Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 4: Bất Ngờ Của Bất Ngờ

Dị Hiệp

4 Chương 4: Bất Ngờ Của Bất Ngờ

Kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu, Đại Minh đã nói mới mẹ rằng hắn muốn đi làm thêm, sáng sớm ra khỏi cửa là mất tăm. "Thằng bé này..." Mẹ Đại Minh có chút nghi ngờ, những kỳ nghỉ trước đây, Đại Minh thường đi ngủ, sao tự nhiên lại muốn đi làm, tuy thế đây là hiện tượng tốt, gần đây Đại Minh thay đổi không ít.

Đại Minh lên một chiếc xe bình thường, đây là công cụ giao thông mà Lâm Thi Hàm chuẩn bị cho hắn. "Chào bác, bác Nhan." Bác Nhan là người lái xe hàng ngày đi đón Đại Minh, cũng là quản gia nhà họ Lâm, có thể coi là người lớn tuổi thân cận nhất với Lâm Thi Hàm. Sau mấy ngày nói chuyện, hai người đã bắt đầu quen. "Chào, A Minh." Từ nhà Đại Minh đến nhà Lâm Thi Hàm cách một quãng khá xa, vì thế trên đường đi hai người nói chuyện phiếm. "A Minh, cháu đọc báo sáng hôm nay chưa?" Bác Nhan hỏi. "Chưa, có chuyện gì à?" Đại Minh không có thói quen đọc báo. "Có quái vật xuất hiện." "Quái vật gì cơ?" "Ghế sau có báo, cháu lấy xem thì biết." "Ồ!" Đại Minh cầm tờ báo lên xem, ngay tờ đầu đã có dòng, "Trung Quốc đại lục xuất hiện quái vật." Bên cạnh còn có ảnh.

Trong bức ảnh, nhìn thấy rõ ràng một con quái thú to lớn, tuy không giống trong điện ảnh lắm, nhưng cũng không khác nhiều. "Là hoang thú." Thị Kiếm nghiêm mặt nói. "Thật à? Cô xác định chứ." Đại Minh hạ giọng hỏi. "Chuyện gì thế?" Bác Nhan hỏi. "À, không có gì, cháu tự nói một mình thôi mà." Đại Minh giải thích. "Nó gọi là Bá, một nhanh của loài rồng, một trung thập đại hoang thú, rất mạnh, không ngờ vẫn còn sống." Thị Kiếm tiếp. "Vậy phải làm sao?" Đại Minh hỏi. "Xem đã rồi tính sau, trước mắt Bá cũng chưa làm gì, có điều.." "Có điều gì?" "Thôi, để đến lúc thích hợp thì nói." Trong nhà Lâm Thi Hàm.

Vì Thị Kiếm nói không thể rời Đại Minh quá 1 mét, hơn nữa lúc Thị Kiếm dậy kung fu cho Lâm Thi Hàm, Đại Minh cũng phải có mặt, trung gian ngăn bằng một bức vách. Đại Minh cũng không rõ 2 người kia làm gì, mặc kệ, dù sau cũng chẳng có việc gì, Đại Minh ngày ngày đều nhập định luyện công.

Hôm đó, lúc Đại Minh chuẩn bị nhập định, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào. "Biểu thiếu gia, tiểu thư nói rồi, người khác không ai được vào." "Láo, tao mà là người khác à?" "Nhưng mà..." Lúc bên ngoài đang om sòm, Thị Kiếm gọi Đại Minh. "Đại Minh, không ổn rồi, mau tới đây." Đại Minh vừa quay ra nhìn, Lâm Thi Hàm khỏa thân nằm lăn ra giường, thân thể tuyệt đẹp phơi ra toàn bộ, nhưng hiện tại không phải là lúc xem phong cảnh. Sắc mặt Lâm Thi Hàm trắng bệch, miệng ho ra máu. "Chuyện gì thế, 2 người làm trò gì vậy, luyện công cũng phải cởi hết à?" Đại Minh đỏ mặt hỏi. "Thôi đừng nói nữa, vừa rồi bên ngoài ồn ào, Thi Hàm phân tâm, tẩu hỏa nhập ma rồi." Thị Kiếm vội nói. "Vậy phải làm sao?" Đại Minh hỏi. "Tôi cần sức mạnh của ngài để điều chỉnh kinh mạch của Thi Hàm. "Làm thế nào." "Đỡ Thi Hàm dậy, sau đó đặt tay lên lưng Thi Hàm." Đại Minh đỡ Lâm Thi Hàm dậy, tay hắn cảm thấy mềm mềm, mùi hương thiếu nữ tràn vào não Đại Minh. Đại Minh lớn từng này rồi nhưng là lần đầu tiên chạm vào cơ thể phụ nữ, khó tránh khỏi phân tâm, Đại Minh lắc mạnh đầu, khôi phục tinh thần. "Giống như lúc ngài luyện công, đưa khí vào cơ thể Thi Hàm vận chuyển, đường đi là..." Thị Kiếm nói một vài huyệt đạo.

Sau nhiều ngày học tập, đối với huyệt đạo, Đại Minh cũng rất thuộc, hắn còn đang định chuyển qua học ngành y.

Đại Minh vừa đẩy chân khí, Lâm Thi Hàm đã phun một ngụm máu. "Nhẹ một chút, thân thể phụ nữ không phải thô như ngài đâu." Thị Kiếm thét.

Trước đây Đại Minh luyện công, chân khí đều va mạnh, hắn cứ tưởng thế, nên dùng phương pháp của mình vận dụng chân khí. Nhưng lần này tiến vào kinh mạch trong cơ thể của Lâm Thi Hàm, Đại Minh mới phát hiện không giống trước đây.

Có thể ví như, cân mạch của Đại Minh như sông lớn, chân khí ào ạt, hung dũng. Lâm Thi Hàm như dòng nước nhỏ, chảy mãi không thôi, đương nhiên không chịu nổi chân khí ào ạt của Đại Minh.

Khi hiểu điều đó, Đại Minh vận hành chân khí từ từ, chật vật đả thông kinh mạch bị tắc của Lâm Thi Hàm, tuần hoàn mấy vòng, sắc mặt Lâm Thi Hàm bắt đầu hồng hào. "Được rồi." Thị Kiếm vừa nói xong, cửa phòng bật ra. "Biểu muội." Một tiếng biểu muội là Đại Minh bừng tỉnh, hắn vội giật lấy tấm khăn trải giường phủ lên người Lâm Thi Hàm. "Biểu muội..." "Tiểu thư..." Mọi người đều trợn tròn mắt.

Lâm Thi Hàm mệt mỏi thở gấp, toàn thân ướt nhẹp, lộ cặp đùi trắng muốt ra ngoài, gục vào người Đại Minh. Thêm vào trên giường có vết máu, khiến mọi người đều nghĩ đến việc... "Ngươi ngươi..." Một thanh niên đẹp trai vận toàn hàng hiệu chỉ tay Đại Minh, lắp bắp mãi không nói được một chữ, xem ra cực kỳ kích động.

Đại Minh cũng không biết giải thích thế nào. "Ra ngoài." Lâm Thi Hàm cảm thấy đỡ mệt, liền lạnh giọng nói. "Nhưng..." Người thanh niên còn muốn nói. "Tôi bảo ra ngoài." Lâm Thi Hàm càng lạnh lùng hơn.

Người phục vụ vội vàng lui ra, tiện tay kéo luôn người thanh niên ra ngoài.

Thi Hàm và Đại Minh đều im lặng không nói gì.

Một lúc lâu sau, Lâm Thi Hàm cất tiếng. "Ngươi thấy hết rồi à?" Thấy cái gì, thân thể phải không? Vừa mới nghĩ đến đó, Đại Minh đỏ bừng mặt, ngượng ngùng gật đầu. "Chát." Lâm Thi Hàm tát Đại Minh một cái, nhưng do thân thể còn yếu, không có sức. Vì thế Đại Minh không cảm thấy đâu, chỉ ngây người ra. "Xin lỗi." Lâm Thi Hàm nói xong liền ôm mặt khóc.

Trên đường về nhà, Đại Minh có chút hiểu tâm tình của Lâm Thi Hàm.

Đường đường là thiên kim đại tiểu thư, so với mình như mây so với bùn, huống chi mình còn là một tên béo mọi người đều không ưa. Bây giờ bị một tên béo nhìn thấy hết cơ thể, cũng không trách Lâm Thi Hàm lại phản ứng như vậy.

Có điều vì sao cô ta lại xin lỗi mình, Đại Minh không hiểu. Tuy thế chắc sau này cũng chẳng gặp mặt nữa.

--- Cách nghĩ của Đại Minh rất nhanh chóng bị lật đổ, vừa sáng sớm, mấy chục chiếc xe hơi màu đen bao vây lấy nhà Đại Minh.

Giống như lần trước, Đại Minh được "mời" lên xe, khiến ba mẹ chị Đại Minh sợ thót tim.

Địa điểm vẫn là căn phòng hào hoa lần trước nhưng Đại Minh không gặp Lâm Thi Hàm.

Một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm, một người phụ nữ khí chất cao nhã. Nhìn hai người có chút bóng dáng của Lâm Thi Hàm, có lẽ là cha mẹ cô. Người thanh niên hôm qua cũng có mặt, ăn mặc rất lòe loẹt, trông như con công đang phát dục.

Sau lưng Đại Minh còn một đội bảo vệ, nếu chẳng máy, có thể hôm nay Đại Minh bị bắn chết không chừng. "Nếu như cháu không nhầm thì đây là ông bà Lâm phải không, không biết có chuyện gì tìm cháu?" Đại Minh bình tĩnh trả lời. "Cậu là Vương Đại Minh hả?" Ông Lâm tiếp lời, quả nhiên là người thành đạt, giọng nói cực kỳ uy nghiêm.

Đại Minh gật đầu. "Cậu và con gái tôi là bạn học cấp 2, sau khi tốt nghiệp không liên lạc gì. Mấy tháng trước gặp một lần, từ đó ngày nào cũng tới nhà tôi, hôm qua còn bị phát hiện... nói mau cậu làm gì con gái tôi." Ông Lâm quát lớn. Ném một quyển sách trước mặt Đại Minh, bên trong bao gồm mọi thông tin của hắn.

Người có tiền hiệu xuất quả không thường, nhanh thế đã điều tra rõ ràng về mình rồi, thời xưa đi nhà trẻ ở đâu cũng tra ra.

Đại Minh im lặng không nói, ông Lâm lại tiếp. "Tôi hỏi cậu mấy tháng trước, lúc đó con gái tôi không rõ vì sao thất tung 3 ngày, sau ba ngày được phát hiện cùng cậu ở bãi biển, cậu bị thương nặng, nhưng lại hồi phục một cách kỳ tích, trong ba ngày đó phát sinh chuyện gì, có phải cậu dùng trò gì uy hiếp con gái tôi phải ngủ với cậu không, nói" Một thứ lành lạnh chạm vào sau gáy Đại Minh, không cần phải nói, Đại Minh cũng biết đó là một khẩu súng. "Không phải chứ, đến con gái bị bắt cóc cũng không biết." Đại Minh thuận miệng đáp trả, thấy 3 người ngạc nhiên, liền tin bọn họ thực sự không biết. "Cậu nói rõ ràng cho tôi xem." Ông Lâm lộ vẻ kinh ngạc.

Nếu lệnh thiên kim đã không nói, tôi là người ngoài cũng không tiện nhiều lời, tôi chỉ có thể nói, chuyện hôm qua là hiểu nhầm, nếu mọi người không tin, có thể mời bác sĩ đến kiểm tra." "Thế sao Tử Kiện nói..." Ông Lâm vừa mở miệng, Đại Minh liền phản bác. "Khỏi kể ai nói cái gì, có lúc nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, huống chi..." Đại Minh chỉ đám bảo vệ sau lưng. "Lâm tiên sinh không phải thuê bình hoa về trang trí đấy chứ, chẳng nhẽ xẩy ra chuyện gì bọn họ cũng không biết." Ông Lâm bị mắng tái cả mặt, bà Lâm vội vàng bước ra gỡ rối. "Xin lỗi, Vương tiên sinh, không phải cô cố ý nghi ngờ cháu, có điều vợ chồng cô chỉ có một đứa con gái bảo bối, vì thế cô rất lo lắng." "Hai vị lo lắng cho con gái, cháu có thể hiểu được, không trách hai người, nhưng xin đừng gọi cháu là tiên sinh, cháu còn nhỏ tuổi, gọi là Đại Minh hay A Minh là được rồi." "Được, được." Bà Lâm tươi cười. "Cô quanh năm phải đi công tác, không khỏi có sơ xuất trong việc chăm sóc Thi Hàm, thêm nữa Thi Hàm có chuyện gì cũng giữ trong lòng, vì thế..." Bà Lâm lo lắng nói. "A Minh, cháu nói xem mọi chuyện là thế nào." "Vâng, trước khi nói cho cháu hỏi đây là ai thế ạ." Đại Minh chỉ người thanh niên ăn mặc hoa hòe. "Hoàng Tử Kiện, anh họ của Thi Hàm." Người thanh niên ngạo mạn trả lời. "Được rồi, mời tiên sinh ra ngoài cho." "Vì sao?" Người thanh niên hỏi? "Chuyện liên quan đến việc riêng của Lâm tiểu thư, tôi nghĩ cô ta chắc cũng không muốn nhiều người biết, nếu như ngài muốn biết thì nên hỏi Lâm tiểu thư. Huống chi, chuyện xẩy ra ngày hôm qua đều là do ngài mà thành đấy." "Ngươi..." Người thanh niên lắp bắp. "Tử Kiện, cháu ra ngoài trước đi." Ông Lâm mở miệng. "Cậu..." Người thanh niên còn muốn nói tiếp. "Cút." Ông Lâm hét lớn, người thanh niên chạy vội ra ngoài, lúc bước ra còn trừng mắt với Đại Minh, nét mặt cực kỳ hung tợn.

Ông Lâm cũng nói bảo vệ ra ngoài.

Đại Minh nói những chuyện đã xẩy ra, từ lúc câu cá, bị bắt, bọn cướp giết nhau, nổ mìn vân vân, nhưng bỏ qua không nói chuyện trên đảo, đổi thành phiên lưu trên biển, dù sao nói ra cũng chẳng ai tin. "Lão Nhan." Nghe xong ông Lâm hét lớn, bác Nhan vội vàng bước vào. "Lão gia, có chuyện gì vậy." "Tôi cảm thấy kỳ quái, mấy tháng trước đột nhiên mất tiền, hóa là là lấy ra làm tiền chuộc, chuyện lớn như vậy sao không nói với tôi." Bác Nhan im lặng không nói. "Là con bảo bác không nói đấy." Lâm Thi Hàm không biết có mặt tù lúc nào. "Thi Hàm..." Bà Lâm gọi. "Vì sao?" Ông Lâm bực tức hỏi. "Cha mẹ bận như thế, con thấy chuyện nhỏ như vậy không nên làm ảnh hưởng đến cha mẹ." Giọng Lâm Thi Hàm rất lạnh. "Mày..." Ông Lâm vung tay nhưng không dám đánh.

Bà Lâm vội vàng ôm chặt lấy Thi Hàm. "Thi Hàm, mẹ biết mấy năm nay chưa quan tâm đến con, nhưng không phải ba mẹ cố ý, đừng có làm vậy với ba mẹ." Bà Lâm nước mắt ràn rụa.

Ông Lâm, bác Nhan đều rơi lệ, Đại Minh nhìn thấy mắt Lâm Thi Hàm cũng ươn ướt, lấp lánh lệ quang.

Vấn đề gia đình, xem ra sau ngày hôm nay, quan hệ của nhà này chắc tốt lên.

Dưới bầu không khí cảm động này, Đại Minh cũng không tiện mở miệng làm phiền, vì thế quay người định về. "Dừng lại." Lâm Thi Hàm nói.

Đại Minh giật mình, lại có chuyện liên quan đến mình rồi. "Ba, mẹ, anh ấy là chồng tương lai của con, con đã là người của anh ấy rồi." Lâm Thi Hàm chỉ Đại Minh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.