây giờ ?

Đại Minh tay phải tóat ra một lửa đen, tay trái dùng bạch cốt kiếm trượng cắm vào thịt của Tà Kiều, mùi bay ra bốn phía.

Nhiều năm này, hắn đều dùng lửa đen để nướng thịt không cần củi, có năng lực phải tùy thời mà sử dụng mà. Trọng yếu chính là có thể lợi dụng để luyện tập thu phát chân khí, miễn cho không phát sinh sử dụng Viêm Long luyện ngục, thì chân khí thiêu đốt hầu như không còn, lần trước mất hết chân khí vần còn hiện rõ ở trong đầu.

- Hống.

A Ngốc kêu lên một tiếng thèm thuồng.

- Cái này phải cảm ơn ta đã có công lao.

Đại Minh mang khối thịt còn lại cất vào hộp để bảo tồn.

- Ngươi cũng biết suy nghĩ đấy chứ.

- Đương nhiên! Ngươi còn tưởng ta ngốc tới như vậy hay sao?

Đại Minh cùng với Hiên Viên mục đồng nhìn nhau mà cười, chỉ có A Ngốc một đầu mê hồ, không rõ phát sinh chuyện gì nữa.

- Lại đây nào.

- Ừm… Đại Minh vẫn thuần thục thực hiện động tác không hề ngừng lại chút nào bởi lời nói của Mục Đồng.

- Lấy tịnh chế động, hi vọng là tốt số có thể tìm được điểm truyền tống.

- Hu Vọng là như thế.

Hai người đều có thần sắc như thường, so với bình thường không hề khác, thế nhưng đều nhìn qua vai nhau để xem sự việc ở trong mây mù.

Từ khi lên đến tầng chín thì đã biết có người ở trong mây mù giám thị . Thế nhưng hai người đều không thể hiện nét mặt gì cả, tại vì vẫn còn chưa biết tại biển mây là thế giới như thế nào? Chưa biết rõ ràng nên hai người đều không nghĩ đả thảo kinh xà.

- Đi thôi!

Đại Minh đã xử lý tòan bộ Tà Kiêu xong, lương thực tích trữ cũng đủ cho bọn hắn dùng một thời gian dài.

Hiện tại chờ xe ở trong bóng tối sẽ xử dụng thủ đoạn gì.

Ngày qua ngày, thóang chống đã hai ngày, con đường đá cũng đã tới điểm cuối.

- Oh! Là một đảo ở giữa không trung.

Đại Minh sững sờ nhìn trước mắt một đảo đang trôi ở giữa không trung có quy mô và kích thước rất lớn. Nhưng làm cho Đại Minh có điểm lo lắng chính là đảo này còn dài hơn cả con đường đá, hắn không biết bắt đầu tìm từ đâu cả.

- Lão nhân! Người bây giờ bảo phải làm sao?

- Đừng có hi vọng vào ta, từ chín tầng trở lên thì ấn tượng của ta không có gì cả.

- Thế thì lại phải dùng phương pháp kia thôi.

- Cũng chỉ còn có cách này mà thôi.

Đại Minh nói phương pháp đó chính là tại bốn phía tìm, nơi nơi loạn kiếm, dựa theo vận khí mà thôi.

Thế nhưng từ tầng một lên đến tầng chín thì Đại Minh cũng tìm ra được điểm truyền tống, bởi vì điểm truyền tống thì đều có yêu ma cực mạnh của các tầng ở xung quanh, chẳng biết là lần này tầng chín thì lợi hai thế nào nữa.

- Trước tiên đi tìm kiếm đã.

Mục Đồng không hề lo lắng chỉ một hướng rồi bắt đầu đi. Quả nhiên không hề khác. Mục Đồng cùng với Diệp Nhược Thu không hổ là hai thầy trò, tác phong làm việc đều không khác nhau nhiều lắm, dù sao thì Đại Minh cũng chẳng biết là bắt đầu tìm kiếm từ đâu, đành phải đi tìm lung tung ở tầng chín mà thôi.

- Chúng ta đi thôi. Sớm một chút còn trở về nhà. Xuất phát nào!

Đại Minh nhằm đảo ở giữa không trung chạy tới.

- Dừng lại!

A Ngốc vừa mời tiến đến tòa đảo ở giữa không trung, thì Đại Minh lập tức giữ chặt lấy tai của A Ngốc, bảo nó dừng lại.

Nguyên nhân là bởi vì trên đường đi có nằm một người.

Đại Minh nhiều năn nay đã xem qua không ít loại người hình yêu mà, mà lòai người thì chưa bao giờ thấy.

Hiên Viên mục đồng cùng với Đại Minh từ ở trên lưng của A Ngốc nhảy xuống, chạy đến trước mặt của người kia.

- Oa! Là một nữ nhân.

Đại Minh nhìn nữ nhân kia thì thấy xinh đẹp mười phần, khí chất đoan trang, mà quần áo mặc cũng phi thường đặc sắc, nếu để Lâm Thi Hàm ở nơi này thì đã biết nữ tử này mặc cùng với Mộng Vô Nhai là một loại.

- Là một thiên nữ.

- Thiên nữ? Thật không thế ?

Đại Minh nghe tên thì đã biết không phải là nhân vật bình thường, - Đúng vậy ! Từ quần áo cùng với khí chất , thì nữ từ này cùng với ta trước kia xem qua người của thiên giới là cùng một dạng.

- Thật Sao? Vậy cô gái này còn sống không vậy ?

- Xem ra chỉ là hôn mê mà thôi không có nguy hiểm gì cả.

Mục Đồng sử dụng ngón tay dò xét ở trên người thiên nữ, nhìn xem hắn có thương thế gì không. Đại Minh ở xa xa đứng nhìn bởi vì hắn mà ở cùng với một cô gái một chỗ là sẽ không có chuyện tốt. Dù hắn có thiên nữ hay là địa nữ thì không có quan hệ gì với hắn cả.

Cũng lúc Mục Đồng gọi thiên nữ dậy, thì lông mi từ từ rung động, như là sắp tỉnh đến nơi.

Cũng thật là đúng lúc ! vừa mới muốn dò xét thì lại tỉnh. Đại Minh cùng với Mục Đồng trao đổi với nhau ánh mắt.

- Xin hỏi, có phải hai người cứu ta phải không?

Thiên nữ tay từ từ thong thả chống xuống đất để ngồi dậy, thanh âm mềm nhẹ . Nhìn thì thật sự động lòng người, phong tình vô cùng.

- Ừm.... Xem như, chúng ta đang đi thì phát hiện ngươi nằm ở nơi này.

Đại Minh nhìn thấy Mục Đồng ở trước nữ tử kia thì ngơ ngác không nói gì, cho nên trả lời vấn đề mà nữ tử hỏi.

- Sao thế ?

Chú ý tới mục đồng thì Đại Minh chưa phát hiện ra gì cả, thẳng khi đi đến bên người mục đồng thì mới phát hiện là Thiên Nữ kia có màu mắt xanh biếc chiếu ra quang mang hút hồn.

Đại Minh nhìn thấy ánh mắt của đàn bà kìa, thì ánh mắt trở nên tan rã ngây ngốc, cùng với Hiên Viên mục đồng một dạng, hai người ngây ngốc đứng ở một chỗ.

- Tiểu nữ tên là Mị Nhân, có thể gặp được hai vị là Mị Nhân thật tốt rồi.

Mị Nhân thanh thanh khí khí, một dạng đau đớn, thế nhưng hai người ở trước mặt nàng không hề có phản ứng gì cả.

- Hai vị đại ân đại đức, Mị Nhân phải thật tốt báo đáp mới được. Nếu như không chê thì đến chỗ ở của Mị Nhân uống chén chè, như thế nào?

Đại Minh cùng với Mục Đồng không tự chủ được, tùy ý Mị Nhân nắm tay đi.

A Ngốc thấy Đại Minh hai người tựa hồ bị đàn bà kia khống chế nhưng không dám phát tác, nhưng cũng chẳng biết làm như thế nào mới tốt, chỉ biết đi theo đằng sau mà thôi.

Bọn Đại Minh bị đưa vào một trang viên có kiến trúc cổ.

- Hai vị nghỉ ngơi ở nơi này. Để ta chuẩn bị tửu yến, rồi Mị Nhân sẽ đến mời hai vị.

Mị Nhân nở nụ cười, đóng cửa lại đi ra ngòai. Trong phòng chỉ còn lai hai pho tượng đứng cùng với A Ngốc mà thôi.

- Ô ô......

A Ngốc cọ đầu vào Đại Minh cùng với Mục Đồng hy vọng bọn hắn tỉnh lại, thế nhưng hai người vẫn như trước không hề có phản ứng.

Ước chừng hai canh giờ, thì Mị Nhân đẩy cửa đi vào. Thế nhưng nàng đã thay một bộ quần áo màu hồng nhìn rất là .... lộ liễu. Mặc dù là thiên nữ mặc mà lại lộ ra cả lưng cùng với vai trắng, Mộng Vô Nhai mặc thì cao quý đoan trang, hư ảo mờ ảo, còn Mị Nhân mặc thì lộ ra hơi thở dâm tà làm cho người ta mắt đỏ, tim đập .

A Ngốc chạy đến trước mặt Đại Minh cùng với Hiên Viên Mục Đồng, giương đôi mắt hung ác nhìn Mị Nhân , thế nhưng Mị Nhân không hề chú ý tới nó, ngón tay chỉ vào hai người nói một câu : Để hai người đợi lâu, tửu yến đã chuẩn bị đầy đủ, mời theo ta đến đây.

Đại Minh hai ngiười tựa như người ở trong quân đội, nghe khẩu lệnh mà đi theo Mị Nhân ra ngòai. A Ngốc bất đắc dĩ cũng đành phải chạy đuổi theo.

Đại Minh hai người bị dẫn vào đại sảnh hào hao, đúng là lần trước mà nữ lang cùng với cẩu đầu nhân đã nói chuyện tại đây.

Mị Nhân để hai người ngồi lên trên, chính mình ngồi vào giữa hai người, tiếp theo Mị Nhân vỗ vỗ tay, mười tên thị nữ mang thức ăn đến, mà quần áo của chúng cũng như Mị Nhân đều rất là lộ liễu. Thị nữ sau khi đem thức ăn ra thì chia làm hai đội, một đội cầm nhạc khí chơi làm cho trong phòng vang lên náo nhiệt tiếng nhạc, một đội thì ra trung ương đại sảnh múa hát.

Mị Nhân ngồi ở giũa hai người ân cần chúc rượu, mà Đại Minh cùng với Mục Đồng hồ đồ cứng ngắc sử dụng.

Yến hội tiến hành được một lúc thì tiếng sáo vang lên đột nhiên chuyển biến, trở nên như tiếng rên rỉ của nam nữ giao hoan, mà các vũ cơ cũng bắt đầu chuyển sang múa đầy nhục dục,các loại hình dâm đãng liên tục được thay đổi.

Theo những vũ cơ thì xem ý từng kiện từng liện chảy xuống, mà Đại Minh cùng với Mục Đồng sắc mặt cũng càng ngày càng trở nên hồng, hít thở rốt loạn, Mị Nhân nhìn thấy tình huống không sai lắm thì giữ lấy tay Đại Minh muốn dẫn vào phòng trong.

A Ngốc nhìn thì biết đàn bà kia muốn làm cài gì, vội vàng vọt tới đằng sau Đại Minh, liều chết cắn lấy quần áo của Đại Minh.

- Bắt lấy súc sinh kia ném ra ngòai cho ta.

Mị Nhân hét lên một tiếng,đồng thời dơ chân đạp A Ngốc một cái.

Cước này quá nhanh làm cho A Ngốc phải bỏ Đại Minh ra mà né tránh. Các thị nữ đang múa nghe được Mị Nhân nói thì chuyển qua vây chặt lấy A Ngốc, A Nốc vài lần muốn phóng ra mà cũng không ra được.

- Còn tiểu hài tử kia thì thưởng cho các ngươi sử dụng, nhưng mà đừng có làm quá đấy , biết không hả?

- Vâng, thưa đại nhân.

Tất cả thị nữ đều nhất trí trả lời, ngữ khí tràn đầy dâm ý, phảng phất như đói khát thật lâu.

- Hống.

A Ngốc nhìn thấy Đại Minh bị Mị Nhân mang theo biến mất ở phía trong thì gấp đến độ rống to, nhưng mà đám đàn bà này quấn lấy nó không thoát được, cuối cùng A Ngốc nổi điên bắt đầu ma hóa, hiện ra hình dáng hổ nhân ba mắt.

- Chính là ma hóa. Thật hiếm thấy.

- Hì hì, ngươi không phải bắt đầu tâm động đấy chứ, Nhìn hình đáng kia kìa, thì Ma Hống nửa người dưới cũng là uy vũ bất phàm đấy.

- Không phải đổ cho ta. Ngươi lúc này thì xuân thủy cũng đã rơi đầy sàn còn gì nữa.

- Trước tiên là chơi với Ma Hống này đã. Tiểu hài tử kia thì phía dưới không có lớn gì cả. Dạng đấy mà sử dụng không có hứng thú.

Chúng thị nữ một câu nói một câu cười, A Ngốc nghe được thì tức giận vô cùng, tay giơ lên làm xuất hiện một trận cuồng phong.

- Ai Nha, Ngươi thật là ác tâm. Muốn thoát quần áo của chúng ta thì bảo chúng ta thoát chứ việc gì phải dùng gió mà làm chứ.

Thị nữ nói xong thì lấy tay vuốt quanh người một cái đem tất cả quần áo thoát hết ra.

A Ngốc cũng không có hứng thú thưởng thức trước mắt vô hạn xuân quang, tay ngưng tụ thành một phong đạn. Mà A Ngốc trải qua mấy năm mà luyện ( bị bắt nạt rất thảm khốc ), A Ngốc sức mạnh đã tăng lên. Phong đạn bây giờ nó có thể khống chế vô cùng chính xác.

Chúng nữ gặp phải khỏa phong đạn này uy lực thì không dám đón đỡ đều tránh né. Chính vì thế làm cho đại sảnh rất thảm, bị A Ngốc oanh nát tan tành.

- Thật mạnh !

- Mạnh mới tốt, càng mạnh thì càng kéo dài....

A Ngốc chân đá ra một cái .

Chúng nữ không hề hỏang hốt đều vươn ra một cái đuôi, chạy đi chạy lại, mười thị nữ đã lấy đuôi vây chặt lấy A Ngốc, không cho nó hành động.

- Đã bảo nghe lời có tốt không ? Bây giờ tỷ tỷ sẽ hảo hảo yêu ngươi nhé.

A Ngốc cực lực giãy dụa thế nhưng bị quấn chặt không thể nhúc nhích được, nó chỉ có thể lớn tiếng hống, đồng thời dụng lực để muốn thoát trói.

- Buông tha đi thôi. Ngươi cố gắng cũng chỉ phí khí lực mà thôi.

Chúng nữ ở đây đều nở nụ cười dâm đãng.

Mà lúc này thì trong mắt của Hiên Viên Mục Đồng hiện liên một tia tinh quang.

Thông báo : Bị hồng phấn bắt thì bọn Đại Minh làm cách nào mà thoát ? Tại luyện yêu tháp tầng cao nhất sẽ có gặp sự kỳ lạ gì?

Với “ Tuyệt” danh hiệu thì Đại Minh bắt đầu đi ra ngòai, vô tình hắn trở thành võng lạc danh nhân. Tại một lần đuổi bắt tội phạm, thì Đại Minh phát hiện ra được mục tiêu đã bị Huyết Diễm cải tạo thành kinh khủng vũ khí, điều này làm cho hắn không khỏi hòai nghi mục đích của Huyết Diễm.

Tại một bữa tiệc giáng sinh thì cha mẹ của Lâm Thi Hàm đã làm một sự kiện khiến cho Đại Minh sợ hãi. Đối với Đại Minh mà nói, con đường làm người của hắn rất là vòng vo.

Mặc dù cùng với Thi Hàm đã có thân mật tiếp xúc, quá trình đã từng bước bồi đắp. Tất cả cũng chờ vào Đại Minh mà thôi, nếu ra lệnh cho hắn thì khó có thể tiếp nhận được......

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.