20 Chương 20: Tấn lôi cự thú
Đại Minh nói :không phải thể hiện sự nôn nóng như vậy ,cô ít nhất cũng phải thu liễm vào một chút chứ,chẳng lẽ cô thật sự chưa bao giờ đến công viên sao?
Không ngờ tất cả các cô gái đều lắc đầu.
Lâm Thi Hàm nói : gia đình em sẽ không bao giờ để cho em đến được nhiều nơi,nếu em đòi hỏi thì gia đình em sẽ mua luôn một công viên ,nếu như thế thì chỉ có một mình ở đấy sao.Vào sinh nhật sáu tuổi thì gia đình có tặng em món quà sinh nhật chính là một công viên.Chỉ là một người chơi trong đó thì buồn muốn chết,mà công viên thì phải có nhiều người náo nhiệt thì mới vui chứ.
Mĩ Hạnh ba người còn lại thì từ nhỏ đều ở gia tộc tập luyện,ngay cả thời gian rỗi cũng không có chứ đừng nói ra ngòai chơi.Công viên đối với các cô chính là một loại truyền thuyết.
Nhìn thấy Kỷ Kim Thiên chính là đang dẫn theo một nhóm đồng học đến.Đại Minh cảm thán thở dài.
- Còn chờ gì nữa,các cô gái tiến lên nào.
Lâm Thi Hàm vừa ra lệnh thì một đòan người tiến vào trong công viên,ngay cả Tiểu Tuyết cũng đi vào.
Đại Minh có điểm khóc cười không được,nắm lấy tay Tiểu Tuyết chậm rãi đi vào công viên.Bất quá mà nói ý kiến của Lâm Thi Hàm đi chơi là chính xác,nhìn không khí không có điểm gì biến đổi cả.
Lâm Thi Hàm cùng với mấy người so với điên cuồng không khác là mấy,nếu không chơi trò đu quay lên tận trời thì cũng là phóng thuyền dưới nước mà tất cả đều đòi hỏi trái tim bằng thép.Bởi vì các trò chơi nàng chơi đều không thích hợp với Tiểu Tuyết,Đại Minh cùng với nàng ta đã ra thỏa hiệp,chính mình mang Tiểu Tuyết đi chơi những trò ôn hòa hơn như là trò ngựa gỗ xoay.
Tiểu Tuyết mặc dù chơi ngựa gỗ xoay rất là vui vẻ,nhưng ánh mắt thỉnh thỏang hướng về phía Lâm Thi Hàm đang chơi,xem bộ dáng rất là khát vọng.Đại Minh nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Tiểu Tuyết thì đành phải đưa Tiểu Tuyết đến chơi trò phi xe.Mà Tiểu Tuyết thỉnh thỏang còn hỏi về mọi việc khiến cho Đại Minh chẳng biết trả lời như thế nào cả.
Bởi vì chiều cao hạn chế cho nên cuối cùng Tiểu Tuyết không chơi được hết các trò chơi.Được Đại Minh đáp ứng lần sau cho nàng đến công viên của Lâm Thi Hàm thì Tiểu Tuyết mới thu hồi được vẻ mặt thất vọng.Bất quá Tiểu Tuyết cũng rất nhanh chuyển chú ý của mình sang xe lửa ở trong công viên,đã quên hết mọi việc phát sinh một tay lôi kéo Đại Minh tới đó.
Đến giữa trưa thì Đại Minh đưa Tiểu Tuyết đến địa điểm tập hợp.Tiểu Tuyết tay phải cầm một chùm bong bóng,tay trái lôi kéo Đại Minh,chân bước rất thỏai mái,ở bên cạnh Đại Minh cũng có thể nghe được tiếng cười nhỏ,xem ra nàng hôm nay chơi rất là cao hứng.
Kim Thiên tại công viên chính là một trong hai điểm thu hút sự chú ý của mọi người.Một điểm là một cô bé siêu đáng yêu,vẻ bên ngòai như một thiên thần,mặc kệ là nam nữ già trẻ đều bị nàng hấp dẫn cả.Một điểm là nhóm người gồm một nam bốn nữ,nam thì khí chất đàn ông,nữ thì là mỹ nữ rất hiếm có .Làm hấp dẫn các chàng trai cô gái đang cô đơn một mình.
Hai Phương đều thu hút đằng sau không ít người,khi hai phương tập hợp lại thì song phương nhân mã cũng hợp lại thành đám đông,Chính là các cô gái thì sự việc này đã quen rồi nên cũng không chú ý.Đại Minh mặc dù không quan tâm nhưng cũng biết việc này sẽ phát sinh nhiều rắc rối.
Mỹ Hạnh chỉ vào chỗ đất trống dưới cây đại thụ nói :Đi tới phía kia đi.
Vài cô gái thì đem giấy trải ra trên mặt đất,từ đồ đem theo tạo thành một bữa tiệc lớn.Cũng đồng dạng như người ta đi du picnic dưới tán cây.
-Em mang nhiều đến thế này sao?
Đại minh nhìn trên mặt đất bày la liệt đồ ăn như bánh mỳ,xúc xích ,sanwich,sushi,trứng, và rất nhiều xa lát.
Lâm Thi Hàm chỉ vào sanwich nói :anh thử cái này xem,chính là em làm đấy.
-Thật hay giả đấy,để anh xem nào.
Đại Minh cầm miếng sanwich cắn một miếng lớn mà vẻ mặt không biểu lộ ra điều gì.
Lâm Thi Hàm bất an hỏi :Thế nào,ăn không ngon sao?
Đại Minh nghiêm túc nói :vật này chính là nhân gian khó kiếm,nhìn không ra em thực sự có bản lãnh nấu ăn như thế.
Lâm Thi Hàm vui vẻ nói :Thật sự thế à?
Mỹ Hạnh cùng với Thiên Đại tranh cướp nhau đưa đồ ăn nói : cái này chính là ta làm đấy.
Chỉ có Thị Quỳ ngồi im một chỗ giống như không có muốn nói chuyện chỉ có ánh mắt luôn nhìn vào Đại Minh.Đại Minh chỉ có thể cười khổ ở trong lòng.
Mỹ Hạnh cầm trên tay một bình nước ngọt đang muốn uống thì phát hiện không có đá,bèn kêu lên:không xong ,không có đá lạnh rồi.
-Yên tâm, Tiểu Tuyết đang ở đây.Lâm Thi Hàm ở bên cạnh nói ,đưa một chén nước vào tay của Tiểu Tuyết,chỉ trong chốc lát từ cái chén toát ra nhè nhẹ khí lạnh.
Đại Minh vô lực nhìn nói :em biến Tiểu Tuyết trở thành cái máy chế tạo đá sao?
Lâm Thi Hàm nói : phải biết dùng chứ.
Một lúc sau Lâm Thi Hàm lại nói :anh khi nào mới mở được lòng tiếp nhận em đây.
Đại Minh thấy thế liền chuyển đề tài :đừng nói về ta nữa,buổi chiều thì chúng ta đi chơi ở đâu? Mỗi lần khi nói về vấn đề này thì Đại Minh đều không muốn nói nhiều.
-Xung quanh giống như có phong cảnh đẹp,đi tới xem đi nhé.Lâm Thi Hàm cũng không truy vấn nữa,chỉ có tự mình lĩnh ngộ,người khác không giúp được.
Mọi người nhất trí gật đầu đáp ứng.
Lâm Thi Hàm hô lên : Tiểu Tuyết đừng có chạy nhanh quá,cẩn thận đi nào.
Lúc này ở trên đường nhỏ Tiểu Tuyết cầm bong bóng nhảy từng bước từng bước tới phía trước.
Mỹ Hạnh nói : Tiểu Tuyết ngày hôm nay đặc biệt hoạt bát.
Thị Kiếm nói :cái đó là đương nhiên,suốt ngày chỉ ở nhà họat động trong một không gian nhỏ hẹp,bây giờ có thể chạy nhảy tất nhiên là Tiểu Tuyết phải cao hứng rồi.
Lâm Thi Hàm nói :dù sao bây giờ Tiểu Tuyết cũng không ảnh hưởng đến thời tiết,bây giờ thời gian rỗi thì đưa nàng ta đi chơi.
Thiên Đại lắc lắc đầu nói : tốt nhất là không nên,bây giờ có rất nhiều thế lực tìm kiếm Tuyết Cơ,mặc dù ta đã nói là là Tuyết Cơ đã trở lại Đài Loan,nhưng khó bảo tòan được những ánh mắt của mọi người,không nên đưa Tuyết Cơ đi ra ngòai nhiều dù sao thì sự tồn tại của ngự chủ là tuyệt đối bí mật,nếu để người khác biết được thì sẽ đem lại rất nhiều phiền tóai.
Đại Minh :ta có chuyện muốn hỏi,lúc trước tập kích Thi Hàm chính là Tật Phong cùng với đuổi theo Tỉêu Tuyết chính là Tẩu Nhận tựa hồ là một tổ chức.Ngươi đối với tổ chức này hiểu được như thế nào?
Thiên Đại nói :đó là một tổ chức rất thần bí,quật khởi ở hơn mười năm trở lại đây,chuyên môn thu thập thức thần,trộm đồ... tất cả đều làm trong bóng tối mà không dùng biện pháp quang minh chính đại để lấy.Cũng như lần trước tại Nhật Bản,hắn thừa dịp Mỹ Hạnh đang trong nghi thức kế thừa thần xã lai,thừa dịp loạn đã cướp đi Tuyết Cơ.Chỉ là không biết vì sao Tuyết Cơ cuối cùng lưu lạc đến Đài Loan và bị ngươi phát hiện.
Lâm Thi Hàm từ tình báo của gia đình nói :Ta cũng có điều tra qua tổ chức này,tổ chức này thu phí kinh người nhưng hiệu suất thành công rất cao tới 99%,rất nhiều phú thương đã nhờ tổ chức này làm,nhưng không có người nào biết được cơ địa của tổ chức này,quy mô kích thước ra làm sao,tóm lại là tổ chức này như tập đoàn ở trong sương mù.
Đại Minh nói :vậy tổ chức này có tên là gì?
Mỹ Hạnh nói :tổ chức này lấy Hỏa Diễm Khô Lâu làm kí hiệu,và xưng là Huyết Diễm Khô Lâu đòan.
-Huyết Diễm Khô Lâu đòan.Đại Minh lập lại cái tên này,ghi nhớ để đi hỏi Đức Ba,với gia thế của Đức Ba có thể là hắn biết nhiều hơn.Mà Huyết Diễm Khô Lâu như là chính hắn cũng cảm thấy như đã gặp ở đâu.
-Tiểu Tuyết đâu rồi?
Thị Kiếm kêu lên.Căn bản mọi người chuyên tâm thảo luận một lúc cũng không có người nhìn xem Tiểu Tuyết ở đâu.
Bốn chúng quang đều không thấy bóng dáng của Tiểu Tuyết,Đại Minh cùng với mọi người kêu nửa ngày mà không thấy Tiểu Tuyết đáp lại.
-Phân ra mà đi tim đi.Đại Minh nói xong liền biến mất trước mắt mọi người.
-Ta cũng đi tìm,sau này sẽ tập hợp ở dưới chân núi nhé.Lâm Thi Hàm nói xong ,Thiên Đại ba người vừa gật đầu thì thân ảnh của cô cũng biến mất ở trong rừng.
Lâm Thi Hàm lo lắng nói:hi vọng Tiểu Tuyết sẽ không xảy ra việc gì.
Mặc dù là ban ngày,nhưng ở trong núi du khách cũng rất là thưa thớt tựa như không có.Đại Minh tìm tòi một vòng cũng không thấy bóng dáng của Tiểu Tuyết.
Kia là ...
Đại Minh giống như nhìn thấy cái gì,đột nhiên dừng chân lại.
ở trên nhánh cây đang dính một quả bóng bay,chính là Đại Minh mua cho Tiểu Tuyết,Tiểu Tuyết chính là rất thích bóng bay lúc nào cũng mang theo người không có khả năng vứt ở nơi này.Trừ phi Tiểu Tuyết thực sự đã xảy ra chuyện.Khi nghĩ đến thì trong lòng Đại Minh tỏa ra một cỗ lửa,một ngọn lửa giận không nói lên lời.
Mà khu núi này rất là lớn,Đại Minh tốc độ rất nhanh mà nửa tiếng cũng không chạy hết được.Đại Minh chỉ sợ hắn chạy loạn thì Tiểu Tuyết sẽ gặp chuyện.
Tỉnh táo,phải thật tỉnh táo.Đại Minh không ngừng nhắc nhở mình,trong lúc này mà bối rối thì không phải là tốt.Đại Minh tĩnh tâm lại,nhắm mắt thuần túy dựa vào tinh thần lực để cảm ứng chung quanh.Đại Minh bình tĩnh,chúng quanh mười thuớc đều có thể cảm ứng rõ ràng,chúng quanh cây cối không ngừng tán ra năng lượng,các sinh vật đều tán ra hơi thở của chính mình.
Đại Minh lúc này ở giữa gặp được một ti lam màu trắng dấu vết,mặc dù như ẩn như hiện rất khó phát hiện nhưng Đại Minh cũng nhìn ra được,mà dấu vết này mang hơi thở của Tiểu Tuyết.Tiểu Tuyết năng lực chính là đóng băng nước,cho nên Tiểu Tuyêt vô tình chạm cây cỏ cũng lưu lại hơi thở của nàng.
Đại Minh nhắm mắt theo dải quang mang trắng mà chạy tới,tuy nhắm mắt nhưng Đại Minh cũng không có đi lạc tại vì hắn so với mở mắt cũng không kém.Đại Minh một bên đi,một bên dùng tinh thần cảm ứng xung quanh,Đại Minh đã dung nhập chính mình vào cảm giác,cảm ứng phạm vi của Đại Minh cũng đang chậm rãi mở rộng.
Đại Minh đột nhiên dừng chân lại,hơi thở của Tiểu Tuyết cũng biến mất,mặc cho Đại Minh cố gắng cảm ứng nhưng không có tác dụng.Đại Minh lúc này phạm vi cảm ứng tới hơn hai trăm mét,mà trong phạm vi không có lưu lại tung tích của Tiểu Tuyết.
Đại Minh phẫn hận mắng : Đáng giận.
-Thiếu niên nhân,vì sao lại tức giận như thế.
Một giọng nói già nua ở bên tai Đại Minh vang lên.Đại Minh theo âm thanh nhìn lại,thấy một đòan tánh mạng năng lượng,cảm giác rất giống hồn ma.
-Ngươi có gặp thấy một cô gái nhỏ tầm năm sáu tuổi hay không?
Đại Minh không suy nghĩ gì cả mà hỏi luôn.
-Có thấy,vừa rồi có một nam một nữ đã mang cô gái nhỏ nhằm hướng bắc đi rồi.
Xem ra chúng đã chế trụ hơi thở của Tiểu Tuyết,khó trách chính mình không thể tìm thấy.
Đại Minh mở ra hai mắt,chủ yếu xem ai nói cho hắn biết,nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho hắn rất ngạc nhiên.Đó chính là một bức tượng thổ công.
Đại Minh hướng tới thần tượng gật đầu nói : thật phi thường cảm tạ.
-Đừng có khách khí,cô gái nhỏ kia cùng với ngươi đều không phải là người thường,ta là một ông già mà rất lâu rồi chưa gặp được người có thể nói chuyện với ta.
Đại Minh nói :thật có lỗi,ta phải đi cứu người,ta đi trước đã nhé.
-Hãy đi đi,hãy đi đi.
-Cáo Từ.
Đại Minh nói xong,sau đó nhằm hướng bắc chạy vội tới,đi tới nửa đường thì Đại Minh gặp một đồ trang sức chính là lúc trước Đại Minh đã đưa cho Tiểu Tuyết,mà Tiểu Tuyết luôn mang theo bên người,xem ra người bắt Tiểu Tuyết chính là đi đường này.
Đại Minh lạnh lùng nói :mặc kệ ngươi là người thế nào,nhưng đã làm cho ta có cảm giác giết người rồi.
Nam tử cười lớn nói :lần này thật là phát tài rồi,không có nghĩ Tuyết Cơ tới được tay chúng ta.
Một thanh âm nữ tử vang lên :đi nhanh lên đi,những người đi cùng với nha đầu này đều là không dễ đụng,nếu hắn truy được tới đây thì phiền tóai lắm.
-Bất quá ba nha đầu kia mang theo Tuyết Cơ tới địa phương nhỏ này chơi,mà lại để cho nàng chạy loạn ở nơi này,nếu không phải vừa vặn phát hiện thì ta cũng không tin được.
-Đừng có nói nữa,nhanh lên cùng với đội trưởng tập họp lại nào.
Một nam một nữ đang khiêng một mộc côn rất nhanh đi tới.Tiểu Tuyết đúng là bị buộc ở trên mộc côn,tòan thân dán bùa,hai mắt vô thần,một điểm giãy dụa cũng không có tựa như không hề có một điểm tính mạng.
Đột nhiên một bóng trắng cuốn lấy mộc côn,kéo Tiểu Tuyết lôi ra ngòai.
-Ai?
Hai người đều hét lớn.Chỉ thấy một thiếu niên mặc áo lam đang giữ Tuyết Cơ,mà tay thì đang động thủ cưởi các cấm chế ở trên người Tuyết Cơ.
-Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết.
Đại Minh nhẹ nhàng vỗ vào hai má của Tiểu Tuyết,mặc dù Đại Minh đã bỏ những cấm chế ở trên người của Tiểu Tuyết,nhưng mà Tiểu Tuyết vẫn như cũ ở trạng thái thất thần không hề có cảm giác gì cả.
Đại Minh ôm Tiểu Tuyết ở tay,giọng nói không khách khí hỏi : các ngươi đối với Tiểu Tuyết đã làm cái gì?
-Tiểu tử, cái này ta hỏi mới đúng,ngươi là ai?vì cái gì mà quản chuyện của ta?
Nói chuyện chính là nam tử kia,Đại Minh cùng với hắn lần này xem như là lần gặp mặt thứ ba.
Lần thứ nhất là gặp ở mộ địa,lần thứ hai chính là Đại Minh trên đường đi học, tên của hắn chính là Y Ân.
- Người này có thể ôm được Tuyết Cơ thì không phải đơn giản. Nữ Tử đi cùng với Y Ân nhấc tay ngăn cản Y Ân nói.
Nữ tử lớn tiếng nói : mặc kệ các hạ là ai,cũng đừng có đụng phải phiền tóai,hãy đi đi.
-Ta hỏi ngươi đối với Tiểu Tuyết của ta đã làm cái gì?
Đại Minh quát lớn,Y Ân cùng với nữ tử kia giống như bị đòn nghiêm trọng,nhất thời bị lui bước.Đại Minh lúc khuôn mặt hòan tòan lộ ra,vẻ mặt rất là hung ác như là quỷ thần từ địa ngục tới.
Y Ân từ trong lòng lấy ra một thanh Lam ba đao hướng Đại Minh phóng đi : tiêu tử đừng có quá càn rỡ.
-Nhanh trở về.
Nữ Tử ngăn cản Y Ân,người trước mặt thực lực đã không còn ở trong khả năng nhận biết của hắn nữa.Mà Y Ân không có để ý tới,chạy tới trước mặt của Đại Minh,trên tay cầm Lam ba đao nhằm cổ của Đại Minh một kích thật mạnh,tốc độ cực nhanh,hiển nhiên đã qua huấn luyện chuyên nghiệp về kỹ xảo giết người.
Bất quá hành động này đối với Đại Minh không có hiệu quả.Đại Minh tay phải ôm Tiểu Tuyết, dùng tay trái cầm lấy cánh tay cầm đao của Y Ân.
-Buông ra, oa.
Y Ân quát một tiếng,cảm thấy tay phải như bị một khối sắt cầm lấy,mà sức nắm càng ngày càng mạnh,cuối cùng phát ra một âm thanh,tòan bộ cổ tay của Đại Minh bị nát vụn.Y Ân ngã vật ra đất,không ngừng kêu rên.
-Đồng dạng một vấn đề không nghĩ ta phải nói tới lần thứ ba chứ?
Đại Minh một bên nói,một bên hướng tới nữ tử bước tới,mà nữ tử nhìn thấy bộ mặt hung tàn của Đại Minh thì đã sợ lắm rồi,vội vàng nói :ta chỉ hạ một thất thần phù chú mà thôi,cởi ra thì không có điều gì cả.
Đại Minh lạnh lùng nói :không cần phải giải thích,mau giải khai đi.
Nữ tử dùng bàn tay hướng vào trong lồng ngực niệm chú,đột nhiên một tiếng vang lên,ba cái bóng bay ra.Đại Minh nghiêng người nhìn thì thấy đó chính là ba tấm bùa cùng với Hoa Cương dùng để giữ Tiểu Tuyết rất giống nhau,đại khái đều có hiệu dụng đặc biệt,bất quá Đại Minh không có nghiên cứu.Mà nữ tử kia sau khi phóng bùa ra thì xoay người định trốn.
Đại Minh khinh thường cười lạnh nó :Còn muốn chạy,điều đó không có dễ dàng.
Nói xong thì vẩy tay trái ra,nhằm hai chân của nữ tử cuốn lấy.Mà nữ tử kia ứng phó không kịp,bị ngã trên mặt đất.Đại Minh hút nữ tử kia lại.
-Bây giờ thì giải khai mau đi.
Đại Minh nở nụ cười nhìn nữ tử,nhưng mà nụ cười này đối với nữ tử thì cảm thấy rất là kinh khủng.
Nữ tử vội vàng xuất ra bùa chú tiêu trừ chú thất thần ở trên người Tiểu Tuyết,không có bao lâu Tiểu Tuyết từ từ tỉnh lại.
Đại Minh nhìn Tiểu Tuyết hỏi : không có việc gì chứ?
Tiểu Tuyết không có xảy ra việc gì,Đại Minh trong lòng lửa giân cùng đã giảm, tóc đang tung bay cũng hạ xuống.
-Tuyết không có việc gì. Tiểu Tuyết gật đầu,trên mặt tựa hồ còn lưu một nét kinh hòang.
Đại Minh nói : ngươi làm sao mà không can thận ,bị người bắt đến đây?
-Tuyết gặp một con bướm rất là xinh đẹp,Tuyết chạy đuổi theo con bướm,kết quả là....
Tiểu Tuyết cầm lấy tóc nói,dáng vẻ đúng như một cô gái nhỏ.
-Kết quả là bị người ta bắt đúng không? Xem ngươi lần sau còn dám chạy loạn nữa không.
Đại Minh cố ý dọa Tiểu Tuyết.
-Tuyết không dám nữa đâu mà. Tiểu Tuyết ôm chặt lấy Đại Minh,đầu thì để tại ở trong lòng ngực của Đại Minh.
-Tốt lắm,giờ phải xử lý sao với những người này?
Đại Minh quay về nữ tử nói : ta rất là chán ghét phiền tóai,nếu để cho ngươi trở về thì ta sẽ không thể có ngày nào tốt cả.
Nữ tử nghe được sát ý trong lời nói của Đại Minh,vội vàng nói : sẽ không,ta cam đoan sẽ không nói ra chuyện của ngươi.
Đại Minh lạnh lùng nói :chỉ có người chết sẽ không tiết lộ bí mật,ta không nghĩ mình sẽ mạo hiểm thả ngươi ra.
Nữ tử kêu lên : ta người của Huyết Diễm,giết ta ngươi sẽ bị phiền tóai.
-Huyết Diễm?
Đại Minh có điểm ngòai ý muốn,vừa mới nói tới Huyết Diễm lập tức có người của Huyết Diễm đến trước mặt.Bất quá cũng tốt,Đại Minh đang có rất nhiều chuyện muốn hỏi.
Nữ tử thấy Đại Minh có chút chần chờ thì tưởng rằng Đại Minh đã sợ rồi : nếu sợ thì thả cho chúng ta đi.
-Đúng vậy,ta đang cảm thấy rất tốt. Đại Minh nói mà trên vẻ mặt không có một điểm sợ hãi.
-Ngươi. Nữ tử kia dừng ngay lời nói,căn bản là người này cũng chẳng biết được sự lợi hại của Huyết Diễm.
Mà có Tiểu Tuyết ở đây thế nên Đại Minh không thể cho một cô gái nhỏ xem thủ đoạn của mình,đành phải trở về rồi từ từ mà hỏi thôi.Đại Minh đã có chủ ý liền thâu lại cốt liên.Dùng ngay cái trước mà bọn chúng đã trói Tiểu Tuyết,đem hai người trói lại thật chặt trên mộc côn.
Đại Minh vừa mới định đi thì sau lưng một đạo đao phong lẫm liệt đánh úp lại,bởi vì ở trên lưng của Đại Minh có hai người thế nên không thế tránh né,Đại Minh đành phải hạ mộc côn xuống rồi vọt ra hướng khác.
Nữ Tử hưng phấn kêu to : Tổ trưởng.
Còn Y Ân lúc này thì đang bị hôn mê.
Đây là một người đàn ông lạnh lùng,cảm giác của Đại Minh khi nhìn vào người đàn ông này.Người đến trên vẻ mặt lộ rõ vẻ cương nghị,ước chừng trong vòng ba mươi tuổi.Đại Minh có cảm giác người đàn ông này không bao giờ có thể cười,hắn mặc một thân quần áo màu đen trên tay còn cầm một thanh đao,cả người tán phát ra một khí thể làm cho Đại Minh không dám cả cười.
-Quân vô dụng. Âm thanh của vị tổ trưởng lãnh đạm không có chút độ ấm,rút ra thanh đao chém hai người của mình thành hai đoạn.Tốc độ cực nhanh khiến cho Đại Minh không kịp ra tay,chỉ có thể ôm chặt Tiểu Tuyết không cho nàng nhìn thấy điều đó.
-Vì cái gì mà phải giết người?
Đại Minh không phải chưa có giết người qua,lúc trước tại Du Đĩnh Thượng hắn bởi vì tính mạng uy hiếp nên buộc phải giết người,nhưng hôm nay người trước mắt giết hai người không hề chống cự,mà hai người đó chính là bộ hạ của hắn,điều này làm cho Đại Minh không thể giải thích được.
-Đây là loại phế vật,tổ chức chúng ta không cần.
-Có phải định đánh nhau với ta không? Đại Minh đề phòng cẩn thận,người trước mắt không phải dễ đối phó.
-Lần sau,ngươi xuất hiện làm rối loạn sự bố trí của ta,bất quá Huyết Diễm hội vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm nay. Tên tổ trưởng nói xong,xoay người muốn chạy.
-Dừng lại đi đã.
Đại Minh vừa định ngăn cản,thì từ trong rừng phóng ra một cái bóng màu xám ngăn trở đường đi của Đại Minh,là một con chó màu xám,nó giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đại Minh.Đại Minh bị con chó thu hút sự chú ý một lúc,khi quay đầu lại nhìn thfi trước mắt không còn bóng dáng của nam tử kia nữa.Con chó tựa hồ đã được mục tiêu xoay người muốn chạy.
-Còn dám chạy với ta.Đại Minh lúc này rất tức giận,tay trái vung ra cốt liên quấn lấy chân sau của con chó.Đầu tiên thì Tiểu Tuyết bị bắt,bọn bắt cóc thì bị giết trước mắt mình,tiếp theo hung thủ tự nhiên rời đi,cuối cùng ngay cả con súc sanh này cũng dọa mình sau đó muốn chạy đi,làm sao không khiến cho Đại Minh tức giận.
Con chó quăng vài lần cũng không thể làm rơi được cốt liên,bắt đầu hướng tới công kích Đại Minh.Mà con chó này tốc độ so với Tẩu Nhận thì nhanh hơn vài lần,thân ảnh thì tựa như tia chớp màu xám,Đại Minh mắt có thể nhìn rất nhanh mà cũng chỉ thấy được tàn ảnh của con chó,Đại Minh chỉ có thể dựa vào nhạy cảm tòan thân mới có thể tránh được mấy phát công kích trí mạng của con chó.
Cứ thế này thì không phải biện pháp tốt,Đại Minh trong lòng nghĩ,nếu buông tha cho nó thì Đại Minh cũng không cam lòng.
Đại Minh đột nhiên nghĩ đến tinh thần cảm ứng lực của mình,vì vậy nhắm ánh mắt lại,dùng tinh thần để cảm ứng động tác của con chó,tại bốn xung quanh có rất nhiều thể năng lượng,Đại Minh có thể rõ ràng cảm giác được một đòan cường đại màu tím quang mang bên người hắn di động rất nhanh.
Ngay lúc đó Đại Minh né tránh được công kích của con chó,thừa dịp con chó còn đang ở giữa không trung chưa kịp rơi xuống đất thì tay trái đột nhiên đánh vào người con chó,đồng thời chân phải của Đại Minh đá ra hung hăng vào ức của con chó.
Chỉ thấy con chó tại không trung quay vài vòng rồi sau đó gục ở trên mặt đất.
Ta xem như đang khi dễ một tiểu động vật.Đại Minh nghĩ cũng hiểu mình rất mạnh không vì con chó mà ra tay mạnh như vậy?Nhưng mà con chó này không phải bình thường,nó rất lợi hại,không giống một con chó,nó giống như là.....
Trong lúc Đại Minh phán đóan thì trên người con chó bắt đầu phát sinh dị biến.Con chó thân thể bắt đầu dài ra,màu lông cũng chậm rãi biến thành màu tím,cuối cùng chậm rãi đứng lên,trông rất là to lớn.
-Mẹ nó,tên này quả nhiên cũng là hoang thú. Đại Minh mở miệng mắng lớn.Nhìn trước mắt con cự thú màu tím rất cao to,Đại Minh có điểm cân não,làm cách nào ứng phó được với nó đây?
Cự thú màu tím thân thể dù khổng lồ,nhưng hành động không hề có một điểm ngu ngốc,tốc độ không hề giảm mà chỉ có tăng,vọt tới trước mặt của Đại Minh,chân phải cự trảo đè xuống ,trên mặt đất xuất một vết trảo thật lớn.
Đại Minh đương nhiên sớm vọt sang một bên,đồng thời nghĩ cách đối phó với hoang thú.
Đại Minh lo lắng một hồi,từ trong lòng lấy ra hai khối tạp phiến rồi hô to :đi ra,Tật Phong,Ô Nha Thiên Cẩu .
Từ hai khối tạp phiến ở trên tay Đại Minh hóa thành quang mang,xuất hiện thân ảnh của Tật Phong cùng với Ô Nha Thiên Cẩu.
Tật Phong cùng với màu tím cự thú song phương trợn mắt nhìn nhau như quen biết,một bên thì hú lên trầm thấp,một bên hú lên trong suốt,như là đang khiêu chiến nhau,người ở ngòai nhìn cũng biết chúng nó sớm có hiềm khích.
Đại Minh tò mò hỏi : Tật Phong,ngươi biết tên này sao?
-Vương,tên này gọi là Tấn Lôi,không có nghĩ ra hắn cũng không có chết.
Âm thanh của Tật Phong trực tiếp ở trong não của Đại Minh vang lên.Đại Minh cùng với Hoang thú đều dùng phương pháp này nói chuyện,chỉ có mỗi Tiểu Tuyết là cùng với Đại Minh trực tiếp nói chuyện,mà Tẩu Nhận tên kia trầm tĩnh từ lúc đầu tới giờ không hề mở lời.
Tật Phong nói :Nhưng Vương,tên này mặc dù là tử đối đầu với ta,nhưng ta cũng hy vọng ngươi thu giữ được nó,cũng giông như ta trước kia.Vương ta bị khống chế qua cho nên biết được cảm giác đó đúng là sống không bằng chết.
-Ta biết rồi,ngươi từ trên không trung đánh xuống Tấn Lôi,ở dưới đất thì giao cho ta.
Đại Minh một bên nói,một bên ra lệnh Trận chiến bắt đầu nổ ra.Bởi vì Tật Phong cùng với Ô Nha Thiên Cẩu đều bay được,cho nên bay ở phía trên Tấn Lôi mà đánh lén.Ở dưới thì có Đại Minh tay cầm tỏa liên ức chế hành động của Tấn Lôi.Làm cho Tấn Lôi không thể công kích cũng không thể thoát thân.
Cũng may xung quanh là vùng núi hoang dã không có người,bằng không gặp quái thú đại chiến,không bị dọa chết mới là lạ.
Đại Minh hét lớn :động thủ.
Tật Phong dùng song trảo cùng với Ô Nha Thiên Cẩu dùng lục giác đồng côn chia làm hai hướng, đồng thời đánh vào người của Tấn Lôi,Đại Minh cũng nhằm hướng Tấn Lôi đánh tới.
Tấn Lôi tựa như một đạo tia chớp nhảy lên,tránh được móng vuốt của Tật Phong, thế nhưng không thể nào tránh được lục giác đồng côn của Ô Nha Thiên Cẩu, trên lưng bị trúng một kích, thân hình ngã xuống mặt đất,Đại Minh quyền tay trái đón nhận,đã thấy Tấn Lôi ở giữa không trung xoay người một cái,há mồm cắn một cái.
-Không tốt.
Đại Minh tưởng tránh thế nhưng thân thể ở giữa không trung không thể nào mượn lực được, mà mồm của Tấn Lôi đã ở ngay phía trước. Tấn Lôi mở miệng hung hắn cắn một cái, thế nhưng nó cảm thấy răng nanh của mình như bị một cái gì đó ngăn cản.
Nguyên lai Đại Minh thấy tình thế nguy cấp,đã điều khiển tay của mình thú hóa hòan tòan, chống cự lại răng của Tấn Lôi. Lúc này thì Ô Nha Thiên Cẩu đánh thêm một côn, Đại Minh thừa dịp thoát ra ngòai. Thế nhưng Ô Nha Thiên Cẩu cũng bị Tấn Lôi cho một trảo làm bay ra ngòai, Tật Phong thấy thế vội vàng đỡ lấy Ô Nha Thiên Cẩu.
Đại Minh chỉ cảm thấy tay phải của mình tự nhiên lạnh, hóa ra Tiểu Tuyết tự động hóa thành Tuyết Cơ, tại không trung xuất hiện rất nhiều tuyết, tuyết hóa thành băng trùy nhằm hướng Tấn Lôi bay tới.Mà lúc này Tấn Lôi bị hai côn của Ô Nha Thiên Cẩu cũng đã thụ thương chỉ có thể không nhừng né tránh thế công của Tuyết Cơ.
Một đòan băng trùy rơi đầy ở trên mặt đất thành từng đống lớn, không bao lâu ở trên mặt đất đều là băng. Tấn Lôi tưởng chạy trốn thế nhưng trên mặt đất các băng đã đóng băng chân của Tấn Lôi.Bốn chân đều bị đóng băng,mà Tấn Lôi lợi thế chính là tốc độ, mà lúc này bị phong tỏa dĩ nhiên đã vào mạt lộ. Tuyết Cơ chỉ một chỉ , phong tuyết biến thành hình rồng nhằm hướng Tấn Lôi bao phủ, bây giờ Tấn Lôi chỉ có đầu ở bên ngòai chứ tòan thân đều bị phủ ở trong băng.
Tại mi tâm của Tấn Lôi, Đại Minh có thể nhìn thấy một điểm bóng đen,cùng với Tật Phong hồi trước giống hệt nhau, xem ra đây chính là cách Huyết Diễm dùng để khống chế hoang thú.
Đại Minh nhảy lên giữa không trung, tay trái long trảo tòan lực đánh ra, tả trảo của Đại Minh dài hơn, trên cánh tay hiện ra song giác rất dài,nhìn rất là dữ tợn.
- Mẹ nhà ngươi biến thành quang ba cho ta.
Đại Minh tả trảo lam mang tự nhiên tăng vọt đánh thẳng vào mi tâm của Tấn Lôi. Tấn Lôi kêu lên một tiếng, từ trong đống băng cả người hiện ra màu tím quang mang.
- Mẹ, tên này thật là khó đối phó.
Đại Minh ngã xuống trên mặt đất thở ra một hơi, vô lực đánh ra tiếp nữa, hoang thú này hắn thật khó giải quyết, vừa rồi Đại Minh đã dùng hết khí lực tòan thân để đánh ra một kích, cho nên bây giờ Đại Minh đang ở trong trạng thái thoát lực.
Mà lúc này có một luồng hơi lạnh dán ở trên người của Đại Minh, Đại Minh cẩn thận nhìn, thì mũi phun máu ra.
Hóa ra là quần áo của Tiểu Tuyết không thể nào chịu được hình thể của Tuyết Cơ,quần áo bị rách nát, tòan thân xuân quang phát tiết ra bên ngòai đều bị Đại Minh nhìn rõ hết, mà bộ dáng lúc này so với tòan thân lõa thể mê người hơn rất nhiều, đã thế lại còn dán ở trên người của Đại Minh, làm cho Đại Minh hết lần này tới lần khác không thể động đậy được một ngón tay, tưởng ngăn cản cũng ngăn cản không được.
-Có ai, có ai tới cứu ta với.
Tại đầy trời bông tuyết bay , Đại Minh vô lực kêu rên.