16 Chương 16 Bỉ Ngạn Thương Thiên
Trong không gian rộng lớn đầy âm u, Quốc Việt và tên hoàng đế giả mạo kia mặt đối mặt.
Lúc bấy giờ tên kia đã hiện ra khuôn mặt thật, càng quỷ dị hơn là khuôn mặt ấy lại giống như đúc Quốc Việt.
Quốc Việt cũng không do dự, dùng tay muốn bóp chết tên đối diện, nhưng quỷ dị là tên thiếu niên trước mắt lại hóa thành một luồng khói đen thoát khỏi tay hắn.
“Haha, đừng có tốn sức nữa, nơi đây ta là vô địch”
Sau khi tên kia thoát kỏi lòng bàn tay Quốc Việt lại lần nữa ngưng thực thành hình người, hắn vênh váo cười to.
Thấy vậy Quốc Việt nhướng mày. Lúc trước, hắn đã nhận ra mình vẫn chưa thoát khỏi ảo cảnh, hắn đoán có người hoặc thứ gì đó đang bố cục hết thảy.
Hắn đoán không sai, nhưng bản thân cũng không nghĩ tên kia khó giết như vậy.
Quốc Việt không tin không giết được tên kia, từ bé không phải hiển nhiên mà mọi người trong thôn gọi bản thân là thằng bé cố chấp, ông cụ non.
Quốc Việt không do dự, thân hình như một chú báo, nhảy đến bên người thiếu niên nọ, khi sắp đến gần hắn lại đổi hướng tấn công từ bên trái muốn một phát bắt được thiếu niên.
Thấy vậy, thiếu niên chỉ cười nhạt, thân hình quỷ mị lần nữa biến thành một đoàn khói thoát ra khỏi vị trí lúc đầu khiến cho Quốc Việt chỉ có thể đấm vào hư không.
Quốc Việt cũng không từ bỏ, nếu thiếu niên kia mạnh đến mức không thể địch lại thì cần gì phiền phức như vậy, cứ tát một tát là xong.
Nhưng hắn đã đoán sai, thời gian dần trôi, Quốc Việt không những không bắt được tên kia mà đối diện thiếu niên kia cứ như càng ngày càng mạnh.
Lúc đầu tên kia chỉ có thể chạy trốn nhưng thời gian dần trôi qua thì hắn dần có thể đánh tay đôi với Quốc Việt, cứ như thế này không sớm thì muộn hắn cũng sẽ bị tên kia nghiền ép mà thôi.
Sự quỷ dị của đối thủ phải khiến một đứa nhóc chưa một lần ra khỏi thôn phải đau đầu suy nghĩ, hắn biết quá ít thông tin từ đối thủ nhưng mà đối thủ dường như hiểu hết tất cả về bản thân.
Cuộc chiến không công bằng, nhưng thằng nhóc mới phải nhìn từng người thân ngã trước mắt mình biết: Chẳng có sự công bằng nào có khả năng tồn tại trước thực lực tuyệt đối cả.
Thời gian dần trôi, lúc bấy giờ thiếu niên trước mắt đã có thể một tát đánh bay Quốc Việt, hắn quỷ dị cười khặc khặc:
“Đừng cố chống trả nữa, hãy để ta làm chủ cơ thể này đi, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi báo thù cái gì Tống gia kia”
Hắn từ từ bước đến, đạp thẳng vào khuôn mặt lúc bấy giờ đã sưng tái của hắn nhe ra hàm răng trắng hếu của mình nhỏ giọng:
“Không phải ngươi cần sức mạnh sao, không phải ngươi muốn trả thù sao, tất cả ta đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi từ bỏ phản kháng, chỉ cần ngươi giao lại cơ thể này cho ta, ta sẽ cho ngươi tất cả”
Âm thanh vang vọng vào thẳng não hải như lời thì thầm của ác ma khiến cho Quốc Việt cũng xuýt bị mê hoặc.
Quốc Việt cắn vào lưỡi, cố làm cho bản thân tỉnh táo trước sóng âm quỷ quái. Hắn khó khăn ngẩng khuôn mặt lên bình tĩnh nhìn vào thiếu niên giống mình như từ một khuôn đúc ra này.
Hắn cũng không nói gì nhưng ánh mắt đã thay bản thân nói lên tất cả.
Thiếu niên thấy vậy cũng không giận mà cười:
“Để ta xem ngươi chịu được đến lúc nào”
Nói xong, cũng không biết từ đâu, thiếu niên nọ từ trong hư không lấy ra một đống dụng cụ muôn kì bách quái: có than củi, có tấm đồng, có tấm tre, có dây xích...
“Đây là Câu Hồn Tác, Đây là Than Đốt Hồn, đây là Hủ Hồn Liên... Thời thái cổ những vật này được các vị thần dùng để tra tấn phạm nhân, ta xem với những thứ này thì ngươi có thể chịu đưng đến lúc nào”
Cũng chẳng chần chờ, thiếu niên cột Quốc Việt vào một sợi xích trên một thanh gỗ. Khi sợi xích chạm vào cơ thể Quốc Việt thì hắn cảm giác nơi tiếp xúc như bị hàng vạn hàng ngàn con trùng gặm nhấm.
Tuy vậy nhưng Quốc Việt cắn môi không rên một tiếng.
Thiếu niên thấy vậy thì nhướng mày, hắn cầm cây roi bên cạnh lên dùng sức quất vào cơ thể Quốc Việt.
Lần này, ngay cả có thể chịu đựng như Quốc Việt cũng phải run rẩy, hắn biết nếu không có biện pháp thoát khỏi đây thì sớm muộn bẳn thân cũng chẳng chịu nổi.
Trong đầu, hắn cố gắng lướt qua từng hình ảnh mà mình trải qua.
Từ lúc hắn lạc vào mộng cảnh đến gặp gỡ Tiểu Mạn cho đến khi hai người tổ chức tiệc cưới thì có lẽ vì không thể quên được mối thù, cũng có thể là do dược lực còn sót lại của Độ Ách Thảo khiến cho hắn thình lình nớ lại.
Rồi đến khi hắn tưởng chừng như thoát khỏi ảo cảnh thì lại lọt vào ảo cảnh khác, lần này hắn nhận ra cũng vì cái thứ gọi là sơ tâm. Là Nhiệt huyết của thiếu niên khinh cuồng? là Hạ Thôn?... Quốc Việt cũng chẳng biết, nhưng hắn chính lúc ấy biết rằng, nếu là bản thân thì hắn sẽ không làm vậy.
Từng dòng kí ức lướt qua trong đầu, đột nhiên linh quang lóe lên, Quốc Việt như nghĩ đến điều gì khiến cho hắn cũng giật mình.
Quốc Việt mở mắt ra nhìn về phía những dụng cụ đang tra tấn bản thân.
Quả nhiên, tất cả đều rất quen thuộc từ chậu than của nhà Tam Nương, tấm đồng thau gác nồi của nhà thôn trưởng cho đến sợi xích con chó mực nằm đầu thôn... Khi nhìn lại tất cả những thứ này khiến cho Quốc Việt càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình.
Nếu hắn đoán đúng thì sẽ trả lời cho tất cả những gì thiếu niên trước mắt làm, tại sao thiếu niên ấy lại mạnh như vậy? Tại sao lại không một tát đánh chết mình?
Đôi mắt hắn nhắm lại bắt đầu tưởng tượng mình là một vị vô thượng thần linh có khả năng huyễn hoặc như người phụ nữ hắn mơ ngày hôm đó.
Dần già, khí chất Quốc Việt từ từ biến đổi, khí tức hắn lúc này quỷ bí khó dò, mang vẻ huyền bí và kìa ảo.
Mà khi thấy dị biến trên cơ thể Quốc Việt thì thiếu niên đang cười đắc ý chợt khựng lại:
“Làm sao có thể, không thể nào, tại sao ngươi lại nhận ra? Một phàm nhân sao có thể sở hữu loại sức mạnh này?”
Thiếu niên lúc bấy giờ thực sự sợ hãi, trong đầu hắn bây giờ toàn là dấu chấm hỏi.
Cũng không đợi thiếu niên kịp hồi thần thì phía đối diện Quốc Việt đã chậm rãi đứng dậy. Sợi xích xung quanh cơ thể hắn cũng như có sự sống luồn ra khỏi cơ thể.
Nhìn về thiếu niên với ánh mắt sợ hãi trước mắt Quốc Việt cười nói:
“Xuýt làm cho ta phải ôm hận, ừm... để ta đoán xem, tất cả những gì chúng ta đang trải qua tất cả là ảo cảnh, mà chìa khóa của ảo cảnh...à nói đúng hơn cửa tử của ảo cảnh này là tín niệm trong lòng của ta sụp đổ”
Nói tới đây hắn nhìn về phía đối diện, nhìn sắc mặt ngày càng xanh mét của thiếu niên thì hắn cũng chẳng cần đáp án, Quốc Việt cười và nói tiếp:
“Ta đoán, ngươi còn có thể sao chép gần như hầu hết tất cả những gì từ ta, ngay cả ký ức của ta ngươi cũng biết gần hết nhưng khả năng tạo vật trong ảo cảnh chỉ giới hạn trong hiểu biết của ta”
Cũng không đợi thiếu niên kia trả lời, Quốc Việt thở dài nói:
“Ngươi làm rất tốt, ảo trong ảo mà thực ra tất cả là ảo, mưu kế chồng mưu kế khiến ta cũng xuýt phải bỏ mạng. Đáng tiếc ngươi không thể giết ta hay nói đúng hơn là không có khả năng đó, vì vậy ngươi phải làm tất cả để dụ ta bước đến cửa tử.”
“haizz...Đáng tiếc a, ngươi lại quá nóng vội và ta cũng quá may mắn”
“Không thể nào, không thể nào, cho dù ngươi biết hết tất cả nhưng ngươi chẳng bao giờ thoát khỏi đây, cho dù sức mạnh ngươi có đạt đến trình độ thần linh cũng không thể?”
Sau khi nghe hết tất cả thì thiếu niên kia cũng vô cùng khiếp sợ cùng phẩn nộ, hắn hét lớn về phía Quốc Việt.
Hắn cũng không nói dối, nếu Quốc Việt phá được ảo cảnh này thì tiếp theo là ảo cảnh khác, chúng vô cùng vô tận. Nếu vậy thì ngay cả tâm cảnh thần linh ở đây cũng bị mài chết.
Quốc Việt nghe thấy thế cũng không hoảng loạn, gật gật đầu nói:
“Có thể ngươi nói đúng, nhưng đáng tiếc nhược điểm lớn nhất của nơi đây có thể quan tưởng khiến cho người bản thân sở hữu sức mạnh thứ mình muốn”
“Ngươi muốn biết ta quan tưởng ai không?”
Cũng không đợi thiếu niên trước mắt đáp lại, Quốc Việt ngẩng khuôn mặt lên nhìn về bầu trời xa xăm như nhớ lại điều gì, một hồi sau hắn nói tiếp:
“Ta quan tưởng một người, một người mà ngay cả ta cũng không biết có thực sự tồn tại hay không, vị kia là người xinh đẹp nhất mà ta gặp từ lúc chào đời đến nay”
“Ta đoán âm thanh của vị kia có thể có ích với ngươi”
Thiếu niên nghe vậy biết không ổn, hắn định chạy trốn nhưng đã muộn.
“Phá”
Ngôn xuất pháp tùy, Quốc Việt bình tĩnh nói một tiếng.
Không ngoài dự đoán, khi âm thanh vừa ra khỏi miệng thì thiếu niên kia đột nhiên khựng lại, há miệng định nói cái gì với ánh mắt không cam lòng. Thiếu niên và cùng không gian nơi như mảnh thủy tinh bị va đập, chúng dần rạn nứt và ầm ầm sụp đổ.
Quốc Việt nhìn đây hết thảy cũng có chút thở dài, hắn lau chút mồ hôi trên cái trán nhỏ nhỏ xinh xinh của mình.
Nghĩ lại mà sợ, nếu lúc đó may mắn không mỉn cười và hắn không kịp làm ra phản ứng chính xác thì có lẽ bây giờ hắn đã luân hãm và bỏ mạng.
Quốc Việt bây giờ cũng biết tại sao Vũ Nguyên Khang nói bộ cấm thư này chưa có ai thành công thành công tu luyện, chúng quá nguy hiểm.
Đầu tiên là khởi động trận pháp triệu hồi những sinh vật không biết và không rõ, thứ hai nếu không có Độ Ách Thảo thì cũng khó mà vượt qua.
Và khó khăn nhất là ảo cảnh, có thể nói ảo cảnh được sinh từ tâm cảnh mà ra, nếu nói đối thủ trên đời khó chiến thắng nhất là bản thân không những thế, ảo ảo thực thực ngay cả những tồn tại khủng bố chưa chắc có thể vượt qua.
----------------------------------------------------------------------
Cảm ơn các bạn đã theo dõi, để viết một tập truyện thì mình dành khoảng 2 đến 4 tiếng để lên ý tưởng và đề bút.
Nên nếu thấy hay thì hãy đánh giá và đề cử giúp mình nhé.
Mình xin chân thành cảm ơn các Đậu Hủ