Trở về truyện

Bỉ Ngạn Thương Thiên - Chương 4 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bỉ Ngạn Thương Thiên

4 Chương 4 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Cũng không biết qua bao lâu, lão trưởng thôn mới từ từ lấy lại tinh thần, biết mình hơi thất thố nên lão vội vàng nói:

“Thôi chuyện thì cũng xảy ra rồi, cũng không thể áp đặt lên tụi nhỏ bọn ngươi được”

Lão kể chuyện cho tụi nhỏ cũng vì muốn nói ra lời trong lòng mà thôi, cũng vì hồ đồ nhất thời áp đặt tâm lý lên bọn trẻ.

Chúng là mầm non, còn một tương lai tươi sáng, nơi của những chú chim là bầu trời rộng lớn ngoài kia, lão cũng không muốn bọn chúng vì bản thân mình mà trở thành chim lồng cá chậu.

“Nào có nhóc con nào muốn hỏi nữa không nào”

Lúc này bầu không khí u buồn dịu đi đôi chút, nhưng bọn trẻ vẫn giữ trầm mặc, không phải bọn chúng không có câu hỏi mà tụi trẻ lại sợ đụng vào chuyện thương tâm của lão.

“Nếu không có ai nói thì để ta chọn nhé”

Lão trưởng thôn nhìn bọn trẻ trầm mặc thì bản thân cũng ấm lòng, nếu năm xưa mình hiểu chuyện như tụi nhỏ thì tốt biết bao.

Bản thân cũng không muốn vì mình mà tụi nhỏ cụt hứng nên lão nhìn quét một vòng rồi đưa tay chỉ điểm nhóc thò lò mũi xanh.

“Tiểu Việt chúng ta có câu hỏi gì muốn đặt không nào?”

Thấy trưởng thôn chỉ lấy mình, Quốc Việt mừng thầm trong lòng, không phải hắn không muốn hỏi mà hắn muốn chờ tụi nhóc lớn hơn hỏi xong rồi đến lượt mình cũng không muộn.

Có lẽ đây cũng là lý do mà lão trưởng thôn mời hắn hỏi.

Quốc Việt từ từ đứng dậy, trên khuôn mặt của hắn cũng có thể thấy dấu vết của nước mũi mới lau xong.

Hắn hỏi:

“Trưởng thôn gia gia, bên ngoài có thần tiên không ạ,lão gia gia gặp chưa vậy?, thần tiên có thể trường sinh bất tử hay sao ạ?”

Nghe câu hỏi của hắn thì cả lũ trẻ cũng đồng thời vểnh cái tai lên lắng nghe.

Bọn chúng cũng muốn có một ngày có thể bay lượn trên không trung như tiên nhân , ở dưới thì thôn dân cùng nhau khen ngợi, tràng cảnh như thế đẹp biết bao”

Lão trưởng thôn một bên cũng bất ngờ về câu hỏi của thằng bé. Hơi suy ngẫm một chút rồi hiền từ nói:

“Một lão già khọm như ta nào biết trên đời này có tiên hay không, nếu có thì ta cũng chẳng có tư cách gặp họ”

“Có điều, Trên đời này tồn tại một loại người tên là Võ Giả, nghe đồn họ có sức mạnh phi phàm, có thể một tay nhấc lên một con hổ trưởng thành. Ta còn nghe nói có người còn có thể một tay xoay chuyển bí lực thiên địa”

Nghe vậy, mắt bọn trẻ cùng nhau phát ra những tia hào quang kì dị.

“Oa haha, vậy là trên đời này có tiên tử rồi, nếu mà bắt được một cô về làm ấm giường thì tốt biết bao”

“ Không được, tiên tử chúng ta không thể khinh nhờn”

Có đứa say mê khi nghe như truyện cổ tích, có đứa thì đang tưởng tượng mình có sức mạnh trong câu chuyện, còn có hai thằng nhóc khác thì đang tranh cãi nhau về các tiên tử trong tưởng tượng của chúng nó và không ngoài dự đoán là một đứa bị ăn một gậy.

Quốc Việt đứng một bên cũng ngơ ngẩn đến cả nước mũi chảy tới ngực lúc nào cũng chả hay.

Hắn tuy cũng có những suy nghĩ như tụi nhỏ nhưng thứ làm hắn quan tâm nhất là thế giới rộng lớn bên ngoài.

Bây giờ, hắn cũng hiểu phần nào khát khao của trưởng thôn năm ấy bởi vì ngọn lửa trong lòng hắn đã đang dần cháy, có lẽ một ngày nào đó thì chúng sẽ bùng lên, vấn đề cũng chỉ là thời gian mà thôi.

“ Nào, mời trưởng thôn với mấy đứa trẻ dùng cơm”

Đang trong lúc bọn trẻ rôm rả thì giọng nói hiền từ của một người phụ nữ vang lên.

Nhìn lại, thì ra đó là một trung niên mỹ phụ, bên ngoài nàng mặc một chiếc áo màu nâu sậm, chất vãi xơ xác không những không làm giảm đi vẻ đẹp của nàng mà chúng càng tô thêm vẻ dản dị của một người mỹ phụ của nông thôn.

Nàng gọi là Tam Nương, buổi sáng nàng thường làm đồ ăn cho bọn trẻ nên được chúng rất yêu thích. Quốc Việt cũng vậy, nếu phải kể ra 2 người trong thôn mà hắn quý trọng nhất trong thôn thì ngoài trưởng thôn ra là nàng.

Từ lúc hắn được nhặt về, tam nương là người chăm sóc cho Quốc Việt. Tuy thức ăn được mọi người trong thôn cho nhưng quá trình lớn lên nếu không có nguời chăm sóc thì hắn cũng chẳng sống đến bây giờ

“A Tam nương tới ”

“Tam Nương tới”

“Oa món gì thơm quá”

Thấy Tam nương tới bọn trẻ ríu ra ríu rít chạy đến, món cháo gà mà nàng mang đến khiến tụi nhỏ liên tục hoan hô, chúng cũng không nhớ đã qua bao lâu chúng chưa được ăn lại món này rồi.

Chia xong cho bọn trẻ và trưởng thôn lúc này nàng mới đến bên Quốc Việt dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mũi cho hắn rồi cười mắng:

“Ngươi đứa nhỏ này, ta đã bảo mặc thêm áo rồi ra ngoài mà”

Nghe vậy thằng nhỏ chỉ ngây ngô nhìn Tam Nương cười. Hắn cũng không giải thích, lý do mà không mặc thêm áo là mỗi lần đi chơi với tụi nhỏ trong thôn thì áo sẽ bẩn. Quốc Việt không đành lòng Tam Nương hằng ngày vì mình mà vất vả.

Nhìn thằng nhóc ngốc hề hề mà tấm lòng đậu hủ này, nàng có chút chua sót. “Đến đây, để Tam Nương giúp ngươi “

Tam Nương kéo thằng nhóc vào trong lòng của mình, rồi thổi từng thà cháo cho hắn.

Quốc Việt lần này cũng không phản kháng, hắn rất thích được ngồi trong lòng Tam Nương, lúc này đây bản thân một đứa mồ côi như hắn mới cảm giác được sự ấm áp của gia đình đúng nghĩa.

...

Sau khi trưởng thôn kể thêm vài câu chuyện thì bọn mọi người ai về nhà nấy.

Quốc Việt cũng không ngoại lệ, hắn phải về để chuẩn bị chuyến săn vào ban đêm hôm nay.

Trên đường trở lại nhà, Tam nương đi song song bên Quốc Việt hỏi:

“Tiểu Việt, ngươi cũng đã nghe trưởng thôn kể chuyện vậy ngươi có tin vào các truyền thuyết đó không”

“Con có ạ, nếu mà trưởng thôn kể thì chắc không sai đâu”

Quốc Việt thật thà đáp.

Hắn nói tiếp:

“Con muốn được bay giống như thần tiên, con cũng muốn trường sinh bất tửu giống họ”

“Ngươi có biết trường sinh là gì không?”

“Đương nhiên rồi, trường sinh là sống lâu trăm tuổi”

Tam nương nhìn thằng bé ngốc nghếch trước mắt khiến cho nàng có chút dở khóc dở cười.

“Hề hề, Tam nương bị lừa rồi, trường sinh là không bao giờ chết”

Thằng bé chỉ khi ở bên Tam nương hắn mới hoạt bát như vậy, đây cũng có lẽ là sự ỷ lại của một đứa nhóc thiếu cảm giác an toàn.

Tam nương thấy vậy cũng cười, sau một hồi nàng quay đầu lại nói:

“Vậy Tiểu Việt nói cho Tam Nương nghe nếu một ngày bản thân được trường sinh nhưng mọi người chờ đợi không kịp thì con làm thế nào”

“Chờ cái gì ạ?”

Nghe người phụ nữ trước mắt nói mang lấy thâm ý hắn có chút khó hiểu.

Chỉ là Tam Nương cũng trầm mặc không nói nữa, như trong lòng có tâm sự khó nói.

Suốt đường đi nàng cũng trầm lắng hơn hẳn.

...

Cùng lúc đó tại một nơi không biết nao nhiêu ngàn dặm trong một cung điện kì bí, hắc vụ lượn lờ, xung quanh cung điện là những dòng nước chảy róc rách, nếu nhìn kĩ lại thì nước đó lại có màu đỏ tươi hết sức quỷ dị.

Giữa tòa cung điện có một lão già quỳ trước đại sảnh nhìn vào tấm màn che trước mặt cất giọng với vẻ khính cẩn:

“Bẩm chủ Thượng, thuộc hạ đã chuẩn bị đủ 2 phần 3 số lượng, dạo này triều đình hình như phát giác được điều gì nên thuộc hạ cũng phải điệu thấp lại ”

“Thôi được rồi, ngươi cứ thu thập, bên triều đình cứ để ta lo”

Sau tấm màn che vang lên một giọng nói của một thanh niên tuy có vẻ lười nhác nhưng lại để cho lão già đối diện run một cái.

Lão đã làm việc cho thanh niên sau tấm màn đã không biết bao nhiêu năm nên lão biết lúc này thanh niên vô cùng bất mãn với hắn, thấy vậy lão vội vàng nói:

“Thuộc hạ lần này sẽ thúc đẩy tiến độ , chủ thượng cứ yên tâm”

Thanh niên trong màn che nghe vậy hắn cũng không phản ứng, lão già thấy vậy thì thức thời ra ngoài.

Đại điện lần nữa lâm vào yên tĩnh, một lúc sau thanh niên sau màn mới cất giọng như gió xuân nhưng nếu để người nghe phải dựng tóc gáy:

“ Mấy vị ca ca a, đệ đệ ta thật mong chờ ngày đó a, lúc đại sự của ta thành công thì hahha...”.

..........................

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.