Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 32: Tiệc Cưới

Dị Hiệp

32 Chương 32: Tiệc cưới

Ba mẹ, mọi người nhìn thấy ta nhặt được một người này.

- Nữ nhân xấu, ngươi trên đường nhặt về mèo hay chó thì cũng không sao, bây giờ ngay cả người cũng đi nhặt về.

- Đúng vậy đó trẻ con. Người thì không thể tùy tiện nhặt về đâu.

- Nhưng ta nhìn thấy hắn ngã ở trên mặt đất mà xung quang đều không có người.

- Cho dù hắn nằm ở kia cũng không thể nói hắn không phải là có người thân, hắn chính là hắn không liên hệ với chúng ta. Lòai người không thể dùng loại quan hệ này để tính tóan được.

- Nhưng con muốn mà.

Cô gái vừa nói mà trong ánh mắt có lệ quang chảy ra rất nhanh.

- Được rồi được rồi, ngươi trước tiên để ta nhìn đã. Không có biện pháp trong nhà thì con gái lớn nhất rồi, làm cha mẹ thì phải thế này.

Cô gái nghe được thì cao hứng nhảy lên , đưa cha mẹ tiến đến chỗ nàng phát hiện được người kia.

-Đúng là như vậy, mỗi lần đòi hỏi chúng ta cái gì đều sử dụng chiêu này.

Nhìn cô gái thì ông bố không cam lòng than.

- Cái này đều là do ông cả! Ai kêu ông sủng ái con ông như thế.

-Đừng có nói với tôi những lời đấy, con gái như thế này cũng do cô dung túng cho nó.

Ông bố không cam lòng nói : nói nữa thì cũng ai bảo cô sinh ra được nó đáng yêu thế kia, chính vì thế tất cả đều do cô.

Đối với lời nói vô lý của ông bố thì bà mẹ cũng chỉ có thể mỉm cười.

Bảo Bảo chỉ tay nói : kia kia, kia rồi.

- Đến đây , đến đây, đừng có nóng.

Gặp được cái người kia mà Bảo Bảo nói thì hai người sợ hãi . Bà mẹ nhìn thấy người này tòan thân quần áo rách nát, nằm ở trên mặt đất bất động, không biết đã chết hay chưa, tiến tới kiểm tra một hồi.

- Lão công, ông nhìn thấy ra sao?

Cha của Bảo Bảo chính là một trung y , còn nàng đã nghiên cứu qua tây y. Mà Trung tây y kết hợp thì quả là vô địch, vợ chồng hai người ở giới y học rất là nổi danh.

Nhìn một hồi lâu thì cha của Bảo Bảo mới nói : người này không có chuyện gì cả, chỉ là hôn mê mà thôi.

- Nhưng mà người này thật là kỳ quái?trên người quần áo đều bị rách nhưng mà tòan thân cao thấp đều không hề có một vết thương.

- Ừm, nhìn từ hiện trường thì hắn từ trên núi nhảy xuống, nhưng trên người không có vết thương thì không hợp lý.

Cha của Bảo Bảo nói xong rồi nhấc người kia đi tới.

- Vị ca ca này thật là đẹp, so với cha còn dễ nhìn hơn.

Bảo Bảo nhìn thấy người kia thì trong mồm tự nhiên bất ra nói.

- Con gái xấu.

Cha của Bảo Bảo cười nói Bảo Bảo, khẩu khí đầy tính uy hiếp.

Bảo Bảo thấy mình nói sai mà cảm thấy nguy cơ nên lập tức cải biến.

- Con nói đó là tương lai chứ bây giờ người này sao có thể so sánh với cha, thiên hạ trời đất vũ trụ siêu cấp vô địch dễ nhìn.

Cha của Bảo Bảo đối với đáp án này tuy không phải hài lòng, nhưng miễn cưỡng chấp nhận.

- Ông nhìn kìa, hắn còn có kính áp tròng.

Bà mẹ Bảo bảo tay định lấy xuống để kiểm tra một lần.

- Đem xuống bây giờ sẽ ảnh hưởng tới kiểm tra.

Cả hai vợ chồng đều đã quên mục đích cứu người mà bắt đầu chuyên chú nghiên cứu người kì quái ở trước mắt.

- Ông nhìn mắt của hắn kìa.

Bảo Bảo nói : màu lam thật là xinh đẹp.

- Có phải là người ngoại quốc không? Nhưng hình thể không giống, hay là người Hỗn Huyết?

- Nhưng màu sắc không giống vậy.

Hai vợ chồng đều chưa nhìn thấy người có màu sắc mắt như thế này, màu làm thâm giống như màu của viên bảo thạch, cái này không giống xuất hiện được ở trên người.Hai người cẩn thận kiểm tra xuống dưới xem còn phát hiện ra cái gì không?

- Người này ở trên người còn mang theo thật nhiều tiền.

Cha của Bảo Bảo nhìn thấy túi tiền thì mở ra xem, Ông khẳng định người này là người phú quý, có danh không hề nhỏ.

- Lão công! Ông nhìn này.

Bà mẹ giơ cánh tay trái của người kia lên, rồi mở ống tay áo ra.

Tại ánh nắng cuối chiều chiếu xuống, tay trái của người kia sáng lên, lân quang lúc ẩn lúc hiện, mặc dù không rõ ràng nhưng vẫn nhìn ra được. Tay trái của người đấy như là phân bố, tựa như lân phiến.

- Cái này có phải là một loại bệnh mới không?

- Ta nhìn không giống, cái này cứ như tự nhiên sinh ra, mà nó ở trên tay như da người, không phải là một loại bệnh được.

- Ý của ông nói là sao?

- Tên này có phải không là lòai người, hoặc là trên người đã vượt qua được sự tồn tại của tri thức.

- Thế thì bây giờ làm sao, đưa hắn trở về đi.

- Đưa trở về là tốt lắm, đêm nay Tiểu Thu sẽ đến, gần đây nha đầu chẳng biết vì sao lại bị thương. Nàng ta là linh dị học chuyên gia, đưa cho nàng ta xử lý là được.

- Cũng đành phải làm thế thôi.

Ông bố đưa người kia lên xe, một người thu thập các thứ chuẩn bị trở về.

Mà người kia cũng chính là Đại Minh, vẫn như cũ ngủ hòan tòan không biết được sự việc phát sinh.

Khi trở về nhà, ông bố đưa Đại Minh bố trí tại phòng khách và nằm ở ghế sôfa nghỉ ngơi. Bà mẹ thì ở trong phòng bếp bắt đầu nấu ăn. Ông bố nhìn Đại Minh thì thấy lúc này hắn ta đang ngủ hòan tòan chẳng biết trời đất ra làm sao cả.

Đinh Đông.

Ngòai cửa vang lên tiếng chuông, Bảo Bảo lập tức chạy tới mở cửa.

-Thu Di.

Bảo Bảo cao hứng kêu lên, Diệp Nhược Thu cũng lộ ra nụ cười khó thấy,gặp lại Diệp Nhược Thu thì mẹ của Bảo Bảo cau mày vào, nhìn thấy hình dáng của mẹ Bảo Bảo như thế thì Diệp Nhược Thu biết chị đang tức giận nên gọi nhanh.

- Tỷ tỷ.

-Em tự nhìn mình xem, vì cái gì mà làm cho mình trở thành cái dạng này ?

Mẹ của Bảo Bảo tức giận cũng là có nguyên nhân.

Diệp Nhược Thu hai tay đều có vết thương, hòan tòan có thể nhìn thấy máu, sắc mặt xem ra mười phần tái nhợt lúc nào cũng có dáng như ngã xuống, nhìn thấy hình dáng này của Diệp Nhược Thu thì mẹ của Bảo Bảo không tức mới là lạ.

- Tiến đến đây đi! Lão công đem thuốc đến đi. Tiện đường đem cả thuốc của thiếp tới nhé, hình dáng thì cũng như lần trước.

-Không có vấn đề gì! Bảo bảo lại đây giúp cha với nào.

Nhận thuốc đưa đến thì mẹ của Bảo Bảo cẩn thận xem xét tay của Diệp Nhược Th,nhìn thấy trên cánh tay của tiểu muội mình đang đầy vết máu thì trong lòng nổi lên một cỗ thương tâm.

-Vì sao mà lại khổ như thế này? Có đáng giá hay sao?

- Đáng giá chứ. Vì báo thù thì em vì cái gì cũng nguyện ý cả.Bây giờ cuộc sống của em ngòai trừ cừu hận thì không còn tồn tại cái gì nữa. Nếu không phải em luôn tâm niệm là hắn đang còn sống thì em cũng đã theo hắn rồi.

Diệp Nhược Thu trên khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ sở.

-Hơn mười năm ngươi không tìm được hắn mà?Buông tha đi.

Chính là mẹ của Bảo Bảo biết cái này không thể có khả năng,tiểu muội của nàng bề ngòai thì yên lặng thế nhưng bên trong cảm tình so với người khác thì mãnh liệt hơn rất nhiều. Chính là thanh mai trúc mã của tiểu muội chết ở trước mắt mình làm cho nàng ta lâm vào ngây ngốc nửa năm, trong thời gian đấy tiểu muội của nàng không nói chuyện cũng không hiện gì ở trên mặt, không có phản ứng với bất kỳ việc gì.Làm cho cả nhà lo lắng chết người.

Hòan hảo là sau đó có một người của Diệp gia đến tìm tiểu muội của nàng, lúc ấy cũng chẳng biết hai người nói chuyện gì mà làm cho sau đó tiểu muội khôi phục lại bình thường, đang lúc tất cả mọi người đều yên tâm thì tiểu muội đột nhiên rời nhà xuất tẩu, từ lúc đó cũng không có trở về. Tiểu muội đột nhiên mất tích làm cho tất cả người trong gia đình lo lắng, hết lần này tới lần khác tốn rất nhiều nhân lực vật lực mà vẫn không tìm được chỗ của tiểu muội, trong lúc tất cả mọi người đều tưởng là nàng đã chết thì chính mình mấy năm trước đi ra bên ngòai thì gặp gỡ nàng. Mà trong lúc hai người gặp nhau thì tiểu muội cũng yêu cầu nàng không được nói với bố mẹ về chuyện của mình mà cứ bảo là nàng ta vẫn mất tích, đành phải theo lời nàng nói mà thôi.

-Buông tha đi,vì cái kia mà khổ cực như vậy,với tỷ tỷ hạnh phúc hai từ đó chính là em vĩnh viễn không có rời xa ta. Đó cũng chính là lời cha mẹ đã nói, và ngươi cũng có nghĩ tới tâm tình của hai lão nhân gia không?Từ khi em mất tích thì cha mẹ ăn không ngon ngủ không yên. Hơn mười năm mọi người cũng đã tưởng rằng em đã chết, đang chậm rãi quên em đi, thế nhưng ở trong lòng của cha mẹ thì em vẫn mãi tồn tại, cho dù hai người có chết thì cũng không quên.

Lời nói của mẹ Bảo Bảo vô cùng ôn hòa thế nhưng lời nói càng về sau càng thêm tia tức giận. Sau khi đã bôi hết vết thương thì cầm ngay bình thuốc ném sang một bên. Tiếng pha lê vỡ vụn làm dọa cho ông bố cùng với Bảo Bảo sợ hãi, liền lập tức ra bên ngòai chứ không nên ở đây mà bị dính trấu.

Diệp Nhược Thu lúc này cũng yên lặng, nàng chính là lần đầu tiên nhìn thấy Đại tỷ tỷ ôn nhu của mình tức giận.

Mẹ của Bảo Bảo lai nói tiếp: nếu thời gian rỗi thì về thăm ba đi, bâ bây giờ không còn sống được lâu nữa.

- Phát sinh chuyện gì vậy?

Diệp Nhược Thu bị lời nói của Đại Tỷ làm cho kinh sợ từ ở trên ghế nhổm vội lên .

- Chính là bị bệnh, khi chúng ta phát hiện thì đã quá muộn, đã vào giai đoạn cuối rồi.

- Vì cái gì ma không sớm nói?

- Em có cho chị cơ hội nói hay không? Mà chuyện của gia đình em có bao giờ quan tâm tới.

Diệp Nhược Thu cả người như mất sinh khí ảm đạm xuống.

-Trở về đi thôi, không phải đến lúc ba lâm chung thì mới trở về thì lúc đó sẽ hối tiếc đấy.

-Ngày mai thì sẽ trở về nhé, Minh Thiên, tiểu đệ cũng đưa lão bà của nó trở về.

Diệp Nhược Thu mặc dù không nói gì nhưng im lặng cũng như đã đáp ứng lời nói của chị mình.

-Lão công đem đồ vào đây, và tiếp tục chuẩn bị một gian phòng để cho Tiểu Thu nghỉ nhé.

Nghe được “ tiếp tục” thì Diệp Nhược Thu có điểm nghi hoặc : có khách mọi người đến phải không?

- Đúng là như vậy.

Mà lúc này thì mẹ của Bảo Bảo mới nghĩ đến nói tiếp : em đến xem thử ta cũng thấy có chuyện kì quái.

Mẹ của Bảo Bảo đưa Diệp Nhược Thu tiến tới phòng của Đại Minh.

- Em nhìn xem người này, cái này thì em chính là chuyên gia, giao cho em xử lý đấy.

Mẹ của Bảo Bảo đem tay của Đại Minh giơ lên để cho Diệp Nhược Thu nhìn.

Diệp Nhược Thu vào cửa thì nhìn thấy tóc người này đen thì cũng không lưu tâm, thế nhưng nhìn cái tay thì có điểm quen thuộc, đến lúc nhìn thấy rõ là Đại Minh thì giật mình hiểu ra, thế nhưng nàng cũng kì quái là tiểu tử này sao lại xuất hiện ở chỗ này, thực sự là thế giới này rất nhỏ thôi.

- Không làm sao đâu, em biết hắn mà.

- Em ở đâu mà gặp hắn.

Mẹ của Bảo Bảo thấy hắn dị hình mà tiểu muội của mình lại nhận thức hắn thế nên đem quá trình xảy ra nói lại một lần.

Diệp Nhược Thu nghe xong thì dùng ngón tay đặt ở cổ tay của Đại Minh.

Mẹ của Bảo Bảo lại nói tiếp : Chị cùng với tỷ phu đều đã xem qua tòan thân của người này thì đều là rất bình thường, nhưng chẳng biết vì cái gì mà bây giờ hắn vẫn bất tỉnh.

Tại thường nhân thì đúng là vậy nhưng khi Diệp Nhược Thu xem thì bất đồng, tiểu tử này chan khí trong cơ thể trống trơn hòan tòan không giống như dĩ vãng rất là húng hậu, không biết đã phát sinh ra sự việc gì.

Diệp Nhược Thu đặt ngón tay ở cổ tay của Đại Minh, ngón tay xuất ra hai đạo chân khí nhằm đan điền cùng với não bộ của Đại Minh mà tới.

Đại Minh cả người bị chấn đọng thì tỉnh lại.

- Ngươi sao lại ở nơi này?

Đại Minh tỉnh lại nhìn thấy Diệp Nhược Thu thì bị dọa sợ, quay đầu nhìn bốn phía thì thấy cảnh hòan tòan mới.

- Nơi này là đâu ? Không phải nhà của ngươi đấy chứ? Ngươi muốn làm gì?

Đại Minh kêu to trong lòng. Trời ơi, không cần phải dạng này ngoạn ta chứ, vừa mới thoát khỏi tay dâm nữ thì lập tức lại rơi vào vong tay ma nữ.

- Vì sao lại biến trở thành cái dạng này?

Diệp Nhược Thu một chút cũng không để ý tới Đại Minh đang nghĩ gì mà chỉ để ý tới lực lượng của Đại Minh làm sao mà mất đi, người này tương lai đối phó với Huyết Diễm chính là rất quan trọng a.

- Ngươi nói là biến thành cái dạng gì là sao?

- Chính là lực lượng ở trên người của ngươi.

- Ta cũng không biết nữa, từ khi ở ma quật vận dụng cái chiêu? Viêm Long luyện ngục thì trên người ta chân khí tựa như là mất tích chẳng biết đã đi đâu nữa, mà ta thường vô duyên vô cớ lâm vào hôn mê, ngươi hỏi ta thì ta cũng chẳng biết mà trả lời nữa.

- Không tìm ra nguyên nhân sao?

- Nếu tìm được nguyên nhân thì ta cũng không phiền não như bây giờ.

Đại Minh rất là buồn bực, cái bà nương này sao tự nhiên lại quan tâm tới hắn, làm cho Đại Minh trong lòng cảm thấy nao nao.

Người ta đã nói: không tự nhiên mà lại ân cần, khẳng định là bà nương này đã có chủ ý gì với hắn , chính mình cần phải cẩn thận, miễn bị người ta hại, Xem ra lần này thật là khó giải quyết đây, Diệp Nhược Thu tự trong lòng nói thế. Đại Minh xảy ra việc này đã làm rối loạn hòan tòan kế hoạch của nàng, xem ra trước tiên là phải phục hồi lực lượng cho Đại Minh , dù gì hắn chính là chủ yếu chiến lực, lần này phải đi tìm sư phụ.

-Người trước tiên xử lý bàn tay trái của mình cho tốt, đừng để mà dọa người khác. Diệp Nhược Thu lạnh lùng nói một câu.

-Tay trái ?

Đại Minh nhìn lại thì tay trái lúc này đang lân phiến ẩn rất là mơ hồ, Đại Minh vội vàng đem tay trái phục hồi lại nguyên dạng.

- Ngươi không thể nói cho ta biết nơi này là nơi nào sao?

Đại Minh bây giờ mới nghĩ đến việc này.

- Nơi này là gia đình của Bảo Bảo.

Bảo Bảo, bố và mẹ lúc này tiến đến nói.

Đại Minh chính là không hiểu gì cả,không khỏi nhìn về phía của Diệp Nhược Thu.

- Đây chính là tỷ tỷ của ta.

Diệp Nhược Thu lạnh lùng đem mọi việc giải thích một lần.

-Cảm ơn mọi người rất nhiều.

Đại Minh trịnh trọng hướng tới cả nhà của Bảo Bảo cảm tạ, nếu không có gia đình của hắn thì chính mình không biết sẽ phát sinh ra sự việc gì nữa.

-Bằng hữu của ta hiên giờ đang rất lo lắng cho ta, ta trước hết phải rời đi đã, sẽ có ngày ta trở lại để tạ ơn.

Đại Minh vái một cái thật sâu, biểu hiện ý tứ phải đi của mình.

-Nơi nào, mà chỉ là việc nhỏ ngươi đừng để ở trong lòng, bằng hữu của ngươi ở đâu? Ta bảo lão công dưa ngươi đến đó.

-Cái này....

Đại Minh nở nụ cười xấu hổ nói : ta cùng với nàng rời nhà thì thất lạc, ta bây giờ cũng chẳng biết nàng ta hiện giờ ở đâu nữa.

- Nếu vậy đêm nay ngươi cứ lưu ở đây đi, ta nhìn thấy trời sắp tối rồi, sáng ngày mai hãy đi.

Mẹ của Bảo Bảo nhiệt tình nói, chỉ cần là bằng hữu của tiểu muội thì nàng rất là hoan nghênh, mà có thể từ đó để nghe được chuyện của tiểu muội ở bên ngòai, bởi vì Diệp Nhược Thu rất ít khi hướng tới mình nói chuyện.

- Cái này....

Đại Minh có chút chần chờ, hắn từ trước đến giờ chưa có kinh nghiệm ngủ qua đêm bao giờ.

- Ngươi cứ lưu lại đi nhé, ngày mai trời sang thì ngươi cùng với ta hồi Diệp gia một chuyến,.

- Vì cái gì?

Đại Minh nghĩ thầm không phải là bắt hắn về để tế sống chứ, nghe nói Diệp gia chuyên môn phụ trách hàng yêu trừ ma, chính minh bây giờ là nửa người nửa yêu mà đến thì khẳng định là không có chuyện tốt.

-Nếu ngươi không nghĩ giải quyết cái bệnh trên người của mình thì không cần phải đến.

- Diệp năng có thể chữa được sao? Bệnh của này ngay cả bác học đa văn kiến thức mà cũng thúc thủ không thể tìm ra được mà.

-Khi ngươi đến thì ngươi sẽ biết.

- Gì gì! Trên người này có bệnh sao?

Mẹ của Bảo bảo cảm thấy nghi vấn, cả hai vợ chồng mình đã kiểm tra cả nửa ngày mà cũng không tìm ra được kết quả gì.

Diệp Nhược Thu nhìn tỷ mình đang nghi hoặc nói : cái này không phải bệnh, tất nhiên là chị không thể khám ra được.

- Ừm! Lão công, anh lấy một quần áo của mình nhưng ít mặc đưa đến đây.

Mẹ của Bảo Bảo nói ở ngòai vẫn bình thường nhưng ở trong nội tâm một cỗ dục vọng đang bay nhanh, đang suy nghĩ tưởng tượng giữ Đại Minh lại để nghiên cứu một phen.

-Được chứ, mà người tên là gì ?

Mẹ của Bảo Bảo hòan tòan chưa biết tên của Đại Minh.

-À.. Tam Lang, Ngự Đường Tam Lang, bất quá kêu ta Tam Lang là đựoc rồi.

Đại Minh suy nghĩ một lúc rồi cũng nói ra một cái tên.

Bảo Bảo tò mò hỏi : Đại Ca ngươi là người Nhật Bản sao?

-Cái này cũng không quá quan trọng bởi vì ta Nhật ngữ một chữ cũng không biết, ngươi cứ coi ta là người Hoa Kiều đi nhé.

- Thế vì sao đại ca lại có tên là Tam Lang?

- Bởi vì Nhật Bản có tên là Tam Lang, mà ông nội ngoan cố của ta cấp cho ta cái tên như thế này.

- Tam Lang?

Bảo Bảo vẫn chưa rõ được ý tứ trong đó.

-Đào Thái Lang, Kim Thái Lang, Gia Thượng Phổ Đảo Thái Lang, chính là Nhật Bản Tam Lang a.

-Ặc.

Bảo Bảo nghe mà cứ bán tín bán nghi. Đại Minh vì có quan hệ với Tiểu Tuyết thế nên rất hay hí lộng tiểu hài.Thế nên bây giờ Bảo Bảo cũng đang bị như thế.

-Tốt rồi, trước tiên ngươi hãy ăn đi đã, Tam Lang ngươi tựu sớm một chút nghỉ ngơi đi nhé, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa.

Mẹ của Bảo Bảo đưa cho Diệp Nhược Thu một bộ y phục rồi rời khỏi phòng.

Vào ban đêm, có thể bởi vì Đại Minh ngủ cả một ngày, cũng có thể do là ngủ ở nơi xa lạ thế nên Đại Minh cứ ở trên giường trằn chọc mà không sao ngủ được.Bèn mở cửa sổ nhìn ra bên ngòai, định tiến tới một nơi để ngồi thì phát hiện ở kia đã có người.

- Vì sao mà không ngủ?

Đại Minh đến bên người kia ngồi xuống rồi hỏi.

Diệp Nhược Thu nhìn mặt trăng một câu cũng không nói, mà Đại Minh lúc này có thể thấy được ở trong mắt của Diệp Nhược Thu có nước mắt, bị ánh trăng phản xạ tới. Đại Minh lúc này thấy Diệp Nhược Thu rất là yếu ớt, lúc này so với nàng lúc bình thường quả là một trời một vực.

- Nghĩ đến cái gì mà lại thương tâm như vậy?

Diệp Nhược Thu với cá tính của mình chắc chỉ hừ lạnh một cái rồi lại như cũ. Bất quá Đại Minh cũng không muốn hỏi tiếp nữa.

- Không có gì cả, chỉ là ta nhớ lại chuyện cũ của mình thôi.

Diệp Nhược Thu lau đi nước mắt, khẩu khí vô cùng ôn hòa.

- Đã qua rồi thì đừng có nghĩ đến nó nữa.

- Không nghĩ không được mà.

Diệp Nhược Thu nói mà biểu hiện tràn đầy thê lương.

Đối với đáp án của Diệp Nhược Thu thì Đại Minh cũng không hiểu được , không phải chính mình bản thân chưa trải qua thì rất khó giúp cho người khác giải bày và khuyên bảo được người khác. Thế nhưng xem ra là Diệp Nhược Thu có một đoạn thời gian không muốn cho người khác biết.

-Thương thế ở trên tay ngươi là làm sao mà trở thành vậy? Mà lão Tần Hựu đi đâu rồi? Hắn không cùng với cô ở cùng một chỗ sao?

- Ngươi cứ đến Diệp gia thì sẽ biết ngay.

- Nói đi, ngươi và Huyết Diễm rốt cục là có thâm cừu đại hận gì? Vì cái gì mà ngươi liều cả mạng sống của mình?

- Cừu sâu như biển.

Diệp Nhược Thu nghe được Huyết Diễm thì trong mắt lộ vẻ giận.

- Tỉnh táo đi nào, đừng có kích động nữa.

Đại Minh gặp lại hình dáng của Diệp Nhược Thu thì thấy nàng sắp sửa cuồng vội vàng chạy ra xa.

- Ngươi bị làm sao vậy?

Diệp Nhược Thu không có làm ra hành động như Đại Minh nghĩ mà lại nhìn Đại Minh kỳ quái hỏi .

Không bình thường! Diệp Nhược Thu trong đêm này rất là không bình thường. Đại Minh dám nói là nhất định có phát sinh ra một sự việc gì.

- Phát sinh ra chuyện gì vây, nhìn cô hôm nay có tâm sự rất là nặng nề đấy.

Đại Minh nhìn Diệp Nhược Thu tuy nói là giao tình không thân mật, thế nhưng nhận thức nhau cũng đã lâu,tốt xấu cũng quan tâm một chút.

- Cha của ta sẽ rất nhanh nữa là chết, mà ta mười năm nay không có về nhà nhìn qua cha ta,lúc trước rời nhà thì ta quyết tâm cùng với người trong gia đình hòan tòan cắt đứt quan hệ, chỉ là không nghĩ đến ta nghe được tin tức này thì ta phát giác chính mình không có ý kiên cường như mình nghĩ.

Diệp Nhược Thu vừa nói mà nước mắt cứ chảy dài xuống hai má.

- Cô vì sao lúc ấy lại rời đi, mà đã rời đi thì bây giờ lại hối hận, ta hỏi cô nhé nếu thời gian quay trở lại thì cô có quyết định như vậy nữa không?

-Cho dù thời gian có quay lại thì ta vẫn chọn lựa con đường đi như vây, sống hay chết thì kỳ thật không có bao nhiêu khác biệt.Nếu không phải sư phó khai đạo ta thì ta lúc này vẫn đang mơ mơ màng màng. Chính sư phó đã cấp cho ta một mục tiêu, đấy chính là từ người ta yêu chết bởi tay yêu ma, mà ta sẽ chỉ đi trảm yêu trừ ma.

Diệp Nhược Thu câu nói cuối cùng quả thực chỉ dùng hét lớn để mà hình dung.Đại Minh vội vàng ngăn cản nàng lại nói : đêm đang khuya đừng có làm cho người khác mất giấc ngủ. Mà nam bằng hữu của cô cùng với Huyết Diễm có quan hệ với nhau sao?

Đại Minh dùng lời nói đặc biệt cẩn thận, sợ làm cho Diệp Nhược Thu tức giận.

- Lần trước ở hai bộ xương người khổng lồ ta có nhắc tới tên ngươi còn nhớ rõ chứ?

- A Cách Tư Đặc cùng với Gia Na Liệt Tư đúng không?

Hai cái tên này thì Đại Minh vẫn nhớ rất rõ ràng.

Diệp.... anh ấy vì bảo vệ ta, cuối cùng với A Cách Tư Đặc cùng nhau chết, lúc li biệt anh ấy có đưa cho ta một phần lễ vật, cũng đúng là lực lượng của ta. Nói công đạo thì ta không cần cố gắng quá mà hãy tự mình bảo trọng.

Diệp Nhược Thu không ý thức được sờ sờ môi của mình.

- Hắn lại đi bỏ lại ta một mình, oa oa...

Diệp Nhược Thu đột nhiên khóc lớn, nước mắt chảy ra ròng ròng. Đại Minh chạy vội về phòng cầm tất cả giấy lau đưa đến trước mặt của Diệp Nhược Thu.

Hòan hảo là xung quanh không có căn hộ nào, thế nhưng Đại Minh tưởng rằng gia đình tỷ phu của Diệp Nhược Thu chắc đã bị tỉnh giấc.

- Hắn rời đi để lại ta một mình trên đời, cô độc nhớ tới hắn, còn nói là hãy bảo trọng, cái này là làm sao? Diệp Hải tên bổn đản này nữa.

Diệp Nhược Thu một bên nói một bên lau nước mắt, đảo mắt nhìn chỗ Đại Minh đem ra đã bị dùng hơn nữa.

Không xong, ở trong phòng không còn giấy lau nữa.Đại Minh hỏang hốt tìm mới nơi, khi trở lại phòng thì nhìn thấy ngòai cửa Bảo Bảo cùng với vợ chồng tỷ phu Diệp Nhược Thu đứng ở bên ngòai, trên tay cầm một đôi giấy lau.

- Đem tới cho nàng ! Cứ để cho nàng ta khóc, khóc cũng là tốt,nàng đã để ở trong lòng sự việc này hơn mười năm rồi.

Mẹ của Bảo Bảo nhìn thấy tiểu muội đang chậm rãi hồi phục lại được như trước kia không còn một dạng như tảng băng nữa, trong lòng cảm thấy rất là an ủi.

Diệp Nhược Thu mỗi lần dùng giấy lau xong đều chửi một câu bổn đản. Sau khi khóc chửi thì lâm vào mệt mỏi, Diệp Nhược Thu nằm ở trên ghế mệt mỏi lâm vào giấc ngủ. Mẹ của Bảo Bảo cùng với chồng đưa Diệp Nhược Thu vào trong phòng. Bị Diệp Nhược Thu hồi nháo một lúc thì Đại Minh cũng cảm thấy rất buồn ngủ, trở lại trên giường rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Khi trời sáng thì Diệp Nhược Thu lúc này ánh mắt còn đang đỏ nhìn thấy Đại Minh đang ở trên ghế xem báo chí thì lập tức tiến tới nói : Chuyện tối hôm qua không cho ngươi nói với ai, bằng không thì ta sẽ không để cho ngươi yên.

- Oh!

Đại Minh dáng vẻ rất vô tội nhìn Diệp Nhược Thu.

- Thế nhưng ngày hôm qua cô khóc lớn thì cả nhà đều biết mà.

- Chào Thu Di!

Bảo Bảo cũng từ ở trên lầu tiến xuống.

- Tam Lang! Ngày hôm nay ngươi có ý định gì không?

Mẹ của Bảo Bảo từ ở trong phòng bếp đem đồ ăn ra.

-Ừm.Ta cũng chẳng biết nữa có thể là trước tiên trở về nam bộ đã.

- Thế ngươi không cùng với ta trở về Diệp gia sao?

- Đến thì đến, bất quá ngươi cũng phải cho ta trở về báo cho mọi người biết đã chứ, không thể cứ thế đi cùng với ngươi được. Mà đi lần này chẳng biết là đi bao lâu nữa, ta trước tiên là phải hướng đến trường học báo đã.

- Đại Minh lúc này học kì cũng đã bắt đầu được một thời gian,hắn mất đi một thời gian rồi kiến thức so với người khác thì không bằng, học kì này muốn thuận lời thông qua cũng là một vấn đề.

Mẹ của Bảo Bảo nói : vào ngày Kim Thiên ngươi trở lại đây, Đệ đệ của ta vào Kim Thiên cùng với lão bà mời khách, khi tiệc cưới xong hết thì ngươi có thể đi được mà.

Kim Thiên thật là một ngày hòang đạo! Rất có nhiều đôi kết hôn vào ngày đó. Đại Minh chính mình cũng tham gia vào tiệc cưới tại Bắc Thượng. Thế nhưng thế này thì không quấy rầy người ta được.

Đại Minh cười nói : cũng không được, ta không có ý đến đó được.

-Ngươi cứ đến đó đi, khi xong thì ta sẽ tìm người đưa cho ngươi đến nam bộ.Mà nhìn ngươi bây giờ thì một mình trở về có lẽ rất khó khắn đấy, chẳng may gặp không may thì có thể bị bán ra nước ngòai đấy.

Nghe được Diệp Nhược Thu nói như thế thì Đại Minh cũng bất hảo phản bác, dù sao hắn cũng biết tình huống của chính mình thật sự không xong. Diệp Nhược Thu lời nói không phải chỉ là nguy hiểm ở trên lời nói mà thực sự là có thể phát sinh.

- Được rồi!

Đại Minh biết là đến Diệp gia không thể miễn được rồi.

Bởi vì Diệp Nhược Thu nghĩ không muốn người khác phát hiện quan hệ cho nên nàng cùng với Đại Minh khai yến tiệc xong thì mới đến, đợi cho yên tiếc chấm dứt thì Diệp Nhược Thu mới có thể đi gặp cha.

Tiệc cưới tổ chức xung quanh khu đất trống tại chỗ ở của cha Diệp Nhược Thu, mặc dù cha Diệp Nhược Thu rất có tiền, bất quá thân hữu đại bộ phận đều xuất thân ở nông thôn, nếu tổ chức ở tại phạn điếm thì sẽ làm cho mọi người không quen, thế nên cũng theo truyền thống tổ chức tiệc ở trên mặt đất.

Bảo Bảo tiến tới cùng với người nhà hỗ trợ, Diệp Nhược Thu cùng với Đại Minh ở xung quanh nhàn rỗi đi chơi, nơi này chính là nhà của Diệp Nhược Thu, nàng từ nhỏ lớn lên ở địa phương này.

Rời khỏi nhà mười năm, chung quanh hòan cảnh biến hóa làm cho nàng có điểm không nhận ra, thế nhưng nhớ lại vẫn được.

Diệp Nhược Thu đi đến trước một cây đại thụ, dựa thân mình ở trên cây, nàng từ nhỏ cùng với Diệp Hải ở nơi này vượt qua, tràn ngập những kỉ niệm ngày xưa.

Chính mình nhớ rõ khi bé rời nhà đi chỗ này đi lung tung, nhưng bởi vì chẳng biết đường, tại dưới gốc cây khóc lớn một trận.

Diệp Hải tới tìm mình, lúc ấy nàng ở trong lòng ngực của Diệp Hải khóc : ngươi sẽ không rời ta chứ?

-Yên tâm, ta sẽ không bao giờ rời khỏi em đâu.

-Thật sự! Một lời đã định, ai nói dối chính là con chó nhỏ nhé.

Đó chính là lúc nàng bảy tuổi, hai người lập lời thềm mà hôm nay cảnh vật vẫn như cũ mà người còn đâu.

-Anh nói sẽ không bao giờ rời xa em mà.

Diệp Nhược Thu thấp giọng thì thào nói, đồng thời nước mắt cũng chảy xuống rơi biến mất ở thảm cỏ trên mặt đất.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.