Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 5: Tật Phong Ưng

Dị Hiệp

5 Chương 5: Tật Phong Ưng

Đại Minh bị ông Lâm dậy dỗ một trận, nhưng không dám làm gì Đại Minh, dù sao con gái đã tỏ thái độ không cưới ai ngoài nó rồi, ông Lâm cũng không muốn phá hoại quan hệ cha con tốt đẹp vừa mới có.

Đại Minh đành ngồi chịu trận, không biết đem oan ức tố cáo cho ai.

Mấy ngày liền, ngày nào Đại Minh cũng bị ông Lâm mời tới giáo dục một trận, khiến Đại Minh cảm thấy nhức đầu, khóc không ra nước mắt.

Mãi mới đến bữa trưa, Đại Minh cuối cùng cũng được giải thoát, hắn nằm bò ra giường không dậy nỏi. "Không sao chứ." Lâm Thi Hàm hỏi. "Đáng nhẽ tôi mới phải hỏi cô câu đấy." "Tôi? Tôi không sao cả." "Quái lại, thế sao lại nói muốn cưới tôi, Thị Kiếm, chẳng lẽ cô ta bị tẩu hỏa nhập ma hóa điên rồi." "Anh mới điên, đừng có quên, anh nhìn thấy thân thể của tôi rồi." "Đấy là tai nại, mà sao cô bảo thủ thế." "Xin lỗi, bản tiểu thư là người rất cổ hủ." "Nhưng mà cô xem, tôi chẳng qua chỉ là một tay béo bình thường, cô là thiên kim tiểu thư đáng nhẽ phải tìm đại thiếu gia nào đó chứ, nhà tôi nghèo lắm, không nuôi nổi cô đâu." "Nhà tôi nhiều tiền lắm rồi, không cần lấy người có tiền nữa, ba mẹ tôi cũng chỉ có mình tôi, tương lai tài sản đều do tôi kế thừa, yên tâm, tôi nuôi anh. Còn bộ dạng của anh, Thị Kiếm nói với tôi, đó là do anh ăn nhiều quá, ngoài máu rồng, thịt rồng còn có long hồn, chân nguyên gì gì đó. Chờ lúc anh luyện Thiên Địa kinh tới tầng 5 sẽ tiêu hóa hết, lúc đó tự nhiên gầy đi." "Nhưng mà tôi không có cảm giác gì với cô cả." Nhìn khuôn mặt Thi Hàm càng lúc càng sát gần, tim Đại Minh đập mạnh. "Được rồi, tôi thừa nhận cũng có chút cảm tình, nhưng tôi không yêu cô." "Yên tâm." Môi Lâm Thi Hàm khẽ chạm vào trán Đại Minh. "Tôi sẽ làm anh phải yêu tôi." Nhìn bóng Lâm Thi Hàm xa dần, Đại Minh không nói một lời. ...

Sau đó, trừ lúc luyện công, mỗi ngày Đại Minh đều bị Lâm Thi Hàm lôi đi du sơn ngoạn thủy.

Ông bà Lâm vì công việc không thể ở lại Đài Loan quá lâu, nhưng hứa với Thi Hàm sẽ cố gắng hết sức sắp sếp thời gian về.

Đặc biệt ông bà Lâm, trước lúc đi, dặn dò đám bảo vệ "cẩn thận" chăm sóc Đại Minh. Khiến Đại Minh chẳng trốn đi đâu được.

Hiện tại, Đại Minh bị bắt lên núi, tuy cây thần đổ rồi, nhưng trên A Lý sơn vẫn có thể ngắm mặt trời mọc.

Ánh mặt trời buổi sáng khiến con người có cảm giác như mộng ảo, nhưng Đại Minh đang run sợ, không có lòng thưởng thức, bộ đội bảo vệ quả thật đáng sợ.

Hơn 4 giờ sáng, Đại Minh đang say ngủ. Đột nhiên tiếng ầm ầm khiến hắn tỉnh giấc, một cánh tay xé toang bức tường, một đại đội MIB xông vào, lôi Đại Minh lên trực thăng, bay thẳng tới A Lý sơn.

Tới hiện tại Đại Minh vẫn chưa hết run, thật đáng sợ. "Sao thế?" Lâm Thi Hàm hỏi. "Cô nói xem?" Đại Minh hỏi lại. "Ai bảo hôm qua anh từ chối lời mời của tôi." Lâm Thi Hàm ai oán nói. "Như vậy cũng không nên làm thế này, bọ họ đập tan phòng tôi rồi." Thấy vẻ mặt ỉu xìu của Lâm Thi Hàm, Đại Minh nghiến răng, đáng nhẽ mình mới đáng làm như vậy.

Đến trưa, Đại Minh và Thi Hàm dùng bữa trên núi, xung quành đại đội MIB vẫn đứng. "Tới nào, thử cái này xem, chiếc sandwich này tôi làm đấy." Thi Hàm nói xong, cầm bánh như muốn đút cho Đại Minh. "Thôi, để tôi tự ăn được rồi." Đại Minh lấy bánh từ tay Thi Hàm, thả vảo miệng. "Ngon không?" Đại Minh gật đầu rồi chăm chú đánh chén, đột nhiên bị nghẹn. Vội vàng vỗ ngực. "Đây, uống trà." Thi Hàm đưa cốc trà cho Đại Minh.

Uống trà xong, Đại Minh thở phào. Nguy hiểm, xuýt nữa thì đi rồi. "Anh không giống với những người khác." Thi Hàm nhìn Đại Minh rồi nói. "Đúng rồi, tôi béo hơn họ mà." "Tôi không nói cái đó." Thi Hàm lắc đầu. "Thế thì là cái gì?" Đại Minh tò mỏ hỏi. "Trước đây mọi người xung quanh tôi đều cố gắng chiều theo ý thôi, theo đuổi tôi, còn anh, không hiểu sao cứ tránh né tôi, chẳng nhẽ tôi không đẹp." "Không, chỉ có điều cô đẹp quá. Bản thân tôi thế nào tôi hiểu, lý trí của tôi cho tôi biết, với cô tôi có hâm mộ, nhưng không muốn chiếm hữu, bởi vì chúng ta là người của hai thế giới khác nhau." Thi Hàm im lặng không nói, Đại Minh tiếp tục. "Tôi cũng không hiểu tại sao cô lại muốn lấy tôi, có vẻ không giống trò đùa lắm, nếu tôi giống như những người khác, mặt dầy tán tỉnh cô, chắc cô cũng coi thường tôi. Hơn nữa..." Đại Minh nhìn Thi Hàm. "Hơn nữa tôi không thể mang lại hạnh phúc cho cô được, cô là một người con gái rất tốt, đáng được những thứ tốt hơn, rồi sẽ có một ngày, cô gặp được người mình thực sự thích. Tôi cũng hy vọng cô được hạnh phúc, vui vẻ." "Ngoài béo ra, thì anh cũng là người con trai chu đáo, cẩn thận đấy." Thi Hàm bình tĩnh trả lời.

Đại Minh cười khổ, lần đầu tiên có người khen mình, khen thật sự hay là trào phúng? "Khó mà gặp được người như anh lắm, tôi không để anh chạy thoát đâu." Thi Hàm tự tin nói.

Lúc Đại Minh nghĩ đủ mọi cách thuyết phục Thi Hàm, một tiếng kêu từ không trung truyền lại. "Tiếng kêu gì vậy?" Thi Hàm hỏi? "Chắc chim ưng." Đại Minh tiện miệng trả lời. "Không đúng, là hoang thú." Giọng Thị Kiếm rất nghiêm túc.

Hai người ngẩng đầu nhìn, màu lông, dáng vẻ đúng là chim ưng không sai. Chờ chút, sau càng lúc càng to thế nhỉ, hơn nữa đang bay thẳng đến chỗ này.

To khủng khiếp. Không phải khoa trương, nếu con ưng này mà dương cánh ra, ít nhất cũng dài bằng sân bóng rổ.

Ưng còn chưa bay tới gần, trên núi đã nổi cuồng phong. "Mau chắn." Đại Minh hét.

Có mấy tay MIB không sợ chết chĩa súng bắn chim ưng, nhưng đạn bị gió thổi bay, không có chút uy lực nào.

Ưng lớn lượn qua, đỉnh núi bị gió thổi tan hoang, cây cối dạt hết sang một phía. "Là Tật Phong." Thị Kiếm hét. "Thế thì sao, bây giờ phải làm gì." Đại Minh nằm sấp dưới mặt đất hỏi.

Thi Hàm: "Cẩn thận, nó tới đấy." Tật Phong lại lao tới, khiến sức gió càng mạnh. Lâm Thi Hàm không bám chặt, bị lốc thổi bay lên không trung. "Tiểu thư..." Một đám MIB ôm cây hét lớn, nhưng chẳng có biện pháp nào.

Lâm Thi Hàm bị thổi bay khỏi núi, Đại Minh tung người nhẩy đỡ, một tay ôm Thi Hàm, tay kia vung ra một sợi xích màu trắng, quấn lấy một cây lớn bên sườn núi, hai người chơi vơi giữa không trung.

Cả hai bị dính chặt vào nhau, cùng cảm thấy ngượng ngùng.

Thị Kiếm: "Đừng ngây ra thế, Tật Phong lại tới rồi." Tật Phong càng lúc càng gần, hai người ở giữa không trung chẳng có cách nào tránh. Đúng lúc đang không biết làm gì, rắc một tiếng, cành cây khô héo quá yếu đã gẫy. "Á" hai người hét lớn, cảm giác rơi tự do quả là khó chịu. Đại Minh hất sợi xích trong tay hy vọng cuốn được thứ gì đó.

Sợi xích trắng nà, Đại Minh gọi là Cốt Liên. Sau khi Thị Kiếm xem phim xong liền thiết kế, nguyên liệu là bộ xương của Tuyệt. Thị Kiếm nói nếu thế giới này còn có hoang thú, sợi xích xương này còn có tác dụng.

Có điều không ngờ có tác dụng sớm như vậy, Đại Minh cảm giác tay giật mạnh, đà rơi dùng lại, vừa đang thờ phào thì thân thể như được đưa lên cao dần.

Đại Minh ngẩng đầu nhìn, thầm than đen đủi. Không móc vào cái gì mà lại móc vào cổ Tật Phong.

Tật Phong đổi hướng, bay thẳng lên trời, đưa hai người càng lúc càng lên cao. Tật Phong như muốn hất cốt liên, bắt đầu lượn trái lượn phải trình diễn nhiều kỹ thuật có độ khó rất cao. Dù cho Đại Minh hoa mắt chóng mặt, nhưng hắn vẫn nắm chặt cốt liên không buông.

Đột nhiên Tật Phong lượn một vòng tung hai người lên cao, lúc Đại Minh nhận ra ý đồ của Tật Phong thì đã quá muộn. Tật Phong xoay người lao tới, chiếc mỏ sắc bén kinh người. Trong lúc nguy cấp, Đại Minh cố gắng xoay người, nhưng vẫn bị rạch một vết thương dài, hai người đáp xuống lưng Tật Phong. "Có sao không?" Lâm Thi Hàm vội vàng hỏi, sau phen bị hành hạ vừa rồi, sắc mặt Lâm Thi Hàm tái mét. "Yên tâm, chết thế nào được." Đại Minh ôm vết thương nói, máu từ từ chảy ra, chỉ thoáng chốc đã nhuộm đỏ áo Đại Minh. "Thị Kiếm, có biện pháp gì đối phó với con chim này không." Đại Minh hỏi. "Theo tôi biết, tính tình Tật Phong khá ôn hòa, không có lý do gì lại tự nhiên tấn công người." Thị Kiếm có chút lo lắng, cô là linh thể, vì thế ngoại lực không hề ảnh hưởng tới, nhưng Đại Minh và Lâm Thi Hàm đang cố gắng bám chặt lấy lông chim. "Tôi có hỏi cái đấy đâu, thời xưa mọi người đối phó với hoang thú thế nào." Đại Minh thét, dưới tác dụng của Thiên Địa tâm pháp, cộng với thể chất kỳ diệu, vết thương đang lành dần.

Thị Kiếm: "Đối với những hung thú hung bạo đều giết đi, nhưng chuyện đó rất ít khi phát sinh. Bình thường chúng tôi đều sống hòa bình với hung tú." "Cô nghĩ chúng ta hiện tại còn hòa bình được à?" Đại Minh nói lớn, Tật Phong bắt đầu dở chiêu lộn nhào, hai người Đại Minh chỉ có cách cố bám thật chặt. Trời ạ, cái này còn ghê hơn cả tầu lượn trong công viên, cũng may hai người không bị bệnh tim.

Thị Kiếm: "Vậy ngài nghĩ thế nào, giết nó ư? Đừng quên chỗ này là giữa không trung." "Tôi không biết." Đại Minh cúi gầm mặt. Tình huống lúc này quả là tiến thối lưỡng nan. "Chúng ta làm gì bây giờ?" Lâm Thi Hàm bất an.

Đại Minh: "Con chim này bay mãi cũng phải mệt, đành chờ vậy." Thị Kiếm: "Bây giờ cũng chỉ còn cách đó rồi." "Ngu." Một giọng nói trầm trầm đầy sức hút vang lên.

Đại Minh: "Ai?" "Chuyện gì thế?" Lâm Thi Hàm và Thị Kiếm hỏi.

Đại Minh: "Vừa rồi có người chửi tôi ngu." "Không có, tôi có nghe thấy gì đâu, hay là anh căng thẳng quá." Lâm Thi Hàm nói. Đại Minh nhìn Thị Kiếm, Thị Kiếm cũng lắc đầu. "Đừng hỏi nữa, ta ở trong ý thức của ngươi, bọn họ không nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu." Đại Minh: "Ông là ai?", gần đây có lắm thứ làm loạn trong cơ thể Đại Minh, vì thế Đại Minh cũng không kinh ngạc lắm, dù sao có một Thị Kiếm rồi, thêm một nữa cũng chẳng sao. "Ta là ai không quan trọng, nếu như ngươi muốn thì gọi là Vô cũng được rồi." "Vô, ông vừa chửi tôi ngu là ý gì." Vô: "Tật Phong nổi danh dai sức, tuy không mạnh, nhưng bay liên tục mười ngày mười đêm chẳng vấn đề gì, lúc hứng lên nó còn bay liên tục một tháng, các ngươi ngồi trên lưng nó được bao lâu?" "..." Đại Minh không trả lời.

Vô: "Hơn nữa người định bỏ mặc Tật Phong thế này à?" Đại Minh: "Tôi còn làm được gì, chẳng nhẽ giết nó à?" Vô: "Người hành động là người, ngươi tự quyết định đi." Đại Minh: "Tôi và con chim này vô oán vô cừu, làm gì phải giết nó. Mà ông chắc cũng có biện pháp giải quyết phải không?" Vô: "Biện pháp thì có, nhưng phải xem ngươi làm thế nào." Đại Minh: "Nói xem nào." Vô: "Khó diễn tả ra được, ngươi phải tự cảm nhận, hành sự theo tâm." "Gì cơ?" Đại Minh nghe không hiểu, ngay lập tức, Đại Minh bị một cột sáng bao phủ.

Trong đầu Đại Minh đột nhiên xuất hiện một mảnh ký ức, ký ức của Tật Phong.

Mặt đất rộng lớn xanh rì, bầu trời trong xanh, Tật Phong tự do bay lượn. Ở đây có rất nhiều sinh vật kỳ quái, như giữa chúng xẩy ra tranh đoạt, nhưng cũng là một thế giới bình yên, vui vẻ. Tật Phong cảm thấy ấm áp, hạnh phúc, ở đây, nó có gia đình, bạn bè, đây là thiên đường.

Cho đến một hôm...

Tật Phong vĩnh viễn không quên hôm đó.

Bầu trời đỏ máu như đang nhỏ từng giọt máu xuống, cuồng phong nổi lên. Mặt đất nứt ra, lửa phun ra từ vết nứt, nuốt chửng tất cả. Sóng thần nổi lên khắp nơi, mọi người đều không hiểu chuyện gì xẩy ra, mọi thử đều bị nhấn nhìm, kể cả sinh mệnh. Hôm đó Tật Phong mất người thân, bạn bè.

Tật Phong cô độc bay trên biển, nó bay mãi, cũng không biết bao lâu, nhìn về phía trước chỉ thấy biển rộng vô bờ, không thấy bóng dáng đất liền.

Tật Phong lần đầu cảm nhận sự cô độc, nó kêu lớn, nhưng không ai đáp lại. Bầu trời vẫn đỏ như máu, Tật Phong không rõ đã qua mấy ngày, nó cứ bay không kể mệt mỏi.

Cuối cùng, Tật Phong mất ý thức, lao mình xuống biển.

Không biết trải qua bao lâu, một hôm, Tật Phong đột nhiên tỉnh lại, nhưng khung cảnh trước mặt trở lên lạ lẫm.

Thực vật dưới mặt đất không còn, có nhiều ngọn núi rất kỳ lạ. Có ngọn còn biết phun khói, luồng khói đó làm Tật Phong cảm thấy không thoải mái, khói làm bầu trời xám lại.

Trong ngọn núi còn có rất nhiều "người" ra ra vào vào, Tật Phong không ưa chuyện đó chút nào.

Vì Tật Phong có thể biến nhỏ như những con ưng thường, nên không bị phát hiện, nhưng đời không có gì tuyệt đối. Một hôm có một đám người kỳ lạ dùng một phương pháp kỳ lạ bắt Tật Phong, hơn nữa còn điều khiển Tật Phong đi hại người khác.

Đến tự do cũng bị lấy mất, giống như một con rối phải làm việc mình không thích, trái tim Tật Phong chết rồi.

Hôm đó, Tật Phong nhận lệnh ra ngoài tấn công người. Đối tượng là Lâm Thi Hàm.

Đại Minh nhìn tới đó, im lặng không nói.

Vô: "Thế nào, quyết định chưa?" Đại Minh: "Có phương pháp nào giải trừ trói buộc của Tật Phong không?" Vô: "Tự ngươi sẽ có cách, đi đi." Đại Minh bị đẩy ra khỏi ý thức của Vô. "Kẻ kế thừa ta, tuy ngẫu nhiên nhưng hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng." Câu này, Đại Minh không hề nghe thấy. ... "Đại Minh, Đại Minh." Đại Minh: "Gì thế?" "Vừa rồi anh không phản ứng gì cả, không sao chứ." Lâm Thi Hàm có vẻ lo lắng, khiến Đại Minh cảm động.

Đại Minh: "Không sao, lơ mơ nghĩ ngợi chút thôi." Tật Phong lại bắt đầu hành động, thân hình như sao băng lao thẳng xuống mặt đất. "Khốn nạn." Đại Minh mắng. Ngược lại Lâm Thi Hàm bình tĩnh một cách kỳ lạ, chậm rãi nói. "Anh béo, bây giờ sắp chết rồi. Nói xem, có muốn lấy em làm vợ không?" "Trời ạ, bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói cái đó." Đại Minh trừng mắt. "Trả lời em đi, ít nhất, cũng để em biết, em không chết cô đơn. Trước lúc chết còn có người yêu em." Vừa nói vừa rơi lệ.

Dáng vẻ đáng thương của Lâm Thi Hàm, khiến Đại Minh cảm thấy đau lòng, một tay ôm lấy đầu Thi Hàm, giọng nói kiên định. "Yên tâm, chúng ta làm sao lại chết dễ thế được. Chẳng phải em nói muốn lấy anh sao? Phải sống mới có ý nghĩa, vợ à." Thi Hàm cúi đầu không nói, Đại Minh đột nhiên phát hiện trên lưng Tật Phong có một chấm đen, trực giác mách bảo hắn có gì không hợp lý. "Hành động theo tâm." Giọng của Vô vang lên trong đầu Đại Minh.

Thấy càng lúc càng gần mặt đất, thời gian không cho phép Đại Minh nghĩ nhiều. Hắn nắm tay, vận công lực toàn thân.

Đại Minh cảm giác ngoài sức mạnh từ Thiên Địa tâm pháp còn một luồng sức mạnh khác cũng xuất hiện. "Hãy rời khỏi thế giới không thuộc về ngươi, biến thành ánh sáng." Đại Minh hét lớn, kình lực Thiên Địa tầng thứ tư đánh vào lưng Tật Phong.

Chuyện kỳ quái xẩy ra, Tật Phong kêu thảm một tiếng, thân hình biến thành ánh sáng. Đột nhiên Tật Phong biến mất khiến hai người cảm thấy kinh ngạc, rồi rơi thẳng xuống. Đại Minh ôm Thi Hàm, nhắm mắt, định dùng thân mình đỡ bớt lực chi Thi Hàm.

Nhưng sự đau đớn trong tưởng tượng không xẩy ra, thân thể Đại Minh như rơi xuống nệm, an toàn chạm đất.

Đại Minh mở mắt, liền thấy Thi Hàm trào nước mắt. Nhưng vì được cứu nên vừa khóc vừa mừng.

Hiện tại hai người đang cách mặt đất hơn 30 cm, không khí như hóa thành thực thể êm êm, Đại Minh không rõ chuyện gì xẩy ra, nhưng chắc chắn có liên quan đến Thi Hàm. "Nói cho tôi biết chuyện gì được không?" Đại Minh hỏi, xem ra bị lừa rồi. "Em và Thị Kiếm tỉ tỉ mấy ngày nay đâu phải ngồi không." Giọng Thi Hàm nghiêm túc, nhưng nếu không cười thì còn có sức thuyết phục hơn. "Ít nhất cũng nói cho tôi biết trước chứ, suýt chết vì sợ." Đại Minh nói. "Không nói mới vui, lâu lắm rồi em chưa vui như vậy rồi, huống chi..." Thi Hàm ngừng lại, nét mặt trở lên vô cùng dịu dàng. "Như vậy mới thấy được tấm lòng của anh. Biểu hiện vừa rồi khiến em rất cảm động, chồng ơi." Nói xong, gục đầu vào lòng Đại Minh rồi khóc.

Đại Minh: "..." Phụ nữ, sinh vật khó lý giải.

Đại Minh nằm trên tấm nệm không khí, im lặng nhìn bầu trời. Cơ thể của Tật Phong bị gió thổi tan biến vào không trung.

Một chiếc thẻ từ từ rơi xuống, giống như có linh tính, rơi vào tay Đại Minh. "Đây là..." Đại Minh lẩm bẩm.

Chiếc thẻ này chất liệu rất đặc biệt, cầm trong tay cảm giác rất lạnh, hơn nữa lại đàn hồi tốt, nhìn giống kim loại nhưng không hề nặng. Ngoài ra trông giống như quân bài trong trò chơi.

Điều khiến Đại Minh để ý nhất chính là tên của chiếc thẻ.

Tật Phong.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.