1 Chương 1 Bỉ Ngạn Thương Thiên
Thiên là trời, địa là đất nhưng mấy ai khám phá hết thảy hai từ Thiên Địa. Có những người mang sức mạnh vô biên, sở hữu thần thông cái thế đi tìm hiểu phần cuối của trời đất này là gì nhưng để rồi chỉ còn lại một tiếng thở dài bất lực.
Giữa một thiên địa rộng lớn bao la, có một đại lục cô quạnh đang trôi lơ lững ở đó, nó khoác cho mình một vẻ thần bí, cổ xưa và tang thương theo năm tháng.
Xung quanh mảnh đất này được bao quanh bởi một đoàn sương mù khiến người khác nhìn vào cũng không phân biệt chính xác là sương mù hay là Huyền Hoàng chi khí.
Thiên Cổ đại lục là một nơi rộng lớn bao la, gồm nhiều khu vực thần bí và không biết, nó là một mảnh đất cho dù một con người bình thường đi hết cuộc đời ngắn ngủi của bọn họ thì chẳng đi hết một góc ở nơi này.
Có một thôn xóm nằm ở một góc của Thiên Cổ đại lục tên là Thôn Hạ. Ánh chiều tà đổ về hướng tây chiếu lên những mái nhà tranh đơn sơ của thôn xóm làm cho người ta cảm giác bình yên đến lạ thường.
Trong thôn, có mấy chục cặp mắt đang láo liêng đảo liên hồi vào bên trong một căn nhà tranh đơn sơ càng làm người ta tò mò là bên trong còn vọng lại những tiếng rên rỉ như có như không của phụ nữ và tiếng thở dốc nặng nề của một đại hán.
" Này, tụi mày cho tao xem với"
"Em cũng muốn xem nữa"
"Đến lượt tao, lượt tao"
Trái với không khí nặng nề bên trong căn phòng thì bên ngoài có những tiếng thì thầm to nhỏ, cùng với những hồi tranh chấp nảy lửa của những đứa trẻ trong thôn.
Bên ngoài căn phòng có hơn mười đứa trẻ với nhiều độ tuổi khác nhau, nhỏ tuổi nhất là một thằng bé thò lò mũi xanh ánh mắt lúng liếng, tò mò đứng phía sau xem đàn anh của mình đứng trên những chiếc kệ nhìn vào căn nhà tranh.
Bên cạnh đứa bé thò lò mũi xanh còn có một tiểu cô nương cột tóc hai sừng đang phì phì mũi, đấm ngực giậm chân có lẽ vì chưa đến lượt mình xem.
"Này Thò Lò Mũi Xanh! ngươi có phải đàn ông không hả, nếu phải thì lên tranh chổ đi chứ"
Nhìn tiểu cô nương đang tức giận dọa nạt mình thằng bé dùng sức hít lại cục nước mũi vào trong, ngây ngô cười nói:
"Như thế là không đúng đâu, chúng ta phải xếp hàng theo thứ tự"
Nhìn thằng bé ngốc ngếch trước mắt mình, cô bé cũng chẳng thèm đáp lại bởi vì nàng biết hắn là một đứa rất đúng mực và cũng rất cố chấp, trong thôn mọi người từng gọi vui hắn là ông cụ non.
" Này Thò Lò Mũi Xanh , tới đây!"
Đằng trước, có đứa bé gầy nhom, mang vẻ mặt lờ đờ thỏa mãn như nhặt được chí bảo lớn nhất trên cuộc đời gọi hắn lại.
Cậu bé cũng hiểu ý chạy lại và không quên lể phép cảm ơn rồi thay vào chổ đứa nhóc gầy còm đó để lại phía sau tiểu cô nương oa oa chửi bậy.
Khi đưa đôi mắt ngây thơ ấy nhìn vào trong, thằng bé triệt để choáng váng. Hắn trừng đôi mắt lúng liếng đầy đáng yêu ấy lên nhìn cảnh tượng mới lạ và đầy ma lực ấy.
Những cậu bé khác nhìn thấy biểu hiện mới lạ của thằng bé thì cười khặc khặc đầy bỉ ổi.
Bên trong, trận chiến vẫn đang tiếp tục. Người trung niên mỹ phụ với dáng người đẫy đà đang cưỡi trên người đại hán dùng chiếc mông màu mỡ của mình chống đỡ trường thương của đại hán, tóc tai nàng tán loạn, miệng khẽ nhếch, cặp vú lớn đung đưa theo từng nhịp cùng những tiếng rên rỉ câu hồn làm cho bọn trẻ bên ngoài phải dựng đứng cả lên.
Đột nhiên có một thằng bé có vẻ nhịn không được rên rỉ một tiếng rồi trượt chân vào đống củi khô ngoài nhà.
Tụi nhóc thầm kêu không ổn nhanh chân hối thúc nhau bỏ chạy:
"Không xong, chạy nhanh, A Bố thúc phát hiện rồi, này mập mạp ngươi kéo thò lò mũi xanh đi luôn"
Bên cạnh những đứa nhanh nhạy thì có những đứa đang còn ngơ ngác chưa kịp hồi thần đặc biệt là Nhóc thò lò mũi bởi vì đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện xấu trong đời còn bị người ta phát hiện làm hắn vô cùng xoắn xuýt.
Khi tụi nhỏ kéo nhau chạy thì cùng thời điểm đó, tiếng của A Bố gầm lên trong căn phòng cùng tiếng xột xoạt mặc quần áo làm cho tụi nhỏ hoảng hồn. bọn chúng hét ầm lên dùng hết sức lực bú sữa mẹ để chạy.
Cũng may quá trình mặc quần áo cũng khá lâu nên khi đại hán chạy ra chỉ còn thấy bóng lưng của bọn chúng.
" Bọn nhỏ đáng đánh, dừng lại cho tao, đừng để tao mách cha mẹ tụi mày"
Tiếng đại hán vang lớn khiến cho bọn trẻ hú hồn khiến tốc độ tăng lên đáng kể . Sau khi chúng chạy được thêm một đoạn thì bọn nhỏ xám xịt chia nhau đi về chờ đợi sự trừng phạt cũng từng ông bố bà mẹ.
Cũng như những đứa khác, nhóc thò lò cũng đi lủi thủi trở về nhưng trong đầu cũng hắn vẫn quanh quẩn những hình ảnh trong căn nhà của A Bố khiến hắn có chút chột dạ.
Trở về căn nhà lụp sụp trống trải, chỉ có một chiếc đèn dầu cùng vài dụng cụ cần thiết. có lẽ đây cũng là căn nhà nhỏ nhất trong thôn nhưng cũng là căn nhà chứa nhiều tình người nhất.
Thực ra Nhóc Thò Lò Mũi tên là Quốc Việt, hắn là một cô nhi được nhặt về và được mọi người trong thôn cùng nhau nuôi lớn, chính căn nhà của hắn cũng được những người trong thôn xây nên vì vậy từ nhỏ hắn đã rất yêu quý những gì trong thôn xóm này.
Lắc lắc đầu, nhìn ra cửa sổ trời cũng đã mờ tối hắn mang tâm tình chập chờn từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi mở mắt thằng bé triệt để choáng váng, miệng hắn há hốc cùng với đôi mắt tròn xoe vô cùng đáng yêu.
Lúc này, Quốc Việt ở một nơi vô cùng xa lạ, nhìn lại thì có vẻ đây là một cung điện nguy nga và đồ sộ làm cho một thằng nhóc ở một thôn nghèo làm sao mà không ngạc nhiên cho được.
Xung quanh nơi này là những cây cột đồ sộ, thằng bé tính toán có lẽ năm đại hán trong thôn cũng chẳng vòng lại được nó. Bên trên cây cột được khắc những hình thù muôn kì bách quái, có cả các loại thú mà Quốc Việt chưa bao giờ biết đến.
"Nào tiểu quai quai, đến đây với tỷ tỷ"
Đột nhiên có một âm thanh vô cùng kiều mỵ vang lên trong đại điện yên tĩnh này làm cho hắn giật thót.
Quốc Việt quay đầu lại thì phát hiện có một con đường bằng các bậc thang dẫn lên đại điện. Hắn từ từ bước lên trên những bậc thang mang lại khí thế bàng bạc ấy, cũng không biết qua bao lâu hắn đã đi đến phía cuối cung điện.
Ở đây có một chiếc giường làm bằng bạch ngọc được phủ sau tấm màn che, trên ấy là một mỹ nhân đang nằm ngang tay chống chiếc cằm. Tuy cách một bức màn che nhưng có thể loáng thoáng thấy được thân hình lồi lõm của nàng, cùng với vẻ thần bí như ẩn như hiện sau bức màn càng làm cho một đứa trẻ Như Quốc Việt phải ngây ngốc.
"Còn chờ gì nữa đến đây với tỷ tỷ nào"
Âm thanh của cô gái sau bức màn lần nữa vang lên, chúng như có một ma lực kỳ dị làm cho Quốc Việt không tự chủ được thân hình.
Quốc Việt tay vén màn che, mắt thấy hình ảnh sau bức màng làm hắn triệt để thay đổi nhân sinh quan, ngay tại lúc này mũi hắn đã không còn thò lò mà thay vào đó một dòng máu cam đỏ au đang chảy nhỏ giọt.
Trên giường là một mỹ phụ, nàng mặc một váy trắng gần như trong suốt làm người ta nhìn vào có thể thấy dáng người ma quỷ của cô gái.
Làm cho Quốc Việt choáng váng là khuôn mặt xinh đẹp tựa như thiên thần của cô gái. Hắn tự nhủ chưa bao giờ gặp được một người phụ nữ xinh đẹp đến vậy cho dù trong thôn vẫn có những mỹ phụ rất xinh đẹp trong lòng Quốc Việt.
Khuôn mặt ấy trắng nõn, 2 má nàng ửng hồng, sống mũi cao cao cùng đôi môi đỏ kiều diễm khiến cho trái tim của chàng trai chưa trải đời như Quốc Việt như nhảy ra cuống họng.
" Đến đây"
Âm thanh ma mị ấy lại vang lên lần nữa.
Bây giờ ý nghĩ duy nhất của Quốc Việt trong đầu là phải làm tất cả vì người mỹ phụ trước mắt. cũng không phải vì bản thân hắn nhu nhược mà đây là phản ứng bình thường từ một đứa trẻ bị choáng ngợp trước sắc đẹp của người mỹ phụ trước mắt này. Nếu đổi lại đây là một người nào khác thì có lẽ còn điên cuồng và mất bình tĩnh hơn cậu bé trước mắt.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.
Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.
Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ.