Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 15: Tết Trung Thu

Dị Hiệp

15 Chương 15: Tết trung thu

Trên đường Đại Minh từ trường về nhà, hắn cảm thấy khí trời oi bức nên tạt vào quán nước đối diện siêu thị giải toả cơn khát, khi ra khỏi quán vô tình sao hắn nhìn thấy Mỹ Hạnh đang đứng tần ngần trước cửa siêu thị.

Mĩ Hạnh ngẩn người nhìn vào trong siêu thị, sáng nay nàng mãi lo lau dọn nhà cửa nên đi chợ quá muộn, vừa đúng vào thời gian cao điểm mua sắm, mọi người đổ dồn vào siêu thị mua thức ăn về nấu cơm cho nên siêu thị người đông như kiến cỏ, không có lấy một kẽ hở để chen vào.

Mĩ Hạnh chỉ cao có 1.5m thân hình bé nhỏ như một chiếc lá xanh lạc lõng giữa biển người mênh mông. Nàng đã mấy lần muốn nhắm mắt chen vào nhưng bị đẩy bật ra nên còn chần chừ chưa dám, thời gian chậm rãi trôi đi như một áp lực vô hình thôi thúc nàng, giờ này mà còn không vào sợ rằng mấy cái bụng đói ở nhà sẽ kêu la rầm trời lên mất. Mĩ Hạnh đành cắn răng, thu mình chen vào lần nữa. Nhưng nàng rất nhanh bị biển người bên trong nuốt chửng, bốn phía chật chội khiến nàng cơ hồ nghẹt thở, những ngừơi chung quanh so với Mĩ Hạnh ít nhất cũng cao hơn một cái đầu, gây cho Mĩ Hạnh một áp lực vô hình to lớn, Mĩ Hạnh thậm chí cảm thấy choáng váng muốn ngã do thiếu dưỡng khí, mặc dù nàng thân mang vô số nhẫn thuật tuyệt kỹ, nhưng trước giờ chưa được huấn luyện đối phó với chiến thuật biển người như thế này. Đột nhiên một đôi tay mạnh mẽ vẹt đám đông sang hai bên, đồng thời một thân ảnh khổng lồ che chắn cho Mỹ Hạnh tiến về phía trước, không phải Đại Minh thì còn ai vào đây nữa.

Đại Minh: "Chị ổn chứ?", Mĩ Hạnh gật đầu ra hiệu nàng không sao. "Để em giúp chị một tay, giờ cao điểm như thế này, siêu thị đông như chiến trường, có người hỗ trợ dù sao cũng đỡ hơn", nghe Đại Minh nói vậy Mĩ Hạnh lắc đầu phản đối: "Không được, sao có thể để cho chủ nhân ngài vất vả như vậy." Đại Minh: "Sau này nói chuyện với em không được dùng lời trang trọng nữa, giữa chúng ta không phân biệt chủ tớ, bình thường nhờ chị chăm sóc nhà cửa em đã cảm thấy áy náy nhiều rồi, giờ có chút việc nhỏ này có thể giúp được em không để chị từ chối đâu." "Nhưng ..." Mĩ Hạnh còn muốn nói nữa.

Đại Minh: "Không nhưng nhị gì cả, ngày giờ cũng sắp hết rồi, chị mà còn chần chừ thì hai con quỷ đói Thiên Đại và Quỳ sẽ không tha cho chị đâu." Đại Minh dùng tay mở đường tiến về phía trước, khí thế dũng mãnh như chiến sĩ xung trận quá quan trảm tướng, những người khác không chen lại hắn đành phải nhường đường, hai người thuận lợi dạo hết nguyên vòng siêu thị, thì ra thân hình to lớn cũng có cái lợi của nó. Bọn họ phối hợp nhuần nhuyễn không để ai tranh giành gom hết hàng tốt vào xe đẩy, đến lúc không còn gì để hốt nữa mới chịu đẩy xe ra quầy tính tiền, cả hai sảng khoài cười đùa vui vẻ, cảm giác như những người thắng trận mới từ chiến trường trở về.

Mĩ Hạnh: "Để tôi xách!" "Không được, những việc nặng nhọc này nên giao cho nam giới làm." Đại Minh đại nghĩa lẫm liệt nói. Hai người đứng trước hai túi chiến lợi phẩm khổng lồ đang tranh giành quyền được xử lý chúng, cuối cùng cả hai quyết định cưa đôi mỗi người một túi, bất quá Đại Minh đã gom hết những món nặng nề bên túi Mĩ Hạnh đổi bằng những thứ nhẹ hơn trong túi hắn, cách làm bá đạo này khiến Mỹ Hạnh cảm thấy thật khó xử. "Nghỉ ngơi một lát đi!" Mĩ Hạnh đề nghị. Thoát khỏi cái siêu thị ngột ngạt chật ních người, bọn họ tham lam hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài.

Đại Minh: "Uhm!" Hai người ghé vào quán nước trong công viên gần nhà gọi hai ly trà sữa để thưởng thức, vừa tranh thủ nghỉ chân một lúc. Hai người ngồi đối diện nhau mà mãi không tìm ra chủ đề đối thoại, đành đảo mắt nhìn chung quanh để khoả lấp sự ngượng ngập. Công viên giờ này chỉ toàn người già dẫn cháu đi dạo, không khí gia đình thật ấm cúng. "Vừa rồi thật sự cám ơn cậu!" Mĩ Hạnh chậm rãi mở miệng. "Hả?" Đại Minh không hiểu hỏi lại.

Mĩ Hạnh: "Lúc nãy nếu không có cậu giúp đỡ chắc tôi đã bị chết ngộp trong siêu thị rồi." "Chị không phải cám ơn, em đã nói đây cũng là chuyện em nên làm mà. Bất quá, những chuyện nặng nhọc như vậy sao chị không giao cho người làm làm?" Đại Minh cảm thấy kỳ quái, bình thường với thân phận Mỹ Hạnh mà nói, loại việc nhỏ này đâu cần nàng phải ra tay.

Mĩ Hạnh: "Chị thích làm những công việc nội trợ, nó giúp chị có cảm giác sự tồn tại của mình không phải vô ích." Đại Minh: "Cảm giác tồn tại ư?" "Chị không cao ráo, xinh đẹp được như Lâm Thi Hàm. Cũng không có khí chất nền nã cao quí như Thiên Đại, càng không vui vẻ hoạt bát tràn ngập thanh xuân như Quỳ. Chẳng hạn như hôm nay, có chuyện đi chợ mà cũng làm không xong." Mĩ Hạnh càng nói càng tỏ ra uể oải.

Đại Minh: "Chị không nên tự trách mình, mỗi người đều có những ưu khuyết điểm riêng, chẳng hạn nếu cho cả 4 người vào làm bếp, em bảo đảm chỉ có chị ung dung bước ra mà không hề hấn gì, còn 3 nàng kia không đem căn bếp huỷ đi mới là lạ. Không nghi ngờ gì, về mặt tề gia nội trợ chị đã bỏ xa ba người kia không biết bao nhiêu cây số, thật sự chị không nên lấy yếu điểm của mình để so sánh với ưu điểm của những người khác. Nếu thật sự cần so sánh thì em mới là người tệ nhất, chuyện gì cũng phải dựa vào mọi người, trong nhà này em mới là người vô dụng nhất." "Cậu khác tôi mà!" Mĩ Hạnh vội vã phản đối.

Đại Minh: "Sao lại khác nhau, em nói thật nếu không phải trong người em có sức mạnh kỳ lạ kia thì em đã không gặp được mọi người, không có cuộc sống thú vị như hiện giờ, em sẽ như trứơc kia sống cuộc sống của một học sinh bình thường hết ăn rồi ngủ." Mĩ Hạnh: "Chuyện này đâu có liên quan!" "Nhưng chân lý đó không gì thay đổi được." Đại Minh nhàn nhạt nói. (Câu nói của Bác Hồ kính yêu đây mà) Mĩ Hạnh: "Có phải vì lý do này mà từ khi Lâm Thi Hàm đeo cặp kính ảo thuật cho cậu, cậu không hề gỡ nó xuống phải không?" Đại Minh: "Hình dáng này mới chính là con người thật của em, tuy nó mập mạp thô kệch nhưng em đã quen với nó từ nhỏ đến lớn, chỉ có trong hình dạng này em mới thấy mình là chính mình." Mĩ Hạnh: "Cậu đúng là mâu thuẫn, vừa mới nhắc người khác không nên đem yếu điểm của mình ra so sánh với người khác, nhưng chính mình lại coi thường giá trị bản thân." Đại Minh: "Người ngoài cuộc thì sáng, người trong cuộc thì tối." "Có phải cậu tự ti về bản thân nên không dám mở lòng mình ra để đón nhận bọn tôi đúng không?" Mĩ Hạnh nhạy cảm nhận ra nỗi đau trong tim Đại Minh.

Đại Minh: "Cũng không hẳn vậy, bất quá bắt một nam nhân đi làm ngựa giống hay heo nọc thì thử hỏi hắn làm sao dễ dàng chấp nhận được. Các người thèm muốn thân thể ta nhưng không yêu mến trái tim ta, các người chỉ xem ta là công cụ thoã mãn dục vọng thôi sao? Chị nói thử xem, sau khi chị có mang đứa trẻ, chị sẽ làm gì?" Mĩ Hạnh: "Dĩ nhiên là quay về Nhật Bản sinh đứa bé ra, rồi nuôi dưỡng nó trưởng thành, sau đó ..." "Sau đó không thèm quan tâm đến cha ruột của nó sống chết ra sao, đúng không?" Đại Minh ngắt lời Mỹ Hạnh hằn học nói. "Không phải vậy đâu, cậu là cha đứa bé nên lúc nào cũng có thể ghé thăm nó mà." Mĩ Hạnh cuống quít giải thích.

Đại Minh: "Vậy em hỏi chị thêm một câu, chị có thật lòng yêu thương đứa bé đó không?" Mĩ Hạnh: "Chuyện đó đương nhiên, đứa bé này là hy vọng của cả gia tộc không ai không coi trọng nó." "Em không nói những người khác, em hỏi chính bản thân chị kìa, chị sẽ thật lòng thương yêu đứa trẻ chị mang thai với một người mà mình không hề yêu mến chứ?" Đại Minh nói câu này ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vào mắt Mỹ Hạnh, Mỹ Hạnh vội vã cúi gằm mặt né tránh ánh nhìn như muốn xuyên thấu tất cả bí mật trong nội tâm nàng. Đại Minh đưa tay ra đỡ lấy hai má Mỹ Hạnh rồi nâng gương mặt ngại ngùng của nàng lên sát mặt hắn, dịu dàng nói: ""Chị đừng cố lẫn tránh nữa, hãy thử bộc lộ hết nỗi lòng của mình một lần xem sao, ở đây vào ngay lúc này không có gia tộc, không có trói buộc, chỉ có chị và em hai chúng ta, chị nói đi." Mĩ Hạnh trong ánh mắt hoảng loạn bắt đầu ngân ngấn nước, một giọt nước mắt to lăn dài xuống má nàng, Đại Minh nhẹ nhàng lấy tay lau nó đi, trong lòng thầm thở dài, xem ra Mĩ Hạnh sẽ không bao giờ thoát khỏi những xiềng xích trói buộc của gia tộc nàng.

Đại Minh chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn trời thấy đã trễ, cũng đến lúc họ phải quay về, nếu không hai nàng kia ở nhà ghen bóng ghen gió dám chắc sẽ phái cả đội quân nhẫn giả lùng bắt hai người giải về. Mỹ Hạnh đột nhiên nắm chặt tay Đại Minh cương quyết nói: "Chỉ cần người đó là cậu, chị cam tâm tình nguyện." "Chị nói vậy vì chị chưa từng gặp qua người chị thật lòng yêu thích, cho nên chị mới nghĩ em là lối thoát duy nhất của chị. Chị đừng lo, rồi thời gian sẽ chứng minh tất cả. Phải rồi, đã đến lúc chúng ta nên quay về, không nên để mọi người tiếp tục lo lắng." Đại Minh cười xoà nói. "Thời gian sẽ chứng minh quyết tâm của mình." Mĩ Hạnh thì thầm tự hứa với lòng mình.

Ăn cơm chiều xong, Đại Minh quay về phòng mình đột nhiên nhớ tới đã lâu không thấy Tiểu Tuyết, hiện giờ có rất nhiều chuyện phiền muộn Đại Minh không tiện nói cho bất kỳ ai hay biết. A Đức và lão Hiếu mặc dù là 2 thằng bạn tốt, nhưng Đại Minh cũng không thể mở miệng nói khơi khơi: "Ê, bọn mày biết không dạo này tao hay biến thành quái vật lắm, còn nữa, có bốn cô gái vừa giàu vừa xinh đẹp suốt ngày bám theo đòi làm vợ tao.", bọn nó không nghĩ mình điên mới lạ. Trong hoàn cảnh này chỉ có Tiểu Tuyết là người có thể nghe mình tâm sự mà thôi. “Tuyết Cơ!” Lá bài Tuyết Cơ trên tay theo tiếng gọi triệu hoán của Đại Minh, tụ tập năng lượng nguyên tố chung quanh hóa thành muôn điểm bạch quang lấp lánh trải rộng khắp phòng như một cơn mưa tuyết giữa mùa hạ. Một lúc sau bạch quang dần dần gom lại một chỗ, ánh sáng do nó tỏa ra yếu dần đi rồi tắt hẳn hóa thành thân ảnh bé nhỏ của Tiểu Tuyết. Tầng lầu này đã được bố trí kết giới cho dù Tiểu Tuyết có xuất hiện thì khí hậu bên ngoài cũng không bị ảnh hưởng bất chợt.

Tiểu Tuyết gặp lại Đại Minh bỗng nhiên phồng hai má lên giận dỗi quay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa. Mặc dù hình dáng và động tác của Tiểu Tuyết trong sáng đáng yêu, nhưng không hiểu sao Đại Minh cảm giác rõ ràng cô bé đang giận hắn, rất rất tức giận. "Cô bé làm sao vậy?" Đại Minh ôm chầm lấy Tiểu Tuyết từ phía sau hỏi. "Minh không để ý tới Tuyết nữa!" Tiểu Tuyết chỉ rõ tội danh của Đại Minh. Đại Minh thầm nhẩm tính lại, từ sáng ngày hôm đó ở Nhật Bản hắn đã quên giữ lời hứa, không cho Tiểu Tuyết ra ngoài chơi đã hơn 1 tháng nay, hỏi sao cô bé không giận hắn.

Tiểu Tuyết mặc dù rất tức giận, nhưng dù sao tâm lý vẫn còn là một đứa trẻ. Bị Đại Minh trổ hết tuyệt chiêu dụ khị, từ liên tục xin lỗi đến dỗ dành tâng bốc, cơn giận của Tiểu Tuyết rất nhanh đã bị hắn đánh bại, bất quá cô bé bắt hắn đồng ý một điều kiện. Nàng một mực không chịu quay lại trong thẻ bài, lý do là sợ Đại Minh lại bỏ quên không cho mình ra ngoài chơi trong 3,4 tháng. Đại Minh suy nghĩ kỹ thấy cả tầng lầu này ngoại trừ 3 người bọn Mỹ Hạnh thường xuyên lui tới ra, còn lại không ai được phép tiến vào cho nên để Tiểu Tuyết ra ngoài cũng không có gì bất ổn, chỉ cần nhắc Mỹ Hạnh lưu ý trông chừng cô bé là được, nhưng vấn đề ở chỗ mình còn phải đến trường nữa. "Vậy khi anh đi học, em phải làm sao?" Đại Minh xoa đầu Tiểu Tuyết hỏi. “Tuyết sẽ ngoan ngoãn trông nhà.” Tiểu Tuyết cuối đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nói ngay đáp án. "Thật hay giả đây?" Đại Minh cười ranh mãnh hỏi. Tiểu Tuyết cương quyết gật đầu thật mạnh, đã lâu không gặp hai người vui vẻ chơi đùa cho đến khi mệt nhoài. Nhìn lại thời gian thì cũng đã đến giờ ngủ. Do Tiểu Tuyết kiên trì đòi ngủ chung với Đại Minh, hắn đành phải đồng ý nhưng với điều kiện Tiểu Tuyết phải hứa không hóa thành Tuyết Cơ. Trước khi tắt đèn, Đại Minh bất ngờ hỏi Tiểu Tuyết một câu: “Tiểu Tuyết, em có thích anh không?” Tiểu Tuyết: "Uhm, Tiểu Tuyết thích Minh nhất!", Đại Minh không chú ý Tiểu Tuyết nhấn mạnh chữ “Minh” mà không nhắc đến “Vương” trong lá bài.

Đại Minh: "Vì sao em lại thích anh?" “Thích một người cũng cần lý do sao? Tuyết chỉ cần thấy thích Minh thế thôi." Đôi khi Đại Minh hỏi rất nhiều câu mà Tiểu Tuyết thấy khó hiểu, rõ ràng là những chuyện đơn giản, cần gì phải suy nghĩ sâu xa phức tạp.

Đại Minh: "Phải rồi, đôi khi thích một người cũng không cần biết lý do gì cả." Sáng hôm sau, Đại Minh cẩn thận dặn dò Tiểu Tuyết đủ điều đến gần giờ học mới chịu bước ra khỏi cổng trong tâm trạng bất an. Cũng may hiện giờ hắn sống ở khu trung tâm thành phố nên đường đến trường cũng tiện lợi hơn, từ nhà hắn chỉ cần đi bộ chừng 5 - 10 phút là đã đến được trường học. Thành phố lúc sáng sớm chỉ toàn học sinh cắp sách đến trường hoặc công nhân viên chức vội vã đến nơi làm việc. Chỉ là, khi đi ngang qua khu mua sắm có một bóng người khả nghi khiến Đại Minh phải để tâm lưu ý. Gã kia trên tay xách một cái túi xách vẻ mặt lấm la lấm lét, gã vội vã nhìn quanh thấy không ai chú ý bèn tống cái túi kia lên xe, Đại Minh nhớ mang máng đã gặp kẻ này ở đâu đó nhưng mãi không nhớ ra được là ở đâu, hắn đã trễ giờ học nên không suy nghĩ nữa vội vã chạy đến trường. Khi hắn đến nơi thì a Đức và lão Hiếu đã ngồi trong phòng học tự lúc nào. "Chào buổi sáng!" Đại Minh ngồi xuống bên cạnh hai gã vồn vã chào hỏi, nhưng hai thằng kia uể oải không trả lời, hình dáng như mấy đêm mất ngủ vô cùng tiều tuỵ.

Đại Minh: "Bọn mày mất ngủ à?", hôm qua không phải lão Hiếu theo a Đức về nhà hắn để sửa máy tính sao, sao trông cả hai thằng hôm nay thê thảm vậy? "Thảm!" Lão Hiếu chỉ nói một chữ duy nhất rồi gục xuống bàn không dậy nổi, xem ra có chuyện gì đã khiến bọn chúng loay hoay hết đêm hôm qua. "Hệ thống máy tính ở nhà tao lớn quá, hôm qua bọn tao phải chạy vòng vòng khắp phòng máy chủ để chỉnh sửa thiết bị cho đến gần sáng, tuy có chút khó khăn vất vả nhưng nói chung cũng tạm ổn rồi" a Đức bổ sung vào. "Đáng thương quá, tiếc là tao đối với lập trình máy tính ù ù cạc cạc, không giúp gì được cho tụi bay, bọn mày hãy an tâm mà ra đi thanh thản, tao sẽ vì hai đứa mày mà lo hậu sự chu đáo." Đại Minh cố gắng trêu chọc để hai thằng lấy lại tinh thần, nhưng hai đứa kia chẳng buồn phản ứng.

Đúng lúc này lớp trưởng đi ngang qua hỏi cả bọn: "Buổi cắm trại sắp tới ba bạn có tham gia hay không?", ba thằng nhìn nhau ngạc nhiên, cắm trại ư? "Chúng ta sẽ đi thăm một hồ chứa nước thuỷ điện." Lớp trưởng đã nghe nói ba thằng quỉ này không bao giờ quan tâm đến hoạt động của lớp nên cũng không quá hy vọng bọn hắn sẽ tham gia. Bất quá cả lớp đã đưa ra ý kiến mà ba gã cũng là thành viên trong lớp nên lớp trưởng theo thủ tục vẫn phải hỏi qua.

Lão Hiếu: "Xem!" (Ý nói sẽ xem xét lại.) Đại Minh: "Để sau!" (Ý nói để sau hãy bàn.) A Đức: "Không có gái!" (Ý nói không có gái không thèm đi.) Mọi người đều quay lại nhìn a Đức ánh mắt gần như hình viên đạn khiến hắn phải nhún vai cười trừ. "Vậy sao? Nghe nói trừơng nữ trung học K cũng có kế hoạch đi thăm hồ chứa nước thuỷ điện, không hiểu trùng hợp thế nào lại trùng địa điểm và ngày tham quan với chúng ta. Các bạn không muốn đi thật à?" Lớp trưởng hiểu rõ tính cách của a Đức, lập tức thả mồi câu hắn. "Đi chứ, đương nhiên phải đi, loại hoạt động dã ngoại bổ ích thế này sao lại thiếu mặt mình được." A Đức vừa nghe thấy trường nữ trung học K thì hai mắt toả sáng như đèn pha, lập tức nhảy dựng lên nói. Trường nữ trung học K nổi danh là lò sản xuất ra mỹ nữ, a Đức làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này. "Hai thằng này cũng đăng ký đi, bọn mình là một đội phải không bọn mày?" A Đức nhấn từng chữ vừa mời mọc vừa đe dọa Đại Minh và lão Hiếu, hai thằng kia còn biết nó gì hơn đành phải xả thân quân tử mà đền bồi sắc lang thôi.

Tiết học buổi chiều, do chủ nhiệm Lâm có việc bận nên thông báo cả lớp tự học, bọn nhất quỷ nhì ma kia dĩ nhiên không bỏ lỡ cơ hội tốt để náo loạn lớp học một phen. Tiếng trò chuyện vang lên khắp mọi ngõ ngách ồn ào như vỡ chợ, mấy dãy bàn cuối còn quây quần lại móc bộ bài tây ra chơi tiến lên rất xôm tụ. "Thu ăn măng trúc, đông ăn giá Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao" A Đức đột nhiên nổi hứng nghêu ngao đọc thơ.

Đại Minh: "Sao mày nổi hứng đọc thơ bất chợt vậy?" A đức: "Đây gọi là xuất khẩu thành thơ, mày lúa quá!" "Ặc!" Đại Minh bó tay hết nói nổi. "Mày có chuyện gì không? Tao để ý thấy nguyên buổi sáng nay mày thỉnh thoảng cứ ngẩn ra như người mất hồn." A Đức hỏi, sáng hôm nay biểu hiện của Đại Minh có chút kỳ lạ. "Không có gì, tao nghĩ ngợi vu vơ thôi." Đại Minh thuận miệng nói ra một lý do, Tiểu Tuyết ở nhà một mình không biết có xảy ra chuyện gì không, mà kẻ khả nghi hồi sáng không biết mình đã gặp hắn ở đâu ta?

A Đức: "Phải rồi, tết trung thu này mày có kế hoạch gì không?" "Chẳng biết nữa." Đại Minh cảm thấy tết trung thu cũng giống như mọi ngày chả có gì đặc biệt, khi còn nhỏ thích ăn bánh trung thu, phá cỗ rứơc đèn còn cảm thấy thú vị. Đến khi lớn lên, những thú vui như vậy trở nên tầm thường không còn sức hấp dẫn nữa.

A Đức: "Lão Hiếu, ông thì sao?" Lão Hiếu: "Ngủ!" đơn giản mà đủ ý nghĩa, quả đúng như phong cách của lão Hiếu. "Trời ơi, sao trên đời vẫn còn tồn tại những thằng vô tâm như thế hả trời?" A Đức ôm đầu than thở. "Trời ở cao lắm ổng không nghe đâu, vậy mày đã có kế hoạch gì rồi hả?" Đại Minh hỏi lại.

A Đức: "Đương nhiên là cùng với mấy em xinh tươi uống trà thưởng trăng, bàn những chuyện phong hoa tuế nguyệt", quả nhiên a Đức hễ mở miệng là phải nhắc đến đàn bà. "Nhưng năm nay tao muốn có một sự thay đổi, ba đứa mình sẽ tổ chức leo núi để ngắm trăng, nhìn mặt trăng treo ngay trên đầu mình như vậy mới khoái." A Đức nói thẳng một tràng như cố che dấu điều gì đó.

Tan học Đại Minh chạy thẳng một mạch về nhà, hắn vừa nhào vào phòng thì gặp lại Tiểu Tuyết đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa-lông xem TV, Mĩ Hạnh cũng ngồi bên cạnh trò chuyện với cô bé, Đại Minh cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy Đại Minh mới về Tiểu Tuyết mừng lắm cô bé vội vã chạy đến đón hắn.

Đại Minh: "Anh về rồi đây.” "Hoan nghênh trở về." Tiểu Tuyết và Mĩ Hạnh đồng thanh đáp.

Đại Minh: "Sao rồi? Ngày hôm nay em ở nhà có ngoan không? Đã quen với nơi này chưa? Có cảm thấy buồn chán không?” “Uhm, Tuyết học được nhiều thứ rất hay, ở nhà cũng vui lắm." Tiểu Tuyết vui vẻ kêu to, nhìn thấy bộ dạng vui tươi hoạt bát của Tiểu Tuyết, Đại Minh cũng cảm thấy vui lây. "Vậy thì tốt!" Đại Minh xoa đầu Tiểu Tuyết khen ngợi, sau đó quay đầu hỏi Mĩ Hạnh: "Hôm nay vất vả cho chị nhiều, ở nhà không có rắc rối gì chứ?" “Không có gì bất thường cả, Tiểu Tuyết đáng yêu rất biết vâng lời, lại ngoan ngoãn chơi một mình cho chị làm việc nhà, bình thường chị ở nhà lúc không có việc gì làm cũng cảm thấy buồn chán, bây giờ có Tiểu Tuyết trò chuyện cũng thoải mái hơn, chị vào dọn cơm cho cả nhà đây." Mỹ Hạnh tươi cười trả lời, rồi xoay mình đi vào trong bếp.

Đại Minh nhìn theo bóng lưng Mỹ Hạnh đi xa dần, thầm suy nghĩ.

Mĩ Hạnh tính tình ôn nhu hiền thục, lại giỏi tề gia nội trợ, là người phụ nữ luôn chăm lo cho gia đình, nàng là hình mẫu vợ hiền dâu thảo trong giấc mơ của bất kỳ nam nhân nào trên thế giới.

Quỳ tính tình hoạt bát, vô tư nhưng hơi đểnh đoảng, là điển hình của một cô gái hiện đại năng động, những người bên cạnh nàng thường bị chinh phục bởi những ưu điểm đó nên thường dễ dàng bỏ qua những khuyết điểm khác của nàng.

Thiên Đại tính tình trầm ổn, làm việc gì cũng tính toán lợi hại cẩn thận, vừa cầu tiến, vừa có tham vọng lẫn tài trí, nàng là hình mẫu lý tưởng của người phụ nữ xông xáo bên ngoài có thể làm nên việc lớn. Mặc dù nàng thường vì đạt được mục đích của mình mà bất chấp thủ đoạn nhưng khi gặp khó khăn cũng dũng cảm đối đầu không hề lùi bước, Đại Minh đối với nàng vừa bội phục vừa học hỏi được nhiều điều. Chỉ là nàng đã xem hắn là mục tiêu chinh phục của nàng nên hắn không thể không cẩn thận khi tiếp xúc với Thiên Đại.

Ba cô gái này mỗi người một vẻ nhưng đều mười phân vẹn mười, nếu không phải duyên phận đã gắn kết bọn họ với mình thì dù nằm mơ Đại Minh cũng không hề nghĩ sẽ có được ngày hôm nay.

Vận mệnh giữa người với người quả thật là kỳ diệu không ai có thể đoán trước được một cách chắc chắn.

Đúng ngày trung thu, Đại Minh và lão Hiếu bị a Đức cưỡng ép lôi ra khỏi nhà từ sáng sớm đi leo núi, đồng hành với lão Hiếu còn có muội muội của hắn tên Trang Hiểu Văn, cùng với bốn cô gái trẻ mặc trang phục hầu gái, cô nào cũng xinh tươi mơn mởn, bọn họ thật ra là vệ sĩ riêng kiêm thị nữ của a Đức, tên gọi Xuân Phong, Hạ Nhật, Thu Nguyệt và Đông Tuyết.

Hôm nay thời tiết thật đẹp, giữa bầu trời đêm trong xanh có ánh trăng vàng tỏa sáng như một chiếc bánh mật, lại điểm chung quanh là muôn vàn ngôi sao sáng lấp lánh, quả là một khung cảnh tráng lệ nên thơ. Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn người tất bật tổ chức một bữa tiệc dã ngoại lớn, vừa có món tây vừa có món nướng đủ loại. Thức ăn trên bàn có đủ mỹ, vị, sắc, ý hoàn hảo nhưng lão Hiếu và em gái hắn còn có Đại Minh đều cảm thấy nuốt không trôi. "Mày có cần phải chọn chỗ này để mở tiệc không?" Đại Minh gào lên phản đối.

Địa điểm này đúng là ở trên núi, nhưng trên dưới, trước sau, trái phải, đều có mấy chục gò đất trải dài đến hết tầm mắt, trước mỗi gò đất này người ta thường cắm lên một tấm bia đá và trên đó có khắc những dòng chữ tương tự như sau: “Mộ phần của ông X, bà Y, anh Z …” Không sai, chỗ này phải gọi chính xác phải bằng hai chữ “nghĩa địa”.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.