Trở về truyện

Bỉ Ngạn Thương Thiên - Chương 11 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Bỉ Ngạn Thương Thiên

11 Chương 11 Bỉ Ngạn Thương Thiên

Cũng không đợi mọi người làm ra phản ứng thì câu tiếp theo làm cho những người nơi đây trợn mắt há hốc mồm.

“Thôi được để ta thành toàn, ta sẽ coi như đây là tâm nguyện trước khi chết của bọn dân đen các ngươi”

Dừng một chút lão giả lại nói tiếp:

“Vị này là Vũ Nguyên Khang, thất hoàng tử của Chân Vũ đế quốc”

Lời nói vừa dứt mọi người quanh đây đều biến sắc, họ cũng không biết hôm nay bản thân đã thay đổi sắc mặt bao nhiêu lần, có điều lần này là họ phản ứng lớn nhất.

Mà người phản ứng lớn nhất không ai khác Tống Nguyên và người hộ đạo của hắn. Bọn họ biết đế quốc đáng sợ như thế nào, tuy cha Tống Nguyê cầm đầu một thành nhưng thành trì của họ chỉ là thành cấp thấp.

Chân Vũ đế quốc là một quốc gia rộng lớn, gồm rất nhiều tòa thành và được chia làm 3 cấp hạ, trung, thượng. Hắc Nguyệt thành chỉ thuộc thành trì nhỏ nhất trong hạ cấp.

Bọn họ không biết nên vui hay buồn vì được gặp một hoàng tử. Họ biết hôm nay bản thân muốn thoát chỉ có một con đường, đó là tử chiến.

Bởi vì

Họ đã biết quá nhiều.

“Hoàng tử điện hạ, lão phu có một thắc mắc mong ngài giải đáp”

Dương Túc hắn cũng không cam lòng để mặc cho số phận, huống chi trước mắt hắn chỉ là một hoàng tử và một cường giả tụ nguyên cảnh. Theo khí thế mà lão gì áo bào màu xám tro phát ra thì cũng không mạnh hơn hắn là bao nhiêu.

Nghe vậy, vị hoàng tử tên là Vũ Nguyên Khang có chút hứng thú nhìn về Dương Túc ra hiệu cho lão nói.

Dương Túc suy nghĩ một chút như muốn chỉnh lại câu từ, một lát sau lão lại nói:

“Ta không hiểu là đường đường là một vì hoàng tử, sao lại đi đến nơi khỉ ho cò gáy này, lại còn giết đi nhiều sinh linh như vây, không biết điện hạ có thể lý giải cho lão già này được không?”

Dương Túc vừa dứt lời thì thanh niên phía đối diện cười haha nói:

“Tốt, tốt... không sao, để ta giải đáp thắc mắc cho ngươi”

Hắn bây giờ nào còn dáng vẻ của một hoàng tử, mọi người nhìn vào cũng không biết tại sao sau khi nghe câu hỏi của Dương Túc thì hắn lại khoái chí như vậy.

Chỉ có Vũ Nguyên Khang biết, hắn đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi, hắn cũng đã chịu đựng quá nhiều. Bây giờ hắn muốn có người chia sẽ, hắn muốn điều đó như là một phần thưởng cho những cố gắng của bản thân.

“Các ngươi có biết trên thế gian này có hai loại người hay không? Đó là một loại người sinh ra tại vạch đích như các ngươi và một loại bị thiên đạo bỏ rơi như ta”

Nói xong hắn cười, mắt quét về những kẻ nơi đây nói tiếp:

“Nghe có vẻ thật buồn cười đúng không, đường đường một hoàng tử sống trong một cuộc sống xa hoa mà lại bị gọi là thiên đạo bỏ rơi đúng không?”

“Không, các ngươi sai rồi”

Theo lời Vũ Nguyên Khang kể, từ khi hắn được sinh ra đã được nuông chiều và yêu quý và có địa vị rất cao, bởi vì mẫu thân hắn là hoàng hậu của một quốc gia.

Mọi chuyện không có gì để nói cho đến một ngày, hôm đó là ngày khảo trắc linh cătruyenc.com quy tắc của tu chân giới, những đứa trẻ 10 tuổi là lứa tuổi trắc thí linh căn chuẩn xác nhất, tuy sang tụ nguyên cảnh thì Linh Căn mới được hoàn toàn thức tỉnh nhưng ở thời điểm này đã có thể biết chúng có sở hữu linh căn hay không.

Rồi chuyện gì đến cũng đã đến, hắn được mọi người mong ngóng, chờ đợi, đặt kì vọng lên vai cho đến khi Linh Căn Thạch không chuyển màu. Tuy đã thử rất nhiều lần nhưng hắn chỉ có thể lặp lại trong sự bất lực, từ hôm đó ánh mắt mọi người nhìn hắn đã thay đổi. Các huynh trưởng cùng phi tần có người hả hê, có người khinh bỉ, có người lạnh lùng.

Ngay cả mẫu thân hắn, tuy không nói ra nhưng trong lòng không thể hiện ra nhưng nàng cũng rất thất vọng.

Mẫu thân của Vũ Nguyên Khang qua chuyện lần đó tuy nhận nhiều lời chỉ trích nhưng cũng không mất ngôi vị hoàng hậu. Bởi vì nàng là một người phụ nữ chuyên quyền, độc đoán, lãnh huyết và cũng là đệ nhất mỹ nhân của Chân Vũ đế quốc.

“Ta sống trong sự xa lánh của phụ hoàng và những người khác cho đến khi ta 17 tuổi, ngày hôm đó ta đã chịu đựng không nổi sự dèm pha của những người khác. Ta muốn bỏ trốn”

Một ngày nọ, hắn như nghe được tiếng kêu gọi từ U Linh sơn mạch, tuy là sơn mạch nguy hiểm bậc nhất đế quốc nhưng thần kì thay hắn lại vào được an toàn. Trong đó, hắn gặp một bộ xương khô và một bản cổ tịch.

Dựa trên bản cổ tịch ghi chép, đó là một biện pháp cấm kỵ xuất phát từ thời thái cổ và chưa được ai chứng thực. Trên bản cổ tịch ghi chép rằng nếu thành công thực hiện biện pháp này thì người đó sẽ bước lên con đường tu luyện hoàn toàn mới mà không cần linh căn, tuy nhiên trong đó lại có chú thích, xác suất của biện pháp này hầu như bằng không và chưa ai từng sống sót qua khi thử trên con đường này. Bởi vì đây là đi trái thiên mệnh, nếu thực hiện thiên địa sẽ giáng xuống kiếp nạn.

Trong bản cổ tịch cũng có ghi rằng thực hiện biện pháp trên thì phải có vật dẫn, có thể là thiên tài địa bảo, có thể là binh khí, cũng có thể là tín ngưỡng chi lực.

“Haha, các ngươi nghĩ ta chán sống đến mức thử một biện pháp gần như xác suất bằng không ư?, các ngươi lại sai rồi”

Nói đến đây hắn nhìn về phía xa, đó là nơi mọc lên cái cây màu bích lục được bao phủ bởi lôi điện, hắn chỉ vào đó rồi nói tiếp:

“Ông trời cũng không tuyệt đường người, ta đã từng đọc một bản cổ thư ở hoàng cung, nơi đó có nói về cây này.”

“Nó có tên là Độ Ách Thảo, tên như ý nghĩa, thời thượng cổ tồn tại những vị vô thượng thần linh, họ dùng cây này để độ qua những tai ách thiên địa”

“Các ngươi nói xem, đây có phải là thiên mệnh mở mắt hay không...haha”

Nghe Vũ Nguyên Khang nói vậy mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ tuy không biết thần linh là cái gì nhưng chắc chắn đó là một tồn tại rất kinh khủng.

Xong, ánh mắt của những người kia cũng có chút tham lam, nếu cơ duyên này thuộc về mình thì có lẽ sẽ nhất phi trùng thiên. Ngay cả Tống Nguyên và Dương Túc thì ánh mắt cũng bốc lên lục quang.

“Haha, điện hạ a, điện hạ...ngươi còn quá ngây thơ rồi, ngươi tưởng rằng ta chỉ muốn nghe chuyện ngươi kể ư”

Dương Túc lúc này chân khí trong cơ thể đã khôi phục đến tám chín phần, lúc này lão cũng không muốn hạ mình nữa.

Vũ Nguyên Khang nghe vậy cũng cười cười, nụ cười này khiến cho Dương Túc cảm giác có chút bất an, quả nhiên Vũ Nguyên Khang lại nói :

“Ngươi tưởng chỉ có ngươi đang câu kéo thời gian sao? Ta lại sao cũng không như vậy chứ”

Tiếng nói vừa dứt, xung quanh sơn cốc được bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, trên đó được hình thành bởi những phù văn tối nghĩa và chúng liên tục chuyển động.

Ở dưới mặt đất hình thành nên một cái trận đồ hình bát quái, càng quỷ dị hơn là hai cực của trận đồ hoàn toàn là màu đen, vị trí những quẻ tượng trên trận đồ hoàn toàn bị đảo lộn.

Nếu có một vị trận sư ở đây thì chắc chắn hai chữ họ thốt ra đầu tiên là “Đại hung”.

Thấy tình thế không ổn, Dương Túc vọt thẳng đến vị thất điện hạ trước mắt, lão là một con cáo già nên cũng biết đạo lý bắt giặc trước bắt vua.

Có điều Lão giả áo bào xám tro cũng không phải dạng xoàng xĩnh, hắn hừ lạnh một tiếng chạy đến trước mặt Dương Túc.

“Mọi người xông lên giết hắn, đến lúc đó mọi thứ là của chúng ta”

Một bên khác, Tống Nguyên cũng không quên kích động những võ giả còn sống sót, hắn muốn thăm dò thanh niên trước mắt.

Mọi người ở đây đều nhận ra ý đồ của Tống Nguyên nhưng không ai là không tiến lên bởi vì dụ hoặc ở đây là quá lớn. Bọn họ cũng muốn nhất phi trùng thiên, đến lúc đó có lẽ Chân Vũ đế quốc cũng chỉ là vật trong ao.

Thấy những con kiến ngu xuẩn tiến lại gần, thất hoàng tử hừ lạnh một tiếng, hắn phất tay Hấp Huyết Bức như lũ quét không biết từ đâu chui ra tấn công bọn họ. Tuy lần này bọn chúng bị áp chế bởi ánh sáng nhưng với số lượng này theo thời gian đủ mài chết bọn họ.

Thấy xong xuôi mọi chuyện, thất hoàng tử bắt đầu xếp bằng, miệng lẫm bẩm những chú ngữ cổ xưa mà tối nghĩa.

Lúc bấy giờ những dòng máu trong ao như có sinh mệnh, chúng từ từ được rót vào trận đồ , chúng chạy theo những hoa văn trên trận. Tuy tốc độ rất chậm nhưng mọi người đều biết không sớm thì muộn thì hoa văn trên trận đồ cũng được lấp đầy. Đến lúc đó chắc chắn sẽ là án tử của bọn họ.

---------------------------

Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.

Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.

Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.