12 Chương 12 Bỉ Ngạn Thương Thiên
Trong lúc nhất thời, trong sơn cốc rộng lớn lại diễn ra cảnh chém giết kịch liệt.
Trong những trận chiến đó, trận chiến giữa Dương Túc và lão già mặc áo bào màu xám tro là diễn ra kịch liệt nhất.
“Liệt Địa Quyền”
Dương Túc biết đối thủ không dễ chơi nên lão chủ động ra tay trước, Liệt Địa Quyền là linh kĩ hoàng giai cấp thấp, tuy là võ kĩ thuộc cấp thấp nhưng uy lực cũng không kém cạnh.
Lão hét dài một tiếng, xung quanh nắm tay của Dương Túc xuất hiện một tầng ánh sáng màu vàng đất và đang có xu hướng ngưng thực.
Cũng không do dự, Dương Túc dùng nắm đấm được khảm ánh sáng đấm một quyền xuống mặt đất.
Mặt đất như cộng hưởng, nơi đó nứt ra từng khe nứt xung quanh lão giả áo bào tro.
Điều càng đáng sợ hơn là bên trong những khe nứt đó bay ra liên tục những cương kình màu vàng sẫm, chúng hóa thành nắm đấm tấn công lão già đối diện.
“Haha, ta đã rất nhiều năm không dùng Liệt Địa Quyền rồi, tuy cấp bậc của nó là Hoàng giai cấp thấp nhưng sức mạnh của nó có thể ngang hàng với linh kĩ Hoàng giai trung cấp”
Dương Túc lớn tiếng cười đắc ý, hắn cố ý nói như vậy là muốn đánh đòn tâm lý vào lão già phía đối diện. Nếu mà tâm lý của một võ giả có sơ hở trong chiến đấu thì khả năng chiến thắng của bọn họ giảm xuống rất nhiều.
Lão già áo bào tro nghe vậy cũng cười nhạt, hắn sống bao nhiêu năm cũng thành tinh, nào không biết mấy trò vặt vảnh này.
“Mộc Lâm”
Lão già áo bào tro cũng không run sợ, hắn thét dài, xung quanh cơ thể của lão bay ra từng điểm từng điểm màu xanh lục, chúng như tinh linh bay xuống dưới mặt đất.
Cũng không chờ lâu, những chùm sáng ấy như có sinh mệnh chúng dần dần mọc rễ, đan chéo vào nhau cùng đâm sâu xuống dưới đất.
Không bao lâu xung quanh lão già áo bào tro hình thành nên một khu rừng nhỏ, tuy cây không lớn nhưng thắng ở số lượng nhiều.
Điều càng làm cho lão già Dương Túc tức giận hơn là Linh kĩ mà lão luôn lấy làm đắc ý lại bị khu rừng cây chết tiệt đối diện vô hiệu hóa.
Những vết nứt được tao ra lúc bấy giờ đã bị những chiếc rễ cây quấn cùng nhau che lấp lại.
“Cái gì, ngươi là Mộc hệ võ giả”
Dương Túc thấy vậy thì chửi ầm lên, tuy võ giả mộc hệ sức tấn công cũng không mạnh nhưng mà ngũ hành tương sinh tương khắc.
Càng đáng để thóa mạ hơn là lão thuộc hệ thổ. Tuy linh căn của võ giả không hoàn toàn quyết định thắng bại nhưng nó cũng chiếm một phần lợi thế đáng kể trong khi chiến đấu. Minh chứng cho điều đó là cuộc va chạm vừa rồi.
Tại mặt trận khác, cuộc chiến của những người còn sống và Hấp Huyết Bức nhanh chóng rời vào hồi kết.
Số lượng số lượng là quá nhiều so với các võ giả, bọn họ đành phải không cam lòng lần lượt ngã rạp xuống mặt đất.
Cũng không biết qua bao lâu, âm thanh trong sơn cốc dần dần nhỏ lại. Lúc bấy giờ, nơi đây chỉ còn 4 người còn sống sót, lần lượt là Vũ Nguyên Khang, Tống Nguyên, Dương Túc và lão già áo bào tro.
Bên kia, cuộc chiến hai cường giả tụ nguyên cảnh cũng dần đi vào hồi kết. Dương Túc lúc bấy giờ vết thương trên người đã chồng chất, hắn đành phải chật vật chống trả những đợt tấn công từ đối thủ.
“Loạn Quỷ Đằng ra cho ta”
Đột nhiên, trong tay áo lão già áo bào tro bay ra một sợi dây màu đỏ sậm, trên đó phát ra những luông khí âm u khiến cho người ta sởn tóc gáy, lão bất ngờ ném sợi dây đó về phía Dương Túc.
Dương Túc đang chật vật chống trả thì thấy dị biến phát sinh, lão thầm kêu không ổn, kết trước người mình một tầng nham thuẫn. Nhưng đã muộn, sợi dây như có sinh mệnh, chúng ăn mòn nham thuẩn và trực tiếp quấn trên người Dương Túc.
Lão già áo bào màu xám cũng không do dự, lão tăng tốc đến bên người Dương Túc vì lão biết sợi dây đó sẽ không giữ được đối thủ lâu, đó là một linh khí cấp thấp, và cũng là vật áp đáy hòm của lão.
Mắt thấy lão già áo bào tro sắp đến thì trong mắt Dương Túc ánh lên vẻ quyết tuyệt, hắn nhìn về phía Tống Nguyên hét lớn:
“Thiếu chủ, là lão nô không làm tròn chức trách”
Cũng không đợi mọi người phản ứng, vùng khí hải của Dương Túc bỗng nhiên chuyển sang màu đỏ sậm, tiếp thep đó là:
Bùm
Vụ nổ như một quả bom hạng nặng càn quét trong sơn cốc, chúng hình thành nên những cuộc xung kích mạnh mẽ, khi bụi mù tán đi hiện ra tràng cảnh nơi này.
Dương Túc đã không còn thấy đâu nữa, còn lão già áo bào xám tro thì thoi thóp nằm bên cạnh. Lão tuy có làm ra phản ứng nhưng đã quá muộn và khoảng cách quá gần.
Hắn nhìn về phía vị thất hoàng tử đang niệm ra những câu chú ngôn kia, ánh mắt có chút tiếc nuối, có chút thở dài.
Có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho hắn, tay hắn đã nhuốn máu tanh của hàng vạn sinh mạng vô tội.
Hắn ngửa đầu lên thiên không, ánh mắt xa xăm dần mất đi tiêu cự đã chứng tỏ cho một sinh mang lại ra đi.
Cùng lúc đó, quá trình huyết tế cũng sắp hoàn tất, khi hai dòng huyết dịch cuối cùng chảy vào hai cực của huyết dịch cũng là kết thúc quá trình tế tự.
Bỗng nhiên, dị biến phát sinh.
Trời đất đột ngột rung chuyển, thiên địa như bị tồn tại khủng bố nào đó lung lay, xung quanh trận đồ kết thành một chiếc lao tù hình tam giác, chúng được tạo ra từ những phạn văn cổ xưa như từ thời tuyên cổ.
Bầu trời u ám, một cột đen đâm từ chóp của tòa lao lung lên tận 9 tầng mây, chúng như xé nứt thiên không. Mây đen bắt đầu tụ tập, những tia sấm như thùng nước dần kéo đến như đang trực chờ tồn tại nào đó.
“Haha...cuối cùng ta cũng chờ được đến ngày hôm nay”
Vũ Nguyên Khang sau khi nhìn thấy dị tượng thiên địa thì hắn cười to, hắn biết truyền thuyết không phải giả.
Nhưng cũng không đợi hắn vội vàng đắc ý, đột nhiên trận đồ hình bát quái bắt đầu xoay tròn kéo theo đó là sự hỗn loạn của những quẻ tự.
“Khặc khặc...Gào...Rừ... ngày này cũng đã đến”
“Ôi, Ta thật nhớ nhung mù vị này, mùi vị của nhân loại...Khặc khặc”
Sau một khắc, xung quanh sơn cốc không biết từ bao giờ đã trở nên lạnh lẽo và vọng lên những tiếng cười, tiếng khóc khiến cho người ta sởn hết cả tóc gáy, chúng được phát ra từ phía sau trận đồ như đó là cánh cửa được nối từ u minh địa ngục.
Tống Nguyên và Vũ Nguyên Khang thấy tình tình không ổn, bọn họ quá sợ hãi, định cấp tốc bỏ chạy nhưng lúc bấy giờ bọn họ nhận ra không thể di chuyện.
Vũ Nguyên Khang lúc này hắn hai mắt đỏ hoe, không tin vào thực tại, thì ra tất cả chỉ là sự sắp xếp, thì ra chuyện hắn làm bấy lâu nay là để may áo cưới cho tồn tại khác. Tất cả những thứ hắn thấy có lẽ chỉ là một góc của sự thật.
Khác với thất hoàng tử Vũ Nguyên Khang, Tống Nguyên bây giờ khuôn mặt mập mạp từ màu vàng chuyển sang màu xanh lè, hắn hối hận đến đứt ruột, biết thế nghe lời của Dương Túc thành thành thật thật về thành gọi cứu viện, lúc đó có lẽ mọi chuyện cũng không đến nổi nào.
Quốc Việt nằm bất động một bên cũng sởn hết tóc gáy, hắn ngưng thần nhìn lại ở hai cực màu đen của trận đồ - Cái nơi mà phát ra những âm thanh đáng sợ đó.
Cũng không đợi Quốc Việt đời lâu, Từ vòng xoáy hai bên cực của trận đồ xuất hiện những bàn tay đen ngòm và ướt át tranh giành nhau níu lấy mặt đất.
Âm thanh gầm gừ vang vọng khắp sơn cốc. Trong 2 cực những bàn tay cấu xé nhau để được chui lên vòng xoáy.
Cuối cùng, cũng có một sinh vật bò lên, đến con thứ 2 thứ 3...Nhìn bên ngoài, thân bọn nó đen tuyền, tứ chi mọc ra những chiếc móng tay dài như ác quỷ, bọn chúng có nhiều hình dạng khác nhau nhưng phổ biến nhất là chúng mọc ra những chiếc đuôi dài nhọn.
“Đây...đây là ác quỷ trong truyền thuyết sao”
Tống Nguyên đứng phía xa nhìn vào sợ hãi, mang lấy giọng run rẩy tự hỏi bản thân mình.
Nhưng vạn vật đều có tương sinh tương khắc. Thiên địa như cảm ứng được những sinh vật ngoại lai phá vỡ trật tự, những tia sét đỏ ngòm thư thùng nước liên tục được giáng xuống.
“Không, ta không cam lòng”
“Sớm hay muộn thì thế giới này cũng bị xâm thực mà thôi”
Trước khi chết, tụi sinh vật đầy gớm giếc đó liên tục gầm gừ, có cá thể còn có thể phát ra tiếng của nhân loại.
------------------------------
Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.
Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.
Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ