Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 1: Bị Cật Diệu Đích Long

Dị Hiệp

1 Chương 1: Bị Cật Diệu Đích Long

Vương Đại Minh, một cái tên rất hay gặp. Sống ở một thôn nhỏ cạnh biển Huyền Lâm, năm nay mười sáu tuổi, đang học một trường cấp ba, thành tích trung bình.

Tướng mạo phổ thông, có điều thân thể hơi to một chút, một trăm hai mươi kg, quả là 'đại'.

Cũng may người cao gần mét tám, kéo cơ thể dài ra, nếu không nhìn trông chẳng khác gì quả bóng. Cho dù như vậy, mọi người vẫn không muốn tới gần hắn.

Vì thế Đại Minh có rất ít bạn bè, gần như không có. Rất nhiều người khuyên Đại Minh giảm béo, nhưng Đại Minh đều bỏ ngoài tai.

Loại người như Đại Minh, đương nhiên trở thành đối tượng bị trêu trọc ở trường.

Lúc đầu, Đại Minh cũng tức, nhưng trải qua sáu năm tiểu học, ba năm trung học, ai cũng phải quen.

Tập quán thành tự nhiên, Đại Minh quên mất từ lúc nào hắn bắt đầu không tức giận nữa.

Thực tế, hắn đã không phát cáu từ rất lâu rồi. Hiện tại, bạn bè cùng lớp gọi hắn là lợn đao phủ ghế điện, Giống như mọi học sinh khác, lớp nào cũng có mấy người chuyên môn trêu trọc hắn.

Đại Minh cũng không để ý, dù gì những kẻ đó đều thiếu tự tin nghiêm trọng, muốn hạ thấp kẻ khác, để cảm giác mình hơn người.

Đại Minh năm nay mới mười sáu tuổi, nhưng hắn cảm thấy mình giống như người sáu mươi tuổi. Không chỉ mình hắn, mà thầy cô, bạn bè đều cho là như vậy.

Lúc Đại Minh tốt nghiệp, ông thầy hắn bình một câu, "Thiếu niên lão thành, đức cao vọng trọng." Hắn cũng cảm thấy buồn cười, bản thân cũng chỉ hơi cứng một chút, việc gì cũng bình thản.

Đọc sách, ngủ, lơ mơ nghĩ ngợi là những việc mà Đại Minh thích nhất, giống hôm nay, Đại Minh tìm một chỗ cực kỳ vắng vẻ câu cá.

Đại Minh chỉ làm những việc nhẹ nhàng không lãng phí thể lực, hơn nữa lúc câu cá có thể ngồi lan man nghĩ ngợi. Ra cafe internet cũng là một sự lựa chọn tốt, nhưng ngày nghỉ đông người quá.

Thành tích học tập không tốt, lại lười như Đại Minh. Trong mắt những người khác chỉ có hai chữ, 'Đồ bỏ.' Phao câu khẽ rung trên mặt nước, Đại Minh cũng chẳng để ý, mà chìm trong suy nghĩ.

Hôm qua hắn mơ, mơ thấy hồi học cấp hai, thấy hoa khôi của lớp, một mĩ nữ duyên dáng, lại còn là hoa hậu của trường, lúc đó có rất nhiều người theo đuổi.

Đại Minh thừa nhận hắn đã từng động lòng với hoa khôi, nhưng Đại Minh rất hiểu chỗ đứng của hắn, Đại Minh luôn hiểu bản thân mình thế nào.

Vì thế đối với hoa khôi, Đại Minh tuy hâm mộ, nhưng không mê luyến. Sau khi tốt nghiệp hai tháng, Đại Minh đã quên sạch, đừng nói tên, đến khuôn mặt, dáng người thế nào cũng không nhớ nổi.

Vậy tại sao hôm qua lại thấy nó trong mơ, Đại Minh cho rằng do tiềm thức làm trò.

Phao động, sau đó chìm xuống, Đại Minh thoát khỏi trầm tư, nắm lấy cần câu.

Nặng quá, chẳng lẽ câu được cá lớn.

Đúng lúc Đại Minh đang nghĩ, một chiếc xuồng từ bờ lướt tới chạy qua trước mặt Đại Minh, chạm vào dây câu.

Phựt một tiếng, dây đứt, mất cá. Đại Minh đang tưởng chửi mấy câu thì đột nhiên có thứ gì đó lành lạnh chạm vào đầu hắn. "Chẳng ngờ chỗ này lại có người, đại ca, giải quyết luôn đi." Một giọng đàn ông trầm trầm từ phía sau lưng Đại Minh vang lên. "Không được, như thế sẽ để lại dấu vết, cảnh sát tìm thấy thì phiền lắm, mang lên đảo rồi giải quyết." Người được gọi là đại ca lạnh lùng trả lời. "Cũng đúng, tiểu quỷ, đứng lên, chỉ trách ngươi đen đủi, gây cản trở việc làm ăn của chúng tao." Nói xong, đồ đạc của Đại Minh bị ném hết xuống ao để hủy dấu vết.

Đại Minh bị dẫn lên xuồng, đúng như hắn nghĩ, hai kẻ kia là dân xã hội đen, tay chúng còn cầm súng ngắn màu đen.

Đại Minh lần đầu tiên nhìn thấy súng thật, cũng có chút tò mỏ, như hiện tại bị súng chĩa vào, Đại Minh cũng không cao hứng nổi.

Cùng lên thuyền còn có một cái bao lớn, cỡ vừa đủ chứa một người.

Bắt cóc, hai tiếng đó đột nhiên vang lên trong đầu Đại Minh, xem ra đúng là vận đen tới thật.

Lại nghĩ hôm nay mạng sống đến đây là hết, Đại Minh cũng không cảm thấy buồn.

Đại Minh nghĩ rất thoáng về sự sống, cái chết, lúc ông hắn mất hắn cũng chẳng khóc.

Dù gì có sống thì phải có chết, phế vật có sống cũng vô dụng, huống chi hậu sự còn có người lo, có điều chắc cũng không vui vẻ gì.

Chiếc xuồng, đáp tới gần một chiếc du thuyền thì dừng lại, Đại Minh và cái bao đều bị giải lên thuyền.

Trên thuyền còn có một người. "Thằng béo này là thế nào vậy." Người đó hỏi. "Người chứng kiến, không sao, mang ra biển giải quyết là xong, tiền đã nhận được chưa?" Tay đại ca trả lời. "Nhận rồi, số lượng chính xác." "Tốt, chúng ta chạy tới đại lục xem bọn chúng làm được gì?" Tay đại ca nhếch mép cười. "Con tin thì sao?" Người đó chỉ bao vải hỏi. "Đương nhiên là phải giải quyết rồi, nhưng mà người đẹp như vậy, đừng có lãng phí." Nói xong hắn mở bao vải, lôi ra một người con gái.

Cô gái này mặc đồng phục học sinh, dáng người đẹp, da trắng, khuôn mặt bị tóc phủ kín không nhìn rõ. Hai vai khẽ rung, có lẽ đang khóc. "Ai trước đây." Tay đại ca lạnh giọng. "Em trước, em trước, cái loại thiên kim đại tiểu thư này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, em đã sớm muốn thưởng thức rồi." Người cùng lên thuyền với tay đại cai vội nói, cùng lúc nâng cằm cô gái lên.

Đại Minh giật mình, chẳng phải hoa khôi cùng lớp với hắn đấy sao? Tên là Lâm cái gì gì, sao lại bị bắt cóc.

Cô gái hai mắt sưng húp, xem ra khóc rất lâu rồi, nghe bọn cướp muốn chiếm đoạt mình, liền giẫy giụa. "Tiểu mĩ nhân, đừng giẫy nữa, anh sẽ cho em được sung sướng." Tay cướp ôm hoa khôi bước vào khoang thuyền định hưởng thụ, nhưng không hề thấy đại ca cười lạnh phía sau lưng.

Đoàng một tiếng, tay cướp bị bắn lủng đầu, cô gái hét toáng lên.

Tay cướp còn lại đang canh Đại Minh hét, "Mày làm gì vậy." "Chẳng làm gì, chẳng qua ngại chúng mày làm rách việc thôi." Đại ca nói xong bắn liền mấy phát tay cướp còn lại. "Tổ chức sẽ không tha cho mày đâu." Tay cướp nói. "Tổ chức sẽ không biết đâu, tao sẽ đạt bom trên thuyền, sắp nổ rồi, người của tổ chức sẽ cho rằng chúng ta chết hết rồi." Đại ca đứng cạnh tay cướp lạnh lùng đáp. "Đoàng." Một tiếng súng vang lên, tay đại ca không dám tin nhìn chỗ tim mình, chỉ thấy chỗ đó thủng một lỗ, máu chảy ròng ròng.

Quay đầu nhìn, Đại Minh tay cầm súng, nòng súng còn hơi khói. "Được lắm, lần này bố mày lật thuyền trong con mương, nhưng chúng mày cũng phải chết cùng tao." Nói xong hắn chết.

Đại Minh thấy tay đại ca gì chặt vật gì đó trong lòng bàn tay, cũng không kịp suy nghĩ, ôm hoa khôi nhẩy khỏi thuyền.

Oành một tiếng lớn, lửa cuồn cuộn táp tới từ phía sau Đại Minh, Đại Minh dùng thân thể to lớn của mình che cho thân thê nhỏ nhắn của cô gái.

Sau tiếng nổ, xác thuyền từ từ chìm, mặt biển khôi phục sự bình tĩnh của nó, dường như chẳng có gì xẩy ra.

--- Cảm giác đau đớn truyền lại từ phía sau lưng Đại Minh khiến hắn tỉnh lại.

Sóng biển vỗ vào người Đại Minh, hắn phát hiện mình đang nằm trên bờ biển, một con cua bò qua trước mắt hắn.

Đại Minh cố nhịn đau đứng dậy, liền thấy hoa khôi nằm cách đó không xa. "Này, ngươi còn sống không thế? Sống thì trả lời đi." Đại Minh nói không ra hơi.

Còn thở, ngực vẫn nhấp nhô, xem ra còn sống, nhưng không biết lúc nào mới tỉnh lại.

Đại Minh lôi hoa khôi tới dưới một gốc cây, hiện tại hắn chẳng có sức mà bế người khác.

Sau khi xong việc, Đại Minh bắt đầu quan sát xung quanh.

Trời xanh, mây trắng, trên cao mặt trời sáng chói mắt, trên bãi biển, lá những cây dừa đong đưa theo gió.

Phía sau bãi biển là một vùng rừng núi, phong cảnh khá đẹp, quả là một nơi thích hợp đi nghỉ mát.

Nhưng hiện tại Đại Minh chỉ muốn hét cứu mạng, bốn bề toàn là biển, không thấy bờ, khả năng hắn đang ở trên một hòn đảo nhỏ.

Trời ạ, Đại Minh hay chơi series game Đảo Không Người, nhưng chưa hề nghĩ mình cũng gặp cái cảnh này.

Đại Minh nghỉ một lúc, rồi lục tìm toàn bộ vật phẩm có trong người.

Một cuộn dây câu, móc câu, một thanh chocolate, một chai nước, một con dao nhỏ, một cái bật lửa không biết có dùng được không.

Xem ra balo mang không ít đồ, nhưng hầu như hỏng hết, chỉ còn lại một phần, y phục phía sau cũng vậy, Đại Minh không dám nghĩ tới cái lưng của hắn.

Càng không ngờ, khẩu súng ngắn vẫn còn đó. Đại Minh nhìn nó, nghĩ đến lần đầu tiên giết người, cảm giác có chút quai quái.

Mặt trời lặn về hướng tây, hoa khôi cuối cùng cũng tỉnh. "Đây là..." Hoa khôi mấp máy hỏi. "Mạc Trách Dương." Đại Minh đáp trả rành mạch. "Là anh cứu tôi à?" "Chắc vậy, có điều tôi cũng vì cứu chính mình thôi." "Chúng ta đã từng gặp ở đâu chưa?" Hỏi hay, ngươi hỏi một người bạn học cùng lớp ba năm đã bao giờ gặp nhau chưa, hơn nữa tính từ lúc tốt nghiệp còn chưa tới một năm, điều đó khiến cho Đại Minh thầm nghĩ mình quả thực là kẻ thất bại lớn. "Nếu như tôi không nhầm, chúng ta hình như học cùng hồi cấp 2." Đại Minh trả lời. "A, anh là Vương Đại Minh." Hoa khôi kinh ngạc. "Nhớ rồi chứ, bạn học." Nói xong Đại Minh đứng dậy. "Ngươi định làm gì?" Giọng của hoa khôi đột nhiên trở lạnh.

Đại Minh bị cô làm cho giật mình, làm cái gì, tìm đồ ăn.

Trong mắt hoa khôi, Đại Minh không mặc áo, từng lớp mỡ lúng lúng rung động, cảm giác ghê ghê.

Đại Minh tới gần một bước, hoa khôi hét liên tục. "Đừng, đừng tới đây, ngươi mà tới ta chết cho xem." Đại Minh trợn tròn mắt, xẩy ra chuyện gì vậy? Nhưng thấy hoa khôi như sắp khóc tới nơi, Đại Minh hiểu tốt nhất nên đứng xa cô ta ra một chút thì tốt, dù gì từ trước tới giờ mình cũng không vừa mắt mọi người. "Tôi định đi tìm thứ gì ăn thôi." Đại Minh nói xong, quay người bước vào rừng.

Hoa khôi nhìn vết thương sau lưng Đại Minh, rồi nôn ra. Lúc đó chợt nhớ tới vết thương của Đại Minh là do mình mà ra, bèn che miệng khóc.

Ánh chiều tà chiếu xuống khu rừng, Đại Minh cảm giác trời dần trở tối.

Dù sao cũng chẳng tìm được thứ gì, tốt nhất là sáng mai tìm sau.

Đại Minh quyết định xong, bèn nhặt một tí gỗ rồi trở về.

Đột nhiên, Đại Minh cảm giác lo lắng.

Đại Minh tuy chẳng tài giỏi gì, nhưng giác quan thứ sáu lại đặc biệt nhậy. Tuy thế vẫn chậm một bước, đúng lúc Đại Minh rút súng ra thì cảm giác toàn thân bị ép chặt, một con quái xà khổng lồ đăng cuốn chặt hắn.

Đại Minh cảm giác xương cốt toàn thân như gẫy ra, chiếc miệng rắn đỏ như máu từ từ lại gần. Đại Minh thầm nghĩ, mạng ta kết thúc ở đây sao?

Đột nhiên Đại Minh nhìn thấy bụng rắn có vết màu trắng, bèn nghĩ. Chẳng phải trong tiểu thuyết võ hiệp đều bảo đấy là điểm yếu của rắn sao? Cũng chẳng còn cách nào ngoài chờ chết, Đại Minh há miệng cắn loạn.

Có thể là xảo hợp, hoặc đúng là chỗ yếu. Quái xa dẫy dụa điên cuồng, Đại Minh cảm giác thân thể được buông lỏng một chút, lại càng cắn mạnh hơn.

Không rõ Đại Minh đã uống bao nhiêu máu rắn, một lúc lâu sau, quái xà không cử động nữa.

Đại Minh ôm xác rắn thở hồng hộc, mũi hắn ngửi thấy một mùi rất thơm. Mùi đó từ vết cắn của Đại Minh truyền lại.

Đại Minh thò tay vào rút ra một đám mềm mềm, nẩy nẩy, Đại Minh cho vào miệng ăn, vị cũng không tồi, lúc hắn cho tay vào tìm tiếp thì đã không còn.

Hoa khôi trông thấy Đại Minh, liền giật mình, toàn thân Đại Minh dính đầy chất lỏng màu xanh lam, hắn còn kéo một thứ gì đó rất dài. "Có chuyện gì xẩy ra vậy?" Hoa khôi vội vàng hỏi. "Một con quái xà." "Xà." Hoa khôi hét toáng lên, rồi vội vàng chạy ra xa.

Đại Minh cũng không quan tâm cô, tự mình lấy con dao nhỏ cắt thịt rắn rồi nướng. "Muốn ăn không?" Đại Minh hỏi.

Cùng vì hiện tại đói lắm rồi, hơn nữa mùi thịt nướng hương bay tứ phía, hoa khôi cũng ăn. "Này." Đại Minh lấy lá thay cho chén, đổ đầy máu rắn đưa cho hoa khôi.

Hoa khôi thử một hớp, vị ngòn ngọt, rất dễ uống. "Đây là cái gì vậy?" Hoa khôi tò mò hỏi. "Máu rắn đấy." "Lừa ai? Làm gì có máu gì màu này." "Tôi lừa cô làm gì, không thấy máu vẫn còn chảy trên xác rắn à?" Dưới ánh trăng, máu rắn màu lam nhạt như phát sáng, như thủy tinh. "Đây là rắn à?" Hoa khôi lại hỏi.

Đại Minh liền quan sát còn rắn lạ này.

Quái xà toàn thân trừ bụng đều là vẩy cứng, đầu có hai sừng, đôi mắt như hai viên đá quý màu lam. "Tôi thấy hình như không phải." Đại Minh bắt đầu phát biểu cao kiến của hắn. "Thế ăn được không?" "Ăn no rồi mới nghĩ đến vấn đề này thì có tác dụng gì." "Vậy chúng ta có làm sao không?" Hoa khôi lo lắng hỏi. "Ai biết." --- Ba ngày, hai người ăn suốt ba ngày mới hết con quái xà này. Nhưng trong thời gian này hai người không hề thấy một con thuyền nào đi qua.

Có khi con rắn này quả là linh vật, Đại Minh cảm giác các vết thương đều lành cả, hơn nữa toàn thân tràn trề sức sống.

Cứ ngồi không thế này cũng không phải là biện pháp, Đại Minh đề nghị với hoa khôi vào rừng tìm xem có cách nào thoát đi không.

Nghĩ đến chuyện trong rừng có thể có rắn, hoa khôi lắc đầu quầy quậy.

Đại Minh đành nhắc cô cẩn thận một chút, rồi một mình thám hiểm.

Hòn đảo này rất nhỏ, Đại Minh chỉ tốn nửa tiếng đã tới đỉnh núi giữa đảo.

Bốn bề đều là biển rộng, Đại Minh cảm thấy chán nản. Trên đỉnh núi, Đại Minh thấy một thanh kiếm cắm phập vào đá, chỉ lộ ra chuôi kiếm, nhìn vẻ ngoài, có vẻ thanh kiếm này đã có từ rất lâu đời.

Bên cạnh kiếm có một tấm bia đá, nhưng Đại Minh xem không hiểu, còn có một chiếc hộp sắt nhỏ, Đại Minh liền nhặt lên bỏ vào túi.

Sau đó Đại Minh lôi hoa khôi đến mới hiểu bia đá viết gì. "Cô đọc được à?" Đại Minh kinh ngạc hỏi. "Chỉ là chữ cổ thôi." Hoa khôi trừng mắt nhìn hắn.

Đại loại bia đá nói, trên đảo này có một luồng sức mạnh thần bí, bọn họ dùng sức mạnh này để phong ấn một con ác long, nếu như nhổ thanh kiếm này lên, luồng sức mạnh đó sẽ tan biến. "Con ác long đó trông thế nào?" Đại Minh tò mò.

Hoa khôi bắt đầu tả ác long, mỗi lúc nói một câu, mặt hoa khôi lại tái thêm một phần, cuối cùng mặt cô tái mét, bởi vì nó hoàn toàn giống với con quái xà mà bọn họ ăn thịt. "Á, chúng ta ăn phải một con rồng." Không để tâm đến sắc mặt của hoa khôi, Đại Minh nhổ thanh cổ kiếm. "Ngươi làm gì vậy." "Về nhà." "Bia đá viết ai nhổ kiếm sẽ bị trời phạt đấy." "Sao cô không nói sớm." Đại Minh nói chưa dứt câu, một luồng sét đánh trúng thanh kiếm trong tay hắn.

Cả hòn đảo bắt đầu sụp xuống, linh khí trên đảo bị thanh kiếm cổ hút sạch.

Hai người đột nhiên mất chỗ đứng, rơi xuống biển sâu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.