Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 10: Dụ Hoặc

Dị Hiệp

10 Chương 10: Dụ Hoặc

Bầu trời u ám tuyết rơi rơi, Đại Minh chán nản đứng nhìn trời.

Hôm nay là hôm thứ mấy Đại Minh cũng quên không đếm. Nhưng những tiết học đã bỏ lỡ mấy ngày hôm nay có lẽ cũng đủ để hắn bị đuổi học mười mấy lần rồi.

Gió lạnh tạt vào mặt Đại Minh, Đại Minh đưa 2 tay lên, định luyện một chút nội tức, nhưng trong cơ thể trống trơn, nửa phần nội kình cũng không vận dụng được.

Trận chiến cùng lão già, Đại Minh quá tự tin, quên mất đây là địa bàn của người ta, kết quả thảm bại. Toàn thân công lực bị phong tỏa, Đại Minh lại trở thành Đại Minh trước đây. Nhưng Đại Minh cũng không để bọn họ thoải mái, ngoài lão già ra, những người khác đều bị Đại Minh đánh cho đo ván.

Bọn họ không giết Đại Minh, mà coi như khách quý, tận tình đối đãi, cử động đó khiến Đại Minh cực kỳ không hiểu.

Mấy ngày này, Đại Minh ăn ngon ngủ say, nhưng hắn vẫn suy nghĩ tìm mọi biện pháp chạy trốn. Đại Minh thường thử dùng Tật Phong chạy trốn, nhưng với sức khỏe hiện tại của hắn, đến lông của Tật Phong cũng không nắm được, Tật Phong vừa đập cánh bay, Đại Minh liền bị rơi tụt lại đằng sau.

Hiện tại Đại Minh cả ngày nhàn rỗi, luyện công cũng không luyện được, chỉ đành chơi với Tiểu Tuyết cả ngày. Có lẽ do ở vùng có tuyết, tinh thần Tiểu Tuyết tốt lên nhiều so với trước đây, con bé chạy khắp khu vườn. "Chào buổi sáng." Một giọng nói phụ nữ vang lên sau lưng Đại Minh.

Sau khi quen biết mấy ngày nay, Đại Minh không quay đầu cũng biết đó là ai. Gần đây, 3 bữa cơm của Đại Minh đều do cô ta chiếu cố. Chính là thiếu nữ Đại Minh gặp lúc trước, Ngự Đường Mỹ Hạnh.

Đại Minh: "Chào chị Mỹ Hạnh." Mỹ Hạnh cao chưa tới 1.6 m, khuôn mặt nhìn như mới 15, 16 tuổi, nhưng thực tế đã 20 tuổi rồi, lớn hơn cả Đại Minh, Đại Minh đành phải gọi là chị. Sau mấy ngày quen biết, Đại Minh cũng biết một số việc.

Đầu tiên, Đại Minh đang ở một ngôi đền, thờ thần gì Đại Minh cũng không biết. Đại Minh còn phát hiện, trên danh nghĩa, bọn họ dùng gia tộc Xuyên Điền công khai với người ngoài, nhưng bên trong là do người của 3 nhà Thần Cung, Thảo Trĩ, Ngự Đường thay nhau điều hành. Bề ngoài người nhà Xuyên Điền sở hữu tập đoàn, nhưng lãnh đạo vẫn là 3 nhà kia, đặc biệt ông của Mỹ Hạnh, Ngự Đường Triệt Nhất Lang là người có quyền lực tuyệt đối. Nhưng đó không phải là chuyện của Đại Minh, Đại Minh không hiểu tại sao lại nói cho hắn biết. "Đến giờ ăn rồi." Mỹ Hạnh bưng một chiếc bàn ăn, mét mặt tươi cười thân thiết. Đại Minh cảm thấy nụ cười đó còn ẩn dấu điều gì đó, nhưng Đại Minh cũng không muốn thăm dò, vì mỗi người đều có bí mật của riêng họ.

Trên bàn là những món ăn Nhật rất cầu kỳ, Đại Minh cũng không sợ bọn họ hạ độc. Dù sao hiện tại, bọn họ dùng 1 ngón tay cũng giải quyết xong mình, cần gì phải phí sức bầy ra lắm trò.

Ăn được một nửa, Đại Minh nhìn thấy Tiểu Tuyết đăng đắp người tuyết chợt nhớ, trước đây hắn chưa bao giờ thấy Tiểu Tuyết ăn gì, hoang thú có cần ăn cơm không?

Đại Minh gọi Tiểu Tuyết lại rồi hỏi, con bé hỏi ngược lại. "Vì sao phải ăn cơm." Chưa từng có ai hỏi con bé như vậy.

Đại Minh giải thích cho Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết lại hỏi. "Những thứ bị ăn đáng thương lắm." Nhìn đôi mắt trong sáng của Tiểu Tuyết, Đại Minh không biết trả lời thế nào, một lúc sau mới nói. "Thực ra đáng thương nhất là nhân loại, nếu như không cướp đi tính mạng của những sinh vật khác, nhân loại không thể sống được." Tiểu Tuyết như nửa hiểu nửa không, lại vui vẻ chạy đi chơi. Ngây thơ là đặc điểm lớn nhất của tiểu tuyết. Nghĩ thế nào đều biểu hiện ở nét mặt, thích là thích, không thích là không thích, chưa bao giờ nghĩ ngợi vu vơ. "Anh phải đi tắm đây, Tiểu Tuyết đừng có chạy lung tung." Đại Minh nói.

Trong đền thờ không hề có các sản phẩm hiện đại, đừng nói TV, PC, đến bóng đèn điện cũng không có, điện thoại cũng không, Đại Minh không có phương pháp nào liên lạc với bên ngoài.

Đại Minh thích ứng nhanh, cũng không chê trách gì. Nhưng chỗ này có một dòng suối nước nóng quả là tuyệt, nhìn bốn bề tuyết trắng, phong cảnh đẹp vô cùng. Chỗ này khiến con người thoải mái, quên hết phiền não.

Suối nước nóng này không phải dùng ván gỗ đóng thành, rồi dẫn nước tới mà là nước khoảng tự nhiên phun ra từ trong hồ, động vật gần đây cũng tới tắm, đặc biệt có một con khỉ tuyết, Đại Minh rất hay gặp nó.

Trong làn hơn nước mịt mù, Đại Minh nghe thấy có tiếng động phía bờ hồ, Đại Minh biết có người đang định xuống hồ. "Lão bạch, mày tới rồi à?" Lão Bạch là tên Đại Minh gọi con khỉ trắng, giờ này chắc không có người tới tắm. Nên chắc là lão Bạch, nhưng nếu như là lão Bạch, đáng nhẽ phải kêu 2 tiếng trả lời mới phải, Đại Minh cũng chẳng để ý nữa, nằm dựa vào bờ hồ nhìn phong cảnh.

Nghe tiếng nước, người tới càng lúc càng gần, Đại Minh liền quay đầu nhìn, hắn giật bắn mình, người tới là Thần Cung Thiên Đại, sắc mặt Thiên Đại vẫn nhợt nhạt, nhưng so với hôm đó khá lên nhiều. Thiên Đại mặc một chiếc trường bào màu trắng, đã bị nước làm cho ướt xũng. Nửa người dưới chìm trong nước không thấy gì, nhưng nửa người trên, y phục đã ướt làm lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, nhất là hai điểm nửa ẩn nửa hiện, còn dụ nhân hơn cả lõa thể. Đại Minh nhìn thấy tim đập loạn lên.

Thiên Đại nâng cằm Đại Minh lên nói. "Hãy nhớ lấy, ngươi là của ta." Nói xong liền bỏ đi, Đại Minh như chìm trong sương mù. Đại Minh còn chưa ảo tưởng đến mức nghĩ rằng mỹ nhân tự đổ, huống chi 2 người đã từng đánh nhau 1 trận.

Ảo giác, là ảo giác, xem ra tắm nước nóng nhiều quá, Đại Minh đổ hết cho suối nước nóng, tắm nhiều quá sinh ra ảo ảnh.

Đại Minh vừa nghi ngờ vừa về phòng, Tiểu Tuyết cũng đắp xong 2 người tuyết, điều khiến bọn chúng đánh nhau, mải chơi quên hết mọi việc. Mỹ Hạnh vẫn ngồi gần đó, thật ra, những người ở đây nhìn thấy Tiểu Tuyết đều cố gắng tránh xa, chỉ có mỹ hạnh, dường như không sợ chết, thường xuyên ngồi nhìn Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết thấy Đại Minh về liền dích chặt vào hắn. Đại Minh xoa đầu con bé, lúc nào Tiểu Tuyết mới tìm được chỗ dựa đây?

Soa mái tóc rối bời của Tiểu Tuyết, Đại Minh nghĩ. Mình là người, thời gian sống có hạn, chẳng thể chăm Tiểu Tuyết cả đời được. Nếu mình chết đi, Tiểu Tuyết sẽ ra sao. Vương mà Tiểu Tuyết nhắc đến có vẻ là người có thể gửi gắm được, chắc cũng phải bỏ thời gian nhận thức hắn xem sao. "Chị Mỹ Hạnh, chị có lược không?" Đại Minh đột nhiên hỏi. "Có đây." Mỹ Hạnh đưa một chiếc lược gỗ cho Đại Minh.

Đại Minh cầm lấy chải tóc cho Tiểu Tuyết, tóc con bé rất mượt, sờ vào mát lạnh, rất thoải mái. Đại Minh định tết tóc cho con bé, như thế tóc sẽ không bị rối, nhưng Đại Minh làm mãi vẫn không được. "Để chị." Mỹ Hạnh đưa tay ra, nhưng lúc gần chạm vào tóc của Tiểu Tuyết thì lộ vẻ trì nghi, Đại Minh biết cảm giác của chị ta thế nào, người thường không thể tiếp xúc với Tuyết Cơ. "Hay chị dậy em đi, tay chân em lóng ngóng lắm." Đại Minh chậm rãi đề nghị. Dưới sự chỉ đạo của Mỹ Hạnh, Đại Minh cũng tết xong 1 cách khó nhọc, cuối cùng dùng một sợi dây màu lam buộc thành hình nơ, vậy là hoàn thành.

Mỹ Hạnh lấy kính đưa tới trước mặt Tiểu Tuyết, để con bé nhìn thấy kiểu tóc mới của mình, Tiểu Tuyết có vẻ rất hài lòng, rồi lại chạy ra vườn chơi. "Hình như chị rất quan tâm đến Tiểu Tuyết." Đại Minh hỏi. Đúng thật, so với những người khác, Mỹ Hạnh có vẻ chú ý đến Tiểu Tuyết hơn. "Ba nhà Ngự Đường, Thần Cung, Thảo Trĩ là thế gia Âm Dương sư truyền qua nhiều đời, từ nhỏ chị đã được dậy dỗ là do sự tồn tại của thức thần. Nói cách khác, có thức thần mới có chị tồn tại, chị cũng tiếp thu quan niệm đó, vì thức thần là mọi thứ của chị, trước đây thức thần được chọn để chị kế thừa là Tuyết Cơ." Mỳ Hạnh dừng lại, Đại Minh chỉ im lặng không nói, Mỹ Hạnh lại nói tiếp. "Chị bỏ mười mấy năm chuẩn bị, nhưng đến phút cuối lại thối lui. Sau đó xẩy ra chuyện bất ngờ, mọi người mất dấu Tuyết Cơ. Còn chị đã mất đi ý nghĩa cuộc sống." "Không đổi thức thần khác được ư." Đại Minh cảm thấy tò mò. "Là thức thần chọn chủ, người không có quyền lợi chọn thức thần. Lúc người nào sinh ra mà kén của thức thần phát sáng, có nghĩ là người đó có tư cách thành chủ nhân của thức thần. Lúc chị sinh ra, đúng lúc Tuyết Cơ phát sáng, vì thế được chọn trở thành chủ nhân của Tuyết Cơ. Nếu như lúc trước chị không thối lui, cục diện bây giờ chắc đã khác." Mỹ Hạnh cười khổ.

Đại Minh: "Kén?" Mỹ Hạnh: "Ví dụ thế thôi, người có thức thần được gọi là thức thần sứ, trước lúc thức thần sứ chết, sẽ phong ấn thức thần thành một thứ như kén, chờ một chủ nhân khác.

Đại Minh: "Hiện tại có bao nhiêu thức thần." "Trước mắt các thức thần đã phá kén xuất hiện, thêm vào 3 thức thần của em, tổng cộng có 7 thức thần." Mỹ Hạnh tính. "Ít thế cơ à?" Đại Minh cảm thấy kỳ quái.

Mỹ Hạnh: "Trong cấm địa hình như còn hơn 10 chiếc kén chưa tỉnh, gần đây số người có tư cách càng lúc càng ít, đấy là tình hình của Nguyên Lưu bọn chị, còn những nơi khác..." Đại Minh: "Chờ chút, chị nói còn những người khác có thức thần à?" "Đúng, đó là Nhật Lưu do âm dương sư An Bội Tình Minh sáng lập, với cả Tinh Lưu rất bí ẩn, bọn họ đều là thế gia về thức thần. Bọn chị mất 3 thức thần một lúc, xem ra đại hội năm nay thảm bại rồi, vì thế ông mới nghĩ ra cái đó." Mỹ Hạnh thở dài, Đại Minh không hỏi lão già nghĩ ra cái gì, mà hỏi tiếp. "Sao mọi người phải dùng thức thần đi đánh nhau." Giọng Đại Minh có vẻ không vừa ý.

Mỹ Hạnh: "Cái này quan hệ đến rất nhiều việc, nhất thời cũng khó nói rõ." "Chị Mỹ Hạnh, Tiểu Tuyết không phải là thứ gì của ai, chị cũng vậy, chị không thuộc về ai cả, chị nên sống vì mình thì hơn." Đại Minh trầm giọng. "Chị còn có thể làm gì khác." Mỹ Hạnh buồn bã hỏi, nụ cười lúc trước tắt ngấm, đổi thành một vẻ buồn bã.

Đại Minh: "Có thể đấy, chỉ cần tỉnh rồi, nhân sinh cũng có thể làm lại từ đầu. Ít ra cũng thay đổi." Mỹ Hạnh cúi đầu bỏ đi, lúc đi được mấy bước, đột nhiên quay đầu nói. "Em đúng là người tốt, có lẽ chị lên nghe lời ông." Nói xong đỏ mặt chạy đi.

Chuyện gì vậy, hôm nay mọi người dường như khác lạ so với mọi ngày. Sau bữa trưa, Đại Minh không thấy Mỹ Hạnh nữa, bữa tối cũng do người khác đưa tới.

Cả buổi tối, Đại Minh giở Thiên Địa kinh đọc giết thời gian, dù sao cũng không luyện được, Đại Minh giở đến trang cuối cùng của tầng 1 tâm pháp. Thiên Địa tâm pháp chia thành 20 tầng, Thị Kiếm đã từng nói với Đại Minh phải luyện tập tuần tự, không thể vội vàng, nếu không sẽ nguy hiểm. Cuối tầng 1 tả Thiên Địa Vô Ngã, Đại Minh đọc không hiểu.

Cuối cùng, Đại Minh đành chơi với Tiểu Tuyết cùng đôi người tuyết. Không biết trời tối từ lúc nào, bữa tối không phải Mỹ Hạnh đem tới, đã xẩy ra chuyện gì.

Hôm nay chơi cũng khá mệt, Tiểu Tuyết ngủ sớm rồi, Đại Minh đứng ngoài hành lang ngắm sao. Vùng cách xa đô thị quả nhiên khác, sao lấp lánh kín bầu trời. Mấy ngày nay đã biến thành ngày nghỉ rồi, Đại Minh không biết sau này sẽ xẩy ra chuyện gì, đành đi bước nào biết bước đấy.

Đột nhiên Đại Minh nghe thấy tiếng động. Tuy sức mạnh của hắn bị phong ấn nhưng cảm giác ngũ quan vẫn còn, tiếng động như tiếng bước chân rất nhẹ, hình như có 3 người. Giấu giấu giếm giếm như vậy rõ ràng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Đại Minh vội quay về phòng, hắn lo mục tiêu của những người tới là Tiểu Tuyết. Đại Minh định mở cửa phòng thì chân bị mắc vào vật gì đó khiến hắn ngã ra, đẩy văng cả cửa.

Đại Minh nhìn, một sợi dây màu đen quấn lấy chân hắn. Hai đầu dây buộc đá, có vẻ giống với đồ đi săn. Đại Minh vội vàng đứng dậy, bước vào phòng tìm dao để cắt dây.

Lúc đó có thừ gì lao tới, Đại Minh nhìn rất rõ ràng, đó là một mũi kim châm, loại ninja hay dùng. Nhưng nhìn thấy không có nghĩa là tránh được, động tắc của Đại Minh không nhanh như mắt hắn, kim đâm vào vai hắn, vết thương không sâu.

Ba ninja che mặt mặc đồ đen tiến vào, theo thể hình mà nhìn, đều là nữ tính. Bọn họ không tấn công ngay mà bắt đầu khiêu vũ. Không Đại Minh càng nhìn càng thấy kỳ lạ, vì bọn họ không khiêu vũ thường mà là thoát y vũ.

Y phục của 3 người từ từ rơi xuống đất theo tiết tấu điệu nhẩy, lộ ra bộ đồ ngủ màu trắng bên trong, Đại Minh có thể nhìn thấy họ không mặc gì sau bộ đồ ngủ, động tác mạnh một chút, liền xuân quang ngoại tiết, khiến Đại Minh nhìn thấy rõ ràng. Càng nguy hiểm hơn, bọn họ càng lúc càng tiến gần hắn.

Đại Minh định lui nhưng người hắn từ từ tê rần. Cây kim dường như cổ quái, Đại Minh sực tỉnh, nhưng không biết phải làm gì.

Ba nữ nhân vây chặt lấy Đại Minh, rồi bắt đầu xé y phục của hắn, Đại Minh cố hết sức lùi lại, hắn không muốn thất thân với người không biết rõ lai lịch.

Đại Minh lùi mấy bước, đột nhiên đụng vào thứ gì đó mềm mềm. Quay đầu nhìn, hóa ra là Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết không hiểu chuyện gì, con bé bị đánh thức một lúc rồi, nó nhìn từ màn thoát y.

Ba nữ nhân thấy Tiểu Tuyết đều giật mình, nhưng không hề dừng lại, đồ ngủ tung lên, dường như đang mời gọi, thật tuyệt vời, cũng thật đáng sợ.

Đại Minh nhìn thấy Tiểu Tuyết như nhìn thấy cứu tinh, vội hét lớn. "Tiểu Tuyết mau biến lớn, giống lần trước ý." Tiểu Tuyết tuy không hiểu, nhưng cũng làm theo lời Đại Minh. Trong phòng nổi lên gió tuyết. Tuyết Cơ xuất hiện trước mặt mọi người.

Đại Minh đẩy Tuyết Cơ ra phía trước rồi hét.

Người không đẹp, mặt không xinh như Tiểu Tuyết thì đừng tới gần tôi." Vẻ đẹp của Tuyết Cơ hiếm có người bì kịp, ba nữ nhân rời ánh mắt khỏi khuôn mặt Tuyết Cơ, định đọ thân thể để thắng lợi, nhưng khi thấy bộ ngực như sắp nổ tung của Tuyết Cơ, mọi lòng tin đều bị đánh tan, cả ba chạy biến.

Tuy bọn họ che mặt, nhưng Đại Minh có thể nghe thấy tiếng khóc, quả nhiên, mỹ nữ phải dùng mỹ nữ đối phó. Đại Minh không chịu nổi nữa, chiếc kim ngoài làm tê còn có thuốc mê, Đại Minh lăn ra ngủ.

Sáng sớm, Đại Minh tỉnh dậy, mặt hắn cảm giác lạnh lạnh mềm mềm, quả là thư phục. Mở mắt nhìn, đập vào mắt là hai ngọn núi hùng vĩ của Tuyết Cơ.

Nghĩ đến cả đêm ôm Tuyết Cơ ngủ, máu mũi Đại Minh xịt như vòi phun nước.

Lại một ngày mới bắt đầu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.