Trở về truyện

Bỉ Ngạn Thương Thiên - Chương 9 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bỉ Ngạn Thương Thiên

9 Chương 9 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Trong không khí ngột ngạt đó bỗng nhiên có một tiếng có một tiếng hét thảm vang lên trong đám người. Cũng không đợi mọi người phản ứng tiếng hét tiếp theo lại vang lên rồi đến tiếng thứ ba, thứ tư.

Trong lúc nhất thời mọi người loạn thành một đoàn.

“Không xong, đây là hấp huyết bức”

Bỗng nhiên có một người nhận ra những đôi mắt đỏ này là gì.

Mà khi nghe được mấy từ Hấp Huyết Bức thì mọi người ở đây đều quá sợ hãi.

Tên như ý nghĩa, hấp huyết bức là một loại yêu thú họ nhà dơi,thức ăn của chúng là máu tươi. Tuy là yêu thú nhưng sức mạnh của những con Hấp Huyết Bức này chỉ tối đa ở tầng 1 và tầng 2,loài này thường rất ít xuất hiện ở ngoại giới bởi vì chúng sợ ánh sáng mạnh. Cái làm mọi người sợ hãi nhất ở đây là chúng thường tụ tập theo bầy đàn.

Thử hỏi, ngươi có thể một mình đánh với một Hấp Huyết Bức nhưng liệu ngươi có thể lấy 1 địch 2, địch 3, địch một bầy Hấp Huyết Bức.

“Không...a a a”

“Ô ô,Mẫu thân... Cha...”

“Con a...”

“Ta hận a...Các ngươi là một lũ ác ma...”

“Không thể nào...Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi Linh Nhi...Không phải nàng đồng ý cưới ta rồi sao”

Ta đang nhìn thấy gì ? nhìn thấy gì? Liệu đây có phải là mơ? Đây là câu hỏi quanh quẩn trong đầu của một thằng nhóc nước mũi còn chưa sạch.

Hắn thấy, những người trong thôn dần dần gục ngã. Hắn thấy, những đứa bé mất cha, phụ nữ mất chồng. Hắn thấy Khương thúc, A bố thúc ngày nào mới đang cười đang nói bây giờ đã nằm trong vũng máu.

Và hắn còn thấy đứa bé tiểu Mạn điêu ngoa ngày nào đang dùng ánh mắt thẩn thờ nhìn thi thể Khương thúc nằm dưới mặt đất, đâu còn sự hoạt bát đáng yêu như ngày hôm qua. Như nhận thấy ánh mắt của của Quốc Việt nàng quay lưng nhìn về phía hắn, rồi nhìn về phía sau lưng hắn, đứa bé cười thê lương, đưa tay lên như muốn bắt lấy lấy điều gì.

Nhưng

“Không.....”

“Tiểu mạn...”

“Phốc”

Tất cả đã muộn, huyết hoa nở rộ, một con hấp huyết bức xuyên thủng từ phía sau lưng đến bụng của nàng. Có lẽ đã quá đủ cho một bi kịch, nàng không tránh, không né và đã lựa chọn cho sự giải thoát khỏi cuộc đời.

Thân thể nhỏ bé của tiểu cô nương dần hạ xuống, nàng cố nặn ra một nụ cười nhìn về Quốc Việt, ánh mắt ấy có không bỏ, có lưu luyến, có cả những cảm xúc chớm nở của một thiếu nữ dành cho chàng trai. Miệng nàng thì thào âm thanh yếu ớt lọt vào tai Quốc Việt khiến cho hai mắt hắn đỏ hoe:

“Quốc Viêt, ta mong kiếp sau chúng ta vẫn là bạn, khi ta xuống dưới âm ti ta sẽ cố gắng không uống canh mạnh bà, để...ta...có ...thể...không ...quên ...ngươi”

Âm thanh ấy ngày càng nhỏ dần cuối cùng vụt tắt. Một sinh mệnh nhỏ đã ra đi.

“không”

“Con a”

Quốc Việt và sau lưng hắn vang lên tiếng bi thống cùng một lúc, đó không ai khác là trưởng thôn.

Lão như một con thú bị thương, bất lực ngồi dưới đất. Có lẽ ông trời đang trêu đùa lão, từ lâu lão đã phải trải qua nỗi đau mất vợ, chưa nguôi ngoai được bao lâu lão phải chứng kiến những người thân của mình lần lượt ra đi, lão phải làm kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh.

“Là gia gia có lỗi với tụi con a, là gia gia quá nhu nhược...”

Nước mắt lão chảy dài trên hai hàng mi, lão trưởng hiền lành, tốt bụng ngày nào lại trở thành bộ dạng bây giờ làm người ta chỉ có thể thở dài.

“Việt nhi, con đến đây”

Qua một lúc sau lão khàn khàn nói.

Quốc Việt cũng không biết lão muốn nói gì nhưng cũng không từ chối. Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh lão.

“Ngươi cầm lấy tấm da thú này, có lẽ nó sẽ giúp ngươi chạy thoát khỏi nơi đây”

Lão trưởng thôn nhét vào trong tay Quốc Việt một tấm gia thú cổ xưa, cũng không biết nó đã tồn tại bao nhiêu năm mà màu của nó cũng đã ố vàng, trên tấm da được điêu khắc những hoa văn vô cùng cầu kì và tối nghĩa, nếu nhìn lâu sẽ khiến cho người ta đầu óc choáng váng.

Không đợi Quốc Việt hỏi, lão nghiêm mặt nói tiếp:

“Con cũng đã nghe câu chuyện ta kể rồi, câu chuyện đó có một chi tiết mà ta đã không kể ra, năm đó ta vô tình lạc vào động phủ kia cũng không phải không thu hoach được gì. Ta ở phía ngoài động phủ trong một hốc tối đã vô tình nhặt được tấm da thú này, tuy ta không thể giải bí mật về nó nhưng nó có lẽ là một bảo vật, nói kông chừng nó có ích vào thời khắc này”

Quốc Việt nghe vậy thì vội vàng nói:

“Còn ngài thì sao, ngài cũng không thể không có nó để phòng thân được”

Lão nhân nghe vậy thì khuôn mặt buồn vì đau thương lúc bấy giờ mới có chút dãn ra, xoa đầu Quốc Việt nói:

“ Ta ư, Vợ ta đã đi, con ta đã mất, tiểu mạn cũng không còn vậy lão già ta còn sống trên đời làm gì chứ?”

“Con cứ cầm lấy tấm da thú này, nếu sau này con trở thành một võ giả thì hãy giúp ta một việc, đó là giết Tống Thự giúp ta”

Nói đến đây ánh mắt của lão lóe lên một tia lệ mang.

Như nhớ tới điều gì lão lại nói tiếp:

“Chắc ngươi thắc mắc Tam Nương của các ngươi đi đâu?”

Quốc Việt nghe vậy cũng gật gật đầu chờ lão giải thích.

“Thực ra Tam Nương cũng không thuộc nơi đây, nàng có lẽ là một tiên nhân. Tam nương từng nói với ta là thôn của chúng ta có một kiếp nạn lớn nhưng nàng không thể nhúng tay nhân quả quá lớn. Nàng nói, chuyện nàng có thể làm duy nhất là siêu độ cho chúng ta kiếp sau có một cuộc sống tốt hơn”

Nghe vậy Quốc Việt rơi vào trầm mặc, hắn có chút vui vì Tam nương còn sống, dù gì nàng cũng như người mẹ chăm sóc hắn bấy nhiêu năm nhương càng nhiều hơn là buồn, buồn vì nàng không chịu đứng ra cứu giúp thôn, có thể nàng có chuyện khó nói nhưng hắn cũng khó có thể chấp nhận được.

Thấy Quốc Việt trầm mặc, lão trưởng thôn nói:

“Lựa chọn ra sao là quyền của con, nhưng hãy nhớ rằng sau này dù có sao đi nữa hãy giữ sơ tâm, ta khuyên con đừng có hại những người tốt”

“Thôi cũng đến lúc lão già ta đi gặp Tiểu Hồng và gia đình chúng ta rồi”

Quốc Việt thấy vậy cố níu kéo lão trưởng thôn lại:

“Lão gia gia, ngài không thể không đi sao”

Lão cũng không dừng lại phất phất cánh tay đầy nếp nhăn của mình, dáng người tuy hơi còng nhưng Quốc Việt nhìn vào thấy có chút phiêu dật, có lẽ lão đã nghĩ thông tất cả.

Đi đến bên thi thể Tiểu Mạn, lão kéo nàng và những người xung quanh vào lòng, cũng khoong biết lão lấy đâu ra cây dao găm.

“Phập”

Tiếng dao tiếp xúc với da thịt vang lên, lão nhìn bầu trời, tuy dòng lệ vẫn vương trên khuôn mặt nhưng trên khuôn mặt của lão lúc bấy giờ cất lên nụ cười thỏa mãn, như trên kia có hình bóng mà lão đang chờ mỉm cười với bản thân.

Quốc Việt thu hết hình ảnh này vào trong đáy mắt, tuy đã chuẩn bị tâm lý, biết đây là cách giải thoát tốt nhất cho lão nhưng mắt hắn cũng có chút đỏ hoe.

“Lão gia gia, ngài hãy yên tâm mà nhắm mắt. Con sẽ cố sống sót báo thù cho ngài, ngài bảo con không được giết người tốt, ngài bảo con hãy giữ sơ tâm. Được, con sẽ nghe lời ngài tuy nhiên những kẻ mặt người dạ thú ngoài kia con sẽ không tha cho kẻ nào”

Nói đến đây ánh mắt hắn tràn đầy sát khí - điều mà không nên xuất hiện ở một đứa bé. Qua biến cố lần này hắn sẽ không ngây thơ cho rằng có công bằng tồn tại trên thế giới này, nếu có thì đó chỉ dành cho kẻ mạnh.

Hắn nhìn về Tống Nghiêm, nhìn về Dương Túc, nhìn về những người đã khiến cho thôn hắn thành ra như vậy. Sau khi thu hồi ánh mắt hắn lại nhìn về thảm trạng giữa chiến trường.

Lúc bấy giờ, trong sơn cốc vẫn đang diễn ra chém giết kịch liệt. Thi thể dưới đất chất như núi, thôn dân cũng đã chết hết, những người thường hầu như đã chết hết, có lẽ đây cũng là sự giải thoát duy nhất cho họ.

Cũng không nhìn nhiều, trong lúc đang định bò đến bên một thi thể thì một con dơi đột ngột từ trong bóng tối đâm ra tấn công Quốc Việt. Lúc sắp chạm đến người hắn, thì tấm da thú trong tay phát ra những chấn động kì dị như truyền từ tuyên cổ chảy trên thời gian trường hà đến đây.

Hấp Huyết Bức nọ cảm thấy vô cùng sợ hãi, đây là tín hiệu truyền từ bản năng của nó. Không do dự nó quay đầu chạy đi không thèm ngoảnh lại.

Quốc Việt khi nhìn thấy biểu hiện của hấp huyết bức thì cũng có chút bất ngờ, trưởng thôn nói không sai, tấm da thú này có tác dụng.

Cũng Không nghĩ nhiều, Quốc Việt đi đến bên một thi thể, dùng vết máu thoa lên cơ thể mình để giả chết, trong tay thì vẫn nắm chặt tấm da thú.

Với kinh nghiệm nhiều năm đi săn, hắn biết cách tốt nhất bây giờ là nằm im tùy cơ ứng biến. Ai biết bên ngoài kia có nguy hiểm không chứ? . Mặt khác chạy ra một mình cũng sẽ quá chói mắt, có khi lại trở thành mục tiêu cho người khác.

Mọi chuyện từ lúc đầu đến cuối cũng chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, ánh sáng hạn hẹp nên cũng chẳng ai để ý. Mỗi người lo thân mình chưa xong lấy đâu ra thời gian để ý chuyện khác.

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.