Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 2: Kiếm Linh Thụ Nghệ

Dị Hiệp

2 Chương 2: Kiếm Linh Thụ Nghệ

Đây là đâu, cả một vùng tăm tối, Đại Minh không nhìn thấy thứ gì. "Chủ nhân." Hai tiếng chủ nhân làm Đại Minh giật bắn mình, quay đầu nhìn, một mĩ nữ mặc trang phục cung đình màu trắng thời cổ đại đứng sau lưng hắn.

Đại Minh sống đến hôm nay mới hiểu cái gì gọi là khuynh quốc khuynh thành. "Cô là..." Đại Minh hơi ngập ngừng. Đẹp, đẹp quá, Đại Minh thậm chí còn nghi ngờ cô ta không phải người. "Ngài có thể gọi tôi là Thị Kiếm, tôi là linh thể trong kiếm." Thị Kiếm vui vẻ trả lời câu hỏi của Đại Minh.

Linh thể... "Cô không phải người." Đại Minh chỉ Thị Kiếm, Thị Kiếm gật đầu. "Vậy tôi chết rồi ư." Đại Minh chỉ bản thân, Thị Kiếm lắc đầu phủ định. "Vậy tình hình hiện tại thế nào?" Đại Minh vò đầu dứt tóc. "Nói một cách chính xác, chúng ta hiện đang ở trong ý thức của chủ nhân." "Chờ một chút, vì sao cô gọi tôi là chủ nhân?" Đại Minh hét toáng. "Ngài không phải vừa nhổ một thanh kiếm sao? Có thể rút Thương Minh lên, bị sét đánh không chết thì là chủ nhân của Thị Kiếm.

Thế à? Đại Minh trầm tư. "Đúng rồi, chủ nhân Tuyệt hiện tại ở đâu, nếu để nó thoát ra làm loạn, sẽ làm chết rất nhiều người." "Tuyệt?" "Là con ác long mà Thương Minh giam cầm" "Ăn rồi." Đại Minh trả lời không suy nghĩ. "Thật à?" Thị Kiếm kinh ngạc, một con rồng. "Tôi lừa cô làm gì, đúng rồi làm thế nào thoát ra." "Chủ nhân, ngài muốn đi rồi ư, Thị Kiếm còn rất nhiều thứ chưa nói xong." Thị Kiếm ra vẻ buồn bã. "Lúc nào rỗi nói tiếp." "Cũng được, nếu như chủ nhân có chuyện gì xin gọi Thị Kiếm, Thị Kiếm xin đưa ngài ra." --- Lúc đó Đại Minh mới tỉnh lại, vừa mở mắt, Đại Minh chỉ thấy trần nhà màu trắng. Đại Minh định quay đầu nhìn, nhưng phát hiện cổ không động đậy được. Không chỉ cổ, toàn thân Đại Minh đều cứng ngắc, không biết xẩy ra chuyện gì. "Tỉnh rồi." "Chị, sao chị lại ở đây, đây là đâu?" Đại Minh hỏi, còn chưa hỏi xong, chị của Đại Minh, Vương Di Quân đã cầm ngay quả táo tống vào miệng hắn, khiến Đại Minh chỉ ú ớ nói không ra lời.

Vương Di Quân chọn một quả táo khác tiếp tục gọt, vừa gọt vừa nói. "Đây là bệnh viện, mấy ngày trước mày bị đưa đến viện trong tình trạng nhũn như bún, mọi người tưởng là mày không sống nổi, làm mẹ buồn muốn chết, nhưng không ngờ mày còn khỏe hơn gián, dần bình phục.

Đại Minh chỉ đành cố gắng nhai miếng táo trong miệng hắn, vừa nghĩ. Bệnh viện, buồn cười, tuy hắn béo nhưng mười sáu năm nay số lần vào bệnh viện chẳng nổi năm ngón tay, chẳng ngờ lần này lại vào viện. "Chị à. em thương nặng lắm à?" Nuốt song táo, Đại Minh tò mò hỏi, hắn chẳng cảm thấy cơ thể có vấn đề gì. "Xương gẫy bẩy mươi sáu chỗ, bỏng toàn thân cấp ba, tám mươi phần trăm tổ chức cơ bị hoại tử, phần sau còn hoành tráng hơn nhiều, muốn nghe không?" Vương Di Quân đáp. "Thôi đi, nghe ra hình như em toi rồi mới đúng." "Đúng đấy, bác sĩ nói liệt mày vào kỳ tích của giới y học, nếu bọn họ biết mày tỉnh sớm thế này, thì chắc phát cuồng rồi." Cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, một mĩ nữ mặc quần áo màu xanh nhạt bước vào phòng bệnh, tay còn cầm một bó hoa. "Hoa khôi, sao cô cũng tới." "Cái gì, cậu thương nặng như vậy, sao tỉnh nhanh thế." Hoa khôi kinh ngạc.

Cũng đúng, đáng nhẽ là chết rồi nhưng vẫn sống, chẳng nhẽ là do công hiệu từ con rồng. "À, tôi chỉ nhớ bị sét đánh trúng, sau đó xẩy ra chuyện gì vậy?" Đại Minh hỏi. "Sau đó chúng ta bị rơi xuống biển, vừa may có thuyền đánh cá đi ngang qua, cứu được chúng ta." "Còn hòn đảo?" "Không thấy nữa." Hoa khôi trả lời rành mạch. "Đảo gì thế?" Di Quân tò mò hỏi. "Không có gì." Đại Minh không muốn trả lời, chẳng nhẽ lại nói với chị rằng, hai người bọn họ ở trên đảo ba ngày, lại còn ăn một con rồng. "Cậu tỉnh rồi thì tốt, tôi cũng yên tâm hơn." Hoa khôi thở phào. "Đồ của cậu tôi đang giữ, hôm khác tôi sẽ mang trả lại." Hoa khôi nói thêm một câu. "Ừ, được." Đại Minh tiện miệng trả lời. "Cậu chú ý nghỉ ngơi, tôi đi đây. À, đúng rồi, tôi muốn hỏi cậu một chuyện." Hoa khôi nói. "Gì?" "Mấy hôm nay sao lúc nào cậu cũng gọi tôi là hoa khôi, câu gọi thế tôi cảm thấy rất phù phiếm." Đại Minh hơi đỏ mặt, cười trừ trả lời. "Không có gì, chẳng qua tôi không nhớ được tên bạn, nên gọi vậy." "Thi Hàm, mình tên Lâm Thi Hàm, đừng có quên." --- Đại Minh rất thích ngủ, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thích suốt ngày nằm trên giường không động đậy được, hơn nữa bị băng như xác ướp, hình như không có cái xác ướp nào béo thế này.

Cũng không biết sức mạnh ở đâu ra, Đại Minh gồng người phá tan đám thạch cao trên mình. Rời bệnh viên trong lúc các bác sĩ, y tá trợn mắt, há hộc mồm, để lại một kỳ tích trong y học.

Ngày tháng trở lại như cũn, Đại Minh vẫn hàng ngày đi học, ăn cơm, ngủ, cơ bản không còn nhớ chuyện gì đã xẩy ra.

Cho tới một hôm.

Tiếng chuông đồng hồ báo hiệu bắt đầu một ngày làm việc, ầm ĩ.

Hơn sáu giờ rồi, tuy không muốn, nhưng Đại Minh đành bò xuống giường. Để lỡ xe bus, phải chờ tuyến sau, đó là nỗi đau của học sinh học xa. Ai, lũ xe bus vừa đáng yêu lại vừa đáng hận.

Đại Minh vừa ngái ngủ vừa đánh răng, lúc hắn nhìn vào kính liền giật nẩy mình.

Người trong kính đúng là hắn nhưng tóc xanh lam, mắt xanh, hoàn toàn thay đổi.

Chuyện gì vậy, đùa à, nếu lên lớp với bộ dạng này, ở cổng trường đã bị chặn lại rồi, đừng nói vào được lớp.

Đại Minh quay về phòng ôm đầu suy nghĩ, biện pháp, biện pháp, biện pháp, có rồi.

Đại Minh nhỏ giọng gọi, "Thị Kiếm, Thị Kiếm, cô có nghe thấy không, trả lời tôi đi." "Có." Thị Kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt Đại Minh, trả lời rất to, khiến Đại Minh vội vàng bịt miệng cô.

Thị Kiếm xuất hiện khác với lần trước, trông như nhân vật truyện tranh, chỉ cao khoảng 20 cm, trông đáng yêu vô cùng.

Nhưng lúc này không phải là lúc cảm động, Đại Minh chỉ đầu mình rồi hỏi. "Thế này là chuyện gì?" "Chủ nhân, có phải ngài ăn nội đan của Tuyệt rồi không?" Thị Kiếm hỏi một cách nghiêm túc.

Nội đan, có lẽ là cái cục quái quái đó. "Không sai." Đại Minh đành thật thà trả lời. "Thế thì đúng rồi, nội đan của rồng được gọi là long hồn, là nơi tồn tại linh hồn và tinh hoa của rồng, chủ nhân ăn nhưng không biết luyện hóa, hiện tại long hồn bắt đầu phản phệ rồi." "Phản phệ, là cái gì?" Đại Minh không hiểu hỏi. "Là do chủ nhân không khống chế, để mặc long hồn phát triển, cuối cùng..." Thị Kiếm có vẻ như không muốn nói. "Cuối cùng làm sao? Mau nói đi." Đại Minh vội vàng. "Ngài sẽ biến thành Tuyệt." Đại Minh ngất.

--- Đại Minh hôm nay trốn học rồi. Sáu năm tiểu học, ba năm trung học, Đại Minh đều đi học đầy đủ, lúc tốt nghiệp còn được giải thưởng chuyên cần.

Chẳng ngờ chức cao không ngồi được ba lần liên tiếp, Đại Minh có chút phẫn nộ, nhưng việc hiện tại quan trọng hơn. "Có phương pháp giải quyết không?" Đại Minh hỏi. "Cách thì có, chủ nhân, ngài có thấy cạnh Thương Minh có một cái hộp sắt không?" Đại Minh lấy ngay ra, "Cái này phải không?", Đại Minh đưa hộp sắt cho Thị Kiếm. "Ừ, đầu tiên, phải mở hộp ra." Từ lúc Lâm Thi Hàm trả lại đồ đạc (gồm 2 cái sừng, đôi mắt rồng, hộp sắt), Đại Minh đã quan sát chiếc hộp rất nhiều lần, đến một khe hở cũng không có, làm sao mà mở? "Mở thế nào?" Đại Minh hỏi Thị Kiếm. "Phải dùng Thương Minh mới được." "Vậy kiếm đâu?" Đại Minh không tìm thấy thanh kiếm. "Chỗ này." Thị Kiếm chỉ Đại Minh, "Bên trong người ngài." Đùa ư, trong người mình làm gì có kiếm.

Thị Kiếm thấy nét mặt Đại Minh lộ vẻ không tin, liền nói: "Thật đấy, Thương Minh đã dung nhập vào trong cơ thể ngài rồi." "Thị Kiếm, cô đừng gọi tôi là chủ nhân nữa, lúc nói chuyện cũng không cần phải cung kính, tôi nổi da gà rồi đây này." "Nhưng mà..." Thị Kiếm có chút ngập ngừng. "Gọi tôi là A Minh là được rồi, mọi người đều gọi tôi như vậy." "A Minh." "Đúng rồi." Đại Minh hài lòng nói. "Được rồi, cô nói Thương Minh nằm bên trong thân thể tôi, muốn lấy ra phải làm thế nào?" "Ngài xòe tay ra, còn lại cứ để tôi làm." Đại Minh theo lời đưa tay ra, lập tức cảm thấy cánh tay phải tê tê, dường như không phải tay mình nữa. Một tia chớp xuất hiện trong lòng bàn tay. Lúc ánh sáng đó tắt đi...

Ồ, thế này cũng gọi là kiếm, cái cắt móng tay còn lớn hơn nó.

Trong lòng bàn tay Đại Minh lơ lửng một thanh kiếm nhỏ dài khoảng 5 cm. "Với tu vi hiện tại của ngài mà nói, chỉ có thể vận dụng một phần sức mạnh rất nhỏ của Thương Minh, cùng với việc tu vi tăng cao, thì vận dụng được nhiều hơn." Thị Kiếm giải thích. "Ừm, bây giờ làm gì?" Đại Minh hỏi. "Dùng kiếm cắt hộp sắt." Thương Minh tuy nhỏ, nhưng sắc bén vô cùng, chém sắt như bùn, Đại Minh chỉ vạch nhẹ mấy cái, cả chiếc hộp đã đứt lìa, một cuốn sách từ trong rơi ra cùng một chiếc hộp ngọc.

Đại Minh mở hộp ngọc, bên trong có một viên thuốc lấp lánh kim quang. "Ăn đi." Thị Kiếm vội nói.

Cái này ăn được ư? Đại Minh không muốn nhưng đành phải nuốt, không có mùi gì, không ngon. Nhưng sau khi ăn xong, Đại Minh cảm thấy trong bụng nóng lên, nóng như lửa đốt, nhưng vẫn còn chịu đựng được. "Cái này là gì thế?" Đại Minh nhăn nhó hỏi. "Chân nguyên, chân nguyên của chủ nhân trước đây của tôi." Thị Kiếm trông có vẻ buồn, có lẽ cô cũng có những chuyện trước đây không muốn nhớ lại.

Đại Minh tiện tay cầm quyển sách lên xem, không biết quyển sách này làm từ chất liệu gì, cầm rất nặng tay, lạnh như băng, giống như một khối kim loại mềm. "Thiên Địa kinh." Đại Minh lẩm nhâm mấy chữ ngoài bìa, một loại chữ rất cổ quái. "Vì sao tôi lại hiểu?" Đại Minh hỏi. "Thiên Địa kinh quá mạnh, trừ người đã dùng chân nguyên và tôi, không ai đọc được." "Sao lại để lại quyển sách này?" "Do đề phòng Tuyệt thoát ra được, còn có người chế phục hắn, nhưng không ngờ ngài lại ăn nó rồi." Đại Minh cười ha hả. "Phần nửa đầu sách là quyền cước võ công, hiện tại chúng ta cần luyện tâm pháp nhập môn." Đại Minh dở phần tâm pháp ra, toàn là tên gọi các huyệt đạo, hỏng rồi. "Sao rồi?" Thị Kiếm thấy Đại Minh ngây người, liền tò mò hỏi. "Tôi có phải học ngành y đâu, cô tưởng một học sinh cả ngày chỉ ăn với chơi mà cũng biết huyệt đạo à?" "Đây đúng là vấn đề." Thị Kiếm trầm ngâm.

Đại Minh cũng vắt óc suy nghĩ. "A, có rồi." Thị Kiếm đột nhiên nghĩ ra. "Thế nào?" Đại Minh còn chưa nói xong, Thị Kiếm đã chui vào trong thân thể hắn. "Tôi hướng dẫn ngài tu luyện mấy lần, ngài phải cố nhớ." Giọng Thị Kiếm vang lên trong đầu Đại Minh.

Đại Minh chỉ cảm thấy một thứ gì đó lạnh như băng di chuyển trong thân thể. "Đừng, ái, buồn quá, đừng chạy nữa, ha ha ha... a a a... không được. Đại Minh dở khóc dở cười.

Bị hành hạ suốt nửa ngày, Đại Minh học được nhập môn tâm pháp tầng một không hề dễ dàng, hắn mệt mỏi nằm lăn ra giường ngủ.

Cứ như thế, thời gian trôi qua 1 tháng.

Reng...

Tiếng đồng hồ báo thức đánh dấu một ngày làm việc mới, nó vẫn inh tai như trước có điều thời gian đã chỉnh thành 4 giờ sáng.

Theo như Thị Kiếm nói, mỗi sáng ít nhất Đại Minh phải vận hành tâm pháp hai tiếng, mới có thể đẩy lui triệu trứng long hóa.

Đại Minh nhiều lúc lười không tập, nhưng lần đó trên người Đại Minh mọc ra vẩy, móng vuốt cũng xuất hiện.

Do sợ quá, Đại Minh mỗi ngày đều ngoan ngoãn luyện công. Tuy thế từ lúc hắn luyện Thiên Địa kinh, tinh thần khá lên rất nhiều, không ngủ cũng không sao.

Đại Minh đã từng hỏi Thị Kiếm vấn đề đó, nhưng Thị Kiếm trả lời không biết. "Vì sao?" Đại Minh méo mặt hỏi. "Bởi vì trước đây chưa từng có ai ăn thịt rồng xong lại đi luyện Thiên Địa kinh cả." "Thế sau này tôi thế nào." "Không biết." --- Tiết học đầu sau trưa, học sinh còn chưa hết ngáp ngủ. Thầy giáo trên bục đã giảng nước bọt tung tóe, học sinh phía dưới ngáp chảy nước dãi.

Mới tháng năm trời đã nóng thế này, tới tháng sáu, tháng bẩy còn nóng hơn, chẳng lẽ đành thịt quay.

Đại Minh rất muốn ngủ, nhưng tinh thần không mệt mỏi không ngủ được, lại chẳng có lòng dạ nào nghe giảng, chỉ đành ngồi ngây ra.

Thị Kiếm báo cho hắn biết, tâm pháp của hắn có thể luyện tiếp tới tầng 2. Vì không muốn Thị Kiếm chạy loạn trong thân thể, Đại Minh mua một mô hình người hay dùng trong y học, cái loại đánh dấu huyệt đạo chi chít, lại còn rất ngoan ngoãn học tập huyệt đạo.

Tuy thế rất nhiều huyệt đạo trong sách tả không có, còn cần Thị Kiếm chỉ ra.

Chàn thật, Thị Kiếm ngồi trên bàn, vẻ rất hứng thu lắng nghe thầy giáo giảng bài.

Loại thần linh thể như Thị Kiếm, chỉ có những người tu vi đạt tới đỉnh cao mới có thể thấy, tuy vậy cô nói chuyện đó không thể xẩy ra. Đó là kết luận sau khi Thị Kiếm quan sát thế giới này một tháng. "Người thời đại này quả là yếu đuối." Đại Minh chỉ đành cười khổ, tuy thế Đại Minh vẫn không hiểu, vì sao Thị Kiếm lại có hứng thú với tri thức như vậy, Thị Kiếm trả lời hắn rằng. "Học vô chi cảnh.[1]" Thị Kiếm chăm chú nghe giảng, Đại Minh chẳng biết làm gì, thôi vậy, ngồi luyện công.

Trước đây Đại Minh luyện công đều tập trung tinh thần, phải nhắm mắt nhập định, sau khi nhập định sẽ không biết những gì diễn ra xung quanh, chưa đến lúc không thể tỉnh lại.

Luyện công ngay lúc ngồi ghế, liều lĩnh thế này Đại Minh làm lần đầu tiên.

Những quyển tiểu thuyết võ hiệp thường tả "Tẩu hỏa nhập ma.", Đại Minh không dám làm mạnh, chỉ từ từ vận khí, tuy chậm, nhưng khí vẫn tuần hoàn theo kinh mạch.

Quá tốt rồi, Đại Minh mừng, vừa không tập trung, khí tụ lại được đã tan hết.

Xem ra phải luyện tập nhiều.

Sau đó Đại Minh chuyên tâm nghiên cứu tâm pháp, chẳng quản chuyện học hành. Khiến kết quả học tập của hắn, từ trước vẫn bình bình, hiện tại đã tụt xuống cuối lớp.

Tuy thế những gì Đại Minh bỏ ra cũng được đền đáp, hiện tại không chỉ lúc ngồi trong lớp, kể cả lúc đang học thể dục, hắn cũng có thể vừa đá cầu, vừa vận hành tâm pháp.

Nhưng Đại Minh đã tốn một tháng trời, lúc xong xuôi, Đại Minh lập tức đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng.

Đó chính là... thi cuối kỳ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.