Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 36: Hiên Viên Mục Đồng.( Phần Đầu)

Dị Hiệp

36 Chương 36: Hiên Viên Mục Đồng.( phần đầu)

Biển giận gầm trời, thương hải thập tam kiếm sát chiêu lớn nhất.

Đại Minh đối diện với áp lực của chiêu này thì tựa như là đang đối mặt với biển lớn đang gầm gừ, hắn bây giờ chỉ như là một con mèo nhỏ vô lực chỉ có thể tùy ý biển gầm bao phủ lấy hắn.

Thật là tức giận a! Đại Minh không có nghĩ đến mình sẽ chết không minh bạch, chỉ vì vô tâm sờ vào ngực của nữ sanh thế mà lại phải chết. Nếu mà A Đức hắn mà biết sẽ cười đến chết mất. Điều kiện đầu tiên nếu chính mình còn có thể sống sót trở về thì sẽ nói cho hắn biết điều này.

Lúc này sẽ không có ai tới cứu mình đâu! Đại Minh cười khổ trong lòng, kỳ tích trong một ngày không thể phát sinh quá nhiều lần.Thế nhưng Đại Minh đã nghĩ sai lầm, ông trời còn chiếu cố đến Đại Minh không cho hắn chết.

Trong khi Đại Minh bị biển giận gầm trời kiếm khí bao phủ thì đến lúc tối hậu có một cành trúc nhỏ đỡ lấy một kiếm này.

Sở hữu kiếm khí, áp lực lúc này là Thủy Vô Ngân đã bị một chiêu kiếm làm hòan tòan tiêu thất.

- Sư phụ.

Thủy Vô Ngân kêu lên một câu, nước từ trong hai mắt ứa ra, lúc này Mưu Già đã được cưởi trói nhẹ nhàng ôm lấy vai của Thủy Vô Ngân.

Một người tóc bạc theo gió tung bay, mày kiếm mắt sáng, cầm trong tay một thanh trúc biếc, tòan thân phát tán ra một phong thái tuyệt đại cao thủ, so với đại hiệp ở trong tiểu thuyết võ hiệp hòan tòan giống.

Thế nhưng hắn so với thiếu niên đang học cấp hai không khác mấy, chiều cao so với Đại Minh thì chỉ bằng một nửa.

- Ai... Nha đầu ngốc, vì sao lại làm việc không lối thoát?

Biển giận gầm trời uy lực của nó căn bản Thủy Vô Ngân không có khả năng khống chế được, nhìn diện mạo của nha đầu bây giờ đúng là không muốn sống nữa.

- Mưu già, đưa Vô Ngân trở về nhà,nói cho nàng biết ta là sư phụ sẽ có công đạo cho nàng, để cho nàng đừng suy nghĩ gì nhiều.

Mưu Già gật đầu, tay nâng Thủy Vô Ngân lên, biến mất tại bóng cây trong rừng.

Sư phụ của Thủy Vô Ngân chuyên qua nhìn Đại Minh. Đại Minh cảm thấy run trong lòng, hắn đã hao phí rất nhiều khí lực để tránh kiếm pháp của Thủy Vô Ngân, mà bây giờ người này so với Thủy Vô Ngân còn lơi hại hơn, nếu thật sự hắn vì Thủy Vô Ngân mà ra mặt thì thực sự Đại Minh bị giết hại.

Ngân phát tiểu đồng giơ cánh tay trái lên, thì đại điểu năm màu ôn thuận đứng ở trên tay hắn.

- Tất cả mọi chuyện thì Li Âm đã nói cho ta biết, ta chỉ có thể nói đó là chuyện hiểu lầm.

- Đúng đúng.

Đại Minh gật đầu theo quán tính.

- Nơi này là cấm địa của Diệp gia, ta muốn biết ngươi đến có việc gì? Và là ai bảo cho ngươi đến ?

- Chính là Diệp Nhược Thu bảo ta tới, nàng ta bảo ta tới tìm sư phụ của nàng để giải quyết bệnh ở trên người ta.

Tiểu Thu! Nếu vậy ngươi chính là Vương Đại Minh a.

Ngân phát tiểu đồng có nghe Diệp Nhược Thu nói đến, chỉ là không nghĩ đến là sẽ gặp được người này ở đây.

- Ngươi không phải là sư phụ của Diệp Nhược Thu đấy chứ?

Đại Minh bật thốt ra lời nói, từ thân thủ của hắn thì xem ra ngoại trừ sư phụ của Diệp Nhược Thu thì còn ai vào đây nữa, thế nhưng xem bộ dáng của hắn thì rất là nhỏ tuổi mà.

- Ừa! Đúng chính là ta.

Lúc này ở trên vai của bạch phát tiểu đồng con ma tước kêu lên một cái, bạch phát tiểu đồng nhìn nó một cái rồi nhíu mày.

- Tin tức của tiểu Thu mới đến tay ta, tình hình của ngươi ta đại khái cũng biết, sự thật mà nói thì nếu biết trước thì đã không xảy ra những việc này, ai...

- Tiền bối....

- Đừng có gọi ta là tiền bối, người khác gọi ta là Hiên Viên mục đồng, ngươi gọi ta là mục đồng cũng được rồi. Cùng với ta đi nào, tiểu đệ của ngươi cũng đi theo luôn.

Đại Minh cưỡi A Ngốc, đi ở đằng sau lưng Hiên Viên mục đồng, đi được một lúc thì Hiên Viên mục đồng mở miệng nói :

- A Minh, ngươi có khả năng tiếp nạp Vô Ngân không?

- Nhưng ... ta ở nhà đã có một quần rồi.

Đại Minh kêu lên rồi giơ bàn tay ra.

- Oa! Ngươi thật là háo sắc.

Hiên Viên mục đồng lắc đầu cười khổ.

- Ta không có tự nguyện mà.

Đại Minh đau khổ nói.

- A Minh, ngươi đã nhìn qua biển rộng chưa?

- Đã rồi, khi nào tâm tình của ta không tốt thì lại chạy ra biển một ngày. Có điều gì sao?

- Biển lớn không gió không mây thì có vẻ đẹp yên bình rất mĩ lệ, khi có cuồng phong bão lớn thì biển rộng lại biến thành một bộ mặt khác. Vô Ngân chính là thủy thần một tộc, cá tính cũng như biển rộng, bình thường thì ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng khi đã giận dữ lên thì rất là mãnh liệt , không có mấy người có thể kiềm chế được nàng ta.

Khó trách! Đại Minh nghĩ lại cũng hiểu được vì sao mà Thủy Vô Ngân tính tình khó nắm bắt,nói thay đổi là thay đổi.

- Ngươi nên tin tưởng ta A Minh, Nếu như ngươi không thể tiếp nạp Vô Ngân thì nàng ta có biện pháp cùng với ngươi đồng quy vô tận. Thủy thần một mạch không phải là người dễ chọc, mà Vô Ngân hắn chính là công chúa.

- Trời ạ ! Người không cần phải đày đọa ta đấy chứ.

Đại Minh ở trên lưng của A Ngốc lo lắng, sự việc càng ngày càng lớn, bây giờ cư nhiên lại chọc vào công chúa của người ta.

Tại bên cạnh luyện yêu tháp có dãy nhà tranh nhỏ, Hiên Viên mục đồng dẫn Đại Minh vào một trong những căn nhà tranh.

- Ngươi tạm thời ở đây nhé, về căn bệnh ở trên người của ngươi thì ta còn phải nghiên cứu đã, cho nên để A Hống ở bên người của ngươi rồi mới quyết định.

Vài ngày trôi qua, Đại Minh sau khi nghe Hiên Viên mục đồng nói đã dẫn A Ngốc đi bốn phía chơi. Lúc thì nháo sự, lúc không có gì thì cùng với A Ngốc một chỗ ngẩn người, buối tối mục đồng gọi Đại Minh đi, sử dụng chân khí bắt đầu chữa trị.

Cứ như thế qua một tuần,ở cạnh tháp ngoại trừ mục đồng cũng chỉ có Đại Minh cùng với A Ngốc , xung quanh tháp cũng hòan tòan không có thấy sinh vật gì cả, ngay cả những vật rất nhỏ cũng không có,Hôn mê thì ngủ, nhưng đã có mục đồng cùng với A Ngốc nhìn rồi không có vấn đề gì cả.

Đến một ngày, Hiên Viên mục đồng đã chạy đi đâu đó, xung quanh hòan tòan không có bóng người, Đại Minh theo thường lệ đi đến một tòa núi nhỏ rồi lại cùng với A Ngốc trở về.

Đại Minh đang trở về căn nhà tranh thì không kịp chạy được nữa. Mẹ ơi! Thủy Vô Ngân cư nhiên đang im lặng ngồi ở căn nhà đối diện, chậm rãi uống trà.

- Không phải vậy chứ?

Tả hữu hai bên cầm trường côn đang chế trụ Đại Minh. Bên ngòai căn nhà chẳng biết lúc nào đã đầy người , mỗi người đều có vũ khí tận răng, ngay cả A Ngốc cũng bị chế phục.

- Cô muốn làm sao?

Đại Minh nhìn thấy Thủy Vô Ngân ở đây, mà lúc này mục đồng lại không có mặt, xem ra lần này không thể trốn được một kiếp rồi.

- Phụ thân của ta muốn gặp anh.

- Nhưng mà ta đâu có biết hắn, vì sao lại phải gặp hắn chứ?

Nhưng những người ở đây hòan tòan không chú ý tới ý nguyện của Đại Minh, mạnh mẽ áp giải hắn đến một hướng.

Một tòa lâu đài thật lớn. Đại Minh nhìn thấy trước mặt một tòa cung điện có kiến trúc rất cổ,thì không khỏi cảm thấy kinh hãi. Đại Minh bốn chân tay bị mộc côn giữ theo cửa đi vào trong,đi trên đường hắn cũng chỉ có thể xem phong cảnh, dù sao bắt thì cũng đã bị bắt rồi, hắn còn có thể làm sao được nữa.

Khi tiến vào trong thành, ở trên đường thì Đại Minh gặp được nhiều hơn kỳ quái sinh vật, vừa có hình thể con người lẫn động vật, còn có những loại mình người đầu chim, Đại Minh lúc này cũng đã mở rộng tầm mắt, nguyên lai là xứ sở thần tiên là có dạng như thế này.

Mà lúc này thần tiên cũng như nhìn Đại Minh như là nhìn quái vật, từ khi kiến tạo tòa thành này đến nay chưa có nhìnloài người bước vào, ngay cả có danh vọng lớn nhất Côn Lôn đấy là Hiên Viên mục đồng có việc cũng chỉ ở bên ngòai ủy thác người khác vào thôi.

Tại trong nhóm thần tiên này có nhiều người đối với lòai người không hề có hảo cảm, tưởng động thủ đối với Đại Minh, thế nhưng ngại quy định của Côn Lôn cùng với Thủy thần một tộc thế nên không thể phát tác.

- Phụ thân, ta đã đưa người đến rồi.

Thủy Vô Ngân hướng tới người ngồi ở trên ghế vái một vái, thế nhưng người ngồi ở trên ghế xem ra cũng không phải là người.

Đại Minh đã nghe qua là Rồng quản lý mây mù, chuyên chế mưa gió, được lòai người gọi là thủy thần, lúc này nhìn hình dáng ba của Thủy Vô Ngân thì nội tâm rất kinh hãi,ông ấy hình thể cùng với A Ngốc khi ma hóa không kém, thế nhưng ở trên đầu chính là đầu rồng.

Nhìn thấy lão ba của Thủy Vô Ngân dùng đôi “ Long Nhãn “ trừng trừng nhìn mình thì Đại Minh không khỏi nghĩ đến Tuyệt. Lúc trước Tuyệt hai con ngươi cũng nhìn hắn như thế.

- Dẫn hắn đi xuống, đêm nay thành hôn.

Giọng nói của ba Thủy Vô Ngân trầm ổn nói .

- Tuân lệnh......

Đại Minh còn muốn kháng nghị thế nhưng hắn đã bị những binh sĩ đưa ra ngòai bố trí ở trong một căn phòng rất đẹp, thế nhưng tâm tình của Đại Minh không có nhìn lung tung nơi này. Bình phong bằng đá,ghế ngồi mã não, phí thúy điểu sức, một đôi tượng ngọc thạch rất tinh mĩ, tùy tiện đem một kiện đi ra ngòai đều là tuyệt phẩm, nhưng lúc này Đại Minh càng không có tâm tình nhìn.

Tại Nhật bản thì bị Mỹ Hạnh ba người, tại nhà thì bị Lâm Thi Hàm bức hôn, bây giờ ngay cả Thủy Vô Ngân cũng như thế. Trời ạ! Hắn không phải là số mạng đào hoa chứ? Sao mỗi người đều muốn áp chế mình kết hôn.

- Có ai đó đến cứu ta không ?

Đại Minh gục ở trên bàn, nhìn trước mắt bạch miêu.

- Đáng thương quá! A Ngốc.

Bạch miêu cũng kêu lên một tiếng với Đại Minh. Mà bạch miêu này không phải là gì mà chính là A Ngốc. A Ngốc sau khi bị bắt thì bị thủy thần môn hạ liễu chú pháp, biến thành một bạch miêu bình thường, ở dạng này thì Đại Minh muốn dùng A Ngốc ma hóa để đi ra ngòai cũng không thể được.

- A Ngốc , ta sẽ không bị giam ở đây chứ?

- Meo.....

- Mục đồng tiền bối sẽ tới cứu chúng ta chứ?

- Meo....

- Nếu ta không trở về thì Thi Hàm cùng với mọi người sẽ ra sao?

- Meo..

- ......

- Meo...?

- Thôi bỏ đi! Coi như cái gì ta đều không có hỏi qua.

Cùng với A Ngốc chỉ biết meo meo nói chuyện thì căn bản hỏi mọi chuyện cũng là vô bổ.

Thi Hàm, Thị Kiếm, Mỹ Hạnh, Thiên Đại, Quỳ, Tiểu Tuyết... Tiểu Tuyết! Đại Minh đang bò nằm ở trên mặt bàn tưởng tượng đến mọi chuyện. Đại Minh lúc trước khi xuất môn có biến Tiểu Tuyết thành tạp phiến đem sau, sau khi phát sinh sự kiện Thủy Vô Ngân thì tinh thần hỏang hốt, hòan tòan quên đi sự tồn tại của Tiểu Tuyết.

Đúng rồi! Ta còn có hoang thú. Đại Minh trên tay còn có những vương bài này, nhưng sự tình chưa đến tuyệt vọng thì chưa dùng đến.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.