Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 6: Khai Học

Dị Hiệp

6 Chương 6: Khai Học

Không biết từ lúc nào, kỳ nghỉ đã kết thúc.

Đại Minh nằm trên giường, nghĩ lại những việc đã xẩy ra mấy tháng qua.

Từ lúc bị bắt ra biển, hòn đảo bí ẩn, Tuyệt, Tật Phong, tất cả mọi thứ đã thay đổi cuộc sống bình thường của Đại Minh.

Nhắc đến Tật Phong, Đại Minh lại nhớ tấm thẻ, trên mặt thẻ ngoài chữ Tật Phong và hình ảnh, còn có một ký hiệu và vài câu giới thiệu.

Tật Phong.

Thuộc tính phong, hoang thú cấp bốn.

Có thể bay vạn dặm không cần nghỉ ngơi, tung hoành trên bầu trời.

Đại Minh không hiểu tấm thẻ này có nghĩa gì, chiếc thẻ còn có một điểm vô cùng đặc biệt, không kể Đại Minh bỏ nó ở đâu, một lúc sau nó tự nhiên xuất hiện trong túi Đại Minh.

Tình huống đó, Đại Minh cũng định tìm Thị Kiếm bàn bạc. Nhưng gần đây sức mạnh của Đại Minh tăng cao, cũng khiến cho sức mạnh của Thị Kiếm cũng lên theo. Trước đây còn có hạn chế, không thể rời Đại Minh quá 1 mét, nhưng Thị Kiếm đã đột phá tầng chướng ngại này, hiện tại xuốt ngày đi chơi với Lâm Thi Hàm, hiếm khi về nhà.

Vô cũng không xuất hiện nữa, chỉ còn một mình Đại Minh cũng chán. Gần đây công lực của Đại Minh có đột phá lớn, sức mạnh không rõ từ đâu lúc chiến đấu với Tật Phong, khiến nội công của Đại Minh được đẩy lên một mạch tới tầng 9.

Trước đây còn không nhận ra, hiện tại công lực tiến nhanh, Đại Minh có thể cảm nhận rõ thân thể đang dần biến đổi. Trở lên mạnh hơn, nhựng cũng mang lại không ít bất tiện.

Hiện tại Đại Minh cảm giác như lơ lửng, toàn thân nhẹ nhàng, nhún một cái đã nhẩy rất xa. Ngũ quan cũng linh mẫn dị thường, kể cả giác quan thứ 6.

Hắn cũng khỏe lên nhiều, bình thường không cẩn thận thường làm hỏng đồ đạc. Bàn, ghế, cốc trà, bát ăn cơm... Rất lâu sau hắn mới thích ứng, biết được cách dụng lực hợp lý.

Càng nghĩ càng phiền, Đại Minh leo lên sân thượng ngắm sao. Sắp tới rằm tháng 7 rồi, mặt trăng rõ ràng sáng và tròn lên nhiều, nửa đêm. Hơn 2 giờ sáng, bốn bề yên tĩnh rợn người.

Ánh trăng tuy tròn, nhưng số sao lại ít đến đáng thương. Đành vậy, từ hồi Edison phát minh ra điện, phổ biến ra toàn thế giới, ở thành phố rất ít khi thấy sao, dù chỗ Đại Minh ở là một thị trấn nhỏ cũng không ngoại lệ.

Nhớ trước đây bầu trời đầy sao, ngẩng đầu nhìn. Quả là đẹp, chúng lấp lánh trên bầu trời, còn có ngân hà. Hiện tại tình huống này, có lẽ chỉ có thể ra vùng hoang vắng mới thấy được.

Đại Minh nằm trên sân thượng, thưởng thức gió đêm, mọi phiền não trong lòng như bị quét sạch. "Gâu, gâu, gâu..." Tiếng chó hoang sủa trong đêm khiến người ta khó chịu, hơn nữa con chó này còn sủa rất hăng, khiến Đại Minh nổi máu tò mò.

Đại Minh nhẩy từ trên sân thượng xuống, tìm chỗ phát ra tiếng sủa. Hiện tại trèo tường vượt rào đối với Đại Minh chỉ là chuyện nhỏ. Đại Minh di chuyển như bóng ma, lướt đi trong đêm tối. Sắp tới rằm tháng 7 rồi, hi vọng không ai nhìn thấy, a di đà phật. ...

Tiểu Hắc là một con chó lai sói rất to, lúc đầu là chó trông nhà cho một gia đình giầu có, ngày ngày ăn uống no say, còn có người chăm sóc, cuộc sống tuyệt vời.

Nhưng ngày vui không kéo dài, gần đây thị trường tài chính tụt dốc, cổ phiếu mất giá. Chủ nhân của Tiểu Hắc cũng bị ảnh hưởng, tuyên bố phá sản, chỉ trong một đêm, toàn bộ người trong nhà bỏ đi hết sạch. Bản thân còn lo chưa song, ai có lòng cho cho một con chó.

Vì thế, Tiểu Hắc trở thành chó hoang. Tiểu Hắc lợi dụng thân hình to lớn, lại hung hăng, nghiễm nhiên trở thành đại ca của đám chó hoang, có những lúc hung hăng, đến đồ ăn của trẻ nít cũng cướp.

Vì thế Tiểu Hắc đi tới đâu là bị người khác ném đá. Lúc đầu, Tiểu Hắc dùng răng nanh, móng vuốt phản kháng, nhưng như vậy chỉ khiến càng nhiều người trả đũa, Tiểu Hắc cũng học ngoan ngoãn, im lặng chịu mọi người bắt nạt. Trong lòng nó, hạt giống hận thù từ từ mọc rễ, phát triển.

Đêm nay, Tiểu Hắc rất đói. Hiện tại hắn phát hiện một món ăn rất dễ săn.

Một đứa bé gái khoảng 4, 5 tuổi, da trắng thịt mềm, mặc một bộ y phục rất giống kimono, nhưng đơn giản hơn nhiều. Mái tóc đen dài tới chân, nhẹ nhàng phủ sau lưng. Đôi mắt to màu tím, không lộ vẻ tức giận.

Tiểu Hắc không nghĩ ngợi nhiều, miếng ăn trước mặt không hề phòng bị lại trông rất ngon miệng, càng nhìn càng thấy sướng. Vì thế, hiện trường có mấy phần quỷ dị.

Trong con ngõ vắng vẻ, một con chó hoang to lớn người đầy mùi hôi, đang nhe nanh gầm gừ, nhìn chằm chằm một đứa bé gái. Trong ánh mắt đứa bé không có chút sợ hãi nào, chỉ yên lặng đứng đó, dường như Tiểu Hắc không hề tồn tại.

Bắt nguồn từ bản năng động vật, Tiểu Hắc tự cảnh tỉnh, tình huống không hợp lý. Nhưng bản năng sinh tồn cho nó biết, nó đói lắm rồi.

Bốn chân đạp mạnh xuống đất, lao tới đứa bé gái, nhưng đứa bé vẫn không động đậy.

Lúc Tiểu Hắc đang thầm cao hứng, đột nhiên một cú đá từ đâu văng tới, đá Tiểu Hắc bật ra ngoài, Tiểu Hắc lăn mấy vòng, kêu một tiếng rồi bất tỉnh.

Người tới là Đại Minh, Tiểu Hắc tại vùng này cũng có tiếng, Đại Minh cũng hiểu hoàn cảnh của nó, vì thế không nặng tay. Nhưng cũng không ngờ Tiểu Hắc lại đi tấn công người.

Đại Minh quay đầu nhìn đứa bé, trông con bé vô cùng đáng yêu, trông như búp bê làm bằng sứ, không thấy nó có thái độ gì. Không hiểu làm sao giữa lúc nửa đêm, con bé lại lang thang ngoài đường, lạc đường ư? "Em bé có làm sao không?" Đại Minh ngồi xuống nói chuyện với con bé. Đại Minh cao 1.8 mét, hơn 2 lần con bé, vì không muốn làm con bé sợ, Đại Minh đành ngồi xuống nói.

Con bé không trả lời, ánh mắt thất thần, không hề phản ứng. Đại Minh hỏi mấy câu nữa nhưng con bé cũng không phản ứng. "Trước tiên cứ đưa đến cục cảnh sát đã." Đại Minh lẩm bẩm, cũng không còn cách nào. "Vậy anh đưa em đến cục cảnh sát nhé, được không?" Con bé vẫn không hề phản ứng.

Đại Minh cầm tay con bé định dắt nó đến cục cảnh sát. "!" Hai người đồng thời giật nẩy mình, con bé giật mình vì cử động của Đại Minh, ánh mắt nó nhìn chằm chằm Đại Minh, dường như đang nghi ngờ. Đại Minh cầm tay con bé, bàn tay lạnh như băng, hay là nó bị bệnh rồi. "Em có sao không, tay em lạnh như băng, có phải đang ốm không?" Đại Minh vừa nói vừa cởi áo ngoài khoác cho con bé. Nét mặt con bé bắt đầu có biểu cảm, nhưng vẻ như cực kỳ kinh ngạc.

Đại Minh cũng không rõ tại sao con bé lại như vậy. "Em tên là gì?" Đại Minh hỏi con bé. Con bé bắt đầu quay đầu, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nói được một chữ. "... Tuyết..." Đại Minh: "À, Tiểu Tuyết, anh đưa em đến bệnh viện nhé. Nhưng mà bây giờ anh không mang tiền, chờ anh về nhà lấy, em đi theo anh được không?" Dù sao cũng không thể bỏ mặc một mình Tiểu Tuyết ở đây được.

Tiểu Tuyết suy nghĩ một lúc lâu, rồi chậm rãi gật đầu. Đại Minh tiếp tục nói. "Anh trốn ra ngoài đấy, vì thế phải trốn về. Tí nữa đi về hơi cao một chút, sợ thì nhắm mắt lại." Nói xong Đại Minh ôm Tiểu Tuyết, nhẩy lên nóc nhà.

Người Tiểu Tuyết vẫn lạnh như băng, không rõ bị bệnh gì, Đại Minh thầm nghĩ.

Đại Minh nhẩy tường vào phòng, lúc tìm thấy túi tiền, Đại Minh nhìn Tiểu Tuyết.

Ngủ rồi. Đại Minh nhìn con bé say ngủ trong lòng, cũng không nhẫn tâm gọi nó dậy. Đại Minh đặt Tiểu Tuyết lên giường, nhưng con bé ôm chặt lấy tay Đại Minh không buông, Đại Minh không có cách nào đành ngồi cạnh luyện công.

Ngày mai phải đi học rồi. ...

Reng... 6 giờ sáng, giờ Đại Minh tỉnh giấc, không để cho tiếng chuông có cơ hội làm loạn. Nhìn lên giường trống trơn, Tiểu Tuyết đã biến mất.

Đại Minh tìm khắc phòng đều không thấy bóng dáng con bé. Đại Minh lại nhớ con bé lạnh như băng, hơn nữa sắp tới giữa tháng. Chẳng lẽ mình gặp quỷ. Đại Minh run rẩy, không dám nghĩ nhiều, coi như một giấc mơ vậy.

Hôm nay là lễ khai giảng, nên cũng chẳng phải mang vác gì. Đại Minh tay không tới bến xe bus chờ xe, xung quanh có rất nhiều học sinh khác, Đại Minh cảm thấy có gì đó không ổn.

Nói thật ra, vừa sáng sớm đã phải chờ xe bus, lại phải hít khói xe, cảm giác chẳng hay ho gì. Nhưng cũng không có biện pháp nào, học sinh mà.

Theo tiêu chuẩn xe chỉ chứa được 42 người, nhưng cố nhét tới hơn 90 người, khỏi phải nói, cảm giác giống như cá mòi nhét chặt trong hộp đồ ăn.

Chịu đựng hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến trường. Đại Minh vội vàng xuống xe hít thở không khí, cảm giác như lại được làm người, mỗi lần đi xe bus đều có cảm giác như vậy, bản thân cũng 17 tuổi rồi, năm sau có thể vừa làm vừa học, kiếm tiền mua xe máy.

Đại Minh bước vào ngôi trường 2 tháng chưa tới, trong trường không thay đổi gì. Mọi người đang sôi nổi bàn luận mùa hè này đã làm gì, Đại Minh ngồi im trên ghế. Trong lớp Đại Minh không có bạn, chỉ có 2 tay nói chuyện cũng hợp tích, vì tính tình cả 3 đều có chút cổ quái. Vì thế chỗ vắng, mọi người thường gọi bọn họ là "Tư Tấn Tam Quái" - ba quái nhân khoa thông tin.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới. Lão Hiếu, một trong tam quái bước tới. Lão Hiếu tên thật là Trang Hiếu Duy, hắn bực nhất là người khác gọi cả tên họ hắn.

Lão Hiếu: "Chào." Đại Minh: "Tốt." So với Đại Minh, Lão Hiếu càng quý tiếng hơn vàng, là người trầm tính ít lời. Ý hắn hỏi: "Gần đây tốt không? Kỳ nghỉ thế nào?", Đại Minh cũng trả lời ngắn gọn, chỉ một chữ "tốt." Vẻ ngoài Lão Hiếu trông cũng bình thường, nhưng chỉ có Đại Minh và một vài người biết, Lão Hiếu là thiên tài công nghệ. Trên mạng còn là một hacker có tiếng với nick Hắc Hiệp.

Lão Hiếu: "Cho." Lão Hiếu lôi ra một đĩa CD, Đại Minh nhìn thấy cực kỳ chấn kinh. Đây, đây chẳng phải là sản phẩm mộng ảo trong truyền thuyết, làm tồi tàn cả thân sác lẫn tinh thần của tụi trẻ, hàng cấm của hàng cấm, Đại Minh đến ngủ mơ cũng thấy Sử Ký Tình Yêu Luân Lý Máu Và Nước Mắt, Địa Ngục Hoan Lạc, tên đĩa là... "Chúng mày xem gì thế." Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói khiến Đại Minh giật nẩy mình, vội vàng giấu chiếc đĩa đi.

Người tới là kẻ cuối cùng trong tam quái, Lâm Chính Đức, biệt hiệu A Đức. A Đức khá đẹp trai, đầu óc cũng sáng sủa, hệ vận động lại càng phát triển, đặc biết là nửa người dưới. Nếu không phải đúng hôm thi, hắn đang thi dở thì bị đau ruột thừa phát tác, nếu không có khi hắn đứng đầu bảng vùng này cũng nên, ít ra cũng không phải học trường này. Nhưng A Đức cũng không buồn, hắn nằm lòng một câu "Người thành công thì dù ở đâu cũng sẽ thành công." Trong trường, thành tích của A Đức cũng thuộc top đầu, các cuộc thi thể thao hắn luôn dẫn đầu, vì thế nhiều lúc Đại Minh không hiểu người như A Đức lại nhập bọn với hắn.

Đại Minh đã từng hỏi A Đức vấn đề đó, A Đức trả lời. "Đứng cùng hai đứa bọn bay, tao trông càng đẹp trai hơn, các em đều nhìn tao. Nói chuyện với tụi ít lời như tụi mày, có thể huấn luyện miệng lưỡi của tao, dùng để tán gái. Có lợi như vậy, sao tao lại không chơi với bọn mày." Nghe A Đức trả lời, Đại Minh và Lão Hiếu đều không hẹn cùng chửi. "Mẹ nó." Nhưng quả thực miệng lưỡi của A Đức không phải tầm thường, Lão Hiếu từng bị A Đức dụ nói liền 4 chữ, đó là lần Đại Minh thấy Lão Hiếu nói nhiều nhất, hiện tại A Đức đang cố gắng đặt mục tiêu là 5 chữ. Hoạt động mà A Đức thích nhất là "chơi gái", A Đức tuy cùng tuổi với Đại Minh, nhưng đã quan hệ với không ít phụ nữ, là tay chơi nổi danh. "Nghe tao nói này A Minh, cái này có gì hay mà xem, chi bằng tìm người thật súng thật đạn thật luyện một phen." A Đức nhìn chiếc CD trên tay Đại Minh, nói với vẻ thương hại.

Đại Minh: "Tao không phải mày, đồ dê già. Thế nào, 2 tháng nay chiến tích thế nào." A Đức ra dấu hình chữ V, "Thịt hơn trăm đứa, vượt chỉ tiêu." Lão Hiếu: "Bệnh." "Yên tâm, lần nào tao cũng chuẩn bị phòng ngự kỹ càng, huống chi chúng mày cũng biết tiêu chuẩn của tao, không phải dễ dãi đâu." A Đức cười ha hả. Hai người Đại Minh trừng mắt nhìn hắn. "Mà này, Đại Minh, mày không thấy lạnh à?" Đại Minh: "Gì cơ?" A Đức: "Mày không cảm thấy gì à?", nói xong A Đức chỉ những người khác trong lớp. "Mày xem." Lúc đó Đại Minh mới nhận ra không ổn ở chỗ nào. Mọi người trong lớp đều mặc y phục mùa đông, còn khoác áo rét. Còn Đại Minh vẫn mặc trang phục mùa hè, trông nổi hẳn. "Hôm nay lạnh thế cơ à?" Đại Minh cảm giác mọi thứ đều bình thường. "Lạnh lắm." Lão Hiếu nói liền 2 chữ, thể hiện sự việc rất nghiêm trọng.

A Đức: "Đúng là gặp quỷ, mấy hôm trước còn hơn 30 độ, hôm nay chỉ còn khoảng 10 độ, mày không thấy lạnh thật à?" "Chắc tao nhiều mỡ." Đại Minh tiện miệng trả lời. Quái lạ, hiện tại tháng 9, có thể coi là mùa thu rồi, nhưng cũng không thể lạnh thế này.

Đại Minh: "Cả tỉnh đều thế này à?" A Đức lắc đầu: "Chỉ có một dải phía nam thôi." Lão Hiếu: "Quái." "Quái sự năm nào cũng có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều. Đại loại kiểu như thánh hiện thân, gặp quỷ, Đại Minh nhún vai. "Thầy tới rồi." Có người nói.

Sau khi chào, sau đó là một tràng hỏi thăm chuyện trò, đầu năm học lúc nào cũng nói chuyện này, Đại Minh nghe phát chán chỉ muốn ngủ. "Vương Đại Minh." "Có." Đại Minh vội đứng dậy, không hiểu sao thầy lại gọi mình. "Sao ngày trở lại trường kiểm tra trong hè em không tới." Đại Minh suy nghĩ một lúc, ngày đó... đúng rồi, hôm đó hắn bị Thi Hàm bắt lên A Lý sơn ngắm mặt trời mọc, còn gặp Tật Phong. Mà từ hôm đó tới giờ Lâm Thi Hàm cũng không tìm gặp hắn nữa, Thị Kiếm cũng ở bên nhà Thi Hàm cả ngày, không biết đang làm trò gì. Đại Minh rất hứng thú với thứ Thi Hàm luyện, nhưng chưa có cơ hội hỏi cho rõ ràng.

Nhưng nói với thầy chắc cũng không ai tin, Đại Minh đành cười trừ. "Trường cảnh cáo em 2 lần, lần sau không được tái phạm nữa, ngồi đi." Thầy bắt đầu nói các mục cần chú ý, liên miên đến gần trưa mới kết thúc. ...

Tam quái lại tập hợp, lần này địa điểm là tầng 2 quán McDonald trước ga xe điện ngầm. A Đức nói chiều nay cũng chẳng bận gì, ba người đi chơi. Nhưng Đại Minh đảm bảo, thằng này nhất định tinh trùng bò lên não, lại muốn đi chơi rồi. "Đáng tiếc..." A Đức cúi đầu than thở, hôm nay trời lạnh quá, mĩ nữ đều mặc kín mít, chẳng nhìn thấy gì. Đột nhiên mắt A Đức lóe sáng, dường như thấy con mồi, lao ngay tới.

Đại Minh và Lão Hiếu ngồi im uống soda, ngắm cảnh xung quanh. Chỗ Đại Minh ngồi cạnh cửa, tầm nhìn rất tốt, cả ga tầu và quảng trường đều trong tầm nhìn.

Hiện tại nhãn lực của Đại Minh rất tốt, tùy ý liếc qua, đột nhiên nhìn thấy bóng Lâm Thi Hàm. Lâm Thi Hàm đang thân mật nắm tay một chàng trai, trông người đó dáng cao gầy, vẻ lịch sự. Xem ra đúng là một đôi trời tạo, cực hợp.

Tim Đại Minh đột nhiên đập mạnh, một cô gái thề không lấy ai ngoài mình, sao lại đi nắm tay với người con trai khác, hơn nữa còn có vẻ rất thân mật, Đại Minh có chút hỗn loạn, một lúc sau mới bình tĩnh lại.

Mình đang ghen sao? Mà nghĩ cho kỹ, cũng đúng. Mình chỉ là một thằng béo bình thường, so với một người mĩ lệ, lại có khí chất như Lâm Thi Hàm thì đúng là ở 2 thế giới khác nhau. Lúc Đại Minh nghe Lâm Thi Hàm nói muốn cưới mình, nếu nói không động lòng thì là giả dối. Hóa ra từ đầu đến cuối đều bị người khác coi như trò chơi, bị trả thù do trước đây nhìn thấy Lâm Thi Hàm lõa thể chăng? Đại Minh không thể không thừa nhận, phương pháp này quả là hữu hiệu. Đầu tiên mang tới hy vọng sau đó lại hủy diệt nó. "Cạn chén." Đại Minh nâng lon soda. "Gì?" Lão Hiếu không hiểu nhưng cũng nâng lon. "Không có gì, chỉ nhận ra trước đây ngốc nghếch thế nào thôi." Đại Minh uống một hơi hết sạch.

Đại Minh uống, không chỉ soda mà còn cả tấm lòng, cảm tình của Đại Minh đành chôn kín trong lòng.

Tính tình Đại Minh vốn rất lạnh lùng, bất cần, cũng không rõ là trời sinh ra vậy hay do ảnh hưởng từ cuộc sống. Lúc tiểu học, thầy giáo muốn học sinh viết về ước muốn tương lai của mình, Đại Minh viết lung tung, nhưng trong lòng hắn nghĩ đến một người, một người chết.

Lúc trước trên con thuyền, Đại Minh không hề do dự giết người. Bởi vì hắn máu lạnh, sinh mạng đối với hắn không có ý nghĩa. Đó là bản chất của hắn, người khác không biết, hắn cũng không nhận ra. Nói cách khác, Đại Minh rất có điều kiện để trở thành sát thủ, vì hắn máu lạnh, không có cảm tình.

Sâu trong ý thức, Đại Minh luôn muốn duy trì thân thể béo tốt. Nó như một cái xiềng xích, khiến Đại Minh không làm giỏi được việc gì. Có thể làm phế vật tốt hơn làm một tay máu lạnh cuồng sát.

Nhân sự kiện này, tấm lòng có chút cởi mở của Đại Minh liền khép chặt, chặt hơn lúc trước. Có điều hiện tại Đại Minh cũng không phải là một gã béo bình thường, hắn có sức mạnh, hơn nữa lại rất khủng khiếp. Tương lai, hắn sẽ thế nào, không ai biết, Đại Minh cũng không biết.

Đúng lúc Đại Minh đang trầm tư, đột nhiên có thứ gì lạnh như băng xà vào lòng Đại Minh, Đại Minh cúi đầu nhìn, chợt giật mình. "Tiểu Tuyết..."

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.