Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 33: Chạy Trốn.

Dị Hiệp

33 Chương 33: Chạy trốn.

Kỳ quái!

Đại Minh khi đến đây thì ngay từ bắt đầu đã cảm giác không đúng, nơi này rất nhiều người hắn đều đã thấy qua.

Nhị bá công, tam cô bà, tứ thúc công... Cái này không phải hắn hoa mắt a,tất cả đều rất thân thích với hắn,thế nhưng Đại Minh cùng với mọi người gặp qua vài lần thế nên cũng không xác định được rốt cục có đúng hay không.

Đột nhiên Đại Minh cảm thấy sau lưng có người giữ chặt hắn quần áo, quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Thi Hàm, Thiên Đại, Mỹ Hạnh,Quỳ Đẳng bốn người. Bốn người mắt đều có nước giống như cơn hồng thủy sắp sửa bộc phát.

Đại Minh biết nếu lúc này để các nàng khóc lớn thì chính mình sẽ biến thành nhân vật tiêu điểm.Chính vì vậy Đại Minh chạy nhanh lôi kéo mọi người vào địa phương không có người.

Nhìn bốn phía đều không có người, bốn cô gái ôm lấy Đại Minh bắt đầu khóc lớn, nước mắt như sông Hà mãi mãi chảy không dứt.

Một người ở tay trái, một người ở tay phải, một người ở phía trước, một người ở sau lưng, bốn cô gái bao vây Đại Minh ở xung quanh, nếu người bên ngòai nhìn thì thấy Đại Minh thật có diễm phúc, thế nhưng chính Đại Minh lại cảm thấy mình rất khổ.

-Nói đi phát sinh chuyện gì mà một ngày không quay lại.

Đại Minh gặp bốn cô gái khóc kinh động thiên địa. Không xong! Hắn hiện giờ đang mặc quần áo của cha Bảo Bảo, nhìn thấy hình dạng này thì đã hòan tòan phá hủy thì hắn lấy cái gì mà đưa lại cho người ta.

-Trước tiên dừng lại đã.

Đại Minh hai tay đều bị giữ chặt tưởng an ủi các nàng mà tay cũng không thể đưa ra được chỉ có thể há mồm kêu.

Đột nhiên đang ở trong lòng ngực của Đại Minh chính là Lâm Thi Hàm ngẩng đầu, đôi môi che lấy lời nói của Đại Minh, Đại Minh lúc này con ngươi mở ra thật to. Tiểu Tuyết với hắn thì chỉ có thân thân mà thôi, lúc này Lâm Thi Hàm thì chính là hôn.

Đại Minh nụ hôn đầu lúc này không hiểu kỳ diệu đã bị đọat đi rồi. Khi kinh nghiệm được cảm giác này thì Đại Minh trong đầu có cảm giác vựng vựng thế nhưng cảm giác hòan tòan không sai.

Thật lâu sau, Mỹ Hạnh ba người cũng đình chỉ tiếng khóc, miệng mở to nhìn hai người,mà hai người đều không cần hít thở , đã qua được vài phút rồi.

Nhưng đột nhiên hai người tách ra. Đại Minh hồng mặt thở.

Đúng là như vậy thiếu tí nữa thì bị ngạt thở.

Lâm Thi Hàm tình huống so Đại Minh cũng không tốt mấy, cũng đồng dạng thở dốc.Chỉ là khuôn mặt rất đỏ, phối hợp với đôi mắt đang hồng, kiều diễm đáng thương, thật là làm cho Đại Minh hơi bị tâm động.

- Ta mặc kệ, về tới nhà là sẽ lập tức kết hôn.

Lâm Thi Hàm hồi phục lập tức hướng tới Đại Minh nói.

-Cái gì?

Đại Minh thật là bị dọa không nhẹ, thật lâu không thể nói lên lời.

Lâm Thi Hàm tại khu núi khôn thấy tin tức của Đại Minh, cùng với Thiên Đại thì nàng có thể nói là một đêm không ngủ, nghĩ đến ngày Kim Thiên còn muốn Đại Minh với người nhà hội họp, Lâm Thi Hàm đã miễn cưỡng hồi phục lại tinh thần. Chỉ là nàng đang cân não, nàng làm sao hướng tới cha mẹ của Đại Minh công đạo, dù sao thì Đại Minh cũng ở bên người của nàng mà biến mất. Đem theo bất an thì nàng cùng với Mỹ Hạnh ba người đến hội tràng. Gặp thấy Đại Minh đang ngây ngốc nhìn mọi người ở chỗ này. Làm cho tâm tình mọi người bộc phát, bốn người không chịu được khóc không ngừng, hòan tòan ủy thân ở Đại Minh.

- Đi thôi! Nhìn cái gì mà nhìn.

Lâm Thi Hàm đối với chính mình vừa mới kia xúc động cũng cảm thấy xấu hổ, trên mặt một rặng mây đỏ nổi lên, một lúc lâu mới trở lại bình thường.

-Đi?Đi đâu?

Đại Minh lúc này đầu mơ hồ tùy ý để bốn cô gái lôi kéo mình đi.

- Thay đổi quần áo đã! Anh với hình đạng thế này làm sao mà đi gặp cha mẹ của anh được.

- Cái gì cơ! Em nói là Ba mẹ anh cũng ở đây sao.

- Nói bậy! Thì đến đây tham gia tiệc cưới mà.

Nghe được Lâm Thi Hàm nói thì Đại Minh lập tức nối được mọi chuyện để hiểu.

Bệnh nguy là thúc công, mà Diệp Nhược Thu cha sắp chết, nguyên lai là cùng một người, nếu như thế thì Diệp Nhược Thu với hắn chính là thân thích, Đại Minh còn phải kêu nàng là cô cô.

Sẽ không như vậy chứ! Đại Minh đầu mê man bị Lâm Thi Hàm kéo tới bên xe, bốn cô gái tay chân vô cùng nhanh. Chỉ một lúc sau đã hồi phục lại cho Đại Minh hình dáng như trước kia.Bởi vì Đại Minh không có hộ thể chân khí nên có thể rất dễ dàng bị nhìn thấy, cho nên trước tiên phải dùng quần áo ở trên người để che dấu.

- Đừng có chậm chễ nữa.

Vương Di Quân đang đứng ở ngòai cửa , nàng đã chờ thật lâu. Lão ba lão mụ đã đi vào trong, mà rất lâu chua đến họ hàng thân thích để vấn an, chủ yếu là nàng đứng đây để chờ Đại Minh.

Từ lần trước Đại Minh ở bệnh viện trở về thì Vương Di Quân đã cảm giác được đệ đệ của mình thay đổi.Ngòai tự ra ngòai ở mà còn có thêm những nữ bằng hữu như hoa như ngọc.

Vương Di Quân rất rõ ràng là Đại Minh lạnh lùng cô độc cá tính, không phải nàng muốn chê Đại Minh thế nhưng nàng nhìn nhìn Đại Minh từ nhỏ đến lớn thì bây giờ khác xưa vô cùng, sau lưng nhất định có cái gì bí mật không thể nói với mọi người. Hắc Hắc. Vương Di Quân phát ra nự cười tà ác.

Gần đây nàng rất là nhàm chán, nhưng bây giờ có chuyện của Đại Minh để cho nàng thời gian nghiên cứu.

-Dùng tên ông nội để thề, ta nhất định đem chân tướng sự việc tìm ra.

Đại Minh xuất hiện tại hội trường khiến cho mọi người ánh mắt nhìn, thế nhưng mọi người nhìn không phải là hắn mà chính là Lâm Thi Hàm ở bên người.

Ngày Kim Thiên thì Lâm Thi Hàm không có tâm trạng tham gia vào yến tiệc của người khác nên chỉ mặc một bộ quần áo màu xanh biếc, trên mặt chỉ thoa một chút phấn thanh thanh nhàn nhạt, mặc dù như thế nhưng Lâm Thi Hàm cũng đã khiến cho nhiều người ở hội tràng chú ý.

Thiên Đại ba người ở lại xe để có gì có thể tiếp ứng hòan cảnh phát sinh.

Vương Di Quân nhìn thấy Lâm Thi Hàm cùng với Đại Minh tay trong tay ngọt ngào thân mật đủ làm cho tức chết bên cạnh không biết bao nhiêu nam nhân.

Mặc kệ làm sao, Đại Minh đều không có cái gì để mà kết giao được nữ bằng hữu như thế này a. Dung mạo? Thân Tài? Gia thế? Học vấn? Đại Minh giống như không thể so với người khác. Vương Di Quân biết được nam tử này trong lòng đang dương dương.

Thật là tốt quá! Vương Di Quân nghĩ thầm từ nay về sau những ngày sắp tới khẳng định là không nhàm chán rồi. Mà Đại Minh cũng ngơ ngác chẳng biết hắn đã là mục tiêu của lão tỉ sắp tới rồi.

- A A.

Đại Minh đi vào, Vương Di Quân đến trước mặt ánh mắt rất là ái muội.

- Không nở nụ cười.

Đại Minh nhìn thấy thì cảm thấy nao nao trong lòng.

- Tỷ Tỷ.

Lâm Thi Hàm ngọt ngào kêu một tiếng.

- Đã kêu là tỷ tỷ.

Vương Di Quân hạ lại nụ cười vui vẻ, chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, cái dạng này thôi thúc nàng , nàng chờ mong khám phá được chân tướng này.

- Tốt lắm đi thôi!

Đại Minh có điểm không thụ được ánh mắt lão tỷ của hắn.

-Bá phụ,bá mẫu.

-Ngươi cũng đến đây sao.

Mẹ của Đại Minh gặp lại Lâm Thi Hàm thì rất là cao hứng.Lâm Thi Hàm cùng với cha mẹ của Đại Minh ở cùng một chỗ, dù sao tương lai là bố mẹ chồng thì đương nhiên thừa dịp bây giờ hảo hảo tạo ấn tượng tốt chứ.

Đại Minh chỉ nghĩ là trong đầu rất là đau. Ài! Câu nói của Lâm Thi Hàm nói lúc nãy đã làm cho hắn sợ tới ba hồn bảy vía rồi.

Tiệc cưới tiến hành được một nửa thì chủ rể cùng tân nương theo tục lệ tiến đến kính tửu,khi Đại Minh đi vào trong cửa thì Đại Minh đã nhìn thấy một lão nhân có thần sắc rất xấu ngồi ở ghế, ở đằng sau tân nương chính là thúc công.

Đại Minh đã từng gặp qua thúc công vài lần, ấn tượng về ông ấy là thân thể rất cường tráng, bây giờ lại suy yếu đên thế làm cho người ta không nhận ra được,quả nhiên là năm tháng không buông tha cho người nào. Bảo Bảo đi đằng sau thúc công để chiếu cố ông.

Nói đến lúc này thì sao không gặp được Diệp Nhược Thu hay là nàng đã rời đi rồi. Đại Minh ngẩng đầu nhìn bốn phía tìm kiếm.

- Thật là xinh đẹp.

Lâm Thi Hàm nhìn tân nương xuyên chính là quần lụa trắng lễ phục, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ.

Đại Minh không nhịn được khó hiểu nói : Em sao không tự mình đi mua một cái mà mặc.

- Anh thật là đầu gỗ mà.Tân nương lễ phục không phải cứ nói mặc là mặc được,cái này đối với cô gái chính chuyện trọng yếu nhất,chỉ có chính mình âu yếm đích nhân thì mơi có ý nghĩa, mà cảm giác đó thì nam hài tử không hiểu được.

Xin lỗi đúng là anh không hiểu được, anh rời đi một chút tìm bằng hữu.

Đại Minh đứng dậy rời khỏi, Lâm Thi Hàm cũng đuổi kịp.

- Cháu muốn đi đâu thế?

Mẹ của Đại Minh hỏi, bà còn muốn cùng với Lâm Thi Hàm nói chuyện phiếm nữa.

- Cháu ăn no rồi muốn bước đi cho tiêu.

Vương Di Quân nói: mẹ, mẹ cứ cho em ấy đi đi, con nghĩ đó là có chuyện khó nói.

-Đúng đúng,con hãy đi đi, hãy cẩn thận một chút.

Mẹ của Đại Minh có điểm nghĩ ra.

Đại Minh nhìn trong mắt biết hai người nghĩ cái gì càng ngày càng mệt, bất quá hắn cũng không muốn giải thích, nếu đã thế thì cứ để nó xảy ra đi để xem cuối cùng nó có kết quả thế nào.

Tìm kiếm hết cả hội trường mà Đại Minh như cũ không có phát hiện được thân ảnh của Diệp Nhược Thu,đúng lúc đó thì Bảo Bảo đi tới chẳng biết đang tìm kiếm cái gì?

- Bảo Bảo sao thế?Đang tìm cái gì vậy?

- Ngươi là ai?Vì cái gì biết được tên của ta?

Bảo Bảo nghi hoặc nhìn Đại Minh. Đại Minh lúc này mới phát giác mình với ngày hôm trước là hai bộ dáng, thế nên Bảo Bảo không thể có khả năng nhận ra được.

-Oh, đó chính là Tam Lang nói cho ta biết.

Đại Minh đầu óc suy nghĩ rất nhanh,lập tức dùng Tam Lang làm lá chắn.

-Tam Lang ca ca! Anh ấy ở đâu? Em đang muốn tìm anh ấy đây.

-À, hắn đã về nhà trước rồi.

- Sao lại như thế, trở về cũng không nói cho người ta biết một tiếng.

Bảo Bảo vung chân múa tay hét.

-Bởi vì hắn có việc, Bảo Bảo em có biết Thu Di của em hiện tại đang ở nơi nào không? Tam Lang hắn có chút sự việc cần nói cho cô ấy.

-Thu Di? Em vừa gặp Thu Di tại dưới tàng cây đang ngẩn người, chẳng biết bây giờ còn ở đó hay là đã đi mất.

-Anh biêt rồi. Bảo Bảo em cũng nhanh trở về đi đừng cho cha mẹ em lo lắng nữa.

- Đại ca ca, lần sau anh gặp Tam Lang ca ca thì nhớ nói rõ với hắn là em rất muốn anh ấy đến nhà em chơi nhé.

-Không có vấn đề gì cả! Anh sẽ nói với hắn về việc đó.

-Bây giờ Bảo Bảo phải đi rồi, tạm biệt.

Bảo Bảo đi rồi thì Lâm Thi Hàm hé miệng cười trộm.

-Cười cái gì?

-Anh có mị lực thật không nhỏ, ngay cả nữ hài tử cũng bị anh làm cho mê mẩn.

-Em cũng như vậy thôi, phiền tóai của em đến phía sau kìa cả một đôi đấy.

Đại Minh chỉ vào phía sau của Lâm Thi Hàm,ở đó giờ có cả một đại đội ái mộ giả đến bây giờ.

-Haha!

Lâm Thi Hàm hướng tới Đại Minh cười to.

- Tìm được rồi.

Đại Minh tại ở nơi xa xa thì gặp Diệp Nhược Thu đang ở dưới tàng cây.

- Sao lại ở nơi này mà không đi vào? Cô định tránh ở đây mà khóc đến khi tiệc kết thúc sao?

- Ta.... ta không dám.

Diệp Nhược Thu lơ sợ nói, bây giờ nàng tựu như lâm vào mê lộ rồi, giống như một cô gái nhỏ bất lực, mà đây mới chính là bản tính của Diệp Nhược Thu ,dĩ vãng nàng kiên cường lạnh lùng ở bên ngòai cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.

-Cô tới đây mục đích chính là cái gì?Ta vừa mới xem qua cha của cô, ông ấy thần sắc thật là bất hảo, ta nhìn thấy sống không được lâu nữa đâu.Hơn mười năm cô đã như thế, mà ở trong lòng đã chuẩn bị, nếu ngươi bởi vì sợ hãi mà không dám đối mặt, ta sẽ đưa cô trở về là được, sau đó cô sẽ tự biết được trong lòng của mình vĩnh viễn đau khổ.

Đại Minh nhìn thấy ngày Kim Thiên thì Diệp Nhược Thu đặc biệt nhuyễn nhược, thừa dịp huấn thoại một phiên, nếu là bình thường thì Đại Minh ngay cả nói to cũng không dám nói ấy chứ. Bình thường thì bị Diệp Nhược Thu áp bách, đương nhiên bây giờ chiếm tiện nghi cho bõ.

Diệp Nhược Thu thần sắc do dự không quyếtm Đại Minh phát hiện ra liên lôi kéo Diệp Nhược Thu bước đi. Diệp Nhược Thu chẳng biết làm cũng không phản kháng tùy ý Đại Minh lôi đi.

Tới cửa thì tiệc cưới cũng đã sắp kết thúc, người đang dần dần tản ít đi. Chính là tại trong phòng vẫn còn có rất nhiều người thân đang thăm hỏi một ông lão.

- Thi Hàm em hãy ra xe trước đi, anh đưa cô ấy vào rồi còn có việc.

Đại Minh biết Thi Hàm ăn nói lanh lợi đáng lẽ không có việc gì khó mới đúng.

-Được.

Lâm Thi Hàm cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng rời đi.

Gặp lại những người thân thì Diệp Nhược Thu đứng tại cửa trù trừ không dám đi vào.

-Vững tâm lên nào! Cô Cô.

Đại Minh nói xong thì hai tay dùng sức tại phía sau Diệp Nhược Thu đẩy một cái, Diệp Nhược Thu còn không kịp hiểu được lời nói của Đại Minh thì cả người đã tiến lên bước vào trong phòng khách.

Ở trong phòng tất cả mọi người đểu chú ý tới cô gái tuyệt mỹ này, thế nhưng Diệp Nhược Thu hòan tòan không chú ý tới ánh mắt của những người này, bây giờ trong mắt nàng thì có cha nàng.

Tại trí nhớ thì cha rất mạnh mẽ thì mà hôm nay biến thành dạng ốm yếu, Diệp Nhược Thu nước mắt không ngừng rơi xuống.

Trong phòng khách tất cả mọi người đều không rõ cô gái này khóc vì cái gfi, chỉ có Mẹ của Bảo Bảo biết được nguyên nhân, và lúc này cũng bắt đầu rơi nước mắt.

Diệp Nhược Thu loạng choạng tiến lên phía trước,chậm rãi hướng cha nàng quỵ xuống lạy.Khóc đến độ thiên hôn địa ám,khóc đến độ có thể làm đổ được cả vạn lí trường thành.

Lão nhân có điểm nghi hoặc, chẳng biết có chuyện gì cả, nhìn Diệp Nhược Thu thật lâu thì mới từ trên ghế đứng lên bắt đầu tập tễnh tới bên cạnh Diệp Nhược Thu.Cha của Diệp Nhược Thu đã rất lâu không thể đứng lên mà ngày Kim Thiên hôm nay lại đứng lên được.

Lão Nhân giơ cánh tay chỉ còn tòan xương chậm rãi vuốt toc của Diệp Nhược Thu và nói :

- Tiểu Thu à,là ai khi dễ con, vì cái gì mà khóc đến độ thương tâm như vậy.

- Con đã trở về.

Nghe được cha mình nói thì Diệp Nhược Thu khóc càng ngày càng lớn, nếu trách nàng thì nàng có thể cảm thấy tốt được một điểm, thế nhưng lo lắng hơn mười năm mà cha cũng không có một câu nói óan trách, chỉ ôn nhu an ủi nàng, như thế thì làm sao mà nàng có thể thừa nhận được, lập tức ôm lấy cha nàng khóc lớn.

- Đúng là Tiểu Thu không?

Mẹ của Diệp Nhược Thu cũng đã rơi nước mắt.

- Dạ thưa mẹ, Tiểu Thu đã trở về.

Mẹ Bảo Bảo nước mắt rơi đầy. Mà huynh trưởng của Diệp Nhược Thu cũng đã bắt đầu khóc.

-Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.

Cha của Diệp Nhược Thu hai tay ôm lấy đầu của Diệp Nhược Thu, nước mắt chảy ở trên tóc của Diệp Nhược Thu.

Vốn là nơi tổ chức hôn lễ thì lại trở thành nơi nhận thân đại hội, nơi nơi mọi người đều rơi nước mắt.Đại Minh ở ngòai cửa nhìn cũng thấy có điểm đáng thương.Tiếp theo chuyện của Diệp Nhược Thu thì cũng để cho nàng tự giải quyết, Đại Minh công việc đến đây cũng đã xong hết rồi không thể nhúng tay tiếp theo nữa.

Xem ra Diệp Nhược Thu hiện giờ ở bên cha không thể rời xa được,muốn dẫn hắn đến Diệp gia còn sao được?

Đại Minh trong não lại có hiện tượng, tuy không thể khôi phục lực lượng nhưng tình trạng hôn mê cũng có thể bảo trì tốt, thế nhưng Đại Minh không nghĩ tới nó lại đến vào lúc này, Đại Minh xoay người rời đi, tái mặt tìm biện pháp.

Lâm Thi Hàm tại xa xa tiến tới nhấc tay tiếp đón Đại Minh, Đại Minh muốn nhấc tay đáp lại nhưng thân thể vô lực không thể tiến tới.Mẹ!Lại đây nào. Đại Minh thầm mắng một câu.

Đại Minh nhắm mắt lại, gặp Lâm Thi Hàm bối rối lo lắng khẩn trưong, đấy chính là vẻ mặt không thể giả trang. Đại Minh biết Lâm Thi Hàm đích tâm đã luôn luôn hướng vào hắn rồi, hắn có trốn cũng không được nữa.

Trờ về thì Lâm Thi Hàm đã không để ý tới phản đối, trong thời gian ngắn tới bảo hắn kết hôn, nếu hắn trốn thì Lâm Thi Hàm đuổi tới cùng trời cuối đất cũng bắt hắn trở về. Đại Minh càng nghĩ càng thấy đáng sợ, hòan hảo chính là mình sắp kết hôn, cứ để tỉnh lại rồi tính sau.

Lâm Thi Hàm tiếp được Đại Minh, thế nhưng hai người dùng dáng cực kỳ thân mật đưa lại xe. Lâm Thi Hàm lập tức bảo Thiên Đại hỗ trợ,bốn cô gái đưa Đại Minh vào xe khiến cho không ít người phải ghé mắt nhìn.

- Về nhà đã phía sau còn có nhiều chuyện phải nói nữa.

Lâm Thi Hàm nhìn Đại Minh ôn nhu nói.

Đại Minh tỉnh lại thì phát hiện chính mình đã trở lại chỗ ở. Đại Minh nhìn đồng hồ thì đã sáu giờ sáng.Hắn đã ngủ hơn 9 giờ, sắp tới cũng bắt đầu đi học, kì học đã nhiều rồi mà mình thì bỏ học nhiều quá, xem ra nhiều ngày sắp tới phải học ngày học đêm thôi.

Giống như đã hòan tòan quên mọi thứ, Đại Minh thu thập sách định đi ra cửa phòng, thế nhưng cuối cùng lại không thể dậy nổi, hỏang hốt ngồi ở gần bàn, mà một phần ắn sang đang ở trước mặt của Đại Minh.

-Cám ơn, Mỹ Hạnh tỷ.

Đại Minh nói một câu,bởi vì Mỹ Hạnh đều có thói quen chuẩn bị bữa sáng .

-Ta phải đi, báo cáo ta còn chưa có giao.

Đại Minh đứng lên lớn tiếng nói.

- Cái gì cơ.Ngươi đừng có đi lung tung nữa.

Bên cạnh có người nói, âm thanh không giống Mỹ Hạnh, kia là ai?

Đại Minh kỳ quái quay đầu lại nhìn. Lâm Thi Hàm xinh đẹp đang ở bên cạnh hắn, thiếu chút nữa đã ở trong lòng.

Đại Minh bị dọa lui một bước: Em sao ở nơi này?

Kỳ quái là Lâm Thi hàm đang ở nhà nàng sao giờ lại bỏ chạy tới đây? Nàng không cần đi học sao?

Thế ư?Anh nói với em sao? Ta tối hôm qua đã bàn tới rồi mà.

Lâm Thi Hàm cùng với Đại Minh sát gần, Đại Minh ngửi được một mùi rất thơm.

Đại Minh biết là Lâm Thi Hàm sẽ có động tác, thế nhưng không nghĩ nàng ta chân tay lại nhanh thế, cư nhiên thừa dịp chính mình hôn mê trực tiếp đi tới.

_ Người nhà em lại để cho em đến đây sao?

Đại Minh rất là hòai nghi.

- A A Anh cứ yên tâm, em có nói rõ ràng mà.

Đại Minh nhìn Lâm Thi Hàm khuôn mặt không hề có thành ý tươi cười, hắn xác định là người nhà của Lâm Thi Hàm sẽ không biết việc này. Nếu biết nàng đến cùng với một nam hài tử ở cùng thì Lâm bà phụ biết nhất định sẽ đưa Lâm Thi Hàm trở về nhà.

- Thôi đi học thì cần phải cẩn thận.

Lâm Thi Hàm sửa sang lại quần áo của Đại Minh, tựa như một hiền thục thê tử, đứng ở cửa hướng tới Đại Minh chào tạm biệt.

-Em không đi học sao?

Đại Minh nhìn Lâm Thi Hàm đang mặc một bộ quần áo, đi học đã sắp đên mà nàng không có chút chuẩn bị quần áo gì cả.

-Em còn có việc,em đã hướng tới trường học xin nghỉ rồi, anh đừng có lo lắng.

Lâm Thi Hàm nở nụ cười quyến rũ nói.

- Thế thì anh để Tiểu Tuyết theo em , anh phải đi đây.

Đại Minh triệu hồi Tiểu Tuyết đên, sau đó vẫy tay chào hai người rồi đi.

-Đi thôi Tiểu Tuyết.Ngày Kim Thiên rất là nhiều việc bề bộn.

Lâm Thi Hàm dắt tay của Tiểu Tuyết, chậm rãi trở lại phòng, thuận tay cầm theo điện thoại.

-Uy! Không có gì chứ?

A Đức đi qua hỏi Đại Minh một câu, gần nhất Đại Minh hành vi rất là bất bình thường, động một chút là hôn mê, lần trước đang đánh bóng thì Đại Minh cư nhiên nhảy lên đánh rồi ngã xuống lăn ra ngất, làm cho bọn hắn sợ hãi, sau đó đưa Đại Minh vào trong phòng bệnh mới biết hắn chỉ là ngủ lúc đo hai người mới không sợ hãi.

-Không có việc gì cả.

Đại Minh nói xong nhưng trong lòng không dám cam đoan, dù sao hai ngày mới xảy ra. A Đức cùng với Lão Hiếu nhìn Đại Minh nói mà trong lòng không khỏi suy nghĩ, đều biết Đại Minh nhất định có ẩn tình gì đó, thế nhưng Đại Minh không muốn nói thì mình cũng không hỏi,vì hỏi cũng không được trả lời.

A Đức hỏi : Đến mày phải bảo cáo rồi.

- A A đã quên.

Đại Minh cười ngây ngốc nhìn hai người.

- Mày thảm rồi đấy, mày cũng biết tính cách của Tiểu Diện Hổ, mặt ngòai thì rất khách khí thế nhưng rất là quyết đóan, một là mày sẽ bị hắn làm cho chết hai là mày sẽ bị coi như không tồn tại.

-Tao biết mà,thế nhưng mà danh tiếng của Tiếu Diện Hổ rất là nổi mà,ta đương nhiên là biết không thể chịu được, thế nhưng hai ngày nay ta phát sinh vậy làm ta đã quên hết.

-Đã biết như thế thì ngươi nhất định sẽ vong mạng,đi đây.

A Đức cùng với lão Hiếu phân biệt rời đi, Đại Minh nhìn cảm động muốn chết, nguyên lai hai người muốn cấp báo cho mình biết, biết là Đại Minh đã quên, vì vậy đã đưa báo cáo cho Đại Minh.

-Cám ơn.

A Đức kêu lên: chạy nhanh lên!Tiếu Diện Hổ đang ở khóa thứ ba, mày thời gian không còn nhiều nữa đâu.

- Cố lên.

Lão Hiếu cũng cổ vũ cho Đại Minh.

-Ừm, khóa học mày nghỉ rất nhiều, Tiếu Diện Hổ trong lòng đối với mày rất có thành kiến, cẩn thẩn hắn tìm cớ để xử lý mày.

Nghe xong A Đức nói, Đại Minh chỉ có thể cười khổ , cư nhiên ngay cả sư phụ cũng chán ghét hắn.

Khi đi qua hai khóa đường học, Đại Minh cuối cùng tới khóa đường thứ ba,tay cầm báo cáo tiến vào Tiếu Diện Hổ.

Nhìn Tiếu Diện Hổ hòa ái nụ cười, Đại Minh rất khó tin vào lời nói của A Đức, liên tưởng tới càng cảm thấy khó tin.

Lòng người khó dò đây, Đại Minh thủy chung không có nhìn người khác, xem ở trên mặt người kia có mặt na hay không, hay đang tàng trữ điều gì.

- A! Trời mưa.

Ở ngòai cửa sổ đang liên miên mưa phùn.

-Các vị đồng học, ngồi đi, ngày tốt ta giới thiệu một vị thực tập sư phụ.

Ban Đạo đi vào cửa phòng học, đi đằng sau là một cô gái hai mươi ba hai mươi bốn tuổi.Trông hình dáng rất là thanh lệ.

Gặp được cô gái này thì trong phòng học cơ hồ tất cả các nam sinh đều tao động.

-Yên lặng, hãy yên lặng, mọi người đừng có dọa cô ấy,Lưu sư phụ cô tiến tới để ta giới thiệu một chút nào.

- Chào mọi người.Tôi tên là Lưu Thúy Anh,tại học kì này phụ trách mọi người môn tiếng Anh.

Lưu Thúy Anh nói chuyện có chút khẩn trương, thế nhưng vì khí chất trên người mà làm cho không ai để ý tới.

- Sư phụ Lưu, nơi này tựu giao cho cô, các tiểu mao đầu đừng có khi dễ Lưu sư phụ nhé.

- Biết.

Mọi người đều trả lời nhất trí.Rất ít khi được như thế này.

-Ta bắt đầu học nào, mời các vị đồng học mở sách ra.

Mặc dù Đại Minh cường thịnh muốn mình chuyên tâm nghe sư phụ giảng bài, thế nhưng vẫn quay đầu ra nhìn cửa sổ, hắn với tiếng Anh không biết, mà tiếng Anh đối với hắn cũng bất hảo, hai người luôn đối đầu,cho nên Đại Minh với tiếng Anh không thể nhớ được.

Khi tiết học kết thúc, nhiều người bắt đầu vây quanh Lưu sư phụ hỏi mọi chuyện từ chuyện thích nam tử thế nào, thích cái gì,nhan sắc..... cái gì cũng hỏi.

Lưu sư phụ cũng chỉ thể nở nụ cười xấu hổ.

-33A,24,34.

A Đức vuốt tay rất chuyên nghiệp nói.

-Hạ Lưu.

-Vô sỉ.

Đại Minh cùng với lão Hiếu đồng thời nói.

-Hắc hắc.

A Đức da mặt rất dày không hề ngượng.

Khi trở về nhà thì thấy các cô gái đang thảo luận cái gì rất là chuyên tâm, ngay cả Đại Minh trở về cũng không có tiếp đón. Đại Minh đi đến phòng bếp lấy cốc nước rồi ngồi bên cạnh các cô gái, rồi hỏi một câu: Mọi người đang nhìn cái gì vậy?

-Lễ phục kết hôn.

Đại Minh không có hỏi nữa lập tức như hóa thạch, trên tay cầm chén nước ngây ngốc một chỗ. Chúng nữ tử cũng không có quan tâm tới hắn, chỉ có Tiểu Tuyết tò mò hỏi nhưng đều có không có phản ứng.

Động tác quá nhanh thôi.Tiếp tới vài ngày Lâm Thi Hàm đã quyết định hội trường,lễ phục, cấp tập chuẩn bị mọi thứ thậm chí tuần trăng mật cũng đã tuyển được rồi.

Lâm Thi Hàm thầm nghĩ chỉ tổ chức một hôn lễ nho nhỏ cho nên không có mời nhiều người, bất quá Lâm Thi Hàm cư nhiên không có mời cha mẹ của mình, Đại Minh biết là Lâm Thi Hàm nhất định trộm gia đình làm.

Thât là nói giỡn, nếu bị Lâm bá phụ biết chính mình trộm hắn nữ nhân thì Đại Minh sẽ bị loạn thương bắn bỏ.

Những Đại Minh cũng không dám phản đối hôn lễ.Bởi vì Lâm Thi Hàm thái độ cũng rất là kiên quyết, chỉ cần Đại Minh dám nói một câu không , thì Lâm Thi Hàm mỗi buổi sáng đều ở trước giường của Đại Minh rồi sau đó đưa Đại Minh tới trừong học, Cả hai cách đều không thể được. Đại Minh bắt đầu cảm thấy mình xấu sô.

Qua vài ngày nữa là mọi chuyện bắt đầu. Đại Minh cũng vào kì thi trung khảo.Lâm Thi Hàm quyết định buổi chiều bắt Đại Minh kết hôn.

Do kì thi trung khảo chỉ có học nửa ngày, Lâm Thi Hàm sợ Đại Minh chạy trốn nên đã để người đứng ở cửa hơn nữa còn an bài nhân thủ theo dõi Đại Minh.Thế nhưng đến khi tất cả đã tan học mà cũng không thấy bóng người đâu cả.

Lâm Thi Hàm hỏi : A Minh người đâu?

-Sau khi thi xong thì A Minh đi nhà xí, sau đó không có trở lại -Có cổ quái, gọi người đến nhìn.

Lâm Thi Hàm cảm giác không đúng, Thiên Đại cùng với thủ hạ nghe mệnh lệnh,sau đó gọi thì mặt mũi rất là nghiêm trọng nói:

- A Minh không thấy đâu cả.

-Ta biết mà. Với cá tính của A Minh thì không để cho người khác tùy ý bãi bố, hắn nhất định sẽ trốn, hòan hảo là ta sớm có chuẩn bị.

Lâm Thi Hàm nói xong liền xuất ra một tiểu hình bàng bạc, chỉ có to bằng ba bàn tay.Trên đó có điểm nháy nháy.

- Cái gì? A Minh ở nhà.

Lâm Thi Hàm rất buồn bực, hắn không trở về nhà mới đúng.

- Đại tỷ, chị sử dụng truy tung tín hiệu, không sợ Đại Minh tức giận sao?

- Không cho hắn biết thì làm sao mà được.Về nhìn xem Đại Minh đang làm cái gì.

Về đến nhà, Đại Minh vài món quần áo để ở trên bàn, những cái này đều bị Lâm Thi Hàm động chân động tay lưu tín hiệu.Trên đó còn có một bức thư.

Cấp cho tương lai lão bà đại nhân:Thi Hàm à Thi Hàm, em tưởng anh ngu ngốc sao, đừng có dùng cái này để tìm ta,Anh sẽ rất an tòan không phát sinh ra chuyện gì cả.anh sẽ đi tìm người trị ta chứng hôn thụy,thuận tiện còn có làm chút việc,Khi nào mà anh nghĩ thông suốt sẽ đi tìm em.

Em hãy hảo hảo chiếu cố lấy mình.

Lâm Thi Hàm nhìn bức thư xong ngồi ở trên giường, Đại Minh thật sự để nàng lại để bỏ chạy.

-Không có việc gì chứ?

Mỹ Hạnh gặp được Lâm Thi Hàm vẻ mặt có điểm lo lắng, Lâm Thi Hàm đứng lên hơn nữa bắt đầu yên lặng thu thập hành lý.

-Đại Tỷ,Chị... chị muốn đi đâu vậy?

- Đương nhiên là bắt Đại Minh trở về,anh ấy không cần nho nhỏ hôn lễ an tĩnh thì ta sẽ cấp cho anh ấy một cái oanh oanh liệt liệt, suốt đời khó quên khi nhớ lại.

Thiên Đại ba người đứng ở cửa nghe được thì mồ hôi lạnh chảy ra dòng dòng, xem ra lần này Lâm Thi Hàm chính là nổi cuồng phong rồi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.