Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 14: Cứu Viện

Dị Hiệp

14 Chương 14: Cứu Viện

Lão Hiếu phóng xe vừa nhanh vừa điệu nghệ, hai thằng bám theo bằng taxi mà mấy lần suýt mất dấu hắn ta. “Nhìn không ra lão Hiếu bình thường trầm tĩnh điềm đạm, không ngờ bên trong hắn máu yêng hùng xa lộ bốc dữ quá, mẹ nó hồi đó biết rủ nó đi đua xe thì cua được khối em." A Đức dùng ống nhòm thò đầu ra cửa sổ xe quan sát. Mặc dù hai thằng có vẻ ngoài khả nghi, bác tài không muốn cho bọn hắn lên xe, nhưng a Đức lập tức móc ra một chai dúi ngay vào tay tài xế thế là hai thằng ung dung lên xe ngồi như khách VIP. Hơn nữa a Đức còn phán thêm một câu: "Tiền phạt bao nhiêu tôi trả hết, bác tài cứ nhấn lút ga vào, hễ kim đồng hồ tốc độ nhích thêm một số thưởng cho bác thêm trăm ngàn", có mấy lời này bác tài không kiêng kỵ gì nữa rút từ trong túi ra chai voska Hà Nội nốc hết phân nửa rồi bắt đầu đạp ga phóng như điên. Nếu không làm vậy, thật không có cách nào đuổi kịp lão Hiếu.

Đại Minh ∶ "Lão Hiếu làm gì mà chạy gấp dữ vậy ta?” Sau khi bác tài vượt qua hơn chục cái đèn đỏ, 6 cái camera và vi phạm thêm chừng hai chục lỗi giao thông lặt vặt khác, lão Hiếu nới dừng lại trước một cái công xưởng bỏ hoang nằm ở ngoại thành. Gần đây kinh tế khủng hoảng, loại công xưởng bỏ hoang như cái này nhiều không đếm xuể. Đây là đất thuộc khu công nghiệp, nhà kho phân xưởng trãi dài khắp nơi, mặc dù đêm đã khuya, nhưng mấy gian xí nghiệp xa xa chắc là làm ca đêm nên vẫn còn sáng đèn, còn khu vực này do bị bỏ hoang nên chỉ có một chiếc đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng vọt yếu ớt, chung quanh yên tĩnh, im ắng đến dị thường.

Hai thằng trả trước một phần tiền xe sau đó mở cửa bước xuống, a Đức lãnh đạm móc ra một tấm danh thiếp đưa cho bác tài nói: "Sáng mai bác đến công ty này gặp người trong danh thiếp để lĩnh tiền thưởng" Bác tài cầm lấy danh thiếp, lập tức run lên vì sung sướng, tên trên danh thiếp một trong mười công ty lớn nhất nước đây mà.

Đại Minh∶ "Đi thôi, cẩn thận đó!” Hai thằng dán mình sát vách tường nhẹ nhàng lẻn vào bên trong khu nhà xưởng, trong này tối om đen ngòm giơ tay nhìn không thấy ngón.

A Đức∶ "Đến lúc dung đèn pin rồi" hắn vừa nói vừa xòe tay ra trước mặt Đại MInh. "Ặc, sáng nay không nghĩ ra mình lại chạy đến mấy chỗ này nên tao không có đem theo.” Đại Minh đập vào tay a Đức sau đó tiến lên dẫn đầu, đối với Đại Minh bây giờ mà nói cho dù bịt mắt lại hắn vẫn có thể ung dung đi dạo hết chỗ này.

A Đức∶ "Ê, mày thấy đường thiệt không?" Đại Minh∶ "Mắt tao sáng như mắt mèo mà, mày không biết sao?" A Đức∶ "Vậy thì hay rồi, tao mỗi lần muốn ngắm nghía mấy con bồ trong lúc action đều phải đeo cái của quỷ này vào.” “Cái này gọi là kỹ thuật rình mò, OK?" Đại Minh không có tức giận phì cười nói, nhìn thấy a Đức lôi từ trong áo khoác ra một cặp kính quái dị chật vật đội lên đầu.

A Đức∶ "Đây là loại kính nhìn đêm mới nhất, rất nhỏ gọn đúng không?" Đại Minh∶ "Mày lúc nào cũng mang mấy cái này theo người sao?" "Phòng khi hữu sự!" A Đức trên mặt lộ ra một nụ cười cực kỳ thô bỉ, dĩ nhiên không cần nghĩ cũng biết hắn chuẩn bị mấy thứ này vào việc gì rồi..

Đại Minh và a Đức nhẹ nhàng tiêu sái tiến đến sát một gian phòng trống, đây là gian phòng có mái nhà cao nhất trong phân xưởng nên rất dễ tìm thấy, cũng là căn phòng duy nhất sáng ánh đèn. Dựa theo tiếng hô hấp, Đại Minh đoán chắc trong phòng có người, có thể có ít nhất 4 người đang hít thở.

Bốn kẻ này đều chiếm cứ các cao điểm có tầm nhìn tương đối bao quát khu xí nghiệp, trên tay cầm một vật gì đó không ngừng quan sát qua lại. Đại Minh thấy rõ ràng đó là loại súng bắn tỉa chuyên dụng cao cấp có gắn ống nhòm hồng ngoại giống loại a Đức đang dùng.

Đại Minh khẽ ra dấu viết vào long bàn tay a Đức, "Đừng nói chuyện, có bốn người, có súng nhắm, loại có thể nhìn đêm", sau đó đưa tay chỉ ra phương hướng 4 người.

A Đức viết lại: "Tao đi giải quyết bọn chúng, mày ở đây cảnh giới, cẩn thận đó.", nói xong hắn lặng lẽ rời đi. A Đức vốn là đai đen Karate-do bảy đẳng, Judo tám đẳng, mặt khác gã còn tinh thông các loại vũ khí cả hàng nóng lẫn hàng lạnh. Đại Minh từng hỏi a Đức cực khổ học mấy thứ này làm gì, a Đức trả lời: "Cuộc sống cần có chút kỹ năng!", mà Đại Minh cũng không hiểu được, rốt cuộc a Đức muốn sống cuộc sống gì mà phải cần mấy thứ kỹ năng đó. A Đức mặc dù rất lợi hại, nhưng đối phương trên tay có súng, Đại Minh không an tâm nên cũng bám theo.

Thân thủ a Đức quả không phải tầm thường, khi bắt đầu hành động hắn trở nên linh hoạt như một con hắc miêu, ra tay không phát tiếng động, chỉ trong chớp mắt thời gian hắn đã hạ được ba tên. Bất quá khi hạ đến tên thứ ba hắn bất cẩn gây ra một tiếng động nhỏ, khiến tên thứ tư chú ý, trên thân a Đức liền hiện lên một chấm sáng đỏ.

Nguy rồi, a Đức biết bản thân đã bị khóa trong tầm nhắm. Bất quá khi hắn đang chuẩn bị né tránh, thì thân người tên thứ tư bỗng đổ sụp xuống như một cây chuối, Đại Minh vung vẩy trong tay một thanh gỗ lớn cười hì hì nhìn hắn. "Phù, tao tưởng mình toi đời rồi, cảm ơn mày đã ra tay kịp lúc!" A Đức biết chỗ này không còn ai, nhỏ giọng nói. "Hà, vậy mới đúng cách nói chuyện với ân nhân cứu mạng của mình chứ, mày không cần phải cảm ơn, dù sao cả mày và lão Hiếu đều là bạn thân của tao, tao làm sao bỏ mặc chúng mày một mình chiến đấu cho được. Nếu không cả mày và hắn đều ..." Đại Minh đưa tay quẹt ngang cổ một phát làm dấu.

A Đức chụp lấy một khẩu súng dưới chân lắp đạn vào, lạnh lùng nhắm về phía bốn người đang nằm khai hỏa. "Đừng ..." Đại Minh định ngăn cản, nhưng đã chậm một bước.

A đức∶ "Yên tâm, đây chỉ là đạn thuốc mê, lượng thuốc đủ để bọn họ ngủ 3 ngày 3 đêm, đây là loại mới nhất do đích thân tao sản xuất." Đại Minh∶ "Mày làm tao phát sợ rồi đấy, nói thật đi mày có phải là tiểu sát thủ hay không, sao trên người mày toàn hàng độc vậy?" A Đức∶ "Mày cứ đoán tiếp đi!" Hai thằng ở trên cao không ngừng quan sát dò xét đánh giá tình hình chung quanh, phát hiện trong một căn phòng khác ở khu trung tâm có ánh đèn leo loét khi mờ khi tỏ. "Lão Hiếu xem ra đang mò mẫm ở bên kia" A Đức quan sát bằng ống nhòm nói. "Nhưng ..." Đại Minh chỉ vào ba bốn gian phòng chung quanh. "Xem ra mấy chỗ kia cũng có mai phục nhân thủ, nếu bọn ta mạo hiểm xông vào, khẳng định là trên người sẽ thủng lỗ chỗ như tổ ong ngay.” A Đức∶ "Tao cũng biết vậy, nhưng nếu cứ ngồi đây thì tình hình lão Hiếu cũng chẳng khá hơn được." Hai người vắt óc ra tính kế, nếu có thể nói ra thì tốt quá, Đại Minh tuy không hy vọng có nhiều người biết được thực lực của mình, bất quá vì bằng hữu gặp nguy hiểm, hắn cũng không còn biện pháp nào khác.

Đại Minh vừa định mở miệng nói để hắn lo hết mấy tên kia đột nhiên một bàn tay đưa ra bịt miệng hắn lại.

Thì ra là a Đức đang lôi một tai nghe Bluetooth kiêm micro ra đeo vào tai, chăm chú trao đổi gì đó với bên kia rồi hưng phấn quay lại nói với Đại Minh: "Tao đã kêu thêm viện binh từ nhà tới, những người chung quanh kia cứ giao cho bọn họ, hai chúng ta đi tìm lão Hiếu." “Hay lắm!" Đại Minh và a Đức thu nhặt một ít vũ khí rồi lặng lẽ tiến về hướng phát ra ánh sáng.

Lão Hiếu bước vào gian phòng trung tâm, bên trong căn phòng khá lớn này có hơn chục người bao vây hắn, nhưng lão Hiếu tuyệt không biến sắc, trầm giọng hỏi: “Em gái tao đâu?” "Có khí phách lắm, bọn tao rất coi trọng mày, sao nào, mày có muốn nhập bọn với chúng tao không?" Người vừa phát ngôn trước mặt lão Hiếu có vẻ là lão đại của cả bọn, thân người hắn mập mạp với cái đầu hói bóng lưỡng, mặc toàn quần áo đắt tiền, trên ngón tay mủm mĩm đang kẹp điếu xì gà bự chảng là một cái nhẫn vàng cẩn kim cương to tổ bố. Nói trắng ra nhìn hắn không có vẻ gì là đại ca giang hồ cả, mà có vẻ giống như một tay trọc phú mới nổi hay cái loại quan tham mà chỉ cần đeo lên người hắn cái bảng tên cộng thêm cái áo tù và vẻ mặt khóc hu hu vì ân hận là hoàn chỉnh bức tranh điển hình của một tay tội phạm kinh tế.

Lão Hiếu∶ "Bớt nói nhảm đi!" "Đồ tiểu quỷ không biết sống chết, người đâu!" Tên mập hói đầu tức giận hét toáng lên. Theo lệnh của tên heo trọc, cần cẩu trên nóc phân xưởng chậm rãi chuyển động, một cô gái mặc đồng phục nữ sinh trung học đang bị trói chặt trên đó, cô gái kia mặc dù xinh đẹp, nhưng vẻ mặt rất tiều tụy. Cô gái vừa thấy mặt lão Hiếu liền kêu toáng lên: “Anh hai mau chạy đi, đây là một cái bẫy, mấy người này không biết giữ lời đâu." Lão Hiếu giơ tay lên ra hiệu, ý nói em hãy an tâm không cần nói nữa. "Người cũng đã thấy rồi, bắt đầu được chưa?" Tên heo trọc vừa nói vừa phì phèo nhả khói xì gà.

Lão Hiếu ném ra một hộp đĩa CD, sau đó nói: “Mau thả người!” “Mày, kiểm tra hàng xem!” Lão heo trọc chỉ tên tay sai bên cạnh, tên đó lập tức nhặt cái đĩa CD lên cho vào máy tính xách tay kiểm tra nội dung bên trong. "Nội dung chính xác đồ thật 100%, thưa ông chủ!" Tên kia báo cáo lại. "Tiểu quỷ ơi là tiểu quỷ, thật dễ dàng để lừa gạt những thằng mới lớn như mày, mày tưởng bọn tao sẽ buông tha cho mày dễ dàng như vậy sao?” Con heo hói cười nhăn nhở nói.

Lão Hiếu im lặng không nói, một tay hắn nhẹ nhàng cho vào túi quần không biết để làm gì. "Mày cứ an tâm mà ra đi, về phần em gái mày sẽ được bọn tao hội đồng thay phiên nhau chăm sóc nó tận tình ha ha ha ..." Con heo trọc cười phá lên bỉ ổi, khuôn mặt núc ních thịt mỡ của lão rung lên bần bật, vẻ mặt cực kỳ dâm tiện không thể nào tả nổi.

Lão Hiếu nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt lại như hạ quyết tâm muốn làm chuyện gì đó. "Người xấu thì bọn ta gặp nhiều rồi, nhưng bỉ ổi vô sỉ như con heo trọc kia thì đúng là lần đầu song quái ta đây mới thấy." "Cùng cảnh ngộ béo ú như nhau, so với hắn ta cảm thấy hành vi của mình thật là cao quý. Cho dù béo cũng phải có đạo nghĩa của kẻ béo, loại béo phì mất nhân phẩm như lão đúng là sự sỉ nhục cho những người béo tốt trên toàn thế giới.” Tại hành lang trên cao, chẳng biết từ khi nào xuất hiện hai quái nhân mặc áo khoác, khuôn mặt bị hai cái nón sùm sụp che mất diện mạo, bất quá qua hình dáng của họ thì thấy rõ một mập một ốm, hai người một tung một hứng hết sức nhịp nhàng. "Các ngươi là ai?” Con heo trọc rống lên như bị chọc tiết, nước bọt phun như mưa rào khiến bọn thủ hạ dạt hết sang hai bên. “Nếu ngươi đã có lòng thành muốn hỏi" Người gầy mở miệng trước. "Bọn ta cũng đại phát từ bi nói cho ngươi hay." Người béo bên cạnh nối tiếp theo.

Người gầy∶ "Vì hạnh phúc của tất cả mỹ nữ trên toàn thế giới" Người béo: "Vì duy trì vẻ mập mạp tôn nghiêm" Hai người đồng thanh∶ "Con heo trọc kia hãy nghe đây, những tháng ngày hắc ám của ngươi đã kết thúc, bọn ta là tam đại quái kiệt, vì mỹ nữ và công lý quyết định đem sức mạnh mặt trăng ra trừng phạt ngươi." (Câu này chôm trong bộ phim hoạt hình “Thủy thủ mặt trăng” =.=!) Người gầy∶ "Ta là đại quái, Hoa hoa công tử" Người béo∶ "Ta đệ nhị quái, Béo ú siêu nhân" Hai người ta nói xong liền hợp thành một tư thế biểu diễn kỳ quái, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều ngây người nhìn bọn bọ. Lão Hiếu mém xỉu, từ giọng nói đến thân hình của hai kẻ kia, không phải là hai tên bạn học trời đánh a Đức và Đại Minh của mình thì còn ai vào đây, bất quá lão Hiếu cũng nổi hứng phối hợp hợp với bọn họ quậy tưng một phen.

Lão Hiếu∶ "Ta là đệ tam quái, Khoa học quái nhân" "Woa, phá kỷ lục rồi, chín ký tự, đáng tiếc không có đem máy ghi âm theo." A Đức cảm khái nói. "Tại sao bọn mình lại biến thành bộ dạng này vậy?" Đại Minh cảm thấy khó hiểu, vừa rồi a Đức một mực kiên trì bắt hắn phải đóng kịch như vậy.

A Đức∶ "Người của bọn ta bên ngoài đang thu thập đám thủ hạ, hai người chúng ta phải tranh thủ thời gian cho bọn họ ra tay, mà này mày không thấy tụi mình xuất hiện như vậy rất có ấn tượng sao?" Đại Minh∶ "..., ờ, tao cũng không có ý kiến." "Ta không cần biết các ngươi là ai, người đâu, mau luộc chúng nó cho tao!" Con heo trọc tức đến xì khói kêu to.

Hai gã nắm xích sắt đu xuống, đồng thời hạ gục ngay hai tên tay sai đang định rút súng ngắn ra. A Đức như mãnh hổ sút chuồng, sở học của gã được phát huy đến mức lâm ly kỳ ảo, thân ảnh giữa đám người xấu tung hoành ngang dọc, tiếng rên rỉ vì trúng đòn vang lên không ngớt, nào là Phân cân thác cốt thủ, Tuyệt tử tuyệt tôn cước (=.=!), Địa ngục phá kiên phi (Đòn nhẩy lên dộng cùi chỏ vào mặt đối thủ trong shown đô vật SmackDown!) đều được hắn sử dụng ra, chỗ nào gã đi qua đều giống như vừa bị một cơn bão cấp 12 tàn phá không thương tiếc.

Đại Minh hành động mặc dù xem qua có vẻ vụng về, chỉ có tránh qua né lại, rồi ngẫu nhiên đánh ra một quyền, nhưng thủy chung không có tên nào chạm được vào chéo áo gã, mà những địch nhân trúng phải một quyền tối hậu của gã đều nằm dài đo đất không gượng dậy nổi. Lão Hiếu cũng thừa dịp rối loạn, tung ra cả boxing lẫn quyền Thái hạ gục ngay ba tên bên cạnh hắn, quả thật nhìn không ra thân thủ chân chánh của lão Hiếu cũng không đến nỗi tệ.

Hơn chục người hỗn chiến một trận long trời lở đất, gặp người bình thường chắc nãy giờ xương cốt đã bị dập cho nhũn ra từ lâu, mà ba gã xông pha như hầu tử trộm bàn đào, tay đấm chân đá không ngừng nghỉ, trải qua một thời gian bắt đầu lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Ba quái kiệt của chúng ta đứng đâu lưng lại một chỗ, trên mặt đất ngổn ngang tiếng kêu rên vang trời dậy đất, trước mặt bọn hắn chỉ còn không tới mười người.

Lão hiếu∶ "Lúc nãy nguy hiểm thật!” "Cũng vui đấy chứ?" A Đức vẻ mặt vẫn còn nguyên sự hưng phấn, dường như vẫn chưa thoát khỏi trạng thái kích động. "Tại sao?" Lão Hiếu khôi phục vẻ ít nói thường ngày, ý gã muốn hỏi tại sao bọn mày lại mạo hiểm vì tao. "Hà, bằng hữu gặp nạn, bọn tao làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Mày cũng không ra gì nữa, gặp khó khăn sao không chịu nói ra, coi bọn tao là người ngoài hả?" Đại Minh bạn bè rất ít, cho nên hắn rất quý trọng những người bên cạnh hắn.

Lão Hiếu đưa mắt nhìn sang a Đức. “Còn hắn hả, thằng dâm tặc này đang để ý rình mò em gái xinh đẹp của mày." Đại Minh hiểu ý nhanh miệng đáp luôn. “Oan cho tao quá!" A Đức biết hai thằng kia đang nói đùa nhưng cũng không chịu nổi lớn tiếng kêu oan.

Ba người nhìn nhau bất chợt ôm bụng cười ha ha, tình cảm của bọn họ cũng tiến thêm một bước dài. “Đến nước này còn cười được, chúng mày điên hết rồi à?" Con heo trọc lạnh lùng nói, khi trường hỗn chiến bắt đầu thì hắn được đám thủ hạ bảo vệ lùi ra xa, cho nên bây giờ mới có cơ hội lên tiếng.

Tình huống bây giờ càng trở nên nguy hiểm hơn, ba quái kiệt của chúng ta mặc dù thân thủ bất phàm, nhưng nhân số quá ít, hơn nữa bọn kia đều chuyển sang rút hàng nóng ra bao vây bọn họ vào giữa. “Này lão heo trọc, ngươi không thấy kì quái à, người của ngươi bên ngoài sao nãy giờ im hơi lặng tiếng không chịu chạy vào hỗ trợ?” A Đức thản nhiên hì hì cười đùa nhưng lỗ tai căng ra nghe ngóng tình hình bên ngoài, hắn đang tiếp tục triển khai kế hoạch câu giờ.

Nghe a Đức nói, con heo trọc mới nhớ ra, hắn đoán chắc bọn thủ hạ bên ngoài đã bị bọn nhóc này làm thịt hết rồi. Trong lúc lão heo trọc đang ngẩn người ra suy nghĩ, đột nhiên vô số vật tròn tròn bay vèo qua cửa sổ, cửa chính lăn tròn tên đất rồi nổ đùng đùng, tiếng hú chói tai cùng ánh sáng chói mắt chụp lên tất cả mọi người có mặt trong phòng, không còn nghi ngờ gì đây chính là hiệu quả của lựu đạn flashbang gây ra.

A Đức đã ra hiệu trước cho cả bọn nên Đại Minh và lão Hiếu đều có phòng bị, bịt chặt tai nhắm nghiền mắt lại. Khi ánh sáng tan đi, mười tên kia vẫn chưa kịp hồi phục, cả ba thừa dịp giải quyết nốt bọn chúng.

Tiếng bước chân chỉnh tề có kỷ luật rầm rập vang lên bên ngoài căn phòng, Đại Minh và lão Hiếu trợn mắt há hốc mồm nhìn đội ngũ bên ngoài đang hùng dũng tiến tới. "Mày, mày xác định những người này là người nhà do mày gọi tới hả?" Đại Minh giọng nói có chút run sợ, những người xuất hiện trước mắt họ rõ rang là đặc nhiệm quân đội mà. Mỗi người toàn thân vận hắc y, áo giáp chống đạn khoác trên người, tiểu liên cực nhanh cầm chắc trong tay, đứng xếp thành hàng ngũ nghiêm chỉnh.

Đại Minh∶ "Ngươi nhà mày rốt cuộc làm nghề gì vậy?" A Đức∶ "Ủa, tao chưa từng nói với bọn mày nhà tao có quan hệ với cả bạch đạo lẫn hắc đạo hả?" Đại Minh∶ "#$%@#" Một đại hán thân hình khôi vĩ cỡ Arnold Schwarzeneger, thân cao hơn 2m, cơ bắp rắn chắc như một con báo đen, toàn thân phát ra khí thế quân nhân lẫm liệt, trên mắt phải còn hằn rõ một vết đao chém rất sâu vắt ngang qua mặt, khiến cho người đối diện nhìn hắn muốn thở cũng thở không được. "Thiếu gia, người không bị sao chứ?" Thần kỳ ngoài ý muốn, tay răm-bô trước mặt mọi người lại có giọng nói rất ôn hòa mang theo sự quan tâm lo lắng. "Đây là các bạn của con, Đoạn thúc!" A Đức nói xong lập tức quay đầu về phía Đại Minh giới thiệu tiếp: "Đây là quản gia nhà tao, tên Đoạn Mãnh, trong mắt ổng tao lúc nào cũng là đứa trẻ ba tuổi." So với ổng, tao thấy mày cũng giống đứa nhỏ thiệt, Đại Minh thầm tưởng tượng. "Xem ra thiếu gia có rất nhiều bằng hữu tốt.” Đoạn Mãnh vừa cười vừa khen ngợi, có điều khi gã cười vết sẹo trên mặt nhăn nhúm lại so với khóc còn khó coi hơn, nói xong hắn cáo lỗi đi về phía con heo trọc, nói có việc cần xử lý nội bộ.

Con heo trọc bị dính nguyên quả flashbang mới vừa khôi phục lại thần trí, nhìn những quân nhân lạnh lùng bao quanh lão hoảng sợ. "Đoạn, Đoạn lão đại!" Con heo trọc nhìn thấy người vừa đến càng thêm hoảng sợ, không ngờ vị đại ca truyền thuyết trong hắc đạo vốn xuất thân từ lính thủy đánh bộ lại xuất hiện ngay chỗ này.

Đoạn Mãnh liếc qua mớ tư liệu trên màn hình vi tính, sắc mặt khẽ biến, quay đầu quát hỏi: "Ngươi biết tội chưa?" Từ những dữ liệu trong đĩa CD, Đoạn Mãnh nhìn thấy tất cả dữ liệu cơ mật của tổ chức.

Con heo trọc sắc mặt xám như tro tàn, miệng sùi bọt mép, những thông tin về giao dịch mờ ám cùng ăn chặn tiền hàng của tổ chức do hắn là chủ mưu đều nằm trong đó, hắn không còn sức để đứng vững nữa.

Em gái lão Hiếu được thả xuống, đang chậm rãi đi tới chỗ này, con heo trọc chợt vùng lên như phát cuồng, chụp lấy cô bé làm con tin chắn trước ngực lão, họng súng đen ngòm dí vào đầu nàng, mọi người không nghĩ con heo trọc đến nước này còn dám phản kháng nên hoàn toàn bị bất ngờ phản ứng không kịp.

Lão heo trọc rống lên∶ "Dù sao lão tử sống hay chết đều phải xuống địa ngục, chi bằng kéo theo cô bé xinh đẹp này đi chung để bồi tiếp, ha ha ha ..." Con heo trọc còn chưa kịp khai hỏa, vài đạo bóng đen bay vèo vèo cắm phập như đóng đinh vào tay lão khiến lão phải buông súng ôm tay kêu la rầm trời, Đại Minh không cần nhìn cũng biết những bóng đen kia chính là phi tiêu nhẫn giả đã khiến hắn chịu khổ không ít.

Đoạn Mãnh∶ "Đem hắn về, tra tấn gắt gao xem hắn còn khai ra đồng mưu nào nữa hay không?”, sau đó nhặt mấy mũi phi tiêu cắm trên đất lên hỏi tiếp: “Bằng hữu phương nào đã ra tay trợ giúp, nếu không ngại xin ra mặt nói chuyện một lát", nhưng không có ai đáp lại, Đoạn Mãnh cũng làm ngơ xem như không có gì xảy ra.

Hiện trường đã bị xóa sạch mọi dấu vết, tất cả mọi người, ngay cả a Đức đều bị Đoạn Mãnh áp giải về. Lão Hiếu và em hắn cũng đã về nhà, Đại Minh từ chối hảo ý muốn đưa hắn về của a Đức, một mình đứng bên ngoài công xưởng. “Ra mặt đi" Đại Minh nhàn nhạt nói.

Mười mấy bóng người từ chung quanh hiện ra, quỳ một chân trước mặt Đại Minh, toàn thân mặc trang phục dạ hành kiểu ninja truyền thống. Cầm đầu đúng là ba người bọn Mỹ Hạnh bất quá phía sau còn hơn mười người khác không rõ là ai. "Đứng dậy hết đi, không cần khoa trương vậy chứ?" Đại Minh cười khổ.

Mĩ Hạnh∶ "Ngài bây giờ là thân phận ngự chủ, bọn tôi trong lúc thi hành nhiệm vụ không thể thất lễ." Đại Minh∶ "Trên thế giới này còn có mấy người có thể đả thương được ta chứ? Mà thôi, chỉ cần không quấy rầy ta, các người muốn đi theo cũng được.", những người này đầu óc đều bất bình thường, cùng một loại với lão già điên Triệt Nhất Lang, ngoan cố cứng đầu như gỗ đá. "Về nhà thôi!" Đại Minh ra lệnh.

Ngồi trên xe, Đại Minh ngắm nghía một thiết bị nhìn như nút nhấn trên tay mình, đây là thứ hắn lấy trộm được trên người lão Hiếu, Đại Minh chưa kịp hỏi rõ ràng, thì lão Hiếu đã bỏ chạy mất, cho nên Đại Minh cũng không rõ cái nút này dung vào việc gì. Bất quá hắn lại tò mò muốn bấm thử, Đại Minh ấn nhẹ một cái, một tiếng nổ mạnh từ phía sau truyền lại, gian công xưởng mục nát lúc nãy giờ đây ngập chìm trong biển lửa. "Ặc ặc, lão Hiếu cũng không phải người bình thường a, hắn không phải trùm khủng bố cực đoan chứ?" Đại Minh tự hỏi mình.

Tiếng nổ mạnh trong đêm đánh thức cư dân xung q uanh khỏi giấc mộng, xem ra đêm nay đúng là một đêm mọi người mất ngủ. Ngày hôm sau khi Đại Minh đến trường, thấy trên mấy tờ báo buổi sáng đều xuất hiện tin tức về vụ cháy công xưởng, cũng may dãy nhà xưởng này bỏ hoang nên không có thiệt hại về nhân mạng, nghe đâu chủ nhân của công xưởng cũng đang tính phá bỏ nó đi nhưng còn bận nhiều việc nên chưa kịp tiến hành, hắn muốn thông qua bài báo cảm ơn người tốt bụng nào đã giúp hắn đỡ tốn tiền tiêu hủy dãy nhà xưởng kia. "Hắc, thứ vũ khí nguy hiểm của mày có cần phải nổ mạnh vậy không? Mày làm sao mà hay vậy?" Đại Minh vừa đến lớp liền chất vấn lão Hiếu.

Lão Hiếu ra dấu sáng chế kia là của em gái hắn khi nhàn rỗi ở nhà làm ra gọi là “Bom thông minh siêu nhỏ”, khi lão Hiếu tiến vào công xưởng tiện tay ném ra vài quả. "Huynh muội các người có phải con người không, chẳng lẽ hai người là người ngoài hành tinh alien à?" Đại Minh dụng ánh mắt khi thấy quái vật nhìn khắp người lão Hiếu, lão Hiếu chỉ cười mà không đáp. "Chào buổi sáng!" A Đức mang theo gương mặt ngái ngủ tiến vào lớp học Đại Minh∶ "Mày bị sao vậy?". "Đừng nhắc nữa, tối qua tao bị giáo huấn tới gần 3 giờ sáng. Đúng rồi, lão Hiếu, lão có rãnh không? Lát nữa ghé nhà tao một chuyến." A Đức nằm dài trên bàn uể oải nói.

Lão Hiếu∶ "Làm gì?" A Đức∶ "Thì chuyện mày xâm nhập hệ thống máy chủ của gia đình tao, Đoạn thúc thuyết không thể dễ dàng buông tha cho mày, nhưng dưới sự cam đoan của tao, cuối cùng Đoạn thúc nói có thể tha cho mày một lần nhưng mày phải khôi phục lại bức tường lửa của máy chủ đã bị mày phá hỏng. Hệ thống máy chủ của nhà tao bảo mật phức tạp cỡ nào thì mày biết rồi đó, cái tên “Hắc hiệp" hacker, quả nhiên không đơn giản." Lão Hiếu nhẹ gật đầu.

A Đức∶ "A Minh, mày không cần đi theo tụi tao." Đại Minh suy nghĩ một lát nói. “Ngày hôm qua tao bị mất ngủ có thằng nào tốt bụng canh cho tao ngủ không?" “Tao thì không được rồi, hôm qua tao là thằng vất vả nhất, bọn mày canh thầy giáo nhé, tao ngủ trước đây!" Nói xong a Đức gục đầu xuống bàn ngáy pho pho. “Ặc!" Đại Minh cùng lão Hiếu đồng thanh hét lên.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.