24 Chương 24: Cung Điện Dưới Lòng Đất
"Bà không đùa đấy chứ?" Từ đám binh lính đất tới Tần Hoàng lăng, trong đầu Đại Minh xuất hiện một cái tên. Nhưng chẳng nhẽ người đó lại tồn tại ở đây, địa điểm quá lạ.
"Ta giống người hay đùa lắm ư?" Diệp Nhược Thu trừng mắt với Đại Minh. Đại Minh thấy thế, cũng biết cô ta tuyệt đối không đùa.
"Ở đây sao lại có thứ này." Đại Minh nhìn tứ phía cẩn thận ngắm mộ địa của người trong truyền thuyết này.
Tần Thủy hoàng, vị vua đầu tiên của Trung Quốc. Một mình chọi sáu, chinh phục sáu nước thời đó, thống nhất chữ viết, hệ lo lường... Có điều Tần Thủy hoàng chuyên chính độc hành, không nghe lời người khác khuyên, đốt hết sách vở, bị nho sinh phản đối, Tần Thủy hoàng liền chôn sống bọn họ. Có người nói Tần Thủy hoàng là bạo quân, vì hắn đốt sách chôn học trò. Cũng có người nói là minh quân. Tranh luận không ngừng, nhưng khẳng định Tần Thủy hoàng là danh nhân lịch sử.
Đại Minh nhớ ông hắn nói, Tần Thủy hoàng là vĩ nhân, dám làm những việc người khác không dám. Tuy Tần triệu mệnh đoản, nhưng nếu không có nó sẽ không có Hán, Đường sau này. Thật ra lúc đó ở Hàm Dương chỉ có hơn 160 học trò bị giết, một cuộc chiến cũng chết nhiều hơn thế. Có điều việc đó đắc tội những người đọc sách, ngại quyền thế của Tần Thủy hoàng không dám phát tác, nhưng sau khi nhà Tần đổ liền thảo bút, biến ông ta thành bạo quân.
Đại Minh không biết ông hắn nói đúng hay không, nhưng hắn không coi Tần Thủy hoàng là đại ma đâu, lúc này nhìn Tần Hoàng lăng, chỉ có tôn kính.
Lăng mộ Tần Thủy hoàng ở Ly sơn không có thi thể, chỉ có một đám lính đất. Bao lâu nay, lăng mộ Tần Thủy hoàng vẫn là một bí mất, nhưng sao lại ở đây. Chẳng lẽ lại là giả, nhưng ai lại đi làm giả ở đây.
"Này, cô đi đâu thế, chỗ này không phải thênh thang gì mà chạy lung tung." Đại Minh thấy Diệp Nhược Thu bước tới gần lăng mộ, vội vàng cản.
"Chỉ tò mò xem thôi, không được à?" Diệp Nhược Thu lạnh lùng trả lời Đại Minh.
"Vậy người của Huyết Diễm thì thế nào, kệ bọn họ à?"
"Nói không chừng mục đích của bọn chúng cũng là chỗ này, chờ một lúc tự tới." Nghe Diệp Nhược Thu nói, Đại Minh cũng không ý kiến. Thật là Đại Minh cũng tò mò lắm rồi, liền lập tức bước. Trung ương lăng mộ có một dòng suối chảy quanh, bên ngoài bố trí đầy lính đất. Hai người bước tới trước đám lính đất, tử tế quan sát.
"Làm giống thật, nếu không phải hơi đen một chút, ta còn tưởng là người thật, tùy tiện lôi một cái ra ngoài bán thì lời to." Mỗi lính đất đều cao hơn Đại Minh 2 cái đầu, tay cầm kiếm, thương đá, nét mặt nghiêm túc, như người sống đang canh lăng mộ.
Đại Minh thấy kiếm, thương đá rất sắc bén, nhìn không giống cổ vật. Hai người nhìn đến thất thần, không hề phát hiện hắc thạch nhãn châu sau lưng binh mã bắt đầu chuyển dịch.
Nước từ bên trong chảy ra, bao quanh lăng một rồi chạy ra ngoài. Mặt nước rộng khoảng gần 2 m, với sức mạnh của 2 người nhẩy qua không khó, có điều mặt nước đen ngòm, dường như có vật gì đó đang nhìn 2 người, 2 người đều cảm giác nổi da gà, không dám vọng động.
"Thử xem." Đại Minh lấy một đồng xu, ném qua mặt nước, dồng xu bay tới giữa mặt nước, mặt nước nổi bóng, hai người chỉ thấy một bóng đen lao lên, thứ đó đầu như cá sấu, trên đầu có 1 sừng, người rất dài, đầy long đỏ, đuôi cá voi.
"Đây là cái gì?"
"Không biết, trong sách không có ghi loại quái vật này."
"Không phải chứ, các người không phải là thế gia chuyên trừ ma sao? Sao lại không biết?"
"Diệp gia bắt nguồn từ thời tống, cách Tần cả nghìn năm, ma vật xuất hiện từ thời tân, trừ khi có văn bản truyền lại, nếu không làm sao biết được. Thế giới rộng lớn, Diệp gia cũng không chắc ghi chép được hết yêu quái toàn thiên hạ, ngươi là một ví dụ."
Đại Minh: "Tôi chỉ nửa người nửa yêu thôi. Vậy cô nói cái này ít nhất cũng hơn 2000 năm rồi." Diệp Nhược Thu gật đầu, hai ngươi đi dọc theo con suối, bỗng thấy một cây cầu đá.
"Đi đường này à?" Đại Minh nhìn mấy câu cổ văn trên bia.
"Trên bia viết người có ly châu mới qua được cầu, còn không sẽ bị giao long tấn công." Diệp Nhược Thu dịch.
"Ly châu? Tìm thử xem, tôi cũng không muốn bị thằng ở dưới nước đánh đâu." Hai người tìm một lúc vẫn không thấy gì.
"Hay là cái này." Đại Minh nhặt một viên đá dưới đất. Đột nhiên phía phải có thứ gì lao tới, Đại Minh theo phản xạ dùng bao kiếm đỡ.
Tấn công Đại Minh là một lính đất tay cầm kiếm đá, tiếng gió truyền từ phía xau lưng, Đại Minh cúi người tránh, hóa ra là một cây thương đá. Đại Minh quan sát, một đám lính đất đang vây lấy hắn, thân thủ cực kỳ mẫn tiệp.
Đại Minh chưa kịp suy nghĩ, 2 thanh kiếm đã chém tới, Đại Minh lộn về phía sau, nhưng chỗ đó còn một thanh thương đá chờ săn. Đại Minh vội lăn mấy vòng.
Lúc Đại Minh vừa chạm đất, một loạt đòn tấn công hướng tới hắn, Đại Minh không kịp rút kiếm. Đám lính công kích bài bản, như được huấn luyện, một người lui, người khác lại lên thế chỗ, công kính liên miên không dứt, Đại Minh dần dần bị vây chặt.
Đốt mặt với một đống kiếm, thương đá, Đại Minh nhất thời tay chân lóng ngóng, rơi vào hiểm cảnh. Đại Minh trong lúc nguy cấp, vội lăn ra đất, tránh khỏi nguy cơ bị đâm thủng, đồng thời định dùng kiếm đỡ đòn, nhưng kiếm đá tấn công từ nhiều góc độ khác nhau, Đại Minh tuy cố gắng, cũng chỉ đỡ được 2 thanh. Đại Minh vận toàn bộ chân khí, huy vọng có chút tác dụng.
Lúc Đại Minh sắp bị chém, một thanh kiếm xuất hiện đỡ 2 thanh kiếm đá còn lại. Diệp Nhược Thu kịp thời giải cứu.
Đại Minh bật dậy, đá tung mấy thanh kiếm đá, dưới sự yểm hộ của Diệp Nhược Thu, Đại Minh thoát ra khỏi vòng vây, tranh thủ hít mấy hơi, lấy lại thế công, Đại Minh rút kiếm.
Kiếm trong tay Đại Minh phát ra ánh sáng màu lam. Vì tính chất khí của Đại Minh và Diệp Nhược Thu bất đồng, nên màu kiếm cương cũng không giống.
Kiếm của Đại Minh và kiếm của một lính đất chém vào nhau, phát ra một âm thanh chói ti. Kiếm cương của Đại Minh không thể chém đứt thạch kiếm của đối phương, chỉ gây ra một vết mẻ lớn.
"Thứ này cứng quá." Đại Minh vừa nói vừa chém mấy phát, làm gẫy một thanh kiếm và 1 cây thương.
"Những thứ này lâu ngày hấp thu uế khí, uế khí trong cơ thể đã vật chất hóa, dùng kiếm cương không hiệu quả."
"Vậy dùng thứ gì?" Đại Minh vừa tránh một đòn thương, vừa phản đòn chém một tay lính đất, nhưng chỉ để lại trên người lính đất một vết kiếm, không có tác dụng lắm.
"Khốn nạn." Đại Minh nhẩy lên không tránh đòn, tay trái rút thẻ ra, định triệu hoán hoang thú. Diệp Nhược Thu vội nói.
"Không được gọi thức thần. ở nơi uế khí dầy đặc thế này, bình thường thức thần sẽ phát điên đấy."
"Vậy dùng Tu La được không? Hắn là hắc ám, đối với linh thể rất có tác dụng, trước đây ở bãi tha ma hắn chém đầu người đấy."
"Ta không hiểu thức thần của ngươi lắm, nhưng Tu La cũng phải chém xuyên qua thân thể bọn lính này mới có thể làm thương linh thể bên trong, huống chi chưa chắc bọn này đã là linh thể."
Thôn Chính không chém được bọn này. Dùng Dạ Xoa cũng không được, chẳng có tác dụng, hiện trường không có xác chết cho nó điều khiển.
Lúc đó Diệp Nhược Thu rút mấy tấm phù rồi dùng kiếm xuyên qua, miệng lẩm bẩm, trường kiếm trong tay phát sáng chói mắt như thái dương. Đám lính dường như rất sợ ánh sáng đó, vội vàng lùi ra xa.
"Bọn này bản chất là uế khí, dùng thứ khác chế uế khí có thể đối phó với chúng."
Diệp Nhược Thu niệm Chính Khí ca, múa kiếm tạo nên một quả cầu sáng, những binh sĩ đứng gần liền hóa thành bụi.
Ba tên lính đất cầm kiếm tới gần Đại Minh. Đại Minh rút kiếm chém, đối thủ giơ kiếm đỡ, hai tên còn lại cũng chém, nhưng chém thanh kiếm của Đại Minh. Kiếm của Đại Minh vốn làm từ thép thường, chiến đấu liên miên đã sứt mẻ nhiều, hơn nữa lại không chịu nổi sức mạnh của Đại Minh, cuối cùng cạnh một tiếng, đứt thành 2 mảnh.
"Đồ tao mượn của người khác đấy, đền cho tao." Đại Minh tức giận, tay trái thú hóa, vung tay chụp lấy đầu một tên lính đất, vuốt rồng phát ra ánh sáng lam, niết đầu tên lính nát thành cám.
Đại Minh tiện tay nhặt lấy thanh kiếm đá, thanh kiếm cũng phát ra ánh lam. Đại Minh cũng không muốn dùng cánh tay này trước mặt Diệp Nhược Thu. Nhưng lúc này hắn cũng nổi điên rồi.
Tay trái vuốt rồng, tay phải thạch kiếm, Đại Minh sát khí đằng đằng lao vào bầy lính. Một thanh kiếm chém tới, Đại Minh dùng tay trái đỡ ngay lưỡi kiếm, thanh kiếm không gây hại được gì cho tay trái hắn. Tiếp theo Đại Minh giật mạnh, kéo tên lính tới trước mặt, bước lên một bước chém tên lính thành 2 nửa.
Một thanh trường thương đâm tới mặt Đại Minh, hắn liền đưa tay trái ra tiếp. Trường thương chạm vào lòng bàn tay Đại Minh liền ngưng lại, không tiến thêm được chút nào. Tay trái Đại Minh không một vết sước.
Đại Minh vừa chặn được thương, phía sau đã có 2 tên lính cầm kiếm định thâu tập. Đại Minh chưa kịp phản ứng. Hai cái sừng dài ở tay trái đột nhiên dài ra, cong cong như sừng trâu, hình thành 2 tấm khiên chắn sau lưng Đại Minh, đỡ 2 kiếm kia.
Chuyện đột nhiên xẩy ra khiến Đại Minh giật mình, nhưng lập tức bình tĩnh lại. Tay trái cầm thương lôi mạnh, khiến tên lính va vào 2 tên đằng xau, vỡ tan thành từng khối.
"Không biết tay trái của mình sẽ biến thành thứ gì nữa đây." Đại Minh lo lắng, mấy tên lính tới gần đều bị hắn chém thành từng khúc.
Tình huống tới lúc này, có lẽ trận chiến sắp kết thúc, mấy chục tên lính đất bị 2 người hành hạ, vỡ thành đá cục. Đại Minh dùng tay trái bóp nát một tên lính cuối cùng sau đó nhìn bốn phía, xem có tên nào lọt lưới không.
Nhưng đối mặt với Đại Minh là đôi mắt lạnh lùng của Diệp Nhược Thu, Đại Minh rất quen với ánh mắt ấy, đó là dấu hiệu trước lúc Diệp Nhược Thu nổi điên tàn sát, Đại Minh vội vàng khôi phục cánh tay trở về nguyên trạng, ánh mắt Diệp Nhược Thu mới dịu lại một chút. Đại Minh không hiểu tại sao mỗi lần Diệp Nhược Thu thấy yêu ma, ánh mắt như biến thành người khác, tàn nhẫn, vô tình, mỗi lần đánh đều không chết không ngừng, Đại Minh không dám chọc vào loại người này.
"Hiện tại làm gì, tiếp tục tìm Ly châu hay tìm người của Huyết Diễm?" Đại Minh cắm kiếm xuống đất, sau trận đánh hắn cũng không biết nên làm gì. Diệp Nhược Thu không nói bước tới hướng lăng mộ.
Cô ta muốn làm gì, Đại Minh tò mò nhìn. Chỉ thấy Diệp Nhược Thu bước qua cây cầu đá, không có chuyện gì xẩy ra, Đại Minh lúc đó mới thấy trên tay cô cầm một viên ngọc màu vàng, to cỡ quả trứng.
"Cô lấy đâu ra thế?"
"Trong người đám lính này." Diệp Nhược Thu nói xong, ném ly châu cho Đại Minh, Đại Minh cầm kiếm bước qua cầu, trời mới biết quái vật có ra hay không, có vũ khí phòng thân cũng đỡ lo, hơn nữa Đại Minh không muốn dùng long thủ, vì thế hắn đành cầm thanh kiếm đá nặng trình trịch.
Theo tình huống trước mắt, ma vật phía ngoài là bọn lâu la, đám lính vừa rồi là đầu mục, con quái vật dưới nước là ma vương. Cứ thế này, đại ma vương cuối cùng có khi là Tần Thủy hoàng không chừng.
Nghĩ đến đấy Đại Minh bắt đầu ha hả cười, đánh nhau với Tần Thủy hoàng?
Lăng mộ trung ương không trang trí hoa lệ, phía sau bia đá là một căn phòng đá, hai người kéo khuyên đá trên cánh cửa, tiếng ma sát ầm ầm vang vọng, sau khi mở cửa, trước mặt là cầu thang dốc xuống phía dưới, Diệp Nhược Thu bước tới trước, Đại Minh cũng theo sau.
Trong phòng không khí u uất, có lẽ do hơn 2000 năm chưa mở cửa. 2 người không dám lơ là, sau khi giao thủ với đám lính lại càng không dám coi thường chỗ đầy vẻ thần bí này.
Không biết bao lâu, sau khi bước hết cầu thàng, xuất hiện trước mặt 2 người là một dẫy hành lang rộng 2 m, nhìn có vẻ bình thường, nhưng Đại Minh cảm thấy không ổn, quá bình thường. Cả hành lang đều lát đá phẳng, bình thường khiến người phải sợ.
"Chờ một chút." Đại Minh níu Diệp Nhược Thu.
"Trong phim, ngôi mộ cổ nào chẳng có cơ quan? Ví dụ như tường bắn tên, trần sụp, mặt đất đột nhiên tách ra, hoặc đầu bên kia tự nhiên có đá tảng lăn tới."
"Ngươi xem nhiều phim quá rồi." Diệp Nhược Thu không để tâm tới lời của Đại Minh, cứ bước, Đại Minh đành chạy theo sau. Hai người đi một lúc không có chuyện gì xẩy ra.
"Ngươi xem, chẳng có gì cả." Diệp Nhược Thu cười lạnh.
"Vậy thì tốt." Đại Minh vừa nói xong, một mũi tên sượt qua mũi hắn, trên dưới phải trái, các bức tường đều xuất hiện những lỗ nhỏ, không thừa một chút chỗ nào có thể tránh được.
"Thấy chưa tôi nói đúng rồi." Đại Minh hét lớn, người hắn phát ra ánh lam, cương khí hộ thân đẩy lên cực hạn, xung quanh Đại Minh hình thành một quả cầu màu lam, ngăn mũi tên bên ngoài. Diệp Nhược Thu cũng lấy phù tạo thành kết giới, phòng ngự mưa tên. Tên bắn một lúc mới dừng, xung quanh tên rơi đầy đất, mũi tên hình như làm từ đá.
"Bẫy kiểu này cổ rồi." Diệp Nhược Thu phủi bụi.
"Nhưng cũng hữu hiệu, dù sao đây cũng là cơ quan 2000 năm trước. Thời đó làm được thế này là ghê lắm rồi." Nếu không phải 2 người đều mạnh, có khi chưa chắc qua nổi cửa này, Đại Minh thầm nghĩ, hơn nữa đối với Diệp Nhược Thu càng lúc càng tò mò.
Sức mạnh của cô ta chẳng kém gì mình, mình ăn cả đống thứ linh tinh mới được thế này, cô ta thì sao? Luyện ư, không thể, dù thiên tài, cũng chưa chắc luyện nổi, hơn nữa Đại Minh thấy Diệp Nhược Thu mới khoảng hơn 20 tuổi. Chẳng nhẽ cũng gặp kỳ ngộ, Đại Minh nghĩ, nhưng Diệp Nhược Thu không nói, Đại Minh nghĩ đến vỡ đầu cũng không biết.
2 người đi một lúc, đột nhiên trước sau rơi xuống một bức tường chắn.
"Cái gì thế này?" Diệp Nhược Thu hỏi.
"Theo tình tiết trong phim, đường trước, sau bị chặn, thì trần nhà sẽ bắt đầu hạ xuống, ép nát mọi thứ, lần nào chẳng thế." Đại Minh nhớ lại. Lập tức không trung đổ bụi, tiếng ầm ầm vang lên, trần nhà từ từ hạ xuống.
"Biết ngay mà." Đại Minh vỗ tay, hắn đoán đúng rồi.
"Bây giờ không phải lúc cao hứng. Xin hỏi trong phim người ta thoát bằng cách nào."
"Chính là lúc nguy hiểm nhất, nhân vật chính phát hiện chỗ trốn, có thể là mật đạo." Đại Minh nói xong, 2 người liền nhìn ngó tìm kiếm.
"Không thấy gì cả." Diệp Nhược Thu hỏi. Trần nhà vẫn từ từ hạ xuống, 2 người bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
Đại Minh liền nắm chặt thạch kiếm, thân kiếm phủ đầy kiếm cương màu lam, sắc lam càng lúc càng đậm, dường như tối lại. Đại Minh không ngừng ép chân khí vào kiếm, trước đây hắn đã làm thế, nếu như chân khí với mật độ lớn chạm vào ngoại lực, sẽ gây nổ lớn.
Đại Minh chĩa mũi kiếm tới trước, đạp mạnh, lao như tên bắn tới cánh cửa đá trước mặt.
"A." Đại Minh hét lớn, chém mạnh một phát. Đoàng một tiếng, cánh cửa đá hóa thành bụi, không để lại một mẩu đá.
Diệp Nhược Thu từ từ bước ra khỏi cánh cửa, lúc đó trần nhà chỉ cách mặt đất chưa tới 20 cm.
"Làm sao quay về được đây." Đại Minh nhìn trần nhà từ từ hạ.
"Dùng chiêu lúc nẫy của ngươi đào một con đường là được."
"Dài quá, tôi không làm nổi." Đại Minh lắc đầu, độ dẫy chỗ này ít ra cũng 30 mét.
"Cứ làm là được, coi như luyện tập." Diệp Nhược Thu nhìn cánh cửa đá. Không ngờ 1 kiếm của Đại Minh đã chấn cánh cửa đá dầy 5 mét hóa thành bụi, mình có vẻ quá coi thường hắn rồi, hắn tiến bộ quả kinh người. Diệp Nhược Thu nhìn Đại Minh, không biết có lên sấn lúc hắn chưa thành thục giết đi không.
"Vậy mệt chết." Đại Minh thở dài.
"Hôm nào ta giới thiệu cho ngươi đi đào đường, nghề đó hợp với ngươi đấy." Diệp Nhược Thu quyết định chưa xử lý vội, chờ quan sát thêm.
"Vừa rồi ngươi đoán khá đúng đấy, ta hỏi ngươi, tiếp theo liệu có cơ quan gì không?"
"Không thấy dấu hiệu mới là vấn đề, trong phim hầu như đều chạm vào cái gì đó, hoặc dẫm vào cơ quan, phải nhìn xem phía trước có chỗ nào lạ không?" Đại Minh chỉ hành lang trước mặt. Diệp Nhược Thu nhìn một lúc rồi lắc đầu.
"Chỉ còn cách cẩn thận thôi."
Diệp Nhược Thu thản nhiên bước, Đại Minh cũng biết đứng im chẳng giải quyết được việc gì.
Trên đường đi không xẩy ra chuyện gì, hai người đã đi được 1 km rồi.
Diệp Nhược Thu đột nhiên hỏi, "Ngươi thử nói xem trong phim có những loại bẫy nào."
"Mặt đất tách ra với cả đá lăn." Đại Minh vừa nói xong đá lăn, bỗng đâu đó vang lên tiếng ầm ầm, trước mặt chợt xuất hiện một khối đá hình cầu lăn tới, che kín đường đi.
Đại Minh nhìn Diệp Nhược Thu, hy vọng cô ta có nhiều phép thuật cổ quái, nói không chừng có biện pháp giải quyết.
"Chạy." Diệp Nhược Thu quay đầu chạy, Đại Minh cũng vội vàng chạy theo, vừa chạy vừa hỏi.
"Không phải cô biết nhiều phép thuật lắm à?"
"Nếu phép nào giải quyết được ta đã không phải chạy rồi. Sao ngươi không dùng chiêu lúc nẫy đi."
"Chiêu đó phải chuẩn bị rất lâu mới dùng được." Đại Minh đang nghĩ cách giải quyết, chợt Diệp Nhược Thu đứng lại, Đại Minh cũng đứng theo.
Do Đại Minh mải suy nghĩ nên không để ý khung cảnh trước mặt.
"Trước mặt." Đại Minh nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn, con đường mà hắn vừa đi qua lúc trước đã bắt đầu sụp đổ, vết đổ lan dần tới chỗ 2 người đứng.
Đại Minh than dài, trong đầu không ngừng suy nghĩ tìm biện pháp thoát nạn.
Lúc đó mặt đất chỗ gần 2 người cũng sụp xuống, trước mặt là hố sâu không thấy đáy, những tảng đất đá sụp xuống cũng không vọng lại tiếng động.
"Xâu quá." Đại Minh cảm thán.
"Ầm ầm." Nhìn tảng đá lăn tới gần, Diệp Nhược Thu phát huy kiếm cương toàn lực, chuẩn bị liều.
"Chờ chút, tôi có biện pháp." Đại Minh ném kiếm trong tay cắm phập vào trần nhà, rồi dùng cốt liên quấn vào chuôi kiếm sau đó đu lên, Diệp Nhược Thu thấy thế cũng nhẩy lên bám vào, liền ngay sau đó tảng đá lướt qua chỗ hai người vừa đứng, rớt xuống vực sâu.
"Hiểm quá." Thoát chết, Đại Minh thở phào một hơi. Diệp Nhược Thu vẫn bình thản, như không để tâm. Lúc 2 người xuống hành lang, Đại Minh mới dùng cốt liên lấy lại kiếm trên trần nhà.
Lần này Đại Minh đổ đầy chân khí vào kiếm, nếu như trên đường có gặp đá lăn cũng không phải lo nữa, một kiếm phá tan. Trên đường đi, con đường dần dần dốc lên, tới một cánh cửa đá là kịch đường. Đại Minh không nói, hít sâu một hơi rồi dùng thạch kiếm chứa đầy chân khí, chém mạnh một cái, cánh cửa vỡ tan, ánh sáng ùa vào khiến hai người phải nhắm mắt vì chưa thích ứng.
"Trời, thật là thần kỳ."
Sau khi nhìn rõ cảnh vật phía sau cánh cửa, Đại Minh ngây người. Nếu như đám binh mã trong thạch thất có thể coi là hoành tráng thì cảnh vật trước mặt khiến Đại Minh không biết dùng từ nào để tả.
Tuy cũng là một cái động dưới đất, nhưng nhìn như rộng vô biên, lớn đến khó tưởng tưởng nổi. Đá phía trên trần phát sáng chói lóa như mặt trời, rọi khắp động. Mặt đất có hoa có cỏ, nhưng đều là làm từ đá, tuy thế từ múc độ tinh tế khó mà nghĩ đây là đá. 2 người không nhìn thứ đó, toàn bố sự chú ý của họ ở trung ương.