3 Chương 3: Gặp Lại Hoa Khôi
Đại Minh đối mặt với lần thi cuối kỳ đầu tiên của hắn ở cấp 3, nếu như làm không tốt, không khéo năm sau còn phải làm tiếp một lần nữa.
Nguyên nhân là bị đúp.
Á, đúp, nghĩ đến đó, Đại Minh cảm thấy dây thần kinh như căng ra.
Chỉ còn một tuần nữa là tới ngày thi, trong thời gian này, Đại Minh ngoài trừ 2 tiếng cố định nhập định ra, đến ngủ cũng không, chuyên tâm đọc sách.
Đại Minh nghĩ, môn anh văn đáng ghét, môn số học chết tiệt, môn điện học cơ bản càng khốn nạn hơn, con mẹ nó điện tử học.
Hiện tại Đại Minh đọc sách, đọc đến mức sắp bị thần kinh, kiểu như mắc bệnh trầm cảm, rồi cứ thích suy nghĩ vẩn vơ, nói lảm nhảm.
t a n g t h u v i e n . c o m Nhưng tới khi cầm đề số học trong tay, Đại Minh mới phát hiện.
Đọc không hiểu (vớ vẩn, số học mà học thuộc được chắc), phải làm sao đây?
Thị Kiếm không hiểu mấy ngày gần đây, Đại Minh như phát bệnh thần kinh, bây giờ lại nhìn một tờ giấy chán nản, nghiêm trọng đến thế sao.
Không để ý đến Đại Minh đang lơ ngơ, Thị Kiếm cầm bút chì viết đáp án lên giấy.
Nhìn từng dòng chữ xuất hiện trên giấy, Đại Minh thầm nhủ.
Thị Kiếm, nàng đúng là thiên sứ.
Các bài thi tiếp theo, chỗ nào Đại Minh không biết thì để Thị Kiếm giải, cũng không biết đúng hay sai, môn giải tích, Thị Kiếm làm có vẻ rõ ràng và logic.
Sau môn thi cuối cùng, Đại Minh nằm bò ra bàn. Bạn cùng lớp hắn đang cao hứng thảo luận đi đâu chơi, thi xong, hầu như đa số học sinh đều như vậy.
Lần này may có Thị Kiếm giúp đỡ, nhưng xem ra bản thân cũng phải làm một chút mới được. Đại Minh thầm cảnh tỉnh.
Đại Minh bước ra khỏi lớp, thấy một đám đông đang nhìn gì đó, Đại Minh không phải là người có tính tò mò, nên cũng chẳng có hứng tới xem.
Lúc vừa rời khỏi lớp, một đám người mặc áo đen, quần đen, giầy da đen, thắt lưng đen, còn cả kính đen, giống như người của MIB, bao vây Đại Minh. "Xin hỏi có phải ngài Vương Đại Minh không?" Một tay rất đen, lịch sự hỏi. "Đúng tôi là..." Đại Minh có chút ngập ngừng, mình đã bao giờ quan hệ với loại người này đâu. "Tiểu thư nhà chúng tôi muốn mới ngài tới một chuyến." "Tiểu thư của các anh, tôi biết à." Nhìn đám người này, tiểu thư nhà họ chắc chắn không phải người bình thường, Đại Minh không quen loại người này. "Ngài tới là biết ngay." Ồ, vẫn rất lịch sự, Đại Minh đang định từ chối thì đám người áo đên đã vây lấy Đại Minh, sốc hắn lên. "Xem ra tôi không thể cự tuyệt được rồi." Đại Minh cười khổ.
Đại Minh cuối cùng cũng biết các học sinh nhìn gì rồi.
Chiếc xe hào hoa thân dài, thứ mà hầu như mọi người chỉ thấy trong phim, sao không khiến họ bàn tán.
Càng tồi hơn, Đại Minh bị "bế" lên xe, lần này hắn trở thành danh nhân của cả trường rồi.
Đại Minh ngồi một mình trong khoang xe, đám người áo đen chia làm 2 nhóm, ngồi trên 2 chiếc xe đắt tiền, một trước một sau đi theo xe Đại Minh ngồi.
Loại kỳ ngộ kiểu này, cả đời có khi chỉ gặp 1 lần. Đại Minh nhìn nội thất bên trong xe, trừ hào hoa ra, Đại Minh không tìm được từ nào để hình dung.
Đại Minh ngoan ngoãn ngồi im, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Thị Kiếm một hai câu. Đồ đạc trong xe không thể nghịch bừa, nếu làm hỏng, dù bán Đại Minh đi cũng không đền được. "Thị Kiếm, tôi có vấn đề muốn hỏi cô." "Vấn đề gì?" "Trong truyền thuyết, rồng không phải to lớn vô cùng, hơn nữa còn bay cao chín tầng trời, hô phong hoán vũ à?" "Đúng rồi." "Thế Tuyệt là thế nào, nửa rồng nửa rắn, lại không biết bay, chỉ bò dưới mặt đất, thể hình cũng không to lắm." "Nguyên bản Tuyệt và rồng mà ngài nói không giống nhau, mà lợi hại hơn nhiều, người nó dài hơn vạn dặm. Ngài nói nửa rồng nửa rắn, đó là do hậu quả của phong ấn, trận pháp trên tiên đảo áp chế toàn bộ sức mạnh của Tuyệt, cùng làm Tuyệt nhỏ đi và thay đổi ngoại mạo." "Tuyệt làm sao mà bị phong ấn." "Vì Tuyệt quá lợi hại, vì thế nó không nghe lời ai cả, chỉ làm những việc nó thích, vì tính nó cứng đầu, làm phát sinh rất nhiều tai nạn. Trước kia vì phong ấn nó, rất nhiều người đã chết." "Vì sao không giết Tuyệt đi, mà lại phong ấn." "Tuyệt chỉ tôn sùng tự do, bản thân không ác, huống chi Tuyệt là chủ nhân hoang thú, Tuyệt mà chết, thiên hạ sẽ đại loạn, không ngờ, cuối cùng Tuyệt chết trong tay ngài, ý trời." "Hoang thú là gì? Hiện tại Tuyệt chết rồi, thế giới có loạn không?" "Hoang thú, sinh vật thần bí rất mạnh tồn tại trong thời kỳ chúng tôi, Tuyệt thống lĩnh tất cả hoang thú, vì Tuyệt tồn tại nên hoang thú rất an phận." "Vậy Tuyệt chết đi, hoang thú có chạy ra làm loạn không?" "Cái đó tôi cũng không biết, dù sao cũng lâu quá rồi, không rõ có còn hoang thú tồn tại không?" Không khí đột nhiên trầm xuống, hai người đều im lặng, lúc đó xe đột nhiên dừng lại. "Tới rồi." Cửa xe được mở ra, đập vào mắt là một khu vườn rộng lớn. "Bên này, mời." Đại Minh lên một chiếc xe 4 bánh nhỏ, loại xe thường gặp ở các sân golf.
Chiếc xe đi tới một dẫy phòng lớn, nói lớn còn chưa đủ, trông giống như tòa thành vậy.
Tuy xe chạy không nhanh lắm, nhưng phải mất gần 5 phút mới tới nơi, từ đó có thể thấy khu vườn lớn thế nào.
Cạnh căn dẫy phòng còn có mấy tác phẩm tạo hình, trông rất trang nhã.
Ở cửa còn có đám nữ phục vụ xinh đẹp nghênh tiếp, như đang ở hoàng cung.
Đại Minh được đưa tới phòng khách, nữ phục vụ bưng trà lên, rồi nói, "Xin ngài chờ chút, tiêu thư sắp về tới rồi." Nói xong, bỏ lại Đại Minh một mình, rồi rời đi.
Qua 5 phút...
Qua 10 phút...
Qua nửa tiếng...
Qua 1 tiếng... ...
Lúc đầu, Đại Minh còn ngắm nhìn nội thất trong căn phòng để giết thời gian, nhưng lâu dần, Đại Minh cũng cảm thấy nhàm chám.
Đại Minh lấy Thiên Địa kinh ra đọc, những ngày gần đây khổ luyện và nghiên cứu, khiến tâm pháp vận chuyển liên tục 24 tiếng, tiến bộ thần tốc, hắn đã đạt đến tầng 4 rồi.
Đại Minh lật phần võ học nửa đầu sách, hỏi Thị Kiếm. "Thị Kiếm, bao giờ tôi mới có thể bắt đầu học kung fu. "Ngài muốn học à? Tôi thấy hiện tại toàn dùng súng đạn, võ công hầu như không hữu ích lắm." "Tôi chẳng có việc gì làm, không luyện làm gì?" "Được, chúng ta bắt đầu học từ cái đơn giản nhất, phá quyền." "Được." Phá quyền, một trong số quyền pháp có trong Thiên Địa kinh. Đưa chân khí trong cơ thể tập trung ở nắm đấm, lúc kích trúng mục tiêu, chân khí bạo phát, nguyên lý tuy đơn giản, nhưng uy lực tăng theo mức chân khí, tu hành đến một trình độ nhất định, có thể lở đá cắt thép, sức phá hoại rất lớn.
Đại Minh phát hiện võ công trong Thiên Địa kinh không có chiêu thức, chỉ có cách vận hành, hắn hỏi Thị Kiếm thế là sao, Thị Kiếm trả lời. "Thiên địa vô hạn, vì thế không có chiêu thức, vận dụng thế nào tùy vào từng người, đạt đến cảnh giới ra sao thì phải dựa vào sự lĩnh ngộ của bản thân.
Đại Minh luyện một lúc, đã hiểu được đôi chút cách vận kình. Không ngờ mặt trời đã sắp khuất dưới trời tây.
Cánh cửa được mở ra. "Trông vui quá nhỉ, ở đây làm trò khỉ." Là giọng phụ nữ, âm thanh rất mềm mại. "Tôi tưởng là ai, hóa ra là cô, hoa khôi." "Tôi bảo rồi, đừng gọi tôi là hoa khôi, muốn gọi, gọi Thi Hàm được rồi." Thi Hàm không vui trả lời.
Không biết là nhìn nhầm, Lâm Thi Hàm dưới ánh chiều tà, mái tóc phát ra lam quang mờ, đôi mắt, môi cũng chuyển qua màu lam nhạt, khiến người ta có cảm giác bị cám dỗ. "À, xin lỗi, tôi gọi thế quen rồi. Hoa... Thi Hàm, đây là đâu vậy." "Nhà tôi." Ồ, siêu siêu cấp thiên kim đại tiểu thư. Nhưng cô ta tìm mình làm gì. Đại Minh thắc mắc. "Vậy cô sai một đám bắt tôi đến đây có chuyện gì? "Anh xem." Lâm Thi Hàm bước tới trước mặt Đại Minh, tự chỉ vào đôi mắt và môi mình.
Không phải nhìn nhầm, con ngươi và môi Lâm Thi Hàm quả thực đã biến thành màu lam nhạt, tóc cũng vậy.
Ồ, cô mới đi nhuộm tóc à?" Nghe Đại Minh trả lời, Lâm Thi Hàm tức điên lên. "Đùa chút thôi, cô không nhớ chúng ta từng ăn một con rồng à, cô tưởng ăn rồng xong không có tác dụng phụ sao?" Đại Minh nghiêm túc. "Vậy sao anh không bị sao." Lâm Thi Hàm hỏi. "Ai nói tôi không bị, tôi đến vẩy, móng vuốt cũng mọc ra rồi, cô còn nói tôi không làm sao. Về cơ bản, tôi có thể tính là yêu quái rồi.
Nghe Đại Minh nói, lâm Thi Hàm giật mình lùi lại mấy bước.
Đại Minh cũng không để ý, ngồi xuống uống trà.
Một lúc Lâm Thi Hàm mới tới gần, chỉ Đại Minh nói. "Lừa đảo, không phải hiện tại anh vẫn bình thường sao. Còn nữa sao anh lại để búp bê lên đầu thế kia?" "Thị Kiếm, cô ta thấy ngươi." "Có lẽ là do máu của Tuyệt." Búp bê biết nói chuyện, Lâm Thi Hàm trợn tròn mắt. "Để tôi giới thiệu, đây là tiểu thư Lâm Thi Hàm, đây là Thị Kiếm, tinh linh trong thanh kiếm mà tôi nhổ lên." "Xin chào." Thị Kiếm rất lịch sự gọi, Lâm Thi Hàm tuy vẫn còn đang kinh ngạc, nhưng cũng đáp lại. "Tốt rồi, hiện tại mọi người biết nhau rồi, muộn lắm rồi, tôi phải về nhà, nếu không mẹ tôi lại lo, chào." Lâm Thi Hàm nghe thấy thế, vội vàng gọi. "Chờ, chờ một chút." Giọng nói rất to, nhiều người phục vụ và bảo vệ đều xông tới, vây quanh Đại Minh và Thi Hàm cùng hỏi. "Tiểu thư, có làm sao không?" Có người bắt đầu mắng Đại Minh. "Thằng béo, mày làm đà làm gì tiểu thư nhà tao?" Có người lại thẳng tính hơn, rút cả súng ra.
Đại Minh thấy mười mấy người nữ phục vụ tung váy, nhìn thấy cả đồ lót, nhưng họ rút ra một thứ không phải đùa, mấy chục khẩu súng chĩa họng vào Đại Minh.
Đại Minh trợn tròn mắt nhìn.
Thi Hàm lúng túng vội nói. "Không sao, không sao." Nhưng hiện trường ầm ĩ không ai nghe thấy. "Tôi nói không sao, ra hết đi." Lâm Thi Hàm thét.
Người phục vụ và bảo vệ chạy hết ra ngoài. "Xin hỏi một chút, vừa xẩy ra chuyện gì vậy." Đại Minh ngây ngô hỏi. "Không có gì, có điều sau lần tôi bị bắt cóc, mấy người này rất khẩn trương, thấy gió thổi cỏ động, là bắt đầu thần kinh." "Tôi hiểu." Đúng là kiểu hạnh phúc cùng bi ai của người có tiền. "Vậy còn chuyện gì nữa không?" "Tôi thế này giải quyết thế nào?" Lâm Thi Hàm chỉ tóc mình. "Thị Kiếm, cô nói xem." Máu thịt của Tuyệt là tinh hoa trời đất, tuy không thể biến người thành tiên, nhưng cũng làm cho thân thể khỏe mạnh, bách bệnh bất xâm, phụ nữ ăn được còn có thể trẻ mãi không già." "Thật à?" Mắt Lâm Thi Hàm lóe sáng, phụ nữ thích cái đó nhất rồi. "Thế màu này có biến mất không?" Lâm Thi Hàm hỏi. "Đó là vì cô không thể hấp thu hết tinh hoa, khiến linh khí tiết ra ngoài, không có gì nguy hiểm, chỉ cần vận động nhiều, hấp thu hết tinh hoa thì màu đó sẽ mất dần. "Mất bao lâu." "Theo tình trạng của cô mà nói thì khoảng 50 năm." Lâm Thi Hàm suýt ngất. "Không có phương pháp nào nhanh hơn không? Tôi ra ngoài với bộ dạng này thế nào cũng chỉ xì xào, khó chịu lắm." Lâm Thi Hàm méo mặt.
Thị Kiếm trầm tư. "Vậy Đại Minh vì sao không có hiện tượng này." Lâm Thi Hàm chỉ Đại Minh hỏi. "Đại Minh luyện công hấp thu tinh hoa." "Vậy Đại Minh luyện cái gì tôi cũng muốn luyện." Lâm Thi Hàm như đứa trẻ bám riết lấy Thị Kiếm. "Thiên Địa kinh cô không thể luyện, chi bằng..." "Bằng gì..." "Tôi chỉ cho cô một bộ tâm pháp thích hợp với phụ nữ." "Được." Lâm Thi Hàm vui mừng trả lời.
Thấy Lâm Thi Hàm vui mừng, Đại Minh nói với Thị Kiếm. "Cô biết nhiều thật." "Đây là do sống lâu, kiến thức rộng lớn." "Lại nói, Thị Kiếm, cô mấy tuổi rồi." "Thị Kiếm đứng trên đầu Đại Minh, tức tối đạp hắn một đạp. "Đau quá..." "Hỏi phụ nữ mấy tuổi là thất lễ đấy."