25 Chương 25: Tần Thủy Hoàng
Hai người Đại Minh xuất hiện chỗ cạnh một bức tường, có con đường trải dần xuống dưới, hướng tới cung điện. Hai người đi dọc theo con đường, hai bên chỗ nào cũng đầy các loại hoa, cỏ làm bằng đá.
Đại Minh cúi xuống sờ một bông mẫu đơn, cảm giác mát lạnh khiến hắn nghi ngờ. Sự tinh tế của những thứ này chẳng khác gì hoa thật, thời đó loài người có lẽ không thể chế tạo ra được.
"Đáng nhẽ mình lên mang máy ảnh." Đại Minh tiếc. Tòa cung điện hùng vĩ này, về sau không còn cơ hội thấy lại. Nếu có máy ảnh chụp mấy kiểu làm kỷ niệm thì tốt.
Ầm... Vách núi phía xa đột nhiên nổ.
"Có người."
Diệp Nhược Thu lôi Đại Minh lấp vào chỗ khuất. Phía xa sau khi khói bụi lắng xuống, một đám người từ đó bước ra, sau khi nhìn xung quanh, liền vội vàng di chuyển tới gần cung điện.
Đám người đó mặc áo bào đỏ. Đại Minh và Diệp Nhược Thu liền biết ngay là Huyết Diễm, xem ra đường tới đây không phải chỉ có 1.
"Bây giờ làm gì, trực tiếp xông ra tính sổ với bọn chúng ư?" Đại Minh đếm số người của Huyết Diễm, tổng cộng 20 người. Nếu muốn giải quyết họ thật dễ như trở bàn tay.
"Xem tiếp, ta muốn biết bọn chúng bỏ bao công sức, cuối cùng là làm trò gì." Diệp Nhược Thu suy nghĩ, trước khi chưa hiểu hết động cơ thì chưa nên ra tay, phải tìm ra nguyên nhân. Nếu không giải quyết đám này, Huyết Diễm lại cho đám khác tới.
"Có phải là tìm báu vật không, nghe nói đồ bồi táng cùng với Tần Thủy hoàng rất nhiều, theo quy mô của tòa cung điện này, không chừng bên trong cả núi vàng ý." Nói tới đấy Đại Minh bắt đầu hứng tú. Tuy hiện tại hắn nhiều tiền rồi, nhưng cảm giác tìm báu vật cũng khiến hắn đứng ngồi không yên.
"Cứ xem rồi biết. Mau lên, bọn chúng di động rồi." Diệp Nhược Thu nói xong liền bám sát theo đám người Huyết Diễm, Đại Minh cầm thạch kiếm theo sau.
Đại Minh thấy đám người đó người nào cũng mang bao to bao nhỏ nhưng tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh, có vẻ thân thủ không tồi. Những người tồn tại sau đám ma vật và cơ quan đều có thật lực.
Người của Huyết Diễm tới trước cửa thành liền dừng lại. Cửa thành đóng chặt, tường thành cao mấy chục mét, xem ra nhẩy không qua nổi. Nếu là Đại Minh còn có thể đâm kiếm vào tường rồi nhẩy mấy lần mới đến, người của Huyết Diễm dùng cách nào đây. Đại Minh thấy tò mò, hắn cũng muốn lợi dụng thời cơ quan sát thực lực của Huyết Diễm.
Một người trong đám người của Huyết Diễm cởi bao trên lưng, rút là một thứ như ống đồng.
"Hỏa tiễn." Đại Minh kinh ngạc. Người của Huyết Diễm quả là hiện đại, không giống như bọn hắn vẫn dùng kiếm.
Người kia đặt hỏa tiễn lên vai, quỳ một chân, hướng cửa thành khai hỏa. Hỏa tiễn chạm vào cổng thành nổ tung, sau khi nổ bùng lên ánh sáng vàng. Ầm một tiếng, cửa thành bị thủng một lỗ lớn.
"Vũ khí đó có vẻ cổ quái, ánh sáng lúc nổ sinh ra giống như ánh sáng của phù pháp." Diệp Nhược Thu cẩn thân quan sát, rồi tiếp: "Có thể kết hợp khoa học và đạo thuật, người của Huyết Diễm quả là không đơn giản."
Cửa thành vừa thủng, người của Huyết Diễm vào hết một lượt.
"Đi thôi."
"Chờ chút, ngươi xem." Hai người vừa định đi thì có biến.
Người của Huyết Diễm vào được chưa lâu đã chạy hết ra ngoài. Phía sau cả đống binh đất đuổi theo, đông như kiến. Người của Huyết Diễm liền cởi bao mang theo, rút xúng nhả đạn điên cuồng.
Lính đất bị đạn chạm vào liền vỡ tan. Tuy Huyết Diễm có ưu thế tuyệt đối về vù khí, nhưng đám lính như vô cùng vô tận, ào ạt lao tới, giết không xuể. Một người hết đạn không kịp thay, lập tức bị chém nát thành tương.
Mấy chiến xa đá từ trong thành chạy ra, trên mỗi xe có ba tên lính đất, một tên điều khiển xe, 2 tên cầm thương. Huyết Diễm không ngờ còn có đòn này, chiến xa chạy quá nhanh, không kịp trở tay, lập tức bị đâm chết 3 người.
Chiến xa đá quá lớn, đạn thường khó cản được. Dù có bắn ngựa đá, lính đất thành tổ ong, cũng chỉ làm cho chiến xa chạy loạn, càng nguy hiểm. Có người thấy thế lại cởi bao khác, rút ra súng bắn lựu. Chỉ một phát đã bắn nát ngựa đá và lính.
"Quả là hỏa lực đầy đủ. Nhân lúc người của Huyết Diễm mắc kẹt ở đây, chúng ta lẻn vào xem bên trong thế nào, không nên chạm trán với bọn lính đá này.
"Được." Diệp Nhược Thu đồng ý. Xem ra người của Huyết Diễm còn lâu mới xong. Cô ta không muốn mất thời gian.
Hai người nhẩy lên tường thành, lúc nhìn xuống chợt thấy kinh hoàng, giữa 2 lớp tường thành, binh lính đất dầy đặc.
"Đông quá, may là có bọn Huyết Diễm mở đường, nếu không đánh tới bao giờ." Đại Minh dung cốt liên buộc vào kiếm ném mạnh vào bức tường trước mặt, rồi đu lên.
Bên trong cảnh tượng khác hẳn, không có thủ vệ, chỗ nào cũng hoa đá, cây đá, phòng lớn phòng nhỏ, lầu cao lầu thấp, nhìn hoa cả mắt. Có lẽ tường thành quá dầy, tiếng động trận chiến bên ngoài không truyền tới.
"Bắt đầu từ đâu?" Đại Minh không biết làm sao. Không có mục tiêu rõ ràng, chẳng nhẽ phải đi từng phòng.
"Bắt đầu từ đại điện đi." Hai người đi theo một con đường lát đá thẳng tắp, rồi lên cầu thang, mở cửa trước cung, có lẽ đây là nơi hoàng đế tảo triều. Bên trong không khí trang nghiêm nhưng không thấy thứ gì khả nghi.
"Chỗ này." Đại Minh chỉ một chỗ rẻ phía bên đại điện.
Đó là một hành lang. Hai người đi hét tới một nơi có rất nhiều phòng ốc, tìm mãi cũng không thấy gì, đều là những đồ sinh hoạt hàng ngày làm bằng đá. Đến chăn gối cũng bằng đá.
Đại Minh ngồi nghỉ trên một khu được xây ngoài ao, chỗ này có hồ, giả sơn. Phong cảnh tú lệ.
"Chỗ này toàn là đá, không một bóng người, tìm cả ngày không thấy gì." Đại Minh thất vọng, tưởng sẽ tìm được bảo vật, nhưng tìm khắp cũng toàn là đá. Diệp Nhược Thu vẫn cố tìm kiếm nên không nghe thấy Đại Minh than thở.
Oa...
Tiếng khóc từ đâu chợt vang lên khiến Đại Minh cảnh giới nhìn quanh, chẳng nhẽ có ma vật? Tìm mãi không thấy gì. Một lúc sau Đại Minh mới phát hiện hóa ra đó là tiếng chuông điện thoại của hắn.
Số của Đại Minh chỉ có Thi Hàm, Thiên Đại, Lão Hiếu... biết, tuy thế bọn họ rất ít khi gọi cho hắn, vì thế tiếng chuông điện thoại Đại Minh không quen. Hơn nữa tiếng chuông lại giống tiếc quỷ khóc, làm hắn giật mình, không biết ai đã cài cho hắn cái chuông này.
"Chỗ này cũng gọi được." Đại Minh nhìn, "Lại còn đầy tín hiệu."
"Ai đó." Đại Minh hỏi.
"Tao này." Giọng A Đức vang lên.
"Có chuyện gì thế?"
"Còn hỏi nữa, trời tối rồi mày vẫn chưa về, thầy hỏi mấy lần rồi. Tuy vợ mày đẹp thật, nhưng cũng nên kiềm chế một chút." A Đức bắt đầu nói năng lung tung, đại khái là bụng ta suy ra bụng người.
"Tao không giống mày đâu. Mà mày nói với thầy giúp tao, hôm nay tao không về được, lý do mày bịa dùm tao." Trời tối rồi, Đại Minh không rõ đã vào đây được bao lâu.
"Có chuyện gì à?" A Đức nghe Đại Minh nói xong, liền trầm giọng hỏi.
"Không có gì, phiền phức nhỏ thôi."
"Có phiền bằng cái bọn hồi sáng không?" A Đức nói.
"Không, nghiêm trọng hơn. Nhưng không sao, tao giải quyết được, nhưng chắc mấy ngày nữa mới xong."
"Mày ở đâu, tao tới."
"Chỗ này không tìm được đâu."
"Tao không tin thế giới này có chỗ nào không tới được, bắc cực tao cũng thuê được máy bay bay tới, mày cứ nói địa điểm là được."
"Đừng có chắc chắn như thế. Tới lăng mộ Tần Thủy hoàng đi, thế nào?"
"Ghê vậy sao?" A Đức đáp, hắn rõ ràng không tin. Tuy thế đây là chuyện bình thường, tin mới lạ. Nếu hôm qua có người nói với Đại Minh, hắn cũng cho là đồ điên.
"Được rồi, về nói chuyện sau."
"Mày nhớ lấy đồ lưu niệm đấy, tao muốn lính đất."
"Rồi, rồi." Đại Minh đáp xong liền dập máy. Nếu như ngoài gọi vào được thì trong cũng gọi ra được. Thông báo với mấy người Thi Hàm một tiếng, bảo bọn họ về, dù sao cũng không chắc ở đây bao lâu.
"Thi Hàm, Thi Hàm, á..." Đúng lúc Đại Minh đang tìm số điện thoại của Thi Hàm, một đứa bé trai khoảng 10 tuổi bỗng xuất hiện trước mặt hắn, đôi mắt đen tò mò dán chặt vào chiếc mobile trên tay Đại Minh. Thằng bé má đỏ, răng trắng, y phục hoa lệ, nhưng thiết kế rất cổ xưa.
"Chào." Đại Minh nói.
"Chào." Thằng bé rụt rè trả lời. Đại Minh thấy khẩu âm nó khá lạ, nhưng cũng hiểu.
"Cái này sao lại phát ra tiếng? Trong đó có người à?" Thằng bé nghi vấn.
"Đây là điện thoại, dùng để giao tiếp, ấn mấy nút thế này là được." Đại Minh giải thích qua loa rồi gọi cho Lâm Thi Hàm.
"A Minh. Anh thế nào, không sao chứ." Vừa mới mở máy, giọng nói lo lắng của Lâm Thi Hàm đã tới.
"Anh không sao, nhưng hôm nay có lẽ không về được, em về chỗ tập trung đi, kẻo phiền mọi người."
"Nhưng mà..." Lâm Thi Hàm chưa nói xong, đầu bên kia đã thay người, là Diệp Hoa.
"Tiểu huynh đệ, Diệp hộ pháp có đó không?" Giọng Diệp Hoa hoang mang.
"Chị ta vẫn đang đi tìm kiếm. À, tới đây rồi, chờ em gọi." Đại Minh nói xong vẫy tay gọi, "Diệp đại tỉ, Diệp Hoa nhà chị gọi."
Diệp Nhược Thu trừng mắt nhìn Đại Minh, sau đó nhận điện thoại rồi nói: "Có gì không?"
"Diệp hộ pháp, gia chủ có quyết định rồi, mau ra khỏi ma quật."
"Lão già đó định làm gì?"
"Đáng nhẽ gia chủ định phong bế ma quật, nhưng su khi nghe hộ pháp đã vào ma quật liền nổi giận lôi đình, hiện tại sắp tới hiện trường rồi, hơn nữa đã tập kết một nhóm cao thủ chuẩn bị cứu viện."
"Không cần, đừng có vào làm ta thêm phiền."
"Vậy hộ pháp cũng mau ra đi."
"Ta tự biết. Ta đã tìm thấy đám người tiến vào rồi, điều tra xong sẽ ra ngay." Nói xong Diệp Nhược Thu dập máy.
"Thần kỳ ghê." Thằng bé phấn khởi nói.
"Thằng tiểu quỷ này ở đâu ra thế?" Diệp Nhược Thu cẩn thận quan sát thằng nhỏ.
"Không biết, tự nhiên thấy. Này cu tên gì? Ba mẹ đâu?"
"Tôi chạy chốn ra ngoài chơi đấy, tôi tên là..."
"Tang nhi... Nói bao nhiêu lần rồi, bên ngoài nguy hiểm lắm, bảo đừng chạy lung tung mà không nghe lời gì."
Thằng bé chưa nói xong, một phụ nữ mĩ mạo cung trang đã tới, vừa đi vừa gọi. Lúc tới lương đình thấy Đại Minh và Diệp Nhược Thu liền ngây người.
"Các vị là... người à?"
Đại Minh gật đầu.
"Là người thật, chúng tôi lâu lắm không thấy người sống rồi." Người phụ nữ tỏ vẻ kích động. "Mời đi theo tôi, đại vương nhất định rất cao hứng, chưa có người nào tới đây thăm cả." Nói xong kéo tay thằng bé dẫn đường.
Thân hình mẹ con người phụ nữ dường như có phần trong xuốt, xem ra không phải người thường.
Chắc là... quỷ.
"Đây là quỷ à?"
"Chính xác là quỷ tiên. Nếu tu hành đủ lâu cũng có thể đắc đạo. Nhưng trong hoàn cảnh này ta nghĩ bọn họ đã bị ma hóa thành quái vật." Diệp Nhược Thu nói tới đó, mắt sáng rực. Đại Minh biết mụ ta lại động sát cơ rồi, lúc nào đề cập đến yêu ma quỷ quái cũng thế.
"Bình tĩnh, tra xét rõ ràng rồi tính. Có đi theo không?"
"Được, dù sao chúng ta cũng không có manh mối gì. Nói không chừng bọn họ lại biết Huyết Diễm muốn tìm vật gì."
Đại Minh: "Vậy đi thôi, xem Tần Thủy hoàng trông thế nào cũng hay." Đại Minh thương lượng xong với Diệp Nhược Thu, quyết định đi theo. Dưới sự dẫn dắt của mẹ con người phụ nữ, hai người tới một tấm bia đá ở trung tâm hồ.
"Hỏng rồi." Người phụ nữ trầm tư.
Đại Minh: "Có chuyện gì?"
"Chắc 2 vị đều biết, mẹ con chúng tôi không phải là người sống, nên không có hình thể. Vì thế phương pháp ra vào của chúng tôi không giống người thường... sợ làm các vị sợ. Quỷ hồn chúng tôi vào ra thoải mái, nhưng 2 vị phải mở bia đá này mới đi được."
"Vậy mở thế nào?" Có chủ nhân trước mặt, Đại Minh không tiện phá bia, dù sao bọn hắn cũng đang ở nhà của người khác.
"Phải có ly châu mới được. Đó là chìa khóa của mọi cơ quan. Ngoài ra không còn biện pháp nào." Người phụ nữ chỉ một hốc nhỏ trên bia đá, kích cỡ vừa với ly châu.
"Tôi có." Đại Minh lấy châu ra hỏi. "Là cái này phải không?"
"Đúng rồi, 2 vị lấy ở đâu vậy. Vì lâu quá rồi tôi cũng quên mất lúc trước để đâu."
"À, có dùng là tốt rồi, nghĩ nhiều làm gì." Đại Minh gãi đầu, dù sao cũng không thể nói đánh nát binh lính lấy được.
Đại Minh đặt ly châu vào hốc theo lời người phụ nữ. Chỉ thấy chữ trên bia đá phát sáng, rồi tấm bia thụt xuống để lộ ra một thông đạo.
"Xin lấy lại ly châu rồi theo tôi." Người phụ nữ nói xong, kéo thằng bé đi xuống. Đại Minh lấy ly châu xong cũng theo Diệp Nhược Thu xuống, tiến vào không lâu, bia đá từ từ chồi lên.
Nhìn thông đạo trước mặt, Đại Minh ớn lạnh cả người. Thông đạo này y hệt cái trước đây hắn đã đi qua, chắc chắn có rất nhiều cơ quan, hơn nữa càng gần lăng mộ, cơ quan nhất định càng nguy hiểm.
"Chỗ này có rất nhiều cơ quan, hãy kéo tảng đá này ra rồi đặt ly châu vào." Đại Minh làm theo, nếu không có người chỉ hắn chẳng thể tìm nổi.
Sau tảng đá là một hôc tròn nhỏ trên một cơ quan, Đại Minh đặt ly châu vào, cơ quan đó liền sụp xuống, phía trên một cơ quan khác đẩy vào đúng chỗ cũ, trên đó có một viên ly châu khác.
"Vậy cơ quan sẽ không hoạt động nữa, xin đi lỗi này, nhớ là lấy viên ly châu đó, lúc 2 vị ly khai sẽ phải dùng."
Con đường này so với những đoạn trước ngắn hơn rất nhiều, chỉ một lúc đã tới một cánh cửa đá. Trước cửa cũng có hai hàng người đá, nhưng không phải là binh lính mà là tướng quân, xem ra khó đối phó hơn binh lính nhiều.
Hai hàng tướng quân thấy 2 người Đại Minh liền rút kiếm khỏi vỏ, sát khí đằng đằng.
"Lùi lại, không được vô lễ với khách." Người phụ nữ quát, rồi quay sang nói với Đại Minh, "Vì lâu rồi không có ai tới, nên phản ứng của bọn họ hơi mạnh."
Các tướng quân thu kiếm, hành lễ với mọi người rồi mở cửa đá.
Sau cửa có một huyệt đá lớn, chính giữa là một gian phòng không lớn cũng không nhỏ, có lẽ là một phòng thờ thì đúng hơn, bốn phía là vườn, có suối nhỏ, giả sơn... phía trên treo một vật phát quang như mặt trời.
"Đảo chuyển âm dương, nghịch thiên nhi hành. Quả là một bố cục phong thủy lợi hại." Diệp Nhược Thu thán. Tuy thế Đại Minh không hiểu gì về phong thủy nên không hỏi. Lúc hắn tiến vào cảm giác tinh thần yên tĩnh. Xem ra là nơi này ảnh hưởng.
Mấy đứa bé gái đang nói chuyện dưới gốc cây, tò mò nhìn hai người Đại Minh, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy người ngoài lăng mộ. Thấy những người trước mặt đều mặc cổ trang, Đại Minh cảm thấy rất kỳ lạ.
"Chỗ này." Người phụ nữ đưa hai người tới gần con suối, bên bờ có một người đang ngồi câu. Đại Minh không rõ câu lên là cá đá hay là quái vật nữa.
"Đại vương, có khách tới thăm."
"Chỗ này có ai tới, nàng lại ngủ mơ rồi." Người đó cười, hiển nhiên chẳng để lời người phụ nữ kia vào tai, cứ nhìn chằm chằm cần câu.
"Đại vương, xin người xem."
Lúc đó người đó mới đứng dậy quay người.
Đại Minh lúc đó mới thấy rõ dung mạo người này. Thân thể hắn cao to hơn Đại Minh một cái đầu, khí thế lăng lệ. Nhưng lúc này hắn đang ôm đứa bé, nét mặt cương nghị pha chút hiền từ.
Đây là Tần Thủy hoàng sao? Đại Minh thầm nghĩ.
Người đó thấy Đại Minh và Diệp Nhược Thu liền giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bỏ thằng bé xuống đất rồi chỉnh lại y phục.
"Có thể vượt qua trở ngại đến được đây chắc hai vị cũng không phải người thường. Không biết tới đây có việc gì?"
"Chúng tôi chỉ tình cờ tới đây chứ không có mục đích gì." Đại Minh nói thật, không biết đối phương có tin không.
Lúc đó người kia lại nói: "Khách từ nơi xa đến, chúng ta cũng lâu không gặp người ngoài, mời ngồi." Người đó chỉ một bộ bàn ghế gần đó. Lời nói của hắn khiến người nghe có cảm giác không thể không làm theo.
"Xin lỗi, chúng tôi không quen ăn thức ăn, ở đây chỉ có trà chiêu đãi hai vị." Người phụ nữ mang tới hai cái chén làm bằng vàng, Đại Minh thấy nước trong chén đen như mực, không biết có uống được không.
"Không biết các hạ tên gì." Đại Minh rất muốn biết người trước mặt có phải Tần Thủy hoàng không.
"À, ta tên là.. tên là... chắc là họ Đại tên Vương thì phải." Người đó vò đầu bứt trán, lâu lắm rồi hắn chỉ thấy mọi người gọi mình là đại vương, còn tên thật đã quên từ lâu. Người phụ nữ vội vàng kéo tai hắn lại gần rồi nói nhỏ.
"Đúng, ta nhớ ra rồi, tại hạ họ Doanh, Doanh Chính, là vua nhà Tần. Không sai..." Người đàn ông cười vẻ rất vui vẻ.
Người trước mắt đúng là Tần Thủy hoàng nhưng sao có vẻ hơi ẩm IC. Chắc ở nơi quỷ quái này 2000 năm, không bệnh cũng thành có bệnh.
"À, vậy các ngươi nói xem ta đã chết bao lâu rồi." Tần Thủy hoàng hỏi điều hắn muốn biết nhất.
"Sắp được 2000 nẳm rồi."
"2000 năm, quả là lâu. Thế đại Tần còn không?"
"Diệt vong lâu rồi, bệ hạ chết không lâu, triều Tần cũng xụp đổ." Đại Minh trả lời.
Tần Thủy hoàng: "Thật à?"
"Bệ hạ không thấy tiếc ư?"
"Đời lúc thịnh lúc xuy, chẳng có thứ gì tồn tại mãi, ta không để việc đó trong lòng. Nếu không phải hôm nay gặp các ngươi ta còn quên mất mình là Doanh Chính. Ở đây, thân phận và địa vị vô nghĩa."
"Vậy sao bệ hạ lại xây cung điện này? Tôi thấy với quy mô này sức người khó làm nổi."
"Ha ha... Cũng chỉ vì chữ tham. Năm xưa ta cầu trường sinh bất lão, khu sử quỷ thần, nên làm cung điện này ở hải ngoại. Cuối cũng cũng tính được là sống đến bây giờ, có thể coi là trường sinh bất lão rồi."
Giọng người của Tần Thủy hoàng có phần buồn bã.
"2000 năm ta ở đây không thể rời một bước, đó chính là chân tướng của trường sinh bất lão."
Đại Minh im lặng, một đế vương bị giam cầm trong mộ 2000 năm, sống không được, chết không xong. Kiêu hùng biến thành cẩu hùng (gấu chó).
"U..ô..." Tiếng chuông quỷ khốc từ mobile của Đại Minh vang lên, mọi người có mặt đều lộ vẻ cảnh giác, không khí nhất thời trùng xuống.
"Tên ma vật nào dám tới đây hoành hành." Tần Thủy hoàng đứng bật dậy.