Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 8: Thức Thần Chiến

Dị Hiệp

8 Chương 8: Thức Thần Chiến

Thiên Đại không vội vàng bắt chuyện với Đại Minh, mà ngược lại xây dựng quan hệ với những người khác trước, cô ta có vẻ là một học sinh ngoan. Sau khi đã thân quen, liền bắt đầu thu thập tư liệu liên quan đến Đại Minh, còn A Đức, sau Thiên Đại liếc mắt đong đưa hắn mấy cái, A Đức đã nộp hết sạch tư liệu về Đại Minh mà hắn biết. Khiến Đại Minh thở dài, kết bạn không cẩn thận. "Bé gái hả, bạn nói đứa em siêu dễ thương của Đại Minh phải không? Có, đợt trước mình vẫn thấy Tiểu Tuyết. Mà này Thần Cung, bao giờ bạn mới đồng ý đi chơi với mình thế?" A Đức mải nói, không để ý ánh mắt Thiên Đại chợt lóe sáng.

Thảo Trĩ Cương còn tốt, dù sao trong trường cũng không có mấy nữ sinh, nhưng Thiên Đại thì khác, không chỉ xinh đẹp, lễ phép, lại là loại phụ nữ Nhật Bản dịu dàng. Trong ngôi trường 90% là nam sinh mà nói, tạo thành biết bao nhiêu cơn sốt.

Mỗi lúc đến giờ nghỉ, nam sinh bám đầy cửa sổ. Căn cứ thống kê, chỉ riêng tuần này đã gẫy mất tám thanh song cửa rồi, hơn nữa số lượng vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Thiên Đại bước tới gần một bước, tim Đại Minh đập càng mạnh. Thiên Đại đã trở thành 1 mối phiền phức lớn. Hienj tại mỗi ngày đều có người ghi chép mọi hành động của Thiên Đại, thậm chí còn lập hẳn đội bảo vệ Thiên Đại do A Đức đứng lên sáng lập. Nếu Thiên Đại nói vài câu trước mặt Đại Minh, hắn sẽ trở thành công địch của cả trường. Đại Minh nghĩ đến đó lại cảm thấy rùng mình. "Vương..." Thiên Đại chưa nói xong, Đại Minh đã xông tới chỗ Lão Hiếu. "Lão Hiếu, chúng ta đi xuống phòng sức khỏe đi." Nói xong, hắn lôi Lão Hiếu ra khỏi đám đông. Từ đó, Đại Minh tìm đủ mọi cách tránh mặt Thiên Đại.

Từ "A Đức, đi đá cầu đi.", "Lão Hiếu, chúng ta tới thư viện đi." lên cấp thành, "Đi, chúng ta đi ngắm sao, cái gì, ban ngày hả, vậy ngắm mặt trời cũng được." Các câu nói ngờ nghệch. Có những lúc không có ai bên cạnh, Đại Minh vội vàng nhìn xuống đất bắt một con kiến, rồi khóc than, "Tiểu Cường, mày làm sao rồi Tiểu Cường, mày đừng có bỏ tao lại một mình, tao làm sao sống nổi, được rồi tao đưa mày tới viện ngay đây." Nói xong chạy biến.

Từ đó ngoài từ quái nhân ra Đại Minh còn bị gán với hâm.

Giờ ăn trưa, Đại Minh nằm một mình trên sân thượng. Mấy hôm nay chỗ này là nơi duy nhất của Đại Minh. "Xin chào, bạn Vương." Giọng nói của Thiên Đại vang lên, Đại Minh vội vàng đứng dậy, chỗ vắng vẻ như thế này cũng tìm ra. "Tôi nghĩ, chúng ta cần phải nói mọi chuyện rõ ràng." Thiên Đại đứng gần đó, Thảo Trĩ Cương cũng đứng không xa sau lưng hắn. Hai người không mặc đồng phục, Thiên Đại mặc một bộ cầu phép truyền thống của Nhật, Thảo Trĩ Cương mặc một bộ võ phục, xem ra hôm nay không ổn rồi.

Đại Minh không tử tâm, vội lùi lại chạy, nhưng hắn như va vào một bức tường, bị bắn trở lại.

Thiên Đại: "Vô ích, bạn Vương à, vì không để bạn chạy, nên tôi bố trí kết giới rồi." "Cô muốn gì?" Đại Minh biết không tránh được rồi.

Thiên Đại: "Xin bạn đưa Tuyết Cơ ra đây." "Tại sao? Tiểu Tuyết chẳng phải là đồ vật của ai cả." Đại Minh phản bác.

Thiên Đại: "Rất xin lỗi, nhưng Tuyết Cở là thức thần gia tộc tôi lưu truyền đã lâu đời, đối với chúng tôi, nó rất quan trọng." "Trọng yếu cái gì, chẳng qua chỉ bắt Tiểu Tuyết làm những việc con bé không thích." Đại Minh quát. "Vậy cũng không quan hệ gì với người ngoài." Thiên Đại mắng trả. "Người ngoài..." Đại Minh rút tấm thẻ Tuyết Cơ ra gọi. "Tuyết Cơ." Tiểu Tuyết xuất hiện trước mặt ba người, con bé nhìn thấy Thiên Đại liền tỏ vẻ sợ sệt, ôm chặt lấy chân Đại Minh. "Tuyết Cơ đại nhân." Hai người Thiên Đại thấy Tuyết Cơ liền quỳ xuống.

Đại Minh bế Tiểu Tuyết lên hỏi: "Em biết bọn họ à?", Tiểu Tuyết gật đầu.

Đại Minh lại nói: "Bọn họ muốn đưa em về, em có muốn không?", Tiểu Tuyết lắc đầu quầy quậy.

Đại Minh: "Mọi người nhìn thấy rồi đấy, Tiểu Tuyết không muốn về, xin các vị đi cho." "Chờ một chút, ngươi là ai." Thiên Đại hỏi Đại Minh.

Đại Minh: "Tôi chỉ là một học sinh trung học thôi." "Từ xưa đến nay chưa ai chạm vào Tuyết Cơ mà sống được, hơn nữa ngươi còn có thể tự do triệu hoán thức thần cấp cao như Tuyết Cơ, ngươi là người của phe nào." Giọng Thiên Đại cực kỳ rành mạch. "Có thể tôi không phải là người, đúng thế đấy." Đại Minh trả lời.

Thiên Đại nói: "Các hạ đã không muốn biểu lộ thân phận, vậy đành phải đắc tội rồi." "Đánh thì đánh, chẳng nhẽ tôi lại sợ. Tiểu Tuyết ngoan, đứng xa xa ra, cẩn thận bị làm sao." Đại Minh đưa Tiểu Tuyết đến một chỗ an toàn.

Đại Minh: "Tới đi." Thảo Trĩ Cương hét lớn một tiếng, tung ra một cú đấm.

Lực, tốc độ đều không tồi, nhưng còn kém xa Tẩu Nhận. Đại Minh bước lệch qua một bên, Thảo Trĩ đấm hụt, liền quét chân một vòng, quay người đá Đại Minh. Đại Minh không vội, từ từ bước lùi, vừa kịp tránh được đòn của Thảo Trĩ.

Thảo Trĩ tấn công một lúc, đến chéo áo của Đại Minh cũng không chạm tới, nhưng nét mặt Thảo Trĩ vẫn bình thản, khiến Đại Minh không khỏi thầm phục sự tu dưỡng của hắn. Thiên Đại đứng cạnh đó cũng bắt đầu có hành động, cô ta hát.

Lúc đầu Đại Minh không cảm thấy gì kỳ lạ, nhưng sau đó, Đại Minh cảm giác cơ thể càng lúc càng nặng, dường như đang vác một vật nặng ngàn cân, động tác càng lúc càng chậm.

Cuối cùng, cùi trỏ của Thảo Trĩ cũng đánh trúng mặt Đại Minh, Thảo Trĩ thừa cơ truy kích, đấm như mưa vào người Đại Minh, sau khi no đòn, Đại Minh lăn ra xa. "Các ngươi làm trò quỷ gì vậy?" Đại Minh hét, hắn không còn cử động được nữa.

Thảo Trĩ: "Xin lỗi, bởi vì ngươi mạnh quá, chúng tôi đành phải dùng ngôn linh phong tỏa hành động của ngươi.", Thảo Trĩ bước tới trước, định tung đòn cuối cùng.

Một bóng trắng lao tới đứng chắn trước mặt Đại Minh. "Tuyết Cơ đại nhân, xin tránh ra." Thảo Trĩ lộ vẻ khó khăn. "Không được, các người bắt nạt Vương, Tuyết ghét cáng ngươi." Xem ra Tiểu Tuyết tức giận thật, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm mạnh. "Nhưng..." Thảo Trĩ chưa kịp nói xong, lập tức phát hiện không khí thay đổi khác thường. Bỗng đâu từng bông tuyết rơi xuống, số lượng càng lúc càng nhiều. Đài Loan trước đây vốn không hề có tuyết.

Những bông tuyết từ từ phủ lên người Tiểu Tuyết, tạo thành một người tuyết lớn. "Mau ngăn Tuyết Cơ lại." Thiên Đại không thể hát tiếp ngôn linh, vội vàng mở miệng, nhưng đã muộn. Người tuyết vỡ tan, lực đẩy mạnh tới mức làm Thảo Trĩ văng vào thành kết giới.

Vẫn y phục trắng, nhưng cơ thể lớn hơn nhiều. Khuôn mặt mỹ lệ hút hồn mà lạnh lẽo, mái tóc dài màu lam kết thành băng. Tiểu Tuyết lớn rồi, hiện tại con bé cao khoảng 1.7 mét. Tuy thế y phục không lớn theo, đôi chân thuôn dài hở hết ra ngoài, nước da toàn thân trắng như tuyết, càng khiếp hơn, cặp ngực nở nang như muốn phát nổ, dán chặt vào áo lộ ra nhũ hoa. Đại Minh xì máu mũi. Lạnh lùng yêu mị thế này lại là Tiểu Tuyết đáng yêu, ngây thơ sao? Đại Minh há hốc mồm, miệng hắn có lẽ tống bừa cả quả bưởi. Nếu không phải trên đầu Tuyết Cơ vẫn còn chiếc kẹp tóc Đại Minh tặng, có đánh chết hắn cũng không tin đó là Tiểu Tuyết. "Ta nổi giận rồi." Giọng nói của Tiểu Tuyết cũng trở lệnh lạnh lùng kỳ lạ, như cơn gió lạnh mùa đông phả vào người, gió tuyết xung quanh đang mạnh hơn. "Mau, mau dùng thức thần." Thiên Đại thét, Tuyết Cơ với sức mạnh được đánh thức, bọn họ không thể ứng phó được.

Thảo Trĩ giơ tay lên cao, trong tay cầm một viên bảo thạch to cỡ trứng gà, Thảo Trĩ nắm chặt nó, hét lớn. "Mau ra, Ô Nha Thiên Cẩu." Ngay sau tiếng hét của Thảo Trĩ, một luồng sáng màu trà phát ra từ viên bảo thạch. Hóa thành hình thể. Chiếc mũi dài, ánh mặt uy nghiêm giận dữ, người khoác tăng phục tu hành, cổ đeo một chuỗi vòng, sau lưng là đôi cánh quạ, tay cầm côn bát giác. Người cao hai mét, uy phong lẫm lẫm.

Thiên Đại rút ra một chiếc hộp nhỏ làm bằng kim loại màu đen, trên nắp hộp có dán bùa. Sau khi Thiên Đại xé bùa đi, chiếc hộp đột nhiên lơ lửng giữa không trung, nắp hộp bật ra, một cánh tay đã phân hủy thò ra, sau đó là thân thể, cuối cùng toàn thân thoát ra. Đại Minh không rõ đó là thứ gì, Thiên Cẩu thì có nghe. Nhưng đống kia tuy hình người, mà toàn tuân phân hủy khắp nơi, đầu có hai sừng, mặt xanh nanh vàng, từ đầu đến đuôi được bọc trong một luồng khí đen, giống như quỷ quái mới từ địa ngục bò lên. Tuyết Cơ nhìn thấy thứ đó đột nhiên như nhớ ra điều gì, khuôn mặt lạnh tanh chợt có vài phần sợ hãi.

Thiên Đại: "Xin lỗi, Tuyết Cơ đại nhân. Dạ Xoa, Ám Phược trận." Nói xong, lại bắt đầu hát.

Không bị trói bởi ngôn lnh, hiện tại Đại Minh đã cử động được. Nắm đấm của Thảo Trĩ tuy mạnh, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, điều Đại Minh lo lắng là Thiên Đại. Trời mới biết bọn họ còn có thứ gì quỷ quái nữa, vừa rồi Đại Minh đã ăn đủ, liền quyết định tiên phát chế nhân.

Đại Minh lao tới trước, một bóng đen xông tới, đà xông rất mạnh, khiến Đại Minh đành lùi lại né tránh, Ô Nha Thiên Cẩu đã đứng chắn trước mặt, côn bát giác lúc khai lúc hợp, Đại Minh trong nhất thời cũng không vượt qua được.

Phía bên kia, trên người Dạ Xoa xịt ra hàng vạn luồng khí nhỏ, đang từng bước tới gần Tuyết Cơ. Tuyết Cơ chỉ tay, phong tuyết lập tức ngưng thành một quả cầu tuyết trước mặt Tuyết Cơ, quả cầu bắn tới hương Dạ Xoa, liền bị luồng khí đen phá tan, hóa thành từng cục tuyết. Vẻ mặt Tuyết Cơ càng lúc càng sợ hãi, vô ý thức lùi về một bước, nào ngờ dẫm phải cục đá trượt chân ngã ngửa ra sau, Dạ Xoa chớp lấy cơ hội xông lên. "Tẩu Nhận." Đại Minh hét lớn, thanh trường đao màu bạc đột nhiên xuất hiện trước mặt Dạ Xoa, còn chém đựt một đống hắc tuyết.

Đại Minh vội tới, vừa kịp lúc đỡ Tuyết Cơ khỏi ngã, Tuyết Cơ ôm chặt lấy Đại Minh, nét mặt sợ hãi, không chịu buông tay.

Hỏng rồi, Tuyết Cơ tuy lớn nhưng tính tình vẫn y hệt Tiểu Tuyết trước đây, Tiểu Tuyết không biết đánh nhau. Đại Minh thầm kêu hỏng, hiện tại tình huống đang bất lợi, nếu Tiểu Tuyết lâm trận mà lui, vậy khỏi phải đánh, Đại Minh nghĩ.

Đại Minh: "Tên to xác có cánh giao cho em, còn anh giải quyết con bầy nhầy này được không?" Tiểu Tuyết gật đầu. "Được, cẩn thận chút." Đại Minh nói xong, với lấy cây chổi cũ, lao tới chỗ Dạ Xoa.

Tuy Tẩu Nhận đã cắt không ít hắc tuyết của Dạ Xoa, nhưng thân mình Dạ Xoa không ngừng sản sinh ra hắc khí, chỗ bị đứt lập tức hồi phục, ngược lại toàn thân Tẩu Nhận đã có nhiều chỗ bị phân hủy, xem ra thứ đen đen này, có khả năng phân hủy rất lớn.

Đại Minh: "Tẩu Nhận, ngươi tới giúp Tiểu Tuyết đi." Tẩu Nhận liền rời khỏi cuộc chiến. Đại Minh biết hắc tuyến lợi hại, không dám tới gần, chỉ đành vung vẩy cây chổi. Truyền kình lực Thiên Địa vào quật mấy cái, hắc tuyến đứt thành bụi, Dạ Xoa dường như úy kỵ, không dám tới gần.

Tiểu Tuyết đối mặt với đòn thế lợi hại của Ô Nha Thiên Cẩu có phần úy kỵ, thân hình lướt theo gió tuyết không ngừng né tránh, tới lúc Tẩu Nhận gia nhập tấn công, Tiểu Tuyết mới đỡ lo. Tẩu Nhận phụ trách kìm chế động tắc của Ô Nha Thiên Cẩu, Tiểu Tuyết điều khiển phong tuyết tấn công. Dần dần Tiểu Tuyết sử dụng sức mạnh thuần thục dần lên.

Ô Nha Thiên Cẩu tuy mạnh, nhưng không bắt kịp với tốc độ của Tẩu Nhận. Đột nhiên, chân của Ô Nha Thiên Cẩu như bị thứ gì giữ, động tắc đột nhiên khựng lại, Tẩu Nhận chớp lấy thời cơ chém nó một đao, máu tươi tuôn trào. Ô Nha Thiên Cẩu cúi nhìn, chân phải nó đã bị đóng băng, dính chặt với mặt đất. Tiểu Tuyết đã bắt đầu điều khiển được sức mạnh của Tuyết Cơ, đó là băng.

Đại Minh tuy dùng chổi quật gió kêu vút vút nhưng chỉ một lúc chiếc chổi đã bị phân hủy chỉ còn lại cán.

Mẹ, bây giờ đánh thế nào, dùng tay ư, Đại Minh tính vội. Dạ Xoa thấy Đại Minh mất vũ khí, thế công lại mạnh mẽ trở lại, Đại Minh né phải né trái, nghĩ xem có thứ gì dùng làm vũ khí được.

Vũ khí, chờ chút, trong người mình chẳng phải có một món sao, tuy Thị Kiếm không có mặt, chỉ một mình Đại Minh không biết có gọi ra được không, Đại Minh không nghĩ nhiều, tay phải giơ cao, hét lớn. "Thương Minh, mau ra đi." Một luồng điện làm tay phải Đại Minh tê rần, Thị Kiếm đã nói, vì Thương Minh hấp thu cửu thiên lôi cực, nên mang theo sức mạnh của sét. Chỉ tới khi Đại Minh có thể điều khiển được sức mạnh của Thương Minh, mới có thể sử dụng thiên lôi khí. Nếu không thiên lôi sẽ bài xích Đại Minh mỗi lần sử dụng Thương Minh, đều phải nếm mùi thiên lôi phản phệ.

Đau, cái đau này còn gấp mấy lần bị điện giật, lần này Thương Minh trong tay Đại Minh dài khoảng 30 cm, điều đó có nghĩa thực lực của Đại Minh đúng là tiến bộ nhiều. Nhưng Thương Minh càng lớn, lực phản phệ của thiên lôi cũng tăng theo, tay phải Đại Minh bắt đầu cháy xém.

Vấn đề hiện tại là Đại Minh không biết kiếm pháp, dùng thế nào. Nhưng cảm giác cánh tay càng lúc càng nặng nề, Đại Minh không dám nghĩ nhiều, chợt nhớ tới mấy trò game, đành làm bừa vậy.

Đại Minh dậm hai chân, lao lên không trung, rồi hét. "Lư sơn bất động nhất kiếm ngân." Theo tiếng hét của Đại Minh, kiếm mang dài thêm 1 m, chém tới hướng Dạ Xoa. Lúc đó Đại Minh mới nhớ, bọn họ đang ở trên sân thượng, với sức mạnh của Thương Minh, không cẩn thận lại chém thủng cả trần lớp học. Vì thế sau sau khi chém Dạ Xoa xong, Đại Minh cố gắng ghì chặt kiếm.

Dạ Xoa bị chém thành 2 nửa, hắc tuyến, hắc khí, thậm chí cả cái thi thể bị phân hủy cũng bị chém đứt dần dần biến mất, lộ ra một quả cầu màu đen. Quả cầu dường như muốn chạy trốn, nó đang vội vã bay đi. "Chạy đi đâu." Tay trái Đại Minh tung ra xích xương, quấn chặt lấy quả cầu đen, rồi giật mạnh, quả cầu bị kéo tới trước mặt Đại Minh. Tay phải Đại Minh thu Thương Minh lại rồi vận Thiên Địa kình tầng 9 chuẩn bị ra đòn. Một quyền oanh động. "Biến thành ánh sáng." Hắc cầu hóa thành chùm điểm sáng, rồi biến thành tấm thẻ.

Đại Minh nhặt thẻ lệ, rồi vội vàng nhìn trận chiến còn lại, hắn cười.

Tiểu Tuyết đang vui vẻ nghịch băng, biến Ô Nha Thiên Cẩu thành Băng Điêu Thiên Cẩu, đang đứng gần đó vỗ tay khen hay, vẻ đang rất vui. "Khổ cho ngươi." Đại Minh thu hồi Tẩu Nhận rồi tung một quyền, đấm nát vụn Thiên Cẩu Băng Điêu, những miếng băng nhỏ hòa vào ánh sáng rơi xuống đất, Ô Nha Thiên Cẩu biến thành tấm thẻ.

Hai người Thiên Đại và Thảo Trĩ đã bất động từ lúc trước, có lẽ là do chuyên tâm thao túng thức thần. Viên bảo thạch màu trà của THảo Trĩ và chiếc hộp đen của Thiên Đại đã vỡ nát, sắc mặt hai người trắng bệch, xem ra chuyện này có sự liên hệ giữa thức thần và người thao khống.

Đại Minh thầm kêu không ổn, vừa rồi kết giới đã bị chém vỡ, gió tuyết vốn bị áp chế trong kết giới bắt đầu lan ra khắp nơi, mây đen kéo đến đầy trời, tuyết rơi khắp nơi.

Phía cầu thang bắt đầu xuất hiện tiếng động, chắc có người phát hiện trên mái có động. Đại Minh vác lấy hai người kia rồi cùng Tuyết Cơ nhanh chóng rời hiện trường.

Tiết học sau trưa đành bỏ vậy. ...

Trên đường đi, Đại Minh di chuyển rất nhanh. Người đi trên đường, lái xe đều dừng hết lại, trợn tròn mắt nhìn trời đổ tuyết. Quái lạ, tuy hôm nay là giữa tháng 7, nhưng cũng không đến mức này chứ.

Đại Minh tìm một chỗ không người rồi đặt hai người xuống, nhìn trời đầy tuyết, không biết phải giải quyết thế nào.

Đột nhiên, Đại Minh cảm thấy mình bị ôm chặt, toàn thân như rơi vào hố băng. "Á, Tiểu..." Đại Minh quay lại nhìn, đập vào mắt là bộ ngực như muốn nổ tung của Tiểu Tuyết dán chặt vào người hắn, Đại Minh chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với phụ nữ thế này, nên ngấp ngứ không nói được câu nào, tim hắn đập mạnh. Thân thể tuy lạnh, nhưng trong lòng như lửa đốt, có thể nói đã đạt tới cảnh giới tối cao, Băng Hỏa tầng thứ 9. "Tiểu Tuyết, em biến lại như cũ được không?" Đại Minh sắp chảy máu mũi đến nơi, hắn cố gắng gom chút lý tính, lắp bắp nói.

Tuyết Cơ tuy nhiên không hiểu, nhưng cũng biến lại thành Tiểu Tuyết, đôi mắt lấp lánh nước, có phần ngây thơ, trời cũng ngừng hạ tuyết rồi.

Còn may, Đại Minh thở phào, nếu Tiểu Tuyết làm thế này mấy lần nữa, có lẽ Đại Minh đã mắc bệnh tim và mất máu quá nhiều. "Tiểu Tuyết đánh một lúc chắc cũng mệt rồi, về nghỉ đi nhé, ngoan nào." Đại Minh đưa Tiểu Tuyết về. Thời tiết lại nóng bức trở lại, Tiểu Tuyết xuất hiện là đại hàn, Tuyết Cơ xuất hiện là tuyết rơi, vậy còn cần gì cục khí tượng nữa.

Hiện tại phải xử lý hai người này thế nào. Thiên Đại và Thảo Trĩ sắc mặt trắng bệnh, hơi thở yếu đuối, như sắp chết đến nơi.

Đại Minh: "Có số điện thoại liên lạc nào không?", chắc cũng không thể đưa hai người này tới bệnh viện được.

Thảo Trĩ chỉ vào túi, Đại Minh tìm thấy một tấm danh thiếp. Ồ, lại còn mạ vàng bạc, tên viết trên đó là Xuyên Điền Chính Phu, chủ tịch của một tập đoàn quốc tế có nguồn gốc Nhật Bản, trên đó có in số điện thoại tư nhân của ông ta. "Hi vọng ông ta ở Đài Loan, nếu không chắc phải chờ thu xác hai người rồi." Giọng Đại Minh có vẻ tiếc nuối, khiến hai người không lạnh mà run.

Đại Minh gọi điện, đối phương nói mấy câu tiếng Nhật, Đại Minh không hiểu nửa chữ.

Đại Minh: "Xin hỏi, ông có biết Thần Cung Thiên Đại và Thảo Trĩ Cương không?" "Anh là ai?" Giống như Thiên Đại và Thảo Trĩ, đối phương cũng nói được tiếng Đài Loan.

Đại Minh: "Bạn học của bọn họ." "Có chuyện gì không?" Đại Minh: "Hình như bọn họ sắp chết rồi." Đối phương hình như bị làm cho kinh ngạc một lúc lâu, không nói câu nào. Đại Minh không thấy đối phương phản ứng liền nói. "Nếu như ông muốn tới có thể còn kịp gặp bọn họ lần cuối đấy." "Địa chỉ." Đối phương đi thẳng vào vấn đề, Đại Minh đọc địa chỉ xong, không lâu sau có một chiếc xe tới đưa hai người kia đi.

Đại Minh nấp trong chỗ tối lẩm bẩm. "Xem ra những ngày yên bình bỏ ta đi rồi." Đột nhiên Đại Minh nhớ ra một câu, rất hợp với tình cảnh của hắn lúc này.

Nửa đời nhàn hạ tới hôm nay, một bước giang hồ không ngày dừng.

----- Ô Nha Thiên Cẩu. Thuộc tính mộc, hoang thú cấp 5. Sống trên cây, biết bay, sức mạnh vô cùng.

Dạ Xoa. Thuộc tính bóng tối, hoang thú cấp 6. Sống ký sinh cơ thể khác, phát ra khí đen có khả năng phân hủy, có thể hấp thu sinh mệnh.

--- Hoang thú chia thành các thuộc tính: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, gió, bóng tối, sấm chớp, đặc thù.

Về mặt cấp số, Tuyệt mạnh nhất, là hoang thú cấp 10.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.