13 Chương 13: Truy Tung
Đại Minh quan sát chung quanh, phát hiện gian phòng này chính là nơi hắn đã ở suốt mấy tuần qua, vậy là mình vẫn còn ở trong thần xã, nhưng Thị Kiếm và Lâm Thi Hàm thì sao?
Đáp lại mối nghi ngờ của Đại Minh, cửa phòng bỗng bật mở, người bước vào chính là Lâm Thi Hàm. Lâm Thi Hàm hôm nay mặc trang phục vu sư truyền thống của Nhật Bản áo thụng trắng quần đỏ, Thị Kiếm trở về hình dạng thu nhỏ ngồi trên vai nàng. "Anh tỉnh rồi à?" Lâm Thi Hàm ngồi xuống bên cạnh Đại Minh quan tâm hỏi.
Đại Minh : "Gần đây trang phục vu sư là mode thịnh hành sao?" Lâm Thi Hàm: "Nhập gia tuỳ tục thôi, bộ tôi mặc không đẹp sao?". Đại Minh lắc đầu không đáp, loại trang phục này giống như được thiết kế dành riêng cho khí chất tao nhã của Lâm Thì Hàm, chỉ có dùng hình tựơng tiên nữ mới diễn tả được vẻ đẹp của nàng. Bất quá những lời này Đại Minh không dám nói ra mà đành chôn chặt tận đáy lòng.
Đại Minh : "Ngày hôm qua thực sự đã phát sinh chuyện gì? Làm sao cô tìm đựơc đến đây, cô cũng bị người khác bắt đem tới sao?" "Chuyện của tôi dài lắm, để sau hãy nói, sức khoẻ của anh mới quan trọng, anh tự xem đi!" Lâm Thi Hàm đưa tấm gương soi mặt cho Đại Minh. "Trời!" Đại Minh kêu to như vừa gặp quỷ, hắn hoàn toàn không nhận ra hình dạng chính mình trong gương. Tóc xanh mắt xanh, trên mặt hiện lên vô số hình xăm kỳ quái, Đại Minh giơ hai tay lên xem càng thêm kinh hãi khi phát hiện cánh tay mọc đầy vảy cứng kéo dài đến cả đầu ngón tay, móng tay của hắn bị sừng hoá dài ra và cứng lại thành một bộ móng vuốt gớm ghiếc màu xanh thẫm.
Thị Kiếm: "Bây giờ trong cơ thể ngươi năng lượng bạo tăng khắp nơi, ngươi phải nhanh chóng chuyên tâm luyện công, nếu cứ để vậy, ngươi sớm muộn gì cũng biến thành một một con đại xú trùng bốn chân." Thấy vẻ mặt chần chừ của Đại Minh, Lâm Thi Hàm biết hắn đang lo lắng chuyện gì, vì vậy nói ngay: "Yên tâm, có tôi trông chừng mấy con yêu nữ kia sẽ không ăn thịt anh đâu mà sợ." Đại Minh không có sự lựa chọn, hơn nữa năng lượng trong người hắn đang mất cân bằng nghiêm trọng, gã đành phải vận hành ngay Thiên địa tâm pháp quen thuộc, nhập định đã toạ. Lần này thời gian nhập định của Đại Minh kéo dài khá lâu và diễn biến cũng rất kỳ dị.
Vừa khi Đại Minh nhập định không lâu, toàn thân hắn bắt đầu toả ra kình khí mãnh liệt màu làm nhạt, hơn nữa khí kình bắt đầu kết tinh thành thực thể, chậm rãi bao bọc vây quanh Đại Minh thành một khối đại tinh thạch, hơn nữa màu sắc càng ngày càng sậm, đến hoàng hôn ngày đầu tiên, Đại Minh đã hoàn toàn hoá thành một khối thạch anh to đùng màu xanh đậm, hoàn toàn không thấy bóng dáng gã đâu nữa.
Lâm Thi Hàm và Thị Kiếm cũng không rõ vì sao lại xảy ra biến cố này, nhưng ngoại trừ chờ đợi ra họ thật không biết làm sao để giúp hắn. Triệt Nhất Lang tuyên bố phạm vi xung quanh khu vực phòng ngủ Đại Minh trở thành cấm địa, sau đó phái môn hạ đệ tử và đặc nhiệm vũ trang của Lâm Thi Hàm tạo thành lớp lớp vòng vây canh phòng bảo vệ chặt chẽ, ngoại trừ số ít người được phép, căn bản không ai có thể tiếp cận chỗ này. Bây giờ Đại Minh đối với lão mà nói, còn quan trọng hơn sinh mạng của chính bản thân mình.
Qua đến nửa đêm ngày thứ 9, một thanh âm trong vắt như thuỷ tinh vỡ vang lên đánh thức Lâm Thi Hàm cùng Thị Kiếm hai người tỉnh dậy, mấy ngày nay hai nàng đều ở lại phòng bên cạnh để canh chừng cho Đại Minh. Khối thạch anh đã vỡ vụn thành bụi phấn, người đứng kia chính là Đại Minh sao? Lâm Thi Hàm và Thị Kiếm nhìn nhau nghi hoặc.
Buổi sáng ngày thứ 10, Đại Minh chậm rãi mở mắt tỉnh lại, lực luợng trong cơ thể đã được dung hợp thành công, Thiên địa tâm pháp một hơi đột phá đến cảnh giới tầng thứ mười tám. Ánh mắt quét khắp phòng, gã thấy Lâm Thi Hàm, Thị Kiếm, Triệt Nhất Lang ba người đang trợn mắt há mồm nhìn hắn vẻ mặt quái dị như nhìn thấy quái vật.
Đại Minh: "Bộ mặt ta chưa quay lại bình thường sao?", Thị Kiếm chỉ vào một chiếc kính gần đó, Đại Minh chộp lấy ngắm nghía xong, vẻ mặt so với mấy người kia không khác là bao. Hiện ra trong kính là một gương mặt anh tuấn phi phàm, mắt xanh tóc xanh, kinh dị hơn ở chỗ thân hình của người trong gương hết sức cân đối, dáng dong dỏng cao hoàn hảo đúng tỷ lệ vàng, hoàn toàn không giống chút nào với thân hình cục mịch béo tốt của Đại Minh trứơc kia. "Mặt ai thế này?" Đại Minh gào lên. "Mặt ngươi." Thị Kiếm bình tĩnh từ tốn trả lời. "Chuyện quái gì xảy ra vậy?" Đại Minh vẫn còn đang kinh ngạc. "Xem ra thứ ngươi nuốt vào lúc trước đã tiêu hoá hoàn toàn khiến cho cơ thể ngươi có sự xáo trộn mạnh, còn vì sao trở thành thế này, kì thực ta cũng không rõ" Thị Kiếm lắc đầu trả lời. "Vậy sau này ta phải làm sao?" Đại Minh khóc cười không xong. "Dung mạo này có gì không tốt?" Thị Kiếm hỏi.
Đại Minh: "Ta không thể chỉ trở về nhà rồi nói một câu [Mẹ à, con trai mẹ mới giảm cân thành công đây] là xong, ta hoá thành như vậy thì đến cả nhà cũng không có để mà về.". Nói trắng ra một câu, bây giờ hình dáng mình so với trước kia là hai ngừơi hoàn toàn khác nhau, đúng là "má nhận không ra" mà.
Lâm Thi Hàm an ủi: "Đừng lo, rồi chúng ta sẽ tìm ra cách mà." "Cứ về nhà trước rồi tính sau." Đại Minh cũng bó tay, gãi đầu nói. "Xin đợi một chút." Triệt Nhất Lang từ nãy giờ thần tình nghiêm túc ngồi ở một bên, nếu lão không có mở miệng nói thì Đại Minh cũng không để ý đến sự tồn tại của lão.
Đại Minh: "Lão làm ơn làm phước tha cho ta về đi!" Triệt Nhất Lang: "Ngự chủ, ta chẳng phải đã nói hưng vong của Nguyệt Lưu gia tộc từ giờ hoàn toàn nằm trong tay ngài sao?"
Đại Minh ngồi trên chuyên cơ tư nhân của Lâm gia, tận đáy lòng hắn cảm thấy mấy ngày nay trải qua như một giấc mơ, nghĩ đến chính mình vô duyên vô cớ trở thành cái gì Nguyệt Lưu ngự chủ, hắn lại thấy đau đầu. Nhớ lại ngày hôm qua, lão già điên đó tụ tập lớn nhỏ trong nhà quỳ trước mặt Đại Minh tuyên bố nếu gã tiếp tục từ chối nữa thì toàn gia sẽ lập tức mổ bụng tự sát, thử hỏi Đại Minh trong tình huống đó làm sao dám cự tuyệt?
Cuối cùng sau một hồi thương nghị thoả hiệp, Đại Minh đồng ý đảm đương chức vị ngự chủ, bất quá chỉ là trên danh nghĩa, do đó Đại Minh không cần giải quyết bất cứ chuyện gì của gia tộc. Chỉ có nhưng dịp phi thường trọng yếu cần tập hợp mọi người trong gia tộc thì Đại Minh mới phải xuất hiện, chẳng hạn như thức thần đại hội sẽ tiến hành trong năm tới. Hơn nữa mọi thông tin liên quan đến Đại Minh sẽ liệt vào loại bí mật gia tộc, tên công khai của hắn trong gia tộc là Ngự Đường Tam Lang, mà không phải Vương Đại Minh. Triệt Nhất Lang cũng đồng ý để Đại Minh có thể quay về với cuộc sống trước đây của hắn.
Đại Minh liếc nhìn ba người ngồi đối diện với hắn, đó là Ngự Đường Mỹ Hạnh, Thần Cung Thiên Đại và Thảo Trĩ Quỳ (Hay chúng ta quen gọi họ là ba nữ ninja). Ba nàng phân biệt thuộc ba chi tộc khác nhau nhưng đều là những tinh anh cao thủ của nhẫn thuật Nhật Bản. Trách nhiệm chính của ba người là bảo vệ ngự chủ, đương nhiên khi có cơ hội thì tìm cách "ăn thịt" Đại Minh cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ. Đại Minh dĩ nhiên kiên quyết phản đối, bất quá Thiên Đại cũng nói qua: "Ba người bọn ta đều là nhẫn giả phải chấp hành nghĩa vụ gia tộc, nếu ngươi không hy vọng ngày ngày đều bị bọn ta tập kích ám toán, chi bằng để bọn ta quang minh chính đại ở lại bên ngươi từ từ vun đắp tình cảm, trừ phi ngươi gật đầu, bằng không bọn ta sẽ lập tức ra tay." Đối với lời đe doạ của Thiên Đại, Đại Minh mặc dù không mấy tin tưởng, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, đành phải để ba nàng bám theo.
Lâm Thi Hàm đưa cho Đại Minh một cái hộp nhỏ, bên trong là một cặp kính trắng hàng hiệu Italia, nàng bảo Đại Minh đeo vào sau đó nói: "Nhắm mắt lại, từ từ hồi tưởng hình dáng của anh trước kia." Nói xong đưa gương cho Đại Minh xem. "Cô làm sao mà hay vậy?" Đại Minh tròn mắt ngạc nhiên hỏi, ba cô gái đối diện cũng kinh ngạc không kém, Đại Minh đã biến về hình dạng béo ú trứơc kia, Đại Minh tháo mắt kính ra, lại biến thành hình dạng mới, hắn không khỏi nhìn về phía Lâm Thi Hàm vừa ngạc nhiên vừa bái phục, Lâm Thi Hàm từ tốn giải thích: "Đây chẳng qua là một chút ảo thuật nho nhỏ thôi, bất quá …" Lâm Thi Hàm đeo lại kính cho Đại Minh, ngón tay chạm vào da tay gã, nhưng thay vì chạm vào bề mặt da thì cả bàn tay nàng gần như biến mất dưới lớp da của hắn.
Lâm Thi Hàm: "Loại thuật này chỉ dùng để che mắt người khác, nhưng khi tiếp xúc trực tiếp liền bị bại lộ ngay". Đại Minh cúi đầu suy nghĩ mộ lát, sau đó ngẩng lên nói. "Bây giờ cô sờ thử xem sao.", Lâm Thi Hàm thử chạm vào thì thấy mềm mềm, mặc dù không giống với da tay thực sự nhưng cũng khiến ảo ảnh trở nên chân thật hơn nhiều. "Làm thế nào vậy?" Lâm Thi Hàm tò mò hỏi dồn.
Đại Minh: "Hộ thân cương khí, Thiên địa tâm pháp đột phá tầng 15 thì sử dụng được, chỉ cần bỏ công nghiên cứu thêm là có thể vận dụng nhuần chuyễn đựơc rồi." "Vậy thì tốt!" Lâm Thi Hàm ngoài miệng nói có vẻ hời hợt, nhưng trong nội tâm nàng phát sinh một chút ý nghĩ đen tối.
Nói giỡn chơi chứ trước kia hình dáng hắn mập mạp như vậy mà đã khiến mình vô duyên vô cớ có thêm 3 vị "muội muội" không thân không thích, nếu bây giờ hắn dùng bộ dạng này đi ra ngoài đừơng chỉ sợ con gái theo hắn đứng chật vài dãy phố. Đúng vậy, phải chi hắn cứ như trước kia thì tốt biết bao.
Cũng may Xuyên Điền còn có lương tâm , lúc trước khi bắt cóc Đại Minh hắn dùng lý do "Cho phép Đại Minh vắng mặt vài ngày để hỗ trợ cho thực nghiệm trên người thật của tập đoàn.", để thông báo cho nhà trường nơi Đại Minh theo học. Lý do này mặc dù có chút mờ ám, nhưng số tiền quyên góp "tài trợ cơ sở vật chất cho nhà trường" đủ để hiệu trưởng đích thân cấp giấy cho hắn nghỉ phép dài hạn. Cho nên khi Đại Minh trở về, hắn chỉ đơn giản lên trình diện phòng giáo vụ là có thể đi học lại ngay, mặc dù vậy khi Đại Minh về nhà vẫn bị mẹ hắn mắng cho một trận nên thân, nói hắn trước khi đi sao không chịu thông báo về nhà một tiếng. Bất quá, số tiền công "làm thêm ngoài giờ" Đại Minh mang về cũng khiến cha mẹ hắn cảm thấy hài lòng.
Đại Minh tại trường học cũng không có nhiều bạn bè, không ai để ý đến sự vắng mặt bất thường của Đại Minh, chỉ có lão Hiếu và a Đức hỏi hắn vài câu, Đại Minh tùy tiện tung ra một lý do hoành tráng nào đó cũng khiến mọi chuyện êm xuôi. Tuy phải trải qua một phen cực khổ, nhưng Đại Minh cuối cùng cũng khôi phục lại cuộc sống học đường trước kia.
Hôm nay là Chủ Nhật, cũng là ngày Đại Minh dọn ra ở riêng. Bởi vì ngày nào hắn cũng phải lo sợ bị người nhà phát hiện ra chân tướng nên đành phải lấy lý do "Sợ bị kẹt xe trễ giờ học" để xin dời vào khu trung tâm ở riêng.
Chỉ là có chút ... Đại Minh trợn mắt nhìn toà cao ốc xa xỉ tráng lệ hiện ra ngay trước mặt. Lúc trước ba người bọn Mỹ Hạnh đề nghị giúp hắn chọn nhà hắn đã thấy nghi nghi, bây giờ có vẻ khoa trương hơi thái quá rồi đó. "Dù sao đây cũng là sản nghiệp của mình, không phải trả tiền thuê nhà là tốt lắm rồi." Đối mặt với nghi vấn của Đại Minh, Thiên Đại nhẹ nhàng giải thích, toà cao ốc này vốn là tài sản riêng của tập đoàn Xuyên Điền, cũng chính là sở hữu của nàng, sống trong đó hiển nhiên là cảm thấy an tâm hơn.
Đại Minh được an bài ở tại tầng cao nhất, cảnh quan ở tầng này bao quát toàn thành phố, cả tầng đều là phòng Đại Minh, ngay cả phòng tắm so với phòng hắn trước kia cũng rộng hơn rất nhiều. Đại Minh và Lâm Thi Hàm cũng liên tục cải tiến cặp kính ảo giác, lúc trước Đại Minh không nghĩ đến biến đổi quần áo , thì nay cặp kính có khả năng biến hoá phù hợp với trang phục trên người hắn, mà khả năng thể hiện tình cảm trên nét mặt cũng dần hoàn thiện hơn, xem ra việc hoá thân đã không còn sơ hở.
Ba cô gái kia chiếm cứ tầng lầu ngay bên dưới tầng của Đại Minh, Thiên Đại và Quỳ cùng nộp đơn vào học chung trường với Thi Hàm, Mỹ Hạnh ở lại nhà đảm đương công việc quản gia, nói về tề gia nội trợ thì Mỹ Hạnh thì tuyệt không có đối thủ, binh thường ngày ba bữa đều do đích thân nàng xử lý.
Đại Minh cũng dần chậm rãi thích nghi với cuộc sống mới, cảm giác của hắn thì khỏi nói, vô cùng hài lòng và thoải mái, dù sao hoàn cảnh hiện tại đối với Đại Minh là một giấc mơ mà trước kia hắn chưa bao giờ với tới.
Còn nói về những bất tiện của cuộc sống hiện tại thì không phải không có, Thiên Đại và Quỳ không biết là vô tình hay hữu ý thường xuyên mặc những loại quần áo khiêu gợi rảo qua rảo lại trước mặt Đại Minh, Mỹ Hạnh so với hai nàng kia thì kín đáo hơn không có trực tiếp câu dẫn hắn, nhưng ánh mắt nóng bỏng của nàng chiếu tướng hắn 24/24 khiến cho Đại Minh luôn phải cẩn thận đề phòng “một phút sai lầm, cả đời ôm hận”.
Lâm Thi Hàm cũng thỉnh thoảng ghé qua, bất quá không phải để thăm Đại Minh mà để kiếm mấy người bọn Mỹ Hạnh. Mỗi lần “tỷ muội” bọn họ xum họp là truyện trò rôm rả thâu đêm suốt sáng, lâu lâu lại liếc nhìn hắn đầy ngụ ý, Đại Minh có cảm giác mình là con mồi bị các nữ thợ săn này bắt được và các nàng đang bàn tính phân chia chiến lợi phẩm như thế nào cho thỏa đáng. Ngoại trừ chút phiền toái này thì không còn sự việc đáng tiếc nào phát sinh, ngày lại ngày trôi qua trong êm ả.
Gần đây nhất lão Hiếu chẳng biết vì sao bắt đầu bỏ công lưu tâm chăm sóc hình dáng của mình, Đại Minh và a Đức lo lắng thay cho gã kia. Bất quá chiếu theo cá tính của lão Hiếu, trừ phi chính miệng hắn nói ra còn không không ai có khả năng ép hắn mở miệng. "Dạo này có thấy hành động của lão Hiếu rất đáng khả nghi không?" A Đức ngồi ở dưới bóng cây hỏi, lúc này đang là giờ ăn trưa, xung quanh bọn họ còn có hai ba học viên khác.
Đại Minh: "Tao cũng không biết rõ, lão Hiếu vốn nổi tiếng là người điềm tĩnh, ngay cả trời sập cũng không biến sắc, thử hỏi với định lực của hắn, ai có khả năng làm hắn thành như vậy? Hắn có vẻ càng lúc càng bối rối, xem ra sự tình thật sự rất nghiêm trọng." "Có lẽ là chuyện liên quan đến em gái hắn, tao biết ba mẹ lão Hiếu đều đã đi công tác nước ngoài, ở Đài Loan chỉ có hắn và em hắn trông chừng lẫn nhau." A Đức quả quyết. "Lão Hiếu có em gái sao?" Đại Minh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn trước đây chưa từng nghe lão Hiếu nhắc qua mà vừa mới từ miệng a Đức biết được tin này.
A Đức: "Có và còn rất xinh đẹp nữa." Đại Minh: "Hà, chỉ cần nhắc tới con gái thì tiểu tử ngươi tin tức so với đài phát thanh còn nhanh nhạy hơn, mà nếu đúng như vậy thì sao chứ, nếu lão Hiếu không chịu mở miệng nhờ vả thì chúng ta cũng không tiện xen vào giúp đỡ." “Mày nói chơi hay nói giỡn, chẳng lẽ bạn bè không nói thì mày không hỗ trợ sao, đồ vô lương tâm?" A Đức nhân danh chính nghĩa hùng hồn thuyết giảng. “Mày muốn giúp lão Hiếu hay em gái lão?" Đại Minh giả vờ nhìn quanh nhỏ giọng hỏi. “Mày thử nói lại xem?" A Đức trừng mắt ngó Đại Minh.
Đại Minh: "Không có gì, không có gì! Tao biết mày là người tốt mà, hắc hắc …” A Đức: "Sau giờ học, đi theo dõi hắn là biết ngay." "À há, lòi bộ mặt ngụy quân tử rồi nhé, không ngờ mưu kế dơ bẩn như vậy mà mày cũng nói ra được, đây là xâm phạm bí mật đời tư cá nhân mày biết không?” Đại Minh khinh thường nói.
A Đức: "Vậy mày có cách gì quân tử thử nói ra xem?" Đại Minh: "Tao cũng đâu có biết!", không có biện pháp nào khác, vì bằng hữu, bọn ta đành phải làm người xấu một phen.
Lão Hiếu sau giờ học vội vàng lẩn ra cửa, tức thì "Tổ điều tra Minh Đức song quái" vừa mới thành lập cũng bắt đầu triển khai hành động đeo bám đầu tiên của đời gián điệp. "Có cần phải ăn mặc như vậy không?" Đại Minh than thở, hai người bọn gã mình khoác áo măng-tô, đầu đội mũ xùm xụp, nhìn xa 10 cây số cũng biết là gián điệp, trên xe buýt thu hút không ít ánh mắt tò mò.
A Đức: "Tao thấy trên TV thám tử đều phải mặc như vậy, nhanh lên, lão Hiếu xuống xe rồi kìa." Không biết thằng này coi tiết mục nào trên TV vậy ta, Đại Minh trong lòng thầm mắng.
Chỉ thấy lão Hiếu xuống xe rồi nhanh chóng hòa vào dòng người đi bộ, hai người bọn gã cũng bí mật cúi thấp người đuổi theo, cuối cùng lão Hiếu dừng lại trước một quầy ghi số đề bên đường, "Tổ điều tra Minh Đức song quái" cũng dừng lại phía xa xa âm thầm quan sát. "Nè a Minh, dạo này mày ăn cái gì mà thể lực trở nên mạnh đột xuất vậy?" A Đức đứng một bên thở dốc hào hển hỏi.
Đại Minh: "Không có gì đâu, chỉ là gần đây tao siêng vận động một chút thôi." A Đức: "Sao mày không chịu làm vậy từ sớm, có phải đang yêu ai không? Chính nhờ cô gái đó mà cái loại đầu gỗ như mày cũng có ngày tu chỉnh bản thân, sức mạnh tình yêu thật vĩ đại." “Hừm, câm cái miệng lại, lo theo dõi đi." Đại Minh chặn mớ suy diễn lung tung của a Đức lại, kéo hắn núp vào góc tường , đằng kia có một người lạ mặt khả nghi đang tiến lại, nhìn quanh không thấy ai chú ý bèn nhét vào tay lão Hiếu một tờ giấy trắng. “Thì ra là chơi số đề hèn chi phải lén lén lút lút, mà nhắc tới mới nhớ a Minh à, tao khuyên mày đừng bao giờ chơi số đề, lúc đầu còn trúng chút chút, chứ càng chơi là càng thua không hà, tao kinh nghiệm chuyện này mà, dính vô là khỏi thoát ra luôn." A Đức rút ống nhòm trong áo ra quan sát rồi nói, xem ra hắn đối với mấy món ăn chơi hiểu biết không ít.
Đại Minh: "Có câu "Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều" mà đời tao số đen như mõm chó, huống chi nhà mày không phải có nhiều tiền lắm sao? Sao ngay cả số đề mày cũng chơi vậy?" “Tao nói quan trọng là cái cảm giác kìa, mày có thấy vẻ mặt vừa căng thẳng vừa hăm hở của lão Hiếu khi mở tờ giấy ghi số đề ra không?" A Đức ra vẻ nghiêm túc giải thích. “Tao nghĩ chắc không phải đâu, bởi vì lão Hiếu không có vẻ gì là nghiện đề đóm cả." Đại Minh quả quyết nói, thật ra với nhãn lực của hắn bây giờ, cho dù chỉ nhìn phớt qua cũng có thể thấy rõ trên tờ giấy trắng kia mặt trước có ghi địa chỉ, còn có thời gian nữa, bất quá hắn không tiện nói bí mật này ra. “Chiếu theo cặp ống nhòm có độ phóng đại cực cao của tao mà nói (cái này là trang bị chuyên dùng để nhìn lén mấy em gái thay đồ mà) thì tờ giấy kia chắc chắn không phải số đề, bất quá mặt trước của nó ghi cái gì tao nhìn không kịp, dcm nó!" A Đức tức giận nói. "Căn cứ theo tính tình của lão Hiếu, chuyện này đích thực có vấn đề, cứ theo hắn đến tối là lần ra chân tướng thôi." Đại Minh trầm giọng nói, xem ra lần này có chuyện lớn rồi.
A Đức: "Cũng được!" Cả hai cùng rút điện thoại di động gọi về nhà để báo tin về trễ, Đại Minh bây giờ ra ở riêng cho nên rất tự do, nhưng a Đức sau khi nói qua điện thoại vài câu tựa hồ nổi giận đùng đùng cúp điện thoại. "Có chuyện gì sao?" Đại Minh hỏi.
A Đức: "Toàn là tại lão quản gia nhà tao, cứ thao thao bất tuyệt, bây giờ tao cũng đâu còn nhỏ nhít gì nữa, mày cũng biết mà, người già thường hay đổi tính khó chịu lắm." Đại Minh: "Người ta quan tâm mày nên mới nói vậy, sướng như tiên mà còn lăng tăng." A Đức: "Đừng nói tới tao nữa, lão Hiếu có động tĩnh gì chưa?" Hai người theo sát lão Hiếu đến một quán mì gõ, sau khí giải quyết cái bụng đói xong hắn không đi đâu nữa mà lập tức trở về nhà, từ đó ánh đèn trong phòng lão Hiếu luôn bật sáng. Lão Hiếu sau khi vào nhà xong không thấy ló mặt ra cổng nữa, cũng không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đại Minh: "À mà em gái lão Hiếu mấy tuổi vậy?" "Cỡ lớp 8 lớp 9, đại khái khoảng 13,14 tuổi gì đó." A Đức tò mò trả lời.
Đại Minh: "Từ sau vụ của Tiểu Tuyết, tao thấy mày càng lúc càng có hứng thú với mấy đứa nhóc vị thành niên đó, coi chừng ở tù rụt xương nha cu, đồ bệnh hoạn!” "Ặc, mày quên chuyện đó giùm tao đi, tao chưa có bệnh đến mức có sở thích loli đâu." A Đức phản bác.
Đại Minh: "Giỡn chơi chút mày làm gì dữ vậy, cái tao muốn nói là nãy giờ bọn mình chờ ở đây mà không thấy bóng dáng em gái lão Hiếu đâu. Bây giờ có thể chứng minh một điểm, trừ phi anh em bọn họ gây gổ đến mức phải bỏ nhà ra đi bằng không ít nhất cũng phải ló mặt ra cửa một lần chứ, mày nghĩ có đúng không?" A Đức: "Mày nói chí lý, chắc em gái lão Hiếu xảy ra chuyện rồi." “Nhưng đây chỉ mới là suy đoán của tao thôi" Đại Minh ưu tư nói. "Đèn tắt rồi kìa!" A Đức chỉ hướng phòng lão Hiếu, hai người lập tức thấy lão Hiếu cưỡi xe máy phóng ra ngoài ngõ. "Chưa đủ tuổi đi xe gắn máy mà, cái thằng này thiệt tình.” A Đức ra vẻ ông cụ non nói. "Bớt nói nhảm đi, thằng sát gái như mày đã hại đời biết bao thiếu nữ, lấy đâu ra tư cách dạy đời người khác? Nhanh lên, lão Hiếu chạy mất bây giờ." Đại Minh la lớn.
Tết trung thu sắp đến, mặt trăng tròn vành vạnh, lạnh lùng chiếu xuống nhân gian giữa một đêm kinh hoàng đang sắp sửa diễn ra.