27 Chương 27: Khủng Cụ Nguyên Tố
Đại Minh kinh ngạc nhìn Lâm Thi Hàm. Đôi mắt Lâm Thi Hàm lạnh lùng tàn nhẫn, hai tay nắm chặt Thương Minh, lưỡi kiếm xuyên qua ngực Đại Minh. Đại Minh cảm thấy cơn đau nhói tim liên tục truyền tới, máu hắn theo Thương Minh nhỏ từng giọt xuống mặt đất. Sau đó...
Sau đó, sau đó Đại Minh tỉnh dây. Cơn ác mộng thật quỷ dị, dù Đại Minh đã tỉnh nhưng vẫn còn sững sờ.
Thứ gì thế này. Đại Minh cảm thấy một thứ gì đó ấm ấm đang liên tục liếm mí mắt hắn.
Đòn vừa rồi của thực yêu trùng khiến hắn hôn mê, Đại Minh tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đau nhức. Dùng chân khí tuần hoàn khắp cơ thể, Đại Minh phát hiện không ít nơi kinh mạch đã bị tắc, xem ra thương tích không nhẹ.
Đại Minh mở mắt, đập vào mắt là một vật thể êm êm lông đỏ. Là hỏa vĩ, hỏa vĩ lè lưỡi liếm Đại Minh, thấy Đại Minh tỉnh dậy liền vui vẻ nhẩy nhót.
Đại Minh định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng liền phun ra máu. Máu đổ đầy cổ họng Đại Minh khiến hắn không nói được. Toàn thân hắn hiện tại chỉ còn cánh tay trái di động được. Đại Minh nằm trong đống nham thạch, dùng tay trái kiểm tra thương tích trên người.
Hai chân và ta phải tổng cộng có 7 chỗ gẫy xương, xương sống hình như cũng bị ảnh hưởng, nửa người dưới mất hết cảm giác, trước ngực cũng gẫy mấy cái xương xườn. Còn thương tích bên ngoài quá nhiều đếm không nổi. Trang phục cũng rách bươm, bộ dạng tồi tàn vô cùng, Đại Minh cũng kinh ngạc vì mình chưa chết.
Năng lực tự chữa trị của hắn bắt đầu phát huy tác dụng, da thịt các vết thương nhanh chóng liền lại. Đại Minh thậm chí còn cảm thấy những nơi xương gẫy đang bắt đầu liền lại, nửa người dưới cũng bắt đầu khôi phục cảm giác.
Chỉ có phần ngực có chút phiền phức, một cái xương xườn gẫy cắm vào phổi, hô hấp khó khắn. Tuy năng lực trị thương của Đại Minh rất tốt, nhưng nếu không gỡ cái xương này đi cũng không ăn thua.
Đại Minh dùng móng vuốt tay trái rạch vào ngực, nhân lúc vết thương chưa lành. Đại Minh cắn răng dùng trảo móc vào vết thương đưa xương xườn về đúng chỗ cũ. Động tác này tuy ngắn ngủi nhưng khiến Đại Minh đau đớn vô cùng.
Sau đó Đại Minh để chân khí tuần hoàn trong cơ thể, làm thông những kinh mạch bị tắc. Rồi nằm im không động chờ thương thế hồi phục.
Nhân cơ hội này Đại Minh quan sát hoàn cảnh xung quanh. Chỗ này là một thông đạo ngầm, phía trên còn có một cái động lớn do Đại Minh va vào tạo ra, ánh sáng từ đó rọi xuống.
'Kéc..."
Lại là cái âm thanh đáng ghét, trong ấn tượng của Đại Minh chỉ có một loại ma vật có tiếng kêu như thế. Quả nhiên một con ma vật xuất hiện.
Đại Minh thầm than. Hiện tại toàn thân hắn không động đậy được, thạch kiếm cũng không biết mất đâu, chỉ còn cánh tay trái có thể dùng được. Nhưng vì hắn không thể cử động, móng vuốt cũng không công kích tới chỗ con quái. Hiện tại chỉ còn cách cầu nguyện cho thương thế mau biến chuyển.
Chẳng ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Xem ra năm nay là năm hạn, về nhà xong nhất định phải đi cúng bái.
Con ma vật bị mùi màu dẫn tới, trong thấy có người trước mặt, kêu mừng rơn. Bình thường nó vốn ăn những ma vật khác, lần này mới được xơi thịt người nên hưng phấn kỳ lạ. Mà đối phương có vẻ gần đất xa trời, máu lại phết khắp người đối phương từ trên xuống dưới càng khiến nó thèm thuồng.
Từng bước một nó đi tới gần Đại Minh, tuy nó muốn ăn Đại Minh nhưng cũng chú ý tới tay trái Đại Minh. Nó có thể cảm nhận được sự uy hiếp của cánh tay đó, không cẩn thận có khi kẻ chết là mình.
Nhanh nhanh nhanh... Đại Minh thầm khấn, thêm một chút thời gian, thương thế trên người hắn lại đỡ một chút, đối phó ma vật càng dễ hơn.
Con ma vật không dám tới quá gần Đại Minh, sợ cánh tay trái của Đại Minh đột nhiên tấn công, tính toán xem ăn từ chỗ nào tốt nhất.
Tốt nhất ngươi cứ nghĩ đi, nghĩ 5 7 10 ngày, biển cạn đá mòn cũng không sao. Tốt nhất là nghĩ tới mức nổ óc mà chết. Ngón tay ngón chân Đại Minh đã cử động được rồi.
Dường như ma vật đã quyết định xong, nó cẩn thân tới gần chân phải Đại Minh, nơi đó tay trái hắn không với tới.
Khốn nạn.
Đại Minh thầm rủa. Đồng thời tay trái vơ lấy một cục đá ném, tuy cục đá va vào ma vật vỡ thành bụi, nhưng nó da dầy nên không có tác dụng. Vẫn từ từ tới gần Đại Minh.
Thấy ma vật há miệng định cắn Đại Minh, Hỏa vĩ đột nhiên nhẩy lên đầu nó, điên cuồng cào.
Ma vật nhất thời lùi mấy bước, hai tay đập mạnh lên đầu nhưng không trúng.
Hỏa vĩ nhẩy lại lên người Đại Minh. Đuôi dựng đứng, lông xù lên. Nhe răng bật móng vượt, chuẩn bị sẵn sàng chiến đầu. Khí thế tuy tràn trề nhưng cơ thể bé quá. Ma vật không để vào mắt.
Ma vật vẫn từ từ bước tới, hỏa vĩ nhẩy lên cào, cắn nhưng nó không để ý, mục tiêu hiện tại của nó chỉ có Đại Minh.
"Kéc..." Tiếng kêu của ma vật lại vang lên, nhưng lần này dường như là tiếng hét đau đớn. Hóa ra hỏa vĩ vô ý làm mù một mắt của của nó.
Ma vật nổ giận. Bắt đầu chuyển mục tiêu qua hoa vĩ.
Hỏa vĩ nhỏ con, động tắc nhanh hơn ma vật nặng nề. Ma vật tần công mười chưởng liên tục trượt. Khiến nó càng tức giận.
"Chi..." Hỏa vĩ nhẩy tâng tâng trên một tảng đá khiên khích.
Ma vật tần công, tảng đá bị vỡ nát. Hỏa vĩ đã sớm nhảy đi, tránh được đòn tấn công.
Nhưng không may, mảnh vỡ của tảng đá không có mắt bắn trúng hỏa vĩ. Hỏa vĩ nằm dưới đất không đứng dậy nổ.
Ma vật thấy cơ hội liền lao tới dẫm. Hỏa vĩ dùng hết sức lăn qua tránh nhưng động tác vẫn chậm, bị ma vật vươn tay tấn công. Thân thể bắn văng ra.
Mắt thấy hỏa vĩ sắp va vào tường thịt nát xương tan, một cánh tay mà lam liền đỡ lấy nó.
May là hướng bay của hỏa vĩ trùng với hướng Đại Minh, vì thế Đại Minh bố trí một tầng chân khí mềm đỡ lấy nó.
Thấy hỏa vĩ nằm trong tay. Đại Minh nghỉ nó lành ít dữ nhiều. Nhưng Đại Minh không hiểu vì sao hỏa vĩ lại bảo vệ mình.
Không có hỏa vĩ quấy rầy. Ma vật tới gần Đại Minh chuẩn bị dùng bữa.
Đại Minh để hỏa vĩ trên người, bình tĩnh nhìn ma vật hành động. Nhờ có chút thời gian mà hỏa vĩ giúp, thân thể Đại Minh cũng hồi phục nhiều. Bây giờ hắn cũng có chút sức lực chống trả chứ không còn nằm im chờ chết.
Ma vật cũng không tưởng nội năng lực hồi phục kinh người của Đại Minh, ngắm đúng chân phải hắn, há miệng cắn.
Nửa người trên của Đại Minh đột nhiên bật dậy, móng vuốt tay trái vươn tới đầu ma vật. Tuy ma vật không biết một kẻ sắp chết làm sao lại bật dậy được, nhưng vừa rồi nó cũng rất chú ý động tác của Đại Minh. Nó lên lùi lại sau tránh.
Nhưng ma vật vẫn không thoát nổi. Một vật màu trắng dài, hình kiếm thoát ra từ tay Đại Minh, xuyên qua cổ họng ma vật. Đại Minh tuy không hiểu chuyện gì nhưng cũng khẽ động kiếm, chém đứt lìa đầu ma vật.
Ánh mắt ma vật tràn đầy vẻ bất cam và không hiểu. Vì sao chuyện lại xẩy ra như thế.
Lúc ma vật biến thành một bãi nước đen, Đại Minh mới cẩn thận xem kiếm. Thân kiếm tạo thành từ xương, móc lại với nhau như xích, dài 5 mét, rộng 5, 6 cm. Nửa giống kiếm nửa giống gậy, Đại Minh cũng chẳng rõ là gì. Mà cứ dùng được là tốt rồi.
Xích xương do những vật thể gần giống mũi khoan làm thành, chỗ lỗi chỗ lõm, nhiều nơi nhọn, có điều Đại Minh cầm không thấy đau.
Lúc này thương thế của Đại Minh cũng đỡ nhiều, có điều ngực còn hơi nhói đau. Hỏa vĩ nằm một lúc không ngờ lại đứng lên bình thường khiến Đại Minh kinh ngạc. Dường như hắn cảm thấy hỏa vĩ đang hấp thu chân khí màu lam.
Thu lại bạch cốt kiếm trượng. Đại Minh nhẩy lên thạch động quay về cung điện đá.
"..." Đại Minh rầu rĩ nhìn khung cảnh trước mặt.
Không biết từ lúc nào, những vật thể phát quang trên đầu đã tối, bốn bề tối om, Đại Minh chỉ thấy một vùng xa mạc hoang vu, khiến hắn hoài nghi mình bị lạc đường.
Đại Minh quan sát một lúc cũng không thấy cửa vào thông đạo bí mật. Không thấy Diệp Nhược Thu và Tần Thủy hoàng đâu khiến hắn cảm thấy bất an.
"Bây giờ biết đi đâu đây?" Đại Minh vò đầu.
"Chi, chi..." Hỏa vĩ kêu vào tai Đại Minh rồi nhẩy xuống đất vẫy đuôi gọi.
"Ngươi muốn ta đi theo hả?"
"Chi..."
Hỏa vĩ thấy Đại Minh gật đầu liền chạy trước, nhẩy xuống cái động mà Đại Minh vừa lên, Đại Minh vội bám theo sau.
Thông đạo phía dưới dường như tự nhiên hình thành, không có dấu vết được xây dựng. Tuy hang hốc phức tạp, nhưng dường như hỏa vĩ rất quen thuộc chỗ này, đi liên tục không ngừng.
Trên đường đi đôi lúc cũng gặp mà vật, Đại Minh không nói một lời, rút bạch cốt kiếm chém liền.
"Có tiếng súng." Đại Minh và hỏa vĩ cùng dừng lại. Nơi này chỉ có Huyết Diễm Khô Lâu đoàn có súng.
...
Lại nói Tần Thủy hoàng hấp thu xong chân dương khí, lăng mộ dưới lòng đất sụp đổ. Hai người nhẩy theo cái động huyết diễm đi, vừa mới xuống, chờ bọn họ là một loạt đạn hoan nghênh long trọng.
Diệp Nhược Thu tuy thần thông quảng đại, nhưng còn chưa luyện tới mức kim cương bất hoại không sợ súng đạn. Đành nấp sau một tảng đá.
Tần Thủy hoàng thì không hề sợ hại. Hiện tại hắn có chân dương khí hộ thân, loại đạn đặc chế của huyết diễm vô hai với hán, bọn chúng thấy Tần Thủy hoàng trúng đạn mà vẫn không sao lại càng gắng sức bắn.
Tần Thủy hoàng nắm chặt báng súng, súng máy biến thành một miếng thép đỏ rực, kẻ kia vội vứt. Tần Thủy hoàng tóm 1 tay 1 chân kẻ đó giơ lên cao.
"Chờ một chút, trước tiên hỏi hắn xem những tên còn lại đi đâu rồi." Diệp Nhược Thu vội cản.
"Nói, những kẻ khác đâu rồi." Tần Thủy hoàng trầm giọng hỏi, đồng thời hai tay vận lực. Kẻ kia chịu không nổi đành phải khai.
"Bọn họ đi tới chỗ Ti Liệt giả dưới lòng đất rồi."
"Chỗ nào?"
Tên này không chịu nổi sự tra tấn của Tần Thủy hoàng, rút ra một thiết bị theo dõi: "Đi tới chỗ chấm đỏ này là được."
Diệp Nhược Thu cầm lấy thiết bị, trên màn hình hiện lên một chấm đỏ nhấp nháy, trông có vẻ không xa chỗ này lắm.
"Còn vấn đề gì không?"
"Không." Diệp Nhược Thu quay đầu đi. Tuy cô ta không ưa người của Huyết Diễm nhưng lại càng không ưa chuyện sắp xẩy ra, nhưng chẳng thế nói gì, cũng không ngăn cản được.
"Tốt." Tần Thủy hoàng nói xong, xé rách tên kia thành 2 mảnh. Máu phun đầy người Tần Thủy hoàng, khiến ánh sáng quanh người lão trở thành màu đỏ, trông có phần khủng khiếp.
Diệp Nhược Thu đi thẳng không quay đầu lại vì biết khung cảnh sau lưng chẳng thể hay ho gì.
"Ti Liệt giả vĩ đại, đồng minh trung thành nhất của ngài xin thỉnh an. Xin ngày tỉnh lại từ giấc ngủ dài, đáp trả lời mời của Gia Na Liệt Tư."
Lúc Diệp Nhược Thu và Tần Thủy hoàng tới, chỉ thấy những tên Huyết Diễm còn lại quỳ dưới đất khấn vái một bức tượng thạch.
Bức tượng thạch to khoảng người bình thường. Đầu có 4 sừng không tai không mũi, hai mắt nhắm chặt, miệng như đang cắn thứ gì đó. Cổ bị quấn bằng thứ gì đó nhìn không rõ. Nhưng hình tượng có vẻ giống ác ma trong truyền thuyết.
Người của Huyết Diễm vái mai nhưng tượng đá vẫn trơ ra đó.
"Vì sao Ti Liệt giả không trả lời."
"Mày hỏi tao tao hỏi ai."
"Chẳng nhẽ truyền thuyết là giả ư?"
"Không được nghi ngờ chỉ thị của chân thần."
"Các ngươi cúng lễ xong chưa, chuẩn bị chết đi." Tần Thủy hoàng bước ra hét lớn. Gặp mặt kẻ thù, lửa giận trong mắt lão bùng cháy.
"Khốn nạn!" Người của Huyết Diễm rút súng bắn liên tục. Diệp Nhược Thu biết những kẻ này đều là phần của Tần Thủy hoàng, không có chỗ cho mình nhúng tay nên không động thủ.
Người của Huyết Diễm thấy súng thường đối với Tần Thủy hoàng không có tác dụng, vội đổi sang shotgun, uy lực mạnh hơn. Còn có người lấy trứng thực yêu trùng chuẩn bị ném.
Đại Minh chợt xuất hiện, tóm lấy ngay người cầm trứng thực yêu trùng. Tiện tay điểm huyệt hắn, tìm trứng thực yêu trùng cũng mấy quả lựu đạn.
"Ngươi chưa chết hả?" Lúc đó Diệp Nhược Thu mới tới, giọng nói vô cảm. Cô ta nhìn bộ dạng thảm khốc của Đại Minh, toàn thân đầy máu, trong lòng thầm kinh ngạc.
Đại Minh vốn đã quen với phong cách nói chuyện của Diệp Nhược Thu nên cũng không để ý.
"Suýt nữa thì chết rồi, nhưng diêm vương không nhận." Đại Minh đưa trứng thực yêu trùng cho Diệp Nhược Thu, hắn không dám chạy lung tung với thứ này, đưa cho chuyên gia xử lý vẫn hơn.
"Lão Tần xẩy ra chuyện gì sao đột nhiên hăng thế kia." Đại Minh thấy Tần Thủy hoàng đã xé xác hai tên Huyết Diễm.
Diệp Nhược Thu nói qua một lượt, Đại Minh cũng cảm thấy trĩu nặng. Đặc biệt là hỏa vĩ, dường như hiểu tiếng người, nghe thấy tiểu chủ nhân chết, đầu tiên ủ rũ sau hét loạn lên. Bộ dạng như hận không nuốt sống được bọn Huyết Diễm.
"Lão Tần, còn 1 tên này." Đại Minh đá bay tên huyết diễm bị hắn điểm huyệt tới chỗ Tần Thủy hoàng.
"Tới thì tốt." Tần Thủy hoàng căng hai tay ra rồi đạp mạnh một cái. Tên huyết diễm đáng thương thịt nát xương tan.
"Không được làm thế, ta không muốn thấy chuyện này, nếu không..." Diệp Nhược Thu kê kiếm lên cổ Đại Minh. Hỏa vĩ thấy có người uy hiếp Đại Minh định nhẩy lên nhưng Đại Minh ngăn lại.
"Nếu không thì sao. Giết ta? Cô nói xem từ đầu tới giờ ta đã làm việc gì ác chưa? Cô căm thù ta thế có phải là cái này?"
Tay trái Đại Minh liền hóa thành trảo.
"Thu lại ngay." Ánh mắt Diệp Nhược Thu long lên, nhưng Đại Minh không quan tâm.
"Chém đi."
"Câm mồm." Hai người nhìn chằm chằm vào mắt nhau, cuối cùng Diệp Nhược Thu tránh mặt không nói gì.
Bởi vì lời nói và bộ dạng của Đại Minh lúc này giống một người, người đó vĩnh viễn không quay trở lại nữa, người cô ta yêu quý nhất.
Hiện trường đã được Tần Thủy hoàng thanh lý gần hết. Người của huyết diễm chỉ còn lại 2, xem ra cũng sắp xong rồi. 1 trong số đó là tay sếp áo đỏ Đại Minh và Diệp Nhược Thu đã từng thấy.
"Dù chết cũng phải lôi theo các ngươi." Hồng bào lão đại nói xong lôi một ống nghiệm ra uống cạn trong 1 hơi. Diệp Nhược Thu thấy thứ đó chính là máu của chân thần bọn chúng từng nói.
Hai tên Huyết Diễm uống xong. Ánh mắt bắt đầu lờ đờ, người bắt đầu phát sáng. Cơ bắp toàn thân teo lại, chỉ còn da bọc xương.
Xương của 2 kẻ đó như đang hấp thụ máu thịt của chính mình, từ từ to loeen. Cuối cùng xé toang lớp da, biến thành một bộ xương khô to bằng hai người lớn, đầu chúng còn mọc lên 2 cái sừng.
"Các ngươi đã không muốn làm người, cũng đừng trách ta không khách khí." Đại Minh chuẩn bị động thủ, chợt hơi nóng ùa tới.
"Nóng... nóng quá..."
Đại Minh lần đầu thấy khuôn mặt Diệp Nhược Thu biểu cảm. Đó là phẫn nộ, Đại Minh có thể thấy lửa giận bùng bùng quanh người Diệp Nhược Thu. Chẳng nhẽ mụ ta nổi điên rồi.
Hai tên huyết khô lâu quả nhiên lợi hại. Đánh với Tần Thủy hoàng không phân thương hạ. Nhưng 2 đánh 1, Tần Thủy hoàng cũng rơi vào thê hạ phong.
Lúc Tần Thủy hoàng đang đánh với 1 tên huyết khô lâu. Một tên khác đánh lén từ sau lưng, bàn tay nó chặt ngang hông tần Thủy hoàng, đánh bay lão ta ra.
Tần Thủy hoàng định đứng lên tiếp tục đánh, nhưng thân thể của lão đã đạt tới cực hạn. Do Tần Thủy hoàng luôn dùng chân dương khí ứng chiến, tác dụng phụ lúc bấy giờ bùng lên, toàn thân đau đớn, khiến lão không còn hơi sức nào. Tần Thủy hoàng quỳ dưới đất, cắn răng, không cam lòng nhìn hai tên huyết khô lâu.
Đại Minh nghe Diệp Nhược Thu nói quan nên cũng biết đại khái tình trạng của Tần Thủy hoàng.
Vì thế Đại Minh nói: "Yên tâm, còn lại để cho ta, giúp Tiểu Doanh Tang trả thù cũng nên để cho ta 1 phần."
"Bọn chúng là của ta." Diệp Nhược Thu nói.
Đại Minh định phản đối, lửa giận xung quanh Diệp Nhược Thu bùng lên.
Hai tên khô lâu không ngừng há việng gào thét. Tuy không có cuống họng nhưng vẫn thấy tiếng gào rùng rợn. Nhe nanh múa vuốt khiêu khích.
Diệp Nhược Thu tiến lên trước, bước chăn nặng nề, thanh kiếm trong tay rung rung, xem ra Diệp Nhược Thu rất kích động.
"Agst có quan hệ thế nào với các ngươi."
Hai tên khô lâu ngừng gào, hỏi, "Sao... ngươi biết... tên của một vị chân thần của chúng ta, vị đó mất tích lâu lắm rôi..."
"Đương nhiên biết, hắn chết trước mặt ta, các ngươi cũng như vậy." Diệp Nhược Thu hồi phục vẻ lạnh lùng, sát khí ngút trời.
Diệp Nhược Thu rút kiếm khỏi vỏ, kiếm cương màu vàng đâm thẳng tới một tên huyết khô lâu. Kiếm cương không chém đứt được hắn mà ngược lại còn bị giữ lại chỗ khớp xương.
Tên huyết khô lâu còn lại tấn công. Diệp Nhược Thu nhẩy lên tránh rồi đạp mạnh vào đốc kiếm, thanh kiếm thoát khỏi khớp xương của khô lâu, xuyên qua kẽ xương xườn ra sau. Diệp Nhược Thu vừa lúc nhẩy tới phía sau rút kiếm.
Quả là khó đối phó, chẳng trách Tần Thủy hoàng có chân dương khí cũng không ăn thua. Huyết khô lâu thấy không trúng lập tức bao vây Diệp Nhược Thu.
Một tên huyết khô lâu vung tay tấn công phần đầu Diệp Nhược Thu.
Diệp Nhược Thu dường như không thấy, không tránh né. Dùng kiếm và vỏ kiếm đan thành hình chữ thập đỡ đòn.
Lúc bấy giờ tên huyết khô lâu còn lại cũng điên cuồng tấn công Đại Minh.
Lòng bàn tay Đại Minh phóng ra một luồng bạch quang, tay vung mạnh. Năm ngón tay của huyết khô lâu đứt rời.
"Xem ra cái này cũng cứng." Đại Minh cầm bạch cốt kiếm xem, trên kiếm phủ một tầng ánh sáng lam. Xem ra thanh kiếm này cũng dùng được kiếm cương.
Có vũ khí hỗ trợ, Đại Minh đánh cũng thuận buồm xuôi gió. Ngược lại huyết khô lâu kiêng kị kiếm của Đại Minh nên càng khó tấn công.
Diệp Nhược Thu không có vũ khí lợi hại như Đại Minh. Chỉ dựa vào thân pháp và đạo thuật. Tuy chiếm thượng phong nhưng không thể cho huyết khô lâu một đòn trí mạng được.
Tần Thủy hoàng cũng hồi phục một chút nguyên khí, bắt đầu gia nhập. Do bên Đại Minh áp đảo, Tần Thủy hoàng liền gia nhập bên Diệp Nhược Thu.
"Ngươi muốn trả thù không?" Diệp Nhược Thu đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên, giết sạch huyết diễm là mục đích duy nhất của ta." Diệp Nhược Thu đã nói với Tần Thủy hoàng bọn người này thuộc một tổ chức tên là Huyết Diễm, vì thế Tần Thủy hoàng thề giết huyết diễm tới người cuối cùng.
"Vậy ngươi có biết luồng sức mạnh trong cơ thể ngươi không ổn định, khó làm làm được." Tần Thủy hoàng cũng biết Diệp Nhược Thu chỉ điều gì. Sức mạnh trên người lão tuy mạnh, nhưng không thể điều khiển, có khi đang lúc chiến đấu nẩy sinh tác dụng phụ.
"Ngươi có ý gì?"
"Ta muốn mượn sức mạnh của ngươi, chế tạo một thứ vũ khí. Một thứ vũ khí hủy diệt huyết diễm." Diệp Nhược Thu cảm thấy sức mạnh của mình chưa đủ. Đến lũ quái vật này còn chưa thể đối phó dễ dàng, huống chí là Gia Na Liệt Tư đồng đẳng cấp với Agst.
"Ngươi có thù với huyết diễm?"
"Thù sâu như biển. Vì bọn chúng lấy đi thứ quý nhất của ta."
"Được, ta sẽ theo ngươi. Chỉ cần được uống máu Huyết Diễm, ta chấp nhận mọi giá."
"Ta sẽ không để ngươi thất vọng."
Lúc Diệp Nhược Thu đạt thành hiệp nghị với Tần Thủy hoàng. Đại Minh đang chiến đấu rất ác liệt với Huyết khô lâu.
Huyết khô lâu trông rất thê thảm. Hai tay bị mất, xương sườn cũng rụng mấy cái. Chân cũng gẫy một khúc, hành động khó khăn. Sự chênh lệch giữa hai bên càng thêm rõ ràng.
Huyết khô lâu há miệng, Đại Minh vốn tưởng nó định gào, nhưng chợt thấy trong miệng nó có ánh sáng đỏ.
Từ miệng huyết khô lâu bắn ra một luồng sáng đỏ. May mà Đại Minh đã lưu ý, tránh né dễ dàng. Luồng sáng đỏ đâm thủng một khối đá rồi chọc thủng tường đá.
Đại Minh thấy tảng đá và tường bị thủng một lỗ to bằng quả bóng rổ. Lúc này huyết khô lâu đã biến thành một khẩu pháo, đầu quay 360 độ không phân biệt phe địch phe ta bắn liên tục.
Đại Minh hét: "Mau tránh." Diệp Nhược Thu và Tần Thủy hoàng thấy tình thế không ổn cũng nhanh chóng nấp.
Tên huyết khô lâu còn lại do quá cao to, họng và xương sống trúng liền hai phát, đứt thành 3 đoạn không thể cử động. Tần Thủy hoàng làm thêm 1 cước đạp nát đầu.
Thấy 2 tên khô lâu tự tàn, Đại Minh mừng rỡ, nhưng 3 người không để ý đến một việc.
Bức tượng Ti Liệt giả tuy trúng mấy phát pháp nhưng không bị xuyên thủng. chỉ có lớp đá bao phủ hóa thành khí, lộ ra một lớp da màu đên.
Bạch cốt kiếm trong tay Đại Minh tràn đầy chân khí, lao lên tấn công huyết khô lấu.
Chân khí trên bạch cốt kiếm hình thành một quả cầu màu lam, trùm huyết khô lâu vào trong. Đại Minh chém mạnh xuống. Huyết khô lâu và mặt đất xung quanh hóa thành bụi, chỉ để lại một cái hố lớn.
Đại Minh nhìn xung quanh, thấy người của huyết diễm đã chết hết. Lúc đấy mới nhớ chẳng để tên nào lại để tra hỏi, như vậy hắn vào ma quật chẳng có ý nghĩa gì.
Đại Minh tìm xem huyết diễm có để lại thứ gì từ đó mò ra được manh mối nào không.
"Sao rồi?" Diệp Nhược Thu hỏi.
"Tổ chức này rất thần bí, bên ngoài không tìm được tin tức nào. Lần này ta vào ma quật, chủ yếu muốn tìm manh mối về bọn chúng." Diệp Nhược Thu và Tần Thủy hoàng nghe thấy cũng bắt đầu tìm kiếm.
Huyết diễm là kẻ thù của bọn họ. Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Ba người mang những vật khả nghi lại, nhưng không thấy trong đó có giấy tờ gì quan trọng.
"Những vũ khí này ta mang về nghiên cứu, cũng để ta tìm tuyến tác." Diệp Nhược Thu tuyên bố.
"Được, có tin tức nhớ báo." Đại Minh không ưa phiền phức. Bây giờ có Diệp Nhược Thu chủ động tìm huyết diễm, hắn đương nhiên tán thành.
"Lão Tần, còn ông?" Đại Minh không biết từ lúc nào thay đổi cách xưng hô với Tần Thủy hoàng, Tần Thủy hoàng cũng không phản đối.
"Đi theo cô ta. Chỉ cần báo thù cho vợ con, ta thế nào cũng được."
Lúc ba người nghĩ mọi việc đã xong, tự nhiên vang lên tiếng tim đập. Tuy 1 phút mới đập một lần, nhưng mạnh mẽ. Ba người đều thấy.
Lớp đá phủ ngoài Ti Liệt giả từ từ nứt. Sau đó một đôi cánh dơi bung ra phía sau lưng.
"Đây là cái gì." Tần Thủy hoàng lo lắng hỏi, cảm giác sợ hãi từ từ xâm chiếm tâm trí 3 người.
"Không biết." Diệp Nhược Thu chưa từng thấy ma vật nào đáng sợ thế này. Khí thế mạnh mẽ hơn Agst năm xưa rát nhiều.
"Ta biết." Đại Minh nói, hai người kia đồng loạt nhìn hắn.
“Y nặc tề lực mã già liệt.”
"Là cái gì?" Diệp Nhược Thu chưa từng nghe thấy loại ma vật này.
"Đó là tên cổ của hắn, phiên dịch ra là..." Đại Minh ngừng một chút rồi trợn tròn mắt nhìn.
"Khủng Cụ Nguyên Tố."