Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 11: Trận Chiến Bảo Vệ Thân Xử Nam

Dị Hiệp

11 Chương 11: Trận chiến bảo vệ thân xử nam

Sáng nay Đại Minh nhận được đả kích quá lớn, trong khi Mỹ Hạnh chuẩn bị bữa sang cho hắn thì hắn vẫn chưa kịp hoàn hồn lại. “Hoàn hảo!” Mỹ Hạnh vui vẻ thốt lên. “Hảo gì mà hảo, tối qua bị 3 nữ ninja tập kích, sang sớm nay tinh thần lại phải chịu đả kích, gặp toàn những chuyện bất hảo.” Đại Minh ôm đầu rên rỉ.

Mỹ Hạnh hỏi: “Chuyện gì mà rầu rĩ vậy?” “Ta cũng đang muốn biết đây.” Đại Minh bất đắc dĩ đáp. “Sao không thấy Tiểu Tuyết ở đâu vậy?” Mỹ Hạnh tò mò hỏi, mọi khi thấy hai người như hình với bóng, hôm nay đột nhiên chẳng thấy Tiểu Tuyết đâu.

Nhắc đến Tiểu Tuyết, Đại Minh lại cảm thấy nhức đầu. Sáng nay, hắn có nói thế nào Tuyết Cơ cũng không chịu biến ngược lại thành Tiểu Tuyết, chỉ thẹn thùng ôm cứng lấy hắn làm hắn cũng không rõ xảy ra chuyện gì. Nhớ lại lúc rạng sang tình dậy thấy mình và Tuyết Cơ áo quần xộc xệch, Đại Minh có gặng hỏi chuyện gì xảy ra thì nàng chỉ mỉm cười bí hiểm, rồi không nói gì thêm mà càng ôm hắn chặt hơn, hắn buộc phải tống Tuyết Cơ vào trong thẻ bài tránh bị người khác nhìn thấy lại thêm đau đầu. “Phải rồi, ông tôi có dặn anh ăn sáng xong, đến nội đường gặp người, có chuyện cần bàn.” Mỹ Hạnh vẻ mặt có chút hốt hoảng, nàng không làm phiền Đại Minh nữa mà nhẹ nhàng xoay người lui ra.

Lão già đó tìm ta có việc gì vậy cà? Đại Minh tò mò suy đoán. Cũng chẳng sao, dù gì việc này cũng cần một kết thúc, sớm còn hơn muộn.

Đại Minh dùng cơm xong rồi chạy đi rửa mặt, nhìn lại mình trong kính hắn thấy có chút khác biệt, mắt và tóc bắt đầu nổi lên màu lam nhạt. Đại Minh chợt nhớ tới mấy ngày nay còn chưa có luyện công, đến giờ mới nhớ ra mình cần phải thường xuyên luyện công để ngăn chặn việc biến hình, Xem ra tốc độ biến hình cũng đã chậm bớt đi chứ không khủng khiếp như hồi đầu tiên. Loại sự tình này Đại Minh không hiểu nổi mà cũng chẳng thể tác động được.

Xem ra đầu mình mang không ít phiền não a, đành phải từ từ giải quyết thôi. Đại Minh quyết định vứt bỏ mọi chuyện tập trung đối đầu xem lão già kia còn giở được trò gì.

Khi Đại Minh bước chân vào trong nội đường, hầu như mọi người đã chờ sẵn ở đó, nhiều gương mặt hắn nhận không ra nhưng những người trẻ tuổi như Mỹ Hạnh, Thiên Đại Hòa Cương đều có mặt đông đủ. Mọi người đều ăn vận chỉnh tề, ngồi ngay ngắn như đang có đại hội gia tộc. Không khí có phần quỷ dị, Đại Minh để ý thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người gã.

Ngự Đường Triệt Nhất Lang quỳ ngay ngắn trên một chiếc đệm, trước mặt ông ngay chính giữa phòng có một tấm đệm trống. Triệt Nhất Lang chỉ Đại Minh ngồi vào, Đại Minh xếp bằng ngồi xuống rồi hỏi: “Các người giữ ta lại đã lâu, chắc chuyện gì cũng đã bàn xong rồi phải không, võ công không bằng người, ta cũng không còn gì để nói nữa.” Đại Minh bất mãn nói. “Kết luận ư, thật ra đã có từ vài ngày trước rồi.” Triệt Nhất Lang từ tốn nói.

Đại Minh: “Ặc, vậy cuối cùng các người muốn sao đây?” Triệt Nhất Lang: “Kỳ thật ngươi rất mạnh, mặc dù không thành thục lắm. Bọn ta phải liên kết lực lượng cố gắng triệu hoán ‘Ngôn linh vô thượng kết giới’ phong tỏa bớt sức mạnh của ngươi, lại có thêm thức thần hỗ trợ mới chế phục được tiểu tử ngươi.” “Cảm ơn à, quá khen, quá khen! Xem ra ta cũng không đến nỗi vô dụng như mấy người các ngươi đúng không?” Đại Minh thích chí châm chọc. “Ngươi cũng thấy rồi đó, người trong tộc ta có khả năng sử dụng thức thần càng ngày càng ít, xem ra chỉ vài thế hệ nữa, gia tộc ta chắc chắn sẽ lâm vào tình trạng diệt vong, không có thức thần bọn ta sẽ mất tất cả tiền bạc, địa vị cùng danh tiếng, mất hết ngươi hiều không?” Triệt Nhất Lang đổi đề tài, trên mặt ông lộ rõ nét tang thương. “Ừm, chuyện này ta có nghe Mỹ Hạnh tỷ nói qua. Nhưng đâu có liên quan gì đến chuyện của ta.” Đại Minh tỏ vẻ khó hiểu. “Không, ngươi nói sai rồi, chuyện này với ngươi rất có quan hệ.” Nói đến đây hai mắt Triệt Nhất lóe lên quang mang dữ dội, Đại Minh nghi hoặc tỏ vẻ muốn nghe tiếp. “Ngươi mặc dù lực lượng rất mạnh, nhưng khả năng tự do khống chế thức thần mới là ngón sở trường của gia tộc ta. Chỉ cần có được ngươi, ta tin rằng gia tộc ta sẽ có thêm càng nhiều thức thần, hoàn toàn có khả năng khôi phục lại hào quang khi xưa của gia tộc. Ngươi chính là bảo vật mà gia tộc ta nhất định phải có.” Triệt Nhất Lang kích động cơ hồ như muốn hét toáng lên.

Lão già này điên rồi, Đại Minh thầm quyết định từ nay sẽ gọi lão là lão già điên.Chẳng lẽ lão muốn ta thành thần bảo hộ cho gia tộc lão, nực cười, ta nào phải thánh Ala, đức Phật hay chúa Jesu. Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến tối hôm qua sao? “Hay lắm, thì ra là lão à, tối qua lão cho ba nữ nhẫn giả đến phòng ta biểu diễn thoát y vũ phải không, mặc dù tiết tháo lễ nghĩa đối với ta chẳng đáng đồng xu, nhưng ta tuyệt không phải là loại người có thể để cho lão tùy tiện sắp đặt.” Đại Minh mở miệng mắng tới tấp. (Lời dịch giả: Khoái câu này, đúng phương châm sống của ta =.=) Đại đường liền vang lên một trận xôn xao, Đại Minh chỉ nghe được lõm bõm mấy chữ được nhắt lại nhiều nhất: “Là ai ra tay trước …?” Còn lại toàn là âm thanh chất vấn nhau.

Triệt Nhất Lang giơ tay lên, lớn giọng quát: “Im lặng!” Nội đường mới từ từ yên tĩnh lại. “Ta đã có lệnh không cho các người tự ý động thủ, chuyện này rốt cuộc là do ai làm ta sẽ truy cứu đến nơi đến chốn.” Triệt Nhất Lang trầm giọng quát, tiếp đó đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt. “Ta nhắc lại lần nữa, kể từ hôm nay, Đại Minh sẽ là ngự chủ. Ngự Tiền, Thần Cung, Thảo Dĩ thiếu nữ của cả ba nhà, bất kể là ai có mang với hắn trước, sẽ được làm chánh thất. Dòng tộc của chánh thất cũng sẽ trở thành người lãnh đạo chân chính của Nguyệt Lưu gia tộc, chuyện này đại biểu cho cái gì, ta tin mọi người đều hiểu rõ, nghi thức chính đêm nay sẽ bắt đầu, bây giờ mọi người có quyền lui xuống chuẩn bị.” Triệt Nhất Lang vừa phất tay xuống, cả phòng lập tức biến hết, chỉ còn một mình Đại Minh ngồi yên như phỗng. “Tương lai của Nguyệt Lưu gia tộc từ giờ nằm trong tay ngươi.” Triệt Nhất Lang nói với giọng điệu đầy cảm khái. “Không cần đẩy trách nhiệm cho người khác, ông tưởng tôi sẽ đồng ý với câu chuyện điên rồ của mấy người ư? Lão già điên!” Đại Minh phản đối, vẻ mặt của hắn lúc này rất khó coi.

Triệt Nhất Lang: “Chuyện này có gì không tốt, nhiều người thèm được như ngươi mà trong mơ còn không thấy. Danh vọng, quyền thế, tài phú cùng một đống mỹ nữ, tất cả đều là của ngươi.” (Lời dịch giả: Bác này chỉ được cái nói đúng, em đang thèm muốn chết đây >.<) Đại Minh: “Nhưng ta sẽ mất đi tự do.” “Ngươi yên tâm, chỉ cần ta có cháu bồng, ta sẽ hóa giải cấm chế cho ngươi ngay.” Triệt Nhất Lang ha hả cười lớn nói. (=.=!) “Ta không phải nói ý này, thực ra, tôi sống trên đời cũng không có mục đích cụ thể mà con đường tương lai thì mờ mịt quá. Mặc dù đang lạc lối, tôi vẫn muốn tìm đường đến tương lai bằng chính đôi tay mình, nếu ông muốn tôi làm con rối trong tay ông, tôi sẽ khiến cho ông phải hối hận.” Đại Minh rống lên phẫn uất.

Triệt Nhất Lang: “Dù sao chuyện này ngươi cũng không khống chế được rồi, vì hạnh phúc của gia tộc, thứ lỗi ta buộc phải hy sinh ngươi.” Đại Minh: “Hy sinh đâu chỉ có mình ta, còn có các thiếu nữ vô tội kia nữa. Ông ép buộc bọn họ khiến cho các nàng mất hết tương lai lẫn hạnh phúc, ông bất công với tất cả mọi người.” (Lời dịch giả: Dâm tặc giả dạng thánh nhân, bái phục, bái phục a) Triệt Nhất Lang: “Các nàng sẵn sàng hy sinh bản thân vì gia tộc, đó là chuyện nên làm.” “Nên cái đầu ông, các người đối xử với thức thần cũng như vậy phải không? Tựa như Tiểu Tuyết, các người chỉ xem nàng ta như công cụ chứ không phải là cá thể có tư tưởng, có sinh mạng phải không?” Đại Minh phẫn nộ hét toáng lên.

Triệt Nhất Lang: “Xem ra ngươi không hiểu ý nghĩa tồn tại của thức thần đúng không?” Triệt Nhất Lang nhìn Đại Minh đáng thương, từ tốn hỏi. “Nói ta nghe xem!”

Triệt Nhất Lang dẫn Đại Minh đến hậu động ở ngọn núi phía sau thần xã, hai người cùng nhau đi sâu vào sơn động, cuối cùng nhìn thấy một bức phù điêu chạm khắc vô số hình thù trên vách động. Triệt Nhất Lang đặt tay lên vách đá, miệng rì rầm niệm chú.

Thạch bích chầm chậm mở ra, để lộ một động khẩu sâu không thấy đáy, tối tăm âm u, tỏa ra khí thế rợn người. Triệt Nhất Lang rút ra hai cây đuốc ở hai bên vách động, đốt lên rồi đưa một cây cho Đại Minh cầm. “Có một vài chuyện, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy.” Nói xong lão xoay mình đi xuống thạch thất, Đại Minh vội bám theo sau, thạch bích cũng tự động khép lại như cũ.

Trên đường đi, Đại Minh có thể nhìn thấy vô số thạch nhũ cùng thạch trụ lấp lánh dưới ánh đuốc, có thể nói thạch động này có trên vạn năm tuổi, đây đó có thể nghe tiếng nước mưa thấm xuống nhỏ giọt tí tách như thể thạch động đang tự mình cất tiếng than vãn bi ai.

Cũng chẳng biết đã đi được bao lâu, cuối cùng hai người đến trước một cánh cổng lớn trang trí dày đặc hoa văn đồ án hình thù quái dị, “Đây là ‘Thủ hộ chi môn’ bảo hộ cho tất cả cố sự của gia tộc ta, chỉ có ngươi trong tộc được lựa chọn làm thần sứ mới có thể mở ra.” Triệt Nhất Lang nói xong, đưa tay vuốt lên cánh cửa. Đồ án hoa văn trên cửa tỏa sáng chói mắt, cánh cửa từ từ mở ra.

So với không khí u ám trong động khẩu, cánh cửa như mở ra một thế giới khác ngập tràn sáng chói mắt, Đại Minh theo sau Triệt Nhất Lang đi qua cửa. Phía sau cánh cửa là một khoảng không gian rộng lớn cỡ chừng một sân bóng đá, chung quanh vách động tỏa ra ánh sáng chẳng biết gọi là gì, nhưng đủ sức chiếu sáng cả không gian.

Mười cái vỏ kén nằm rải rác trên nền động, Đại Minh chẳng biết mô tả sao cho đúng. Bất quá Mỹ Hạnh từng nói cho hắn biết đây là những cái kén của thức thần, Chung quanh kén có rất nhiều bình to lọ nhỏ. “Đây chính là tro cốt của thức thần qua nhiều thời đại.” Triệt Nhất Lang thấy ánh mắt nghi hoặc của Đại Minh nên tự động giải đáp cho hắn.

Triệu Nhất Lang nói tiếp: “Đại bộ phận thức thần sẽ ở đây hấp thu cho hết linh hồn của chủ nhân, linh hồn chủ nhân sẽ trở thành một bộ phận của thức thần, đây là cái giá phải trả nếu muốn sử dụng sức mạnh vô biên của thức thần, cho nên bọn ta đặt tro cốt của tổ tiên ở đây để tưởng niệm. Sau khi chết chủ nhân thức thần ngay cả linh hồn cũng không còn để chuyển sinh, ta cũng không ngoại lệ.” “Ngươi cho rằng bọn ta sử dụng thức thần vì cái gì, ngay cả khi biết rằng hậu quả của việc này không hề tốt đẹp.” Triệt Nhất Lang hỏi Đại Minh, Đại Minh chỉ biết cúi đầu không đáp.

Triệt Nhất Lang: “Ngươi có biết trên đời này có bao nhiêu thức thần không?” Đại Minh lắc đầu. “Rất nhiều, nhiều hơn ngươi có thể tưởng tượng nhiều, khắp nơi trên thế giới đều có người đang lợi dụng thức thần làm việc, đương nhiên không phải ai cũng muốn làm việc tốt. Đối với thức thần vô chủ gây họa cũng có, những dạng này chỉ có thể dùng thức thần khác để đối phó. Gia tộc ta cũng không phải loại dũng sĩ chánh nghĩa gì cả, có đôi lúc bọn ta phải dùng thức thần cho những mục đích không mấy tốt đẹp. Nhờ có thức thần, bọn ta mới có gia sản đồ sộ hôm nay, dù sao đây là truyền thống hơn mấy ngàn năm, giờ muốn quay đầu cũng đã quá muộn rồi, bọn ta với thức thần sớm đã không thể phân khai, mất đi thức thần, bọn ta cũng sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại.” Triệt Nhất Lang giọng nói càng lúc cáng thương cảm.

Đại Minh lặng lẽ lắng nghe lão nói hết.

Triệt Nhất Lang: “Gia tộc ta còn tồn tại với ý nghĩa bảo vệ quốc gia khỏi các thế lực ngoại xâm. Nhật, nguyệt, tinh ba đại lưu phái, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn nội địa cho cả Nhật Bản, đối phó với công kích của ngoại quốc, đồng thời xử lý các vấn đề nội bộ khác. Đương nhiên những chuyện này đều phải bí mật thực hiện, không ai được biết. Trách nhiệm của gia tộc ta thật sự quá nặng nề, không thể rũ bỏ được, ta hy vọng ngươi có thể hiểu cho bọn ta.”

Đại Minh trở về phòng của hắn, triệt để suy nghĩ về những lời của Triệt Nhất Lang.

Kỳ thật không thể nói Triệt Nhất Lang làm sai chuyện gì, mỗi người đối với chuyện đúng sai chính nghĩa gian tà có cách nhìn khác nhau. Bất quá Đại Minh cũng có cách nghĩ của riêng hắn. Màn đêm dần buông xuống, xem ra cũng đã gần đến lúc cuộc đi săn bắt đầu, bất hạnh thay, chính mình lại trở thành con mồi.

Đại Minh bắt đầu thu thập bất kỳ thứ gì có thể giúp hắn chống trả, nghĩ đến việc mình sắp bị quần nữ cưỡng dâm, hắn thật sự muốn nuốt không trôi. (Lời dịch giả: Thứ gì nhiều quá cũng không tốt … T-T) Đêm đến, mấy cô gái rón rén đến trước cửa phòng Đại Minh, nhìn thấy căn phòng vẫn sáng ánh đèn, không nghĩ ngợi gì liền hăm hở nhảy ngay vào trong phòng. Đột nhiên, một màn sương trắng bay tới, chúng nữ giật mình vội vã bịt mũi miệng nhưng đã chậm, lớp lớp ngã xuống nằm thẳng cẳng. Đây là thuốc mê loại mạnh nhất mà Đại Minh lệnh cho Tật Phong đi gom góp dược thảo, sau đó cho người của Lâm gia để gia công, tác dụng cực nhanh đủ để người trúng bị mê man 1 ngày 1 đêm. Trước đây A Đức từng dạy cách phối chế cho Đại Minh, hắn rất nghi ngờ hiệu quả của loại dược phẩm truyền thuyết này, không ngờ quả thật có ngày lại phải dùng nó để gây mê nữ tử a.

Sau đó đến lượt những cô gái khác mon men tiếp cận, phát hiện trong phòng trống không không có ai, chỉ có vài cô gái chạy không kịp nằm ngủ mê man dưới sàn, bọn họ kêu to: "Người chạy mất rồi!". Trận chiến bảo vệ thân xử nam của Đại Minh chính thức bắt đầu. “Đằng kia kìa!" một cô gái đột nhiên la lên khi phát hiện có bóng người bất chợt xẹt qua, một cô gái khác rất nhanh rượt theo hướng cái bóng, thân thủ xem ra cũng nhanh nhẹn. Đáng tiếc, cả bọn chỉ đạp vào khoảng không, mặt đất ở chỗ đó chẳng biết từ khi nào xuất hiện một cái hố lớn, bên trên phủ đầy lá cây bên dưới rắc đầy mê dược phấn, mặc dù không có ai bị thương, nhưng xem ra đều đã mất khả năng tác chiến, ngủ ngoài trời hết một đêm, hy vọng sáng hôm sau bọn họ sẽ không bị cảm lạnh a.

Đại Minh từ một nơi bí mật gần đó âm thầm bàn mưu tính kế, sang nay mình gặp tổng cộng mười hai cô gái, trong phòng hạ bốn cô, trong hố hai cô, còn có ba cô chạy sang chỗ khác xem xét, còn lại chẳng biết đã chạy đi đâu. Những kẻ sống sót chắc chắn sẽ có cảnh giác, xem ra trận chiến đêm nay sẽ không dễ dàng như mình tưởng.

Đại Minh cũng không định dùng sát thương lực cường đại của hoang thú để đối phó các nàng, bởi vì trận chiến này căn bản chỉ là một tràng nháo kịch, không nên khiến người khác bị thương. Đại Minh đang định lập tức rời đi, nhưng bốn phía phòng thủ quá chặt chẽ, đành phải chờ đến sáng mai việc phòng thủ trở nên lỏng lẽo mới đúng là thời khắc xuống tay, trước mắt khó nhất chính là vượt qua nửa đêm, sau đó lẩn trốn ở đâu từ từ tính tiếp.

Bất quá, những cô còn lại đều khó đối phó a, huống chi mấy nữ nhẫn giả tối qua hoàn toàn không có xuất hiện, xem ra nhân số có thể vượt qua dự tính của Đại Minh. "Tật Phong!" Đại Minh nhỏ giọng gọi, hắn dựa vào tốc độ quỷ dị của Tật Phong, cộng thêm khả năng biến hóa lớn nhỏ của lão ưng này để phụ trách nhiễu động phán đoán của địch.

Tật Phong theo mệnh lệnh của Đại Minh, bắt đầu bay vòng vòng tạo ra tiếng vang chỗ này chỗ kia, khiến cho mấy cô gái chạy đông chạy tây đến mệt phờ, đương nhiên Đại Minh ở tại chỗ này lấy tĩnh chế động, dưỡng sức chờ thời cơ.

Lại có hai cô chẳng biết như thế nào bị Tật Phong dẫn dụ vào góc khuất, sau đó móng vuốt của nó quắp hai bao thuốc mê đặc chế của Đặc Minh, bắt đầu oanh tạc từ trên cao. Đầy trời toàn là mê vụ phấn hai cô gái bị tấn công bất ngờ đành phải “một đi không trở lại”.

Chỉ còn lại ba cô, Đại Minh an tâm ở nơi hắn ẩn thân áp dụng chiến thuật “án binh bất động”. Hắn không thèm sai Tật Phong đi náo loạn nữa mà an nhiên đậu trên cây lẳng lặng quan sát định chờ cho trời sáng. Thời gian chầm chậm trôi đi. "Đêm sắp qua rồi chúng ta đi nghỉ một lát đi." Thanh âm của một cô gái nào đó vang lên bên tai, Đại Minh vẫn bình tĩnh yên lặng bất động. “Chẳng lẽ muốn bọn ta phải tự tay đào ngươi lên hay sao?” Đại Minh da gà nổi hết lên, hắn lợi dụng bản lĩnh không sợ lạnh của mình trên mặt đất tự đào lấy một cái hố, sau đó nhảy xuống kéo đất lấp lại, chỉ chừa một cái lổ nhỏ để hít thở đồng thời nghe ngóng giám thị, không có nghĩ đến nước này cũng bị phát hiện ra. “Đếm đến ba, ngươi còn không ra bọn ta sẽ dùng tạc đạn thả xuống bây giờ." Đại Minh ba chân bốn cẳng chui ra khỏi hố, ngẩng đầu lên thì thấy ba nữ nhẫn giả ngày hôm qua đang ngồi vắt vẻo trên cây, các cô đều quấn khăn che kín mặt mũi. “Không ngờ một mình ngươi có thể giải quyết được không ít người nha, cũng tốt, đỡ tốn công bọn ta phải chịu thêm chút ít phiền toái, bây giờ ngươi muốn tự minh bò vào phòng, hay ba chúng ta hợp sức kéo ngươi vào?" Nói xong cả ba bắt đầu lột khăn che mặt xuống.

Người bên trái vừa phát âm kia không cần nhìn cũng biết chính là Thiên Đại, Đại Minh đã nghe qua giọng nàng tại ôn tuyền, đến giờ mới hiểu hết ý nghĩa câu nói của nàng hôm trước. “Ngươi là của ta!" xem ra Thiên Đại đối với khả năng của chính mình rất tự tin, bất quá cuối cùng có một người Đại Minh không dám tin tưởng cũng tham gia vụ này. “Mỹ Hạnh tỷ, tỷ cũng đến xem náo nhiệt sao?” Đại Minh nằm mơ cũng không nghĩ đến Mỹ Hạnh tỷ bình thường vừa thân thiết, vừa dịu dàng, lại nhã nhặn như nữ thần trong lòng hắn cũng chịu hạ mình tham gia trò nhố nhăng này. (Lời dịch giả: Sai lầm của đàn ông khi tin tưởng phụ nữ =.=!) "Đây là nguyện vọng của ông nội." Mỹ Hạnh đỏ mặt lí nhí nói.

Xem tình hình này, chắc chạy không thoát quá. Đại Minh tưởng có thể gọi Tuyết Cơ ra để vượt qua tình huống khó khăn như bữa trước nhưng tam nữ nào để cho hắn có cơ hội. Trải qua mấy ngay ở chung, các nàng đều biết Đại Minh trước khi triệu hoán thức thần cần phải cầm quân bài trên tay.

Cả ba nhào đến, trói chặt tay chân Đại Minh như đòn bánh tét, cũng là dùng cùng loại dây đã trói chân hắn hôm qua. “Đêm nay xem ngươi còn chạy đi đâu." (Lời dịch giả: Tưởng tượng ba con nữ quỉ cùng nói câu này sau đó phá lên cười ghê rợn … T-T) "Phản đối, các người coi rẻ nhân quyền!” Đại Minh kêu to tuyệt vọng. "Phản đối vô hiệu!” “Ai nói vô hiệu?" Một giọng nữ rõ ràng từng chữ truyền đến, bốn người cùng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một bóng trắng thanh thoát chậm rãi tiến đến. “Ông xã à, tụi mình còn chưa kịp kết hôn, anh đã vội trốn đi ngoại tình, anh có biết em đau lòng lắm không?" Người vừa đến báo oan, chính là Lâm Thi Hàm.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.