Trở về truyện

Dị Hiệp - Chương 43: Tạo Sự Nghiệp

Dị Hiệp

43 Chương 43: Tạo sự nghiệp

Lúc này cửa đột nhiên mở ra, Lâm Thi Hàm nắm tay mẹ của nàng, vừa đi vừa cười. Đại Minh có cảm giác mình đã bị trúng kế.

- Lão Công quả nhiên anh không làm cho em thất vọng.

Lâm Thi Hàm vươn hai tay vòng qua ghế ôm lấy nửa người trên của Đại Minh, trên mặt nở ra nụ cười vui sướng.

- Chuyện này là làm sao?

Đại Minh hỏi với giọng nói khó chịu, Lâm Thi Hàm không ngờ còn dùng cách này để thử hắn.

- Đúng là không thể chịu được, nhưng mà em vẫn kiên trì khảo nghiệm đối với anh.

- Ặc, thế thì kết quả được bao nhieu điểm ?

- Đương nhiên là anh đạt điểm tuyệt đối rồi, nhưng mà lão công có thấy lão bà của chàng ánh mắt nhất lưu không?

- Đúng là tự tung hứng, nếu mà em có đuôi như khổng tước thì bây giờ nó cũng đang giơ cao lắm đấy.

- Thật là chán ghét, ngay một câu khen cũng sẽ làm cho người ta chết a.

Hai cái miệng đấu đá nhau thế nhưng ở bên ngòai vợ chồng Lâm Thị không hề thấy chán ghét chút nào.

- Tẹo nữa hãy nói tiếp, để bay giờ ba còn có chuyện để thảo luận đây.

Lâm Phụ đưa tay ra để nhắc hai người nghe hắn nói chuyện.

- Hôn sự của cháu với Thi Hàm phải không ạ ?

Đại Minh nghĩ vấn đề này thôi bằng không Lâm Phụ sẽ không khách sáo như thế, đại khái là Thi Hàm gặp hắn với Vô Ngân đã bái đường thành thân, cho nên không ngừng thúc giục người nhà của hắn gật đầu.

- Xem ra là chú đã dùng ánh mắt nhỏ để nhìn cháu rồi.

Lâm Phụ nhìn Đại Minh đầy thâm ý.

- Cháu hiện giờ chưa tốt nghiệp, kỳ thực cũng không cần nóng lòng như vậy.

- Nhưng mà nha đầu kia luôn muốn được sớm.

Lâm Phụ không thể ngăn được hít một hơi , thật sự là con gái lớn không lưu được.

- Ý chú là làm sao vậy?

- Chú hiện giờ cũng không hy vọng Thi Hàm đi ra ngòai, cho nên trước tiên chọn lấy một ngày tốt để cho hai đứa đính hôn, để cho Thi Hàm an tâm đã. Còn việc kết hôn thì đợi cho cháu tốt nghiệp rồi mới quyết định.

- Mẹ à !

Lâm Thi Hàm mặt đỏ vô cùng, chỉ một mực dấu ở trên vai của Đại Minh không dám ngẩng đầu lên.

- Ai da. Ta thật sự lần đầu tiên thấy con thẹn thùng đấy, có chồng quả nhiên thay đổi.

Lâm Phụ cố tình cười trêu Thi Hàm.

- A Minh…. Cô có thể dùng tên này để gọi cháu được chứ? Con gái của cô từ nay về sau muốn làm phiền cháu phí tâm chăm sóc rồi.

Lâm mẫu hiền lành nói.

- Cái này là đương nhiên, cháu sẽ tìm mọi cách để tạo hạnh phúc cho Thi Hàm.

- Thế nhưng A Minh. Cái tờ chi phiếu này cháu có thể giải thích được không ? cái này là ngân hàng Thụy Sĩ tạo ra, tuyệt đối có hiệu lực, cháu từ nơi nào mà có được?

Lâm Phụ không thể giải thích được điều đó cho nên mới hỏi, một người bình thường sẽ không có được loại chi phiếu này.

- Ác! Cái này là do người khác đưa cho chứ không phải tiền của chính cháu.Cháu chỉ là một tiểu tử không có gì cả.

Đại Minh nếu không phải bất đắc dĩ thì đã không vận dụng tài sản mà Mĩ Hạnh đưa cho hắn. Ngay cả mua nhà ở kia cũng chính là Lâm Thi Hàm bỏ tiền ra mua.

- Anh rốt cục là điền vào bao nhiêu a? Ba em rất ít phục người khác. Mà anh đưa lại khiến cho ba em tâm phục khẩu phục, điều này dọa em một trận rồi đấy.

Lâm Thi Hàm cũng rất tò mò.

Lâm Mẫu tiếp nhận chi phiếu xong thì trên mặt cũng hiện lên ngạc nhiên : Thi Hàm, lão công của con khí độ quả không phải người thường, đã coi con rất quan trọng. Tìm được người như thế này yêu con thì ta chỉ có thể nói con có phi thường hạnh vận.

Nhìn thấy mẹ cũng bị thuyết phục thì Lâm Thi Hàm càng tò mò, tay nhận lấy chi phiếu nhìn một cái.

Chi phiếu ngoại trừ có tên của Đại Minh ở phần chủ tài khỏan, còn tiền thì để trống không.

- Anh thật là dũng cảm a, dám để không viết cho người khác điền tiền.

Thi Hàm không chịu được nói Đại Minh, nếu đã ra vẻ thì cũng vừa phải mới đúng chứ.

- Cho dù anh mất đi tiền của tòan thế giới, nhưng anh còn có được em. Đối với anh mà nói thì em so với những phần còn lại của thế giới thì quan trọng hơn nhiều, thậm chí so với tính mạng của anh còn quan trọng hơn.

Đại Minh vừa cười vừa nói.

- Chán ghét,anh còn nói như thế, có phải muốn người ta xấu hổ hay sao? Em bây giờ mới biết anh cũng là người biết lấy lòng con gái đó.

Lâm Thi Hàm mắt đỏ hồng, nước mắt đang tràn ra.

- Hì hì, cùng với A Đức đi ra ngòai đương nhiên phải học được một điểm gì đó. Thế nhưng ta chỉ có đối với em mà thôi, người khác thì anh không quan tâm.

Đại Minh ở trong nhà Thi Hàm đến hơn chín giờ, trong đó bàn bạc về lễ kết hôn, nhưng mà Đại Minh cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể giao cho Lâm Thị vợ chồng xử lý.

- Vô Ngân một mình ở nhà sẽ khong có việc gì chứ?

Khi ngồi trên xe để về, Đại Minh lo lắng nói.

- Yên tâm đi! Với công phu của Vô Ngân thì không có người động được đến nàng ta.

Thi Hàm đang đi cùng với Đại Minh trở về nhìn thấy vẻ mặt của Đại Minh , thì không chịu được phải không ngừng an ủi.Chính mình nếu không có việc gì quan trọng thì cũng sẽ không tùy tiện rời đi.

- Nàng ấy một mình rời khỏi quê hương đi theo anh, đi đến một nơi mà hòan cảnh khác hòan tòan, anh không thể nào không lo lắng được.

Khi trờ về nhà thì Đại Minh nhìn thấy ở trong phòng đèn đang sáng, lúc này thì hắn mới an tâm xuống được. Đây cũng lần thứ nhất Đại Minh có thể nghiệm tới mình có một gia đình, những người ở trong gia đình đang chờ hắn trở về.

- Không có việc gì chứ?

Đại Minh đi vào trong cửa nhìn thấy Vô Ngân đáng thương khóc hề hề đang vọt tới, đem hắn ôm chặt cứng. Nhìn thấy động tác này thì cũng biết là không có việc gì cả, thế nhưng Vô Ngân vẫn dùng sức gật đầu, nàng không muốn làm cho Đại Minh quá lo lắng.

- Xin lỗi em, lần này có việc nên phải để em ở nhà một mình, lần sau sẽ không thế nữa.

Đại Minh vuốt mái tóc dài của Vô Ngân, nói rất ôn nhu.

- Không có việc gì đâu mà, đã có Mưu Già cùng với em rồi, em chỉ lo lắng cho tướng công mà thôi.

- Đứa nhỏ ngốc! Anh bây giờ không phải để cho người khác bắt nạt nữa, chỉ cần em ở nhà chờ anh, cho dù anh đang ở trong thiên quân vạn mã thì anh cũng ra được để về nhà gặp em.

Đại Minh vừa đi vừa nói, khi tiến vào trong phòng quả nhiên nhìn thấy Mưu Già đang nằm ở trên mặt đất.

Cũng may là phòng khách lớn cho nên Mưu Già ở đấy cũng không làm cho đầy. A Ngốc cùng với Mị Nhân đang ở trên người Mưu Già nghịch ngợm.

- Mưu Già nó có thể tự do thay đổi hình dáng có phải không ?

Đại Minh đột nhiên nghĩ đến.

- Có thể được.

Thủy Vô Ngân nói xong thì thân thể của Mưu Già lập tức thu nhỏ lại, biến thành một con sư tử nhỏ mà hình dáng so với Mị Nhân không khác nhiều lắm.

Mất đi chỗ dựa thì A Ngốc cùng với Mị Nhân từ không trung rơi xuống dưới đất, kêu lên rất đau, làm mà cũng không nói một câu.

- Ra đi ! Tiểu Tuyết.

Đại Minh nhìn thấy đang náo nhiệt thì cũng gọi Tiểu Tuyết ra.

Trong sáu năm chiến đấu thì những hoang thú mà Đại Minh có đều trưởng thành không ít. Với Tiểu Tuyết thì cũng đã tự nắm được lực lượng ở trên người mình, sẽ không làm phát sinh tình hình đóng băng như hồi trước nữa. Cho nên bây giờ Đại Minh mới yên tâm gọi nàng ra.

Tiểu Tuyết đến thì rất vui vẻ ôm lấy Đại Minh, nàng ở trong thế giới tạp phiến đã rất lâu rồi.

- Đây là Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết, đây là chị Vô Ngân.

Đại Minh cười hìhì giới thiệu cho hai người biết nhau. Vô Ngân chưa có gặp Tiểu Tuyết bao giờ nên để cho nàng nhận thức đã.Tiểu Tuyết cúi chào Vô Ngân, mà Vô Ngân cũng cười đáp lễ.

Thi Hàm ôm lấy Tiểu Tuyết, nàng cũng rất lâu rồi chưa có gặp Tiểu Tuyết, thành ra rất nhơ nàng ấy.

- Ai a! Thật là náo nhiệt.

Biến mất đã lâu rồi Thị Kiếm lúc này cũng xuất hiện góp vào một chân.

- Ngươi bây giờ mới đến sao? Ta còn tưởng ngươi mất tích rồi.

Đại Minh tức giận nói.Đúng là như thế, lúc cần thì không thấy mặt đâu, lúc không cần thì cứ thấy nhảy nhót trước mặt mình.

Thế nhưng gặp thấy cảnh náo nhiệt kìa thì Đại Minh cũng không cần lo lắng từ nay về sau Vô Ngân không phải một mình nhàm chán nữa.

Lâm Thi Hàm nói ra ý nghĩ của mình.: phải rồi lão công, em định lập một kết giới lớn để tạo một không gian riêng. Nếu thế thì từ nay về sau Vô Ngân sẽ không bị không gian ô nhiễm ảnh hưởng nữa, chứ cứ để như thế này về lâu về dài thì thân thể của em ấy sẽ bị thương tổn.

- Thế thì tổt rồi, chuyện của Vô Ngân thì không để chậm được. Ngày mai anh sẽ xin nghỉ, thì mọi người sẽ bắt đầu làm việc.

Đại Minh không có nghĩ đến được cách giải quyết của Lâm Thi Hàm, vấn đề này đã làm cho hắn suy nghĩ thật lâu.

- Không cần đâu! Anh chỉ cần đưa tất cả hoang thú mà anh đang có cho em, bởi vì cần rất nhiều cây cối gạch đá nên mất rất nhiều sức, đại khái là ngày mai hoặc ngày kia sẽ hòan thành.

- Nếu thế thì được rồi, phiền tóai em quá.

- Người của mình không cần phải khách khí như thế, Vô Ngân là tỷ muội tốt của em, cái này phải làm mà.

Ngày mới bắt đầu thì Đại Minh gọi ra Dạ Xoa, Tu La cùng với tất cả hoang thú gọi hết ra, trước khi đi còn ra lệnh chúng phải hết sức nghe lời của Thi Hàm.

- Bình thường các ngươi luôn không chịu nhau, nhưng ngày hôm nay hai ngươi phải ở chung với nhau cho tốt.

Đại Minh nhìn Tật Phong cùng với Tấn Lôi, hai đứa nhìn nhau đều không hợp mắt, hai tên này chỉ cần gặp nhau là có tình hình như thế này, nếu kịch liệt lên thì thậm chí có thể đánh nhau. Đỉều này làm cho Đại Minh rất đau đầu.

Khi đến trường học thì hắn lập tức bị A Đức cùng với lão Hiếu kéo đi kể chuyện xưa. Đại Minh đành phải đem hết mọi thứ nói ra. Bắt đầu từ kỳ ngộ ở trên hoang đảo, rồi nói một hơi đến hành trình ở Luyện Yêu Tháp, ba người cứ ở trên nóc nhà cho đến mặt trời hạ đằng tây thì mới nói hết.

- Cái này nói mày vận khí tốt mà cũng không tốt đấy.

A Đức nghe xong chuyện xưa thì trầm mặc một lúc lâu. Dù sao thì chuyện này quá mức li kì, nếu không phải hắn đã tận mắt thấy hình dáng thú hóa của Đại Minh thì hắn cũng cho rằng Đại Minh đang nói xạo.

- Tao cũng chẳng biết sao nữa.

Đại Minh hiện giờ cũng đang hỗn loạn vô cùng, thế nhưng trước mắt tình hình tạm thời yên cho nên trước hết cứ hưởng thụ nó đi đã. Chuyện sau này thì cứ để về sau.

- Có điểm khó tiếp nhận, thế nhưng tao tin tưởng mày.

Lão Hiếu xem ra đã bị dọa nghiệm trọng cho nên phá lệ nói rất nhiều chữ.

- Oa ! Phá kỉ lục rồi A Đức không cam lòng nói lên, quen từ lâu rồi hắn mới thấy thằng bạn nói chuyện dài đến thế.

- Bây giờ thì mày có ý định gì chưa?

Đối với chuyện A Đức hỏi thì Đại Minh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

- Đến đâu thì đến thôi. Ông trời đã đùa dỡn tao, thì tao tin tưởng rằng ông ấy sẽ không chịu dừng tay. Bây giờ là những ngày đang an tĩnh, nhưng khó mà đảm bảo rằng một ngày không nổi lên phong ba, không còn ngày yên tĩnh nữa. Ai….

Đại Minh thở dài một tiếng.

- A Minh, nói một cách thật sự thì tao đối với việc mày gặp thì không hâm mộ, một điểm cũng không.

A Đức hiểu được cuộc sống của Đại Minh hiện giờ dáng sợ thế nào, hắn cũng thích cuộc sống thanh nhàn, nơi nơi đẹp đẽ.

Tại A Đức cùng với lão Hiếu làm phiền thì Đại Minh chỉ có thể đáp dứng đưa hai đứa về nhà một lần, thế nhưng không phải ngày hôm nay.Ở Trên sườn núi thì hoang thú đang đi đi lại lại dọa cho người khác hỏang sợ. Chính là sắp tới là ngày lễ, mà đến ngày lễ thì hắn còn phải trở về nhìn cha mẹ, sắp tới thật là bận rộn a.

Khi đã đến mảnh đất xung quanh nhà thì Đại Minh biết được nơi này mọi thứ đều thay đổi. Không khí thì thay đổi trong lành đi rất nhiều, ngay cả thân thể cũng nhẹ nhàng, giống như thoát li thế tục, cái cảm giác này như những ngày ở tại Côn Lôn, thật là tự do tự tại.

Thật là một tiên cảnh ở nhân gian, chẳng biết được Thi Hàm làm sao được như thế này.

Đại Minh đi đến gần cửa thì nhìn thấy Vô Ngân đang ở trong mái đình múa kiếm, xem ra Thi Hàm thiết kế cài kết giới này thật sự rất có hiệu quả, đã làm cho tinh thần Vô Ngân hòan tòan hồi phục rồi.

Mà hoang thú của Đại Minh cùng với A Ngốc, Mưu Già đang ngồi bệt ở mặt đất, xem ra ngày hôm nay đã bị làm việc rất thảm.

- Mọi người đã khổ rồi, trở về nghỉ ngơi nhé.

Đại Minh tay vung một cái đưa tất cả hoang thú trở về tạp phiến, căn cứ nhiều năm kinh nghiệm thì hoang thú nếu bị mệt hoặc bị thương thì chỉ cần trở về tạp phiến sẽ tự động phục hồi lại, mà tốc độ này rất nhanh.

- Tướng công, anh đã trở về.

Vô Ngân dừng trường kiếm trên tay, vừa đi vừa cười hướng tới Đại Minh.

- Em bây giờ thì khí sắc trông tốt hơn rất nhiều.

Đại Minh cầm lấy tay của Vô Ngân nhìn, không sai, Vô Ngân đã hồi phục lại giống như hối Đại Minh nhìn thấy THủy Vô Ngân ở Côn Lôn.

- Điều này phải cảm ơn đại tỉ.

- Thế Thi Hàm bây giờ đang ở đâu rồi?

- Đại tỉ bảo là ngày hôm nay muốn tự mình nấu ăn, muốn thể hiện tốt một phen.

- A a, thật khó tin.

Đại Minh nghĩ thầm không khéo phải chuẩn bị thuốc đau bụng, thế nhưng hắn hồi trước ở Luyện Yêu Tháp rèn luyện đến không sợ gì nên không cần nữa rồi.

- Đi thôi! Anh muốn nhìn Thi Hàm làm ra sao?

Đại Minh cầm lấy tay của Vô Ngân đi vào trong phòng.

Mấy ngày tiếp theo thì Đại Minh cho Tật Phong cùng với Tật Lôi biến thành những con động vật bé nhỏ, tại xung quanh phòng tìm những chỗ bí mật ở, để gia cường xung quanh thủ vệ. Mà trước khi đi thì dặn Tật Phong có chuyện gì đều phải báo cho hắn biết.

- Mẹ kiếp ! Mập mập chết bầm, mày ở nơi này không phải là nơi ở của người.

Đến thứ sáu ngày nghỉ thì A Đức cùng với lão Hiếu đi tới chỗ ở của Đại Minh, chuẩn bị nhìn xem nơi ở trong miệng của Đại Minh nói về lão bà thần tiên như thế nào. Thế nhưng khi hai người vừa bước vào trong núi thì đã bị không khí ở trong này dọa cho một trận.

- Ân! Tiên Cảnh.

Lão Hiếu cũng từ cảm xúc mà nói ra. Nơi này thật sự không phải nơi ở của người thường mà nói là thiên đường cũng không đủ.

Đối với Lâm Thi Hàm, A Đức cùng với lão Hiếu đã nhìn qua. Thế nhưng khi nhìn lại lần này thì không thể thoát khỏi cảm giác kinh diễm, sau đó hai người nhìn thấy Thủy Vô Ngân thì mới biết được câu “Đẹp như người trời “ ý nghĩa như thế nào.

Trong mắt hai người thì đây không phải là người nữa mà là tiên nữ ở chín tầng trời.. Nhìn thấy A Đức cùng với lão Hiếu ánh mắt đều biến thành hình dáng kì lạ, thì Thủy Vô Ngân có điểm sợ hãi, tự giác tiến đến gần sát Đại Minh.

- Uy uy ! Hãy lau hết nước miếng đi, đừng có dọa sợ người khác chứ.

Đại Minh vội hét nhanh để triệu hồi ba hồn bảy phách của hai người.

- Tên tiểu tử này!

Hai người lấy lại tinh thần thì việc đầu tiên là cột chặt lấy cổ Đại Minh, sử dụng hòan tòan mười ngón tay.

- Có Thi Hàm không đủ, cư nhiên còn chạy tới câu dẫn một vị tiên nữ hạ phàm. Mày thật là hoa tâm a hoa đài vận cũng quá mạnh mẽ đấy.

A Đức không cam lòng nói, với cực phẩm mỹ nữ này , hắn từ trước đến giờ không có gặp qua.

- Đúng ! Thật là không tốt, ta lần sau không dám nữ.

Đại Minh lên tiếng cầu xin tha thứ.

- A! Còn có lần sau. Lần này thì đưa về một vị tiên nữ, lần sau thì đưa đến người nào? Chẳng lẽ là nữ thiên thần? Ma giới công chúa? Thật đáng giận! Ta hâm mộ quá.

A Đức tức giận rống to.

Thủy Vô Ngân không hiểu được quan hệ của Đại Minh với hai người lúc này. Nhìn thấy lão công bị ngươi khi dễ, thanh trường kiếm lập tức rời khỏi vỏ, nhằm tới hai người A Đức cùng với lão Hiếu.

- Không được khi dễ tướng công của ta.

Một âm thanh vang lên, vang khắp cả núi, giống như rồng ngâm hổ gầm.

A Đức cùng với lão Hiếu thân thủ đều không tồi, thế nhưng khi trường kiếm của Thủy Vô Ngân còn cách chóp mũi của chính mình thì hai người đều toát ra đầy người mồ hôi lạnh. Bọn hắn căn bản không có phát hiện Thủy Vô Ngân ra tay như thế nào ,đừng nói đến phản ứng lại. Hai người nhìn trường kiêm thì thấy hai ngón tay của Đại Minh đang giữ lấy thân kiếm Thương Hải.

- Vô Ngân, hai người chỉ là đùa vui với anh mà thôi, không cần khẩn trương đâu.

Đại Minh cười khổ, phản ứng của Vô Ngân thực sự là quá lớn.

Phát hiện mình làm không đúng thì Vô Ngân thu hồi nhanh Thương Hải, chỉ một mực cúi đầu không ngẩng đầu lên.

- Không có gì đâu.

Trong lòng thì lo sợ nhưng hai người vẫy vẫy tay như không có điều gì. Thế nhưng trong đầu thì nghĩ ba từ “ thật đáng sợ “. Những người ở cùng với Đại Minh thật sự đều là những người không bình thường.

- Tiểu Tuyết!

A Đức nhìn thấy Tiểu Tuyết ở gần Thi Hàm, mà rất lâu rồi mình chưa gặp lại, lập tức mặc kệ tất cả tiến tới ôm lấy.

- Không được đâu.

Đại Minh lên tiếng ngăn cản, nhưng không ngăn kịp A Đức, kết quả A Đức nói cũng không nói được một câu, cả người đã hòan tòan biến thành đá. Đại Minh thầm than một tiếng, tay cầm lấy A Đức hóa đá tiến vào trong phòng. Sử dụng chân khi bức những hàn khí ở trong người A Đức ra.

Mặc dù Tiểu Tuyết hiện tại đã nắm được lực lượng của mình trong tay , nhưng Tuyết nữ chính là Tuyết nữ, người thường không thể động vào được. A Đức đã không thành khối băng đã là vạn hạnh, nhìn hắn lần sau còn dám đối với Tiểu Tuyết động thủ động cước.

Bị A Đức ôm thì Tiểu Tuyết đã bị dọa, thiếu chút nữa khóc ra tiếng. Thi Hàm ôm lấy nàng , ôn nhu an ủi.

Đại Minh đưa cho A Đức một chén trà nóng, miệng thì nói : Mày nhìn! Tiểu Tuyết bị mày dọa rồi.

- Đúng … Đúng… Đúng là sai… a A Đức hai tay cầm lấy trà nóng, miệng thì run rẩy nói. Hiện tại tình huống của hắn rất không tốt, tòan thân ướt đẫm, sắc mặt thì trắng bệch. Hắn hình dáng hiện tại như người vừa ở trong núi tuyết thóat ra bên ngòai.

Đại Minh nói : A Đức! Tao lần trước không phải đã nói cho mày Tiểu Tuyết không phải lòai người, không thể chạm vào được mà.

- Ta .. Ta đã quên/ A Đức cười khổ nói. Uống xong trà nóng, thân thể A Đức tốt hơn rất nhiều, nói chuyện cũng không run rẩy nhiều nữa.

- Đi Đại Minh cùng lão Hiếu đưa hắn đi. Bây giờ mới nghĩ đến A Đức cứ gặp mỹ nữ thì cái gì đều quên hết tất cả.

Trêu đùa một lúc thì A Đức cùng với lão Hiếu cáo từ rời khỏi.

Trước chủ nhật một ngày , Đại Minh chuẩn bị trở về gặp bố mẹ, nếu đưa cả hai cô gái trở về thì đến lúc đó Đại Minh chẳng biết giải thích ra sao nữa. Cho nên ngày hôm nay hắn chỉ về một mình.

Chiếu lệ nhận lời hỏi thăm như pháo nổ của cha mẹ, Đại Minh chạy nhanh trở về phòng. Làm cho Đại Minh không nói được sắp đính hôn với Thi Hàm, nói ra hai người lại truy hỏi thì khổ.

Nằm ở trên giường, Đại Minh nhìn bốn phía xem phòng mình có thay đổi gì lớn không? Xem ra mẹ vẫn hy vọng mình sẽ có ngày trở về ở lại. Thế nhưng với tình hình trước mắt thì cơ hội không lớn, dù sao hắn bây giờ đã có lão bà, trên vai còn trọng trách gia đình, trách nhiệm này không nhẹ a.

Khi nghĩ đến điều này thì Đại Minh thở dài,thân là người đứng đầu nhà,tất cả những việc ở nhà đều Thi Hàm bỏ tiền ra, mặc dù trên người mình có tiền thế nhưng không phải chính mình kiếm ra. Đại Minh đương nhiên sẽ không dùng tiền này để nuôi vợ.

Bây giờ hắn tựa như ăn bám, ngày ngày ở nhà, nhìn thê tử kiếm tiền nuôi hắn,cảm giác này làm cho Đại Minh thực khó chịu.

Đi làm?

Ý nghĩ này thật là khó được, cả tháng kiếm được nhiều nhất cũng chỉ một vạn, muốn nuôi gia đình không giống như trước nữa.

Không biết có công việc nào thời gian ngắn mà kiếm được nhiều tiền không nhỉ?

Trừ phi đi cướp ngân hàng. Với thực lực của Đại Minh bây giờ thì làm cường đạo cũng chỉ là việc nhỏ . Nếu làm không tốt thì có thể tạo ra danh tiếng không nhỏ, thế nhưng hắn làm việc này thì Thi Hàm làm đầu tiên là li hôn với hắn, huống chi chính mình cũng không muốn đi cướp ngân hàng.

A! Thật là chủ ý ngu ngốc. Đại Minh cười chính mình điên rồi, chính ý tưởng đó mà cũng nghĩ ra được.

Hắn nghĩ đến mọi chuyện gần giống như đi cướp ngân hàng. Đại Minh thì thào nói : không làm được rồi..

- Cái gì không được ?

Vương Di Quân chẳng biết lúc nào đã đứng ở cửa phòng Đại Minh.

- Không có việc gì mà. Thế nhưng, chị tiến đến không gõ cửa phòng, dọa em một trận đấy.

- Chính là em không đóng cửa mà còn dám nói sao?

- Ác ! Quên mất.

- Lần trước khi sửa lại phòng của em , gặp được thứ này, chị muốn hỏi cái này là cái gì? Xem em còn cần không?

Nói xong, Vương Di Quân lấy ra một cái hộp, Đại Minh nhìn thấy lập tức nhẩy bật lên.

- Đây! Cái này chị đã thấy lâu rồi.

Trong hộp chính là hai con mắt của Tuyệt mà Đại Minh tìm mãi không thấy. Vương Di Quân đưa hộp cho Đại Minh , rồi chính mình tìm một chỗ ngồi xuống.

- Cái này rất quan trọng với em sao?

- “Ân!” Đương nhiên, cái này là Tuyệt lưu lại. Mặc dù chẳng biết nó có tác dụng gì nhưng cũng không thể để nó ra bên ngòai, phải thu hồi lại mới được, hồi trước hắn thật sơ sót.

Nhìn thấy vẻ mặt của Đại Minh rất cao hứng, Vương Di Quân không khách khí hắt cho hắn một bát nước lạnh.

- Ngươi cũng biết chị là học y, cho nên đã đem cái này đi phân tích. Cái này bề ngòai mặc dù trông như lam bảo thạch, nhưng qua nghiên cứu thì chị suy đóan cái này chính là một bộ phận trên sinh vật . Mà từ kết cấu của cơ thể thì cái này đại khái là đôi mắt, thế nhưng tra thế nào cũng không tìm ra được sinh vật này là gì? Vì vậy chị đã ước lượng phù hợp với đôi mắt này thì hình thể của sinh vật đó so với khủng long còn lớn hơn.

Đại Minh không có nghĩ đến bà chị tay chân lại nhanh thế, đã đem thứ này đi xem xét.

- Từ lần trước em vào bệnh viện gần như hồi sinh thì đã cho chị hòai nghi, sau đó lại mất tích rất nhiều ngày, khi trở về thì lại đi ra ngòai ở. Bà chị này đã nhìn em lớn lên từ bé nên biết em là người sống nội tâm. Nếu không phát sinh chuyện gì thì không có làm những việc như thê. A Minh nha A Minh, em ở trên người có rất nhiều bí mật, em có nguyện ý kể cho chị nghe được không?

Đại Minh trầm mặc một lúc rồi nói ra hai từ : không cần.

- Bây giờ em gặp phải những chuyện mà người thường không thể giải thích được, cùng với chị nói cũng chỉ là vô bổ. Chị đừng có hỏi nữ, việc của em thì chỉ có thể chính mình giải quyết, dạng sống bình phàm an tĩnh trước kia đã đi xa, bây giờ trước mắt em thì tương lai không định trước được.

- Nếu em không muốn nói thì chị sẽ không miễn cưỡng, nhưng em là đệ đệ của chi, việc này chị nhất định sẽ tìm ra chân tướng.

Đại Minh nhìn thấy Vương Di Quân đi ra khỏi phòng, đầu bắt đầu đau, chị của hắn rất khó đối phó, gặp được việc gì khó hiểu phải tra ra rõ ràng mới ngừng tay, mà đáng sợ nhất là bà chị hắn từ trước đến giờ không có từ thất bại.

Trời ạ ! Bà chị hắn lúc trước nên thi vào cảnh sát, chứ không nên học y.

Bắt đầu tuần mới đi học, Đại Minhlập tức đưa ý kiếm tiền ra nói cho A Đức cùng với lão Hiếu. Bây giờ hắn không nghĩ nhiều lắm, việc kiếm tiền nuôi gia đình chính là việc quan trọng nhất.

- Chấp nhận chứ.

A Đức vỗ tay kêu tốt, ủng hộ ý tưởng mà Đại Minh đưa ra.

- Thế nhưng phải phiền tóai lão Hiếu ở trên internet thu thập tin tức, dù sao ở trên đó tin tức lưu thông nhanh nhất.

Đại Minh suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Ừm.

Lão Hiếu đưa ra một tư thế giao cho ta.

- Thế nhưng, mập mập đáng chết. Mày bây giờ mà thiếu tiền hay sao? Nhà vợ mày tiền nhiều lắm mà.

A Đức cảm khái hỏi, hắn nhớ rõ Thi Hàm có rất nhiều tiền,từ khí chất với đồ mặc thì biết đấy là thiên kim của nhà giàu. Không phải là nhà giầu bình thường mà chính thức thiên kim của nhà cực giầu.

- Chính là một mình thì tao không thiếu tiền, thế nhưng bây giờ phải nuôi hai bà vợ, tiền đương nhiên là quan trọng. A Đức, tao hỏi mày, mày có để cho vợ mày nuôi mày không?

- Nói cũng đúng, đây chính là điểm tự tôn cơ bản nhất của nam nhân mà. Mày yên tâm, ta sẽ tòan lực giúp mày, tuyệt đối sẽ không làm cho nam nhân chúng ta mất mặt mũi.

Tam kiệt tập thể hành động, thế nhưng tự nhiên biến thành một tập đòan kiềm tiền. Qua một ngày A Đức cùng với lão Hiếu cầm tài liệu tới trường học, ba người lại thảo luận rất sôi nổi.

- Trước tiên chọn cái này đi, tiền thưởng là năm mươi vạn.

A Đức từ trong tập tư liệu rút ra một tờ giấy rồi chỉ.

- Đi tóm tội phạm a, tao không có thời gian đi tìm hắn, rất mất thời gian.

Đại Minh lắc lắc đầu, quá tốn thời gian.

- Thế mày quên à, gia đình tao là xã hội đen. Nắm giũ hành tung của những người này tất nhiên phải có biện pháp.

- Nếu vậy thì không phải mày bán đứng chính người mình sao?

- Những người này ở hắc đạo cũng xem như có danh tiếng thôi, tao chỉ ngại có chuyện nên không xử lý, nhưng bây giờ có mày xử lý thì tao còn cao hứng không kịp. Mà mày như là còn một hình dáng kháng mà, ở xã hội này như một bóng mà có tìm cũng không thể tìm được.

- Đúng là không có thân phận không phải lo nghĩ a! Bắt người xong thì đưa đến cảnh sát lĩnh thưởng sao?

Đại Minh sẽ không sử dụng hình sang bây giờ để đi ra ngòai, mà xử dụng hình ảnh bắt mắt, thân là Tam Nguyệt Ấn phó tổng tài tên là Hắc Phát Ngự Đường.

Tam Lang cũng có người nhận ra , muốn đến muốn đi cũng chỉ là dùng diện mạo lam phát để xuất hiện.

- Mày không phải lo lắng, đến lúc đó tao sẽ tìm người để cùng với cảnh sát quan hệ để lấy tiền. Mặt ngòai thì tất cả công lao đều là cảnh sát, thế nhưng tiền thì đi vào túi tiền của ta. Với chuyện vui mừng lớn như thế này không có người cự tuyệt được.

Đại Minh nghĩ đúng là nên đi làm bắt người kiếm tiền thôi. Với thực lực của hắn chính là có thể làm được thỏai mái, mà tiền thù lao thì không ít. Đã không đi cướp ngân hàng thì đi bắt những người cướp ngân hàng chính là ý nghĩ của Đại Minh.

Mà không chỉ đi bắt tội phạm truy nã, chỉ cần ở trên mạng có người bỏ tiền để giải quyết việc khó khắn thì đều có thể tiếp.

Cứ như thế này thì chủ ý của ba người từ từ đi vào trơn chu.

Bắt lấy tội phạm truy nã đưa cho cảnh sát, cảnh sát cũng mở một mắt nhắm một mắt để cho Lam Phát Đại Minh tồn tại. Mà ở một bên, bởi vì ba người ở trên internet nhân công tác thì hòan thành đều một trăm phần trăm, dần dần cũng tạo ra danh tiếng, thế nhưng không người nào có thể biết được hắn thân phận, chỉ biết hắn ở trên mạng có một danh hiệu tự xưng. “ Tuyệt “

Truyện cùng thể loại(Truyện 18+)

Danh sách Truyện 18+ mới nhất

Truyện 18+

Sắc Dục Hệ Thống

Thể loại: Sắc Hiệp, Huyền Huyễn, Hệ Thống... . Tên Truyện: Dâm Dục Hệ thống.

Đọc truyện
Truyện 18+

Bí Cảnh Bá Chủ

Lâm Khang xuyên qua, phát hiện mình đã trở thành chủ nhân của một bí cảnh vừa mới hình thành. Theo chân hắn phát triển bí cảnh từ một cái hang nhỏ thảm không thể thảm hơn, từng bước trở thành bí cảnh

Đọc truyện
Truyện 18+

Xuyên Không Ta Có Được Hệ Thống Hết Sức Vô Sỉ

Một lần vô tình hắn được xuyên không tới đấu la đại lục,hắn một thân vô sỉ nhưng không ngờ hắn gặp phải hệ thông còn vô sỉ hơn hắn nhiều lần chỉ nhằm thơi cơ trừ bớt phần thường nhận được của hắn sau

Đọc truyện
Truyện 18+

Hậu Cung Tại Đấu Khí Đại Lục

. . . .

Đọc truyện
Truyện 18+

Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

Được Âm Hậu thu nhận làm đệ tử, dùng chính bản thân mình làm lô đỉnh tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, Hiên Viên Đế Phượng Quyết... . * Đẳng Cấp Trong Truyện.

Đọc truyện
Truyện 18+

Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

Thế giới bước vào thời đại linh khí khôi phục một điểm nhân loại bên trong như sâu kiến, con người thức tỉnh tu luyện cùng yêu ma giao tranh gồng gã 20 năm chớp mắt trôi qua. .

Đọc truyện
Xem thêm

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.