Trở về truyện

Bỉ Ngạn Thương Thiên - Chương 5 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bỉ Ngạn Thương Thiên

5 Chương 5 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Hạ Thôn, liệt nhật đã xuống núi. Trong các bụi cỏ, những con côn trùng bắt đầu cất tiếng kêu rôm rả để gọi bạn đời.

Sau khi ăn xong bữa cơm tối sớm, Quốc Việt đã có mặt ở đầu thôn cùng một đoàn người trong thôn.

Có cả đàn ông,phụ nữ và trẻ em.

Nhóm đi săn người gồm sáu người, trong đó có cả A bố trong đoàn người.

Trong thôn tuy có nhiều thanh niên và tráng hán, nhưng bọn họ sẽ chia nhau đi săn. Hầu hết các lần đi săn đều tay không mà về bởi vì họ cũng không dám đi vào sâu trong khu rừng.

Trong thôn lưu truyền một truyền thuyết được truyền từ đời này sang đời khác là cấm tiến sâu vào nơi chia cắt giữ hai mảnh rừng rậm.

Họ còn phát hiện gần đó có những dấu chân khổng lồ, lún sâu xuống dưới mặt đất.

“Mọi người chuẩn bị, nhóc thò lò tới rồi”

Cất tiếng nói là một đại hán có chùm râu quai nón, màu da cổ đồng. Trong trí nhớ của Quốc Việt thì đây là cha của Tiểu Mạn và được mọi người gọi là Lão Khương.

Đứng một bên A Bố nghe vậy thì nhìn lại Quốc Việt, hai người mắt to trừng mắt nhỏ khiến cho Quốc Việt có chút rụt cổ. Dù gì người sai vẫn là Hắn.

A Bố đi đến bên cạnh Quốc Việt, ý vị thâm trường nhìn hắn một cái như muốn nói: “Ngươi đã trưởng thành”.

Rồi hắn nhìn về đũng quần Quốc Việt gật gật đầu cũng không nói gì.

Quốc Việt thấy ánh mắt của A Bố thúc không biết làm sao, hắn có chút sởn cả tóc gáy.

Nhìn thấy mọi người cũng đã sẵ sàng thì cha của tiểu Mạn cất cao giọng nói:

“Nếu đã chuẩn bị xong thì chúng ta lên đường”

“Mọi người chú ý cẩn thận, nhóm đi săn trước thông báo gần đây thú rừng có chút dị động”

Những tráng hán quay lại ôm vợ con của mình, rồi cất bước theo đoàn đi săn.

Sau lưng bọn họ vang lên những tiếng tạm biệt, cầu nguyện của gia đình, vợ con họ để cầu cho họ bình an. Hình ảnh ấy tuy nhỏ bé nhưng có lẽ đó là động lực để những người đàn ông trong gia đình như họ có thêm sức mạnh trước sự khắc nghiệt của luật sinh tồn.

Minh nguyệt lên cao vén bớt đi sự u tối trong khu rừng rậm.

Đoàn người của thôn Hạ lúc bấy giờ đã xuất hiện ở ngoài bìa rừng.

Không khí lúc này nặng nề hơn bởi vì họ biết bên trong khu rừng chẳng phải nơi tốt lành gì mà chúng tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm.

“Tiểu Việt, đi giữa chúng ta”

“Lão Bát và Lão cửu cầm cung, còn lại các ngươi chia ra đứng xung quanh quan sát”

“Được, Lão Khương”

Với tư cách là một người đội trưởng, cha tiểu Mạn bắt đầu phân phó cho mọi người ổn định lại đội hình.

Bọn họ từ từ tiến sau vào trong khu rừng.

Ánh đuốc lúc bấy giờ đã tắt, khu rừng một lần nữa lâm vào u tối.

Lão Khương đi đầu dùng tất cả các giác quan của mình để lắng nghe từng tiếng động cỏ lay.

Khu rừng hôm nay nặng nề đến lạ thường khiến cho một người có kinh nghiệm lâu năm như lão cũng phải bất an trong lòng.

“Dừng lại”

Hắn phất tay bảo mọi người dừng lại.

“Có chuyện gì à”

Thấy vậy, mọi người đi đến bên cạnh nhỏ giọng hỏi. Bọn họ cũng cảm giác khu rừng hôm nay không đúng nhưng cũng chỉ có vậy.

“Mọi người chú ý cẩn thận hơn nữa, ta thấy hôm nay khu rừng có chút không đúng lắm”

Nghe vậy mọi người cũng nghiêm túc lên. Cũng không phải bọn họ tôn Lão khương làm đội trưởng cho có mà bởi vì kinh nghiệm và trực giác đến đáng sợ của hắn.

Đoàn người tiếp tục tiến lên, nhưng lần này họ có vẻ càng thêm cẩn trọng hơn.

Cũng không biết bao lâu phía trước vang lên tiếng động lạ, cả đoàn định mắt nhìn lại thì ra đó là một chú nai đang đi kiếm ăn.

Bọn họ trung lòng vui mừng, bởi vì với khoảng cách như thế này chú nai rất khó chạy thoát.

Lão Khương đưa ánh mắt cho lão bát và lão cửu ra hiệu cho hai người.

Hai người cũng ăn ý lấy cung sau vai ra, từ từ lắp tên vào.

Lúc sắp kéo tên ra khỏi dây thì đột nhiên có một bóng đen vô cùng to lớn nhảy qua trước mắt.

Khi cả đám nhìn lại thì bọn họ cùng nhau nín thở, nằm úp sấp dưới mặt đất, không ai dám động kể cả thằng nhóc Quốc Việt.

Bởi vì thứ bọn họ thấy chẳng phải là bóng đen gì cả, mà đó là một con hùng sư có thân hình như một con trâu mộng, điều càng làm bọn họ sợ hãi hơn nữa là trên đôi vai của nó vậy mà mọc thêm một đôi cánh như cánh dơi.

Con nai lúc này cũng chẳng thấy tăm hơi, nhìn qua khe hở thấy cái miệng đầy máu của nó thì mọi người cũng biết chyện gì đã xảy ra với con vật đáng thương kia.

Đột nhiên, con Dực Sư quay đầu về nơi mà đám người đang ẩn nấp, nó bước từng bước một như đang trêu chọc con mồi của mình trước lúc thành bữa ăn vậy.

Đám người thấy vậy thì vô cùng tuyệt vọng, bọn họ biết hôm nay của mình không xong rồi.

Nếu mà đám người đối mặt với một con hùng sư bình thường thì cũng không đến mức này nhưng đây có lẽ là yêu thú trong truyền thuyết mà trưởng thôn từng kể.

Quốc Việt nằm bên trong đám người cũng vô cùng sợ hãi, tuy sợ chết nhưng thứ để hắn sợ hãi hơn là mọi người cùng chết.

Trong đầu của thằng bé lúc này đã tưởng tượng được hình ảnh của những người phụ nữ và hài đồng đứng ngóng trông chồng và cha của bọn họ về.

Hắn nắm chặt nắm đấm, nếu vậy thì hãy để một mình hắn chết.

Trong lúc thằng nhỏ lại xông ra đánh lạc hướng con vật to lớn kia thì dị biến lại phát sinh.

Chẳng biết khi nào thì vùng đất trong rừng rung động dữ dội, kèm theo đó là những tiếng ầm ầm từ phía sâu trong khu rừng vang lên.

Cùng lúc đó một khí tức như từ thời hồng hoang phả vào mặt chúng nhân, chúng cổ xưa mà tang thương.

Sâu trong khu rừng vang lên những tiếng gào thét đáng sợ, chúng hóa thành sóng âm khiến cho mắt mũi mọi người phải ứa máu.

Con Dực Sư bên cạnh cũng chẳng còn vẻ thong dong như trước kia nữa, nó nhìn về phía đám người rồi không do sự bay gấp vào trong khu rừng, như ở trong đó có thứ gì đó quan trọng đối với chúng.

Thấy vậy mọi người cấp tốc quay người lại chạy, có lẽ đây là lần chạy mà tốc độ họ đạt đến đỉnh phong trong suốt cuộc đời.

Cũng không biết qua bao lâu bọn họ đã chạy ra khỏi bìa rừng, phía sau họ có thể nghe loáng thoáng những tiếng gầm gừ dữ dội của bầy thú.

“Về nhanh, nơi này có lẽ đã xảy ra chuyện gì chúng ta không biết, ở đây quá nguy hiểm”

Nghe Lão Khương nói vậy mọi người cũng đồng tình gật gật đầu.

Trên đường đi về mọi người nghĩ lấy mà sợ, tuy sau này có lẽ sẽ không còn được săn thú nữa nhưng giữ được tính mạng còn quan trọng hơn.

Quốc Việt đi một bên đám người thì lại có tâm tình khác, đây là lần đầu tiên hắn thấy được yêu thú và điều này càng chứng minh những câu chuyện của lão trưởng thô là có thật.

Hắn có chút háo hức về thế giới bao la bên ngoài, nơi mà tồn tại thần tiên, yêu thú, các thiên tài địa bảo.

Khi về tới thôn thì trời đã tờ mờ sáng, mọi người thấy đám người đi săn về sớm thì chạy đến hỏi han.

Lão trưởng thôn chống cây gậy trúc thấy quanh thân các tráng hán còn động lại vết máu thì tiến lên hỏi:

“Hôm nay trong khu rừng xảy ra chuyện gì à?”

Nghe vậy đám người cũng kể ra một năm một mười cho trưởng thôn và người dân lắng nghe.

Sau khi nghe thì phản ứng lớn nhất là những người phụ nhân trong thôn, các nàng bật khóc ôm lấy người chồng mà xuýt nữa phải xa cách âm dương của mình.

Mặt khác tụi nhỏ lại không nghĩ nhiều đến vậy, giờ này trong đầu tụi nó chỉ tưởng tượng hình ảnh mà mình được cưỡi trên đầu dực sư bay khắp thôn dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Sau một hồi, mọi người bắt đầu giải tán.

Quốc Việt thì được Tam Nương đưa về nhà của nàng. Tuy Quốc Việt khăng khăng muốn về nhà của mình nhưng dưới sự bắt ép của Tam Nương hắn phải thành thành thật thật đi vào khuôn khổ.

.........................

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.