Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 7: Tuyết Cơ

Dị Hiệp

7 Chương 7: Tuyết Cơ

Sắc mặt Tiểu Tuyết trắng bệch, thân thể khẽ run. Nhiệt độ cơ thể tăng cao, không lạnh như hôm trước, quần áo đang mặc rách nhiều chỗ, có vẻ như bị vật gì sắc bén cắt rách. "Không sao chứ." Đại Minh ôm chặt Tiểu Tuyết, một lúc sau, Tiểu Tuyết mới bình tĩnh lại. "A Minh, em mày à?" A Đức không biết quay về từ lúc nào, không dẫn theo ai, xem ra đâm đầu vào tường sắt rồi.

Đại Minh: "Coi vậy cũng được, thế nào, thất bại rồi hả." "Đừng nói nữa, chỉ là chậu hoa chỉ có vẻ ngoài thôi, nói chuyện mấy câu tao đã không chịu nổi rồi." Tiểu chuẩn của A Đức không phải bình thường.

A Đức: "Nhưng mà, em mày 10 năm nữa thế nào cũng thành đại mỹ nhân, tao thấy tao nên đổi cách xưng hô gọi mày là anh, phải xác định rõ ràng em mày đã." Nghe thấy thế, Đại Minh không biết nên khóc hay cười. "Đừng có gạ gẫm em tao, mười năm sau, không chừng mày đã tinh cạn người chết rồi." Đại Minh phản bác. "Ừ." Lão Hiếu tỏ vẻ đồng cảm. "Không lải nhải với bọn mày nữa, Tiểu Tuyết có vẻ mệt, tao đưa con bé đến viện." Đại Minh đứng dậy. "Chúng tao đi cùng." A Đức nói xong, kéo lão Hiếu đuổi theo, ba người vừa ra khỏi cửa, một luồng sáng màu bạc lao thẳng tới họ. Không, nói chuẩn ra thì lao tới Tiểu Tuyết đang nằm trong lòng Đại Minh. Đại Minh nhẩy tránh khỏi đòn tấn công. Lúc A Đức và Lão Hiếu còn chưa hiểu việc gì, Đại Minh đã biến mất khỏi chỗ đứng, hai gã còn lại vọng đông ngó tây tìm tung tích Đại Minh.

Đại Minh đẩy công lực lên đến cực hạn, chạy như bay trên đường. Người hai bên đường, đừng nói là nhìn, đến cảm giác cũng không có. Thiên Địa tâm pháp uy lực mỗi tầng tăng mấy lần, lúc đầu luyện còn không thấy gì, càng về sau uy lực càng không thể coi thường.

Nhưng Đại Minh chạy thế nào cũng không thể thoát khỏi đạo bạch quang phía sau. Hiện tại Đại Minh chỉ cố gắng chạy, chạy đến chố nào không có người.

Đại Minh chạy tới khu hoang phế gần cảng biển, bình thường chỗ này không có người. Vừa quay đầu, một luống ánh sáng đỏ lướt qua cổ Đại Minh, bỏ lại một vết thương. May là vét thương không lớn, không đáng ngại, nhưng Tiểu Tuyết có vẻ rất khẩn trương, khuôn mặt bình thường vốn vô cảm nay lộ vẻ lo lắng. "Yên tâm, anh không sao." Đại Minh an ủy con bé.

Một cây đao dài cắm phập xuống đất, phát ra khí tức dị dạng. Đại Minh vừa động, cây đao cũng động theo. "Nhanh quá." Đại Minh cố căng mắt ra nhìn, dù mắt hắn tốt, cũng có phần không phân biệt được chuyển động của đao. Đại Minh cố hết sức né tránh, nhưng chỉ một lúc, y phục trên người hắn đã rách còn nhiều hơn cả Tiểu Tuyết, may mà chưa bị thương nặng, chỉ bị chém trúng mấy vết đao, không ảnh hưởng đến tính mạng. Xem ra Tiểu Tuyết bị như vậy là do thanh đao này làm. "Nếu mắt không nhìn thấy thì dùng tâm nhìn." Thị Kiếm dậy hắn như vậy. Đại Minh buông lỏng tinh thần, không còn chăm chú nhìn đối phương, mà dùng da để cảm nhận cử động của thanh đao. Đại Minh vốn rất nhậy cảm.

Lúc mới đầu còn không thấy rõ, nhưng dần dần, cảm giác của Đại Minh càng lúc càng tốt, thanh đao tấn công trúng càng lúc càng ít, cuối cùng.

Đại Minh cảm giác không khí như tụ lại phía tay trái, áp lực đột nhiên thay đổi, không kịp nghĩ gì, xoay người 1 cái, tung nắm đấm bằng tay phải. Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, thanh đao bị đánh văng ra.

Thanh đao lại bay tới, nhưng tốc độ không được như trước, xem ra đòn vừa rồi của Đại Minh đã làm nó bị thương. Thanh đao chậm lại làm sao có thể là đối thủ của Đại Minh, liên tục dính mấy đòn, động tác càng lúc càng chậm.

Thanh đao đột nhiên dừng giữa không trung không động, bầu không khí càng lúc càng nghiêm trọng, Đại Minh biết, nó chuẩn bị dùng đòn cuối cùng rồi.

Hai bên đồng thời không động, thanh đao màu bạc múa như phủ kín bầu trời lao tới Đại Minh. Đại Minh tay trái ôm Tiểu Tuyết, tay phải tung quyền, kình lực Thiên Địa tầng 9 toàn bộ phát ra.

Nắm tay Đại Minh bị thanh đao cắt bị thương, nhưng thanh đão cũng bị Đại Minh đấm nát vụn, hóa thành ánh sáng, như Tật Phong.

Đại Minh gục xuống, sau lần chiến đấu đầu tiên hắn cảm thấy rất mệt. Một tấm thẻ rơi xuống trước mặt Đại Minh, Đại Minh với tay nhặt lên, nhưng không kịp nhìn, vì có hai người đang tới gần, nghe tiếng bước chân, có vẻ có thực lực, Đại Minh vội vàng trốn. "Ngươi xác định Tẩu Nhận đuổi tới chỗ này chứ?" Đại Minh ngó ra nhìn, người tới có hai nam một nữ, người phụ nữ tóc vàng có lẽ là cấp trên, cô ta là người vừa nói. Tẩu Nhận? Đại Minh nhìn tấm thẻ vừa nhặt, tên đúng là Tẩu Nhận không sai. "Kỳ quái, không thấy tung tích Tẩu Nhân đâu, ồ" Người phụ nữ tóc vàng dường như phát hiện điều gì đó. "Sao rồi, Tư Mã." "Y Ân, ngươi xem, chỗ này có dấu vết giao đấu, ngươi để ý chỗ này có nhiều dấu chân lộn xộn và vải rách." Người phụ nữ tóc vàng chỉ xuống đất nói.

Y Ân nhíu mày: "Kiệt Lạc, ngươi thấy thế nào, có phải là bọn chúng không?" Kiệt Lạc lắc đầu: "Tuyết Cơ quá nổi tiếng rồi, phe nào cũng có khả năng, nhưng đáng ngờ nhất là phe châu á, dù sao thì Tuyết Cơ cũng là thức thần mạnh nhất của Nhật Bản. Lần này Tuyết Cơ thất tung, người Nhật chẳng lẽ không phải người đi tìm." "Khỏi nói đến chuyện đó nữa, lần này không chỉ mất dấu Tuyết Cơ mà còn mất cả Tẩu Nhận, không biết lúc về bị xử phạt thế nào đây." Tư Mã lắc đầu nói.

Y Ân: "Chẳng phải tháng trước tổ chức làm mất Tật Phong sao? Mất liên tục hai con, đó là chuyện từ trước đến nay chưa xẩy ra bao giờ." Kiệt Lạc: "Xem ra hai chuyện này có liên quan, trước tiền về báo cáo tổ chức đã." Tư Mã: "Ừm, xem ra cũng chỉ làm được như vậy thôi." Sau khi ba người rời khỏi, Đại Minh mới bò ra, những vết thương trên người đều lành cả rồi. Đại Minh xốc Tiểu Tuyết lên thử hỏi. "Tuyết Cơ?" Tiểu Tuyết gật đầu.

Đại Minh: "Nói cho anh biết chuyện gì vậy?" Tiểu Tuyết vùi đầu vào lòng Đại Minh, im lặng không nói. Đại Minh thầm nghĩ, xem ra mình đã dính vào một chuyện phiền phức rồi.

Y phục của Đại Minh rách hết, quần lẫn áo đều tan hoang, không thể ra đường thế này được. Đại Minh đành làm theo cách vừa rồi, cố chạy thật nhanh về nhà.

Đại Minh vượt cửa sổ lao vào phòng, động tắc này hắn luyện nhuyễn lằm rồi. Sau khi Đại Minh thay y phục liền xuống tầng tìm đồ ăn. "A minh, mày về từ lúc nào thế?" Bà chị Vương Di Quân đang ngồi ở phòng khách xem TV.

Đại Minh: "Không có gì, hôm nay được nghỉ sớm. Sao chị chưa đi học." Vương Di Quân năm nay là sinh viên năm thứ hai, học ngành y. "À, ngày mai tao mới đi học, ồ, đáng yêu quá." Vương Di Quân nhìn thấy Tiểu Tuyết nằm trong lòng Đại Minh. Vương Di Quân đề kháng kém nhất với những thứ dễ thương đáng yêu. "Trộm được ở đâu đấy, mày định lừa trẻ con à, không ngờ mày lại thích lolita. Vương Di Quân bắt đầu phát huy khả năng tưởng tượng, nói lung tung.

Đại Minh không nghe nổi, "Không phải, đây là bạn em, phải không, Tiểu Tuyết", Tiểu Tuyết gật đầu. "Ồ, Tiểu Tuyết à, tên đẹp nhỉ. Tiểu Tuyết tới đây, cho chị ôm nào." Vương Di Quân đang định ôm Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết có vẻ rất sợ, vội vàng lao vào lòng Đại Minh, hai người đều bị cử động của Tiểu Tuyết làm cho giật mình.

Vương Di Quân: "Xem ra Tiểu Tuyết rất sợ người lạ, không sao, để chị đi làm món gì cho em ăn nhé." Nói xong, vừa hát vừa xuống bếp, vẻ đang rất vui. "Sao thế?" Đại Minh hỏi Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết nhìn trên bàn có chiếc cốc pha lê, trong cốc còn quá nửa nước. Tiểu Tuyết khẽ chạm vào cốc, nước trong đó đột nhiên hóa thành băng, chiếc cốc nứt ra.

Đại Minh trợn tròn mắt, chỉ khẽ chạm nhẹ đã thế rồi, cái cốc đó nếu đổi lại là người... "Em chạm vào cái gì cũng thế à?" Đại Minh nghiêm túc hỏi, Tiểu Tuyết gật đầu, nét mặt vẻ thương tâm buồn bã.

Sao mình không bị nhỉ, Đại Minh ôm đầu nghĩ. Đúng rồi, bây giờ mình cũng có thể coi là không phải nhân loại.

Đại Minh bắt đầu lo nghĩ, xử lý Tiểu Tuyết thế nào bây giờ. Theo lời nói của đám người ở cảng, có vẻ như rất nhiều người đang tìm Tiểu Tuyết, đau cả đầu.

Sau khi ăn xong, Đại Minh mượn lý do muốn đưa Tiểu Tuyết về nhà để ra ngoài. Đại Minh cũng không biết nên đi đâu, cứ lang thang, cuối cùng ra tới con đê ngoài biển.

Có lẽ do thời tiết lạnh quá, buổi tối, đến một người đi bộ cũng không thấy. Đại Minh nằm trên đê, hai tay bế Tiểu Tuyết đưa lên cao, bình tĩnh nhìn Tiểu Tuyết. Trong đôi mắt tím của Tiểu Tuyết có cô độc, lo lắng, bi thương. "Tiểu Tuyết, em có nhà không?" Đại Minh hỏi, từ lần xem ký ức của Tật Phong, không biết đã xẩy ra tai nạn gì ở thời đại đó. Nếu như Đại Minh đoán không nhầm, Tiểu Tuyết cũng là một trong những hoang thú còn sống sót, thân nhân của con bé đâu?

Tiểu Tuyết lắc đầu, Đại Minh hỏi tiếp. "Em có ai chăm sóc, lo lắng cho không?" Tiểu Tuyết vẫn lắc đầu, thần sắc lộ vẻ buồn bã. "Vậy em giống anh rồi." Đại Minh tự chế nhạo, Tiểu Tuyết ôm chặt lấy Đại Minh không buông. "Sao thế, chưa bao giờ được ai bế à?" Đại Minh đùa, nhưng không ngờ Tiểu Tuyết lại gật đầu.

Với thể chất của Tiểu Tuyết, đừng nói là ôm, đến chạm vào cũng không được, đến một người thân để an ủi cũng không có. Đại Minh không thể tưởng tượng, bao nhiêu năm tháng trôi qua, Tiểu Tuyết làm sao chịu đựng được. Hiện tại tự nhiên xuất hiện Đại Minh, người có thể bế mình, Tiểu Tuyết đương nhiên dính chặt lấy Đại Minh.

Đại Minh: "Yên tâm, anh không bỏ rơi em đâu. Không tin thì chúng ta móc ngoặc nhé." Sau khi ngoắc xong, lần đầu tiên Tiểu Tuyết cười. Đại Minh thấy thế cũng vui lây.

Hiện tại giải quyết Tiểu Tuyết thế nào? Đại Minh ngây người nhìn trời. Hiện tại rất nhiều người đang tìm Tiểu Tuyết, theo thể chất của Tiểu Tuyết, cũng không thể để con bé chạy lung tung.

Lúc Đại Minh đang trầm tư suy nghĩ, một luồng sáng trắng lao từ trên trời xuống bụng hắn, không phải Thị Kiếm thì ai.

Đại Minh ôm bụng, Thị Kiếm gần đây, hành vi càng lúc càng khó đoán, không biết học của ai, Tiểu Tuyết thủ thế nhìn Thị Kiếm.

Đại Minh ôm lấy Tiểu Tuyết nói: "Không sao." rồi quay đầu nói với Thị Kiếm. "Về rồi à, tôi tưởng cô mất tích rồi." "Đừng có nói thế, gần đây tôi bận lắm." Thị Kiếm trả lời.

Đại Minh: "Vậy sao tự nhiên lại về." Thị Kiếm: "Gần đây thời tiết biến đổi dị thường, tôi nghĩ là có hoang thú xuất hiện, đáng nhẽ định cùng ngài đi tìm, nhưng không cần nữa." "Sao?" Đại Minh không hiểu.

"Ôi, ngài đúng là không phải đần độn một cách phổ thông, hung thu đang ở cạnh ngài đấy." Thị Kiếm chỉ Tiểu Tuyết. "Tiểu Tuyết, gần đây thời tiết thay đổi là do em à?" Đại Minh bế Tiểu Tuyết lên hỏi, Tiểu Tuyết gật đầu. "Năng lực của Tuyết Cơ là biến đổi khí hậu, tự do điều khiển gió tuyết, vì thế đi đến đâu nơi đó đều hạ tuyết. Nhưng do còn bé lên sức mạnh chưa tỉnh, chỉ có thể khiến tiết trời trở lạnh. Nếu không có khi xẩy ra bão tuyết." Thị Kiếm giải thích. "Thật à? À, đúng rồi, đây là cái gì, Đại Minh đưa tấm thẻ Tật Phong và Tẩu Nhận cho Thị Kiếm. "Tôi không biết, ngài làm thế nào đấy." Thị Kiếm hỏi ngược lại, Đại Minh bèn nói cho Thị Kiếm về sức mạnh không biết từ đâu ra của mình.

Thị Kiếm: "Sức mạnh của Tuyệt và Thương Minh kết hợp lại, sản sinh ra thứ gì cũng ngoài phạm vi hiểu biết của tôi, tôi không thể giải đáp được, ngài đành tự tìm hiểu vậy. Nhưng có lẽ hiệu quả gần giống phong ấn." "Rồi, thế Tiểu Tuyết giải quyết thế nào?" Đại Minh kể chuyện về Tiểu Tuyết từ đầu tới cuối, Thị Kiếm nhíu mày. "Tôi cũng định nói điều này với ngài, gần đây, tôi cảm nhận được rất nhiều khí tức của hoang thú, nhưng không biết tại sao lại biến mất. Có lẽ bị bắt mất rồi." Đại Minh: "Có thể, lần trước Tật Phong cũng bị không chế, xem ra có người đang sử dụng hung thú như là công cụ. Nghe lời mấy người trưa nay nói, bọn họ gọi hoang thú là thức thần, còn có tổ chức gì đó, xem ra khá phức tạp." Thị Kiếm: "Nếu biến Tuyết Cơ thành thẻ thì tốt rồi." "Không được, không biết Tiểu Tuyết biến thành thẻ rồi sẽ thế nào, chẳng nhẽ giống như hoạt hình, gọi một cái là ra." Nói xong, Đại Minh rút tấm thẻ Tật Phong ra, rồi nói. "Chẳng nhẽ tôi gọi Tật Phong một tiếng, Tật Phong lại xuất hiện." Đại Minh không phát hiện, tấm thẻ trong tay đã tan ra hóa thành ánh sáng.

Tiểu Tuyết và Thị Kiếm trợn tròn mắt nhìn sau lưng Đại Minh. Đại Minh tò mò quay đầu nhìn. "Á." Đại Minh giật nẩy mình, con Tật Phong to lớn đang đứng im sau lưng hắn. "Có gì sai bảo, Vương." Giọng Tật Phong vang lên trong đầu Đại Minh. "Không..., không có gì, ngươi về đi." Một lúc lâu sau Đại Minh mới nói hết câu. Thân hình Tật Phong lại tan ra thành ánh sáng, biến trở lại thành tấm thẻ. Đại Minh không tin, liền cầm tấm thẻ Tẩu Nhận gọi. "Tẩu Nhận." Giống như vừa rồi, tấm thẻ vỡ ra thành ánh sáng, một thanh đao lơ lửng giữa không trung.

Đại Minh: "Không có gì, về đi." Đại Minh quay đầu hỏi Thị Kiếm, "Chuyện này là thế nào?" Thị Kiếm lắc đầu, "Không rõ, ngài tự mình nghiên cứu đi, tôi còn có việc, phải đi đây." Nói xong Thị Kiếm bay mất. "Bọn họ làm trò quỷ gì vậy." Đại Minh lẩm bẩm.

Sáng sớm ngày thứ ba, Đại Minh phải đến lớp, hắn lo lắng nói với Tiểu Tuyết. "Anh phải đến lớp, không mang em theo được, nhưng cũng không thể để một mình em ở nhà, vì thế anh biến em thành thẻ, nhưng mà anh hứa, học xong sẽ gọi em ra ngay, được không?" Tiểu Tuyết trông vẻ rất sợ hãi, nhưng thấy Đại Minh sốt ruột, đành mím môi gật đầu. "Anh cũng không biết cảm giác thế nào, nhưng cố chịu nhé." Đại Minh nói xong, hai tay ôm Tiểu Tuyết, dưới sức mạnh kỳ lạ, thân thể Tiểu Tuyết hóa thành ánh sáng.

Một chiếc thẻ rơi xuống tay Đại Minh, tên nó là Tuyết Cơ.

Đại Minh không đón xe bus đi học nữa, dù sao chạy cũng nhanh hơn, lại không phải chịu cực hình như đi xe, lại vừa luyện công được, sao lại không tận dụng.

Đại Minh chạy với tốc độ mắt thường không thể thấy được, thỉnh thoảng còn nhẩy lên nhẩy xuống cột điện, hắn như quên hết mọi thứ, thoải mái chơi đùa.

Nhất thời nổi hứng, Đại Minh chạy mấy vòng quanh vùng. Nhưng người thường không nhìn thấy, không có nghĩa là không có người nhìn thấy. Tốc độ của Đại Minh tuy nhanh, tuy thế cô ta chỉ nhìn một cái. Đôi mắt lấp lánh, đã ghi lại toàn bộ vẻ ngoài, dung mạo, thậm chí cả y phục.

Đại Minh vẫn không hề phát hiện, tìm một góc không người dừng lại, rồi bước vào trường. Vừa vào lớp, A Đức là gọi hắn. "Nói, hôm qua mày chạy đi đâu, lại dám bỏ bom bọn tao." A Đức nói rất rành mạch, hai tay bóp cổ Đại Minh.

Lão Hiếu: "Gì?" "Hạ thủ lưu tình, đại nhân. Hôm qua, hôm qua vì Tiểu Tuyết đột nhiên sốt, tại hạ gặp taxi bên đường nên tiện đi luôn." Đại Minh bịa ra một lý do hết sức hoang đường. "Mạnh vào." Lão Hiếu cũng góp vui.

A Đức: "Thế Tiểu Tuyết có làm sao không?" "Tốt?" Lão Hiếu cũng lo lắng cho Tiểu Tuyết.

Đại Minh: "Yên tâm, không sao, tao đưa con bé về nhà rồi." "Vậy thì tốt, ngày mai sau khi tan trường, chúng ta đi thăm Tiểu Tuyết muội muội đi." A Đức nói. "Thôi, người nhà Tiểu Tuyết không cho cái loại háo sắc như mày lại gần con bé đâu." Đại Minh cố ý làm A Đức tụt hứng. Biết tìm đâu cho ra nhà của Tiểu Tuyết. "A a... Chúng mày bắt nạt tao." A Đức chui vào góc lớp sụt sùi, Đại Minh cũng không để ý, thỉnh thoảng hắn vẫn vậy.

Đến tiết thứ 4 buổi sáng, Đại Minh có chút lo lắng. Tiếng chuông hết tiết vang lên, Đại Minh liền chạy biến ra ngoài, A Đức và Lão Hiếu gọi cũng không ngừng lại.

Đại Minh tìm một căn phòng không người, rút tấm thẻ Tuyết Cơ ra rồi nói. "Tuyết Cơ." Tiểu Tuyết xuất hiện trước mặt Đại Minh, sau đó ôm chặt lấy hắn. "Tốt chứ?" Đại Minh hỏi, Tiểu Tuyết gật đầu. Một lúc sau, Đại Minh hỏi tiếp. "Trong tấm thẻ tình hình thế nào?" "Tuyết... chỗ nào cũng đầy tuyết." Tiểu Tuyết chậm rãi trả lời.

Đại Minh: "Còn gì nữa?" "Động vật..., có rất nhiều con vật nhỏ." Tiểu Tuyết suy tư.

Thế cuối cùng là gì, có vẻ như là một thế giới khác, một tấm thẻ nhỏ bé ấn chứa bao điều thần bí, Đại Minh càng lúc càng mơ hồ.

Đại Minh: "Vậy trước khi anh tan học, Tiểu Tuyết ở đó chờ được không?" Tiểu Tuyết gật đầu, biết được Tiểu Tuyết rất an toàn, Đại Minh cũng yên tâm.

Tiếp sau đó mấy ngày, hai người đều như vậy. Không biết từ lúc nào, Tiểu Tuyết bắt đầu biểu cảm phong phú hơn, nói chuyện cũng không ngập ngừng như trước.

Đại Minh hỏi Tiểu Tuyết đã xẩy ra chuyện gì, Tiểu Tuyết trả lời. "Chỗ đó có rất nhiều bạn và Vương chơi với Tiểu Tuyết, Tuyết không phải chơi một mình nữa, vui lắm." Vương, Tật Phong đã từng đề cập đến cái tên này, lúc đầu Đại Minh còn tưởng nó gọi mình, nhưng theo phản ứng của Tiểu Tuyết, có lẽ Vương là một người khác.

Đúng lúc Đại Minh đang ngây người, Tiểu Tuyết ôm Đại Minh nói. "Vương, có mùi của Vương, Tuyết thích Vương." Đại Minh như lạc trong sương mù.

Hôm nay là chủ nhật, dưới sức ép của A Đức, Đại Minh đưa Tiểu Tuyết đến quảng trường trước siêu thị chờ. Không ít người chỉ trỏ về phía hắn, Tiểu Tuyết là một đứa bé cực kỳ dễ thương, đó cũng là chuyện thường.

Nhưng điều khiến Đại Minh bực nhất là A Đức, rõ ràng bảo 11 giờ đến, bây giờ 12 giờ rồi mà vẫn chưa thấy đâu, người muốn dẫn Tiểu Tuyết đi chơi là hắn, người đến muộn cũng là hắn.

Lão Hiếu có việc bận nên không đi, chờ mãi cũng không thấy ai. Đi thôi, kệ thằng A Đức chết tiệt, chắc giữa đường lại gặp gái rồi.

Đại Minh: "Tiểu Tuyết, đi chúng ta đi chơi." "Ừ." Tiểu Tuyết tươi cười, gần đây con bé thay đổi rất nhiều, nhưng là hiện tượng tốt.

Đại Minh dẫn Tiểu Tuyết đi một vòng quanh khu mua sắm, đi gẫy cả chân, Đại Minh mua cho Tiểu Tuyết một chiếc kẹp tóc bạc, xem ra Tiểu Tuyết rất thích, cái đó tốn của Đại Minh tiền dành dụm 2 tháng trời, xem ra phải đi tìm việc mới được, Đại Minh lẩm bẩm, nhìn túi tiền trống rỗng.

Đột nhiên, Tiểu Tuyết biến thành một luồng sáng, rồi hóa thành tấm thẻ, Đại Minh giật mình, đột nhiên hắn cảm thấy lo lắng và bắt đầu cảnh giới.

Đó là cảm giác bị theo dõi, đối phương ẩn nấp rất tốt, Đại Minh không phát hiện được tung tích. Nhưng giác quan thứ 6 cho hắn biết đang có người nhìn hắn, ít nhất là 2 người, mấy ngày trước Đại Minh cũng bị theo dõi, hắn sợ nên đành đi xe bus đi học, tránh tiết lộ thực lực, gây phiền phức. "Xin chào." Một thiếu nữ xinh đẹp khoảng cùng tuổi với Đại Minh đứng trước mặt hán. Đại Minh chắc chắn cô ta là người Nhật Bản, vì lúc cô ta chào còn cúi người hành lễ. Động tác đó khiến mọi người xung quanh để ý. "Tôi hỏi ngài một việc được không?" Thiếu nữ hỏi Đại Minh. Khí chất của người này toát ra một vẻ rất kỳ lạ. "Không." Đại Minh trả lời xong liền vội vàng bỏ đi. Rõ ràng trên mặt cô gái kia có khắc chữ tôi mang tới phiền phức, không chạy mới lạ. "Chúng ta sẽ gặp lại đấy. Bạn học." Thiếu nữ gọi với theo. Tốt nhất vĩnh viễn không gặp thì tốt hơn.

Sáng hôm sau tới lớp, Đại Minh mới hiểu thiếu nữ nói câu đó có nghĩa gì. "Các em, hôm nay thầy giới thiệu 2 bạn học mới từ Nhật Bản qua, trước tiên 2 em tự giới thiệu đi." Đứng sau thầy giáo có một nam một nữ, Đại Minh nhìn thấy thiếu nữ liền dựng tóc gáy, ai ngoài con bé hôm qua? "Chào mọi người, tôi là Thảo Trĩ Cương." Người này có vẻ rất hào sảng. "Chào mọi người, mình là Thần Cung Thiên Đại." Thiên Đại cúi chào mọi người, rất lễ phép.

Học sinh trong lớp bắt đầu thảo luận, A Đức sau khi nhìn thấy Thiên Đại, 2 mắt sáng bừng.

----- Tẩu Nhận. Thuộc tính kim, hoang thú cấp 4. Một thanh yêu đao có ý thức, tốc độ rất nhanh.

Tuyết Cơ. Thuộc tính phong, thủy kết hợp, hoang thú cấp 7. Người phát ngôn của mùa đông, đi đến đầu tuyết rơi tới đó (năng lực chưa thức tỉnh).

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.