Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 22: Đi Bộ

Dị Hiệp

22 Chương 22: Đi Bộ

Lần hoạt động này ngoài trừ trường Đại Minh còn có trường nữ sinh K, và một trường chuyên. Mấy người hôm qua Đại Minh không biết từ đâu hóa ra là học sinh trường đó, đứng từ xa Đại Minh đã thấy bọn họ, nhìn bọn họ nhìn ngó bốn phía, chắc là định tìm mình, Đại Minh cười nhạt.

Đứng ở bờ hồ cả một đêm, mấy người đó đều lộ vẻ tiều tụy, đứng không vững, nếu không phải muốn tìm Đại Minh trả thù, chưa chắc hôm nay bọn họ đã tới.

Còn A Đức và Lão Hiếu, tới bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, Đại Minh cũng mặc kệ, hai thằng đó hỏi, Đại Minh chỉ nói là bí mật, để hai người tự đoán mò.

Lần hoạt động này, do 3 trường hợp tác tổ chức một chuyến đi xa, vì đông quá nên chia thành mấy đường. Tới lúc xuất phát, Đại Minh mới thấy hắn và Lâm Thi Hàm, Thiên Đại, Quỳ cùng đường, không biết vì sao, mấy tay đểu kia cũng đi chung.

Lần này nhóm Đại Minh đi đường núi, do đường nhỏ, đoàn người xếp thành hàng dài, Đại Minh đi phía sau cùng, bởi vì...

"Mày xem, sao lợn không nuôi ở trong chuồng, lại thả rông chạy loạn thế kia."

"Đúng thế, chẳng vệ sinh gì cả, nếu nó đại, tiểu tiện lung tung thì làm thế nào."

"Đúng đấy, mau lượn đi, đường này là đường cho người, không phải đường cho lợn."

Các loại ngôn ngữ tương tự không ngừng vang lên quanh Đại Minh. Mấy thằng kia cứ đi lòng vòng quanh hắn, nói ầm lên cho những người khác nghe, rất nhiều người đã tránh ra xa. Đại Minh vì không muốn gây phiền phức cho người khác, đành đi sau cùng, A Đức và Lão Hiếu đi cùng hắn.

"Mày..." Đại Minh tu dưỡng tốt đến mấy, cũng không nhịn được.

"Ồ, lợn cũng biết tức cơ à, ha ha..." Đám người cười lớn, lần này bọn chúng còn rủ bạn bè cùng trường đến trợ uy, mấy chục người liền.

"Ngậm mồm." Lão Hiếu cũng không chịu nổi.

"Tao khuyên chúng mày ngoan ngoãn im lặng đi, nếu không kết quả thảm lắm đấy." A Đức chỉ ngón tay vào thái dương, chậm rãi nói, chẳng để đám đông vào mắt.

"Đừng tưởng nhúng mũi vào thằng béo kia, mau đi đi, nếu không bọn tao sẽ sửa chúng mày luôn một thể."

A Đức: "Buồn cười, thích đánh thì nói, Tư Tấn Tam Quái chúng tao cùng tiến cùng thối, có chuyện nào chưa thấy qua, chẳng nhẽ lại bị bọn rác rưởi chúng mày dọa à?" Trước đây ba thằng đối mặt với súng đạn ở cửa hàng bỏ hoang cũng không lùi bước, chẳng nhẽ lại sợ bọn con nít này.

"Vậy chúng mày muốn ra tay hả." A Đức trào phúng khiến bọn kia nổi máu nóng.

"Hay là thế nào?" A Đức bước lên trước, ai sợ ai?

"A Đức..." Đại Minh lôi A Đức, đồng thời nói "Đây là chuyện riêng của tao, để tao tự giải quyết đi, ra tay ở đây tuy là ngoài trường nhưng bị đánh giá đấy." Tuy bọn họ đi phía sau cùng đội ngũ, nhưng nếu động thủ nhất định bị đuổi về.

"Bạn bè." Lão Hiếu bước lên nói.

"Đúng, là bạn bè thì đừng lắm lời như thế, hôm trước ở bãi tha ma mày liều mạng cứu bọn ta, cái chuyện nhỏ này chẳng nhẽ bọn tao lại rụt đầu."

"Đúng đấy." Lão Hiếu cũng gật đầu đồng ý.

"Ồ, tình nghĩa đấy nhỉ, diễn xong chưa, tao sẽ đại phát từ bị, cho chúng mày cùng xuống địa ngục." Đám người bóp tay kêu răng rắc.

"Ôi, vô tri đúng là một loại tội lỗi, không biết mình cũng không biết người." A Đức cảm khái.

"Mày bảo ai vô tri." Có người trong đám đông hét.

"Nói chúng mày đấy, bọn cặn bã. Chúng mày sẽ phải hối hận vì chúng mày chọc vào người không nên chọc vào." A Đức nói như quát.

"Còn dám khoa trương, thằng béo kia không biết hôm trước làm trò gì, nhưng hôm nay chúng tao đông người, không sợ nó, đập chết nó đi."

"Không biết ai đập ai đâu." A Đức cười có vẻ vui. Sắp được hoạt động rồi, mĩ nữ và đánh nhau là hoạt động hắn yêu thích nhất.

"Anh làm cái trò gì thế?"

Đúng lúc đám người đang chuẩn bị đánh nhau, một giọng nói trong, rõ ràng vang lên, một người xuất hiện khiến bầu không khí sôi sùng sục trầm xuống.

Có ba người tới, đều là đại mỹ nữ. Bên phải là một cô có khí chất cao quý, dường như là công chúa. Bên trái là một cô tóc ngắn xinh xắn, toàn thân tràn trề vẻ thanh xuân, nhìn là biết một cô gái sôi nổi. Còn cô đứng giữa, mọi người cảm giác như đang ngủ mơ, đó không phải là người, mà là tiên nữ từ trên trời xuống.

Ba mĩ nữ xuất hiện khiến đám người như ngừng thở. Phụ nữ thế này, bình thường một người cũng khó gặp, lần này xuất hiện 1 lúc ba người, đám con trai có mặt tim đập loạn. Chỉ có Đại Minh nhận ra, người tới là Lâm Thi Hàm.

"Em ở phía trước chờ không thấy anh đâu, sao lại chạy tít ra sau thế này." Lâm Thi Hàm bước tới trước Đại Minh, dịu dàng hỏi. Những người còn lại đều cảm thấy ngạc nhiên, nếu ba người tìm A Đức còn bình thường, nhưng lại tìm Đại Minh, không khiến người khác phải tròn mắt.

"À, tiểu thư xinh đẹp. Xin đừng để ý con lợn bẩn thỉu này, nó chỉ làm hạ thấp thân phận cao quý của tiểu thư thôi." Người thường trêu chọc Đại Minh. liền giả ra vẻ phong độ nói. Do gần đây khí chất của Lâm Thi Hàm thay đổi nhiều quá, nên tay kia không nhận ra mĩ nữ trước mặt là bạn học 3 năm cấp 2.

Tay đó nói rất trơn tru, nhưng không phát hiện sau lưng Lâm Thi Hàm, Thiên Đại và Quỳ nhìn hắn với ánh mắt đầy sát khí. Sỉ nhục ngự chủ là sỉ nhục cả Minh Nguyệt lưu, hai người coi trọng nhất là vinh dự gia tộc tránh sao khỏi tức giận.

"Xin lỗi, tôi không nghe rõ, cậu nhắc lại xem nào." Lâm Thi Hàm cười tươi như hoa, nhưng trong ánh mặt lộ ra vẻ căm ghét.

"À, tôi nói, đừng cùng loại ti tiện..." Tay đó nói chưa xong, đã thấy mặt đau rát như bị cháy. Mọi người chưa kịp nhận ra chuyện gì xẩy ra, đã thấy Lâm Thi Hàm đưa cao tay, trên mặt người kia đã hằn 5 vết ngón tay.

"Cô..." Tay kia sợ, không biết nói gì. Ai ngờ người con gái có vẻ quý phái, lại làm chuyện đó.

"Lúc các hạ nói gì xin cố tích đức một chút, đừng sỉ nhục ai đó trước mặt vợ người ta." Nét mặt Lâm Thi Hàm trở lên lạnh lùng.

"Vợ mày?" Lão Hiếu nghe Lâm Thi Hàm nói, liền hạ giọng hỏi Đại Minh.

"Vợ lớn, hung hăng chưa?" Đại Minh méo mặt. Hắn đã bảo Thi Hàm mấy hôm nay đừng thân mật quá, nhưng xem ra Thi Hàm quên hết sạch rồi.

"Con khốn." Tay kia định tát lại Thi Hàm, nhưng bị cản lại.

"Đánh phụ nữ là hành vi không chấp nhận được." Đại Minh nói xong, giật người đó về phía trước, lúc hắn mất thăng bằng liền thọi một quyền vào bụng, rồi đưa lên trên không ném xuống đất, tay kia đau đến mức nôn ra đờm, rên mấy tiếng rồi ngất.

"Hay, quả là có ngón nghề." A Đức vỗ tay.

"Lên đi, nhìn cái đéo gì nữa." Đám người thấy tay kia nằm lăn ra đất, từng người xông lên.

"Về sẽ tính sổ với em." Đại Minh nói với Lâm Thi Hàm rồi xông lên, không dấu nghề nữa, 2 tay đều dùng, phát huy Hàng Long Thập Bát chưởng đến đỉnh cao. Mỗi chưởng xuất ra lại có mấy người đo đất. Tuy nhiên Đại Minh cũng nhẹ tay, không đánh đến mức thổ huyết gẫy xương, nhưng xem ra khó tránh khỏi nằm viện mấy hôm. Đại Minh biết, loại người này sợ kẻ ác bắt nạt kẻ thiện, nếu như muốn cho bọn chúng nhớ đời, không để bọn chúng làm phiền nữa. Thì phải cho bọn chúng biết, bản thân mình không dễ dây vào.

A Đức và Lão Hiếu cũng cùng xuất thủ với Đại Minh. Quỳ và Thiên Đại lại càng nặng tay hơn, do danh dự của gia tộc bị đám người này sỉ nhục. Đại Minh cùng lắm đánh ngất, nhưng hai người kia chuyên môn dùng thủ pháp phân cân thác cốt, làm trật khớp, khiến mặt đất đấy người vừa giẫy vừa hét kêu đau.

Lâm Thi Hàm đứng một bên, có mấy người định lợi dụng lúc hỗn loạn bắt cá, nhưng đều được Lâm Thi Hàm chiêu đãi cẩn thận, đành ôm háng khóc ròng.

Đại Minh: "Á, đòn độc thế, em học ở đâu đấy, hình tượng mỹ nữ bị phá hoại hết sạch rồi."

"Thị Kiếm tỷ dậy đấy, bản cải tiến Nữ Tử Phòng Thân thuật." Nghe Thi Hàm trả lời, Đại Minh còn làm được gì nữa. Với tính tình trật đường ray của Thị Kiếm, gặp phải quái nhân như Lâm Thi Hàm, hai người tập hợp, tạo thành một tổ chức gây nguy hiểm với hòa bình thế giới, Đại Minh lo lắng nhất là.

"Mong bọn họ đừng làm hỏng Tiểu Tuyết thì tốt." Mấy hôm nay Thị Kiếm chăm Tiểu Tuyết nên không tới, Đại Minh lo Thị Kiếm sấn cơ tẩy não Tiểu Tuyết, dậy con bé những quan điểm kỳ quái.

"Sao anh không nói sớm, Thị Kiếm dậy cho Tiểu Tuyết hết rồi." Lâm Thi Hàm nói.

"Trời ạ."

Đối phương tuy đông, nhưng phe Đại Minh đều là hảo thủ, không lâu, chiến cục kết thúc.

"Hiện tại phải làm sao." Đại Minh nhìn người người nằm dưới đất. "Để bọn họ ở đây gây cản trở giao thông lắm."

"Để tôi và Quỳ xử lý, mọi người cứ đi trước đi." Thiên Đại nói.

"Vậy chúng tôi đi trước." Thi Hàm nói xong kéo Đại Minh đi.

"Dậy cho một bài học là được rồi, đừng có giết người đấy." Đại Minh vừa đi vừa gọi với lại.

"Vâng, chúng tôi hiểu." Thiên Đại và Quỳ cung kính trả lời, nhưng dường như nhấn mạnh chữ hiểu. A Đức nhìn Lão Hiếu rồi vội vàng đuổi theo Đại Minh.

"A Minh, mày giới thiệu chút đi, cưới vợ đẹp thế này từ lúc nào thế. Còn nữa, sao mày lại đi cùng với mỹ nữ Nhật Bản, Thần Cung thế kia, chuyện gì xẩy ra vậy." A Đức theo sát Đại Minh, hỏi liền tù tì.

"Em tự giới thiệu đi." Đại Minh cũng không biết mở lời thế nào, đành phó cho Lâm Thi Hàm.

"Xin chào, mọi người là A Đức và Lão Hiếu phải không, tôi thường nghe A Minh nói về hai người. Tôi tên Lâm Thi Hàm, trước mắt đang nỗ lực truy đuổi Đại Minh, tôi tin chắc tương lai không xa, bảo tọa vương thái thái nhất định là của tôi." Đại Minh nghe Lâm Thi Hàm giới thiệu xong suýt ngã ngửa, cô ta từ lúc nào đã không biết ngược là gì, nói năng thẳng tuột.

"Sư phụ." A Đức và Lão Hiếu cùng vái.

Đại Minh: "Gì? Gọi kiểu gì ghê thế, tao sắp nôn ra rồi."

"Sư phụ, xin truyền cho con mấy chiêu, đệ tử chưa bao giờ được ai xinh đẹp thế này tán cả." A Đức tâng bốc.

"Ừ." Lão Hiếu cũng gật gù đồng ý.

"Tao chẳng biết gì, cũng chẳng làm gì, đừng mong vào tao." Đại Minh xua tay.

A Đức: "Thật đấy, đã xẩy ra chuyện gì, mày thay đổi nhiều quá. Không chỉ đánh nhau giỏi, lại có mĩ nữ theo đuổi."

"Không phải tao không muốn nói, nhưng không biết nói từ đâu, những chuyện phát sinh gần đây làm tao loạn hết lên." Đại Minh lắc đầu, xem ra không dấu 2 thằng này được nữa rồi. Có điều, bọn nó thấy mặt mình phản ứng sẽ thế nào?

"Vậy lúc nào mày nghĩ xong thì nói cho bọn tao được rồi." A Đức nói khiến Đại Minh ngây người, A Đức thấy thế liền nói tiếp. "Là bạn bè, tao không ép mày nói, nhưng nhớ, chúng ta là bạn bè, dù chuyện gì xẩy ra cũng vậy. OK?" Lão Hiếu cũng gật đầu đồng ý.

Đại Minh cảm động, im lặng không nói một lúc lâu. Khi Đại Minh đang định tháo kính mắt nói cho 2 thằng biết hết, A Đức lại nói.

"Chẳng trách mày không vừa ý Thu Nguyệt, hóa ra mày có vợ đẹp thế, xem ra con bé đành thất tình rồi."

"Á à, nhà có bao nhiêu người rồi, anh còn ra đường trêu hoa ghẹo cỏ hả." Lâm Thi Hàm nhìn Đại Minh, tuy cô cố gắng giữ nụ cười, nhưng cặp môi giật giật và những vệt gân xanh hằn trên trán đã nói rõ tất cả.

A Đức thấy mình lỡ mồm, vội kéo Lão Hiếu chạy, vừa chạy vừa nói, "Không làm phiền hai người nói chuyện nữa, bọn tao qua chỗ tập hợp chờ đây."

"Không... Hai chúng mày cũng phải có nghĩa khí một chút chứ, sao lại bỏ tao một mình." A Đức và Lão Hiếu như không nghe thấy, chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu.

"Nghe... nghe anh giải thích chút." Đại Minh vội vàng kể chuyện của Thu Nguyệt từ đầu tới cuối, lúc đó Lâm Thi Hàm mới bớt giận.

"Chẳng ngờ cái tính phụ thuộc của anh lại có người khác ngoài em để mắt." Lâm Thi Hàm tự đùa, chẳng nhẽ mình lại thêm một 'đứa em' nữa.

"Được rồi, đừng có dở tính nết tiểu thư ra nữa, anh thế nào chẳng nhẽ em không biết. Mau đi thôi, sắp trưa rồi." Đại Minh nài nỉ, mọi người đều đi hết, chỉ còn 2 người.

"Đi thôi." Lâm Thi Hàm tức tối lôi Đại Minh đi, tuy Đại Minh không quen tiếp xúc thân mật nhưng Lâm Thi Hàm đang tức nên cũng mặc.

"Động đất." Đại Minh thét. Hai người chưa đi được lâu, mặt đất bắt đầu rung động mạnh. Đại Minh dựa vào một cái cây, Lâm Thi Hàm cũng vội ôm chặt Đại Minh.

Đột nhiên cả con đường bắt đầu sụp xuống, hai người Đại Minh rơi theo, Đại Minh rút cốt luyện, định móc vào cây, nhưng do cả ngọn núi đều sụp xuống, cốt luyện không có tác dụng.

"Đừng có thế nữa." Đại Minh cảm giác như mình đang bị hút vào phiền phức. Hai người bị rơi xuống hồ, có lẽ do ảnh hưởng vụ động đất, nước hồ trào mạnh. "Á, Shit." Đại Minh ôm chặt Lâm Thi Hàm, ngụp lặn trong làn nước.

"Nói đi em, không sao chứ?" Đại Minh ôm Lâm Thi Hàm dậy, bị nước đẩy không dễ chịu chút nào, Đại Minh hiện tại vẫn thấy chóng mặt.

"Có sao, toàn người em bây giờ ướt sũng, cảm giác khó chịu lắm." Lâm Thi Hàm co ro nói. Cũng may được Đại Minh dùng chân khí bảo vệ mới không bị thương.

"Tìm chỗ nào thay y phục vậy."

"Không được."

"Vậy phải làm sao, đại tiểu thư?"

"Để cho anh nhìn à?" Lâm Thi Hàm phản bác. Đại Minh bấy giờ mới để ý, bộ đồng phục màu trắng của Lâm Thi Hàm bị ướt sũng, nửa người trên nửa ẩn nửa hiện, dường như có thể thấy các đường cong, Đại Minh đành quay đầu nhìn ra chỗ khác.

Do 3 trường hoạt động cùng, vì tránh xẩy ra tai nạn ngoài ý muốn, các học sinh được yêu cầu mặc đồng phục.

"Vậy làm sao đây?"

"Đến chỗ dưới cây kia đi, em đốt lửa hơ y phục khô đã." Lâm Thi Hàm chỉ một chỗ khá kín.

"Nhưng anh không mang bật lửa, chẳng nhẽ lại lấy lửa kiểu thổ dân."

Lâm Thi Hàm: "Anh đừng lo nhiều thế, tới lúc đó em tự có cách, anh kiếm gỗ về là được rồi." Đại Minh nhặt một đống củi, chỉ thấy 2 bàn tay Lâm Thi Hàm đặt song song, mắt nhắm lại, một đốm lửa xuất hiện giữa 2 lòng bàn tay.

"Em học thứ gì với Thị Kiếm thế, anh cũng muốn học cái năng lực này." Đại Minh vừa nói vừa cởi đồ hơ lửa, kính cũng cởi, hai người vừa hơ lửa vừa nói chuyện.

"Ừ, Thị Kiếm bảo cái này gọi là Thuật, một loại sức mạnh tồn tại từ xưa, hiện tại thất truyền rồi. Thể chất của em không thích hợp luyện loại võ công thô bạo như anh mà thích hợp luyện Thuật hơn."

"Thuật là cái gì?" Đại Minh tỏ vẻ hứng thú.

"Nói đơn giản là cách dùng sức mạnh tự nhiên. Từ thủy, hỏa, phong biến thành băng, lôi, thổ các loại năng lực."

"Vậy em luyện tới đâu rồi, đi với Thị Kiếm lâu thế, chắc cũng có chút thành tích chứ."

"Lực tấn công mạnh nhất, hiện tại là triệu hoán thiên lôi, nhưng chưa thạo lắm, một ngày chỉ dùng được 1 lần, cũng chưa đủ chuẩn xác. Thị Kiếm cũng dậy em rất sát, vì thế em học cũng nhanh."

"Thế à?" Tay chân Thị Kiếm không phải nhanh bình thường. Nhưng nghĩ tới Lâm Thi Hàm học thứ này, tương lai có ngày dùng nó hành hạ mình, Đại Minh cảm giác cay cay.

"Á..." Lâm Thi Hàm hét lớn, Đại Minh vội vàng tới.

"Thế nào rồi" Đại Minh hỏi, xẩy ra chuyện gì. Đại Minh vừa tới Lâm Thi Hàm liền ôm chặt lấy hắn.

"Có chuột."

Nghe thấy thế Đại Minh suýt ngất, chỉ có chuột thôi mà. Phụ nữ lúc nào cũng sợ cái đó, nhưng... Sau khi ôm, hai người đều cảm thấy ngượng ngùng, không biết làm gì. Đại Minh chỉ mặc một chiếc khố, Lâm Thi Hàm cũng chẳng hơn bao nhiêu, hơn một cái áo ngực. Nhưng hai người chạm da vào nhau, đã vượt hẳn những lần tiếp xúc trước, hai người đều cảm thấy tim đối phương đập thình thịch. Đại Minh lại không đeo kinh, Lâm Thi Hàm úp mặt vào bộ ngực đô con của hắn, nóng kinh người.

"Chết thật." Đại Minh cúi đầu mắng, hắn là một người đàn ông khỏe mạnh 100%, trong hoàn cảnh này, tự nhiên có phản ứng. Lâm Thi Hàm cũng cảm nhận được, mặt lại càng nóng bừng, không dám ngẩng đầu lên. Hai người tim đập càng nhanh, phía dưới của Đại Minh chạm vào bụng Lâm Thi Hàm.

"Em..." Lâm Thi Hàm một lúc sau mới ngẩng đầu lên được, hai mắt ươn ướt nhìn Đại Minh. Hai đội mắt nhìn nhau, đôi môi hai người càng lúc càng gần lại.

Không được, không được, một chút lý trí không ngừng đề tỉnh Đại Minh. Nếu hắn phát sinh quan hệ với Thi Hàm, sau này nếu bị thú hóa hoàn toàn, Thi Hàm phải làm sao, nàng có nhẫn tâm hạ thủ được không?

"Bang." Một tiếng nổ lớn làm tỉnh hai người, Đại Minh không khỏi thầm cảm tạ.

"Mặc y phục vào đi, anh đi xem thế nào." Đại Minh đẩy Lâm Thi Hàm ra, rồi quay người đi. Bỏ một mình Lâm Thi Hàm lại, Lâm Thi Hàm vẫn còn ngượng, nhưng quan sát tử tế còn có vẻ tiếc rẻ.

Không biết từ lúc nào, vùng phụ cận sương trắng dầy đặc, Đại Minh không thể nhìn rõ ngoài 10 mét, Đại Minh vôi vàng mặc y phục, đeo kính.

"Chuyện gì vậy?" Lâm Thi Hàm cũng đã ăn mặc tươm tất bước tới. Tuy mặt vẫn còn đỏ, nhưng giọng nói đã khôi phục bình tĩnh.

"Không biết, có vẻ phiền phức không nhỏ đâu." Đại Minh khẳng định, màn sương này và trận động đất nhất định có liên hệ.

"Anh đúng là, như Conan trong truyện tranh, đi tới đâu cũng gặp án mạng." Thấy Lâm Thi Hàm hồi phục vẻ đùa cợt lúc trước, Đại Minh cũng yên tâm.

"Cẩn thận, có thứ gì đó đang tới." Đại Minh nói vội. Màn sương này rất kỳ lạ, tinh thần lực của hắn cũng chỉ cảm ứng được xung quanh trống rỗng, nhưng màn sương biến động, Đại Minh biết có thứ gì đang tới gần.

"Có phụ nữ... Tốt quá... lại đẹp thế kia... ta thèm ăn quá... lâu lắm rồi... chưa ăn thịt phụ nữ... Giọng nói thê lương truyền lại từ màn sương. Lâm Thi Hàm nghe thấy giọng nói khủng bố đó nói mình, liền tóm chặt Đại Minh không buông.

"Nấu món gì đây... Ta thích nhất là ăn tim mỹ nữ... cảm giác giật ra từ một cơ thể sống... tim vẫn còn phập phồng, lúc đó ăn là ngon nhất... thêm vào tiếng thét trước lúc phụ nữ chết quả là sướng tai... Ta thèm quá."

Đại Minh nghe tới câu cuối, liền biết kẻ trong màn sương sắp ra tay, vội vàng giữ chặt Lâm Thi Hàm. Sương mù cuộn lên, một bóng mờ lao tới, Đại Minh tránh sang một bên, tiện tay đạp vào sau lưng bóng mờ đó.

Chỉ thấy bóng mờ hơi lắc lư, nhưng đứng vững ngay. Đại Minh cảm thấy kinh ngạc, vừa rồi hắn không dùng hết sức, nhưng cũng đủ để đá bay cả thùng container rồi.

Kẻ đó quay người đối mặt với Đại Minh. Hắn cao hơn Đại Minh một cái đầu, khoảng 2 m, thân thể giống tinh tinh, nhưng đầu là đầu chó, tứ chi có 3 cái móng vuốt sắc bén, như loại dao nhỏ mà mấy người Thiên Đại thường mang theo người. Ánh mắt kẻ đầu chó âm u nhìn chằm chằm Đại Minh.

"Đàn ông... ăn không ngon... đàn bà... ăn ngon hơn... đàn ông ngăn cản ta... ăn đàn bà... giết đàn ông... ăn đàn bà...."

Con quái vật lợi dụng bộ tứ chi dài, nhanh chóng di động trong màn sương, nhanh chóng biến mất.

"Giết... giết... giết..."

Bốn bề vang lên tiếng hét thê lương, Đại Minh vận tinh thần lực đến cực hạn, nhưng hắn vẫn không thể cảm nhận được hoạt động của con quái vật trong màn sương, vì thế Đại Minh lấy hai chiếc thẻ ra.

"Mau ra, Tẩu Nhận, Tật Phong."

Đại Minh bảo Tẩu Nhận không ngừng lượn xung quanh Đại Minh, đồng thời Tật Phong cũng vỗ cánh, cuồng phong nổi lên, định thổi tan màn sương, nhưng dù Tật Phong có quạt gió mạnh đến mấy, vùng sương này vẫn không có dấu hiệu tan đi.

"Đừng thử nữa, màn sương này không phải hiện tượng vật lý, gió không thổi được đâu." Lâm Thi Hàm nói.

"Về đi Tật Phong. Ra nào Tấn Lôi." Đại Minh nghe Lâm Thi Hàm nói, liền thu hồi Tật Phong, đổi thành hoang thú linh hoạt nhất. Do nguyên bản Tấn Lôi quá lớn, Đại Minh bảo nó biến thành cỡ như con sói.

"Thị Kiếm có dậy em làm thế nào đối phó với các hiện tượng siêu nhiên không?" Đại Minh ôm chặt Lâm Thi Hàm, con quái vật này đi tới đi lui trong màn sương không có dấu vết, nếu Thi Hàm không cẩn thận bị bắt, Đại Minh cũng không có biện pháp cứu.

"Một chút thôi, nhưng không có tác dụng lắm, tri thức liên quan đến linh thể, Thị Kiếm bảo em tu hành chưa đủ, không dậy nhiều." Lâm Thi Hàm lắc đầu.

"Tới rồi." Đại Minh đã biết được dấu hiệu trước lúc quái vật xuất hiện.

Con quái vật đầu cho từ một hướng khác xuất hiện, Tấn Lôi lao lên cắn chân nó, Tẩu Nhận chém một phát vào người nó, vết chém chảy ra chất lỏng màu đen. Bị hai người tấn công, con quái liền khựng lại, tạo cơ hội cho Đại Minh. Đại Minh long hóa tay trái toàn lực tấn công, nhưng con quái vật giảo hoạt vô cùng, đột nhiên tung chân đang bị Tấn Lôi cắn, dùng Tấn Lôi che trước mặt, Đại Minh đành ngừng chiêu. Con quái vật vung tay, móng vuốt sắp cắm vào Tấn Lôi, nhưng Tấn Lôi nhanh chóng tung người nhẩy ra. Con quái vật bị đẩy lại vào trong màn sương.

"Thương rồi... ngươi làm ta bị thương rồi... không thể tha cho ngươi được... giết..." Con quái vật không ngừng gào thét trong màn sương, sau đó đột nhiên yên tĩnh.

"Tay trái của anh hình như khác rồi." Lâm Thi Hàm nhìn tay Đại Minh rồi nói.

"Anh cũng chẳng còn cách nào." Đại Minh trả lời. Cánh tay trái long hóa ngoài đặc điểm của lần trước, đã thô hơn và dài hơn, hiện tại dài gấp đôi lúc trước.

Hai người chờ một lúc lâu cũng không có động tĩnh, đúng lúc đang định nghỉ một chút, Tẩu Nhận và Tấn Lôi liền lao ra, nhưng con quái vật dường như biết hai kẻ kia lợi hại, lập tức lùi vào màn sương. Liên tục mấy lần như thế, con quái vật dường như đang gây hấn, thấy không ổn lại lùi vào màn sương.

"Nó muốn chờ tới lúc chúng ta mệt mỏi đấy, quả là thông minh." Lâm Thi Hàm phát biểu cảm tưởng.

"Anh tuy có thể biết được vị trí nó xuất hiện, nhưng nếu nó ở trong màn sương thì chịu, cứ thế này không khéo nó thành công mất." Đại Minh lo lắng.

"Em có kế hoạch." Lâm Thi Hàm nói nhỏ vào tai Đại Minh.

"Không được, làm sao để em mạo hiểm được." Đại Minh liên tục lắc đầu phản đối.

"Anh đừng nghĩ nhiều nữa, cứ thế này có khi mọi người đều xong. Huống chi, em không phải yếu đuối như anh nghĩ đâu." Lâm Thi Hàm cười.

"Nhưng mà..."

"Đừng nói nhiều nữa, thử đi."

"Cẩn thận chút." Đại Minh nói xong liền thu hồi Tẩu Nhận và Tật Phong.

"Ừ." Lâm Thi Hàm đồng ý một tiếng rồi đứng xa Đại Minh ra, ngồi dưới đất chờ. Quả nhiên con quái vật không chịu nổi cám dỗ, từ màn sương lao ra tập kích Lâm Thi Hàm.

"Quả nhiên trúng kế rồi, Địa Liệt mau." Lâm Thi Hàm giơ hai tay lên cao, dưới chân quái vật đột nhiên xuất hiện hàng đống mũi đá nhọn, đâm thủng hai chân nó, Đại Minh chớp lấy thời cơ, dùng cốt luyện trói chặt quái vật.

"Thế nào, làm theo bản cô nương không sai chứ." Lâm Thi Hàm cao hứng.

"Đúng rồi, em vĩ đại, anh vớ vẩn được chưa?" Đại Minh trả lời, nhìn con quái vật thần sắc không đổi. "Cẩn thận, bọn này ít nhất có 2 đứa." Đại Minh hét, con quái vật vừa rồi bị Tẩu Nhận chém một đao vào ngực, nhưng con này không hề có vết thương.

Nhưng Đại Minh chưa nói xong, con quái vật bị thương lúc trước đã lao ra, Lâm Thi Hàm đang đắc ý, không kịp phòng thủ, chỉ biết hét lớn.

"A..." Lúc này Đại Minh có gọi Tẩu Nhận ra cũng không kịp nữa rồi.

Lúc móng vuốt của quái vật sắp cắm vào người Lâm Thi Hàm, một tia sáng bạc xuyên qua đầu nó, quái vật đầu chó loạng choạng mấy bước rồi ngã lăn ra đất.

"Nhất Diệp Tri Thu."

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.