Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 31: Tìm Kiếm

Dị Hiệp

31 Chương 31: Tìm kiếm

Lại nói đến Đại Minh bị dòng người kéo đi một lúc,khi tỉnh táo lại thì Đại Minh cũng không thấy bóng dáng của nhóm Lâm Thi Hàm đâu cả.

-Không xong.

Đại Minh nhìn bốn phía đều là người,cũng không rõ được hướng đông tây nam bắc,cũng chẳng biết được mình từ nơi nào tới nữa.Nhìn thế này thì hắn và bọn Lâm Thi Hàm đã lạc nhau.

Đại Minh trong đầu ấn tượng về địa điểm cũng rất là thưa thớt,tưởng rằng đi trở lại để cùng với Lâm Thi Hàm tập hợp lại. Thế nhưng khi đi lại đằng sau thì Đại Minh càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, quanh mình chính là kiến trúc và sự vật đều chưa nhìn thấy bao giờ cả.

Đại Minh biết mình hai trăm phần trăm đã bị lạc đường.

-Điện thoại, điện thoại, ôi.

Đại Minh tưởng cầm lấy điện thoại gọi cho Lâm Thy Hàm, lúc này mới nhớ ra là bao nhiêu đồ đều đặt ở ba lô của Mỹ Hạnh. Mà Đại Minh lại quên điện thoại,tất cả các số đều ở trong đó cả. Chính xác mà nói bây giờ hắn cũng chẳng biết được số điện thoại của Lâm Thi Hàm nữa.

Đại Minh tìm kiếm khắp mình thì thấy được một thẻ tín dụng, cũng chẳng biết được ai đã cấp cho hắn cái này, ngòai cái này thì ở trên người hắn chẳng còn cái gì cả. Ngay cả chứng minh thư cũng không có, nếu gặp gỡ cảnh sát , tình huống không tốt còn bị trở thành người vượt biên nhốt vào tù nữa.

Đại Minh hít một hơi dài, xem ra đành phải tìm kiếm mọi nơi thôi.

Đại Minh bắt đầu hình dung lại cảnh tượng hỗn loạn, bất quá hắn cũng có trở lại Thai Bắc, hắn cũng chẳng biết đường này sẽ đi đến chỗ nào nữa.Cho nên Đại Minh cùng với Lâm Thi Hàm càng ngày càng xa nhau.

-Cứ thế này đi xuống, chẳng biết phải đi bao lâu nữa.

Đại Minh ngồi ở bên cạnh một khóm hoa, nhìn người ta đi qua lại ở trên đường, dáng vẻ rất bất lực. Bộ dáng u buồn này rất có khí chất làm hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô gái, chỉ là Đại Minh một điểm cũng không có phát hiện ra.

Đại Minh lẩm bẩm nói một mình : cứ thế này đi xuông,sau đó đi xe là có thể về được nhà.

Đại Minh sờ sờ túi tiền.Chỉ cần có thẻ tín dụng thì sẽ không lo lắng về vấn đề tiền nong nữa,thế nhưng đến lúc này Đại Minh lại lo lắng về chuyện khác.

Ngày mai là đám cưới mà ta không có trở về, không biết bố mẹ có nói sao không đây.Đại Minh sợ nhất là điều đó,bất quá hắn chẳng biết được Lâm Thi Hàm đêm này ở chỗ nào,ngay cả mình cũng chẳng biết thế nào nữa là.

Điểm này thì không có người nào nói cho hắn cả.

Khi suy nghĩ đến bố mẹ hắn, Đại Minh thở dài ra một hơi.

- Tiểu đệ , ngươi có làm sao không?

Một vị khuôn mặt quyến rũ, cao ráo, xem ra tầm 30 tuổi nữ tử quan tâm hỏi Đại Minh.Khẩu khí rất là thân thiện, giống như Đại Minh cùng với nàng ta đã quen nhau.

-Không có điều gì cả.

Đại Minh không hiểu được tự nhiên xuất hiện ra vị tỷ tỷ này.

Đại Minh đối với vị mỹ nữ ở trước mắt này một điểm hảo cảm cũng không có,không chút phản ứng. Mà ở trên người nàng đang tỏa ra mùi nước hoa , Đại Minh sợ nhất chính là cái này , không khỏi quay đầu sang một bên.

Bất quá động tác này người ngòai nhìn thấy chính là buồn bực,mà phối hợp với Đại Minh bây giờ tạo nên một khí chất khó người, làm cho say lòng các nữ tử.

Nữ tử kia lập tức tự động thăng cấp thành tỷ tỷ cùa Đại Minh nói :đừng có lo lắng như vậy,và cũng đừng có khách khí, yên tâm có điều gì lo lắng cứ nói với tỷ tỷ.

-Thật có lỗi! ta phải đi.

Đại Minh lập tức đứng dậy rời đi,không nghĩ cùng với loại người này dây dưa nữa.

-Dừng lại đã....

Đại Minh không để cho nữ tử kia nói xong, lập tức đi vào đám người tập trung.

Đúng là như vậy! Hắn chỉ có nghe thấy con gái mới bị quấy rối. Không bao giờ nghĩ đến chính mình đến một ngày cũng bị quấy rối. Đại Minh càng đi càng cảm thấy buồn cười, không thể tin tưởng lại có cô gái muốn làm quen với mình.

Trước tiên cũng nên mua một bản đồ, nhìn xem đi tiếp đến nơi nào. Đại Minh đã có chủ ý, tìm đến nơi trả tiền, dùng thẻ tín dụng trên tay lấy tiền ra.

Thế nhưng Đại Minh đưa thẻ tín dụng vào đăng nhập mật khẩu vào,ngay cả số tiền ở trong thẻ cũng không hiện ra còn bao nhiêu, mà chúng tự động chạy ra một đống tiền. Nhìn cũng phải đến mười vạn đồng.

Cài này có phải là thẻ tín dụng đặc biệt không? Đại Minh không có dùng thẻ tín dụng để lấy tiền nên cũng chẳng biết làm sao. Nhưng nhìn thấy tiền cũng thật là khoa trương. Nhìn tiền trong tay, Đại Minh không nghĩ gì nữa đem cất hết vào túi rồi phóng đi.

Nhưng động tác của Đại Minh đã thu hút ánh nhìn của bọn tham lam.

Tại thư cục mua một tấm bản đồ,Đại Minh tìm đến một quán trà, gọi một cốc nước rồi bắt đầu mở bản đồ ra nghiên cứu.

Ta bây giờ ở chỗ này, xe lửa ở chỗ này... Xuyên Điền công ty ở chỗ này,không bằng khú bên kia hỏi rồi liên lạc với Mỹ Hạnh. Đại Minh đột nhiên có thể dùng cách liên lạc này.

Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Đại Minh lúc này, một ánh mắt đang nhìn trộm càng nhận định Đại Minh lạ người không biết nhân gian thế sự đang đi du sơn ngoạn thủy.

Đại Minh lên một chiếc xe. Bảo với lái xe : Đi tới đường XX, cám ơn.

Đang đi trên đường, Đại Minh thừa dịp nhìn xem Thái Bắc phồn hoa. Xe dừng lại ở ngã tư đường, Đại Minh có thể nhìn được sự nổi tiếng của giao thông Thai Bắc.

Cái gì? Đại Minh ngẫu nhiên gặp lại một đường đi.

Kỳ quái, địa phương mà hắn muốn đi phải đi vào trung tâm mới đúng, sao càng ngày càng xa khu đô thị, chẳng lẽ công ty lại ở đường quốc lộ sao? Đại Minh đối với đừơng đi càng ngày càng quan tâm.

Đại Minh so với bản đồ thì quả nhiên không sai,hắn đang càng ngày càng đi xa khu Li Thị.

Đại Minh cũng không nói gì cả, chờ xem lái xe đang làm trò ma quỷ gì.

Xe đi đến một vùng núi thì dừng lại. Thai Bắc bốn phía địa hình đều lf rừng núi, Đại Minh bây giờ căn bản chẳng biết hắn bị đưa đến nơi nào nữa.

Đại Minh giọng nói không chút bối rối hỏi : Đại thúc,địa phương này đâu phải là nơi ta muốn đến.

-Đừng có nói bậy nữa, xuống xe cho ta.

Giọng nói của lái xe rất lf hung ác.Đại Minh không nói lời nào xuống xe, phát hiện ở nơi này còn đang có một xe rồi.

Có ba đại hán đang cầm côn bổng nhìn Đại Minh cười hì hì. Bất quá điệu cười này là hí nhạo người khác chứ không phải là nự cười ý tốt. Mà đứng đầu chính là nữ tử lúc nãy đã hỏi Đại Minh.

Đại Minh chỉ cảm thấy khinh thường. Mặc dù trên người hắn hiện giờ chân khí không so với hồi trước. Thế nhưng thân thủ so với người bình thường cũng cao cường gấp bội,những tiểu tặc này thì Đại Minh không thèm để trong mắt.

Nữ tử mị mị cười nói : đệ đệ tốt, không cần phải có hình dáng lãnh khốc như thế, sẽ làm cho tỷ tỷ lo sợ đấy, không tin ngươi có thể sờ sờ xem.

Nói xong nữ tử lại muồn cầm lấy tay của Đại Minh.Đại Minh đương nhiên không thể nàng ta đạt được ý nguyện, lùi ra đằng sau một bước tránh nữ tử kia.

-Đại tỷ, bây giờ chúng ta làm sao.

Nhìn hắn mà xem, hắn có thể chính là đệ tử của một đại phú, thế nhưng lại đi ra ngòai nhìn loạn, trước tiên mời vị tiểu đệ đệ này đến nhà của chúng ta ngồim sau đó gọi cho cha mẹ hắn cùng với ta đến một chỗ nói chuyện. “ Định đòi lấy một đống tiền “ cùng với lời nói của nữ tử là cùng một dạng. Chính Đại Minh cũng biết dụng ý của bọn chúng là muốn giữ hắn để đổi lấy tiền.

Bảng giá a.

Thi Hàm đã trải qua, Tiểu Tuyết cũng đã trải qua, bây giờ đến chính mình cũng thế. Hắn với bảng giá, hai từ này thật là có duyên, chẳng biết lần sau đến phiên của ai đây. Đúng lúc Đại Minh đang xuất thần thì ba đại hán bắt đầu vây quanh Đại Minh.

- Cẩn thân nhé! Đừng có làm bị thương tiểu đệ đệ.Người ta còn muốn cùng với hắn làm vài việc, ái hắn một chút, các ngươi đừng có thô lỗ quá.

Thanh âm dâm uế của nữ tử làm cho Đại Minh cảm thấy mười phần ác tâm.

Chung quanh Đại Minh thì một đại hán nói : này vị thiếu gia, ngài tự theo chúng ta hay là bắt chúng ta phải làm việc ? Nếu tự mình thì tiến lên phía trước, mà chúng ta là những đại hán thô lỗ nếu để chúng ta động thủ thì ngài không khỏi một hồi đau đớn đâu, cũng .....

Nói còn chưa có xong thì hắn đã bị trúng một quyền của Đại Minh, Đại Minh có thói quen “tiên phát chế nhân”, mà đối với loại người này thì không cần phải lưu tình.

Người kia máu đầu mặt, mũi thì bẹp xuống.Lùi ra đằng sau vài bước rồi ngã vật xuống. Đại Minh mặc dù chán ghét những người này nhưng cũng không lấy mạng chúng,căn bản chúng cũng chỉ vũ nhục mình mà thôi.

Những người còn lại đột nhiên tỉnh ngộ, trong đó có một người giơ mộc côn lên đánh. Đại Minh nhấc cánh tay trái đỡ trực tiếp đòn đánh, nhưng mà mộc bổng lực đánh quá lớn, bị Đại Minh nghạnh đỡ thế nên mộc bổng bị gẫy ra làm hai đoạn.

Không có hộ thân chân khí, Đại Minh cảm thấy cánh tay trái bắt đầu bị tê rần,cái này chính là từ hồi được lực lượng Thương Minh đến nay, đánh nhau cùng với người thường mà cảm thấy đau đớn.

Sau khi đánh mộc bổng vào Đại Minh thì hán tử không có tưởng tượng ra điều đó nên nhất thời sửng sốt. Đại Minh dùng tay phải thuận thế đánh vào một người, đúng như điện nhằm thẳng vào người, ngươi kia bị Đại Minh đánh văng lên cao ba trượng rồi nặng nề ngã xuống đất.

Mặc dù đã giải quyết một người, thế nhưng Đại Minh cả lưng đang mở rộng, lập tức bị đánh hai côn, đòn đánh lực rất lớn làm cho Đại Minh hừ lên một tiếng, quỳ nửa người ở trên mặt đất.

-Tiểu quỷ này thật là đáng sợ. Gặp phải Đại Minh trong nháy mắt giải quyết hai người, mọi người đều thấy sợ hãi.

Đại Minh cảm thấy sau lưng một trận đau đớn, thế nhưng so với lúc bị thực yêu trùng hành hạ thì loại công kích này chỉ tựa như la con muỗi đốt mà thôi.

Đại Minh hai tay chống , hai chân thì nhằm ra đằng sau đánh tới. Đánh trực tiếp vào tay của một người ở đằng sau.

Một âm thanh thảm thiết kêu lên, người kia nằm ở trên mặt đất, xương tay lòi cả ra ngòai da.

Đại Minh cũng không có nghĩ sẽ biến thành dạng này, nhìn cũng có điểm không đành lòng. Đánh nhẹ vào gáy của người kia một cái làm cho hắn hôn mê trên mặt đất.

- Còn muốn đánh không?

Đại Minh nhìn về phía còn lại chỉ còn một nam tử và một nữ. Cả hai người đang ôm nhau, hơn nữa bắt đầu lùi ra đằng sau.

-Trời ạ! Hắn hôm này trêu chọc phải quỷ rồi.

Hai người nghĩ mình sẽ chết mà lại Đại Minh trừng mắt. Hai chân run cầm cập đái cả ra đất, bắt đầu khóc lớn. Đại Minh gặp phải cảnh này cũng không nghĩ đánh tiếp, bọn chúng đã không có can đảm thì cũng không tiếp tục đánh.

Đại Minh xoay người nhằm chân núi đi tới. Trời đã bắt đầu tối, chẳng biết công ty Xuyên Điền còn có người ở đó hay không.

Tiếng nữ tử kêu lên từ đằng sau của Đại Minh truyền đến : A!

Đại Minh quay đầu lại nhìn, cười lạnh một tiếng.

Còn lại nam nhân tự như là đã phát điên, như Thần Phong đặc công.Nổ máy xe ,đạp ga nhằm hướng Đại Minh phóng tới. Hắn hòan tòan không để ý tới đằng sau Đại Minh chính dốc núi.

Đại Minh lùi một bước,đứng ở trên lan can ven đường. Tay trái cầm lấy tạp phiến của Ô Nha Thiên Cẩu.

-Ra đi! Ô Nha Thiên Cẩu.

Ô Nha Thiên Cẩu xuất hiện ở phía trước Đại Minh,đối mặt với xe phóng tới. Ô Nha Thiên Cẩu cầm bát giác đồng cân đánh về phía trước,bát giác đồng cân đi vào trong xe thì Ô Nha Thiên Cẩu hai tay dùng sức nhấc xe lên, rồi văng xe về phía vách núi, làm vang lên tiếng nổ mạnh.

Thế nhưng nam tử ở trong xe vận khí cũng thật là tốt, đúng lúc xe văng lên núi thì rơi khỏi xe. Ngồi ở trên mặt đất ngây ngốc nhìn Ô Nha Thiên Cẩu -Khổ ải rối, trở về thôi.

Đại Minh thu lại Ô Nha Thiên Cẩu,nhảy xuống lân can thì.

-Không vậy chứ. Đại Minh cảm thấy tứ chi vô lực, mắt cũng sắp đóng đến nơi.

Đúng là vậy, không nghĩ tới mình đang ở trên lân can, Đại Minh trong lòng cười khổ, từ từ thong thả hướng chân núi rơi xuống. Do ở đó chỉ có cây cối cỏ dại , Đại Minh rơi xuống thì không thấy một bóng người.

Mà lúc này một nam một nữ mồm há to nhìn nhau chẳng biết phát sinh ra chuyện gì. Mà tiếng nổ mạnh cũng làm bừng tỉnh dân chúng xung quanh, không có bao lâu xe cứu hộ, cảnh sát cũng đến đông đủ.

Ở hiện trường có ba người đang hôn mê bất tỉnh, còn lại hai người thì đang bị kinh hãi,không thể hỏi đựơc điều gì, mà nam với nữ cũng chỉ nói mỗi một câu: Người khổng lồ, chính là yêu quái khổng lồ, ác ma, còn có ác ma, ha ha.

Nhìn thấy hai người điên rồi thì tất cả mọi người cũng chỉ có lắc đầu.Rốt cuộc phát sinh ra chuyện gì mà làm cho hai người sợ hãi đến dạng này.

-Có tin tức gì không? Tại khách sạn mà Lâm Thi ở. Lâm Thi Hàm tiến đến cửa hỏi Thiên Đại, thế nhưng Thiên Đại vẫn như cũ lắc đầu đáp lại Lâm Thi Hàm. Lâm Thi Hàm cũng chính mình từ ở bên ngòai trở về, không thu hoạch được gì cả.

Mà trời cũng đã tối.Phòng Gian Lý, Lâm Thi Hàm, Thiên Đại, Mỹ Hạn cùng với Thị Kiếm đã ở bên ngòai tìm kiếm. Thế nhưng vẫn như cũ đều không nghe được tin tức của Đại Minh, bây giờ chỉ có hi vọng ở Quỳ Liễu.

Lúc mọi người đang chờ thì Quỷ Tài hỏang hốt tiến tới.Đi một bước lại ngã một bước., trông rất là khẩn trương.

- Chuyện gì vậy? Lâm Thi Hàm nhìn thấy hình dáng của Quỳ, chắc là có tin tức bằng không bằng thân thủ của nàng không thể ngã xuống như vậy.

-Có có...

Quỳ Nhất thanh âm thở ra cả ngày cũng không nói được một câu.

- Tỉnh táo đã, chậm rãi nói đi nào.

Mỹ Hạnh cầm cốc nước đưa cho Quỳ uống,mà Quỳ sau khi uống nước thì cũng đã tỉnh táo lại.

-Có tin tức của Đại Minh không?

Lâm Thi Hàm nhìn thấy Quỳ hồi phục thì hỏi lại.

-Đúng vậy, vừa rối có người báo, phát hiện thẻ tín dụng mà ta giao cho Đại Minh đã rút tiền, có người xuống dưới đó tra xét, còn có vài người phát hiện nổ mạnh, năm người ở đó thì có ba người bị đòn bất tỉnh còn hai người thì thần trí không rõ, trong miệng chỉ nói yêu quái người khổng lồ, ác ma.

-Yêu quái, người khổng lồ....

Thiên Đại cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Lâm Thi Hàm: Thiên Đại nghĩ đến điều gì vậy?

-Không, ta chỉ đóan rằng sẽ không có thức thần làm việc đó. A Minh đang giữ Ô Nha Thiên Cẩu, nó hình dáng cũng giống như những người này hình dung.

-Mọi việc không nên trì hõan,tư liệu những người này ta sẽ đến cảnh sát điều độ để điều tra xem.Mỹ Hạnh,chị hãy vẽ một bức hình của Đại Minh bây giờ để đi hỏi. Vẽ xong thì đưa cho xem, sẽ có chỗ hữu dụng.

Lâm Thi Hàm quả quyết ra lệnh, tất cả mọi người đều tiến vào trong phòng bắt đầu làm việc.

Tại Lâm gia cùng với Tam Nguyệt tình báo thì đã tra xét được những người này, Lâm Thi Hàm bây giờ đang ngồi ở trong phòng phiên dịch những báo cáo truyền lên.

Ăn cướp, ăn trộm, phá phách, những người này những việc có tiền đều không bỏ qua.Quỳ người biết A Minh vừa lĩnh bao nhiêu tiền hay không?

Ít nhất cũng là hơn mười vạn tệ.

Nhiều tiền như thế sao? Cũng khó trách những người này không nổi lòng tham. Lâm Thi Hàm đại khái phán đóan được tình hình phát sinh,nhiều tiền như thế khó trách có người chủ ý với Đại Minh.

- Bởi vì....

Quỳ chi chi ô ô nói không ra lời, nhưng Lâm Thi Hàm cũng hiểu được, đó chính là tạo cho Đại Minh thói quen tiêu tiền như nước, nếu Đại Minh có thói quen xa xỉ thì cuộc sống của Đại Minh sau này không thoát được sự khống chế của cô.

-Trở về sửa tiền ở trong thẻ đi, nếu cứ tiếp tục mà làm như thế sẽ mang lại phiền tóai cho A Minh Lâm Thi Hàm sẽ không để cho những người này làm hỏng tương lai của Đại Minh, ngòai nàng thì cũng đừng có mong ai làm thay đổi Đại Minh.

- Nhưng.....

Thế này thì phải nói làm sao được với Đôi Bổn gia.

- Nói là chính ta đã nói, nếu có vấn đề gì thì bảo hắn đến nhà tìm ta.

Lâm Thi Hàm nghiêm túc nói, khí thế trên người nàng không thua Đại Minh nửa phần, Quỳ không dám phản đối cũng chí có thể gật đầu đáp ứng.

Ngòai cửa vang lên tiếng gõ.

Mọi người kì quái nhìn nhau, tất cả mọi người đều ở đây, bên ngòai là người nào? Sẽ không phải là Đại Minh chứ.

Mỹ Hạnh chạy vội đến mở cửa, Lâm Thi Hàm thì sửa sang lại trên người, đoan chính ngồi, nàng không muốn Đại Minh gặp nàng lúc nàng đang bối rối, tất cả mọi người trong mắt đều hiện lên sự kỳ vọng.

Một cánh cửa mở ra thì tất cả ánh mắt mọi người đều chuyển sang thất vọng. Tiến tới không phải Đại Minh mà chính là Thị Xuyen Điền Chánh Phu.

Xuyên Điền tiến vào cửa hỏi : Ngự chủ hắn mất tích đúng không?

Thiên Đại gật đầu xem như trả lời vấn đề mà Xuyên Điền hỏi.

-Sao mà lại xảy ra như vậy? Đã có tin tức của ngự chủ chưa?

Xuyên Điền đang dừng chân ở một chỗ thì nhận đựơc tin tức , làm cho Xuyên Điền ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có lập tức trở về.

Mỹ Hạnh cùng với mọi người đều nhìn thấy hình đáng mỏi mệt của Xuyên Điền thì trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, đều là nàng giữ nhà bất lực mới có thể phát sinh ra phong ba như thế này.

- Lần trước đã có chuyện, lần này cũng có chuyện, Thiên Đại ngươi ở bên cạnh ngự chủ mà lại xảy ra chuyện này Xuyên Điền cũng chỉ có nói vài lời mà không đành lòng trách cứ, thế nhưng sự việc lần này cũng là quá mức rồi, cư nhiên làm mất ngự chủ.

-Chính là ta bảo vệ ngự chủ.

Thiên Đại ba người đồng thời quỳ ở trên mặt đất.

Xuyên Điền tuy là trưởng bối của mấy người, thế nhưng hắn còn có địa vị không nhỏ trong Minh Nguyệt Lưu, đối ngoại thì hắn làm chủ, tại bên trong Minh Nguyệt Lưu thì Xuyên Điền cùng với Ngự Đường Triệt là thủ hạ tin cẩn dưới tay Đại Tướng.

Xuyên Điền từ một cô nhi được Thị Triệt Nhất Lang đem về phủ nuôi nhận làm con nuôi, và đưa Xuyên Điền lên đến địa vị ngày nay, cho nên Xuyên Điền đối với Thị Triệt Nhất Lang chỉ có lòng trung thành,mà những nữ tử này ở tộc không thể dao động địa vị , cho nên nói chuyện tự nhiên có phân lượng.

- Đứng dậy đi! Đừng có lộ vẻ yếu mềm như thế.

Nhóm Thiên Đại bị Lâm Thi Hàm cùng với Thị Kiếm giúp đỡ đứng dậy.

- Trưởng lão không lâu sẽ đến, mọi việc sẽ do ông ấy quyết định.

Nghe được lời này ba cô gái đều run lên sợ hãi.

Mỹ Hạnh nói : sự việc này không phải kinh động ông nội chứ.

- Bình thường là vậy, nhưng gần đây Diệu Nhật cùng với Ẩn Tinh hai tộc cũng đã chú ý tới sự tồn tại của ngự chủ. Đã phái người đến tra xét. Mọi người phải có chuẩn bị, Trưởng lão có thể điều mọi người trở về Nhật Bản.

Bọn Mỹ Hạnh mặt trắng bệch. Ở tộc thì các nàng chỉ là một loại hàng hóa, chuyên môn trở thành lễ vật để tặng người, nếu không thì tiến hành liên hôn, lần này trở về thì sẽ phải lập gia đình.

Hiện tại các nàng còn có tự do, tương lai có thể một điểm tôn nghiêm cũng không có. Nếu tốt thì có một người chồng tốt, nếu bất hạnh thì.....

Từ kinh nghiệm của những người đi trước, khi đã xuất giá thì cùng với gia tộc không có quan hệ gì cả, người gia tộc cũng sẽ không quản ngươi sự sống chết.

Nghĩ đến những điều đó ba người nước mắt chảy ra, lo sợ ôm ngực.

- Chúng ta không muốn trở về Thiên Đại giọng nói run rẩy, ba người nước mắt rơi xuống rất nhanh.

- Cái này sẽ do trưởng lão đến quyết định, ta cũng không làm chủ được.

Xuyên Điền bất đắc dĩ nói.

- Tốt lắm, đừng có rơi nước mắt nữa.

Âm thanh của Lâm Thi Hàm vang lên, rồi lau nước mắt của ba người.

- Ông nội ngoan cố của các người giao cho ta rồi, ta sẽ có biện pháp, ta cũng không cho các ngươi về nhà, nếu về nhà thì ta lại thiếu mấy vị tỷ muội tốt.

- Thật sự?

Ba người giọng nói vui sướng nhìn chăm chăm vào Lâm Thi Hàm.

- Cho dù ta không làm được nhưng còn có A Minh mà, A Minh nói thì làm sao mà ông nội ngươi không dám không nghe.

- Ừm.

Ba người đều nghĩ còn có A Minh làm tấm bảo mệnh phù.

- Cho nên bây giờ trọng yếu nhất chính là tìm được Đại Minh, đúng chứ.

Ba người đều dùng sức gật đầu cái rụp.

Lâm Thi Hàm giơ điện thoại lên nghe, Lâm Thi Hàm nghe xong thì đứng lên nói : Đi thôi! Ta đến gặp hai người kia, nói không chừng sẽ gặp được Đại Minh.

Xuyên Điền : ta sẽ đưa các ngươi đi.

Tại phòng bện ở trong bệnh viện, Lâm Thi Hàm bảo tất cả mọi người ở ngòai. Chỉ có chính mình cùng với Thị Kiếm hỏi nhưng một nam một nữ cũng chỉ nói mỗi một câu.

Lâm Thi Hàm nhìn thấy vậy cũng không có biện pháp, bèn đem bức vẽ của Mỹ Hạnh giao cho nàng, hai nam nữ mắt đột nhiên mở to, kêu một tiếng lớn rồi lùi ra đằng sau.

Chính là một bức vẻ Ô Nha Thiên Cẩu trong tay cầm đồng côn hình dáng rất là hung ác làm cho hai người nhớ lại cảnh Ô Nha Thiên Cẩu giơ xe lên nhằm hứơng vách núi ném tới, càng nghĩ càng thấy run rẩy.

Lâm Thi Hàm cùng với Thị Kiếm nhìn nhau trao đổi.

Lâm Thi Hàm giở sang bức vẽ khác chính là bộ dáng của Đại Minh.

- Không dám nữa, ta không dám nữa.

Hai người quỳ ở trên mặt đất cúi đầu xuống.

- Người này bây giờ ở đâu?

- Không dám nữa, ta không dám nữa.

- Hai người chỉ một mực cúi đầu ở trước bức vẽ của Đại Minh. Lâm Thi Hàm hỏi cả ngày cũng không được gì đành phải hướng Thị Kiếm đánh ánh mắt.

Thị Kiếm đánh vào hôn huyệt của nam nhân làm cho hắn ngủ đi. Tiếp đấy đánh vào thần huyệt của nữa tử làm cho nàng ta im lặng.Sau đó chuẩn bị công tác, Thị Kiếm xuất ra một màu bạc ánh sáng, sử dụng thuật thôi miên, mà nữ tử này chính là người thể nghiệm đầu tiên.

Thị Kiếm ở trước mắt của người nữ tử hoa hoa , mà ánh mắt của người nữ tử theo bản năng nhìn chằm chằm vào vật thể sáng đồng dạng tiến lui.

Mà kiểu làm của Thị Kiếm không giống người khác, Thị Kiếm âm thanh nhẹ nhàng nguyên lý cũng giống như lời chú của Thiệ Đại, thế nhưng so ra còn tinh thâm hơn.Cái này chính là nàng học tại dân tộc học, có tên là linh hồn học.

Cùng với tinh thần học còn có điểm khác, tinh thần khống chế ( thuật thôi miên) nhưng không có người so sánh hai cái.

Thị Kiếm lúc này như không đang cười nhỏ, miệng đang lẩm bẩm cổ ngữ, hiệu quả cùng với tinh thần tẩy não không khác nhiều lắm, hơn nữa với lực lượng của Thị Kiếm thì tất cả đều không có vấn đề gì.

- Có thể bắt đầu.

Thị Kiếm hướng tới Lâm Thi hàm gật đầu.

-Rốt cuộc phát sinh ra chuyện gì, hãy nói cho ta biết mọi thứ xem nào.

Nữ tử kia ánh mắt mông lung, đem mọi chuyện phát sinh đều kể ra, kể cả đùa giỡn với thân thể của Đại Minh như thế nào đều nói ra, rồi định làm gì với Đại Minh cũng nói ra, định bắt Đại Minh kêu nàng là nữ vương vân vân. Nghe được những điều này thì Lâm Thi Hàm mặt càng lúc càng đỏ, nàng từ bé đến lớn chưa nghe những lời dâm uế này chứ đừng nói là nghĩ.

- Đừng nói nữa, bây giờ nghe ta hỏi, bây giờ chàng trai đó sau đấy đi đâu ?

- Nhảy xuống phía dưới.

-Nhảy xuống phía dưới? Nói rõ ràng xem nào.

Lâm Thi Hàm cũng không hiểu được lời nói này.

- Chàng trai đó đứng ở lan can, sau đó đột nhiên nhằm phía sau nhảy xuống, xuống núi mà đi.

Lâm Thi Hàm biến sắc, nhất định là Đại Minh lúc đó mê mê tỉnh tỉnh làm rồi. Thị Kiếm thay đổi thôi miên nam tử kia thì đáp án cũng đồng một dạng.

- Thị Kiếm tỷ, có thể tiêu trừ được trí nhớ của hắn liên quan đến Đại Minh không?

Lâm Thi Hàm biết nếu chuyện của Đại Minh lần này mà lan ra thì sẽ có phiền tóai, không bằng tiêu trừ trí nhớ đi là xong việc.

- Không có vấn đề gì cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Chỉ có điều Thị Kiếm lại chính mình làm thêm một chút.Kỳ thật thì cũng không làm gì quá, hắn chỉ xóa trí nhớ và làm cho hai người sau này không thể làm được chuyện xấu, dù sao hắn cũng có quy củ.

- Lập tức đi đến nơi xảy ra sự việc.

Lâm Thi Hàm ra ngòai cửa lập tức nói, Thiên Đại mấy người nhìn thấy sắc mặt của Lâm Thi Hàm bất hảo thì cũng không hỏi nữa lâp tức theo đằng sau Lâm Thi Hàm bước đi.

- Còn có phái người tiến hành tìm ở núi.

- Không có vấn đề gì cả.

Xuyên Điền một bên điều khiển xe một bên gọi điện. Lâm Thi Hàm cũng đồng dạng gọi điện thoại phái người đến tìm kiếm.

- A Minh rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không?

Mỹ Hạnh thấy tình hình này không khỏi lo lắng.

- Tên hỗn đản đang ở dưới chân núi.

Lâm Thi Hàm hô to nói, Đại Minh mỗi lần xảy ra chuyện đều làm cho nàng lo lắng cùng với cao hứng.

Khi tất cả tới thì trời đã về khuya, bất quá mọi người đều đem theo thiết bị chiếu sáng, bắt đầu từ địa điểm xảy ra chuyện để tìm kiếm. Lâm Thi Hàm không để ý tới ánh mắt của những người khác, tay cầm đèn pin, triển khai khinh công ở trên các nhánh cây bắt đầu tìm kiếm. Làm cho bộ đội của Lâm gia trợn mắt há hốc mồm. Đó chính là tiểu thư của hắn làm sao mà bay.

- Có tìm thấy không?

Quỳ thấy Lâm Thi Hàm đứng ở trên một cây cổ thụ, không hề động một chút nào, trên tay cầm một mảnh vải. Quỳ cẩn thận nhìn thì thấy cái kia giống hệt mà quần áo nàng đã mua cho Đại Minh.

- Ta sẽ đi tìm Quỳ nói xong lập tức đi xuống dưới, mà lúc này Lâm Thi Hàm đang đứng nước mắt chảy ra. Lâm Thi Hàm lấy tay lau nước mắt, hơn nữa trong lòng đã ra một quyết định.

Chỉ là hồi báo tin tức đều là không vui, xem ra dù có lật cả tòa núi cũng không có người phát hiện được thân ảnh của Đại Minh. Lâm Thi Hàm càng nghe thì càng thương tâm, nhìn Nguyệt Lượng nói.

- Ta sẽ tìm được anh, bất luận anh ở đâu, rồi sau ta sẽ không cấp cho cơ hội rời khỏi ta nữa.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.