Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 29: Bắc Thượng

Dị Hiệp

29 Chương 29: Bắc Thượng

Lâm Thi Hàm ngồi cạnh giường Đại Minh. Hôm nay đã là ngày thứ 3, nhưng Đại Minh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại nào. Thi Hàm và Thiên Đại đã tìm rất nhiều bác sĩ đến khám. Nhưng không phát hiện nguyên nhân.

Mấy hôm nay Lâm Thi Hàm xin nghỉ học, ở nhà chăm Đại Minh. Mấy ngày hôm nay, khuôn mặt Tiểu Tuyết vốn luôn luôn tươi vui cũng buồn bã hẳn đi. Thấy con bé như thế, Lâm Thi Hàm càng nặng trĩu lòng.

Lâm Thi Hàm bước ra khỏi phòng. Thị Kiếm đang ngồi ghế đọc báo. 3 người Thiên Đại đứng ngồi không yên.

"Thị Kiếm tỷ, hôm nay Đại Minh vẫn chưa tỉnh lại." Lâm Thi Hàm nói với Thị Kiếm. 3 người Thiên Đại cũng chạy tới. Tuy bọn họ không nghe, không thấy Thị Kiếm, nhưng cũng hy vọng Lâm Thi Hàm hỏi được tin tức.

"Không phải nói rồi sao. A Minh sử dụng chân khí quá độ, chân khí trong cơ thể khô kiệt nên rơi vào trạng thái ngủ đông. Để hắn nghỉ ngơi, lúc nào chân khí hồi phục. À, như ắc quy ý, nạp đầy điện là chạy."

"Nhưng 3 ngày rồi, còn phải chờ đến bao giờ."

"Yên tâm đi. Ta đoán chắc hôm nay là tỉnh."

"Thật chứ!" Lâm Thi Hàm cao hứng hỏi.

Ba người Thiên Đại tuy không thấy, cũng không nghe được. Nhưng thấy bộ dạng mừng rỡ của Lâm Thi Hàm, cũng biết là tin tốt. Trong lòng cũng đỡ lo lắng.

Thân thể Đại Minh từ từ hiện ra một tầng lam quang, sau đó từ từ biến mất. Lúc đó mắt Đại Minh cũng từ từ mở. Sau khi mở mắt, thứ đầu tiên hắn thấy là khuôn mặt buồn bã của Tiểu Tuyết. Đại Minh thấy Tiểu Tuyết như sắp chảy nước mắt liền đưa tay lau cho con bé.

"Sao, ai bắt nạt thế? Nói cho anh, anh tìm nó tính sổ."

"Minh không tốt, Minh làm Tuyết sợ."

Lời Tiểu Tuyết có vẻ khó hiểu, Đại Minh còn chưa rõ thế nào, Tiểu Tuyết đã xà vào lòng hắn mếu máo.

Đại Minh tay chân lóng ngóng, không biết xẩy ra chuyện gì, chỉ đành an ủi con bé. Nhưng nghe ra hình như thủ phạm là mình. Không biết mình đã làm việc gì sai.

"Nín đi, nín đi."

"Ngươi tỉnh rồi à." Đám phụ nữ ở ngoài nghe tiếng Tiểu Tuyết khóc liền chạy vào.

"Có chuyện gì mà sao Tiểu Tuyết khóc thế này." Đại Minh hỏi.

"Tại ngươi, ngươi hôn mê 3 ngày rồi. 3 ngày hôm nay Tiểu Tuyết chưa rời ngươi một bước. Chẳng nói năng gì, hôn mê luôn 3 ngày, ta cũng lo lắm." Lâm Thi Hàm khoanh tay, bộ dạng hung hăng. Nhưng trong lòng thầm thở phào. Cũng may Đại Minh tỉnh lại rồi, nếu không chẳng biết phải làm sao.

"Thế à?" Đại Minh xoa đầu Tiểu Tuyết. Xem ra mấy ngày nay Tiểu Tuyết lo lắng không ít.

"Đừng khóc nữa, anh vẫn khỏe mạnh đấy thôi." Đại Minh bế con bé lên, dùng tay cù nó, Tiểu Tuyết không chịu nổi lập tức cười ngay.

"Mấy ngay hôm nay làm mọi người lo lắng, xin lỗi. Nhưng bây giờ ta không sao rồi."

Đại Minh nói với 3 người Mỹ Hạnh. Trông bọn họ tiều tụy hơn nhiều. Mấy ngày nay chắc ăn ngủ không yên.

Mấy người Thiên Đại thấy Đại Minh không sao, liền bỏ đi. Bọn họ còn có việc khác làm. Mỹ Hạnh vội vàng xuống bếp nấu ăn, sợ Đại Minh đói.

"Hôm trước anh vào trong ma quật xẩy ra chuyện gì? Người của huyết diễm thế nào? Điều tra được gì không." Lâm Thi Hàm hỏi.

"Bọn họ chết sạch rồi. Manh mối thì đại tỷ Diệp gia lấy đi điều tra rồi. Hình như cô ta có thù với Huyết Diễm. Dù sao có tin tức cô ta cũng báo cho mình. Với sức mạnh của Diệp gia có lẽ sẽ dễ dàng tra ra được tung tích Huyết Diễm. Chuyện trong động quả là kỳ quái, nói ra chưa chắc em đã tin."

"Nói xem nào. Ta cũng tò mò không biết thứ gì làm ngươi thành cái bộ dạng này." Thị Kiếm không biết từ lúc nào xuất hiện trên đầu Đại Minh. Đại Minh liền kể lại từ đầu tới cuối.

"Y nặc tề lực mã già liệt? Khủng Cụ nguyên tố?" Thị Kiếm lắc đầu, cố gắng suy nghĩ, nhưng không nhớ ra điều gì.

"Ai nói với ngươi đấy." Thị Kiếm hỏi.

"Lão già Vô."

"Là lão ta." Thị Kiếm và Lâm Thi Hàm đã từng gặp Vô 1 lần ở Nhật. Vô đã nói thì khó mà sai.

"Tần Thủy hoàng sau này thế nào?" Lâm Thi Hàm quan tâm tới Tần Thủy hoàng hơn cả Khủng cụ nguyên tố.

"Ta không biết. Nhưng chắc đi cùng Diệp Nhược Thu rồi. Một người muốn luyện tập nâng cao sức mạnh. Một người muốn báo thù huyết diễm." Đại Minh nghĩ 2 người này sẽ tạo thành phiền phức không nhỏ cho Huyết Diễm.

"Nếu anh đã không sao, vậy tôi đi đây." Lâm Thi Hàm ở lại đây 3 ngày rồi. Nếu không trở về e là bác Nhan báo với cha mẹ thì phiền.

"Thi Hàm..." Đại Minh gọi, Lâm Thi Hàm quay lại nhìn Đại Minh. Đại Minh định nói gì nhưng ngập ngừng mãi.

"Đa tạ." Một lúc sau Đại Minh mới nói được vài tiếng. Lâm Thi Hàm mỉm cười, cùng Thị Kiếm rời đi.

Lúc hôn mê trong động, Đại Minh nằm mở thấy Lâm Thi Hàm tự tay giết mình. Đại Minh định nói chuyện đó cho Lâm Thi Hàm nghe, nhưng không nói nổi.

Đại Minh tự an ủy.

Đó chẳng qua chỉ là mơ, không có ý nghĩa gì. Tuy thế hắn vẫn thầm cảm thấy bất an.

Mỹ Hạnh thấy Đại Minh không ăn gì mấy ngày, chuẩn bị một bữa thịnh soạn. Đại Minh cũng cảm thấy rất đói, liền tung hoành trên mâm, dọn dẹp sạch sẽ.

Sau đó, Đại Minh ngồi ườn ra ghế salon. Hắn cảm thấy mình mẩy ê ẩm, như bị xe tải lăn qua người, xương cốt toàn thân như vỡ đến nơi.

Bên trong cơ thể trống rỗng, cảm giác tràn trề chân khí trước kia không còn. Chỉ cảm thấy một tia chân khí từ từ di chuyển trong đan điền.

Xem ra muốn khôi phục như trước, cũng phải một thời gian dài. Hiện tại thể lực cũng chỉ hơn người bình thường mà thôi. Đừng nói kiếm cương, chân khí hộ thân cũng không dùng được. Đại Minh cảm thấy rất mệt, ngủ ngay trên ghế.

3 người Mỹ Hạnh thấy Đại Minh ngồi mà vẫn ngủ được, biết tình thế lần này khá nghiêm trọng. Vội đưa Đại Minh vào phòng.

"A Minh không sao chứ." Mỹ Hạnh lo lắng.

"Thi Hàm yên tâm bỏ đi, chứng tỏ không có gì đáng ngại lắm. Nhưng mấy ngày này mọi người cẩn thận chút, tuyệt đối không để ngự chủ xẩy ra chuyện gì." Thiên Đại nghiêm túc nói, Mỹ Hạnh và Quỳ đều gật đầu.

Sáng hôm sau. Đại Minh bị tiếng chuông đánh thức, hôm nay hắn phải đi học.

"Chào." Đại Minh thấy Tiểu Tuyết cũng tỉnh rồi liền mỉm cười chào buổi sáng.

"Chào Minh." Tiểu Tuyết liền đưa miệng ấn vào môi Đại Minh. Đại Minh sững sờ.

"Đây là kiểu chào buổi sáng chị Thị Kiếm dậy. Chị nói em chỉ cần làm thế này, Minh chắc chắn vui lắm." Tiểu Tuyết vui vẻ nói. Nhưng vừa thấy sắc mặt Đại Minh trầm xuống. Nét mặt liền lo lắng.

Con bé hỏi 1 cách bất an: "Làm thế không đúng à?"

"Tiểu Tuyết, tiếp xúc miệng với miệng là một nghi thức thần thánh, chỉ có thể làm với người mình yêu quý nhất, những người khác không được, biết chưa?" Đại Minh cũng không biết nên giải thích thế nào.

"Minh tức giận à?" Tiểu Tuyết dò hỏi.

"Không, không tức." Đại Minh không tức Tiểu Tuyết mà tức Thị Kiếm.

"Vậy thì tốt, thế giới này em quý nhất là Minh rồi." Tiểu Tuyết nói: "Còn chào buổi tối nữa. Nhưng hôm qua Minh ngủ sớm nên không dùng đến."

Thị Kiếm... Đại Minh thầm hét trong lòng. Dậy gì không dậy, đi dậy trẻ con hôn.

Đại Minh quyết định loại Thị Kiếm ra khỏi danh sách quan hệ. Không được để Tiểu Tuyết một mình với cô ta. Không biết Tiểu Tuyết còn bị tẩy não thành cái gì nữa.

Đại Minh nghiến răng nghiến lợi đi học. Mấy người Mỹ Hạnh vốn xin nghỉ do nhà có việc. Nhưng A Đức không tin. Thấy Đại Minh vừa tới lớp, sắc mặt mệt mỏi, ngáp dài ng柳下惠áp ngắn. A Đức liền hỏi.

"Mệt lắm à?"

"Ừ." Đại Minh gật đầu đáp. Hắn rất mệt, lập tức gục mặt xuống bàn ngủ. Tuy tối qua ngủ rất say, nhưng đến giớ hắn vẫn buồn ngủ. Mí mắt nặng trĩu.

"Tao bảo rồi, đừng có cố quá, tuy vợ mày đẹp nhưng..." A Đức phát biểu có vẻ chuyên nghiệp.

"Gần đây hay thử 7 lần 1 đêm. Thấy mày thế này tao đoán 1 đêm phải 16 lần. Dù sao mày cũng có 4 bà xinh như hoa như ngọc, khó mà giải quyết hết." Đại Minh thở dài: "Thế nào, có cần tao dậy cho mấy chiêu. Đảm bao tung hoành sa trường, không đâu địch nổi."

Đại Minh vội vàng bảo dừng, không để A Đức nói tiếp. Nếu không hắn gặp hứng có khi lại lôi hết sở học ra nghiên cứu cùng Đại Minh.

"Tao chỉ có thể nói tao vẫn là xử nam. Được chưa?"

"Chẳng nhẽ mày là một trong số ít chính nhân quân tử vẫn còn tồn tại ở thế kỷ 21 này. Hay là..." A Đức trầm giọng nói vào tai Đại Minh, "Hay là mày bất lực."

"Tao khỏe mạnh 100%." Đại Minh phản bác. A Đức nói quá khoa trương. Cứ nói tiếp khéo nói hắn thành gay.

"Thật à?" A Đức rất nghi ngờ. Người đẹp tự sà vào lòng, trên đời này có mấy ai chịu nổi.

Mình cũng không chịu nổi.

"Đừng có tưởng ai cũng suy nghĩ giống như mày. " Đại Minh thấy A Đức trầm tư, liền trào phúng.

"Thôi kệ mày. Có điều lãng phí quá." A Đức hối tiếc, bộ dạng như anh hùng đau lòng. Thờ dài một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Đại Minh thấy bộ dạng A Đức, dường như hắn mới chính là người chịu thiệt.

"Gì?" Lão Hiếu bước tới. Hắn thấy A Đức bước đi tràn đầy u ám.

"Phụ nữ." Đại Minh đáp lại. Lão Hiếu gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

Sinh hoạt của Đại Minh lại như trước kia. Thậm chí có thể nói là càng suy sụp. Cả ngày không ăn thì ngủ. Mà cũng ngủ rất kỳ lạ, nói ngủ là ngủ, trước khi ngủ không có dấu hiệu gì. Mà ngủ bất kỳ chỗ nào, không thể đoán trước. Ở trong lớp Đại Minh thêm được 1 danh hiệu, Thần Ngủ.

Đại Minh thường ngủ ở những nơi không ai nghỉ nổi. Hơn nữa mỗi lần ngủ đều say như chết, gọi không dậy nổi. Ví như, đang đọc sách trong hiệu tự nhiên ngủ. Đang đá bóng, lăn ra sân ngủ, đang nói chuyện đột nhiên ngủ. Khủng khiếp nhất là lúc đang đi qua đường, đứng giữa đường ngủ.

Do vậy Đại Minh thường hay rơi vào tình huống nguy hiểm. Cũng may 3 người Mỹ Hạnh theo dõi 24/24, lúc nguy cấp liền có mặt. Nhưng cũng khiến ba người lúc nào cũng chăng thẳng.

Hôm nay tan học. Đại Minh về nhà liền có điện thoại, là chị hắn gọi.

"A Minh. Cuối tuần này mày có rảnh không?"

"Có. Việc gì?"

"Con ông chú ở trên Đài Bắc tuần này kết hôn rồi. Mẹ bảo gọi mày đi."

"Không đi được không?" Đại Minh rất sợ gặp cả đống người thân.

Ông cụ cố của Đại Minh xuất thân nông thôn. Thời đó đa số dùng sức người, vì thế đẻ rất khỏe. Hình như ông cụ có 10 đứa con. Sau tản đi khắp nơi. Người thân nhiều đến mức Đại Minh không nhớ nổi.

"Không được, mẹ bảo chú ý gần đất xa trời rồi, lần này hy vọng mọi người thân thích đều có mặt. Lần này không đi không được, mẹ bảo thế nào mày cũng phải đi."

"..."

"Sáng thứ 7 tuần này, 8h có mặt ở nhà ga. Phải ở Đài Bắc ở một tối, nhớ mang quần áo đi. Nhớ đấy, tuyệt đối không được tới muộn." Vương Di Quân gác máy. Đại Minh lập tức ngẩng đầu lên trần nhà, ngã lăn ra đất ngủ.

Quỳ vốn đã luyện thành phản xạ tự nhiên với động tác này. Lao ra đỡ Đại Minh khỏi ngã.

Mỹ Hạnh cũng đỡ hắn.

"Làm thế nào bây giờ." Vừa rồi mọi người đã nghe thấy cuộc điện thoại, với trạng thái của Đại Minh bây giờ khó mà yên tâm để hắn tới Đài Bắc.

Thiên Đại: "Đành đi theo thôi."

Quỳ: "Nhưng A Minh đã nhắc tuyệt đối không để người nhà biết sự tồn tại của chúng ta. Nếu để lộ ra, A Minh nhất định không vừa ý. Mà lén lút thì không có tác dụng."

"Còn có Tiểu Tuyết nữa." Mỹ Hạnh đau đầu.

Đáng nhẽ định nhờ Thị Kiếm trông hộ. Nhưng hôm trước Đại Minh đã quyết liệt phản đối, còn nói tuyệt đối không để Thị Kiếm và Tiểu Tuyết gặp riêng. 3 người cũng không tiện làm trái.

Chắc phải tìm Lâm Thi Hàm mới được.

Sáng thứ 7. Đại Minh khoác một túi đồ nhỏ, đứng trước cửa ga xe lửa.

"Mẹ, kêu người khác đi sớm còn mình thì đi muộn." Đại Minh nhìn đồng hồ, 9 giờ rồi mà chưa thấy ai.

"Mày nói gì thế." Vương Di Quân sát khí đằng đằng xuất hiện sau lưng Đại Minh. Cảm giác còn đáng sợ hơn khủng cụ nguyên tố 100 lần.

"Đâu có gì, chị nghe nhầm rồi." Đại Minh quay đầu, lộ vẻ nịnh hót. Thấy đứa con lâu ngày không gặp, mẹ Đại Minh đương nhiên nhắc nhở mấy câu.

"Ra ngoài ở lâu như vậy, ngày nghỉ cũng không về nhà thăm mọi người, trong mắt mày còn có bà mẹ này không."

"Đương nhiên con không để mẹ vào trong mắt mà để vào trong lòng. Sau này lúc rỗi con nhất định về thăm nhà." Đối mặt với cơn giận của mẹ, Đại Minh đành im lặng sám hối.

Nhưng mẹ hắn không có ý định bỏ qua. Từ lúc mua phiếu đến lúc lên tầu, tai hắn không được yên tĩnh 1 phút.

Tầu vừa chuyển bánh không lâu, Đại Minh lấy cớ đi vệ sinh để đỡ phải nghe mắng. Rửa tay xong, Đại Minh đứng gần cửa nhìn phong cảnh.

Đại Minh cũng dọn ở riêng được 1 khoảng thời gian rồi. Trong những ngày này, Đại Minh cảm giác mọi người trong nhà thật lạ lẫm, khiến hắn không biết phải xử lý thế nào.

"Này, ở đây."

Đại Minh thấy một đám người ngồi trong góc toa. Những người này đội mũ, đeo kính đen, cực kỳ bắt mắt. Đại Minh tới gần xem là ai thì một người gỡ kính ra.

"Làm trò gì thế này." Đại Minh phì cười. Không phải ai xa lạ. Chính là Lâm Thi Hàm. Tiểu Tuyết cũng ăn mặc như vậy ngồi trên đùi Lâm Thi Hàm. Những người khác khỏi phải nói là bọn Mỹ Hạnh.

1, 2, 3, 4, 5, trừ Tiểu Tuyết ra vẫn thừa một người phụ nữ. Đại Minh cảm thấy hình như đã gặp cô ta ở đâu.

"Ha ha. Quả nhiên ngươi không nhớ ra." Giọng cười vang lên như tiếng chuông, lập tức Đại Minh nhớ ra. Ngoài Thị Kiếm còn ai có điệu cười này. Đại Minh vốn chỉ thấy bản thể của Thị Kiếm 1 lần nên nhất thời không nhớ ra.

"Ta tưởng cô thích biến thành đẹp trai, sao lần này lại đổi món."

"Ta làm con trai mãi chán rồi. Lần này thay đổi. Hơn nữa..." Thị Kiếm nói thần bí: "Gần đây ta nghiên cứu làm sao lừa tiền của bọn đàn ông. Bộ dạng này mới hợp. Nghe nói Đài Bắc có nơi gọi là Tây Môn Đinh, ta định tới đó ra tay."

Đại Minh trợn mắt, "Thế nào cũng được, nhưng đừng rủ người khác theo, đặc biệt là Tiểu Tuyết."

"Sao lại thế?" Thị Kiếm giở mị công, giọng nói khiến cho Đại Minh rùng mình.

"Lần trước cô dậy Tiểu Tuyết cái gì tôi còn chưa tính sổ." Đại Minh vừa nói vừa đỏ mặt.

"Thị Kiếm, chị dậy Tiểu Tuyết cái gì thế?" Lâm Thi Hàm thấy Đại Minh đỏ mặt liền tò mò. Tiện tay đưa Tiểu Tuyết cho Thị Kiếm bế.

"Đừng..." Đại Minh định cản nhưng chưa nói xong, mắt đã nhắm lại, ngã bổ về phía trước, húc đầu vào ngực Lâm Thi Hàm khiến Lâm Thi Hàm đỏ bừng mặt. Mấy người khác vội vàng nhường chỗ cho Đại Minh ngồi.

"Gần đây hắn cứ thế này à?" Thi Hàm hỏi. Có nghe qua triệu trứng mà Thiên Đại mấy người nói. Có điều không ngờ lại nghiêm trọng thế này.

"Chị Thị Kiếm, cái này..."

"Đừng hỏi, ta cũng không biết đâu." Thị Kiếm cầm cổ tay Đại Minh, xem mạch rồi nói: "Nếu theo thể chất của Đại Minh, chân khí bị mất đáng nhẽ phải nhanh chóng tái sinh mới đúng. Nhưng trong cơ thể hắn trừ đan điền có chút chân khí hoạt động còn đâu đều trống rỗng. Ta cũng không biết nguyên nhân, càng không có biện pháp trị chứng bệnh ngủ này."

Mỹ Hạnh: "Chị của A Minh tới kìa."

Người nhà Đại Minh và Lâm Thi Hàm phân biệt ngồi đầu tầu cuối tầu. Thiên Đại bố trí người ngồi gần người nhà Đại Minh. Có dấu hiệu gì thông báo cho Mỹ Hạnh.

Mấy người nhan chóng tản ra ngồi ghế cạnh đó. Toa tầu này Lâm Thi Hàm mua hết vé rồi. Hành khách trong này cũng toàn là người của Thiên Đại. Nên không cần phải lo.

"Sao lại ngủ ở đây thế này." Vương Di Quân thấy Đại Minh lâu không về liền đi tìm.

"A Minh, A Minh." Vương Di Quân vỗ vào mặt Đại Minh. Nhưng Đại Minh ngủ say như chết, không phản ứng gì. Vương Di Quân đành để mặc ở đó. Thầm nghĩ, người to thế này chẳng thể mất đâu được.

Vương Di Quân đi xong, mọi người lại quây vào.

"Tới Đài Bắc phải làm sao đây? Lén lút bám theo?" Mỹ Hạnh vắt óc nghĩ.

Mọi người đều nhìn Lâm Thi Hàm.

"Nếu đã không lén lút được thì quang minh chính đại đi theo." Lâm Thi Hàm bình thản nói.

"Làm thế nào?" Thiên Đại cũng đã nghĩ đến biện pháp này, nhưng làm được thì đã làm rồi.

"Lần này để ta." Lâm Thi Hàm tự tin cười.

"Đã đến trạm Đài Bắc. Xin quý khách xuống xe mang theo hành lý của mình. Cảm tạ quý khách."

Âm thanh vang lên trong từng toa xe. Đại Minh khẽ tỉnh, không rõ bọn Lâm Thi Hàm đi từ lúc nào rồi mà cũng không nói gì với hắn.

"Nhanh lên di. Nếu không cho mày ở lại." Vương Di Quân đứng cạnh cửa toa gọi. Đại Minh vội vàng lấy hành lý chạy xuống.

"Chẳng phải chủ nhật mới mời khách à, chúng ta sao phải đến sớm một ngày. Bây giờ ở đâu đây?"

"Ở nhà cậu, lâu lắm không gặp cậu rồi. Ba mẹ cũng muốn gặp lâu một chút. HƠn nữa còn có thể ở Đài Bắc chơi 1 ngày, có gì không tốt." Vương Di Quân bắt đầu muốn đi chơi rồi.

"Ở đây, ở đây." Đại Minh và Di Quân vừa xuống tầu đã thấy mẹ Đại Minh vẫy.

"Cậu mày bảo sẽ ra đón chúng ta. Mọi người chờ một chút."

"A Minh. Gần đây con làm gì, mệt mỏi lắm à mà ngủ say thế." Mẹ Đại Minh hỏi.

"Không có gì, mẹ đừng lo." Đại Minh không muốn nói nhiều. Chẳng nhẽ lại bảo gần đây con đánh nhau với quái vật.

"Không sao thì tốt, phải giữ gìn sức khỏe. Nhưng mà người sau lưng là bạn của 2 con hả? Mẹ thấy nó đứng sau lưng 2 đứa lâu lắm rồi."

Đại Minh quay đầu lại nhìn.

Vương Di Quân giật mình, trầm giọng nói với mẹ: "Không con không quen cô ta."

Ba mẹ Đại Minh thấy vị tiểu thư này tuy tuổi khoảng tầm Đại Minh. Nhưng trang phục và khí chất, nhìn vào là biết xuất thân phú quý. Hơn nữa đẹp như tiên. Cả nhà Đại Minh trợn tròn mắt.

Chỉ có Đại Minh thầm kêu khổ.

Mẹ Đại Minh định hỏi, nhưng Lâm Thi Hàm hành động sớm hơn 1 bước.

Lâm Thi Hàm ôm lấy cánh tay Đại Minh, người khác nhìn vào biết ngay quan hệ không vừa.

"A Minh, đây là..." Ba của Đại Minh vốn chưa nói câu nào cũng không nhịn được mở lời. Có điều Đại Minh không biết phải giải thích thế nào.

Lúc đó Lâm Thi Hàm đáp: "Chào 2 bác, chào chị." Lâm Thi Hàm lịch sự chào người nhà Đại Minh. Sau đó lại nói: "Cháu họ Lâm tên Thi Hàm. 2 bác và chị gọi cháu Thi Hàm là được rồi." Lâm Thi Hàm nói thật thân mật.

"Xin hỏi, em và A Minh là...? Chúng ta gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?" Vương Di Quân cũng tò mò. HÌnh như gặp em này ở đâu rồi nhưng không nhớ.

"Đương nhiên là gặp rồi." Lâm Thi Hàm cười. Lúc trước Đại Minh vào viện, Di Quân có gặp Lâm Thi Hàm mấy lần. Nhưng lúc đó khí chất của Lâm Thi Hàm khác xa bây giờ. Chẳng trách Vương Di Quân không nhận ra.

"Còn em với A Minh. Em là vợ chưa cưới của anh ý. Đúng không hả anh yêu..."

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.