Trở về truyện

Bỉ Ngạn Thương Thiên - Chương 8 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bỉ Ngạn Thương Thiên

8 Chương 8 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Khi nhìn thấy sự đáng sợ của lão gì vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Tống Nguyên thì mọi người trong thôn đều tuyệt vọng.

Quốc Việt nằm ngã gục bên cạnh, trên khuôn mặt nhỏ bé của hắn vẫn còn vương những giọt máu đỏ tươi.

Ánh mắt trong veo ngày nào của thằng bé bây giờ chỉ còn là một mãnh hỗn độn. Có sự sợ hãi, sợ hãi mọi người trong thôn rời xa hắn mà đi. Có sự bi thương trước hình ảnh người thân cuả mình ngã gục như cây rơm cái rạ. Xen vào đó là sự phẫn nộ đến tột cùng, nếu ánh mắt có thể giết người thì Tống Nghiêm đã không biết chết bao nhiêu lần. Và cuối cùng là sự bất lực của một đứa trẻ, bất lực trước vận mệnh, bất lực trước sức mạnh tuyệt đối, và bất lực trước cái gọi là công bằng và chân lý mà thằng bé luôn cho là đúng kia.

Thằng bé từng ước mơ đến một thế giới công bằng, thế giới mà mọi người đều vui vẻ, ai ai cũng có thể thành tiên nhân sống trên chín tầng trời. Nhưng bây giờ hắn nhận ra suy nghĩ ấy thật nực cười biết bao. Cái thứ được gọi là công bằng hay đạo lí thì chẳng là gì so với một câu “thực lực tuyệt đối”.

Quốc Việt hắn chưa bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay, hắn cũng chưa bao giờ khao khát sức mạnh như lúc này. Nếu hắn có sức mạnh thì điều đầu tiên hắn nghĩ đến là chém từng kẻ ngoại lai trước mắt này. Có điều, nếu cũng chỉ là nếu mà thôi.

Họ không biết hoặc cũng chẳng thèm để ý rằng cái thứ u ám, tràng cảnh tàn khốc này đã bẻ gãy đi sự ngây thơ của một đứa trẻ và họ cũng không biết rằng chúng đang nuôi nấng nên một thứ gọi là “Ác Quỷ”.

Phía bên kia, sau khi hồi phục lại tin thần thì khuôn mặt núc ních của Tống Nguyên vô cùng phẫn nộ.

“Túc lão, cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ”

Hắn quay qua chắp tay cảm tạ lão già bên cạnh. Tuy Tống Nguyên là một thiếu gia ăn chơi trác táng nhưng óc hắn cũng chẳng úng nước, hắn biết những người nên trêu và những người không nên trêu, trong đó có lão già trước mắt.

Lão già trước mắt này là khách khanh của Tống gia-Dương Túc. Mọi người thường gọi hắn là Túc Lão, nhìn lão như vậy nhưng tu vi của lão đã đạt đến tụ nguyên tầng 3 và cũng là một trong ba cường giả đứng đầu tống thị.

“Lão phu phụng mệnh của lão gia phải bảo vệ thiếu gia an toàn nên công tử yên tâm”

Lão già tuy là cường giả tụ nguyên tầng 3 nhưng cũng không thể làm giá quá cao với gia chủ tương lai của Tống thị và nguyên nhân chủ yếu hơn là Dương túc biết được sự đáng sợ của lão gia chủ nhà họ Tống.

Tống Nguyên lúc này mới quay sang những người trong thôn với khuôn mặt phẫn nộ, hắn nghĩ lại mà sợ, nếu không có Dương Túc thì có lẽ hắn đã chôn thây dưới tay của bọn man di này.

Trong lúc hắn định cho người đồ sát hết những người trong thôn lại thì đột nhiên một tiếng ầm đinh tai nhức óc vang lên.

Tiếng động đó phát từ trong núi, kèm theo những tiếng thú rống kinh khủng khiến cho mọi người màng nhĩ đau xót.

Tống Nghiêm quay vào trong núi ánh mắt sáng rực, hắn từng đọc qua một quyển cổ tịch thời thượng cổ , hắn đoán đây có lẽ là dấu hiệu của chí bảo xuất thế, nếu hắn sở hữu thì có lẽ hắn sẽ có cơ hội tham gia thiên kiêu chi chiến diễn ra ở đế đô.

Lão già Dương Túc thì tĩnh táo hơn, hắn nhìn vào trong khu rừng rồi quay sang nói:

“Thiếu gia, hay là chúng ta quay về báo cáo gia chủ tình hình ở đây để cử thêm người đến”

“Có thể trong khu rừng kia tồn tại rất nhiều yêu thú nguy hiểm, chúng ta nên cẩn trọng thì hơn”

Nghe vậy thiếu niên khoát khoát tay thờ ơ nói:

“Không sao, tụi súc sinh đó có thể làm gì được ta chứ”

Nói tới đây hắn lại cười hắc hắc nói:

“Có điều để đảm bảo vạn nhất thì cứ để những người kia đi dò đường trước”

“Thiếu gia anh minh”

Túc Lão một bên lắng nghe thì ánh mắt sáng rực, tranh thủ vuốt mông ngựa làm cho Tống Nghiêm vô cùng đắc ý.

Một lúc sau, Dương Túc bước lên tỏa ra uy áp đáng sợ của mình lan đến khắp mọi người xung quanh khiến cho hắn có chút khó thở, lão cất giọng vô cùng sắc bén nói:

“Lần này trong núi có dị động lớn, chắc mọi người cũng đoán được nguyên nhân”

“Các ngươi bây giờ có hai lựa chọn. Một là cùng thiếu gia nhà chúng ta vào khu rừng tham dò về sau các ngươi sẽ không thiếu phần”

“Thứ hai đó là...”

Nói đến đây ánh mắt lão giả tràn đầy sát khí, uy áp tăng thêm mấy phần khiến cho những người không thuộc tầng lớp võ giả phải khụy xuống mặt đất. Có những người còn phun ra một ngụm máu đặc biệt là những người trong thôn. Lão như muốn cảnh cáo rằng ai mà làm trái lệnh sẽ bị lão xử lý.

Nhìn đến cảnh này ánh mắt Quốc Việt sòng sọc như một con thú dữ, nhìn kĩ những khuôn mặt có mặt tại đây, hắn thầm thề trong lòng sẽ có một ngày hắn sẽ giết hết những người có mặt ở đây.

Sau khi ổn định lại đội hình thì mọi người cùng lên đường, đoàn người lên đến hơn 500 người, gồm gần 100 thôn dân và hơn 400 người ngoại lai. Đoàn người tuy nhiều nhưng chỉ có vài người là võ giả.

Phải biết rằng võ giả cũng không phải gà đất chó sành muốn gặp thì gặp, huống chi đây là một vùng hẻo lánh của đế quốc, quanh năm suốt tháng đấu có mấy người bén mảng đến đây. Cũng vì ở đây động tĩnh quá lớn nếu không thì chẳng ai muốn đến nơi khỉ ho cò gáy này cả.

Đi khoảng một canh giờ sau thì bìa rừng đã xuất hiện trước mắt của mọi người. Những võ giả ngoại lai được xếp đi đầu, tiếp theo là những người bình thường và người trong thôn. Bọn trẻ hoạt bát ngày thường bây giờ có đứa mặt ủ rủ, có đứa khóc vì người thân bọn chũng bị thương hôn mê đến bây giờ chưa tĩnh như Lão Khương và A Bố.

Những người trong thôn ngoài cảm xúc phẫn nộ thì chỉ còn là phẫn nộ, ngay cả lão tộc trưởng và những đứa trẻ ánh mắt đều đỏ hoe, vằn lên những tia máu nhìn về phía xe ngựa tràn ra những tiếng rên rỉ kia.

Đoàn người sau khi dừng lại tại bìa rừng thì cũng không được nghỉ ngơi, bọn họ bị đánh đập thậm tệ như một con súc vật để đẩy nhanh tiến độ vào trong khu rừng.

Không khí trong khu rừng hôm nay ẩm ướt đến lạ thường, xung quanh là những cành cây đổ rạp còn có những dấu chân khổng lồ của yêu thú. Ở đây bên chóp mũi của mọi người còn nghe mùi thoang thoảng của máu.

Khi tiến vào sâu khu rừng bóng tối đã gần như bao phủ nơi đây, mùi máu ngày càng giày đặc khiến cho mọi người ngày càng cảm thấy bất an.

Với những người trong thôn quanh năm săn bắn ở đây thì rõ ràng nhất, họ có trực giác mạnh mẽ với nguy hiểm nhưng điều khiến cho họ bất an hơn là nơi đây chẳng có một con thú tạo cho mọi người ảo giác như sau vụ chấn động vừa rồi.

Cũng không biết qua bao lâu, đoàn người đi vào trong một sơn cốc tối om như một chiếc miệng thú, càng để cho người ta sợ hãi là ánh đuốc vào đây đều tự động tắt ngúm.

Mọi người đều sợ hãi, ngay cả Tống Nghiêm, hắn cũng cố gắng ghé sát bên túc lão.

Sơn cốc bấy giờ chỉ còn tiếng mọi người bước trên những chiếc cành khô, không biết vì sao mọi người có một loại ảo giác như mình đang di chuyển trên một núi thi thể.

Đột nhiên phía trước xuất hiện ánh sáng màu xanh nhạc, khi tới gần thì làm cho mọi người trợn mắt đặc biệt là tên béo kia, khuôn mặt phụng phịu của hắn tuy không thấy nhưng mọi người đều biết bây giờ hắn đang ánh lên sắc tham lam.

Hắn đang thấy cà gì? Đó là một cây thực vật màu bích lục, thân cây mảnh mai khiến người ta nhìn vào như lúc nào cũng có thể bị cuồng phong thổi bay, điều đặc biệt nhất là xung quanh cây quấn quanh những tia điện lam sắc di chuyển như linh xà uốn lượn.

Trong lúc mọi người đang thất thần bởi cây kì thảo thì xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng kêu kì lạ.

Tiếng xé gió ngày càng đến gần, lúc bấy giờ mọi người có thể thấy lít nha lít nhít ánh đỏ sáng lên trong bong đêm tràn đầy quỷ dị. Càng đáng sợ hơn là lúc những ánh mắt đỏ rực kia đến thì mùi máu tươi đặc sệt như thực chất, khiến cho con người ta như tắm trong vũng máu.

------------------------------

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.