Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 18: Cặp Tình Nhân Mạnh Nhất Trong Lịch Sử

Dị Hiệp

18 Chương 18: Cặp tình nhân mạnh nhất trong lịch sử

Tiếng dương cầm du dương hoà với ánh nến lung linh huyền ảo, trong khung cảnh lãng mạn của một nhà hàng hạng sang nhất nhì trong thành phố, Đại Minh ngồi trên chiếc ghế bành sang trọng đang săm soi ngắm nghía cánh tay trái của mình. Từ sau cái tết trung thu định mệnh, thỉnh thoảng Đại Minh lại cảm thấy mất điều khiển cánh tay trái này, nó vẫn thường hay giương nanh múa vuốt như một thực thể độc lập. Thậm chí những lúc hắn không chú ý, vảy móng lại nổi lên bao bọc cánh tay khiến hắn tạo thành thói quen thường xuyên liếc chừng cánh tay biến dị của mình. "Hừm, chẳng lẽ cánh tay trái của anh lại hấp dẫn hơn mỹ nhân trứơc mặt hay sao?" Lâm Thi Hàm giọng nói có chút tức giận. Sáng sớm nay cô nàng cất công xộc vào nhà cho người bắt trói rồi lôi hắn đi đi hẹn hò, không cho hắn kịp phản kháng, ngay cả Thị Kiếm cũng bị bỏ ở nhà trông coi Tiểu Tuyết. Vậy mà suốt cả buổi hắn hết ngồi yên như khúc gỗ lại ngẩn người nhìn ngắm cánh tay trái, khiến cho nàng phải cảm thấy hoài nghi về sức hấp dẫn của mình. "Không phải vậy đâu, chỉ là ..." Đại Minh vừa giải thích vừa đưa tay lên cho Lâm Thi Hàm thấy.

Lâm Thi Hàm: "Có gì lạ đâu?" Đại Minh cười khổ, đưa nốt tay phải lên nắm lấy bàn tay trái rồi vuốt nhẹ một cái. Lâm Thi Hàm cẩn thận quan sát thấy tay phải của hắn rút từ trong ... không khí ra dãy cốt liên phòng thân của gã. "Anh làm sao hay vậy?" Lâm Thi Hàm ngạc nhiên vội hỏi.

Đại Minh mỉm cười buông tay phải ra, dãy cốt liên nhẹ nhàng chui tọt vào trong ... lòng bàn tay trái của hắn. Tiếp đó, Đại Minh lắc lắc cả hai tay trước mặt Lâm Thi Hàm cho thấy trong tay hắn không hề giấu sẵn bất kỳ vật gì. Bỗng nhiên hắn đột ngột búng tay một cái, bàn tay trái khẽ xoay nửa vòng đã thấy giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp dính một lá bài trên mặt có nổi hai chữ "Tẩu Nhận". "Thật bất ngờ ..." Lâm Thi Hàm nhìn hắn trầm tư hồi lâu, rồi nói "Sau này lỡ anh có rớt đại học cũng có thể làm ảo thuật gia, khỏi lo thất nghiệp rồi." Đại Minh nghe xong mém xỉu.

Hắn ngẫu nhiên phát hiện trong cánh tay trái ẩn tàng một không gian thứ nguyên có tác dụng giống Túi thần kỳ của Đô-rê-mon, khi để dãy cốt liên và mấy lá bài lại gần thì nó tự động hút chúng vào. Dần dần theo đà luyện tập hễ hắn muốn thu vào vật gì thì thu được ngay vật ấy. Sở hữu năng lực khống chế không gian bao người mơ ước nhưng hắn không thấy vui mà ngược lại còn bồi hồi lo lắng cơ thể không biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa đây?! "Có chuyện này còn kinh khủng hơn nữa, muốn xem không?" Đại Minh uể oải nói. Lâm Thi Hàm háo hức gật đầu lia lịa. Mặc dù họ đang ở trong khu vực VIP biệt lập nhưng Đại Minh vẫn cẩn thận nhìn quanh thấy không bị ai chú ý mới nhét cánh tay xuống dưới gầm bàn. Khi hắn rút tay lên, Lâm Thi Hàm tròn mắt kinh ngạc. Thứ trước mắt nàng không còn là một cánh tay nữa mà phải gọi là một bộ móng vuốt mới đúng, nhìn còn kinh khủng hơn bộ vuốt của Wolverine trong siêu phẩm Xmen. Lần trước khi Đại Minh biến hình thú hoá do trời tối cộng với hoàn cảnh chiến đấu nên nàng không có cơ hội nhìn kỹ, đến giờ mới thấy được rõ ràng.

Một hàng vảy dài màu xanh thẫm lấp lánh toả sáng như ngọc lục bảo bao phủ cả cánh tay. Cánh tay trái trở nên cường tráng nổi vồng cơ bắp và gân cốt như tiềm ẩn vô hạn bạo phát lực. Móng vuốt kéo dài ra từ đầu ngón tay như năm mũi khoan toả hàn quang sáng ngời một màu xanh lạnh lẽo thấu tận tâm can người đối diện. Từ độ rắn chắc của móng vuốt mà suy đoán, Lâm Thi Hàm không nghi ngờ chúng có thể dễ dàng xé toạt mọi loại sắt thép. "Tuyệt ... tuyệt đẹp!" Lâm Thi Hàm chộp lấy cánh tay trái của gã, thích thú reo lên.

Đại Minh nghe xong xém tí nữa thì té nghế, cô nàng này chắc óc thẫm mỹ có vấn đề . Bộ móng vuốt kinh tởm này nhìn ngang nhìn dọc không thấy chỗ nào đẹp, rõ ràng là móng vuốt của một con ác long. Vậy mà Lâm Thi Hàm chăm chú quan sát, vuốt ve nó như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật quý hiếm khiến cho Đại Minh cảm thấy rét run vội vã biến nó về hình dạng ban đầu. Mặc dù hắn biết nữ giới đối với những vật lấp lánh luôn có một sự hiếu kỳ nhất định nhưng biểu hiện cuồng nhiệt của Lâm Thi Hàm quả thật ... (=.=!) "Oài, sao lại biến lại như cũ sớm vậy, không cho người ta ngắm kỹ thêm một chút ..." Lâm Thi Hàm ai oán trách gã.

Đại Minh: "Để lần sau đi, đây là nơi công cộng, nếu bị người ta phát hiện, không bắt đi nghiên cứu mới là lạ." "Hứa rồi đó nha!" Lâm Thi Hàm không chịu buông tha, trên mặt điểm một nụ cười ma mỵ như ác quỷ, dịu dàng nói: "Bất quá hôm nay phạt anh theo tôi đi dạo cả ngày để bù đắp lại." "Được thôi!" Đại Minh mạnh miệng nói nhưng trong lòng than thầm "Ôi! Đàn bà ..." Hôm nay là ngày nghỉ nên khu thương mại trung tâm cực kỳ nhộn nhịp, người dạo chơi mua sắm qua lại như mắc cửi. Một ban nhạc đường phố đang biểu diễn ngay tại góc quảng trường trung tâm hy vọng được mấy bầu sô để ý đến thì sẽ có cơ hội "một bước lên sao", tuy nhiên người qua đường ít chú ý đến bọn họ mà chú ý đến một cặp tình nhân ngồi trong quán cà phê Highland góc đường đối diện.

Cô gái xứng đáng với hai chữ mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên, tư thế ngồi vô cùng ưu nhã, từng ngón tay ngọc ngà khẽ nâng chiếc muỗng con khuấy đều ly cà phê capuchino đang sủi bọt. Khung cảnh đẹp như trong tranh vẽ, chỉ là ...

Đối diện với nàng là một gã trai xứng đáng với hai chữ quái vật, chẳng những tướng mạo tầm thường mà thân hình còn ô dề kệch cợm trong bộ quần áo rẻ tiền. Đúng là một ví dụ điển hình của câu chuyện cổ tích "người đẹp và quái vật", không ít chàng thợ săn bảnh trai lượn lờ chung quanh nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn như muốn nhào vào giết phăng con quái vật kia để giải cứu ngừơi đẹp.

Cuối cùng một chàng công tử anh tuấn, dáng người cao ráo, khí độ hiên ngang, thu hết can đảm bước tới nói vài câu với mỹ nữ. Không biết nàng nói gì mà anh chàng đẹp trai kia vừa nghe được vẻ mặt liền xám lại như vừa bị sét đánh, bộ dạng thê thảm, thất thểu lê bước cút ngay một nước không dám quay đầu lại. Chỉ có những người ngồi gần đó mới nghe được đáp án: "Xin lỗi, tôi đã lập gia đình, đây là chồng tôi." Nàng nói xong nhẹ nhàng chỉ tay về phía Đại Minh.

Lâm Thi Hàm liên tiếp cự tuyệt hết anh chàng này đến anh chàng khác, trong khi Đại Minh thản nhiên quất sạch 3 dĩa mỳ Ý, và một tô súp thịt bò. "31 ngừơi, xem ra sức hấp dẫn của cô không phải tầm thường ha." Đại Minh khuấy đều ly pạc xỉu (cà phê đá) của hắn, mấy viên đá tinh khiết va vào thành ly nghe leng keng. "Sai rồi, tôi là kẻ thất bại, cho đến tận bây giờ vẫn chưa mê hoặc được anh." Nói xong, Lâm Thi Hàm nhấp một ngụm cà phê, nàng lập tức nhíu mày la: "Dở quá!" Đại Minh: "Không ngon là phải rồi, cô vốn là thiên kim đại tiểu thư, dĩ nhiên không quen uống cà phê lề đường, dù là lề đường cao cấp." Đại Minh cũng không muốn chỉ trích nàng nặng nề, hắn biết nói về đấu khẩu hắn không bao giờ cãi lại Lâm Thi Hàm vì nàng cũng một dạng cứng đầu như hắn. Mặt khác Đại Minh cũng muốn lái câu chuyện sang hướng khác, né tránh đề tài lãng mạn. Hiện giờ hắn chiều theo nàng cứ thuận theo tự nhiên để nàng muốn làm gì thì làm, hy vọng theo thời gian trôi đi nàng sẽ tìm được người tốt hơn hắn.

Lâm Thi Hàm: "Xem ai đang nói kìa, làm ơn dẹp cái giọng chanh chua chảnh chẹ đó đi, nói đến tiền thì bây giờ anh cũng giàu đâu kém gì tôi." "Hồi nào?" Đại Minh ngạc nhiên hỏi. “Tuy Xuyên Điền gia ngoài mặt có vẻ là đầu não của tập đoàn tài chính Tam Nguyệt Ấn do Xuyên Điền Chánh Phu làm tổng giám đốc. Nhưng sự thực toàn bộ tài sản của tập đoàn lại nằm trong tay 3 gia tộc Ngự Đường, Thần Cung và Thảo Trĩ cùng nhau chia sẻ quyền lực trong bóng tối. Chuyện này là bí mật vốn rất ít người biết đến.” Lâm Thi Hàm từ tốn giải thích.

Đại Minh gật đầu đồng ý: “Phải ha, chuyện này tôi có nghe chị Mỹ Hạnh nói sơ qua. Tam Nguyệt Ấn là cách gọi khác của Tam Nguyệt Lưu ba đại gia tộc.” Lâm Thi Hàm: “Chủ tịch tập đoàn Tam Nguyệt Ấn không ai khác ngoài Ngự Đường Triệt Nhất Lang, Xuyên Điền Chánh Phu bất quá chỉ là người đưa tin trước công chúng mà thôi.” Đại Minh: ”Hả? Thật sao?” Lâm Thi Hàm: “Ngự Đường Triệt Nhất Lang mới đây đã trao quyền phó chủ tịch cho Ngự Đường Tam Lang, người kế thừa duy nhất tập đoàn Tam Nguyệt Ấn.” Đại Minh: “Ngự Đường Tam Lang cái tên nghe quen quen, cô biết thằng Nhựt Bủn đó hả?” “Ngay cả tên giả của mình mà cũng quên, tôi thật bó tay với anh.” Lâm Thi Hàm thiếu điều đập đầu xuống bàn, bất lực thốt lên.

Đại Minh lúc này mới chợt nhớ đến thân phận Nhật Bản của hắn đúng là mang tên Ngự Đường Tam Lang, kinh ngạc nói: “Hắc, không ngờ lão già điên đó đúng là … khùng thiệt, dám đem sự nghiệp cả một tập đoàn đa quốc gia ra đùa giỡn.” “Xem ra lần này anh đúng là chạy không thoát.” Lâm Thi Hàm mỉm cười trêu hắn. “Dù sao đó cũng là vấn đề mà Ngự Đường Tam Lang phải lo, không liên quan gì đến Vương Đại Minh hiện giờ.” Đối với những vấn đề nhức đầu này Đại Minh có một cách đối phó hiệu quả là … quăng nó qua một bên.

Lâm Thi Hàm: “Chẳng lẽ anh muốn cả đời làm Vương Đại Minh hay sao?” Đại Minh: “Thì tôi chính là Vương Đại Minh mà, nếu không có những chuyện kỳ lạ kia phát sinh thì Vương Đại Minh vẫn là Vương Đại Minh, một học sinh rất đỗi bình thường.” “Tôi thật không hiểu nổi anh là người điên hay kẻ khù khờ đây, chuyện đến nước này mà còn cố lừa dối bản thân.” Lâm Thi Hàm thở dài ngao ngán, nàng quả thật hết cách lay chuyển khúc gỗ Vương Đại Minh này. “À sao hôm nay không thấy biệt đội MIB tháp tùng bảo vệ cho cô ở đâu nhỉ?” Đại Minh nhanh miệng đổi đề tài, hắn không muốn tiếp tục chủ đề nặng nề kia nữa.

Lâm Thi Hàm: “Sao lại không, quanh đây có ít nhất 10 tổ đang tiềm phục bí mật bảo vệ cho chúng ta, chẳng hạn như …” Lâm Thi Hàm chỉ vào một đôi tình nhân đang tâm sự rất thân mật ngồi bàn bên cạnh: “… hai người này.” “Vậy sao? Sao tôi nhìn mãi mà không nhận ra vậy kìa? Không biết trong số này có người của 3 gia tộc kia hay không nữa?” Đại Minh thì thầm hỏi. “Chắc là có, mà này, có phải gần đây anh hay ăn hiếp Quỳ phải không?” Lâm Thi Hàm liếc xéo Đại Minh tra hỏi. “Hồi nào vậy?” Đại Minh vội vã thanh minh.

Lâm Thi Hàm: “Nếu không tại sao cô ta lại chạy đến chỗ tôi khóc lóc một mực khẳng định anh là người sao Hỏa có ý đồ xâm lăng địa cầu?” “Đến bây giờ cô ấy vẫn nghĩ vậy sao?” Đại Minh cứ nghĩ Quỳ đã sớm quên hết chuyện từ hồi Tết trung thu rồi, bữa nay bị Lâm Thi Hàm tra hỏi mới ngớ người ra. “Nói mau, anh đã làm ra những chuyện xấu xa gì hả?” Dưới sự đe dọa củ Lâm Thi Hàm, Đại Minh đành phải đem những chuyện xảy ra đêm Trung thu hôm đó kể lại.

Lâm Thi Hàm: “Anh đúng là loại người thích phiền toái mà, không đâu lại vào nghĩa địa ăn Tết trung thu, còn dám chọc vào Diệp gia kia nữa.” “Đâu phải tôi muốn vậy đâu, mà cô thử nói xem bộ Diệp gia kia nổi tiếng lắm hả?” Đại Minh quả thật cảm thấy hắn toàn dính vào những chuyện phiền toái đâu đâu, đúng là số con rệp mà.

Lâm Thi Hàm: “Diệp gia vốn là một gia tộc cổ lão đã lưu truyền qua hơn ngàn năm lịch sử. Họ là những chuyên gia giải quyết các hiện tượng huyền bí, đơn giản mà nói, đúng là hàng yêu phục ma hay những việc tương tự như vậy. Trước đây tôi chỉ nghe người ta đồn đại mà không nghĩ rằng anh thực sự gặp được truyền nhân của bọn họ.” “Bó tay rồi, cô gái kia còn xem tôi là yêu ma cần phải tiêu diệt nữa chứ, bây giờ biết làm sao cho phải đây?” Đại Minh lắc đầu cười khổ.

Lâm Thi Hàm: “Hết sức né tránh xảy ra xung đột với Diệp gia, họ là một gia tộc khổng lồ tiềm lực không thể dự đoán được, đụng vào tổ ong vò vẽ này là khỏi thoát.” Đại Minh: “Yên tâm, tôi đâu phải loại người ăn no rồi chạy đi kiếm người ta sinh sự.” Lâm Thi Hàm: “Chuyện đời khó đoán, anh đừng có nói trước bước không qua.” “Chúng ta thật giống một đôi tình nhân đang cãi vã, đúng không?” Đại Minh chợt hỏi. “Wow, có phải anh không đó?” Lâm Thi Hàm ngạc nhiên thốt lên.

Đại Minh: “Chuyện gì mà cô kích động vậy?” Lâm Thi Hàm bẽn lẽn trả lời: “Loại đầu gỗ không biết tình cảm như anh mà cũng thốt ra những lời ngọt ngào như vậy, hỏi sao tôi không giật mình.” “Em họ!” Một tiếng kêu nhiệt tình từ phía sau truyền đến khiến hai người đồng thời quay đầu lại.

Một đóa hoa hồng thật lớn chắn hết tầm nhìn của cả hai, khi đóa hoa dời sang một bên, hiện ra trước mặt họ là một anh chàng đẹp trai bảnh bao, đáng tiếc hai mắt gã lại láo liên không thành thật, lộ rõ bản chất của một kẻ gian manh lừa tình. Đại Minh nhìn kỹ gã kia, phải nói sao nhỉ … đúng là hình tượng của Lý Thông, tiểu nhân xảo quyệt với một vẻ ngoài hào nhoáng.

Lâm Thi Hàm cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo bố thí cho “ông anh họ” (nếu chúng ta có thể tạm xem nhăn mặt là một kiểu cười) (>”<). Đại Minh có dịp chứng kiến cảnh tượng thú vị một người cười mà gân xanh hằn rõ trên trán (ai coi anime, manga nhiều thì biết nụ cười nổi gân là như thế nào) chứng tỏ Lâm Thi Hàm đối với “ông anh họ” trời đánh này vô cùng phản cảm. Tên Lý Thông kia vẫn mặt dày kéo ghế ngồi chen vào giữa hai người, mùi nước hoa Eau de Toilet hạng nặng cộng với vài chục loại sản phẩm khử mùi Resona, Xmen, … khác từ người hắn bốc lên nồng nặc vẫn không át đi được thứ mùi … công chúa hôi nách cố hữu, khiến Đại Minh thiếu điều nôn mửa ngay tại trận, lập tức kéo ghế ra xa né hướng gió. “Em họ à, sao lại đến mấy chỗ phức tạp đầy những hạng người bần tiện này làm gì, cô chú mà biết được sẽ không vui đâu.” Tên Lý Thông hớn hở như nắm được điểm yếu của Lâm Thi Hàm, vội vã đem ba mẹ nàng ra để làm áp lực. Mà khi hắn nhắc đến mấy chữ “hạng người bần tiện” lại cố tình liếc nhìn Đại Minh đầy ngụ ý, triệt để đem thân phận Đại Minh ra chà đạp không thương tiếc.

Đại Minh nghe thấy những lời này mà sắc mặt vẫn điềm tĩnh, kinh nghiệm mách bảo hắn không nên cãi cọ với hạng tiểu nhân ngụy quân tử, dù sao với xuất thân giang hồ của hắn những lời khó nghe hơn cũng đã từng nghe qua nên đã sớm luyện thành tuyệt kỹ “tâm như băng trong, thiên sập bất kinh” chính thị “Băng tâm quyết” do sư phụ Nhiếp Phong đích thân truyền thụ. Đối với những lời miệt thị của Lý Thông hắn cũng không để trong lòng. Tuy nhiên Lâm Thi Hàm lại cảm thấy tức giận, sắc mặt đại biến, nụ cười trên mặt nàng cũng tắt ngấm, lạnh lùng nói: “Người này là chồng chưa cưới của tôi, cha mẹ tôi cũng đã đồng ý hôn sự rồi, ngoài anh ra ở đây không có ai bần tiện cả. Những lời anh muốn nói cũng đã nói xong, làm ơn cút đi cho.” Nói xong nàng kéo tay Đại Minh đứng dậy đi trước.

Đại Minh ngẫu nhiên quay đầu lại thấy tên Lý Thông kia ném ngay bó hoa hồng trên tay xuống đất không ngừng dùng chân giẫm đạp, cánh hoa bầm dập tung bay trong gió, vẻ mặt hắn lộ rõ sự nanh nọc tà ác, giận dữ cùng oán hận điên cuồng vằn vện trong mắt hắn.

Lại thêm một phiền toái mới, Đại Minh thở dài ngán ngẩm.

Hôm nay Lâm Thi Hàm lôi Đại Minh dạo hết hơn trăm gian hàng cao cấp trong khu thương mại. Đến giờ Đại Minh mới thấm thía vì sao trong yếu lĩnh cưa gái của A Đức có ghi một trong ba điều cấm kỵ hàng đầu là không bao giờ tháp tùng phụ nữ đi mua sắm.

Lâm Thi Hàm như một cơn bão quét qua khu thương mại, thích gì mua nấy, thẻ tín dụng quẹt hư hơn chục cái vạch từ, hóa đơn tín dụng cuối kỳ của nàng chắc hẳn phải kéo dài vài cây số có nước lấy thùng các tông mà đựng chứ không tài nào bỏ vào bao thư nổi. Trong người Đại Minh cũng có lận một cái thẻ tín dụng bạch kim VIP không giới hạn hạn mức do Thiên Đại cấp cho hắn, nhưng Đại Minh hầu như không mấy khi sử dụng đến, hiện tại nhu cầu ăn, mặc, mua sắm của hắn đều có người lo chu tất, chẳng cần đụng đến tiền. Bất quá Lâm Thi Hàm cũng không muốn dùng tiền của hắn nên Đại Minh chỉ việc lẽo đẽo theo sau. Tất nhiên những thứ nàng mua hắn phải ôm cho hết. “Trong tủ áo của đàn bà vĩnh viễn thiếu vài chục bộ quần áo” Đại Minh hôm nay mới lãnh hội được hết chân lý ấy. Nội ngày hôm nay trong số hàng hóa Lâm Thi Hàm mua quần áo đếm hơn chục bộ mà còn có xu hướng tăng thêm nữa. Đại Minh tay ôm, vai đeo, cổ quấn đủ loại bao bì túi xách của các nhãn hiệu nổi tiếng như một quầy thời trang di động, ngoại trừ cười khổ hắn có thể làm được gì đây.

Điểm dừng cuối cùng của hai người là gian hàng thời trang nhi đồng. “Ủa, cô mua quần áo trẻ em cho ai vậy?” Đại Minh ngạc nhiên hỏi.

Lâm Thi Hàm: “Dĩ nhiên là mua cho Tiểu Tuyết rồi, anh giam lỏng cô bé ở nhà suốt ngày đến quần áo mới cũng không có lấy một bộ tươm tất, chắc hẳn cô bé buồn lắm.” Nhắc đến Tiểu Tuyết, Đại Minh lại cảm thầy sầu não. Khi Lâm Thi Hàm lần đầu gặp Tiểu Tuyết, nàng đã bị hình tượng siêu dễ thương của cô bé chinh phục hoàn toàn. Dù sao nữ nhân đối với những sự vật đáng yêu đều có sức đề kháng rất kém. Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, nàng nhào đến ôm chầm lấy Tiểu Tuyết mà nựng, Đại Minh ngồi gần đó cũng không kịp ngăn cản, không hiểu sao nàng vẫn bình an vô sự mà còn thản nhiên hỏi vì sao mọi người lại khiếp sợ khi thấy nàng chạm vào Tiểu Tuyết. Đến khi Tiểu Tuyết biểu diễn màn biến “trái chuối trong tay thành búa đóng đinh” (vật chất mềm dẻo khi gặp độ âm tuyệt đối sẽ cứng còn hơn sắt thép) thì Lâm Thi Hàm mới bị dọa hết hồn một phen. Sau này Thị Kiếm mới đưa ra giả thuyết có lẽ do lúc trước Lâm Thi Hàm từng ăn thịt của “Tuyệt” nên thể chất cũng có chút biến đổi tuy không dữ dội như Đại Minh (thằng này ăn luôn nội đan của con ác long Tuyệt).

Bây giờ thì tốt rồi Tiểu Tuyết nhanh chóng được 4 bà chị lắm chuyện kết nạp vào hội bà tám. Năm người (Thị Kiếm, Thi Hàm, Mỹ Hạnh, Thiên Đại, Quỳ và Tiểu Tuyết) hễ tụ tập một chỗ là rúc vào tán chuyện trên trời dưới đất, bỏ mặc Đại Minh lủi thủi một mình, dở khóc dở cười. “Bộ này không được …” Đại Minh lắc đầu phản đối “… vải may bộ này quá mỏng lúc Tiểu Tuyết biến hình sẽ bị xé toạt ra ngay.” Lâm Thi Hàm: “Ý anh nói là biến thành Tuyết Cơ?”, do nàng chưa từng nhìn thấy Tiểu Tuyết biến hình nên không rõ diện mạo Tuyết Cơ cho lắm, Đại Minh liền gật đầu xác nhận. “Nghe nói thân hình Tuyết Cơ hấp dẫn lắm đúng không?” Lâm Thi Hàm tiếp tục hỏi. Chỉ thấy Đại Minh đỏ mặt không dám trả lời. “Biết anh đã lâu mà chưa bao giờ thấy anh đỏ mặt như lần này, xem ra mỵ lực của Tuyết Cơ thật không tầm thường. Tôi nhất định phải xem qua một lần cho biết.” Trong lời nói của Lâm Thi Hàm không dấu được sự ghen tuông. Đại Minh chỉ tủm tĩm cười mà không đáp nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Thi Hàm mới thực sự khiến hắn hốt hoảng. “Xem ra đêm nay tôi phải thoát y tập kích anh trước khi bị người khác giật mất mới được.” “Không, đừng mà!” Đại Minh rên lên đau khổ.

Lâm Thi Hàm: “Ha ha, giỡn với anh một chút thôi, nếu anh dễ bị tập kích như vậy thì Thiên Đại và mấy nàng kia đã sớm “thịt” anh rồi.” “Sau này đừng có đem chuyện này ra giỡn nữa, sợ lắm rồi!” Đại Minh thở dài nhẹ nhõm. Những chuyện mà Lâm Thi Hàm nói ra, nàng luôn có đủ khả năng lẫn can đảm để thực hiện nó cho bằng được.

Lâm Thi Hàm: “Tạm được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi, chúng ta nên quay về kẻo mọi người lo lắng.” Đại Minh: “Ừ!”

Hơn chín giờ đêm, Đại Minh và Lâm Thi Hàm sánh vai nhau đi tắt qua công viên để về nhà. Đột nhiên hơn vài chục bóng đen từ bốn phía nhảy xổ ra chặn đường bọn họ. “Dcm thằng mập kia, mày dụ dỗ cô em xinh đẹp này vào chỗ tối tăm vắng vẻ để làm chuyện đồi bại đúng không, mẹ kiếp, chúng tao thấy mấy thằng dâm tặc như mày là ngứa mắt, fuck!” Một thằng mặt mày bặm trợn đầu đinh nhuộm high-light vàng chóe ra vẻ đại ca hất hàm văng tục hỏi, miệng hắn nhồm nhoàm nhai kẹo chewing-gum thổi bong bóng nổ lóc bóc, nhìn sơ qua cũng biết là đám lưu manh đầu đường xó chợ gần đây hay tụ tập quanh công viên hiếp đáp người già, trẻ nhỏ hay giở trò trấn lột, xin đểu mấy cặp tình nhân. “Ặc, vậy mấy đại ca muốn gì ở em?” Đại Minh hỏi lại, qua quan sát của hắn bọn này trên tay không cầm cây ba phân vuông cắm đinh thì cũng là gậy bóng chày hay kiếm gỗ, rõ ràng là có chuẩn bị để chờ hắn ở đây.

Thằng tóc vàng hoe nói tiếp: “Luộc mày chứ còn làm gì nữa, nhưng hôm nay bọn anh đang vui, chỉ cần mày ngoan ngoãn giao cô bé kia cho bọn tao, bảo đảm mày có thể an toàn ra về với nhiều lắm là … một cái chân hay một cánh tay băng bột, kèm theo vài vết thẹo vĩnh viễn trên mặt mà thôi, bằng không thì … hắc hắc” “Bảo kê của cô đâu?” Đại Minh ghé tai Lâm Thi Hàm hỏi nhỏ. “Chẳng biết nữa, nãy giờ không thấy họ đi theo tụi mình.” Lâm Thi Hàm nhìn trước nhìn sau rồi nói.

Xem ra đành phải tự lực cánh sinh, dùng vũ lực giải quyết vấn đề mà thôi. Đại Minh cẩn thận quan sát khắp công viên xem có còn mai phục khác hay không, nhưng công viên hầu như vắng teo trừ một kẻ khả nghi. “Hướng hai giờ, khoảng cách 200m.” Đại Minh cảnh báo Lâm Thi Hàm. Nàng quay đầu lại nhìn theo hướng dẫn của Đại Minh, kẻ kia mặc dù ngụy trang kín đáo nhưng không thoát khỏi tầm mắt chim ưng của hai người.

Lâm Thi Hàm chán ghét nói: “Tôi vẫn biết hắn là một kẻ ngụy quân tử lòng dạ hẹp hòi, không ngờ hắn lại tiểu nhân thâm độc cỡ này, đám bảo an MBI chắc là bị hắn điều đi nơi khác rồi.” Đại Minh chu môi huýt sáo thật kêu một tiếng, đây là ám hiệu hắn dùng để liên lạc với ba người bọn Mỹ Hạnh, chỉ thấy ba tiếng chim hót khác nhau từ ba hướng đáp lại.

Đại Minh: “Ba người kia cũng đến góp vui cho đủ mặt rồi, xem ra bọn họ đã theo dõi hai đứa mình từ sáng đến giờ.” Đại Minh lại huýt sao theo một âm tiết khác ý bảo bọn họ không cần động thủ. “Xem ra phải vận động chút ít cho giãn gân cốt.” Đại Minh buông rơi đống đồ lùm xùm trên người xuống đất, vặn khớp cổ khớp tay nghe răng rắc. “Sao hả, chú em mày đang chuẩn bị xương cốt để bọn anh dần cho sướng tay đúng không?” Tóc vàng hoe phá lên cười đầy khả ố.

Đột nhiên thân hình tóc vàng hoe bay bổng lên không trung lộn mấy vòng đẹp mắt làm đám đàn em đứng chung quanh trố mắt lên trầm trồ khen ngợi cỗ vũ: “Mày thấy không? Đây là tuyệt chiêu Đại bàng vỗ cánh của đại ca đó”, “Xạo mày! Đây rõ ràng là tuyệt kỹ khinh công Thế vân tung đại ca học trên núi Tà Lơn mới đúng.”, …, “Hình như ảnh đang đáp xuống bằng chiêu Bình sa lạc nhạn, ơ kìa sao lạ vậy …” Nhưng đoạn kết của màn khinh công Đại bàng vỗ cánh là tên đại ca tóc vàng phải đáp xuống đất bằng … mỏ khiến đầu hắn ngoẹo ra sau đít, miệng mồm phun máu răng môi lẫn lộn, trên gương mặt biến dạng vẫn còn hằn một dấu tay sâu hoắm to bằng nắm đấm xem ra bị thương không nhẹ. Thế nhưng hắn vẫn dũng cảm không rên lên một tiếng nào vì đã tà tà … nằm bất tỉnh nhân sự.

Đám đàn em ngẩn người ra choáng váng vì không ai kịp nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra vì tên đại ca vừa nói xong liền lập tức bay vụt lên không mà không thấy Đại Minh cử động gì cả. Thế nhưng khi nhìn kỹ nắm tay hắn giơ ra dính máu đã tố cáo sự thực ai đã ra tay. “Còn ai muốn nhào vô nữa hay không, không thì về nhà đập đầu vào gối chết hết đi.” Đại Minh thong thả cười nói, vẫn chất giọng ôn hòa và nụ cười thân thiện, nhìn vào không ai nghĩ hắn vừa ra tay một cách tàn độc cả.

Đại Minh lớn lên trong sự khi dễ hiếp đáp của mọi người, hơn ai hết hắn biết rõ cảm giác bị ăn đòn đau như thế nào nên luôn biết ra tay phải phân biệt nặng nhẹ. Thế nhưng hắn cũng không phải là người tốt, vì trong xã hội này làm người tốt chỉ tổ bị người khác đè đầu cưỡi cổ, đối với những kẻ dám đụng đến tôn nghiêm của hắn đều được hắn đáp trả đích đáng. “Giết nó!” Đám côn đồ sợ quá hóa cuồng, tất cả giơ cao vũ khí nhằm vào Đại Minh mà bổ tới tấp, tất cả chỉ là một giấc mơ đại ca của chúng làm sao chỉ dính một đòn mà đã gục như vậy, đúng rồi chỉ có đánh gục Đại Minh chúng mới tỉnh khỏi cơn ác mộng đáng sợ này.

Đại Minh: “Tao đã cảnh cáo chúng mày rồi nhé!” Hắn hít một hơi chân khí hai tay xoay một vòng thu vào giữa ngực rồi theo một quỹ tích kỳ dị quét ra một cái, lập tức có ba tên côn đồ trúng đòn bay bổng lên không tình trạng tương tự như tên đại ca vừa rồi, miệng phun máu thành vòi ngã chồng lên nhau thành một đống không còn khả năng tái chiến. “Đây là tuyệt đỉnh kung fu gì mà bá đạo vậy?” Một tên cồn đồ hai mắt đỏ cạch vì sợ hãi, không cần biết sống chết là gì nhào vào Đại Minh vừa la hét vừa vung vẩy thanh gỗ cắm đinh trên tay hắn một cách loạn xạ hy vọng có thể ăn may quật trúng đối thủ của hắn.

Xui xẻo thay cho hắn kinh nghiệm đâm chém đường phố so với một cao thủ nội công như Đại Minh chỉ là trò trẻ con, Đại Minh thuận thế thu hai tay lại xoay người một vòng rồi đẩy ra, chưởng phong trong tay hắn ẩn ước như có tiếng gầm gừ rú rít đẩy tên côn đồ liều mạng rơi vào tình trạng không trọng lực bắn thẳng vào đồng bọn của gã đang xông đến như một chiếc lá mùa thu khiến cả bọn ngả nhào ra đất. Đại Minh thở ra một hơi trầm giọng quát từng chữ: “Giáng … long … thập … bát … chưởng!” Đòn đánh bay tóc vàng hoe là “Phi long tại thiên”, đòn quét gọn ba tên tiếp theo là “Kiến long tại điền”, cuối cùng là cú chưởng thổi bay cả đám dĩ nhiên là tuyệt chiêu “Kháng long hữu hối” nổi danh của Kiều Phong huynh đệ. Do Đại Minh ngoại trừ luyện tập nội công thì Thị Kiếm không chịu dạy cho hắn bất kỳ công phu nào cả, vì vậy hắn xoay qua nghiền ngẫm hết game online, offline, phim kung fu Hồng Kông, hành động Hollywood đến truyện chưởng kiếm hiệp, tiên hiệp các loại từ đó cóp nhặt những chiêu thức đắc ý nhất thành võ công độc đáo của riêng mình. “Hả? Tao có nghe lầm không đó?” Bọn côn đồ rên rỉ lồm cồm bò dậy.

Đại Minh nhấc một chân lên, cả người đột nhiên xoay vòng vòng rồi tung mình lên không tung ra tuyệt chiêu “Vô ảnh cước, thần phong thối” kết hợp tuyệt kỹ của cả Hoàng Phi Hồng lẫn Nhiếp Phong tạo thành bóng cước rợp trời chụp lên đám côn đồ còn đang ngơ ngác. Khiến cả đám vừa lảo đão gượng dậy được lại tiếp tục lãnh đòn văng ra tứ phía. “Tên mập này khó chơi lắm, bắt con nhỏ kia mau.” Cũng may trong cả bọn du côn vẫn còn có vài đứa thông minh thấy không xong liền chuyển sang kế hoạch B. Xui cho em, thằng nam khủng long thì nữ nhi cũng khủng … bố.

Lâm Thi Hàm thân pháp lanh lẹ, nhảy nhót qua lại giữa đám đông như Hồ điệp xuyên thoa, không một tên côn đồ nào chạm được vào người nàng mà chúng còn liên tục ăn cước vào chỗ hiểm, nằm lăn lộn rên la dưới gót chân nàng.

Nhuệ khí cả bọn giảm sút thê thảm không một tên nào lành lặn chỉ còn chừng mười tên tạm xem như đứng vững. “Chạy thôi bọn bay, hôm nay gặp quỷ rồi.” Không biết là tên nào lên tiếng trước nhưng cả bọn lập tức ù té chạy bỏ lại đồng bọn đang bị thương nằm rên rỉ. “Ồ, chạy hết rồi sao, còn chiêu “Long chiến vu dạ” chưa dùng tới mà.” Đại Minh tiếc rẻ than, hắn đang thừa dịp xả hết xì trét mấy mươi ngày qua phải chịu đựng vừa thực hành thêm mấy bộ quyền cước mới học được. “Ai bảo hết, còn một tên đầu sỏ kia kìa!” Lâm Thi Hàm đưa tay chỉ. “Ài dà, anh họ à, bộ anh tính bỏ chạy hay sao mà gấp gáp vậy?” Nàng nở nụ cười thật tà ác như quỷ vương hiện thế.

Nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn thì Lý Thông nhất thời tay chân bủn rủn, muốn chạy cũng không chạy nổi. “Xử lý hắn sao đây?” Đại Minh nhíu mày hỏi, Lâm Thi Hàm suy nghĩ một lát rồi nói nhỏ vào tai Đại Minh vài câu.

Đại Minh hét toáng lên: “Không được đâu, hắn sẽ tuyệt tử tuyệt tôn mất.” Miệng nói vậy nhưng trên môi Đại Minh cũng hiện lên nụ cười ma quỷ độc ác không kém Lâm Thi Hàm, ánh quét khắp người Lý Thông đang run như cầy sấy.

Lâm Thi Hàm: “Không sao đâu, đối phó với loại người này chữ nhẫn phải đi kèm chữ tâm một chút.” Đại Minh: “Ý kiến hay đó!” Hai người đồng thời quay sang nhìn Lý Thông, gương mặt như ác quỷ hiện hình rú lên cười man rợ, rồi chầm chậm đưa tay ra, Lý Thông hai mắt trợn trắng dã, miệng sùi bọt mép, dưới đũng quần một dòng nước ấm ấm chảy ra, rồi cả người ngã vật ra đất bất tỉnh nhân sự. “Chuyện này chắc sẽ lên trang nhất của báo sang mai đây.” Đại Minh thở dài lắc đầu nói.

Lâm Thi Hàm: “Xong rồi, mau về thôi, Tiểu Tuyết đang chờ ở nhà kìa.” Đại Minh: “Ặc!” Kỳ thật cũng không có gì to tát xảy ra, chỉ là sáng hôm sau mấy bà mấy cô đi ngang công viên phải lấy tay che mặt vì một gã đàn ông lạ mặt bị treo lên đài phun nước giữa công viên trong trang phục adam bị trộm mất chiếc lá, kinh khủng hơn ở chỗ cái xxx của hắn bị cạo sạch bong và vẽ hình một con voi to tổ bố cho mọi người chiêm ngưỡng. Không biết có phải do khí lạnh ban đêm hay do chủ nhân của nó mà cái vòi con voi teo lại còn bé xíu, không có gì đáng để nhìn đâu, thật đấy!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.